Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường giả Trúc Cơ kỳ

Phiên bản Dịch · 2759 chữ

Một hồi chiến đấu mà thực lực song phương quá chênh lệch chỉ diễn ra trong nháy mắt đã kết thúc, hai phe nhân mã vốn đang đánh nhau, lúc này đã thu tay lại, nhìn bóng người Thần Phàm xa xa, không ai dám tiến lên gây sự.

" Kiếm tu này thật đáng sợ, lại có kiếm khí kinh khủng như thế, người này sao có khả năng chỉ có ti vi Luyện Khí tầng bốn?" Một người đàn ông trung niên trong tay cầm loan đao nói.

"Người áo lam kia là người của đối phương, có tu vi Luyện Khí tầng sáu, chủ tu phi đao và đạo phù, không nghĩ tới lại ngã xuống trong tay một tên Kiếm tu Luyện Khí tầng bốn."Một nữ tử áo đỏ tuổi trẻ bên cạnh hắn nói.

"Hóa ra vừa nãy kẻ ẩn trong bóng tối đánh lén chúng ta chính là người này, thực hả hê lòng người, không còn người áo lam này quấy rầy, ta xem này đám người kia còn đấu kiểu gì với chúng ta, cho ta. . . Chờ chút, trước tiên đừng nhúc nhích." Người đàn ông trung niên vốn đang lộ ra vẻ đắc ý, quát lớn một tiếng, đang chuẩn bị đánh về phía trước, trong mắt hắn lại xuất hiện một bóng người khiến hắn biến sắc mặt.

"Các ngươi có bản đồ nơi này không?" Thần Phàm dùng thân pháp quỷ dị xuất hiện trước mặt hai phe nhân mã, lạnh lùng hỏi.

"Huynh đệ, ta có bản đồ đầy đủ nhấ hiện nay." Người đàn ông trung niên nghe vậy trong lòng thoáng động, lấy từ trong ngực ra một tấm da trâu, đưa cho Thần Phàm.

"Cha, không thể, đây là bản đồ duy nhất của chúng ta. . ." Nữ tử áo đỏ vội ngăn lại, nhưng bị người đàn ông trung niên kia cắt ngang.

"Trên người ta có hai phần." Nói xong hắn lại lấy ra một tấm da trâu khác.

Thần Phàm khẽ nhíu mày, thần thức của hắn mạnh hơn thường nhân rất nhiều, nhìn ra bản đồ vẽ trên tấm da trâu thứ hai mà người đàn ông trung niên móc ra, chỉ có một nửa tấm thứ nhất.

"Ngươi cần cái gì?" Thần Phàm nhận lấy bản đồ trên tấm da trâu thứ nhất, hỏi người đàn ông trung niên, hắn không muốn nợ ân tình của ai, cũng không muốn lấy không đồ của người khác.

"Người áo lam kia là người của bọn họ, ở đây muốn mai phục chúng ta, giết người đoạt bảo." Người đàn ông trung niên không trực tiếp nói rõ, nhưng vừa nói vừa chỉ vào đám người đối diện.

Vừa dứt lời, đám người đối diện đã sầm mặt lại.

"Huynh đệ có thể giúp chúng ta một chút, chém giết đối phương?" Người đàn ông trung niên cười nói.

Thần Phàm cất tấm da trâu có vẽ bản đồ kia vào trong ngực, sau đó trực tiếp nói : "Có thể."

Xoạt ——!

Vừa dứt lời, thân ảnh Thần Phàm đã mơ hồ, hóa thành một bóng mờ quỷ mị mơ hồ, nhanh chóng lướt về phía đối diện.

"Vù!"

Nữ tử áo đỏ chỉ nghe một tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên bên tai.

"Tiểu tử ngươi muốn chết."Sắc mặt đám người đối diện trầm xuống, nam tử cầm đầu trên mặt đầy râu, lạnh lung quát một câu.

Đối với chuyện Thần Phàm một mình xông tới đánh giết, hắn không quá để ý, người áo lam kia chết đi, hắn chỉ cảm thấy là do tên đó bất cẩn thôi, bằng không đã không ngã xuống trong tay một tiểu tử Luyện Khí tầng bốn;.

Mà cảnh giới của hắn đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, đối mặt với Thần Phàm, hắn không hề sợ hãi.

Mãi đến khi một ánh kiếm tinh tế như tia chớp đột nhiên từ trong không khí dần hiện ra, hắn mới có cảm giác cả người lạnh toát!

