Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Thánh Viện, mở đầu của cuộc chiến

Tiểu thuyết gốc · 10129 chữ

Như một cách để thay đổi bầu không khí, một cuộc thi đấu đối kháng được tổ chức tại ngay trong bữa tiệc sinh nhật của Yên Ngọc Băng ở biệt phủ Yên gia. Không thể bỏ qua cơ hội được thể hiện trước mặt nhiều người, đặc biệt là trước mặt Yên Ngọc Khiết nên cả Thánh Hỷ và Kinh Long đã cùng thách đấu nhau một trận. Nhờ vào sự cải thiện toàn diện về cả thực lực bản thân và Kim Vệ Tinh Cơ cùng với bộ giáp mới, Kinh Long đã trở nên áp đảo được Thánh Hỷ. Nhưng chỉ một giây kiêu ngạo, Kinh Long đã để Thánh Hỷ tấn công bất ngờ và có được thời gian để thi triển tuyệt kỹ của bản thân. Thánh Hỷ với Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ đã tạo ra một mảng vầng sáng tích điện trên bầu trời đêm. Sau đó chỉ bằng hiệu lệnh Thiên Giáng của mình, Thánh Hỷ phát động một loạt tia sét từ vầng sáng trên trời ấy đánh xuống chỗ của Kinh Long một cách vô cùng dữ dội.

-Mẹ của Lôi Thánh Hỷ: Thánh Hỷ, con ra tay nặng quá rồi.

-Trưởng lão Yên gia: Tính mạng của Kinh Long gặp nguy hiểm rồi. Mau dừng trận đấu này lại thôi, gia chủ !

-Yên Đinh Vương vẫn bình tĩnh, lắc đầu: Không sao đâu. Kinh Long vừa rồi có vẻ đã tránh được, qua lớp lá chắn bảo vệ ta cảm nhận được hồn lực Kinh Long vẫn còn ổn định.

Các đợt sấm sét vẫn đánh dữ dội, đất đá bị bắn lên thành từng mảng bụi mù. Từ hướng của Kinh Long, một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ lao ra đâm thẳng về phía của Thánh Hỷ. Lúc này đang dùng tay điều khiển những tia sét, Thánh Hỷ bị chiếc Kim Vệ Tinh Cơ lao tới bất ngờ nên phải vội tránh, làm các đợt sấm sét đánh xuống vị trí của Kinh Long cũng phải tạm dừng lại. Chiếc Kim Vệ Tinh Cơ xong nhiệm vụ của mình, bay trở lại vào đám bụi mù nơi Kinh Long đang đứng. Nhờ vào tấm khiên hợp lại từ các Kim Vệ Tinh Cơ mà Kinh Long chẳng bị chút thương tổn nào, tuy vậy phần vỏ bên ngoài của một vài chiếc Kim Vệ Tinh Cơ đã bị sét đánh cho cháy đen một mảng.

Nhìn mặt đất xung quanh Kinh Long bị sụp xuống rồi thêm cả bị xới tung một cách tan tành, thật bất ngờ khi Kim Vệ Tinh Cơ lại có thể chống lại được những tia sét khi nãy của Thánh Hỷ mà không gặp quá nhiều sự hư tổn.

-Kinh Long: Tuyệt kỹ với cái tên dài ngoằn ngoèo đó có vẻ là mạnh không được như mong đợi rồi.

Không nói gì lại, Thánh Hỷ chỉ vung tay một cái đã lập tức có một tia sét từ vầng sáng trên trời đánh thẳng xuống đầu của Kinh Long. Kim Vệ Tinh Cơ rất nhanh đã bay ra đỡ lại nhưng cú giáng xuống ấy của tia sét mạnh dữ dội hơn nhiều so với loạt tia sét trước đó, đến mức ngay khi va chạm đã tạo ra một thứ áp lực bất ngờ đè xuống cơ thể Kinh Long, khiến đối phương bất ngờ bị khụy chân cúi người ngồi xuống.

-Chống tay đứng dậy, Kinh Long: Sao chứ ? đúng là cái thứ tia sét chết tiệt mà.

-Thánh Hỷ: Những tia sét chết tiệt ấy, cậu cứ từ từ mà đón nhận tiếp đi !

Nói xong, Thánh Hỷ liên tục cho hàng loạt tia sét mạnh như tia sét vừa rồi giáng xuống đầu Kinh Long. Dù Kim Vệ Tinh Cơ có thể đỡ lại, nhưng áp lực sau đó của tia sét gây ra vẫn mỗi lúc lại đè lên cơ thể của Kinh Long bên dưới, cứ thế Kinh Long cố đứng dậy thì sau đó lại bị một thứ lực ép ngã quỵ xuống.

-Vân Liên hét về phía Kinh Long: Tên ngốc, có mấy cái tia sét mà cũng không chịu nổi !

-Kinh Long lẩm bẩm: Đồ bà cô già Uyên Linh Vân Liên lắm mồm. Nói thì dễ lắm, cô có ngon thì vào đây mà hứng thử mấy tia đi.

Thấy Kinh Long vẫn còn gắng gượng đứng dậy được, Thánh Hỷ liền tăng uy lực của tia sét giáng xuống tiếp theo.

Tia sét đánh xuống Kim Vệ Tinh Cơ, tạo ra một lực cứ như là áp lực của một khối đá to đùng rơi thẳng vào lưng của Kinh Long. Lần này thì Kinh Long hoàn toàn ngã nằm luôn trên mặt đất, khó mà đứng dậy nổi.

-Kinh Long: Chết tiệt, phải bắt cái tên Thánh Hỷ đó dừng trò múa tay gọi sấm sét của hắn mới được.

Âm thầm ra hiệu lệnh cho một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ lao đi, Kinh Long muốn nó tiếp cận đối phương rồi bất ngờ tấn công. Nhưng Thánh Hỷ đã nhận ra được điều đó nên ngay khi chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long đến gần, Thánh Hỷ đã dành riêng cho nó một tia sét giáng xuống, đánh chiếc Kim Vệ Tinh Cơ ấy một cú rơi cắm xuống mặt đất, bất động.

-Thánh Hỷ: Cậu nghĩ tôi sẽ để đám Kim Vệ Tinh Cơ phiền phức đó qua mặt sao ? Kinh Long, tôi nghĩ bây giờ cậu chấp nhận đầu hàng được rồi đấy.

-Kinh Long: Không có chuyện tôi thua anh lần nữa đâu, Thánh Hỷ. Ít nhất cũng không là tại chỗ này. Kim Vệ Tinh Cơ, thể Kim Tinh Nộ Pháo !

Chỉ để lại duy nhất một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ phòng thủ, Kinh Long điều khiển hai chiếc còn lại nối hai đầu lại với nhau như một cánh quạt. Sau đó chúng bay ra phía trước lòng bàn tay của Kinh Long, hướng về phía vầng sáng lôi nguyên trên trời mà Thánh Hỷ đã tạo ra.

-Kinh Long: Kim Tinh Nộ Pháo, bắn !

Vừa cố gắng chịu áp lực từ những tia sét đánh xuống chỉ với một sự phòng ngự yếu ớt của một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, Kinh Long vừa phải cố gắng đưa hồn lực vào Kim Tinh Nộ Pháo của mình. Hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ khi đã nhận năng lượng hồn lực quang từ Kinh Long truyền vào, bắt đầu xoay tròn rồi sau đó bất ngờ bắn ra một tia sáng lớn màu tím bay xuyên qua tầng mây, lao thẳng vào vầng sáng trên trời.

