Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 2592 chữ

Lâm và Quới Lương dồn dập hỏi, và đối diện với ánh mắt của ba bạn, Quốc Ân đâm lúng túng:

- Tụi mày bảo tao quên chuyện đó đi mà? Sao còn cố tình đào sâu vào "nỗi đau" của tao vậy?

- Chính vì quan tâm và lo cho mày nên tụi tao mới hỏi mày - Lâm giải thích

- Nhưng...

- Chẳng lẽ Quốc Ân không tin tưởng tụi mình sao? - Giọng Thạch Anh nhẹ nhàng vang lên.

Quới Lương thình lình lên tiếng:

- Mày cứ trả lời đi, tụi tao hứa sẽ giữ kín cho mày mà!

Ba đứa nói ba câu với chung một mục đích. Quốc Ân thấy cũng không cần giấu giếm ba bạn lắm, vì nó biết ba đứa này quan tâm đến nó thực lòng mà. Nó chỉ hạ giọng dặn:

- Tuyệt đối không được nói cho ai biết nha!

Thạch Anh, Quới Lương và thằng Lâm gật đầu lia lịa. Như chỉ đợi có vậy, Quốc Ân liền bắt đầu câu chuyện có thật của mình. Ba đứa kia cũng dỏng tai sẵn sàng nghe.

Khoảng một tuần sau khi ba Quốc Ân trở về, nó đang đi học ở trường. Ba nó gọi điện cho nó bảo nó xin cô chủ nhiệm cho về nhà ngay lập tức. Linh cảm chuyện chẳng lành, Quốc Ân lên xe vội vã phóng đi. Khi về, nó không thấy ba nó đâu, chỉ thấy bác Chửng là hàng xóm nhà nó đang ngồi trông nhà cho nó.

Quốc Ân vừa ló mặt vô nhà bỗng khựng lại, lắp bắp hỏi:

- Sao... bác lại ở đây?

Ba con bảo bác ngồi đây chờ con về rồi thông báo cho con một tin...

Quốc Ân ngắt lời bác hàng xóm, giọng đầy sợ hãi:

- Vậy ba con đâu?

Giọng bác Chửng buồn buồn:

- Ba con... chết đuối ngoài sông rồi!

- Bác nói sao? - Giọng Quốc Ân hoảng hốt hét lên, sự thật hãi hùng đến mức nó không thể nào tin được. Bác Chửng nói tiếp:

- Ba con chết đuối rồi, không ai "ám sát" ba con cả. Ông ấy đã tự... kết liễu cuộc đời mình!

Quốc Ân biết nó không nằm mơ, nó đang sống ở hiện thực. Nó đã gào khóc trước mắt bác hàng xóm. Thật đau đớn khi nó mất đi cả ba với mẹ chỉ trong vòng một tuần, nó liên tục hét lên: - Bác nói dối, cháu không tin! - Mặc dù trong thâm tâm nó biết là với một chuyện quan trọng như vậy, bác Chửng không đời nào dám bịa ra để "trêu" nó.

Bác Chửng nhìn thằng bé khóc mà áy náy vô kể. Bác cảm tưởng như bác đã làm sai gì đó khiến nó điên điên khùng khùng như vậy. Bác cũng không muốn ngăn nó khóc, bác hiểu được một người đủ nhận thức khi mất đi người thân sẽ đau lòng đến nhường nào. Bác muốn cho nó khóc, biết đâu những giọt lệ sẽ cùng sự đau đớn bay đi và Quốc Ân sẽ vượt qua được cú sốc này!

Mãi một lúc sau, Quốc Ân dần thôi sụt sịt. Và nó nghe giọng bác hàng xóm vang vảng bên tai:

- Ba cháu trước khi "đi" gửi cháu bức thư nè, Quốc Ân!

Quốc Ân đón lấy bức thư từ tay bác cắm cúi đọc:

Gửi Quốc Ân!

