Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên phù thủy và tà thuật

Tiểu thuyết gốc · 11250 chữ

Sơn Lâm Vương Thôn ngự tại vùng gần biên giới phía đông Đế Quốc Thánh Thành. Đây là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh và thanh bình, nổi tiếng với khu rừng có rất nhiều tinh thú họ Hổ. Nhờ vào sự bảo hộ mà Vua Hổ mang lại luôn được kể trong các câu chuyện có từ thời xa xưa viễn cổ của các trưởng lão, con cháu sau này rất mực coi trọng đến những tinh thú Hổ sống trong vùng. Họ không chủ động sinh sự tới loài Hổ, xem đó như cách thể hiện lòng biết ơn của mình dành cho Vua Hổ. Chính quốc cũng biết điều này, nên cùng Sơn Lâm Vương Thôn từ lâu lập ra cam kết nếu muốn săn hồn thú nơi đây, đặc biệt là tinh thú Hổ thì phải có sự cho phép từ cả hai bên. Nhưng vốn không phải kẻ nào cũng làm việc đúng để có được sự cho phép đó, vài tên đã lợi dụng sự hẻo lánh ở Sơn Lâm Vương Thôn mà tự ý săn bắt trộm tinh thú Hổ ở đây. Sau những tiếng hổ gầm vang mỗi đêm và vết máu hổ bắn trên thân cây mỗi sáng, Sơn Lâm Vương Thôn đã bắt đầu yêu cầu sự giúp đỡ từ chính quốc. Meyzuru, Đại Hưng, Ái Ngân và Phúc Khang được cử đi dưới sự dẫn dắt của Tinh Đế Chiến thần trẻ tuổi Eulla từ Đông Thánh Viện đến, lúc này đã chạm trán với bọn săn trộm ở trong khu rừng.

-Tên thủ lĩnh tay cầm thanh đao bị gãy, vẫn lớn tiếng: Ra các ngươi do Thánh Thành Đế Quốc cử tới sao ? Ha, ta vốn thật là bất cẩn khi lúc đó còn nghĩ các ngươi thật sự là đoàn thương nhân bình thường.

-Eulla: Giờ thì biết rồi, chịu đầu hàng chưa ?

Tên thủ lĩnh liếc nhìn nhìn xung quanh. Bốn tên Chiến thần của hắn thì đang phải vất vả trấn áp con mãnh hổ, còn mấy tên lính đánh thuê thì đã bị con mãnh hổ lúc thoát khỏi xiềng xích hành cho tới tả. Tuy vậy đối phương chỉ có ba nữ và một nam, bốn trong số đó lại chỉ độ tầm tuổi 16 đến 17 nên tên thủ lĩnh quyết định sẽ không đầu hàng chịu trói dễ dàng như vậy.

-Giả bộ buông đao xuống, tên thủ lĩnh: Rồi rồi, vậy thì làm theo ý các người vậy.

Hắn khom người, hai tay giơ lên đầu rồi từ từ ngồi xuống. Eulla lấy ra một chiếc còng tay, tiến đến chỗ hắn. Ngay lúc này đối phương đã đến đủ gần, tên thủ lĩnh bất ngờ đưa tay xuống ống quần lấy ra một chiếc dao găm rồi lao tới tấn công Eulla.

Nhận ra hành động đó của tên thủ lĩnh, Ái Ngân kịp thời sử dụng khả năng của mình tạo ra một cột nhọn quang tinh thể đâm lên ngăn đối phương có thể tiến đến gần Eulla.

-Eulla lùi lại phía sau, lắc đầu: Hehhhh... Không nên lừa dối người phụ nữ vậy chứ ? Cái giá phải trả đắc lắm đấy chàng trai.

-Tên thủ lĩnh: Vậy để xem cô em còn làm được gì Tinh Đế Chiến thần như ta đã.

Tay tụ khí vận hồn lực, tên thủ lĩnh của bọn săn trộm tạo ra một thanh kiếm từ hồn lực hỏa nguyên của chính mình.

-Eulla: Hồn lực nguyên tố tạo hồn khí, qua khảo sát Tinh Đế đúng là sẽ có thể dùng được chiêu đó nhỉ?

-Lao tới, tên thủ lĩnh: Sợ rồi sao hả, cô gái trẻ ?

Tên thủ lĩnh tiếp cận Eulla, tay cầm hồn khí hỏa kiếm vung chém đối phương. Eulla không di chuyển một bước, cũng đưa tay tụ khí tức vận hồn lực tạo nên một hồn khí cho mình. Nhanh chóng cầm lấy hồn khí, Eulla đỡ lại nhát kiếm trực diện từ tên thủ lĩnh của bọn săn trộm, khí lực va chạm liền lan tỏa ra xung quanh.

-Tên thủ lĩnh: Hồn khí là một cái dao phay !!! Cô... cô cũng là Tinh Đế Chiến thần sao ?

-Eulla mỉm cười: Bộ ngươi nghĩ rằng chỉ có mình ngươi là Tinh Đế Chiến thần ở đây thôi chắc ? Đúng là cái tên nông cạn mà.

-Tên thủ lĩnh: Con ả chết tiệt, dám nhạo báng ta !

Tức giận, tên thủ lĩnh bắt đầu cầm thanh kiếm trên tay liên tục vung chém điên loạn về phía đối phương. Eulla bình tĩnh dùng cái dao phay hồn khí của mình vừa đỡ, vừa lùi về phía sau.

-Eulla: Tốt, vào tầm rồi.

-Tên thủ lĩnh mãi lo áp sát đối phương: Vào... gì chứ ???

Đứng phía sau Eulla, Ái Ngân khiến tên thủ lĩnh của bọn săn trộm không kịp nhận ra mình rồi bất ngờ lao ra thi triển chiến kỹ, từ bàn tay phóng thích một loạt mảnh tinh thể nhọn hoắc lao tới.

-Tên thủ lĩnh: Bọn khốn kiếp, dám đánh lén sao ? Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Đạn !

Lùi về sau, tên thủ lĩnh đưa tay còn lại phát động hỏa đạn đỡ lại toàn bộ đòn tấn công của Ái Ngân.

-Tên thủ lĩnh: Đúng là trò con nít !

Đòn tấn công bất ngờ không thành công, tuy vậy Eulla vẫn nở một nụ cười tự đắc như nhìn ra điều gì đó từ đối phương.

-Eulla: Ra là vậy... Ngươi chỉ vừa lên được Tinh Đế Chiến thần, thời gian lĩnh hội Khải Hồn Giáp sau đó khá dài để thành thục nên ta cá là ngươi vẫn chưa dùng được. Ehhhh... Thế thì rõ thực lực của nhau rồi.

Nhìn thấy thái độ tự tin của Eulla lúc này, tên thủ lĩnh bắt đầu có chút lo lắng. Nhưng hắn vẫn cho rằng đối phương chỉ đang đánh vào tâm lý, cố làm mình bị phân tâm mà thôi.

-Tên thủ lĩnh: Bớt làm nhảm đi ! Lần này thì cũng đừng hòng mà đánh lén ta nữa.

-Eulla xua tay: Không đâu, không đâu. Lần này không chơi kế đánh bất ngờ đâu, lần này ta chơi kế đoàn kết toàn dân. Mà nếu nói theo cách ngươi hiểu, nó gọi là đánh hội đồng ấy.

Eulla vừa dứt lời thì Đại Hưng từ đâu bất ngờ lao tới tung ngay một đấm vào mặt của tên thủ lĩnh, đánh hắn văng lăn đi một khoảng dài trên mặt đất.

Lồm cồm đứng dậy, tên thủ lĩnh lau vết máu trên miệng rồi liếc nhìn đối phương.

-Tên thủ lĩnh: Các ngươi vậy thì khác gì bọn xấu đang ức hiếp kẻ khác đâu.

-Eulla: Thế là hồi nhỏ ngươi chưa xem phim siêu nhân năm đánh một rồi, tuổi thơ thật bất hạnh.

Từng câu, từng chữ và cả thái độ của Eulla đùa giỡn, như thể đang cố tình chọc tức đối phương. Tên thủ lĩnh dĩ nhiên vì thế cũng đã ứa gan cô ấy từ nãy đến giờ rồi, nhưng hắn vẫn chưa thể làm được gì đối phương cả.

-Tên thủ lĩnh lẩm bẩm: Con ả chết tiệt, nhìn ngon thế nhưng nói chuyện thì cứ như muốn vắt chanh vào vết thương kẻ khác vậy.

-Eulla: Lạ thật, chẳng phải người ta hay nói hoa hồng nào mà chẳng có gai sao ?

Thật ra thì có rất nhiều loài hoa hồng leo là không có gai và cũng được dạy trong rất nhiều bài học tại học viện, nhưng Eulla dù biết thì vẫn kệ điều đó để có thể thỏa mãn việc cà khịa đối phương mà thôi.

-Eulla: Được rồi. Đại Hưng, lên !

Lập tức Đại Hưng lao tới đối phương, ra một đấm tấn công từ trực diện. Tên thủ lĩnh liền dùng thanh hỏa kiếm hồn kh của mình đỡ lại cú đấm của Đại Hưng. Hai ngọn lửa va vào nhau, khiến luồng năng lượng dội lại có cảm giác vô cùng nóng.