-Thánh Hỷ: Cái gì chứ ?

Tia sáng tím va vào vầng sáng của luồng hồn lực lôi nguyên trên trời, nhanh chóng xuyên thủng và phá hủy nó. Một sóng năng lượng lan ra từ vụ nổ, cả tia sáng tím lẫn vàng sáng trên trời đều đồng loạt tan biến.

-Nhất Thắng: Tuy rằng phá được chiến kỹ của đối phương, nhưng dùng đến Kim Tinh Nộ Pháo thì cậu ta liều quá rồi.

Sau phát bắn vừa rồi, Kim Tinh Vệ Pháo tách ra thành hai chiếc Kim Vệ Tinh rồi rơi xuống đất. Do năng lượng sức mạnh từ phát bắn đó quá lớn mà hệ thống của chúng bị chấn động, dẫn đến nhiễu sóng, tạm thời không thể tiếp tục hoạt động liền được. Đó cũng chính là điều Kinh Long phải đánh đổi khi dùng tới sức mạnh Kim Tinh Nộ Pháo.

-Đại Thắng: Thế mạnh Kinh Long là tỉ lệ thuận với bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của cậu ta. Hy sinh tận hai chiếc như thế, quả đúng là không biết tiếp tục cậu ta sẽ đối phó thế nào được với Thánh Hỷ đây. Ngọc Ly, em thấy thế nào ?

-Ngọc Ly: Tuy em không ưa gì sự kiêu ngạo đó của Kinh Long, nhưng em lại không nghĩ anh ấy ngốc đến mức mà không có phương án để bù lại cho sự đánh đổi đó đâu.

-Đại Thắng: Nhưng nếu là liên quan đến Yên Ngọc Khiên, cái tên Kinh Long trở nên máu liều nhiều hơn cả máu não luôn đó.

-Ngọc Ly: Ừm, mà cũng có lẽ sẽ như vậy.

Đã có thể dễ dàng đứng lên lại bình thường sau khi phá hủy được chiêu thức của đối phương, Kinh Long bây giờ chỉ còn một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ bay bên cạnh nhưng phải bằng mọi cách làm sao ngăn Thánh Hỷ có cơ hội tái kích hoạt những chiêu thức mạnh như vừa rồi, vậy mới may ra có cơ hội hạ được đối phương. Vì thế, Kinh Long rất nhanh ra lệnh cho chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của mình hướng hỏa lực liên tục bắn về phía Thánh Hỷ.

-Vừa đỡ vừa tránh hỏa lực từ đối phương, Thánh Hỷ: Cậu nghĩ mình còn khả năng thắng được tôi sao, Kinh Long ?

-Kinh Long: Đó là điều tôi chắc chắn, không phải điều tôi suy nghĩ.

Kinh Long đưa tay ra hiệu về phía sau của Thánh Hỷ, chiếc Kim Vệ Tinh Cơ đang cắm trên đất gần đó lúc này liền bất ngờ bay lao vụt trở lại phía của Kinh Long, lao xoẹt ngang qua mặt của Thánh Hỷ. Rất nhanh đưa bàn tay đón lấy Kim Vệ Tinh Cơ, Kinh Long chuyển hóa nó thành thể Tinh Cơ Kiếm rồi dốc hết tốc lực lao tới trước, điên cuồng vung kiếm chém đối phương.

Trước các đòn tấn công dồn dập tấn công của Kinh Long, Thánh Hỷ có thể dễ dàng đối phó nhưng không vì thế mà bất ngờ phản công một cách lỗ mãng để bản thân mất sai lầm nào lúc này được. Nhưng cũng vì nhận ra sự cẩn trọng nửa vời này của Thánh Hỷ mà việc chiếc Kim Vệ Tinh Cơ đang bắn bỗng nhiên biến mất, cậu cũng không nhận ra nó đã ở trên đỉnh đầu của mình.

-Chỉ đợi có thế, Kinh Long bất ngờ lùi lại: Kim Vệ Tinh Cơ, phát động phóng quang nguyên – trải thảm !

Chiếc Kim Vệ Tinh Cơ bay trên đầu Thánh Hỷ bắt đầu tụ một khối hồn lực quang nguyên rồi bất ngờ cho khối đó giải phóng, tạo ra hàng loạt những tia đạn tím rơi xuống phía dưới. Thánh Hỷ lúc này nhận ra nhưng đã quá muốn, chỉ có thể đứng đó hứng trọn toàn bộ hỏa lực mà thôi.

Dứt đợt trải thảm, Thánh Hỷ sau đó tiếp tục bị hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ bất ngờ lao tới tấn công dồn dập. Do mải đối phó với chúng, Thánh Hỷ quên không để ý tới sự hiện diện của Kinh Long cho đến khi cậu vừa đánh văng hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ ấy đi thì liền cảm nhận được hơi thở của đối phương hiện hữu ngay bên cạnh.

-Thánh Hỷ: Thôi rồi !!!

Thánh Hỷ vận Lôi Sát, định quay người sang tấn công nhưng không đủ nhanh bởi Kinh Long là người tiếp cận trước trong sự không ngờ tới của đối phương. Kinh Long dùng tay bắt lấy cổ tay vận Lôi Sát của Thánh Hỷ, dùng chân tung một đá mạnh vào phần bụng của đối phương rồi buông tay để Thánh Hỷ mất đà lùi về sau. Không để đối phương kịp xoay xở, Kinh Long lao tới xoay người trên không lấy đà trấn trỏ vào bên mặt của Thánh Hỷ.

-Diệp Na như nhiều quý cô tiểu thư ở xung quanh trưng ra vẻ mặt tiếc rẻ: Ôi không, gương mặt điển trai đó...

Với một đòn trực diện đó, Thánh Hỷ có vẻ đã hơi loạng choạng. Kinh Long dĩ nhiên là không dừng lại cơ hội, liền vung tay đấm lên một phát tiếp vào mặt của đối phương. Sau đó Kinh Long rất nhanh xoay người tung một cú đá xoáy, đá Thánh Hỷ lao đi theo hướng sẽ văng ra khỏi sân đấu. Lúc này bằng sự cố gắng, tay Thánh Hỷ phóng ra những luồng điện dữ dội giúp cậu bám lại trong sân đấu.

-Thánh Hỷ: Trận đấu chưa kết thúc đâu. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Huyền Chi Thống...

-Kinh Long: Không, trận đấu này kết thúc rồi.

-Nhất Thắng lắc đầu: Cái tên này, cậu đem ra toàn bộ luôn sao !

Hai tia sáng vụt lao ra từ phía Kinh Long, một cái cắt qua dòng điện đang giữ Thánh Hỷ lại và vô hiệu hóa nó, còn một cái kia thì đâm thẳng vào người Thánh Hỷ, đẩy đối phương bay ra khỏi vòng chắn. Hai tia sáng sau đó quay trở lại chỗ bên cạnh của Kinh Long.

-Đại Thắng: Có hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ khác nữa sao ? Nhưng trông nó...

-Ngọc Ly: Lớn hơn và kết cấu cũng đặc biệt khác, thêm khả năng cách điện hoàn toàn.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng của Kinh Long do đã khiến Thánh Hỷ rơi ra ngoài sân đấu. Dù vậy đây cũng phải kết quả mà Kinh Long hay Thánh Hỷ mong muốn, ít nhất là Kinh Long muốn hạ gục đối phương không phải theo cách hết đường này và Thánh Hỷ thì chắc chắn chẳng muốn sự thua cuộc đó chút nào. Sau khi ra khỏi sân đấu, Thánh Hỷ và Kinh Long đều trưng ra bộ mặt thân thiện giả tạo chào hỏi với nhau trước mọi người xung quanh.

