Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài bị hàm oan (26)

Tiểu thuyết gốc · 1052 chữ

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Đúng lúc này, Võ Gia Lâm chợt chú ý tới có một ánh mắt vẫn nhìn mình chằm chằm suốt từ nãy đến giờ, hắn lập tức quay phắt đầu lại.

Hoá ra là thằng tiểu nhị Tô Lương.

“Làm gì mà nhìn ta chằm chằm thế? Muốn phục vụ trà nước cho ta phải không?” Võ Gia Lâm khinh khỉnh hỏi.

Loại người thượng đội hạ đạp như Võ Gia Lâm đặc biệt coi thường những người có xuất thân từ tầng dưới chót, cũng bởi vì thế nên hắn mới luôn tự huyễn hoặc rằng mình thuộc dòng dõi Lưu gia, một trong tứ đại gia tộc, chứ chẳng phải Võ gia, một gia tộc yếu đuối chỉ chiếm được mỗi một thành trì duy nhất.

Trong Võ gia, mọi người khinh thường Võ Thái Bảo vì hắn hèn, nhưng người bọn họ chán ghét nhất chỉ có thể là Võ Gia Lâm, một kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Tuy rằng không biết chuyện Võ Gia Lâm bán đứng Võ gia nhiều lần, nhưng nhìn thái độ tham phú phụ bần của hắn cũng đủ để tất cả mọi người nhận ra bản chất xấu xí và nhân cách tồi tệ bên trong. Loại người này sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt thành thù với Võ gia mà thôi.

Tô Lương tuy xuất thân không cao nhưng người ta là tinh anh của Võ gia, càng là tu hành giả không có linh căn có tu vi cao nhất ở đây, lại được Thiếu chủ ưu ái ra mặt. Võ Gia Lâm xúc phạm hắn chẳng khác nào xúc phạm toàn bộ tu hành giả không có linh căn.

Thế nên lúc này đây, tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn Võ Gia Lâm với ánh mắt đầy chê trách.

Tô Lương lạnh lùng nói: “Loại người như ngươi không xứng đáng được mang họ Võ.”

“Phì!” Võ Gia Lâm phun ra một ngụm nước bọt, “Ngươi tưởng là ta thèm cái họ này lắm sao? Ta là dòng dõi Lưu gia, sớm muộn gì cũng sẽ trở về nhà mình, không ăn nhờ ở đậu Võ gia lâu đâu. Sau khi trở về Lưu gia, việc đầu tiên ta làm chính là đổi họ! Cái thứ cống rãnh mà đòi sánh với đại dương!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, có người đã rút vũ khí ra.

Một tu hành giả Trúc Cơ sơ kỳ chỉ tay vào mặt Võ Gia Lâm mắng lớn: “Vậy thì ngươi mau cút đi, Võ gia không chứa chấp loại người vô ơn như ngươi!”

Võ Gia Lâm cười nhạo nói: “Võ Huân, đừng tưởng ngươi là nhi tử của đại trưởng lão là muốn nói gì thì nói! Ngươi không có quyền đuổi ta, ta chỉ đi khi nào ta muốn thôi!”

Võ Huân lắc đầu nói: “Ngươi đúng là đồ không biết liêm sỉ, Võ gia đối xử với ngươi không tệ, mà ngươi chỉ biết lấy oán báo ơn. Loại người như ngươi Lưu gia chẳng dám nhận đâu, trèo cao thì té đau, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có vào Lưu gia nổi không!”

Đúng lúc này, một đám hắc y nhân khoảng ba mươi người đột ngột xuất hiện không một tiếng động, bao vây hơn trăm tu hành giả Võ gia.

Tất cả mọi người đều giật mình lùi lại một bước, Tô Lương là người đầu tiên phản ứng, hô lớn:

“Bảo vệ Thiếu chủ!”

Nói xong hắn lao vọt tới căn lều của Phạm Tu Văn. Các tu hành giả khác bừng tỉnh, cũng vội vàng chạy về phía đó.

Chỉ có Võ Gia Lâm là vẫn ngồi yên trên tảng đá, rung đùi đắc ý nói: “Xem ra các ngươi không còn cơ hội được nhìn thấy ta trở thành tinh anh của Lưu gia rồi. Hôm nay… sẽ là ngày cuối cùng trong cuộc đời của các ngươi.”

Đám tinh anh Võ gia đứng hộ vệ bên ngoài lều của Phạm Tu Văn cau mày nhìn Võ Gia Lâm đang ngửa đầu cười như một tên điên loạn.

Võ Huân giơ tay chỉ thẳng vào hắn mà mắng: “Thì ra ngươi chính là kẻ dẫn sói vào nhà! Uổng cho Võ gia đã xem ngươi như một thành viên trong tộc, còn đưa ngươi đi lịch luyện, xem ra chính ngươi đã tiết lộ hành tung của bọn ta cho đám người lai lịch bất minh này rồi, có đúng không?”

“Hừ, Võ Huân, ngươi rốt cuộc cũng thông minh được một lần. Nhưng quá muộn rồi.” Võ Gia Lâm cười nhếch mép.

Võ Huân lúc này không còn dáng vẻ trương dương nóng nảy như từ nãy đến giờ, mà trái lại bỗng trở nên âm trầm lạnh nhạt:

“Ngươi đã thừa nhận, kết hợp với lời vừa nãy ngươi nói, ngươi sắp trở thành tinh anh Lưu gia… Vậy đám người này chỉ có thể là người của Lưu gia!”

Tên thủ lĩnh hắc y nhân nhíu mày, lập tức liếc Võ Gia Lâm một cái sắc lẻm, gằn giọng nói: “Câm miệng!”

Võ Gia Lâm biết mình nói nhiều hỏng chuyện, bèn im miệng lại không dám càn rỡ nữa.

“Thiếu chủ! Có biến rồi, ngài đã thức dậy chưa?” Tô Lương vội vàng nói với vào trong lều.

Lúc này Phạm Tu Văn mới “Ừ” một tiếng rồi mở lều bước ra, vươn vai ngáp một cái, sau đó mở mắt nhìn xung quanh, ngái ngủ nói:

“Tới rồi à?”

Mọi người: “? ? ?”

Thiếu chủ, ngài mau tỉnh lại, bọn hắn đến lấy đầu chúng ta, không phải đến đưa bữa sáng đâu.

“Thiếu chủ, bọn hắn có khoảng ba mươi người.” Tô Lương nói.

“Vậy thì sợ gì, chúng ta có hơn trăm người.” Phạm Tu Văn mỉm cười đáp.

“Ha ha ha…” Võ Gia Lâm không nhịn được lại bật cười:

“Võ Đình Nguyên, ngươi đúng là một cậu ấm ngây thơ. Không phải cứ nhiều người thì sẽ thắng được ít người đâu, nhất là khi đám người Luyện Khí kỳ chiếm hai phần ba trong số các ngươi đều không thể vận dụng linh khí.”

Bạn đang đọc Ký Chủ Đừng Lầy! sáng tác bởi Cá.Ướp.Muối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cá.Ướp.Muối
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.