Nắm đấm của Đại Hưng không xi nhê gì tên thủ lĩnh, Ái Ngân liền lập tức tấn công hỗ trợ đồng đội bằng những khối tinh thể quang nguyên bất ngờ đâm lên từ mặt đất, chỉa mũi nhọn về phía tên thủ lĩnh.

-Tên thủ lĩnh: Chết tiệt, Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Ngục Hỏa Thông Thiên !

Lùi về sau, tên thủ lĩnh vung kiếm xoay một vòng tròn. Sau đó lập tức xung quanh hắn bắt đầu bừng lên nhiều cột lửa cháy vô cùng dữ dội, nung chảy tất cả những khối tinh thể của Ái Ngân.

Đòn Ngục Hỏa Thông Thiên kết thúc, tên thủ lĩnh của bọn săn trộm cúi người cắm mạnh thanh kiếm xuống đất rồi ngước đầu nhìn lên phía Eulla, mồm thở ra cả khói.

-Tay đặt ấn thủ trước miệng, tên thủ lĩnh: Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Sư Hống !

Từ miệng của tên thủ lĩnh, một ngọn lửa dữ dội được phóng ra. Lúc ngọn lửa vừa bừng lên, nó phát ra thứ âm thanh vô cùng lơn và đầy uy mãnh giống như tiếng gầm của loài sư tử. Ngọn lửa mỗi lúc một lớn hơn, lao thẳng tới phía trước như một con quái vật không gì có thể cản lại, sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ mà nó đi qua.

-Đại Hưng: Tên khốn đó, hắn định đốt trụi cả khu rừng này sao ?

-Eulla: Chúng ta sẽ không để hắn làm được điều đó đâu. Meyzuru, bỏ bọn kia sang một bên và ngăn ngọn lửa giúp chị một chút được chứ ?

-Đánh ngất một tên ăn trộm, Meyzuru: Em hiểu rồi. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Vệ Thần Vương, hiệu triệu !

Meyzuru giải phóng một luồng năng lượng hồn lực to lớn, kết tạo nó thành dạng một cơ thể người khổng lồ mà Meyzuru đứng bên trong. Từ từ các chi tiết cơ thể hình thành rõ ràng, làm nên hiện thân của một vị tướng khổng lồ mang tên Phong Vệ Thần Vương. Meyzuru liền di chuyển đứng ra phía trước đường đi của Hỏa Sư Hống Chiến kỹ, Phong Vệ Thần Vương liền đưa hai bàn tay của mình ra đỡ nó lại. Ngọn lửa ban đầu gặp gió, bừng lên một cách dữ dội rất khó kiểm soát nhưng chỉ một lúc sau, áp lực của gió từ Phong Vệ Thần Vương là quá lớn, đã xé toạc cả ngọn lửa Hỏa Sư Hống rồi đưa nó tàn lụi vào chốn hư không. Meyzuru sau đó cũng thu Chiến kỹ lại.

-Tên thủ lĩnh: Thứ... thứ quái quỷ gì đây ?

-Eulla: Ngươi chưa từng thấy Phong Vệ Thần Vương Chiến kỹ bao giờ sao ? Nó nổi tiếng vậy mà, đúng là đồ nông cạn mà.

-Tên thủ lĩnh giận đến mức mặt hằn lên cả mạch máu, nghiến răng: Con ả khốn này... Ta đây sẽ liều chết với ngươi luôn !

Từ trong túi trữ vậy gài bên thắt lưng, tên thủ lĩnh lấy ra một quyển trục làm bằng tre rồi mở nó ra. Bên trên mặt trong của quyển trục là một loạt chữ viết của nhân loài và ám ngữ nào đó, xong tên thủ lĩnh lấy cắn đầu ngón tay để nhỏ máu lên đó.

-Eulla: Động tác này... Là thuật triệu hồi hồn thú !

-Tên thủ lĩnh mỉm cười: Đúng vậy đấy.

Hạ quyển trục chứa vết máu loang của mình trải dài ra trên mặt, tên thủ lĩnh thực hiện động tác thủ ấn đồng thời phóng thích đưa hồn lực vào quyển trục để tạo ra một lối đi đưa hồn thú mà hắn lập khế ước dịch chuyển tới đây.

-Tên thủ lĩnh: Đến đây đi chúa tể muôn loài, tinh thú Sư Tử !

Một ngọn lửa bừng lên ngay trên quyển trục, một con hồn thú với dáng vẻ đầy uy mãnh và sở hữu chiếc bờm đầy oai vệ – Sư Tử phẩm bậc thú bước ra. Ngọn lừa dần vụt tắt, quyển trục trở về trên tay của tên thủ lĩnh và một con hồn thú mạnh mẽ nhất trong những loài ở phẩm thú mãnh mẽ nhất xuất hiện đối đầu với nhóm Eulla.

Con Sư Tử nhìn về phía con mãnh hổ đang bị bốn tên săn trộm khống chế, cất lên tiếng gầm như thể chứng tỏ nó mới là vị vua ở đây. Con mãnh hổ tuy bị một lượng lớn áp lực nặng nề đè lên nhưng vẫn cố gắng gượng dậy, gầm lại một tiếng đáp trả rồi lại bị đè quỵ xuống đất.

-Tên thủ lĩnh: Bản lĩnh lắm, nhưng vậy thì sao chứ ? Sư Tử, mau giết con ả và bọn nhóc kia cho ta rồi ta sẽ cho ngươi thoải mái xé xác vị vua hết thời kia.

Hoàn toàn nghe theo lời của người lập khế ước với mình, con tinh thú Sư Tử lườm lườm tiến đến gần mục tiêu là Eulla và những học viên. Trong cái tình thế này Eulla vẫn có thể lên tiếng chọc tức con đối phương được, bao gồm cả con Sư Tử.

-Eulla: Nghe theo chủ nhân như thế sao ? Đây cũng hẳn là một vị vua hết thời của chốn thảo nguyên rồi. Còn đeo vòng cổ và xích chân nữa, giống với chó canh nhà hơn là một tinh thú Sư Tử đấy.

-Meyzuru: Chị vẫn bình tĩnh mà nói được vậy sao ? Nó là một con hồn thú khủng đấy, ta sẽ khó mà vừa đối phó với nó lại vừa phải đối phó với bọn săn trộm kia nữa.

-Eulla nói nhỏ với Meyzuru: Ai nói chúng ta sẽ phải đối phó với con Sư Tử đó chứ ?

-Meyzuru: Ý chị là... ?

-Eulla bỗng mỉm cười: Cậu bé ít nói đã nhận ra ý của mình rồi nhỉ ?

Nhìn theo hướng ánh mắt của Eulla, mọi người hướng nhìn về phía con mãnh hổ đang bị khống chế bởi chiến kỹ của bốn tên săn trộm là Chiến thần võ giả. Lúc này khi để ý kỹ ở gần đó, có thể nhận ra Phúc Khang đang lao tới chỗ của bốn tên săn trộm kia với thanh kiếm sắt trên tay.

-Phúc Khang: Cháy lên đi, ngọn lửa bất diệt... Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Nộ Hỏa Thiểm Kích !

Phần lưỡi của thanh kiếm sắt bừng cháy lên ngọn lửa đỏ rực, Phúc Khang lấy thế phi người lao đi rất nhanh chẳng khác gì một tia lửa vụt qua giữa không khí, thẳng tới phía của bốn tên Chiến thần săn trộm một cách bất ngờ. Cả bốn tên bị Phúc Khang vung chém những đường kiếm ở tốc độ nhanh, không kịp phản ứng nên lãnh trọn, ngã gục xuống.

-Eulla: Tốt lắm, giờ thì vị vua trở lại để xử con chóa không mời. Chúng ta sẽ chỉ cần lo mấy tên săn trộm này thôi.

Không còn chịu thứ áp lực đè nặng trên lưng, mãnh hổ kia đứng dậy trở lại với dáng vẻ oai phong của vị chúa sơn lâm chốn rừng rậm này. Điều mà nó làm đầu tiên sau khi thoát khỏi sự khống chế này, đó là đưa cặp mắt dữ tợn về phía kẻ xâm nhập đã dám gầm trên lãnh thổ của nó rồi sau đó lập tức xứng với dáng của một mãnh thú, Hổ lao tới vồ lấy Sử Tử và cả hai chiến đấu với nhau bằng một cuộc chiến dữ dội, hoang dại và vô cùng tàn bạo giữa những vị vua. Những người xung quanh không muốn bị liên lụy tới cũng liền nhanh chóng tránh xa chúng ra.

-Tên thủ lĩnh chạy ra sau một thân cây: Cái lũ khốn kiếp này.

-Eulla đuổi theo đến nơi: Này, bộ ngươi nghĩ chúng ta sẽ ở đây xem cho xong trận đấu của hai con hồn thú kia sao ? Ngây thơ quá vậy ? Đúng là đồ con nít, đồ trẻ con !