-Thánh Hỷ: Cậu làm tốt lắm. (Lần sau thì cẩn thận ta sẽ hành ngươi tan xác, Kinh Long)

-Kinh Long: Chỉ là chút may mắn thôi (Có lần sau tôi sẽ đập anh ra bã đấy, Thánh Hỷ)

Trận đối kháng của cặp đấu khác diễn ra, nhưng so với trận đấu trước đó của Thánh Hỷ và Kinh Long thì hẳn là quá tẻ nhạt. Minh Thiện cũng không cảm thấy hứng thú nên liền đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh nhưng chẳng ngờ lúc này mình lại chạm mặt một người...

-Tinh Thành trưng ra một bộ mặt vô cùng khó chịu: Chậc ! Đất rộng người đông, khi không đi giải quyết cũng chạm mặt.

-Minh Thiện lầm bầm: Anh ta thật sự không ưa mình tới mức đó sao ?

-Đình Kha mặt đỏ bừng do rượu, đang đứng “phê pha”: Nào, hai người có thôi làm cho không khí chốn linh thiêng này trở nên áp lực như vậy được chứ ? Đến đây ta cùng giãi bày tâm sự đi nào !

-Minh Thiện: Heh ?

-Tinh Thành lắc đầu: Đã bảo cậu rồi, cái món đó có nấu với rượu. Giờ thì xỉn quên luôn trời đất luôn rồi.

Nhìn mặt nhau cũng chẳng có gì để nói, nên Minh Thiện và Tinh Thành bắt đầu vào thực hiện mục đích quan trọng mà họ đến đây. Lần lượt đứng vào vị trí để “xả lũ” theo hàng từ Minh Thiện, rồi Đình Kha và đến Tinh Thành.

-Đình Kha: Ha... Này, hai người đang có thành kiến với nhau bởi lí do đều cùng thích Meyzuru với nhau à ?

-Tinh Thành: Hả, sao cậu lại hỏi chuyện này ?

-Minh Thiện: Sao cơ ?

-Đình Kha: Tinh Thành tuy láo nháo nhưng không phải là kẻ không biết nói đạo lí, nếu mà có không ưa ai thì đó chắc chắn liên quan đến Meyzuru rồi. Nào, hai người xem mình nói có đúng không ?

-Minh Thiện: Nếu thành kiến với nhau mà vì tình cảm với Meyzuru, thì chắc chỉ có tiền bối Tinh Thành thôi.

-Tinh Thành: Chậc, Đình Kha. Cậu nói nhiều quá rồi đấy.

-Đình Kha: Eh, vậy sao ? Anh lại không nghĩ chỉ có Tinh Thành đâu. Nào, vậy Minh Thiện có cảm giác thế nào về Meyzuru ?

-Minh Thiện: Chuyện này... ?

Tinh Thành quay sang nhìn chằm chằm về phía Minh Thiện, còn Đình Kha thì trưng ra bộ mặt với nụ gian xảo nhằm buộc Minh Thiện phải nói thật ra.

-Đình Kha: Nào, nói ra đi chứ ?

-Minh Thiện: Em thấy Meyzuru là một cô gái nhẹ nhàng, hòa đồng, nhiều lúc có vẻ rất hay ngại ngùng...

-Tinh Thành: Sai rồi, Meyzuru vô cùng mạnh mẽ trong bộ giáp của mình. Nói chuyện rất cá tính, làm việc rất dứt khoát. Không như những cô gái thục nữ khác, đâu ra mà ngại ngùng !

-Minh Thiện: Gì chứ, lúc nói chuyện Meyzuru rất hay đỏ mặt mà ?

-Tinh Thành: Sao cơ, đỏ mặt ở trước mặt cậu á ?

-Đình Kha: Eh, ra vậy sao ? Ha... Mà, nếu đã giải quyết xong rồi thì ta đi khỏi đây được chứ ? Đây đâu phải chỗ nói chuyện.

-Tinh Thành đưa tay gõ một cái vào đầu Đình Kha: Là cậu khơi màu trước đấy chứ, cái tên say xỉn này !

Tinh Thành phải đưa Đình Kha đến một gốc ngồi nghỉ ngơi, Minh Thiện sau đó một mình trở về chỗ ngồi ở nơi tổ chức đấu đối kháng. Nhưng mọi người không còn tập trung ở đó đông như lúc nãy nữa mà hầu hết đều tập trung sang hướng gần đó, xem món quà mà Thánh Hỷ đem tặng riêng cho Ngọc Khiết.

-Minh Thiện: Một thanh kiếm sao ? Thiết kế tinh xảo thật đấy.

-Minh Anh: Cả nguyên liệu làm ra cũng không thua kém gì Bạch Hỏa Ngân Thạch được Yên gia treo thưởng cho người thắng chung cuộc so tài đối kháng diễn ra nãy giờ đâu.

Ai biết nhìn đều nhận ra thanh kiếm kia của Thánh Hỷ là một món bảo vật vô cùng đắt giá cả, nhiều người bắt đầu trầm trồ nói về điều này. Dĩ nhiên là Kinh Long cũng không chịu thua, sau đó cũng liền kêu người mang ra món quà mà mình đã chuẩn bị tặng cho Ngọc Khiết.

-Kinh Long: Anh cũng có một món quà tặng cho em đây, Ngọc Khiết.

Một chiếc xe đẩy được đẩy ra, phía trên cũng đặt một món vũ khí trông như một thanh kiếm nhưng hiện đại hơn nhiều. Chỉ nhìn qua lớp vỏ màu đen ánh bên ngoài, giới kim hoàn đã liền nhận ra đó là một loại hắc khoáng kim cũng quý báu không kiếm cạnh gì thanh bảo kiếm của Thánh Hỷ tặng. Hơn nữa khi Kinh Long cầm thanh kiếm lên kích hoạt, lập tức một đoạn lưỡi kiếm bẻ cong về sau làm lộ ra nòng pháo ẩn trong lõi kiếm.

-Kinh Long: Không chỉ là kiếm, nó còn có thể biến thành một khẩu súng nữa đấy. Với cách chiến đấu vừa cận chiến vừa tầm xa của Ngọc Khiết thì sẽ vô cùng hợp.

-Thánh Hỷ: Nhưng to quá cồng kềnh, so với thanh kiếm của tôi vẫn tốt hơn đấy Kinh Long.

-Kinh Long: Thanh kiếm được cái vẻ ngoài, cũng có hơn quái gì mấy cây kiếm khác đâu. Của tôi vẫn tốt hơn anh. Em thấy đúng không, Ngọc Khiết ?

Chẳng mấy quan tâm chứ nói gì là ấn tượng đến hai món quà đó, Ngọc Khiết thật chẳng biết phải trả lời làm sao cho hợp lí.

-Bỗng lên tiếng, Thiên Thi: Eh, hai người muốn định giá hai món quà đó sao ? Vậy dễ rồi, chẳng phải trong danh sách khách mời có một vị thương buôn nổi tiếng họ Lê đó sao, nghe đâu con gái của ông ấy có tài giám định vật phẩm hơn cả cha mình nữa.

-Ngọc Khiết thầm trong lòng: Thiên Thi, cảm ơn chị đã lên tiếng rất nhiều.

