Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch chuyển thẩm phán (hạ)

3078 chữ

Nhân chứng thứ hai Phong Bất Giác mời vào tòa là một con thỏ khổng lồ to cỡ con chuột túi, hoặc cũng có thể nói là một... ‘Người’ hành tinh Thố Thố.

‘Người’ này có hai ria mép nhỏ, trên mũi có mắt kính, thân mặc áo sơ-mi trắng, áo lót Tây trang màu đen, nơi cổ áo còn thắt một chiếc nơ.

Có điều... Tên này lại không mặc quần.

Đương nhiên rồi, loại thỏ nhân cách hóa này có cần phải mặc quần đâu, bởi vì nửa thân dưới của hắn vẫn là của thỏ mà.

“Rabbitt...” Quan tòa nhìn thấy nhân chứng thứ hai này, không nhịn được phải dùng một ngữ khí hung tợn gọi ra tên của đối phương.

Không thể nghi ngờ, vị quan tòa này nhớ rất rõ hành động ném phân vào mình của tên Rabbitt ấy, khi hắn và biểu đệ của hắn là Bát Ca đại náo tòa án năm xưa...

Chỗ này Giác mỗ cảm thấy cần phải phổ cập lại một chút... Phân của loài thỏ, thường thường là hình tròn đấy, lớn cỡ chừng một trái nho. Trên cơ sở ấy, mọi người có thể tưởng tượng được... Phân của hai tên ‘người hành tinh Thố Thố’ này đại khái ‘nhỏ’ cỡ nào nhé... Rồi lúc quan tòa bị vật bài tiết ‘nhỏ’ cỡ ấy văng trúng người, thì sẽ ở trong trạng thái nào...

“Ha ha... Quan toà đại nhân, mấy năm không gặp há.” Rabbitt đương nhiên cũng không hòa nhã gì với quan tòa, hắn tức thì dùng một nụ cười khiêu khích, lạnh lùng đánh tiếng chào hỏi đối phương ngay.

“Luật sư bào chữa, ta nhất định phải nhắc nhở cậu...” Trong khi Rabbit bước đến bục nhân chứng, quan tòa nhìn về phía Phong Bất Giác, ngữ khí càng nặng hơn: “Nhân chứng thứ hai mà cậu cần phải dò hỏi này, trừ là một tên tội phạm truy nã, còn từng có tiền án coi thường bổn tòa một cách nghiêm trọng nữa...”

Y còn chưa nói xong, Giác ca đã ngắt lời: “Tôi biết ~~~ Tôi biết ~~~ Hỏi xong thì không cho rời khỏi đúng không?” Hắn cười cười: “A... Không thành vấn đề.”

Nói rồi, hắn đưa tay ra hiệu về phía Alden; Lúc này, Alden đã bị hai tên cảnh sát tòa án mang qua một bên, đồng thời cũng đeo còng cho.

“Cũng giống như Alden, sau khi tôi hỏi xong rồi, các ngài có thể bắt họ.” Phong Bất Giác nói tiếp.

"” Tên nhãi này...” Khoảnh khắc này, trong lòng quan tòa chợt thoáng qua một chút bất an. “Rốt cục đang có ý định gì...” Y không khỏi thầm nghĩ: “Chắc không phải hắn đã thuyết phục được Alden và Rabbitt đến tự thú đó chứ?”

Bất an thì bất an, nhưng quá trình thẩm vấn của tòa vẫn phải được tiếp tục.

Thân thể thật sự của quan tòa nấp trong chiếc áo choàng màu đen, người khác không thể nhìn thấy được sự biến hóa trong thần thái của y, cho nên, cho dù trong lòng y có hoài nghi, chấn động đến thế nào... Cũng không thể nhìn bằng mắt được.

“Ừm... Được rồi.” Quan tòa cố gắng khống chế để thanh âm của mình giữ được sự trầm ổn: “Luật sư bào chữa, xin mời bắt đầu việc dò hỏi với nhân chứng thứ hai.”

Khi y nói xong câu này, Rabbitt cũng vừa lúc đứng trên bục nhân chứng.

Cũng ngay một giây ấy, Phong Bất Giác thuận thế bước lên phía trước, mở miệng hỏi: “Nhân chứng, xin mời nói ra tên và thân phận của anh.”