Eulla vừa nói xong thì ngay lập tức hai bên phía của tên thủ lĩnh, một loạt những khối tinh thể nhọn hoắc được Ái Ngân tạo ra đâm từ trên mặt đất lên hướng vào hắn. Tên thủ lĩnh kịp thời lùi về sau tránh trong gang tất, làm những khối tinh thể tự va vào nhau rồi vỡ vụn. Nhưng đòn tấn công không chỉ có bao nhiêu đó, tới lượt Meyzuru tay cầm thanh kiếm của mình áp sát đối phương rồi liên tục vung những nhát chém nhắm về phía đối phương. Tên thủ lĩnh với hồn khí hỏa kiếm đỡ lại nhưng chỉ với việc dùng bản năng thì khó lòng cản lại hết những đòn kiếm từ một kiếm sĩ bài bản được, hắn nhanh chóng bị Meyzuru áp đảo. Trong tình thế lúc này, tên thủ lĩnh bọn săn trộm liền tạo một khối hỏa cầu từ tay còn lại rồi bất ngờ đánh lén Meyzuru. Nhận ra ngay điều đó, Eulla rất nhanh lao tới kéo Meyzuru lui ra sau. Đòn đánh lén bất ngờ của tên thủ lĩnh chỉ kịp sượt qua chiếc giáp mặc trên người Meyzuru thường ngày, tạo một chỗ bị cháy đen mà thôi.

-Eulla: Ngươi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc luôn sao ? Lỡ nhan sắc đó bị ngọn lửa đó của ngươi làm bỏng, khác gì việc vừa hủy đi một kiệt tác nhân loại chứ ? Đúng là tên thiểu năng mà.

-Tên thủ lĩnh: Đừng có mà nhảm... A !

Lại bị Eulla nói khích, tên thủ lĩnh vì mất bĩnh tĩnh mà không nhận ra có một “con hổ” khác ở gần. Lao nhanh tới, “con hổ” ấy tung một đấm đầy uy lực ngay trực diện vào bụng của tên thủ lĩnh khiến hắn bay ngược về sau, đập người mạnh vào thân cây gần đó.

-Eulla: Đấm đẹp lắm, Đại Hưng.

-Đại Hưng: Được rồi, giờ là phiên của mình.

Tiếp tục, Đại Hưng lao tới tên thủ lĩnh trong lúc hắn còn chưa kịp khỏi hẳn sau đòn vừa rồi. Một tay đưa ra sau còn một tay còn lại nắm chặt phần vai, Đại Hưng truyền ra lòng bàn tay phía sau một lượng hồn lực lớn rồi hóa nó thành ngọn lửa dữ dội với hình thù giống với hàm của một con thú săn mồi đầy răng nhọn – Hổ. Một cách dứt khoát và mạnh mẽ, Đại Hưng đấm thẳng đòn đó trực diện vào đối phương. Tên thủ lĩnh kêu lên một tiếng đầy thảm thiết rồi bị đánh văng, đâm xuyên qua một loạt thân cây ở phía sau.

-Ái Ngân chạy đến chỗ Đại Hưng: Chiêu vừa rồi của cậu là gì vậy ? Nhìn mạnh thật đấy.

-Đại Hưng nhìn bay tay bóc khói của mình, lắc đầu: Mình cũng không biết nữa, chỉ là mình xem qua một quyển sách dạy chiến kỹ của anh cậu rồi mang máng bắt chước thôi.

-Ái Ngân: Từ anh Minh Thiện sao ?

-Eulla: Có vẻ là một dạng hoả trảo kết hợp với Hóa Hình Hổ Quyền nhỉ ? Khá đấy, em còn rất may mắn nữa.

Nằm dài trên đất, tên thủ lĩnh bắt đầu cử động rồi gượng dậy. Trông bộ dạng hắn lúc này thì khó có từ nào diễn tả một cách chính xác hơn hai từ... Thể thảm. Giáp hồn lực thì vỡ vụn, quần áo rách nát, người đầy khắp vết thương,... Tên thủ lĩnh, hắn có vẻ như đã bị đánh bại hoàn toàn, kiệt sức đến mức gục xuống mà không kịp thu hồi hồn thú mình đã triệu hồi.

Ở phía cuộc chiến đầy dữ dội của hai hồn thú uy mãnh kia, cả Sư Tử và Hổ đều đang bất phân thắng bại. Chúng đều bị thương nặng bởi những nhát cào và cú táp mà đối phương dành cho chúng. Hai vị vua mất máu quá nhiều cho cuộc chiến của chúng và rồi giữa khoảng đất rộng đầy những thân cây bị gãy đổ, hai con mãnh thú cùng lúc gục ngã.

Bọn săn trộm sau đó bị trói lại, đem lên xe cho quân lính áp giải tới nhà lao. Trưởng làng cùng vài trưởng lão của Sơn Lâm Vương Thôn tới để xem qua tình hình của hai con mãnh thú kia, một lúc sau tất cả họ đều lắc đầu tiếc nuối.

-Trưởng làng: Con Sư Tử thì vẫn còn hơi thở yếu ớt, có thể cứu sống được nhưng con Hổ thì, đã không còn sống nữa rồi.

-Một trưởng lão: Nhưng Sư Tử kia là hồn thú của kẻ thù, nếu cứu thì sau này chúng lại có thể dùng nó làm việc xấu.

-Eulla lúc này đi đến, tay cầm quyển trục tre: Vậy cứ giam chúng dài hạn, còn khế ước thì... có còn nữa đâu mà.

Quyển trục tre trên tay Eulla không phải thứ gì khác, đó là khế ước triệu hồi của con Sư Tử kia với tên thủ lĩnh. Eulla chỉ việc ném quyển trục lên cao rồi dùng thanh hồn khí dao phay của mình chém vụn nó ra, hủy nát khế ước.

Trưởng làng và các trưởng lão nhìn nhau một lúc, rồi gật đồng thống nhất là cứu sống con Sư Tử kia. Tàn cuộc được thu dọn, mọi người quay về làng vào lúc sáng sớm bình minh.

-Eulla: Mấy em làm tốt lắm, tạm thời cứ nghỉ ngơi rồi muốn dạo ở đâu trong làng thì đi. Chiều nay chúng ta sẽ trở về học viên.

-Đại Hưng tỏ vẻ vui mừng nhất: Tuyệt ! Cuối cùng cũng được về thăm nhà rồi. Ái Ngân, cậu đi gặp ba mẹ với mình không ?

-Ái Ngân đỏ mặt: Hả ?

-Eulla bỗng mỉm cười, rồi thì thầm vào tai Đại Hưng: Ô kìa, mới 16 tuổi mà em đã muốn con bé ra mắt bố mẹ rồi sao ?

-Đại Hưng hiểu ra, vội lắc đầu: Đâu... đâu có, chỉ là mình nghĩ sao nói vậy thôi.

...

Đông Thánh Viện, phòng III-T ở dãy ký túc xá nam. Minh Thiện từ trạm xá trở về, đang ngon giấc trên giường ngủ thì sắc mặt bỗng thái đổi. Có lẽ cậu đang trải qua một cơn ác mộng...

Minh Thiện lang thang giữa sân trường, mọi thứ bỗng chuyển sang một màu đỏ rực. Minh Thiện nhìn xung quanh, Đông Thánh Viện đang bị bao phủ bởi lửa và cuộc tấn công. Sau đó bất ngờ, một bóng ma hùng mạnh hiện lên ngay trước tầm mắt rồi tóm lấy cổ Minh Thiện và nhấc bổng cậu ta lên cao.

-Bóng ma đó thì thầm: Ma Thần Vương sẽ trở lại và Ma Thần Tộc sẽ lại tận diệt lũ con người các ngươi...

Minh Thiện không thể cựa quậy, đúng lúc này Nhất Thắng đi ngang qua.

-Thực tại, Nhất Thắng lay Minh Thiện dậy: Thức dậy đi nào, khoẻ rồi thì phải đến lớp học đấy. May mà hôm nay mình về lấy ít đồ, không thì cậu tính ngủ nướng tới trưa chắc.

-Minh Thiện mở mắt ra: Cảm ơn. Ha... Ha...

Nhờ thế mà Minh Thiện tỉnh dậy, thoát khỏi cơn ác mộng. Không nghĩ ngợi nhiều, Minh Thiện đứng dậy chuẩn bị để đi đến lớp.

-Nhất Thắng đi ra ngoài: Tuyết Nhi sao ? Minh Thiện, thay quần áo lẹ đi có người đợi cậu kìa. Đợi hai người ở lớp đấy.

-Minh Thiện nói vọng ra: Ừa, hẹn gặp lại vào thứ sáu tuần này.

Một lúc sau, Minh Thiện thay xong quần áo đi ra ngoài. Tuyết Nhi đã đứng đợi sẵn ở cửa, cùng Minh Thiện đến lớp. Trên đường đi, Tuyết Nhin để ý có vết hằn đỏ trên cổ Minh Thiện nên liền lên tiếng.

-Tuyết Nhi: Cổ của anh... Nó có sao không ?

Minh Thiện nghe vậy liền đưa tay sờ thử lên cổ, có cảm giác khá rát.

-Minh Thiện: ...A ! Gì chứ, mình không nhận ra nó.

Tuyết Nhi liền lấy ra một chiếc gương tay đưa cho Minh Thiện. Qua hình ảnh trên chiếc gương, Minh Thiện có thể nhìn rõ đó không hẳn chỉ là vết hằn mà đó là dấu của một cái bàn tay như đã có kẻ vừa bóp chặt lấy cổ mình.

-Minh Thiện lẩm bẩm: Giấc mơ đó... là thật sao ?

-Tuyết Nhi: Cái gì là thật vậy ?

-Minh Thiện lắc đầu: À, không có gì đâu. Chắc chỉ là vết thương cũ chưa lành thôi. Đi nào, không chúng ta sẽ trễ đấy.