Vị thương buôn nổi tiếng họ Lê không ai khác chính là cha của Ngọc Ly và Ngọc Ly chính là cô gái được mời lên để giám định hai thanh kiếm kia.

-Ngọc Khiết: Là Ngọc Ly sao ? Tuyệt quá !

-Nhìn về Thiên Thi, Ngọc Ly nói thầm trong lòng: Tại sao chị lại nỡ giao phiền phức cho em vậy ?

-Thiên Thi mỉm cười, cũng nói thầm trong lòng: Một cô gái xinh đẹp như em nên để mọi người cùng chiêm ngưỡng chứ ?

Không mải mê chú ý, nhiều người lúc này mới bắt đầu để ý Ngọc Ly khi cô ấy xuất hiện. Trông mắt họ lúc này, Ngọc Ly quả là một cô gái xinh đẹp nhưng không phải là kiểu vẻ đẹp lộng lẫy như bao cô gái khác mà nó đơn giản hơn nhiều, đó là một vẻ đẹp đơn thuần của sự tinh tế và vẻ kiêu sa vốn có.

-Khải Đăng: Nhìn kỹ thì Ngọc Ly đúng là đẹp thật đấy chứ ?

-Trừng mắt lên, Giang Trần: Cậu nói gì ?

-Khải Đăng vội lắc đầu: Không, không. Cái đó chỉ là khen xả giao thôi chứ không có gì cả đâu, đừng nóng.

-Giang Trần: Vậy thì được. Chứ nếu mà cậu có ý đồ với Ngọc Ly của tui thì, chết !

Đứng cách đó không xa lắm...

-Minh Anh: Ngọc Ly đúng thật là quá... Hắt xì... !!!

...

Mặc cho việc đám con trai nói về mình, Ngọc Ly tiến tới bên cạnh Ngọc Khiết cùng xem qua hai thanh kiếm. Trước hết là thanh bảo kiếm màu trắng của Thánh Hỷ đem đến, Ngọc Ly đeo bao tay trắng rồi cẩn thận tỉ mỉ nâng nó lên xem.

-Thánh Hỷ: Coi chừng, em đừng để nó bị trầy đó.

-Ngọc Ly liếc nhìn Thánh Hỷ một cái đầy lạnh lùng: Anh có ý gì sao, tiền bối ?

-Bị giật mình, Thánh Hỷ: À thôi, không có gì đâu.

Thấy được vẻ mặt đó của Thánh Hỷ, Đại Thắng có vẻ khâu kiềm được mà bật cười.

-Đại Thắng: Phụt... Anh ta vừa bị Ngọc Ly hù cơ đấy.

-Thánh Hỷ nghe được: Chậc, chết tiệt.

Xem xong thanh bảo kiếm, Ngọc Ly xem tiếp đến thanh hắc kiếm công nghệ của Kinh Long đem tới. Lúc chuẩn bị cầm thanh kiếm lên, Ngọc Ly thậm chí còn chẳng thể nhấc nó lên quá 3cm dù đã cố hết sức mình. Đám con trai bên dưới thấy vậy liền tự dưng lại tranh nhau muốn lên giúp Ngọc Ly.

-Để anh giúp em một tay.

-Không, để mình.

-Giang Trần: Mấy ông tránh ra coi.

Ngọc Ly nhìn xuống đám con trai láo nháo bên dưới, lại thở dài thất vọng như thường lệ.

Cứ tranh nhau mãi làm không ai giúp được gì, Minh Anh một mình im lặng mà tranh thủ lên cầm giúp thanh kiếm cho Ngọc Ly. Đám con trai láo nháo khi nãy thấy vậy thì tức lắm.

-Giang Trần: Tổ bố sư cô thằng cơ hội Minh Anh !

-Chết đi !

-Chơi dơ quá.

...

Mặc kệ sự đời từ lúc nào, Nhất Thắng ở đâu vác khay đồ ngọt một mình vừa ăn vừa đi đến gần. Đứng bên cạnh Minh Thiện, Nhất Thắng thắc mắc cái phản ứng cay hơn ăn ớt của mấy anh thanh niên đứng quanh mình.

-Nhất Thắng đưa Minh Thiện một cái bánh: Này, bọn kia bị sao vậy ?

-Minh Thiện cầm lấy: Vừa bị Minh Anh cho qua mặt, hơi khó chịu ấy mà.

-Nhìn lên phía Minh Anh, Nhất Thắng: Bộ được vác cây đại kiếm nặng thấy bà đó là thích lắm sao ?

-Minh Thiện cúi mặt, lắc đầu: Chịu cậu luôn.

Ngọc Ly sau đó cũng rất nhanh giám định xong thanh kiếm thứ hai, ra hiệu Minh Anh đã có thể bỏ kiếm xuống. Ngọc Ly đứng suy nghĩ, khoảng một lúc mới lên tiếng.

-Ngọc Ly: Nếu nói về vật liệu làm ra, cả hai thanh kiếm đều làm từ vật liệu quý tốt ngang nhau. Nhưng so vể chế tác, chỉ nhìn qua thôi cũng có thể biết thợ làm ra thanh bạch kiếm này là vị thợ rèn giỏi nhất ở Bắc kinh đô rồi nên hoàn toàn vượt qua được thanh hắc kiếm bên này. Còn công dụng thì hắc kiếm đa dụng hơn nhưng đó cũng chỉ là hóa sang dạng một khẩu pháo tay, so với cân nặng phải gánh thì mang bạch kiếm và một khẩu pháo tay nguyên bản vẫn gọn nhẹ hơn. Nếu phải chọn cái tốt hơn cho Ngọc Khiết đây, e là bạch kiếm là tốt nhất.

-Kinh Long: Cái khỉ gì chứ, thanh kiếm của tôi tự mình làm ra đỉnh vậy mà.

-Thánh Hỷ: Ha... Tuyệt !

Thấy cuộc giám định đã xong, Nhất Thắng mới đi về phía của Ngọc Khiết. Khác với sắc mặt nãy giờ, Ngọc Khiết vừa trông thấy Nhất Thắng thì tươi tắn lên hẳn.

-Nhất Thắng: Tuyệt thật đấy nhỉ ? Cậu được tặng quá nhiều đồ quý, coi chừng vượt qua cả mẹ nuôi luôn đấy.

-Ngọc Khiết: Nhất Thắng, anh đi lâu quá đấy.

-Nhất Thắng đưa khay bánh trên tay ra: Tại nhiều món bánh quá, cứ vậy mà phải đi lấy từng loại thôi.

-Ngọc Khiết: Tuyệt, Nhất Thắng lấy nhiều thế ?

-Nhất Thắng: Chỉ cần cậu đừng ăn nhiều rồi để bị mập lên là được.

-Ngọc Khiết: Anh đã đo eo của em nhiều lần rồi, có thấy em mập lên lần nào đâu chứ ? Nhất Thắng kỳ cục.

Mặc kệ thế giới xung quanh, Ngọc Khiết lúc này chỉ mải nói chuyện với Nhất Thắng một cách vui vẻ rồi thậm chí là quên luôn sự có mặt của Thánh Hỷ và Kinh Long nãy giờ. Cứ thế, Nhất Thắng và Ngọc Khiết cùng với nhau bỏ đi khỏi đó trước sự ngơ ngác của bao nhiêu là con người.

-Minh Thiện: Cậu ta... tự nhiên quá nhỉ ?

-Kinh Long: Cái tên Nhất Thắng khốn kiếp này, lại tiếp tục tự dưng ở đâu chui ra nữa rồi.

...