Con trai thân mến, ba rất xin lỗi con vì phải viết bức thư này. Sau khi mẹ con chết đuối, ba đã bị công ty kỷ luật vì đã sơ suất không kiểm tra áo phao trước khi đi. Ba thật sự rất đau buồn về sự ra đi của mẹ con, ông bà ngoại của con đã chỉ triết và mắng mỏ ba rất nhiều, và ông nội con hôm qua đã ra đi vì căn bệnh ung thư đeo đuổi ông suốt mấy năm nay. Sau khi ba bị kỷ luật, những người bạn cùng làm việc vốn rất thân với ba bây giờ lại tỏ rõ sự khinh bỉ, coi thường với ba. Tất cả những thứ tồi tệ nhất cứ thế đến với ba thôi, con ạ. Và ba tin rằng con đã có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, hãy chăm sóc em con thật tốt nhé! Chắc hẳn con đã biết chuyện gì đã đến với ba rồi phải không? Ba xin lỗi con, thật lòng rất xin lỗi con, con trai của ba. Con yên tâm nhé! Bác Chửng hàng xóm sẽ trợ cấp cho con tiền tiêu hằng ngày và sẽ thay thế ba mẹ chăm sóc các con. Ba biết đó là việc làm dại dột, ngu xuẩn, nhưng ba đã quyết định rồi. Ba biết con sẽ rất đau đớn, con đã mất đi những người thân trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng ba tin con hoàn toàn có đủ bản lĩnh và sẽ sớm vượt qua nỗi đau này. Cố lên con nhé! Ba yêu các con nhiều lắm!

Ba của con!

Quốc Ân lại lần nữa rơi nước mắt, nhưng nó cố kiềm chế để không gào lên. Nó không muốn làm ba mẹ nó thất vọng, nó tin rằng ở "thế giới bên kia" ba mẹ nó vẫn luôn âm thầm theo dõi nó. Nó biết chuyện này là do nó, nó đã không nghe lời mẹ nên mới khiến mẹ nó chết tức tưởi ngoài biển. Ba nó vì quá đau lòng nên cũng đã theo chân mẹ nó - Quốc Ân đau lòng nghĩ!

Bác Chửng lên tiếng:

- Bác sẽ phát tiền quà sáng cho cháu hằng ngày, trưa chiều tối cháu qua nhà bác ăn cơm. Bác cũng sẽ hỗ trợ cháu mua quần áo sách vở, đóng học...

Nhà bác Chửng thuộc loại khá giả, lại là bạn thân của ba. Từ nhà Quốc Ân qua nhà bác chỉ mất chưa đến hai mươi thước. Bác có một đứa con gái bằng tuổi Quốc Ân. Nhưng không vì vậy mà con nhà Quốc Ân lại nỡ "ăn bám" bác, nó vội vã lên tiếng:

- Đừng như vậy bác, cháu không thể làm vậy. Cháu nghĩ cháu sẽ bỏ học để đi làm...

Bác cười thân thiện:

- Không sao đâu, với bác điều đó chắc đáng bao nhiêu, ngược lại có thêm hai cháu thì càng vui. Miễn cháu cố gắng học hành giỏi giang, sau này bác già yếu thì cháu hỗ trợ bác. Cháu cứ coi bác như... ba của cháu vậy.

Quốc Ân cảm động lắm, thấy bác "nhiệt tình quá" nó đã định nhận lời. Nhưng nó vẫn chưa yên tâm lắm, áy náy hỏi lại:

- Làm vậy có được không bác?

- Dĩ nhiên là được! Bác hứa sẽ chăm lo anh em cháu thật tốt.

Thấy Quốc Ân còn ngần ngừ, bác nói thêm:

- Rất mong cháu đồng ý.

Quốc Ân nghe vậy đã phần nào an tâm, nó cố nói thật nhanh:

- Vậy thì cháu xin nhờ bác!

Bác mỉm cười nhìn nó:

- Cháu không phải áy náy đâu, cháu về ở với bác, bác vui lắm.

Nhưng Quốc Ân chỉ dám chạy qua ăn chung với bác, sau đó chạy về nhà nó học bài rồi ngủ nghỉ đàng hoàng. Thỉnh thoảng nó chạy sang học chung với con gái bác, thoạt đầu hơi rụt rè nhưng sau đó hai đứa đã thân thiết như gia đình vậy. Và từ đó nó đã học khá lên.

Quốc Ân nhìn ba bạn:

- Mọi chuyện như vậy đó!

Khác với khi kể chuyện mẹ nó qua đời, khi nó kể chuyện về sự ra đi của ba trông nó chẳng buồn như khi nãy nữa. Có lẽ nó đã thành công kiềm chế.

Quới Lương láu lỉnh:

- Vậy mày học chung với con gái bác Chửng mấy ngày thì mày có "tình cảm" gì với nó không?

Quốc Ân lườm bạn;

- Nói bậy, tao đâu phải loại người như vậy?