“Tôi là Rabbitt ~~~” Rabbitt giơ cánh tay nhỏ nhắn lên vuốt vuốt vành tai vừa to vừa dài trên đầu, sau đó lại nhẹ nhàng sờ sờ đám râu bên dưới mũi: “Từng là một bồi thẩm viên nơi này. Bây giờ thì... Xem như là một tên tội phạm truy nã của họ đi.”

“A?” Ngữ khí Phong Bất Giác giương cao lên, sau đó dù biết rồi vẫn cố hỏi lại: “Có thể nói xem thời gian cụ thể mà anh đảm nhiệm chức vụ bồi thẩm viên nơi này chứ?”

“Bắt đầu từ khi tòa án Chân Lý tồn tại, tôi đã là một bồi thẩm viên nơi đây rồi.” Rabbitt trả lời: “Mãi cho đến năm 494 Thần lịch...” Hắn trừng mắt với quan tòa một cái: “Bởi vì suy nghĩ của tôi và quan tòa bất đồng, cho nên mới dẫn đến vụ án được gọi là ‘khinh thường quan tòa’ kia.”

Hắn vừa dứt lời, bên trong tòa lại vang lên những tiếng huyên náo.

“Cộc cộc --”

Quan toà đại nhân tức thì nổi giận gõ hai búa, nói: “Yên lặng!”

Hai giây sau, chưa chờ cho trong tòa hoàn toàn khôi phục sự yên lặng, Phong Bất Giác đã hỏi ra câu tiếp theo: “Anh có biết bị cáo không?”

“Có.” Rabbitt quay đầu nhìn nhìn về phía bục bị cáo: “Thôn Thiên Quỷ Kiêu, ai mà không biết chứ?”

Giác ca gật gật đầu, tạm dừng lại hai giây, sau đó hỏi: “Lời trần thuật về tình tiết vụ án không lâu trước của quan kiểm sát Biff... Anh đều nghe cả rồi chứ?”

“Nghe cả rồi.” Rabbitt trả lời.

Phong Bất Giác lại hỏi: “Nếu tôi yêu cầu anh dùng góc độ là một bồi thẩm viên để phán đoán, vậy anh có cảm thấy... Quỷ Kiêu có tội không?”

“Luật sư bào chữa!”

Lần này, không phải là quan kiểm sát dùng hai chữ ‘Phản đối’ để quát ngưng Giác ca, mà là tự thân quan tòa ngắt ngang lời của hắn.

“Vấn đề cậu đưa ra, là một sự miệt thị lẫn sỉ nhục cho mười hai vị bồi thẩm viên đương nhiệm của bổn đình!” Quan tòa nghiêm khắc cảnh cáo.

“Quan toà đại nhân.” Phong Bất Giác chắp hai tay sau lưng, xoay người đáp lời: “Bất kể lập trường và thân phận hiện tại của Rabbitt là như thế nào, thì thân phận ‘tiền bồi thẩm viên’ của anh ta là không thể cải biến. Hơn nữa... Anh ta còn là một bồi thẩm viên vô cùng lâu năm, thập phần xuất sắc nữa.” Trong lúc nói chuyện, Giác ca đã thập phần càn quấy bước đến trước bục của bồi thẩm đoàn. “Luận về thời gian... Chỉ sợ mười hai vị đang ngồi ở đây, đều chỉ có thể trông đến bóng lưng mà thôi.”

Châm chọc mười hai vị trước mắt xong, Phong Bất Giác quay đầu lại nhìn quan tòa, rồi nói: “Tôi nghĩ... Chắc không có ai có tư cách trả lời vấn đề này của tôi hơn anh ta đâu.”

Nghe vậy, quan tòa rơi vào trong sự trầm mặc, kèm theo ‘trầm mặc’ chính là ‘trầm tư’.

Mà các bồi thẩm viên thì châu đầu ghé tai lại với nhau. Trên cơ bản thì... Mức cừu hận của họ đối với Giác ca đã thăng thêm xấp xỉ 300% rồi.

Còn phần quan kiểm sát... Không cần phải quản nữa, tinh thần của Biff đã bị ép vỡ, trừ ngồi ngẩn người ra thì đã không còn khả năng làm được gì nữa.