Khác với thái độ làm ngơ của Kinh Long khi đã quá quen với cảnh này từ lúc còn nhỏ, Thánh Hỷ lại vô cùng khó chịu trước sự xuất hiện chen ngang vào của Nhất Thắng liền lập tức đi ra phía trước chặn đầu đối phương lại.

-Thánh Hỷ: Xin lỗi, nhưng cậu không thấy Ngọc Khiết và tôi đang có chuyện nói với nhau sao ?

-Nhất Thắng: Tôi thấy anh chỉ có chuyện nói với Kinh Long thôi chứ ? Những câu chuyện chán ngắt.

-Thánh Hỷ: Hả, sao chứ ?

-Nhất Thắng: Nói thẳng ra thì bình thường tôi sẽ không xen vào bứ cứ chuyện gì không cần thiết. Nhưng do tôi thấy, có vẻ là Ngọc Khiết gặp không ít áp lực khi đứng giữa cuộc tranh đấu của anh và Kinh Long chút nào. Nên làm ơn, biến ra hướng khác.

Đưa ánh mắt sắt bén nhìn thẳng mặt đối mặt với Thánh Hỷ, Nhất Thắng đang tỏ ra cái thái độ thù địch đến đáng sợ mà nhiều lần đã từng thấy của mình ra.

-Kinh Long: Cái tên phế hồn lực này vẫn chứng nào tật đó, cứ muốn đe dọa là bất chấp là ai. Lần này ai gánh nổi cho nỗi chứ. Thánh Hỷ vô thức cũng giật mình trước ánh mắt của Nhất Thắng, nhưng không chỉ vì có nhiêu đó mà lại sợ hãi lui bước.

-Thánh Hỷ mỉm cười, xòe bàn tay đưa ra trước mặt Nhất Thắng: Nhất Thắng... Cậu muốn tôi nghiền nát cậu ra hay sao mà dám nhìn tôi bằng con mắt đó và kêu tôi biến đi vậy hả ?

-Nhất Thắng: Chạm vào tôi anh còn không làm được kìa.

Một phát đạp thẳng vào tổ kiến lửa, Nhất Thắng khiến Thánh Hỷ cảm thấy bị xem thường. Nỗi tức giận sau trận đối kháng thua cộng với cách nói chuyện của Nhất Thắng là Thánh Hỷ mất bình tĩnh, tay phóng điện định đấm Nhất Thắng một cái.

-Ngọc Khiết: Thánh Hỷ, anh không được đụng tới Nhất Thắng !

-Y Viễn đứng phía xa: Gì vậy ? Cái tên Thánh Hỷ này !

Rầm ! – một vụ nổ rất lớn từ phát đấm nhắm vào Nhất Thắng của Thánh Hỷ nhưng bất ngờ khi thay vì cú đấm đó đã vào mặt đối phương thì nó lại bị chính Nhất Thắng với một cái găng tay kim loại tỏa điện bắt lại dễ dàng.

-Thánh Hỷ: Cái gì đây chứ ?

-Nhất Thắng mỉm cười: Nếu sức phòng thủ từ Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long không làm anh cảm thấy vừa lòng, vậy để mấy món đồ chơi mới này của tôi giúp anh nhé Lôi Thánh Hỷ.

Cảm giác hồn lực lôi nguyên của mình như bị một dòng điện khác không chế, Thánh Hỷ dù cố gắng vẫn không lấy bàn tay ra được khỏi bàn tay của đối phương. Lúc này không đợi phản ứng của Thánh Hỷ sẽ làm gì tiếp theo, Nhất Thắng chủ động buông tay của Thánh Hỷ ra khi thấy Ngọc Khiết đã vận hồn lực hỏa nguyên để chuẩn bị bảo vệ cho mình. Xung quanh, nào là Yên Đinh Vương, Arashi rồi cả Y Viễn đều đã có mặt bên cạnh nên vô cùng an toàn.

-Nhất Thắng: Tới đây thôi không thì sẽ làm mất không khí của buổi tiệc mất.

-Kinh Long từ xa tiếc nuối: Cứ tưởng cậu ta sẽ bị một trận thê thảm chứ.

Chiếc găng tay kim loại của Nhất Thắng sau đó rất nhanh thu gọn lại, trở lại thành một cái vòng tay bình thường một cách không ngờ tới. Với sự có mặt của Yên Đinh Vương, Thánh Hỷ cũng không dám lỗ mảng như vừa rồi nữa mà để cho Nhất Thắng rời đi. Mọi người sau đó cũng bắt đầu tập trung trở lại nơi tổ chức so tài đối kháng, có vẻ trận đấu tiếp theo này khá là được mong đợi.

-Minh Thiện: Trận đấu tiếp theo là của nhị hoàng tử, Kim Linh Hader sao ? Anh ta hình như là hội phó của Hội học sinh trường mình thì phải ? Đối thủ là... Kim Linh Ryan, là ai vậy nhỉ ?

-Ngọc Ni: Là anh họ Ryan, Kim Linh Ryan năm ba của học viện hoàng gia. Một người mà Hader luôn muốn vượt qua, tuy là không ưa gì anh ta cho lắm. Mà kể cả mình cũng chẳng ưa gì Ryan đâu.

-Minh Thiện: Hiếm khi cậu có người để ghét nhỉ ?

-Ngọc Ni: Anh ta có anh mắt buồn, nhưng nó cũng mang quá nhiều tham vọng. Cảm giác Ryan anh ta cứ có gì đó khó ưa thế nào ấy. Khác với cảm giác ở Minh Thiện, mình thậm chí có thể trao hết thân mình cho cậu cũng được.

-Lập tức kéo Ngọc Ni ra xa Minh Thiện, Tuyết Nhi: Cái cậu này, đừng có biết lựa thời cơ như vậy chứ ?

-Ngọc Ni: Có gì đâu chứ ? Mà Minh Thiện đâu dễ... ơ ?

Không nghe Minh Thiện nói câu nào, Ngọc Ni và Tuyết Nhi vừa nhìn lại thì chỉ thấy Minh Thiện đang ngồi đỏ mặt, suy nghĩ vẫn vơ mấy lời mà Ngọc Ni vừa nói trong đầu.

-Ngọc Ni mỉm cười: Ara Ara. Minh Thiện thấy ghét thật đó.

-Meyzuru: Công chúa đừng có nói nữa mà.

-Tuyết Nhi: Minh Thiện bị Ngọc Ni đầu độc tâm hổn rồi.

-Hân Hân lo lắng: Minh Thiện, cậu có sao không đó ?

-HaLynh hiện ra và nói: Thanh niên độ này cũng là tuổi dậy thì rồi, tâm tính cũng có thay đổi rồi. Haizzz.

...

-Ryan: Ra là em ở đây ngồi ở đây sao, Ngọc Ni ?

Bước đến chỗ nhóm của Minh Thiện đang ngồi là một chàng trai với mái tóc dài vàng kim được cột búi tóc và đôi mắt đẫm buồn màu xanh dương xuất hiện đầy vẻ sang trọng, rất điển trai và lãng tử trong bộ lễ phục hoàng gia trên người.

-Ngọc Ni: Ryan...

-Ryan: Em vẫn nhìn anh với gương mặt lạnh lùng đầy xinh đẹp đó sao ? Đau lòng thật đấy.

Đưa mắt nhìn sang các cô gái ngồi cạnh Ngọc Ni, Ryan mỉm cười một cách không mấy tốt lành gì. Sắc mặt Ryan lúc này không khác gì với Thánh Hỷ khi nhìn thấy Ngọc Khiết – Hiện rõ sự hám gái. Nhưng khi định chào hỏi làm quen thì Ryan nhận ra sự có mặt của Minh Thiện, liền tỏ vẻ không vui cho lắm.