Quới Lương nhìn bạn, dai như đỉa:

- Đừng xạo, thế sao học với nó mà mày học khá hẳn lên được?

- Thế còn đứa nào còng lưng ra chép bài miễn phí giùm cho con nhỏ Thạch Anh, đi mua chè, mua bánh mì cho nó - Quốc Ân bắt đầu thấy khó chịu, liền vặc lại - Đứa nào chấp nhận để bạn bè trêu chọc để làm đầy tớ cho nó? Với lại từ ngày chép bài giùm hộ nhỏ Thạch Anh mày không giỏi lên chắc? Chỉ có thích nó...

Con nhà Quới Lương hoảng hồn, miệng ú ớ như bị ai bóp cổ. Nó không thể phản bác vì có con nhỏ Thạch Anh ở đấy, và những lời của Quốc Ân không sai sự thật là mấy. Con nhà Thạch Anh cũng chết điếng như người bị điểm huyệt. Rất may, con nhà Lâm đã kịp thời lên tiếng giảng hòa:

- Thôi, tụi mày làm hòa đi!

Rồi nó nhìn Quốc Ân:

- Thằng Quới Lương thực ra cũng vì quan tâm tới mày nên mới hỏi vậy thôi. Bây giờ thì mày giải thích đi, cái tính tự ái của mày không phải tự nhiên mà có, đúng không?

Quốc Ân hắng giọng:

- Đúng là như vậy, nhưng đó là một câu chuyện dài nên tao sẽ kể cho mày sau. Nhưng yên tâm đi, từ nay tao hứa sẽ không đối xử với tụi mày như hồi sáng đâu!

Rồi nó đưa mắt nhìn Thạch Anh:

- Thạch Anh cho mình xin lỗi nha!

Thạch Anh mỉm cười gật đầu!

Quới Lương thình lình hỏi:

- Vậy mày có thể chia sẻ cho tụi tao biết về lý do mày chuyển trường được không?

Quốc Ân liếm môi:

- Vì con gái bác Chửng học ở trường tụi mày nên bác bảo tao chuyển về đây để đi chung về chung với con bác. Tình cờ tao vào đúng lớp 10A9 nên gặp chúng mày, hên hết biết. Và sau đó bác Chửng cũng chuyển con gái bác vào học chung lớp với tao để hai đứa tiện trao đổi, nói chuyện.

Thạch Anh thắc mắc:

- Vậy con gái bác Chửng chính là bạn Lan Anh hả?

- Đúng rồi, cái bạn mà thầy giáo cho làm tổ 1 ấy! - Quốc Ân mau mắn.

Lâm hỏi:

- Vậy em mày đâu?

- Nó vì sợ sự lạ lẫm nên về quê ở với ông bà tao luôn rồi. Cuối mỗi tuần thì nó xuống thăm tao hoặc tao lên thăm nó!

Quới Lương nhìn Quốc Ân, lảng sang chuyện khác:

- Bây giờ tao hỏi mày trả lời thật nhé!

- Hỏi gì? - Quốc Ân trả lời bạn bằng một câu hỏi!

Hỏi mày chứ hỏi gì - Quới Lương nheo mắt - Tao hỏi thật, mày đừng nghĩ tao xỏ xiên mày nhé!

Quốc Ân hơi chột dạ, nhưng nó vẫn giữ giọng thản nhiên đáp lại:

- Ờ

Chỉ đợi có vậy, Quới Lương nheo mắt hỏi bạn:

- Mày thích con nhỏ Lan Anh đúng không?

Con nhà Quốc Ân hoảng hồn, theo phản xạ thì nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, không hề!

Nhìn bộ tịch Quốc Ân, Lâm nghi lắm. Nó nheo mắt nhìn thằng này:

- Đừng xạo - Nó làm như nó đã biết một trăm lẻ một phần trăm thằng này thích nhỏ Lan Anh - Nói thật sao phải cuống cuồng như gà mắc tóc vậy?

- Bạn cứ nói thật đi, có gì tụi mình góp ý giùm cho, nha! - Giọng Thạch Anh dịu dàng vang lên

Câu nói của Thạch Anh khiến Quốc Ân bớt hoảng hơn một chút. Lại là giọng thằng Lâm vang lên:

- Nếu mày thích nói thật tụi tao sẽ không cười cợt đâu, không nói với ai đâu! Nhưng mày phải nói thật, tao bảo bây giờ mày hoàn toàn có thể tin tưởng tụi tao mà?