“Được, nhân chứng có thể tiếp tục trả lời.” Một lát sau, quan tòa một lần nữa mở miệng: “Nhưng, sau khi anh dùng thân phận ‘tiền bồi thẩm viên’ để trả lời vấn đề này xong, cảnh sát tòa án sẽ căn cứ vào thân phận ‘tội phạm truy nã hiện thời’ của anh để bắt anh lại.”

“Hừ... Gặp tình huống bất lợi với mình, nên nghĩ cách cưỡng ép ngắt ngang việc dò hỏi sao?” Rabbitt hừ lạnh, nói: “Quả nhiên là tác phong nhất quán của ngươi đó nha...” Thần thái và ngữ khí của hắn lộ ra một vẻ sâu sắc khinh thường.

“Làm càn!” Lúc này, ngay cả kẻ luôn bình tĩnh xử sự như quan tòa cũng phải quát ra cùng một lời kịch với quan bí thư: “Cảnh sát tòa án! Trực tiếp bắt hắn cho ta!”

Quan tòa vừa ra lệnh, mấy tên cảnh sát tòa án đã dùng tốc độ như sét đánh bao vây lấy Rabbitt ngay. Rất hiển nhiên... Họ đã sớm chuẩn bị rồi.

“Không sao cả.” Rabbitt lại rất bình tĩnh, hắn chìa hai cánh tay nhỏ nhắn ra, nói tiếp: “Muốn còng cứ còng.”

Trong lúc cảnh sát tòa án đeo còng vào cho hắn, hắn nói thêm: “Nhân tiện nói lại, đáp án của ta với vấn đề kia là: Có tội.” Hắn dừng lại nửa giây, rồi nhìn về phía quan tòa một cách đầy ác ý, bồi thêm: “Tạm thời xem là phòng vệ hợp pháp, phán cho cái hình phạt hoãn thi hành án đi.”

Hắn vừa nói xong, trong đình lại ồn ào.

“Cộc cộc cộc ---”

Quan tòa lại liên tục gõ búa, sau đó cao giọng: “Yên lặng -- Yên lặng!” Quát hai tiếng xong, y lập tức nói: “Người này có hiềm nghi ác ý phá hoại quá trình thẩm vấn của tòa, lời chứng không thể chấp nhận!”

“Như vậy...” Phong Bất Giác dùng một biểu tình như cười mà không phải cười hỏi quan tòa: “Quan toà đại nhân, tôi yêu cầu dò hỏi nhân chứng thứ ba.”

“Lần này lại là ai nữa?” Quan tòa rõ ràng là đã bị chọc giận rồi, thái độ của y so với lúc bắt đầu phiên tòa tựa như hai người khác nhau vậy.

“Là ta.” Một giây sau, một thanh âm thật trầm vang lên từ bên ngoài cửa.

Tiếp đó, cửa tòa án vang lên tiếng kẹt kẹt, tựa như tiếng trục kim loại ma sát với nhau vậy.

Không lâu sau, một con rối gỗ mặc âu phục, khuôn mặt đáng sợ, đạp một chiếc xe ba bánh của trẻ em xuất hiện ở nơi cửa ra vào.

“Ha ha... Như các vị thấy đấy...” Phong Bất Giác giơ một cánh tay lên, chỉ vào con rối ấy, sau đó cất cao giọng: “Đây là nhân chứng thứ ba của tôi, cũng là nhân chứng cuối cùng - Billy.”

“Lẽ nào lại như vậy...” Trong nháy mắt, quan tòa đã từ chỗ ngồi của y đứng lên: “Phong Bất Giác!” Y không gọi Giác ca là ‘luật sư bào chữa’ nữa, mà gọi thẳng tên: “Ngươi rốt cục muốn làm gì đây?”

“Đúng đó... Tôi cũng muốn biết lắm đấy.” Quỷ Kiêu một tay chống cằm làm ‘khách đứng xem’ nơi bục bị cáo cũng hợp thời chọt vào một câu.

“Thế nào đây, quan tòa đại nhân?” Phong Bất Giác xòe hai tay ra, quay đầu trả lời: “Tôi chỉ là muốn lần thẩm phán này được tiếp tục một cách bình thường thôi, có vấn đề gì sao?”

“Ngươi tìm ba tên trọng phạm này đến, lại còn yêu ngôn hoặc chúng, quấy nhiễu sự trật tự của tòa án mà còn nói là muốn việc thẩm phán được tiến hành một cách bình thường à?” Quan tòa giận dữ hỏi.