-Ryan: Cậu là Dương Minh Thiện đây sao ? Đúng là cậu đẹp trai y như lời Ngọc Ni đã mô tả. Bảo sao xung quanh lại có đầy mỹ nhân như vậy, đúng là cậu cũng có số hưởng đấy. Nào, có muốn trao đổi vài em với tôi không ?

-Ngọc Ni: Ryan, anh không thể thôi cái cách nói chuyện đó được à ?

-Meyzuru tức giận đứng dậy: Thân là hoàng tộc mà anh cứ nói chuyện thô lỗ mãi vậy sao ?

-Ryan: Có Meyzuru luôn sao ? Minh Thiện, cậu tài thiệt đó. Mà này, cậu đã ăn cô ấy chưa vậy ?

-Minh Thiện: Đúng là Ngọc Ni ghét anh không sai chút nào.

Tức giận đứng lên, Minh Thiện đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Ryan. Đến cả Long Hồn Ấn Kỹ, Minh Thiện cũng trong cơn mất bình tĩnh của mình mà vô tình bật lên. Vậy mà Ryan lại chẳng tỏ ra lo sợ gì, mà còn vô cùng bình tĩnh nói những lời khiêu khích đối phương.

-Ryan: Đáng sợ chưa kìa ? Đang cố thể hiện trước mặt các cô gái ở đây sao ? Nhưng mà này, cẩn thận nếu không thì...

Chưa nói hết câu mà Ryan đã bất ngờ biến mất ngay trước mặt tất cả mọi người, sau đó lại rất nhanh đã xuất hiện sau lưng Minh Thiện cùng một khẩu súng lục chĩa vào đầu đối phương.

-Ryan: ... cái đầu của cậu sẽ có một lỗ rất đẹp đấy.

-Minh Thiện: Nhanh quá... !

-Ngọc Ni: Ryan, mau dừng lại ngay.

Ngay lúc này bỗng có một luồng sát khí tỏa ra sau lưng và một thanh kiếm kề vào cổ Ryan. Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên nhưng đầy sự tính đe dọa.

-Hân Hân: Ngươi thử xem...

-Ryan: Ực... Cô đúng là cô gái đáng sợ, Hân Hân.

Liền buông súng xuống, Ryan giơ hai tay lên cao ra hiệu sẽ không làm gì Minh Thiện. Hân Hân thấy vậy cũng thu kiếm lại, không khống chế anh ta nữa. Mỉm cười một cách đắc ý nhìn Minh Thiện đầy ra vẻ, Ryan sau đó đi về phía sân đấu gặp Hader.

-Meyzuru: Minh Thiện, cậu có sao không ?

-Ngọc Ni: Ryan, không thể nào ưa anh ta được mà.

-Tuyết Nhi: Đụng đến Minh Thiện thì tới số với bà !

-Minh Thiện: Anh ta có vẻ rất mạnh nhưng có gì đó làm mình cảm thấy không đúng lắm.

Trên sân đấu, Ryan và Hader đối mặt nhau. Trông Hader vô cùng nghiêm túc, hiện rõ thái độ đó lên trên từng cơ mặt. Ngược lại thì Ryan lại đang mỉm cười, một kiểu nụ cười như xem thường đối phương.

-Ở bên ngoài sân đấu, Hanna: Anh Hader cố lên !

-Hader: Dĩ nhiên là anh sẽ làm vậy rồi.

Tiếng báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên, Hader là người lập tức chủ động lao tới Ryan trước. Một tay đưa ra sau cầm lấy thanh kiếm mà bản thân triệu hoán, Hader một cách dứt khoát liền vung kiếm tấn công đối phương ngay khi tiếp cận nhưng nhát chém chỉ chém qua không khí mà thôi, Ryan đã biến mất.

-Minh Thiện: Ra vậy sao. Anh ta dùng kết hợp Khúc Quang Thế Ảnh tạo ảnh ảo bản thân rồi Bứt Tốc, làm cảm nhận tốc độ của đối phương chậm hơn nên lúc nãy mình mới thấy anh ta nhanh đến như vậy. Nhưng mà... Anh ta dùng Chiến kỹ mà không cần phải niệm ý luôn hay sao ?

-Ngọc Ni: Không hẳn vậy đâu, Ryan chỉ là không cần niệm một số loại chiến kỹ đơn giản mà bản thân đã nhuần nhuyễn thôi. Chưa phải đạt khả đến vô niệm thuật thức đâu.

-Hân Hân: Vô niệm thuật thức ?

-Ngọc Ni: Người bình thường dùng Chiến kỹ hay phát động thuật thức cần phải đọc khẩu lệnh gọi là niệm ý, một số người lại không cần. Điều đó được gọi là Vô niệm thuật thức, người có khả năng này vô cùng hiếm.

Trở lại trận đấu, Ryan sau khi biến mất trước lưỡi kiếm của Hader thì đã rất nhanh xuất hiện ở một khoảng cách xa ở phía sau lưng đối thủ rồi liền giương khẩu súng lục lên bắn một phát về phía mục tiêu. Như thể đã biết trước, Hader chẳng cần quay lại làm gì cũng có thể đưa kiếm ra sau đỡ lại phát bắn bất ngờ đó một cách chính xác. Sau đó rất nhanh quay lại, Hader lao tới Ryan, tung người nhảy lên rồi vung kiếm chém xuống. Ryan lại một lần nữa tránh được bằng chiêu vừa rồi, nhưng lần này bất ngờ khi có Hader lại có thể biết chính xác nơi xuất hiện của Ryan nên bám theo rất sát.

-Hader: Lần này thì anh đừng mong tránh được, Kiếm Thức – Phi Ảnh Trảm.

Truyền hồn lực nguyên tố vào kiếm, lưỡi kiếm của Hader liền phát ra luồng hồn lực của hai màu trắng và đen hòa lẫn mạnh mẽ. Dứt khoát, Hader chém xuống một nhát, đường kiếm như một mảng màu lớn xoẹt qua trong nháy mắt. Trước đòn kiếm của Hader, Ryan mỉm cười rất tự tin rồi trực tiếp dùng bàn tay đã đeo chiếc găng được khảm kim loại bên trên dùng để đỡ trực diện nhát kiếm lại. Cùng với đó, Ryan cũng nhờ vào lượng hồn lực vận vào cánh tay để cường hóa thêm lực cho bàn tay của mình. Sau khi đỡ lại thành công, Ryan lập tức hướng nòng súng bắn Hader một phát từ khoảng cách gần.

-Ryan mỉm cười: Bùm !

Lãnh phát bắn đó, Hader bị bắn văng mạnh ngược ra phía sau. Sau khi lăn người dài một khoảng trên mặt đất, cậu ta đã đứng lên và tiếp tục chĩa kiếm về phía đối phương. Ngay lập tức Hader lại lao lên tấn công Ryan.

-Hader: Lần này tôi sẽ chém đứt phăng luôn cánh tay của anh ra luôn !

-Ryan chỉa súng về Hader: Hoặc là...

Ryan bắt đầu liên tục nổ súng bắn vào Hader, còn Hader thì cứ lao lên vung kiếm đỡ lại mà không có dấu hiệu chùn bước. Cứ thể khoảng cách của cả hai mỗi lúc càng gần lại. Nhưng Ryan đã chủ động bứt tốc lao tới Hader một cách bất ngờ, đưa nòng súng đặt vào bụng đối phương.