Quới Lương nhìn Quốc Ân:

- Đừng giấu tụi tao, mày thích Lan Anh phải không?

Quốc Ân xụi lơ:

- Ờ!

- Thấy chưa, tao bảo mà - Quới Lương reo lên - Học chung với nhau sớm muộn gì cũng nảy sinh tình cảm thôi, có khi con nhỏ đó cũng thích mày không chừng. Tao "từng trải" tao biết...

Rồi chợt nhận ra là mình nói hớ, nó đưa tay bụm miệng. Thằng Lâm phá cười lên, láu lỉnh nhìn Quới Lương:

- Đúng là "chưa đánh đã khai".

Thạch Anh không nói gì, chỉ nhìn Quới Lương, mỉm cười. Con nhà Quới Lương ngượng ngập quay mặt đi chỗ khác.

- Tao không biết nó có thích tao không, Quốc Ân lắc đầu!

- Không thể chắc chắn là bạn ấy có thích bạn hay không nhưng có lẽ Lan Anh đã biết bạn thích bạn ấy rồi! - Thạch Anh phát biểu ý kiến - Nếu thích một người con gái thì sớm muộn gì người con gái đó cũng sẽ phát giác ra thôi.

- Có chuyện đó thật hở - Quốc Ân nhìn Thạch Anh.

Thạch Anh mỉm cười:

- Mình từng trải qua vô số rồi, mình biết rõ!

Lâm không bỏ lỡ cơ hội "cà khịa" Thạch Anh:

- Trong đó có cả thằng Quới Lương phải không?

Thạch Anh không đáp nhưng mặt nó chợt ửng đỏ, Quới Lương lừ mắt nhìn bạn:

- Ăn nói lịch sự nghen mày!

Quốc Ân nhìn Thạch Anh, hỏi bằng giọng tin cậy:

- Vậy theo bạn thì Lan Anh có thích mình không?

- Nếu mà bạn hay giúp đỡ và tìm cách làm vừa lòng Lan Anh trước khi bạn ấy phát giác ra thì rất có thể Lan Anh thích bạn rồi. Thậm trí Lan Anh có thể thích bạn trước khi bạn ấy biết là bạn đang có tình cảm với bạn ấy - Thạch Anh "triết lý"

Con nhà Quốc Ân nghệt mặt nghe để rồi ngơ ngác:

- Lỡ Lan Anh không biết mình có tình cảm với bạn ấy thì sao?

- Nhiều khả năng là biết rồi! - Thạch Anh thong thả đáp - Tâm hồn con gái vô cùng nhạy cảm, chỉ cần người con trai có một số hành động quan tâm giúp đỡ hơi quá mức một chút là người con gái đó có thể phát giác ra được rồi. Vì bạn thích Lan Anh nên trước giờ bạn luôn muốn làm Lan Anh vừa lòng, đúng không?

Quốc Ân gật đầu.

Quới Lương nhảy vào họng Thạch Anh:

- Vậy thì đích thị là con nhỏ Lan Anh biết tình cảm của mày dành cho nó rồi!

- Vậy liệu Lan Anh có thích lại mình không?

Cái đó thì chưa thể nói trước được - Thạch Anh lên tiếng - Nhưng bây giờ cách tốt nhất không phải là "tán tỉnh", mà phải tạo một ấn tượng thật tốt về mình để bạn ấy có thiện cảm với mình!

Đúng là "kẻ si tình" luôn vô cùng khờ khạo, nó hỏi lại một câu ngu ngơ hết sức:

- Là sao?

Thạch Anh vẫn bình tĩnh trả lời:

- Là phải làm một điều gì đó để thể hiên giá trị của bạn, để cho nhỏ Lan Anh thấy được và sẽ ngưỡng mộ bạn. Khi đó bạn mới tìm cách để cho Lan Anh biết là bạn thích bạn ấy.

- Vậy mình phải làm gì để thể hiện? - Quốc Ân lại nhìn Thạch Anh hỏi.

Lâm chen vào:

- Mày cứ chờ đi rồi "vận may" cũng sẽ đến thôi. Gì chứ chuyện tình cảm là thứ không có thể vội vàng được. Yên tâm đi, bọn tao sẽ luôn ở bên và "chia sẻ kinh nghiệm" cho mày!

Thạch Anh mỉm cười nhìn Quốc Ân:

- Bạn Lâm nói đúng đó!

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.