Đưa lại chiếc gương cho Tuyết Nhi, Minh Thiện vẫn tỏ ra vẻ mặt như bình thường rồi hai người cùng nhau đi tiếp.

-Minh Thiện: (HaLynh ! HaLynh ! Có vài chuyện quan trọng mà tôi cần nói với cô đây)

Tới lớp rồi một mình đi đến phòng của CLB “Những người yêu thích Minh Thiện” do Tuyết Nhi thành lập, Minh Thiện nói cho HaLynh hết tất cả mọi chuyện về giấc mơ lúc sáng và cả dấu tay trên đang trên cổ của mình.

-HaLynh: Đó không phải là giấc mơ đâu, Minh Thiện.

-Minh Thiện: Vậy đó là gì ?

-HaLynh: Đó là một dạng Chiến kỹ cổ xưa dùng thuật thức tác động vào não bộ, thời nay chỉ có chủng tộc phù thủy mới làm được mà thôi. Nó dùng để nhằm điều khiển giấc mơ và đánh lừa bộ não của ai đó rằng điều đã diễn ra trong mơ là thật. Và nếu lúc đó ngươi chết trong giấc mơ, ngươi cũng sẽ chết trong thực tại.

-Minh Thiện: Thứ tà thuật này sao có thể tồn tại được chứ ?

-HaLynh: Dĩ nhiên không có gì là dễ dàng cả, mọi thứ đều cân bằng. Chỉ khi có trong tay tế bào của ngươi, có thể đó là máu hay tóc đều được rồi mang tạo ra một con hình nộm hồn lực làm vật tế và sau đó còn phải quan sát ngươi từ khoảng cách đủ gần mới có thể thực hiện được mà thôi. Nếu con rối có sức mạnh sự sống càng lớn, khoảng cách càng gần ngươi thì tác dụng của tà thuật đó gây cho ngươi sẽ càng khó để phá giải. Sáng nay, hẳn tên đó đã dùng một con nộm rơm bằng rồi.

-Minh Thiện: Lúc đó ngoài Nhất Thắng và Tuyết Nhi ra thì không ai khác gần đó cả, nhưng...

-HaLynh: Dĩ nhiên là loại ngay hai cái người đó ra rồi. Kẻ khi đang dùng Chiến kỹ đó nếu bị ai đó đột ngột cản trở như Nhất Thắng đã làm với ngươi thì dù có mạnh tới đâu cũng sẽ khó mà còn sức lết nỗi mấy bước ngay sau đó kìa. Với lại, chỉ cần lén đứng ở bên vách tường và nhìn vào cửa sổ cũng đủ cho kẻ đó tiến hành việc đánh lừa não ngươi rồi. Đông Thánh Viện... Không còn an toàn nữa.

Minh Thiện im lặng, trong lòng đã có sự dao động bất an của một thiếu niên 16 tuổi. Lúc sau, Minh Thiện lên tiếng hỏi tiếp.

-Minh Thiện: Thế còn việc Ma Thần Vương trở lại, chẳng phải sau cuộc Thánh Chiến 300 năm trước giữa các vị thần trong Thần Tộc với ác thần trong Ma Thần Tộc thì toàn bộ ba tên Ma Thần Vương cũng bị tiêu diệt rồi sao ?

-HaLynh: Một lời đe dọa, đó là một lời đe dọa. Ma Thần Vương là những vị thần rất quyền năng, nếu giả thuyết việc này là do phe Phản Loạn làm thì càng chứng minh đó là một lời đe dọa thôi. Chúng biết cái tên Dương Minh Thiện là một vật cản to lớn đối với chúng nên việc khiến ngươi sợ hãi, phải từ bỏ việc khôi phục Thần tộc cũng là điều dễ đoán ra.

-Minh Thiện: Dù vậy... Kẻ đã dùng Chiến kỹ đó vẫn còn có thể làm việc đó với tôi một lần nữa đúng không ?

-HaLynh: Ít nhất là không phải ngày hôm nay. Chiến kỹ đó không phải thứ sức mạnh có thể dùng nhiều lần trong ngày, hơn nữa kẻ dùng nó còn chưa kịp lấy lại sức đâu.

Thở dài để giảm phần nào đó áp lực và nỗi lo lúc này của bản thân, Minh Thiện nhìn lên bầu trời qua cánh cửa sổ trong phòng. Bầu trời trong xanh, mặt trời vừa lên dịu nhẹ, mây trôi một cách yên bình... Một khung cảnh tươi sáng trái ngược hoàn toàn với tình cảnh hiện giờ.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết học của buổi sáng hôm nay bắt đầu. Vì cả hai giáo viên Ngô Đình và Minh Chấn bận nhiệm vụ quan trong nên tiết học của lớp 10A đã được báo trước do một giáo viên khác phụ trách, có điều là giáo viên này đến lớp trễ gần tận hai mươi phút. Đó là một nam giáo viên trẻ với mái tóc đỏ hồng nhưng có dáng vẻ trông rất yếu ớt và bệnh tật như những người đã già, phải chống cả gậy. Có vài học viên có vẻ từng học người thầy này, đa phần trong số họ đều rất bất ngờ.

-Ngọc Ly: Thầy Lạp Ma... Ơ kìa ?!!!

-Phong Tần: Hả... ?!!! Có còn phải là thầy ấy không vậy ?

-Diệp Na: Lạp Ma lão sư, phong độ lúc xưa đâu hết rồi ?

Ngồi tựa lưng vào ghế với bộ dạng mệt mỏi, Lạp Ma để cây gây mình tựa vào tường rồi ra hiệu cho các học viên yên lặng.

-Lạp Ma: Mấy đứa thôi nào, chỉ là thầy vừa trải qua ít nhiệm vụ hơi khó khăn một chút và... Đấy, chỉ cần nghỉ ngơi là thầy sẽ bình thường lại thôi. Dù vậy, hôm nay thầy vẫn dạy mấy đứa được.

-Diệp Na bỗng dơ tay rồi lên tiếng: Vậy thầy sẽ dạy tiếp phần hồn thú của thầy Ngô Đình đúng chứ ?

-Lạp Ma mỉm cười: Trò biết rồi còn hỏi. Dẹp mấy con thú nhàm chán sang một bên đi, thầy sẽ dạy mấy đứa pha chế mấy loại thuốc phép thuật đầy thú vị của mình.

Nghe xong câu đó, các học viên từng được Lạp Ma chỉ dạy đều có vẻ rất vui mừng và phấn khích. Tiết học của Lạp Ma có cảm giác trở nên sôi động và thoải mái hơn mọi tiết học của các giáo viên khác như Ngô Đình và Minh Chấn.

-Lạp Ma ghi trên bảng: Được rồi hãy lấy lọ thủy tinh có dán nhãn tên của mình đi, giờ mấy đứa cứ làm theo trình tự thầy viết sẽ chế tạo ra một loại dung dịch. Khi đun lên sẽ phát nổ nhưng mà là một vụ nổ của... Pháo hoa đầy màu sắc.

-Phong Tần: Thưa thầy, chúng ta không có chất sừng keratin ở đây.

-Lạp Ma: Nhưng em có tóc và móng tay của mình mà, đúng không ?

Các học viên bắt đầu làm theo công thức hướng dẫn của Lạp Ma, nhanh chóng đã có rất nhiều học viên làm được. Mọi người liền đem những lọ dung dịch đó đun nóng thì nước trong lọ liền bắn lên rồi phát nổ, tỏa ra hàng loạt tia nước đầy màu sắc cứ như là pháo hoa thật sự vậy. Cả lớp học sau đó là liên tục những chùm pháo hoa được bắn lên, khiến lớp học càng lúc càng sôi động hẳn lên. Nhưng đúng lúc này, từ một lọ dung dịch thay vì bắn ra pháo hoa đầy đủ sắc màu thì lại tỏa ra làn khói đen mù mịt lan khắp phòng học 10A. Lạp Ma nhanh chóng lấy ra một cái máy, hút hết làn khói đen vào trong.

-Lạp Ma: Có vẻ em nào đó đã lầm lẫn hai loại nguyên liệu dẫn đến tạo ra khói đen dùng trong bom khói rồi, mà không sao đâu lên cứ làm lại là được. Nào, tiếp tục thôi.

Người tạo ra làn khói đó không ai khác lại chính là Minh Thiện, có lẽ chuyện HaLynh nói lúc nãy vẫn còn khiến cậu ta bận tâm.

-HaLynh: (Sao lại ra bom khói được chứ, sai ở đâu à ?)

-Ái Ngân: Minh Thiện, anh không sao chứ ?

-Minh Thiện lắc đầu: Không sao, chỉ là tự nhiên anh quên là mình đang làm pháo hoa thay vì bom khói thôi.

Bỗng lúc này, Lạp Ma từ từ đi đến chỗ của Minh Thiện.

-Lạp Ma: Ra đây là trò Minh Thiện xuất thân từ Dương gia sao ? Ta đã nghe rất nhiều bàn tán của các học viên nữ về trò trên đường đến lớp đấy, có vẻ trò rất được hâm mộ khi đã làm được nhiều điều như thế.

-Minh Thiện: À vâng. Nhưng em chưa bao giờ làm những điều đó một mình cả, dù là khi đánh bại tên phản bội của gia tộc Uyên Linh hay vụ đối đầu với một Tinh Đế Chiến thần gần đây.

-Lạp Ma: Đúng nhỉ ? Bạn bè của trò luôn giúp đỡ trò. Nhưng dù sao vẫn có nỗ lực của trò, điều đó vẫn đáng để được nhắc tới.

