Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân gia không có Vân Dung

Tiểu thuyết gốc · 1452 chữ

Chương 19 : Vân gia không có Vân Dung

Tác: Sói Cuồng Mì Gói

...

Đỗ trưởng lão Phiêu Miểu tông cảm khái, nếu Đỗ Lam đã chọn hắn không nhiều lời. Lão lại nhìn về Nguyễn Hưng trầm ngâm suy nghĩ gì đó, nhưng lại bác bỏ khả năng Vân gia thao túng, dù sao vị Vân Dung cô nương này niên kỷ đồng dạng như Đỗ Lam, muốn chơi tâm cơ chưa tới lượt tiểu nha đầu này, vả lại Vân gia dù biết bí mật năm đó thì cũng không có lá gan làm vậy, đây hoàn toàn là muốn chết.

Phiêu Miểu trưởng lão không lên tiếng nhưng Vân Hùng lại đỏ mặt tía tai quát:

“Hồ đồ, Vân nhi ngươi mau nhận sai nói đây hoàn toàn là trò đùa, rồi quay về tổ đường hối lỗi nửa năm cho gia gia”.

“Vân gia gia, đường là con chọn, người là con thích, tại sao con phải dối lòng nói mình sai?”

“Hồ đồ, làm gì có chuyện “Nhất kiến chung tình”? ngươi đang làm loạn Tế Đan gia tộc, ngươi muốn Vân gia không còn mặt mũi với đồng đạo sao, mà nữ nhân với nữ nhân làm sao có tình cảm với nhau được, đây là làm loạn”.

Nguyễn Hưng bỗng lạnh mặt nhìn Vần Hùng: “ Làm loạn? Từ khi ta sinh ra đã đeo một cái đính hôn với một người mà ta không quen biết, làm một hôn nhân nhằm gắn kết gia tộc với một thế lực khác như một món hàng, lớn lên bị chút biến có khiến người đến thẳng từ hôn, bị người chê cười phỉ nhổ”.

“Ta đã làm gì sai, chẳng lẽ sinh ra ta đã là lầm lỗi sao, ta không cam tâm, nếu đây là xiềng xích thì ta, Vân Dung sẽ phá vỡ xiêng xích đó và sống thật tốt, thật vui vẻ, đây mới là thứ mà ta sinh ra trên cõi đời này đáng nhận được”.

“Gia gia, nếu người cho là bẽ mặt Vân gia... Vậy từ nay Vân gia không có Vân Dung nữa, thứ lỗi cho Dung nhi bất hiếu, gia gia để Dung nhi đi kiếm tự tại vui vẻ được không, ông ơi?”.

Vân Hùng sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, hắn không nói được lời nào một lúc sau quay lưng nhìn về nơi tổ đường phương hướng:

“ Haiz... ngươi đi đi, từ giờ Vân gia không có ai tên Vân Dung cả, biến đi cho khuất mắt ta”.

Nguyễn Hưng rơi nước mắt nhìn vị “ Gia gia”, khuôn mặt thanh tú hiện vẻ thê lương cúi xuống dập đầu ba cái rồi ôm Đỗ Lam rời đi.

Vân Hùng sắc mặt biến ảo không ngừng, hắn khẽ liếc thấy Nguyễn Hưng dập đầu ba cái khiến hắn lạnh tim, lưng đầy mồ hôi, thấy Nguyễn Hưng rời mất tầm mắt. Vân Hùng hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc quay lại:

“ Để các vị chê cười, xấu hổ xấu hổ, sau ba canh giờ nữa trận chung kết sẽ bắt đầu”.

...

Thanh Bình trấn dưới núi, tại một quán trọ, Nguyễn Hưng đặt Đỗ Lam nắm lên giường, hắn muốn ra ngoài mua chút đồ ăn cùng quần áo, dù sao sau trận chiến đồ của hắn cùng Đỗ Lam đều nhàu nát.

Ra cửa phòng hắn thấy vị Đỗ trưởng lão đã đứng đợi, Nguyễn Hưng tỏ vẻ kinh ngạc rồi tiến đến kính chào, đây là phép tắc tối thiểu với kẻ mạnh, người có thể dễ dàng bóp chết ngươi trong nháy mắt.

“ Đỗ trưởng lão, ngài có việc?”

“Tiểu nha đầu ngươi ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, nhưng Đỗ Lam không phải là người mà ngươi trêu chọc, ngươi có thể sẽ chuốc họa sát thân hoặc cả Vân gia các ngươi cũng sẽ diệt tộc, nếu ngươi còn nghĩ cho Vân gia thì từ bỏ ngay ý đồ”.

Đỗ trưởng lão bộc lộ khí thế, Nguyên Anh trong cơ thể phát động Linh khí khổng lồ tạo ra uy áp cùng sát cơ dữ dội nhằm vào Nguyễn Hưng. Nguyễn Hưng hắn sắc mặt trắng bệch bi áp lực từ Đỗ trưởng lão nhưng hắn vẫn căn răng chịu đựng, vẻ mặt kiên định:

“Ta thích nàng, trước đó ta đã biết về thân thế cả nhà bị giết mất hết thân nhân của nàng sinh ra đồng cảm, cho đến khi gặp mặt cùng giao đấu khiến trái tim ta cảm động, chúng ta đều là nữ nhân mệnh khổ chỉ muốn nương tựa nhau sống, cùng nhau vượt qua khó khăn”.

