Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Đi trở về

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

….

Uyển My: Đang xếp quần áo, chưa có cất

Siêu nhân gao bạc: Sao mà trời lạnh vậy, thời tiết báo mấy ngày nay cũng đâu có lạnh

Người tình mùa đông: kkkk do nhà mày, nôn đi chớ gì, nghe nói chỗ đó có hệ thống sưởi ấm.

Gum bồ: Chừng nào đi zạy :v

Con gà gaming: 10/12

Siêu nhân gao bạc: mẹ, năm nào cũng đi, nôn khỉ

….

Vĩnh Khang trên đường ra khỏi phòng học đi xuống dưới lầu, bên dưới ồn ào đông đúc người.

Ai nầy trên lưng đều mang cặp xách, vài người nữ thì mang giỏ xách có in chữ tiếng Anh phía trên.

Khuôn viên đại học rất rộng, nhưng cậu đi cũng đã quen, vừa đi vừa cầm điện thoại coi tin nhắn trôi đi suốt ba tiết học vừa qua trong nhóm.

Bước chân cứ thế đi đến cổng trường.

“Bịch”

“Ai ui, mày đi đường không nhìn mậy”

Có tiếng bước chân đi ở bên cạnh, rồi cả người bị đâm sầm, cậu giật mình.

Là một người quen, lùn hơn cậu một cái đầu, người này học cùng lớp, là một thằng bạn khá thân trong lớp chuyên ngành, Trường Long.

Nó là Con gà gaming trong nhóm chat.

“Gặp mày thì tao cứ đụng chứ sợ gì mà nhìn”

Trường Long lườm cậu một cái, dường như có gì muốn nói mới cố tình gặp cậu.

“Nè, cái mày giúp tao cái này được không, tao tính qua đợt field trip này…”

“Thì sao…?”

“Tao định tỏ tình Trinh, tao thấy tình trạng giữa hai đứa cũng ổn rồi, có thể làm bước tiếp theo…hehe”

“Thế thì cứ tỏ tình đi, mày sợ tao cướp của mày à, mắc gì nói cho tao”

“Thằng này, tao định nhờ mày giúp tao tạo cái bầu không khí lúc đó, chỉ nhờ mày thôi, ý tưởng thì tao nghĩ ra hết rồi, mày chỉ cần làm theo sắp xếp là được”

“Tỏ tình mà cần làm màu mè vậy á, giống mấy người có sức ảnh hưởng làm video vậy bây…”

“Để cho nó ý nghĩa mà, tăng khả năng thành công, thiết nghĩ chỉ cần mày giúp thôi là giúp tăng tỉ lệ thành công cỡ 20 phần trăm rồi đó”

“Thời này chuộng tạo bầu không khí à…”

“Chớ còn gì nữa, ngày nào cũng lướt tiktok, mấy cái tiktoker làm mấy cái nghi thức tỏ tình nhiều lắm, thành trend rồi”

Vĩnh Khang sắc mặt lộ chần chờ, không biết cái thằng này muốn lên kế hoạch gì.

“Nếu thành công mày yên tâm, tao dắt đi uống cafe, cho mày mấy cái tư liệu mật của tao”

Trường Long thấy như vậy liền nhanh nhảu nói thêm.

Vĩnh Khang cũng đành phải ậm ờ chấp nhận, được thằng này nhờ mà từ chối cũng kỳ, quan hệ hữu nghị của cả hai từ công việc nhóm kéo dài khoảng hơn hai năm rồi.

“Vậy nhé!”

Tạm biệt mà đi, cậu nhìn thời gian từ chiếc điện thoại trên tay.

20h55.

Trễ rồi.

Khoảng cách từ trọ đến trường không xa cũng không gần, cậu vẫn không tậu chiếc xa máy để đi vì tiết kiệm tiền chi trả không cần thiết.

Hôm nay là ngày hiếm hoi có lớp buổi tối, về còn khá trễ nữa.

Giờ này mà về chỉ có coi gì đó trên mạng rồi ngủ, không thể làm gì khác.

Cũng may, con đường giữa hai nơi nằm trên tuyến xe buýt qua lại, có thể sắp xếp thời gian giờ học với thời gian xe buýt đón khách để bắt về nhà.

Xe buýt cậu hay đi là xe buýt Phương Trang, từ khi đổi kiểu dáng xe mới cậu càng thấy xứng đáng đồng tiền lẻ bỏ ra để đi xe.

Xe đẹp hơn, sạch sẽ và trông ra ngoài cảm thấy toàn cảnh hơn rất nhiều, kính cửa sổ của kiểu dáng mới rất lớn.

Thông thường cách nửa tiếng là có một chuyến tới đón.

Nếu ra giờ này thì phải lên đúng chuyến 6 giờ là đẹp, nhưng mà tốc độ chạy xe tới cũng xấp xỉ tầm mấy phút.

Lúc thì sớm hơn 9 giờ ba phút, lúc thì sớm hơn 5 phút.

Nếu ở trường hợp sau, có lẽ cậu phải đợi hẳn ra nửa tiếng, người ít khi đón xe buýt trễ giờ như cậu hiếm khi phải đợi lâu như vậy.

Có chút nôn nóng.