“Trật tự?” Giác ca cười: “Trật tự nào?” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở lạnh: “Trật tự do ngươi định ra?”

“Liswil, ngươi đảm nhiệm chức vị đại pháp quan của tòa án Chân Lý... Cũng đã vài thế kỷ rồi.” Một giây sau, Billy lại tiếp lời, nói với quan tòa trong áo choàng màu đen: “Một trăm năm đầu, ngươi làm rất tốt, nhưng đến thế kỷ thứ hai, tác dụng phụ của pháp chùy Chấp Chưởng bắt đầu hiển hiện trên người của ngươi, con đường sa đọa của ngươi cũng bởi thế mà bắt đầu...” Hắn một bên nói, một bên lại đạp xe, tới gần bục thẩm phán: “Bất cứ một cá thể nào, sau khi độc chiếm một quyền lực khổng lồ rồi, đều sẽ rất nhanh trở nên nghiện... Bất kể là có nhân cách cao thượng hay mạnh mẽ đến bao nhiêu, chỉ cần có thời gian đủ dài, hắn/ả/nó đều sẽ bị quyền lực khống chế ngược lại, do đó lộ ra phần nhơ bẩn nhất trong bản tính...” Hắn ngẩng đầu nhìn quan tòa, lạnh lùng nói: “Ngươi, cũng không ngoại lệ.”

“Đều là nói bậy!” Liswil quát: “Cảnh sát tòa án! Mau bắt lấy hắn!”

Mệnh lệnh của quan tòa rất rõ ràng, cho nên đám cảnh sát tòa án cũng lập tức hành động.

Song, chưa đến hai giây, một chuyện không thể tưởng tượng được lại phát sinh...

“Đều dừng lại hết cho ta.” Billy không nhanh không chậm mở miệng nói một câu, sau đó... Đám cảnh sát tòa án đều dừng lại thật, hơn nữa còn là đứng im, không động đậy chút nào.

“Ngươi đã làm gì?” Liswil thấy thế, kinh hãi và giận dữ đan xen với nhau, hoảng sợ hỏi.

“Chuyện này quan trọng lắm sao?” Billy hỏi lại.

Đúng thế, chuyện này không quan trọng.

Billy của hiện giờ, đã trải qua quá trình không ngừng trưởng thành, cùng với sự gia công của SCP-914 (ngăn gia công siêu tốt), thực lực đã thâm sâu khó dò lắm. Bất kể là hắn đã làm gì, thì tóm lại là cũng đã dễ dàng thành công khống chế được tràng diện.

“Liswil, ngươi cũng nên thanh tỉnh lại chút đi.” Billy không chừa cho đối phương có đủ thời gian đáp lại, hắn rất nhanh nói tiếp: “Sự sa đọa của ngươi diễn ra nhanh như thế, triệt để như thế... Còn chưa đến thế kỷ thứ ba, bản thể của ngươi đã biến mất; Bắt đầu từ khi đó, ngươi đã thành một con rối nấp trong chiếc áo choàng màu đen kia, bị quyền lực nô dịch.” Âm thanh khàn khàn của hắn tựa như kéo theo tâm trạng của mỗi người trong tòa, mỗi tiếng nói của hắn tựa như có sức mạnh ngàn cân: “Đến giờ này, phút này... Ngươi đã sớm quên đi nguyên tắc chân chính hẳn phải có của tòa án Chân Lý là công bằng, mà dùng ích lợi và cách suy nghĩ của bản thân bao trùm lên nó, khống chế kết quả mỗi một lần thẩm phán rồi.” Hắn lắc lắc đầu: “Một kẻ như ngươi, căn bản là không xứng ngồi trên ghế thẩm phán.”

“Ý của ngươi là gì chứ?” Dưới chiếc áo choàng đen, thanh âm vang lên run rẩy.

“Ý là...” Nói thì chậm, mà sự thì nhanh, khi Phong Bất Giác nói lên hai chữ này, thân hình hắn đã thuận thế nhảy bật, bước một bước vọt lên bục thẩm phán, cũng đưa tay bắt được cổ áo của Liswil: “Ngươi có thể lăn xuống cho ta được rồi!”

Dứt lời, trong ánh mắt chấn kinh của cả trăm người nơi đây, hắn... Ném vị quan tòa đang tại nhiệm trong tay xuống.