-Minh Thiện: Vâng, cảm ơn thầy.

Đưa cho Minh Thiện một lọ thủy tinh khác, Lạp Ma sau đó mang cái lọ thủy tinh đen thui của Minh Thiện đi xử lí dùm cậu.

Lúc này ngoài Minh Thiện ra thì cũng có một người khác thay vì làm theo công thức để tạo ra lọ dung dịch pháo hoa thì lại tạo ra chỉ tạo ra được pháo, Hân Hân may mắn chẳng bị thương gì nặng sau khi đun nó lên. Như một lẽ thường tình với những cô gái lại còn xinh đẹp, đám con trai xung quanh lập tức chạy đến hỏi thăm.

Bọn chúng cứ thay phiên nhau mà hỏi dồn dập:

-Hân Hân, cậu không sao chứ ?

-Hân Hân, tay cậu chảy máu rồi kìa.

-Cậu có cần mình đưa đến trạm xá của học viện không ?

-...

Đứng quan sát cảnh này, Diệp Na và Tuyết Nhi liền xắn tay lên đẩy đám học viên nam loi nhoi kia ra xa Hân Hân.

-Diệp Na: Cái đám này, bu cho đông rồi hỏi cho nhiều thì ai đâu có hơi mà thở. Mau lui ra !

-Tuyết Nhi: Hân Hân, đưa tay đây để mình xử lí vết thương cho.

Mượn hộp sơ cứu từ Nhất Thắng, Tuyết Nhi từ từ lau sạch và sát trùng vết thương trên tay Hân Hân một cách tỉ mỉ. Thậm chí còn dùng thêm một loại thuốc ngăn để lại sẹo đắt tiền của mình cho vết thương đó.

-Hân Hân: Cậu không cần dùng nó cho mình đâu.

-Tuyết Nhi: Thôi nào, con gái mà có sẹo ở trên tay thì xấu lắm. Với lại... Dương gia bán cho gia tộc của mình chỉ với nửa giá thôi.

Buổi trưa sau giờ ăn, hầu hết các học viện bắt đầu việc đi đến CLB mà mình đã tham gia. Minh Thiện cũng vậy, cậu bị bắt buộc tham gia vào chính CLB yêu thích mình do Tuyết Nhi đề xướng thành lập. Thành viên khác của CLB lúc này gồm Meyzuru, Hân Hân và thành viên không thường trực, Lạc Thiên Thi. Và có vẻ ngoài việc ngồi nói chuyện với nhau thì cái CLB này... Chả làm nên tích sự gì.

-Minh Thiện: Nếu cứ giữ tình hình này thì sớm muộn CLB này cũng bị Hội học sinh giải tán thôi.

-Tuyết Nhi: Em sẽ không để họ làm vậy đâu, em không muốn !

-Minh Thiện: Nhưng mình thì muốn dẹp cái CLB này đấy, những nam sinh trong trường có vẻ càng ghét cái tên Dương Minh Thiện sau khi cái CLB tự luyến này ra đời.

-Tuyết Nhi: Vậy sao ? Có lẽ chúng ta nên thay đổi mục tiêu của CLB một chút. Hân Hân, cậu nghĩ sao ?

-Hân Hân lắc đầu: Mình không biết, từ lúc xin vào CLB thì mình đâu thấy nó có mục tiêu nào đâu.

-Tuyết Nhi thở dài: Hả... ?!!! Cậu không cảm nhận được mục tiêu cao cả của CLB này sao ?

-Minh Thiện đứng lên: Được rồi, nếu chưa thể sinh hoạt CLB được thì mình trở về ký túc xá trước đây. Hai cậu cũng nên về để nghỉ ngơi đi, tạm biệt.

-Hân Hân – Tuyết Nhi: Tạm biệt Minh Thiện.

Rời phòng CLB để về ký túc xá, Minh Thiện trên đường vừa đi vừa suy nghĩ về kẻ đã tấn công mình bằng giấc mơ lúc sáng nay. Có vẻ điều đó đang là nỗi bất an rất lớn đối với cậu, nhưng sẽ có nỗi bất an khác lớn hơn nữa nếu như Minh Thiện biết đến việc đang diễn ra lúc này tại trong lòng Đông Thánh Chi Lộ.

Đông Thánh Chi Lộ, tại căn nhà bỏ hoang bên trong một khu ngỏ hẹp vắng người qua lại. Trước cửa nhà có sự canh gác của hai tên trùm áo choàng đen bí ẩn, bên trong thì lại có tiếng bàn bạc của nhiều người.

-Ngũ Tướng: Vậy là ngài Thủ lĩnh cũng đã quyết định tổng tấn công rồi.

-Bashu: Điều trước mắt mà Thủ lĩnh muốn các người làm là hãy mau điều động lực lượng đi, bao gồm thuê cả lính đánh thuê hay đạo tặc. Chúng ta sẽ tấn công Đông Thánh Viện vào sớm thứ bảy, sau khi buổi tiệc ở Yên gia diễn ra xong, thời điểm mà chắc hẳn phòng thủ do phần lớn những kẻ như viện trưởng, giáo viên học viên được mời đi khi trở về đều đã xỉn rồi.

-Lục Tướng: Sao không tấn công vào ngay thứ sáu, lúc học viện đó đều vắng người ?

-Bashu lắc đầu: Không, có một người mà Thủ lĩnh muốn hắn chết lúc tấn công. Nhưng hắn lại sẽ tham gia buổi tiệc tại Yên gia, thế thì sao có ai chạm vào được sợi tóc của hắn chứ ? Hai vị ta nghĩ cứ tuân theo Thủ lĩnh vậy đi, đừng thắc mắc nữa.

Nói xong, Bashu đi ra bên ngoài để gửi tin nhắn cho ai đó. Hai tên Ngũ Tướng và Lục Tướng sau đó vội vã làm theo những gì mà Thủ lĩnh của chúng đã yêu cầu.

Mái của ký túc xá Đông Thánh Viện ngay trên căn phòng của Hân Hân, Tuyết Nhi và vài nữ học viên khác đang ở, Hân Hân đang ngồi thẫn thờ một mình nhìn màn hình điện thoại. Có một đoạn tin nhắn vô danh gửi tới với nội dung rằng: “Lễ hội sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần này, đừng đến muộn.”

-Hân Hân lẩm bẩm một mình: Mình không muốn điều này xảy ra... Tại sao lại vậy chứ... ?

Nhớ lại thời điểm của mười năm trước, khi Hân Hân được khoảng 5-6 tuổi. Cô lúc này là đứa trẻ mồ côi, bị bắt bán đi làm nô lệ bất hợp pháp cho một gia đình quý tộc xấu xa ở ngoại ô Đông Thánh Thành. Hân Hân thường bị bọn họ bắt đi làm công việc mang vác hàng hóa đầy nặng nhọc cho gia tộc chúng, đổi lại sau đó lại là những đòn roi và sự xem thường mỗi ngày từ đám gia chủ. Kết quả, cô bé bất hạnh đó chỉ còn nước là chọn con đường bỏ trốn. Nhưng khi chạy đến được ga tàu thì cô đã bị bắt lại, bọn quý tộc đó bắt đầu thẳng tay đánh đập Hân Hân không chút thương xót. Đúng lúc này một đứa trẻ khác trông cùng độ tuổi với Hân Hân nhưng lại có dáng vẻ của giới thượng lưu danh giá đã đến đánh lạc hướng bọn quý tộc độc ác kia rồi nắm lấy tay cô bé cùng bỏ chạy lên tàu trốn thoát... Và rồi vài năm sau, Bashu đã gặp Hân Hân. Hân Hân với quá khứ bất hạnh đầy sự căm thù của mình, cho rằng quý tộc thượng lưu là đều là kẻ xấu xa và luôn xem thường những người thấp kém hơn mình. Cô bé đã được nhận vào phe Phản Loạn, nơi tập hợp những con người có cùng địa vị, hoàn cảnh hay nỗi thù hận giống với Hân Hân. Họ ở đây chờ ngày lật đổ xã hội bất công không bình đẳng ấy đi bằng... Chiến tranh. Nhưng có lẽ lúc này, Hân Hân đã thay đổi suy nghĩ của mình.

-Tuyết Nhi từ trước cửa phòng gọi lên: Hân Hân, mình vừa nghĩ ra mục đích mới cho CLB rồi. Giờ mình đến chỗ Minh Thiện trước để nói về nó đây, cậu cũng mau thay quần áo đi rồi tới nhá.

-Hân Hân: À ừm, được rồi.

Tạm thời không nghĩ về quá khứ nữa, Hân Hân xuống khỏi mái nhà rồi trở vào phòng để thay đồ. Sau đó Hân Hân đi tới phòng III-T để gặp Minh Thiện và Tuyết Nhi. Nhưng Tuyết Nhi không có mặt ở đó, hạy nói đúng hơn là Minh Thiện chưa hề thấy Tuyết Nhi tới đây từ nãy đến giờ. Minh Thiện và Hân Hân liền đi dọc theo dãy ký túc xá để tìm kiếm Tuyết Nhi.

-Minh Thiện: Cậu ta đi đâu được đây nhỉ ?

-Hân Hân: Mình có cảm giác rất bất an.