Hắn chỉ kịp giơ đao trong tay lên để đỡ, trước mắt hắn chỉ còn lại ánh kiếm kia!

Bóng người Thần Phàm hiện ra trước mắt hắn, sắc mặt bình tĩnh.

Một lát sau, Thần Phàm trong mắt hắn đột nhiên biến mất, tiếp theo rừng cây cũng biến mất, bầu trời trong xanh đột nhiên hiện lên trong mắt hắn, bầu trời rất đẹp! Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức.

" Loảng xoảng!"

"Đùng đùng!"

Đao của nam tử đầy rây kia đã bị chặt đứt, mà đầu của hắn, cũng bay lên không trung, rồi đồng thời rơi xuống đất cùng với đoạn đao kia, sau đó thân thể mới chậm rãi ngã xuống!

"Chết. . . Chết rồi? Đại ca chết rồi?" Đám tu sĩ phía sau lưng người đàn ông đầy râu kia vô cùng khiếp sợ kêu lên.

Luyện Khí tầng bảy! Trong những tu sĩ đến Yêu Vương cốc rèn luyện, thì thực lực này đã được coi là cường giả.

Thế mà lại cứ ngã xuống như vậy?

"Người kia, là ai?" Người đàn ông trung niên và nữ tử áo đỏ nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thần Phàm, trong lòng đồng loạt hiện ra một nghi vấn.

"Giao dịch kết thúc!" Thần Phàm nói rồi cũng không quay đầu lại, đi sâu về phía rừng cây nhỏ.

Nữ tử áo đỏ thấy thế há mồm muốn gọi lại hắn, nhưng lại bị người đàn ông trung niên giơ tay ngăn cản.

"Không thể." Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu một cái, thấp giọng nói.

Khi Thần Phàm biến mất trong rừng cây, một cuộc chiến mới ở đây lại bắt đầu, chỉ là hiện tại cuộc chiến đã biến thành một phương chém giết.

Người đàn ông trung niên có tu vi Luyện Khí tầng bảy, tu sĩ có thực lực cao nhất của đối phương cũng chỉ là Luyện Khí tầng năm, nên không có lực để chống lại, chỉ trong nháy mắt hắn đã bị chém giết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, mà bọn hắn có kết cục này cũng là do bọn hắn gieo gió gặt bão, ở Yêu Vương cốc mai phục người khác, cũng nên có giác ngộ sẽ bị người khác giết ngược lại.

"Cha, tại sao không cho ta gọi lại hắn, nếu người này chịu đến gia tộc chúng ta làm khách khanh Trưởng lão. . ." Sau khi chiến đấu kết thúc, nữ tử áo đỏ hỏi.

"Đừng nhìn người này chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, nếu ta đối đầu với hắn, có lẽ cũng chỉ có đường chết, kiếm đạo của hắn quá khủng bố, xưa nay ta chưa từng thấy có người nào tu kiếm đạo như thế cả. Mà người này vốn cao ngạo, ta đem bản đồ tặng cho hắn, hắn không muốn nợ ân tình nên mới giúp chúng ta giết cường giả của đối phương, vừa nãy nếu ngươi mở miệng muốn thu hắn về làm khách khanh, vô cùng có khả năng sẽ chọc giận hắn, đến lúc đó, e là người chết chính là chúng ta." Người đàn ông trung niên nhìn về rừng cây nhỏ kia, khẽ lắc đầu nói.

"Người này, nhất định sẽ là một ngôi sao mới, người được xưng là thiếu niên thiên tài Tiếu Mộc Nam kia, ở trước mặt người này cũng chỉ thế thôi."

"Cha, ngươi đánh giá hắn như thế có phải là quá khoa trương hay không?" Nữ tử áo đỏ hiển nhiên không thích người đàn ông trung niên nói như thế, mũi ngọc tinh xảo hơi nhăn lại rồi nói.

"Tương lai ngươi tự nhiên sẽ biết, con đường Tu Tiên so với chúng ta tưởng tượng còn dài hơn nữa. Được rồi, mau mau thu thập chiến trường đi. . ."

. . .

Lúc này Thần Phàm đã dừng lại bên dưới một cây đại thụ, hắn mở ra bản đồ người đàn ông trung niên cho hắn, từ từ xem.