“Ây! Ném chỗ nào vậy hả?” Đang đứng nơi bục bị cáo, Quỷ Kiêu thấy có một bóng đen đang bay về phía mình thì tức khắc hô lên, rồi nhoáng một cái rời khỏi nơi bốn phía bị bao phủ bởi hàng rào này.

Vì thế, quan tòa, tức là Liswil... Đã bị ném vào trong bục bị cáo.

“Ngươi... Ngươi quả thực là quá mức rồi!” Quan bí thư Boke vỗ án đứng lên, xoay người tức giận chỉ vào Giác ca: “Đầu tiên là nghi ngờ quan kiểm sát, sau đó là bồi thẩm đoàn, bây giờ còn dám...”

“Thế nào? Sợ ta quên mất ngươi à?” Phong Bất Giác không để cho đối phương nói hết.

Hắn dùng một biểu tình không chút hảo ý cùng một vấn đề khiến người ta rởn cả tóc gáy để ngắt ngang lời Boke.

“Khác với kẻ ngớ ngẩn bị lợi dụng như Biff, ngươi còn không đáng để coi là ‘người’ nữa...” Phong Bất Giác ngồi xổm trên mặt bàn thẩm phán, nhìn xuống Boke: “Làm một con chó đứng trước Liswil, đến thời khắc này rồi mà ngươi còn dám sủa gâu gâu trước mặt ta như thế... Cũng coi như là có lòng trung đấy.”

“Ta... Ta...” Boke ngày thường kịch liệt ngang ngược, bây giờ lại bị dọa cho phải lắp ba lắp bắp, cũng là phản ánh đúng bản chất ngoài mạnh trong yếu, chó ỷ gần nhà của y.

“Bớt nói nhảm đi, tự đi qua bên kia còng mình lại.” Phong Bất Giác bắt chước giọng điệu của Boke khi mới mở phiên tòa, trừng mắt một cái rồi nghiêm nghị nói: “Trừ phi bọn ta cho ngươi nói chuyện, nếu không ngay cả rắm ngươi cũng không được thả!”

Một phút sau...

Boke đeo còng, ngồi xổm nơi góc vắng.

Người ngồi nơi bục ghi chép đã đổi thành Alden và Rabbitt, còng tay của họ đương nhiên cũng được bỏ rồi.

Quỷ Kiêu vốn là bị cáo, giờ đã ngồi nơi hàng ghế đầu xem án, trở thành người xem.

Quan kiểm sát Biff bị an bài ngồi bên cạnh Quỷ Kiêu xem trò, chuyện này đối với y mà nói không thể nghi ngờ là một vụ khảo nghiệm tâm lý cực nặng...

Mà Phong Bất Giác, nghiễm nhiên đã chiếm lấy vị trí của quan kiểm sát...

Chỉ thấy hắn một tay cắm vào túi, tạo ra một tư thế nghiêng người mà hắn tự nhận là tiêu sái đứng đấy, trên mặt treo một thần tình lạnh lùng (cũng là do hắn tự nhận).

Còn phần Billy thì... Hắn ngồi nơi bục thẩm phán.

“Cộc --”

Một tiếng gõ búa vang dội vang lên.

“Cung điện Chân Lý, hôm nay lại một lần nữa nghênh đón một vụ thẩm phán công chính.” Billy điều chỉnh lại âm thanh như chiêng vỡ của mình, bắt đầu lời mở đầu.

Hắn nhìn quanh tòa án rách nát này. Toàn trường nghiêm nghị.

Sau một thoáng tạm dừng ngắn ngủi, Billy đề cao thanh âm, tuyên bố: “Đợt thẩm phán đầu tiên đối với Liswil, bây giờ sẽ được tiếp tục...” Hắn ném ánh mắt về phía Phong Bất Giác: “Quan kiểm sát, mời bắt đầu trần thuật tình tiết vụ án.”

Convert by: Xanh Trời Xanh Nước

http://truyenyy/truyen/kinh-tung-lac-vien/chuong-991-nghich-chuyen- tham-phan-ha/830635.html

http://truyenyy/truyen/kinh-tung-lac-vien/chuong-991-nghich-chuyen- tham-phan-ha/830635.html

Bạn đang đọc Kinh Hãi Thiên Đường của Tam Thiên Lưỡng Giác (Ba Ngày Ngủ Hai)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãngTửVôTình
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.