“Tiểu nha đầu ngươi biết khi bên Đỗ Lam đồng nghĩa với ngươi sẽ cùng đối địch với cừu nhân đã giết toàn gia nhà Đỗ Lam không, cường địch đó đủ đến Vân gia ngươi đồ sát toàn bộ không con một mống, ngươi vẫn giúp Đỗ Lam?”.

“Cường địch? Haha đối với những người trải qua bao nhiêu đau khổ cuộc đời thì còn ngại có cường địch sao, thứ mà chúng ta có là thời gian cùng tín niệm, dù Nguyên Anh Hóa Thần thì sao, chỉ cần ta cùng Đỗ Lam còn tín niệm trả thù cùng cường đại bản thân, đến một ngày Hóa Thần cũng đầu lìa khỏi cổ đổ máu trên chính bàn tay chúng ta”.

“Cuồng Vọng”.

Đúng lúc này của phòng mở ra, Đỗ Lam ánh mắt lửa nóng nhìn về Nguyễn Hưng, chiến ý trong nàng được hắn khơi dậy, nàng cảm giác sẽ có một ngày giết được kẻ thù, nàng tin vào Nguyễn Hưng, nàng tin vào chính mình.

“Đỗ gia gia, con tin tưởng Vân Dung tỷ, chúng con sẽ bên nhau, cùng nhau đồng cam cộng khổ sống cùng sống chết cùng chết. Con cảm ơn ngài chăm sóc chỉ dạy con những năm qua, xin đừng làm khó Vân Dung tỷ”.

Đỗ Lam cầu khẩn, lão nhân này là người lúc nàng khó khăn nhất luôn ra tay giúp đỡ nàng, chỉ dạy nàng, xem nàng như người thân. Lúc trước nàng còn thắc mắc nhưng khi Đỗ trưởng lão nói từng nhận ân huệ phụ thân nàng nên mới giúp đỡ thì nàng đã không hoài nghi. Nàng thay tên đổi họ, lấy họ Đỗ của Đỗ trưởng lão và lâu lâu lại thăm hỏi ông coi như báo ân, cũng xem ông như người thân còn lại của mình.

“Aiz, tiểu Lam à, nếu con đã quyết, ta không nói gì thêm, hai đứa bảo trọng, ta có việc phải về tông báo cáo, tiểu Lam con nhớ giữ gìn sức khỏe”.

Nói xong Đỗ lão ngự không bay đi.

....

Mấy ngày trôi qua, Đỗ Lam đã bình phục, nàng nhẹ nhàng vào phòng tắm, Nguyễn Hưng đang nằm dựa lưng trong một bồn tắm lớn, sương khói mờ mịt.

Đỗ Lam thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần thì nhẹ nhàng đi ra đằng sau lưng, đôi tay nhẹ nhàng kì cọ cơ thể cho hắn vừa ngắm nhìn nhan sắc của hắn.

Đôi lông mày anh khí, đôi môi mềm mỏng, sống mũi cao, làn da không một tì vết. Đỗ Lam lại nhìn lại bàn tay chai sạn, bất chợt sờ lên vết sẹo trên má kéo thẳng qua mắt của mình, bao năm qua nàng chưa bao giờ cảm giác tự mình lại tự ti đến vậy, thân thể nàng qua bao trận chém giết nàng không nhớ nữa, cũng như số lượng sẹo trên người nàng cũng không hề rõ.

Bất chợt một bàn tay ôm eo nàng kéo lại, Nguyễn Hưng tỉnh giấc đưa tay khẽ nâng cằm Đỗ Lam, tay còn lại cũng không rảnh rỗi đang tháo y phục nàng ra. Lôi nàng vào bồn tắm, đôi tay không ngừng du loạn trên cơ thể nàng, vuốt qua những vết sẹo mơn trớn nó.

Tuy có chút không quen nhưng Đỗ Lam không kháng cự, nàng đỏ ửng mặt dựa vào lồng ngực ấm áp kia, bớt chợt nàng lại nổi lên chút chua chua, nghĩ tới Vân tỷ không những làn da hoàn mỹ mà đến đôi gò bồng còn nổi trội hơn nàng, lúc chiến đấu nàng không để ý lắm đến khi đi tắm thì mới rõ Vân tỷ đã dùng nhiều lớp vải quấn quanh nên nhìn không ra sự vĩ đại đó.

Đứng trước một mỹ nhân nhu thuận mặc mình đùa bỡn Nguyễn Hưng hắn nhịn không được hôn nàng, hắn không phải chính nhân quân tử gì mà hắn cũng cóc thèm làm quân tử anh hùng.

Bạn đang đọc Kiêu Hùng Vấn Đạo sáng tác bởi SóiCuồngMìGói
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SóiCuồngMìGói
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.