Hiện tại hắn vẫn còn ở rìa ngoài Yêu Vương, mà trên bản đồ có đánh dấu không ít khu vực nguy hiểm có Yêu thú hoạt động, trong đó không thiếu Yêu thú có thể so với Luyện Khí tầng bảy, tầng tám, mà đây mới chỉ là khu vực bên ngoài.

Còn khu vực sâu trong Yêu Vương cốc thì tấm bản đồ này ghi chép cũng không quá chi tiết, ngoại trừ ghi lại địa hình đại khái ra, còn lại đều trống không, ngay cả khu vực Yêu thú hoạt động, cũng không tỉ mỉ như rìa ngoài, trong này có một chỗ đáng chú ý, chính là ở nơi giao giới giữa rìa ngoài mà sâu trong sơn cốc, có một con Yêu thú có thể so với Trúc Cơ kỳ.

"Vừa nãy đấu với trận với người áo lam kia, khiến thân thể của ta đột phá được cực hạn, Phần Thiên Kiếm Quyết cùng thân thể dung hợp được mấy phần, bằng không hắn đã không thể một đòn giết chết Luyện Khí tầng bảy, nhưng hiện tại vẫn chưa đủ, mình có thể tìm Yêu thú Luyện Khí tầng bảy luyện tập trước."

Nghĩ tới đây, Thần Phàm cất bản đồ vào trong ngực, bắt đầu chạy tới chỗ cần đến, trên bản đồ ghi chép, nơi đó có Yêu thú có thể so với tu sĩ Luyện Khí tầng bảy hoạt động, thuộc về cấm khu đối với tu sĩ, nếu không phải vì muốn hái linh dược, cơ bản có rất ít người đi vào.

Dọc đường đi Thần Phàm đã gặp không ít Yêu thú Luyện Khí bốn, năm tầng, nhưng hắn đều lựa chọn bỏ qua, tiếp tục chạy đi, có mấy đội tu sĩ nhìn thấy hắn một thân một mình xông vào nơi này cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng không có ai hỏi, cũng không có ai nảy sinh ý đồ với hắn.

Một tên tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, có thể có thứ gì đáng giá để bọn họ ra tay?

Rất nhanh, hai canh giờ trôi qua, sắc trời đã dần tối lại, mà Thần Phàm đã thuận lợi chạy tới khu vực đánh dấu trên bản đồ này.

Nhưng khiến hắn kỳ quái chính là, khu vực này cũng không thưa thớt người như tưởng tượng, ngược lại lúc này lại có mấy người đang hoạt động, vẻ mặt bọn họ căng thẳng, giống như đang đối đầu với kẻ địch mạnh, tất cả đều đang chuẩn bị cho một hồi đại chiến làm.

"Vị đạo hữu này, ngươi ở đây làm gì? Chỗ này không phải nơi mà ngươi có thể đến, nhanh đi đi." Một thanh niên trên người mặc đạo bào nhìn thấy Thần Phàm sau, cau mày khuyên nhủ.

"Đạo hữu có thể báo cho tại hạ, chỗ này chuẩn bị xảy ra chuyện gì sao?"

"Hôm nay có người vây công Yêu thú, làm nổ tung một ngọn núi, khiến núi đá lăn xuống, sau đó xuất hiện một hang động, nghe nói bên trong có một thanh bảo kiếm, nhưng đã bị người Địa Quỷ môn cướp đi, còn phong tỏa nơi này, hiện tại chúng ta đang chuẩn bị tấn công vào đó, ngươi mới chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, ta khuyên ngươi không nên tới chịu chết, nhanh đi đi." Đạo bào thanh niên nói với vẻ thiếu kiên nhẫn sau đó xoay người rời đi.

"Bảo kiếm?" Trong lòng Thần Phàm hơi động, thanh kiếm kiếp trước của hắn khi sắp chết kia, chẳng lẽ lại rơi xuống nơi này?

Theo lý thuyết thì chuyện này vô cùng có khả năng, bom hạt nhân nổ tung có thể đem bảo kiếm đến nơi này, chôn sâu trong núi.

"Thế nhưng vì sao ta lại không cảm giác được kiếm ý ở nơi này?" Thần Phàm khẽ cau mày.