Tốc độ bước chân trở nên nhanh, thầm nghĩ nếu không có thằng đó nán lại thì cậu đã không cần nôn như này.

Đi đến trạm xe buýt có mái che, bên cạnh là tầm bảng màu cam, có in các lộ tuyến của xe và dấu hiệu chiếc xe bus.

Giơ điện thoại lên, nhìn nhìn.

20h58

Liệu có kịp không đây.

Không biết là xe buýt hôm này đón sớm hay trễ, cậu phải đợi qua chín giờ mới biết.

Ngán ngẩm.

Cậu tiện tay bấm vào biểu tượng facebook, bắt đầu lướt lướt một cách không tập trung.

21h00

Lướt một hồi cũng chỉ thấy mấy tin tức không thú vị gì, lần nữa ngước đầu nhìn đằng xa.

Không thấy.

Dưới bầu không khí đèn đường vàng, gió mát lạnh.

Dòng xe chen nhau đi đường, xe con ở tuyến giữa từ tốn đi.

Xe chở rác màu xanh lục đi rù rì, công nhân thu gom rác đứng ở trên bệ gần miệng thùng rác sau xe nhảy xuống, trút từng bao rác quăng vào thùng chứa rác.

Đợi đến khi xe chở rác đi qua trạm chờ xe buýt.

“Khụ khụ”

Tiếng ho là một người đàn ông đứng bên phải trạm xe buýt gần băng ghế phát ra, anh ta quay mặt qua bên kia, chỉ thấy được bóng nghiêng của anh ta.

Ngươi hơi cúi xuống tay phải đưa lên vị trí lỗ tai, nhìn dáng vẻ thì hẳn là đang cầm điện thoại nói chuyện.

Cậu thấy khá ngộ.

Lúc đi đến là cậu không thấy có ai, chắc lúc cậu không chú ý mà tới.

Đợi lúc đến lúc này mà vẫn chưa thấy tới, cậu chắc trễ giờ đón rồi.

Mà khoan.

Không phải 9h là chuyến cuối sao?

Chết tiệt, quên mất cái này, nếu là vào giờ khác, đi trễ chuyến thì cậu còn có thể đợi chuyến sau mà đi.

Nhưng chuyến cuối thì còn xe tới đâu mà đợi!

“Khụ khụ”

“Khụ… ba con dê non…một chiếc kẹp tóc”

Bên tai người đàn ông nãy giờ cầm điện thoại đứng không nói gì, đang vừa ho vừa nói chuyện.

Tới rồi!!!

Cậu thấy một chiếc xe buýt chạy tới đây.

Không rõ là của hãng nào, không phải cũng một nhà xe, nó khác chiếc màu cam của Phương Trang.

Nhưng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, chỉ cần đi đúng tuyến này mặc kệ xe này đi đâu, cứ kêu tài xế thả ở giữa đường là được.

Chiếc xe từ từ chạy tới tấp vào lề.

Cửa phía trước có chữ lối vào mở ra, cửa ở giữa có hai cánh vẫn đóng lại.

Cậu bước lên chiếc xe màu đen này.

Chiếc xe rời khỏi trạm dừng, biển báo có ký hiệu xe bus trở nên mờ ảo

….

Trong xe.

Không bật đèn, có vẻ xe này muốn tiết kiệm điện.

Đi ngang qua tài xế.

Cậu nhanh chóng tìm chỗ ngồi ưng ý, ít khi có quyền chọn chỗ ngồi, vì khách đông chỗ dư thừa không còn bao nhiêu.

Chiếc xe này thì khác, vẫn kiểu dáng xe buýt truyền thống, hai bên là hai dãy ghế ngồi thẳng tắp, ở giữa là lối đi.

Trên xe chỉ có vài hành khách, hai người người nữ và một người nam, ngồi ở vị trí không gần nhau, và riêng lẻ.

Đi vào ngồi ở ghế ngồi hàng thứ ba bên phải, từ dưới hàng ghế năm chỗ đếm lên, ngồi vị trí sát ngay kính cửa sổ nhìn ra ngoài.

Khung cảnh bên ngoài tụt lùi ra sau, đường xá phủ lên màu của đèn đường.

Có người đi tới ở bên phải cậu, đứng ở đó nói:

“Chào mừng quý khách”

Giọng nói của một người nữ nói nhanh.

Cậu nghe cổ tới đã bắt đầu mò mẫm tìm ví, rút ra thanh toán tiền vé xe.

Sau một loạt thao tác trên cái thứ giống điện thoại, tờ vé chạy ra từ khe hở của máy,

Đợi đến khi cô ta cầm tờ hai chục đi, cậu cầm vé xe nghi hoặc.

“Chị ơi, em là xuống giữa chừng, chỗ ngân hàng Sacombank, hết bao nhiêu vậy ạ”

Thông thường khoảng đường từ trường đến trọ chỉ tốn mười hai ngàn, cậu đưa hai chục để cô ta thối lại theo giá hãng xe buýt.

Ai ngờ cầm tờ hai chục rồi đi, ngay cả trên tấm vé màu đen cầm trên tay đây cũng không có ghi giá.

Có khi nào là bắt chẹt giá không?

Bạn đang đọc Kinh Hoàng Trỗi Dậy sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.