-Ryan: ...tôi sẽ bắn hạ cậu ngay trước lúc đó.

Bóp cò nổ súng, Ryan bắn một phát đạn ra từ khẩu súng của mình xuyên qua người Hader. Nhưng thay vì máu chảy ra thì chỉ có một thứ hồn lực đang dần tan biến thoát ra từ cơ thể của Hader lúc này mà thôi. Từ một hướng khác, có một Hader xuất hiện lao tới vung kiếm vào Ryan, Ryan lại tiếp tục nổ súng bắn viên đạn xuyên qua người đối phương và cũng tương tự viên đạn lúc nãy, chẳng hề có tí máu nào. Lúc này Ryan mới nhìn kỹ xung quanh, có rất nhiều Hader bao vây quanh mình và hai Hader vừa trúng đạn cũng bình thường như chưa hề có gì xảy ra.

-Ryan: Là Ma Ảnh sao ? Ảnh ảo và cách tạo ra chúng bây giờ của cậu trông đã thật và đúng thời điểm hơn trước rất nhiều, tôi thậm chí đã không còn nhận kịp ra đó vừa rồi đều là ảo ảnh của cậu dễ dàng như trước được nữa rồi.

-Các Hader: Cảm ơn vì lời khen, nhưng tôi sẽ không nhẹ tay với anh đâu.

Dứt lời, một loạt toàn bộ các Hader xung quanh đều hành động một cách giống nhau, hướng kiếm lao tới tấn công Ryan.

-Ryan nhắm đôi mắt mình lại: Thật là, đối phó với Ma Ảnh thì nên nhắm mắt lại và... Thích bắn hướng nào thì cứ bắn thôi !

Ryan giương súng bắn về một Hader, viên đạn xuyên qua mục tiêu như những ảo ảnh trước đó. Các Hader vẫn cứ thế lao tới, đồng loạt vung kiếm chém Ryan.

-Ryan: Chọn sai rồi, tiếc thật đó. Thôi không sao, cứ xử hết trong phát sau nữa là được. Phát nổ !

Trong khoảnh khắc, viên đạn vừa được Ryan bắn ra kia bất ngờ rực sáng rồi tạo ra một vụ nổ dữ dội. Toàn bộ Hader thật đều bị cú nổ đó thổi bay, ảo ảnh tan biến cả. Còn Ryan đã kịp thời bứt tốc ra khỏi vụ nổ nên chẳng bị chút ảnh hưởng nào. Lúc này chỉ còn một Hader thật ngồi trên đất, may mắn là không bị thương gì.

-Ryan: Giờ tới lượt tôi chủ động tấn công rồi nhỉ ? Liệu mà nhìn ra được đường đạn của tôi đi, Hader.

Thay băng đạn khác, băng đạn cũ vửa rơi xuống đất thì lập tức Ryan đã vụt tốc biến mất ngay trước mắt mọi người. Sau đó cứ như một bóng ma liên tục thoát ẩn rồi thoát hiện, Ryan ở nhiều nơi khác nhau trên sân đấu thoải mái nổ súng tấn công đối phương một cách dồn dập và khó đoán bởi những phát đạn của mình. Cách chiến đầu này đã khiến cho một người cảm thấy vô cùng hứng thú, không thể rời mắt...

-Phong Tần: Đó là cách anh ta dùng súng để chiến đấu đối kháng sao ? Tuyệt thật.

Hader như bị chôn chân trước các phát bắn liên tục từ nhiều hướng của Ryan, chỉ có thể đứng một chỗ vung kiếm đỡ lại trong sự cật lực. Còn Ryan, việc tấn công kết hợp với Bứt Tốc Chiến kỹ liên tục như thế lại như chẳng có gì là quá mệt mỏi với anh ta.

-Minh Thiện: Không ngờ Ryan có thể dùng Bứt Tốc trong khoảng thời gian liên tục như vậy đấy. Với thời gian như thế, anh ta thậm chí có thể đến bất cứ đâu trong ngày bằng tốc độ đó.

-HaLynh: Nhờ không cần đọc khẩu niếm, nên hắn phát động Bứt Tốc 2 lần một lúc đấy. Như vậy sẽ ăn gian được rất nhiều, nhưng thời gian hiệu lực sẽ ngắn hơn. Ngươi không thấy nếu so với người thì tên nhóc cầm súng đó Bứt Tốc chỉ đi được khoảng cách quá ngắn à ?

-Minh Thiện: Đúng là nếu trong khoảng thời gian nháy mắt đó, với Bứt Tốc thì anh ta có thể tới ở khoảng cách xa hơn thế nhiều.

Ryan đang làm chủ trận đấu, áp đảo đối phương với những phát đạn đầy khó chịu của mình. Nhưng chỉ vậy thì chưa thể hạ được Hader, Ryan biết rõ điều đó. Anh ta rất nhanh thay đổi, không chỉ bắn từ xa mà còn bắt đầu tiếp cận tấn công. Chờ thời điểm thích hợp, một cách bất ngờ mà Ryan sẽ xuất hiện ngay cạnh Hader và ban cho cậu ta một phát bắn thẳng vào người. Hader cứ thế, liên tục vung kiếm đỡ lại những vẫn lãnh liên tục nhiều phát bắn từ Ryan.

-Ryan: Nếu cậu vẫn như vậy thì sẽ không thắng được tôi đâu, Hader. Mãi mãi vẫn vậy.

Xuất hiện ngay phía sau lưng rồi chĩa súng vào đầu Hader, Ryan với đôi mắt nhìn đối phương đầy sự xem thường thảm hại, trong khi trên miệng của anh ta đang mỉm cười đầy sự tự đắc.

-Ryan: Nếu đây là thực chiến, cậu sẽ không sống được tới lúc này đâu. Hader... Tạm biệt !

-Hader: Thôi rồi !

Tiếng súng vang lên, một phát đạn từ Ryan bắn vào đầu Hader. Dĩ nhiên viên đạn này không bắn xuyên đầu đối phương, nó chỉ đơn thuần tạo ra một lực bắn khá đau, khiến Hader văng mạnh về phía trước. Hader chưa kịp đứng lên, Ryan đã kịp đến đưa súng hướng vào mặt cậu ta. Trận đấu kết thúc, chiến thắng thuộc về Ryan.

-Hader: Chết tiệt, lại không thể thắng được.

-Ryan: Với thực lực yếu như vậy, tôi khuyên cậu đừng nghĩ tới việc đó nữa. Mang dòng máu Hoàng tộc thuần chủng thì sao chứ ? Kết quả sẽ là vậy với một lũ vô dụng.

Đôi mắt buồn của Ryan lộ rõ thêm một sự căm phẫn. Có vẻ Ngọc Ni, Hader hay nhiều người trong hoàng tộc đều biết rõ lí do của đôi mắt đầy căm phẫn đó. Một người không mang dòng máu thuần chủng của Kim Linh gia tộc, không sở hữu huyết kế di truyền, Ryan dù là thân thuộc với đức vua cũng không có chút quyền hạng nào khi so với nhị hoàng tử đế quốc Hader, tam công chúa đế quốc Hanna hay thậm chí là so với một công chúa bình thường như Y Viễn. Dòng máu của Ryan, là một phần mà hầu hết hoàng tộc xem là vết dơ đầy xấu hổ khi đó được sinh ra bởi một hoàng tộc Kim Linh với một nô lệ ở Hắc Long Đế Quốc. Kể cả Ryan, trong đầu của cậu ta luôn nghĩ chẳng có nơi nào trong hoàng tộc dành cho mình cả.

