Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

Từ cánh cửa phía bên căn phòng nơi Hồ Kỳ đang căng thẳng vì thân phận mình đã bại lộ, một ông lão bước ra, dáng vẻ gầy nhom, tay chống gậy.

“Hồ…..thái y.”

Trước mặt Hồ Kỳ lúc này là người mà anh muốn gặp lại sau ngần ấy năm biệt tăm biệt tích - Hồ Trung, Hồ thái y. Kể từ sau khi thất lạc nhau khi bị quân triều đình truy đuổi thì giờ trước mặt Hồ Kỳ lúc này là một Hồ thái y đã “in đậm” dấu ấn của thời gian.

“Thiếu gia. Đã lâu không gặp.”

Nước mắt Hồ thái y đã rơi trong cái khoành khắc cả hai người ôm lấy nhau. Hạnh phúc là thứ hiện rõ trên khuôn mặt của hai con người này. Nhưng điều bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Khi cái ôm chưa dứt thì Võ lão gia quỳ gối xuống trước mặt Hồ Kỳ.

“Thiếu gia. Nô tài xin bái kiến thiếu gia.”

Hành động đó của Võ lão gia khiến ai nấy đều kinh ngạc. Và họ càng kinh ngạc hơn khi ông kính cẩn, hành lễ với một tên mặt búng ra sữa như Hồ Kỳ.

“Thiếu gia? Ngài nói gì vậy?”

Hồ Kỳ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Võ lão gia cùng với đó là ánh mặt ngạc nhiên. Lúc này, nguồn gốc về thân thế của nhà họ Phạm được hé lộ.

25 năm về trước, vùng Thanh Giang này có một gia tộc họ Phạm, uy quyền và thế lực của họ đối với vùng đất này còn lớn hơn cả gia tộc họ Võ ngày nay. Nhưng trước sự xâm lược của thế lực phương Bắc, sự hà hiếp, tàn nhẫn của chúng nên nhà họ Phạm gia nhập nghĩa quân do vua Tiền Thái Tông lãnh đạo.

Và khi nghĩa quân giành được thắng lợi, Phạm đại nhân được sắc phong và làm quan trong triều. Còn Võ lão gia xưa kia là thuộc hạ dưới trướng Phạm đại nhân và được ông tin tưởng giao cho quản lí vùng Thanh Giang này.

Khi biết được tin cả nhà họ Phạm bị vu oan và bị tru di tam tộc, Võ lão gia đã tập hợp binh mã để đi ứng cứu nhưng đường xá xa xôi nên không đến kịp thời. Ông đành hoàn thành di nguyện mà Phạm đại nhân gửi gắm lại cho mình - đó là vùng đất Thanh Giang này.

Và trong một lần đi thị sát cuộc sống của dân chúng vùng Tây Thanh Giang, ông gặp được người đồng đội năm xưa ở nghĩa quân - Hồ Trung, người đang bị quân triều đình truy sát. Võ lão gia ra tay tương cứu, đưa về chữa trị trong gần nửa năm. Cũng từ chính Hồ thái y, Võ lão gia mới biết được rằng gia tộc họ Phạm vẫn còn huyết mạch nhưng hiện tại không rõ tung tích.

Đến khi cái Hồ Kỳ xuất hiện ở phủ Huyện của Thanh Giang.

“Thiếu gia, người đã quay trở lại rồi. Vùng đất Thanh Giang này cũng đã tới lúc giao lại cho người rồi.”

Võ lão gia lấy chiếc vòng cổ đang đeo trong người ra, quỳ gối, hai tay dâng cho Hồ Kỳ, cùng với đó là hiệu lệnh toàn bộ người trong Võ phủ quỳ xuống.

“Đây là vòng cổ trước kia phụ thân của người đã giao cho tại hạ để cai quản vùng Thanh Giang này. Nay tại hạ giao lại cho ngài.”

Chiếc vòng cổ thực chất ra là một chiếc ngọc bội màu xanh ngọc được khắc nổi chữ “THANH” kèm theo đó là sợi dây được kết từ nhiều sợi dây nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau.

Hồ Kỳ đưa tay nắm lấy sợi dây, cúi xuống đỡ Võ lão gia đứng dậy. Anh quay lưng lại, nhìn về hướng mặt trời đang tỏa nắng, nhẹ nhàng mở lời.

“Người đứng đầu Thanh Giang này nên do người nắm giữ, Võ lão gia. Bản thân tại hạ đã có kế hoạch riêng, con đường riêng.”

“Nhưng nếu như Ngài đứng đầu Thanh Giang thì ngày trả nỗi oan cho Phạm đại nhân sẽ không còn xa nữa.”

Võ lão gia lên tiếng trước lời từ chối của Hồ Kỳ, ông cố gắng thuyết phục Hồ Kỳ sử dụng quyền lực và chiến tranh để thực hiện kế hoạch giải oan cho Phạm đại nhân, chính Hồ thái y cũng ủng hộ suy nghĩ đó của Võ lão gia.

“Không. Con đường đó sẽ không bao giờ giải oan được cho phụ thân ta được.”

“Ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình. Bọn ta có quyền lực, có nhân lực, tài lực, chẳng thiếu thứ gì để lật đổ đám người kia. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể từ chối những điều đó.”

Võ Tường nghe thấy vậy liền nổi nóng với Hồ Kỳ, cô dùng roi da của mình tính “dạy” cho Hồ Kỳ biết thế nào là lễ độ, ép cậu đồng ý với đề nghị của Võ lão gia nhưng lại bị ông lớn tiếng trách mắng là vô lễ.

Đến lúc này, Hồ Kỳ mới nhẹ nhàng nói ra những suy nghĩ trong lòng mình về kế hoạch giải oan cho cha mình.

“Vũ lực? Quyền lực? Những thứ mà Võ lão gia nói sẽ giúp phụ thân ta mình oan hay sao? Hay sẽ mang tiếng rằng tội giết vua để mưa phản mà bà Hoàng hậu kia gán cho phụ thân ta là chính xác. Giải oan hay phụ thân ta sẽ mang tiếng xấu muôn đời. Liệu phụ thân có yên nghỉ khi chứng kiến vì ông ấy mà khiến dân chúng một lần nữa sống trong cảnh chết chóc, lầm than.”

“Nhưng nếu không làm như vậy. làm sao chúng ta có thể giải oan được cho Phạm đại nhân được đây?” - Võ lão gia đã nguôi ngoai cơn nóng giận của mình vì bị Hồ Kỳ từ chối kế hoạch của mình.

“Những người đã gán cho phụ thân ta tội giết vua mưu phản ấy sẽ phải nhận tội. Ai làm thì người đó phải chịu. Dân chúng không có tội, không có lí do gì họ phải bị cuốn vào chuyện này.”

Hồ Kỳ nói xong, tay nắm lấy vòng cổ, đeo lại vào cổ của Võ lão gia trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

“Vùng Thanh Giang này là phụ thân ta giao cho Ngài cai quản, những năm vừa qua Ngài đã khiến nơi này sống trong yên bình, no ấm. Ngài nên tiếp tục nhận lấy vòng cổ này.”

Mặc cho Võ lão gia liên tiếp từ chối, Hồ Kỳ vẫn một mực lắc đầu, khiến cho Võ lão gia không còn cách nào khác, buộc phải đồng ý.

“Tiếp tục Ngài định làm gì?” - Võ lão gia hỏi.

“Ta sẽ ở lại Thanh Giang này một vài hôm. Ta có nhiều chuyện muốn chia sẻ cùng Hồ thái y. Sau đó sẽ tính tiếp.”

Võ lão gia tuân mệnh, lệnh cho gia đinh chuẩn bị căn phòng lớn nhất ở phía sau hậu viện cho Hồ Kỳ nghỉ ngơi nhưng một lần nữa anh từ chối.

“Tại hạ muốn quay lại phủ Huyện lệnh, nơi đó cần được chỉnh trang lại cho đúng với vị thế vốn có của nó. Tại hạ sẽ ở đó trong thời gian này.”

Trước thỉnh cầu đó của Hồ Kỳ, Võ lão gia cho người dọn dẹp, chỉnh trang phủ Huyện lệnh trong thời gian sớm nhất để Hồ Kỳ có thể dọn vào bất cứ lúc nào.

“Hồ thái y, người cũng dọn tới sống cùng con đi.” - Hồ Kỳ tiến tới chỗ của Hồ thái y nói nhỏ vào tai.

“Không thể nào. Ngươi nghĩ người là ai chứ. Chỉ là một tên thiếu gia thôi mà.”

Lời thỏ thẻ ấy của Hồ Kỳ cũng bị Võ Tường nghe thấy và với một cô gái đã có hiềm khích với Hồ Kỳ từ trước thì không khó hiểu cô lại phản ứng khó chịu trước lời đề nghị ấy.

“Cô nương này kì lạ thế nhỉ? Tại sao suốt ngày cứ chống đối mình thế nhỉ?” - Hồ Kỳ đưa ánh mắt khó chịu về phía Tường, nghĩ thầm.

“Tại sao tôi không được đưa ông ấy đi? Cô bảo tôi là gì với ông ấy, vậy thì còn cô, cô là gì mà ngăn cản ông ấy đi với ta.”

“Ông ấy là sư phụ ta, ngươi nói đi, ngươi là gì mà ông ấy phải đi với ngươi.”

Võ Tường hét lớn vào mặt Hồ Kỳ như muốn thách thức anh. Trong thời gian sinh sống ở đây, Hồ thái y đã thu nhận Võ Tường làm đệ tử và dạy cho cô y toàn bộ y thuật của mình.

Cuộc tranh cãi nảy lửa cũng như hiềm khích ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ của Võ Tường và Hồ Kỳ khiến cả hai chẳng ưa gì nhau, coi nhau như oan gia. Cặp oan gia sẽ cùng nhau trải qua chuyện gì tiếp theo? Hồ Kỳ sẽ bắt đầu cuộc hành trình giải oan cho cha của mình như thế nào?

Bạn đang đọc Kỳ Án Vườn Đào sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.