Đối với hắn, thanh kiếm kia quá quan trọng, không chỉ làm bạn với hắn mấy chục năm, thanh kiếm đó do tự tay hắn rèn đúc mà thành, hắn còn không tiếc truyền vào một bộ phận thần hồn, hơn nữa còn đem một hạt ngọc châu thần bí mà sư phụ hắn lưu lại cũng khảm vào chuôi kiếm, để bảo kiếm sinh ra kiếm ý, có linh hồn của chính mình, loại linh hồn này ở Tu Tiên Giới, được gọi là Kiếm Linh.

Nhưng Kiếm Linh trong thanh kiếm kia vẫn chưa hoàn toàn được Thần Phàm bồi dưỡng ra, chỉ mới sinh ra một tia kiếm ý, nhưng trên con đường tu tiên dài dằng dặc kia, đó chính là thứ duy nhất bầu bạn với hắn.

"Cần tìm hiểu xem chuyện này thế nào." Thần Phàm quyết định lẻn vào trong, hắn không thể buông tha bất kỳ chuyện gì có quan hệ tới thanh bảo kiếm kia.

Hắn quan sát một phen thăm dò được địa thế ở đây, cùng với cách đám người kia phân bố.

Có thể khẳng định chính là, ở bên trong huyệt động kia đám người Địa Quỷ môn không chỉ phát hiện được một thanh bảo kiếm, mà còn tìm được những bảo vật khác, vì thế bọn họ mới phong tỏa khu vực này, thế nhưng tin tức bảo kiếm bị truyền đi ra ngoài, đã hấp dẫn nhiều tu sĩ đến.

Địa Quỷ môn có rất nhiều người, bọn họ vây quanh bên ngoài hang động, không thèm quan tâm tới đám tu sĩ đang chuẩn bị tiến công nơi này, dường như bọn họ có chỗ dựa rất lớn.

Thần Phàm chậm rãi trở về, bởi vì hắn cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ mà quen thuộc.

Trúc Cơ kỳ!

Chung quanh đây, có cường giả Trúc Cơ kỳ, từ vẻ mặt đám người Địa Quỷ môn, cường giả này vô cùng có khả năng đang ở bên trong hang động.

"Thế này không giống kiểu bất ngờ phát hiện, mà là có chuẩn bị mà đến?" Thần Phàm hơi nhíu nhíu mày, nhìn bầu không khí quỷ dị này, "Có vẻ như đặc biệt tới đây đặt, chờ người nào đó đến đây."

Mà lúc này, đám tu sĩ kia đã tụ tập đầy đủ, bọn họ đã chuẩn bị xông lên.

"Chư vị, đám Ma tu của Địa Quỷ môn này hình như có chỗ dựa, nhưng dù như thế thì làm sao? Chúng ta cũng không phải tôm chân mềm, tài nguyên trong Yêu Vương cốc này là của mọi người, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi phong tỏa chỗ này đây, trận chiến này, chúng ta sẽ trừ ma vệ đạo." Một tên tu sĩ Luyện Khí tầng bảy cao giọng cổ vũ mọi người.

"Không sai, Vương huynh nói có lý." Có người lập tức hưởng ứng.

"Trận này bắt buộc phải đánh."

. . .

Tên tu sĩ Luyện Khí tầng bảy kia rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, hắn nhìn đoàn người một phen, rồi sau đó gật đầu một cái nói :

"Thời cơ đã đến, chư vị Đạo hữu, xông lên."

Sau một tiếng hô vang, mười mấy tên tu sĩ lập tức tràn đầy xúc động, các loại phù đao kiếm, cùng nhau đánh tới đám đệ tử Địa Quỷ môn.

"Hừ, dám phá hỏng chuyện tốt của ta." Khi bọn họ khởi xướng tiến công, một giọng nữ lạnh lẽo từ trong hang động truyền đến.

Mọi người cảm giác bên tai đột nhiên có tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ vang, giống như có một cái búa tạ mạnh mẽ đánh nên ngực họ, có không ít người trực tiếp miệng phun máu tươi ngã xuống.

"Trúc Cơ kỳ!" Sắc mặt tên tu sĩ Luyện Khí tầng bảy trắng bệch, xoay người muốn bỏ chạy.

Thế nhưng một bóng đen từ trong huyệt động bắn ra, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều hoảng thần.

Một nữ tử mặc hắc ý, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, một đôi chân ngọc thon dài trắng nõn dưới lớp đen vải mỏng tung bay, hoàn toàn lộ ra giữa không trung. . .

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bạn đang đọc Kiếm Tru Thiên Đạo (Dịch) của Thái Thượng Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thờisênh239
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.