Thật sự lo lắng, Minh Thiện liền khởi động khả năng thấu cảm hồn lực của Long Hồn Ấn Kỹ. Bắt đầu cảm nhận tìm kiếm dấu vết hồn lực mang đặc tính của Tuyết Nhi, lần theo tới một nhà kho cũ của học viện.

-HaLynh bất ngờ lên tiếng: Hồn lực này... Có kẻ đang tạo ra hình nộm vật tế cho tà thuật lúc sáng. Hồn lực của con bé Tuyết Nhi ?!!! Hắn đang định dùng con bé làm hình nộm sao ?

Nghe tới đây, Minh Thiện liền thay đổi sắc mặt. Long Hồn Ấn Kỹ khai hoàn toàn, triệu hoán song kiếm xông ngay vào bên trong.

-Tuyết Nhi: Minh Thiện, Hân Hân !!!

-Giật mình, Lạp Ma lấy lại bình tĩnh rồi đáp: Ô kìa... Minh Thiện. Trò đến đây để... Chết sớm đó sao ?

Tuyết Nhi lúc này đang bị trói đặt nằm trên một chiếc vòng tròn vẽ trên đất, tên Lạp Ma thì tay cầm sợi tóc hẳn là của Minh Thiện để chuẩn bị nghi thức. Có vẻ hắn đã lấy được sợi tóc đó từ lọ dung dịch pháo hoa thất bại của Minh Thiện hay đúng hơn là do hắn khiến lọ dung dịch đó bị thất bại.

-Minh Thiện tức giận: Tên khốn, nếu nhắm vào ta thì đừng có đụng tới những người khác !

-Lạp Ma: Ha, ta cũng đâu muốn làm hại học trò của mình. Dù ta vào đây theo lệnh Thủ lĩnh nhưng ta đã dạy ở đây được hơn một năm rồi, ít nhất cũng có tình cảm chứ ? Đến cả một người mới cài vào còn có tình cảm cơ mà, đúng không Hân Hân ?

Không chút lưỡng lự, lúc này Lạp Ma tiết lộ luôn thân phân thật của Hân Hân. Minh Thiện và Tuyết Nhi muốn không tin vào chuyện đó, nhưng thái độ không dám nhìn vào mắt hai người của Hân Hân đã thừa nhận tất cả.

-Hân Hân: Ta nói Thủ lĩnh đã thay đổi mục tiêu khỏi Minh Thiện rồi, sao ngươi cứ phải giết cậu ta vậy hả ?

-Lạp Ma: Đó là vì các ngươi quá vô dụng nên khiến Thủ lĩnh phải làm vậy thôi. Với lại chúng ta đều biết hắn kế thừa huyết mạch Thần tộc, kẻ sẽ cản đường Thủ lĩnh. Giết hắn càng sớm, càng tốt.

-Hân Hân: Nhưng...

-Lạp Ma: Im mồm lại được rồi đó, có vẻ ngươi bị dao động rồi nhỉ ? Ta còn nhớ từ bên kia đường, nơi lần đầu ta gặp cô chỉ là một con bé nô lệ bị đám quý tộc đánh đập thê thảm nên phải bỏ trốn tới Đông Thánh Thành kinh đô này. Vậy, lòng căm thù đó với lũ quý tộc xấu xa đó đã đi đâu rồi sao ?

-Hân Hân: Minh Thiện, Tuyết Nhi, Meyzuru,... Rất nhiều người đều không như chúng !

-Lạp Ma: Được con bé Trần gia Băng Nghi Sơn quan tâm một tí mà đã nghĩ vậy rồi sao ? Chỉ là chúng thật sự nghĩ cô là truyền nhân cuối cùng của kiếm phái Jinozuki danh giá thôi, nếu biết đó là sự giả tạo thì còn lâu.

-Hân Hân: Ngươi nói không đúng !

-Lạp Ma: Hay là vì tên mục tiêu Minh Thiện, cô thật sự thích nó sao ? À... Khoan đã...

Như vừa nhớ ra điều gì, Lạp Ma im lặng một chút rồi bỗng mỉm cười.

-Lạp Ma: Ra vậy... Ha, ra là vậy. Ta luôn tự hỏi, sao một người như cô có đầy rẫy cơ hột giết chết Dương Minh Thiện mà tới giờ mục tiêu vẫn chưa chết. Khi hắn đấu với B.R.C, nghe đâu cô cũng có ở đó. Vụ Độc U Phượng biến dị, ta không nghĩ cô ngu tới mức mà không nhận ra đó là cơ hội. Ở gần hắn, kề sát vai hắn mà lại không thử đâm vào cổ hắn một nhát,...

-Hân Hân: Thủ lĩnh không muốn ta hành động, yêu cầu ta...

-Lạp Ma ngắt lời: Là do cô không muốn thôi, Hân Hân. Kẻ sẵn sàng xuống tay với một tên lén đưa cặp mắt dâm dục nhìn mình, mặc kệ lời Thủ lĩnh can ngăn bao lần thì sao lại dễ dàng bỏ con mồi vậy chứ. Lí do đơn giản lắm, ngươi đã nhận ra rằng Minh Thiện chính là thằng nhóc đã giúp cô thoát khỏi bọn quý tộc kia và đưa cô tới Đông Thánh Thành này. Đáng lẽ ta cũng nên nhận ra sớm khi nhìn thấy mái tóc bạch kim và đôi mắt lục bảo này của hắn chứ ? Sẽ thật khó làm việc lớn nếu cứ để có kẻ tồn tại tình cảm với kẻ thù trong tổ chức.

-Hân Hân: Không phải vậy, tình cảm của ta chỉ là đóng giả mà thôi.

-Lạp Ma lắc đầu: Bashu nói cô rất tệ trong các mối quan hệ, đúng là quả không sai. Suy cho cùng, Hân Hân cũng chỉ là trẻ mồ côi thôi nhỉ ? Các mối quan hệ trước giờ chỉ là của chủ - tớ, của thủ lĩnh – thuộc hạ, của một lũ thèm khát với cơ thể của cô trong tổ chức,... Chẳng có gì khác.

Hân Hân im lặng không nói gì, đôi mắt cô trở nên vô hồn, tay chân run rẫy vì một cảm giác của sự thật đáng sợ. Lạp Ma nhìn thấy dáng vẻ đó, tự dưng lại tỏ ra đầy phấn khích.

-Minh Thiện: Giờ ngươi lại chẳng khác gì lũ quý tộc xấu xa mà mình nhắc nãy giờ, vẫn đang cố biến người khác thành thấp kém hơn mình rồi chà đạp họ. Đủ rồi, ngươi sẽ không còn cười được nữa.

-Lạp Ma: Ha, ngươi đừng có nghĩ sau thất bại lúc sáng thì ta không còn sức để đấu với ngươi. Thật ra, ta vẫn còn tràn trề... ?!!!

Như một con quái vật bị bao lấy bởi sát khí, Minh Thiện lúc này trừng mắt nhìn đối phương với dáng vẻ vô cùng đáng sợ. Đến một Tinh Đế Chiến thần như Lạp Ma cũng phần nào cảm nhận được, trên mặt chảy cả mồ hôi hột.

-Lạp Ma: Nào, muốn thắng ta thì đừng để cơn giận chi phối vậy chứ ?

-Minh Thiện: Ta đang rất là bình tĩnh đây.

Kết hợp Bứt tốc và Ma Ảnh, Minh Thiện lao ngay tới tên Lạp Ma rồi phân ảnh ra thành một loạt nhiều Minh Thiện vung kiếm chém tấn công cùng một lúc. Giữa các đòn tấn công vừa nhanh, vừa nhiều khiến Lạp Ma không thể nhận ra đâu là chân thân thật sự, chỉ kịp vận Hỏa Khải Hồn Giáp thủ trên người.

-Lạp Ma: Tên này đúng là điên thật mà. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Song Thủ Cuồng Hỏa !

Hai bàn tay của Lạp Ma rực lên ngọn lửa mang hai màu lam và tím đầy dữ dội, hắn ta sau đó đưa tay chưởng tới làm ngọn lửa lan rộng ra phía trước vào tất cả Minh Thiện.

-Lạp Ma: Tên ngốc không biết tự lượng sức.

-Vượt qua ngọn lửa, Minh Thiện với Lục Quang Vệ Giáp trên người: Đã ai nói ngươi đừng có gáy quá sớm không hả ? Kiếm Kỹ - Sát Lực Bạo Phá Kiếm !

Vung thanh Lục Quang Phá Ấn kiếm đang rực sáng luồng Quang nguyên chém vào Lạp Ma, lưỡi kiếm chỉ bằng đúng một nhát đã cắt qua được Hỏa Khải Hồn Giáp của hắn. Máu chảy ra, Lạp Ma vội tung chiêu về Minh Thiện để có thề lùi về sau.

-Lạp Ma: Sao có thể chứ ?

-Minh Thiện: Ngươi nên nhớ đây không phải là lần đầu ta đối mặt với cái bộ giáp hồn lực đó, ta thừa biết mình có thứ gì để tổn hại được nó.

-Lạp Ma: Chết tiệt, ngươi đúng là mối nguy phải diệt trừ sớm của bọn ta. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Khống Xích Quỷ !

Lạp Ma đưa tay đập mạnh xuống đất, truyền hồn lực của mình lan rất nhanh tới chân Minh Thiện. Ngay lập tức, hai ngọn lửa màu lam tím bừng lên rồi trói chặt hai chân Minh Thiện như hai sợi dây. Chưa kịp phản ứng gì, từ sau lưng Minh Thiện tiếp tục bừng lên một ngọn lửa khác trói chặt lấy miệng của cậu ta. Lạp Ma lúc này từ từ tiến vài bước đến gần, tay lấy ra một lọ thuốc độc.

-Lạp Ma: Cái gì mà phòng ngự tuyệt đối của ngươi, nếu không đọc được khẩu lệnh thì cũng chẳng dùng được đâu.

Dứt lời, Lạp Ma định ném lọ thuốc độc ấy vào Minh Thiện thì bất ngờ một thảnh đoản đao phóng tới làm vỡ lọ thuốc ngay trên tay hắn. Lạp Ma hít trọn khói khí độc, liền vội lấy thuốc giải ra uống vào.

-Lạp Ma: Hân Hân, cô quên mình đang làm việc cho tổ chức sao ? Chẳng lẽ lại tính phản bội ?

-Hân Hân: Ta... Cảm giác ta không muốn, thật sự không muốn Minh Thiện phải chết.

-Lạp Ma: Cô nghĩ sau vụ này, chúng vẫn sẽ đón nhận cô sao ?

-Hân Hân: Thủ lĩnh và tổ chức cũng vậy, đúng không ?

Cảm thấy Hân Hân đã thay đổi suy nghĩ và bản thân Lạp Ma cũng chẳng thể nói gì thêm được để khiến đối phương trở lại như lúc trước, Lạp Ma quyết định phải diệt luôn Hân Hân một thể. Hắn âm thầm lấy ra một cái phi tiêu bạc đã được tẩm độc rồi bất ngờ phóng đi, cắt qua vai của Hân Hân.

-Hân Hân: A... !

Ôm lấy vết thương của mình, Hân Hân nhận ra chất độc đang lan rộng ra khiến phần vai của cô đang dần chuyển sang màu tím đen.

-Lạp Ma: Cô không còn giá trị nữa, chết đi được rồi.

Biết nếu cứ để chất độc lan ra thì mình sẽ chết, Hân Hân liền lấy ra thanh trường kiếm rồi dứt khoát định chặt đi phần cánh tay đã bị nhiễm độc. Điều này khiến cả tên Lạp Ma bất ngờ, mặt hắn tái mét trước hành động này của Hân Hân.

Keng ! – Minh Thiện rất nhanh vung kiếm của mình chém văng thanh kiếm khỏi tay Hân Hân, rồi lập tức dùng hồn lực kìm hãm chất độc trong cơ thể Hân Hân lại.

-Minh Thiện: Đừng có vội như thế chứ ? Cậu mà làm vậy thì phí công Tuyết Nhi đã lo cho cậu lúc sáng đấy. Rồi, đừng có mà cử động đấy.

Nhìn lại cánh tay bị nhiễm độc của Hân Hân, đó cũng là cánh tay bị bỏng lúc sáng.

-Lạp Ma: Quên mất hắn là con cháu y tộc cao quý Dương gia, hồn lực vốn có khả năng trị liệu cũng không phải điều gì để ngạc nhiên. Dù vậy thì có vẻ chất độc của ta chỉ đang bị tạm kìm hãm, hắn vẫn chưa thể giải hoàn toàn được.

-Minh Thiện lên tiếng: Đánh bại ngươi xong thì giải độc sau đó cũng được.

Vừa nói xong, Minh Thiện Bứt tốc vòng ra sau Lạp Ma. Tay phải cầm trường kiếm còn tay trái cầm Lục Quang Phá Ấn kiếm, Minh Thiện đồng loạt vung hai nhát chém xéo xuống vào đối phương. Lạp Ma rất nhanh quay người lại, đồng thời tạo nên một tấm lá chắn lửa đỡ lại trước đòn tấn công của Minh Thiện.

-Lạp Ma: Ngươi đừng có quên mình đang đấu với một Tinh Đế Chiến thần đấy.

-Minh Thiện: Còn ngươi thì đừng quên là bản thân đang đấu với một vị Thần.

Vung Lục Quang Phá Ấn kiếm chém thêm một nhát nữa, Minh Thiện cắt đôi tấm chắn lửa của Lạp Ma rồi áp sát tấn công dồn dập đối phương bằng những đòn song kiếm mỗi lúc càng một nhanh. Hỏa Khải Hồn Giáp của Lạp Ma càng lúc càng bị để lại nhiều vết cắt hằn sâu trên bộ giáp. Tình thế buộc Lạp Ma từ túi trữ vật mà lấy ra chiếc gậy của hắn, tạm thời dùng để đỡ lại những nhát kiếm từ đối phương để có thời gian niệm khẩu ấn.

-Lạp Ma: Tà Hồn Hỏa Linh Thuật !

Từ cơ thể Lạp Ma, hắn giải phóng ra ngọn lửa vô cùng dữ dội khiến Minh Thiện phải lập tức tránh ra xa. Khác với một ngọn lửa bình thường, ngọn lửa của Lạp Ma lúc này cứ như đang phát ra tiếng kêu rên rỉ đầy kinh dị.

-HaLynh: (Là một loại tà ma dị thuật, tên đó hắn đang dùng đến thứ gì vậy chứ ?)

Ngọn lửa như có linh hồn, tự động hóa hình nên những cánh tay lao tới tấn công Minh Thiện. Kiếm của Minh Thiện không thể cắt đứt chúng, nên cậu ta chỉ có thể cố né tránh khỏi sự thiêu đốt ấy của đối phương.

-Minh Thiện: Cứ thế này thì sẽ nguy hiểm cho Tuyết Nhi và Hân Hân mất.

-HaLynh: Sao ngươi không lo cho ngươi ấy, ngọn lửa kia nó sẽ thiêu cả hồn lực ngươi chứ không chỉ là thể xác đâu.

HaLynh vừa nói xong, Minh Thiện đã bị một bàn tay lửa tóm lấy. Ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt cơ thể Minh Thiện, đồng thời hút lấy hồn lực của cậu ta để duy trì cho sự cháy của nó.

-Lạp Ma: Ha ha ha, dù là Thần thánh thì sao chứ ? Tà Hồn Hỏa Linh của ta cũng sẽ nuốt chửng hết tất cả.

-Tuyết Nhi: Quang Nguyên Chiến – Quang Châm Chi Vũ !

Ngay lúc này từ phía sau của Lạp Ma, Tuyết Nhi được Hân Hân giải thoát đã lập tức vận chiến kỹ, từ lòng bàn tay phóng ra hàng loạt mũi kim bằng ánh sáng. Chúng lao đi, xuyên cắt qua ngọn lửa, giải thoát cho Minh Thiện.

-Tuyết Nhi mỉm cười: Ơ kìa, ta tưởng nó sẽ ăn được cả Quang Châm Chi Vũ cơ chứ ?

-Lạp Ma: Khốn kiếp, Hân Hân !

Tuyết Nhi đã được cởi trói an toàn thoát ra, Minh Thiện không cần phải cố đối đầu với Lạp Ma nữa. Cậu ta lập tức vung kiếm phá thủng trần nhà, rồi dùng thêm thuật Che mắt để phóng ra một cột sáng lên trời làm báo hiệu.

-Lạp Ma: Tiêu rồi !

Lập tức thu Tà Hồn Hỏa Linh Thuật, Lạp Ma lấy một lọ thuốc quăng ra tạo màn khói để che mắt tất cả. Hắn bỏ trốn bằng thuật dịch chuyển nhưng lại không đi một mình, hắn bắt theo cả Hân Hân. Lạp Ma sau đó đưa Hân Hân tới chỗ của bọn phản loạn tại Đông Thánh Chi Lộ.

-Ngũ Tướng: Hân Hân, cô ta dám phản bội sao ?

-Lục Tướng: Có nên liên lạc cho Bashu kêu hắn quay lại xử lí việc này không ?

-Lạp Ma: Nếu phải liên lạc, cứ nói với Thủ lĩnh. Các ngươi thừa biết tên Bashu thiên vị với con ả này thế nào rồi, hắn sẽ tha cho nó thôi.

-Ngũ Tướng: Ừa, với một mỹ nhân thế này thì tên Bashu thiên vị cũng phải.

Lúc này, tên Ngũ Tướng và Lục Tướng nhìn nhau với bộ mặt lộ rõ vẻ nham hiểm dâm dục.

-Lạp Ma lắc đầu: Hai ngươi muốn làm gì thì làm, ta không có hứng với bọn đã phản bội ta.

-Lục Tướng: He, vậy cảm ơn Lạp Ma đại nhân đây. Nào, húp thôi.

Bất ngờ, một luồng điện xanh đánh xuống ngăn bọn Lục Tướng đến gần chỗ Hân Hân. Từ luồng điện ấy, Minh Thiện bất ngờ lao ra vung kiếm cắt phăng đi bộ râu của tên Lục Tướng đi, tí chút nữa thì đó đã là cái đầu.

-Lạp Ma: Gì chứ ? Sao các ngươi lại ?

Tuyết Nhi đỡ lấy Hân Hân lên đưa vào trong luồng điện xanh kia. Lạp Ma liền lao tới ngăn lại thì từ trong đó, Nhất Thắng lao ra bất ngờ đá cho hắn một phát vào đầu làm Lạp Ma ngã bật ra phía sau.

-Nhất Thắng lấy ra một miếng băng cá nhân, ném qua cho Lạp Ma: Bắt cóc ai thì nhớ để ý xem trên người họ có mang theo cái gì, lỡ là một cái ấn đánh dấu thì sao ?

-Lạp Ma: Dịch không lôi thuật thức ?!!! Một tên phế vật hồn lực như ngươi sao có thể ?

-Nhất Thắng: Nào, hai việc này khác nhau mà. Ta không có nhiều hồn lực nhưng trong đầu ta thì lại có rất nhiều nếp nhăn. Đối với ta không có gì ta không học được, chỉ có điều hồn lực ta có đủ để dùng không thôi. Giờ thì, tạm biệt và hẹn gặp lại.

Ngay lập tức Nhất Thắng ra hiệu, Minh Thiện liền trở vào trong luồng điện cùng với Nhất Thắng. Sau đó, luồng điện chỉ việc vụt tắt và tất cả biến mất ngay trước mắt Lạp Ma cùng hai tên tướng của phe phản loạn.

Dịch chuyển mọi người về ký túc xá của học viện ngay cạnh một thanh đoản đao đặt trên đất, Nhất Thắng lập tức ngồi gục xuống bên bức tường rồi liên tục thở dốc.

-Minh Thiện: Cậu không sao chứ ?

-Nhất Thắng xua tay, lắc đầu: Không sao, pha gánh đội này hơi tốn hồn lực tí thôi. Hai người mau đưa cô ấy đi giải độc trước đi.

-Tuyết Nhi: Để mình gọi cho Y Viễn tới giúp cậu, đi thôi Minh Thiện.

Minh Thiện và Tuyết Nhi cùng đưa Hân Hân tới chỗ trạm xá của học viện. Tới được trạm xá, lúc này một bên cơ thể của Hân Hân trở nên tím sẫm do chất độc đã lan rộng ra và vẫn tiếp tục lan ra rất nhanh, hồn lực Minh Thiện không thể kìm hãm được nó nữa. Toàn bộ y sĩ có mặt trong trạm xá dù được điều động hết cũng đều lắc đầu với việc giải độc, bởi loại Lạp Ma dùng là kịch độc do hắn tự điều chế ra. Hơn nửa tiếng trôi qua, cơ thể của Hân Hân mỗi lúc một yếu đi.

-Phó trưởng y: Học viên ấy chỉ còn thể chịu đựng được khoảng một giờ đồng hồ nữa thôi, việc điều chế thuốc giải thuận lợi thì cũng phải mất tận một ngày. E là...

-Viện trưởng Trần Khả: Độc của Lạp Ma khó giải thế sao ?

-Trưởng y: Thật mất mặt khi phải trả lời là đúng, chúng tôi không ai đủ khả năng để giải được loại độc này tức thời được.

Trong lúc tình thế cấp bách, vô phương cứu chữa thì việc bùa lợi “con ông cháu cha” bắt đầu phát huy tác dụng. Mẹ của Minh Thiện sau khi nghe điện thoại cầu sự giúp đỡ từ con trai mình đã nhanh rời biệt phủ ở trung tâm Đông Thánh Thành để đến đây ngay. Từ bên ngoài cửa tức tốc đi vào phòng bệnh của Hân Hân, “Phục Mệnh Lão” Dương Ái Tuyết chính tay mình giải độc. Chưa đầy ba phút, Hân Hân đã được cứu sống.

-Nhìn Trưởng y và phó trưởng y, Ái Tuyết lắc đầu: Cái gì mà một ngày mới ra thuốc giải độc, tối nay hai đứa về ăn cơm ta sẽ thay ba mẹ hai đứa đánh cho một trận nhớ đời.

Hóa ra Trưởng y và phó trưởng y cũng đều con cháu Dương gia nhưng giờ điều đó không quan trọng, quan trọng là nhờ vào đệ nhất Y Vương của Thánh Thành Đế Quốc mà Hân Hân đã bình an vô sự. Ái Tuyết nhìn kỹ nét mặt của Hân Hân rồi đi ra bên ngoài, đến chỗ Minh Thiện đang ngồi chờ.

-Ái Tuyết mỉm cười, thì thầm với Minh Thiện: Con trai, thế con định Tuyết Nhi hay con bé Hân Hân kia ai sẽ là vợ cả còn ai là vợ hai vậy ?

-Minh Thiện: Mẹ đang nói cái gì vậy ?

-Ái Tuyết: Đừng có giả đò ngây thưa nữa ông tướng, ta là mẹ của con đấy. Dĩ nhiên ta biết con giống ai rồi. Cha con muốn đã thê ta không đồng ý, còn con mà muốn thì ta lại không phản đối đâu. Ta rất muốn có con dâu, càng nhiều càng tốt.

-HaLynh lắc đầu, thời dài: (Ái Tuyết bao năm tính tìnhh vẫn cứ khùng khùng như thế, may cho các ngươi chỉ hưởng di truyền từ nhan sắc và tài năng của con nhóc này thôi đấy.)

Sau đó viện trưởng Trần Khả cũng đi ra ngoài cửa trạm xá, đồng thời kêu Minh Thiện và Tuyết Nhi đi với mình. Trần Khả búng tay, tạo ngay một kết giới chặn âm thanh từ cuộc nói chuyện của mình với hai học viên truyền ra ngoài.

-Trần Khả: Nào, ta muốn hai em trình bày đầu đuôi của việc này.

-Minh Thiện: Để em nói. Bọn em phát hiện ra Lạp Ma đã bắt cóc Tuyết Nhi để làm một thứ tà thuật gì đó nhằm giết em. Lúc tìm được Tuyết Nhi, hắn đã tấn công Hân Hân và tiết lộ luôn về thân phận của mình là nội gián của phe Phản Loạn. Khi em phát được tín hiệu cầu cứu, Lạp Ma liền tìm cách bỏ chạy và bắt theo Hân Hân. Nhờ Nhất Thắng mà bọn em sau đó cứu được Hân Hân, lúc ấy Lạp Ma có vẻ đang ở căn cứ nào đó của phe Phản Loạn. Mọi chuyện tất cả chỉ có vậy.

-Trần Khả: Lời từ học viên có vẻ sẽ không thuyết phục, nhưng việc tìm thấy chứng cứ từ hành lí của Lạp Ma thì lại khác. Ta sẽ tin lời em đã nói là sự thật, việc phát hiện ra nội gián và cứu một học viên ta sẽ khen thưởng sau. Được rồi, tạm biệt.

Thu hồi kết giới của mình, Trần Khả trở về văn phòng trường để tiến hành một cuộc họp khẩn cấp ngay sau đó. Đồng thời, đó là phát lệnh truy nã Lạp Ma. Minh Thiện và Tuyết Nhi đứng ở đó nhìn theo, lẩm bẩm nói chuyện qua lại với nhau.

-Tuyết Nhi: Cậu không nói tất cả ra nhỉ ?

-Minh Thiện gật đầu: Hãy xem đó là bí mật, chỉ giữa chúng ta thôi.

Trước lối vào Sơn Lâm Vương Thôn, nhóm của Eulla đang tập hợp ở đây để chuẩn bị trở về. Đại Hưng là người đi ra tới sau cùng, trên tay ôm cả đống quà biếu từ cha mẹ cậu và người dân trong làng.

-Meyzuru: Gì vậy ? Sao cậu ôm nhiều đồ dữ vậy ?

-Đại Hưng: Mấy ông bà chú bác trong làng cứ bảo nhận thì sao mà từ chối được.

-Phúc Khang: Trên cổ cậu có đeo dây chuyền à.

-Đại Hưng cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ đưa lên: À, cái này là trưởng làng tặng. Ông ấy nói cách đây mấy ngày đã nhặt được chiếc nanh hổ này nên đã làm thành mặt dây chuyền rồi tặng nó cho mình. Này, ngầu chứ ?

-Eulla: Ờ, trông em rất ngầu luôn.

Ting ! – Tiếng điện thoại gọi đến cho Eulla, cô nghe máy một lúc xong thì quay sang thông báo với các học viên của mình.

-Eulla: Viện trưởng vừa thông báo, giáo viên Lạp Ma chính là nội gián của phe Phản Loạn cài vào và hiện đang bị phát lệnh truy nã. Trên đường đi nếu gặp, có thể tiến hành vây bắt hắn ta.

-Ái Ngân: Nhưng... Lạp Ma là ai vậy ?

-Meyzuru lấy ra một tấm hình trong điện thoại, đưa cho Ái Ngân xem: Này, Lạp Ma là người nam cao cao có mái tóc hồng đỏ. Mình từng học lớp do người này chủ nhiệm, không ngờ luôn đó.

-Eulla tự đắc: Thấy chưa, chị đã nói với viện trưởng rất nhiều lần về sự mờ ám của Lạp Ma vậy mà lại không tin. 1 – 0 !

-Meyzuru: Rồi, xin chúc mừng chị. Xe tới rồi, mình mau trở về thôi.

Chiếc xe ngựa được đưa tới, nhóm của Eulla bắt đầu lên xe quay trở về Đông Thánh Viện. Mặt trời chói chang dần buông xuống, Sơn Lâm Vương Thôn bắt đầu ngập trong màu sắc đỏ hồng của hoàng hôn. Từ sau những hàng cây quanh ngôi làng, có những bóng dáng của loài mãnh thú to lớn bắt đầu dạo bước quanh chốn vương quốc của mình.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.