-HaLynh: Vẻ mặt của tên nhóc máu lai đó mà đóng vai trùm cuối thì chắc hợp lắm.

-Minh Thiện: Cô lại đang nói nhảm cái gì nữa vậy ?

Bước khỏi sân đấu, Ryan lại đi về phía của nhóm Minh Thiện để tiếp cận nói chuyện với Ngọc Ni và những cô gái xinh đẹp ở đó.

-Ryan: Mọi người thấy trận đấu tôi thế nào, tuyệt lắm phải không ? Cứ đà này tôi sẽ thắng chung cuộc một cách dễ dàng luôn cho xem, thật tiếc khi các cậu không tham để chiến thắng của tôi thêm phần thú vị đấy.

-Ngọc Ni: Nếu tôi tham gia, anh không có cửa thắng đâu.

-Ryan mỉm cười: Ngọc Ni đúng là xứng với danh Đại công chúa, nói năng rất là tự tin. Điều đó càng tôn lên vẻ đẹp của em, tuyệt vời. Nhưng anh không nghĩ mình sẽ còn thua được bất kì học viên nào ở đây đâu, Lôi Thánh Hỷ đã thua rồi còn người đánh bại cậu ta là Kinh Long cũng chỉ là do ăn may...

-Nhất Thắng đứng bên cạnh, mỉm cười: Ha... Đây là sân nhà của Yên gia đó.

Trong thoáng chốc giật mình, trên sân đấu rực lên ánh lửa trắng thuần khiết thu hút mọi sự chú ý và một người bị đánh ra khỏi sân đấu. Nếu nói đó là trận đấu tiếp theo sau trận của Ryan và Hader, thì chẳng phải mới diễn ra mà đã kết thúc nhanh vậy rồi. Nhìn thật kỹ người bị đánh văng khỏi sân đấu chính là Đinh Lạp Khải Đăng, còn người đánh bại cậu ta khỏi sân đấu chính là Yên Ngọc Khiết. Giành chiến thắng, Ngọc Khiết không quên mỉm cười xin lỗi trước Khải Đăng rồi mới bỏ đi, làm cho mọi người ai nấy cũng ngưỡng mộ.

-Minh Thiện: Cậu ta... quá mạnh rồi.

-Kinh Long: Đúng là Ngọc Khiết mà, em ấy cứ như nữ thần.

-Ryan: Thật đẹp... Đó là Đệ nhất mỹ nhân của kinh đô sao ?

-Khải Đăng: Tiêu rồi... cậu ấy cười với mình, đau tim quá.

...

Người duy nhất tỏ ra bình tĩnh giữa đám đông, Nhất Thắng lẳng lặng ngồi xuống ghế, từ từ bắt đầu thưởng thức trận đấu từ đây với vẻ mặt của kẻ thừa biết kết quả sau cùng – Dù là Kinh Long hay Ryan, Ngọc Khiết đều đánh bại họ một cách áp đảo, món bảo vật Bạch Hỏa Ngân Thạch do Yên gia trở về với người của Yên gia.

Nửa đêm, Đông Thánh Chi Lộ trông như vô cùng vắng vẻ nhưng trong sự im lặng của màn đêm đó, lại có vô số cái bóng đang di chuyển về phía Đông Thánh Viện. Đây cũng là thời điểm bữa tiệc sinh nhật tại Yên gia kết thúc sau buổi khiêu vũ ngắn, mọi người chào hỏi nhau rồi rời khỏi biệt phủ Yên gia.

Trên chiếc xe ngựa sau khi trở về Dương gia thay quần áo, nhóm Minh Thiện lập tức thẳng hướng quay lại Đông Thánh Viện. Từ con đường trở về nhìn ra bên ngoài xe, Minh Thiện dễ dàng nhìn thấy trên trời có bóng của những đàn Ma Dực Sát Long của kẻ thù đang bay về cùng một nơi với họ.

Trở về trước cổng Đông Thánh Viện khi tiết trời vẫn còn tối, Minh Thiện cùng mọi người rất nhanh xuống khỏi cỗ xe ngựa. Cỗ xe ngựa rời đi cũng là lúc một đàn hơn chục con Ma Dực Sát Long bay qua đầu họ, tiến thắng vào trong học viện. Nhưng bây giờ, hầu hết mọi người đều đang nằm nghỉ ngơi trong phòng của họ, chưa kịp nhận ra nguy hiểm đã đến trừ nhóm của Minh Thiện.

-Minh Thiện: Bọn chúng tới rồi, mau lên mọi người !

-Meyzuru: Mau đi nào !

Nhưng khi nhóm Minh Thiện vừa chạy vào trong, cánh cổng học viện sớm đóng lại. Từ bốn phía xung quanh, một loạt nào là những tên lính phản loạn cùng với một đám bảo vệ đã phản bội xuất hiện bao vây.

-Uyên Linh Gia Lão: Ngươi trở về sớm hơn bọn ta tính đấy, Dương Minh Thiện và ... Hân Hân.

-Minh Thiện lẩm bẩm: Học viện vẫn còn nội gián sao ? Minh Anh, tất cả trước hết nhờ cậy vào cậu trước đó.

Trở về sớm hơn nhóm của Minh Thiện, Minh Anh một mình đứng trên sân thượng khu cấp III, nơi cao nhất trong các tòa nhà của học viện để chuẩn bị tiếp đón đám Ma Dực Sát Long kia bằng thứ mà bọn họ đã chuẩn bị trước đó. Tất cả chỉ còn là chờ đợi mục tiêu đến đủ gần, Minh Anh liền đặt lòng bàn tay xuống đất.

-Minh Anh: Khởi động hệ thống phòng ngự ẩn, Đại Đạn Pháo Gấu Trúc Tự Hành !

Một vòng tròn ẩn dưới mặt đất bỗng phát sàng, một cỗ máy to đùng từ đó liền trồi lên. Với hai màu sơn trắng đen trắng chủ đạo và bộ dạng thiết kế không lẫn vào đâu hết, cỗ máy đó chẳng khác gì một con gấu trúc bằng hợp kim với hai cánh tay đều là một khẩu pháo với nhiều nòng súng chỉa ra.

-Minh Anh: Đại Đạn Pháo Gấu Trúc Tự Hành nhắm vào Ma Dực Sát Long, lập tức khai hỏa !

-Đại Đạn Pháo Gấu Trúc Tự Hành: Pip... ! Đã nhận lệnh, tiến hành khai hỏa.

Hướng nòng súng lên trời, đôi mắt chuyển đỏ, Đại Đạn Pháo Gấu Trúc sau đó bắt đầu xả đạn như mưa về phía kẻ thù. Trước đòn tấn công bất ngờ như thế, rất nhiều Ma Dực Sát Long liên tục bị bắn hạ, rơi xuống đất.

-Minh Anh: Hoàn hảo.

-Lính phản loạn: Không ngờ lại có một tên nhóc ở đây gây cản trở kế hoạch như vậy. Với tình hình này, ta nghĩ không có ai khác biết cuộc tấn công ngoài ngươi đúng không.

Ma Dực Sát Long không chỉ bay một mình mà trên lưng của nó còn chở theo đám lính phản loạn. Lúc này, đám lính phản loạn đó nhảy xuống sân thượng, bao vây Minh Anh với số lượng trên dưới mười tên.

-Minh Anh lẩm bẩm: Ha... Xọng mình rồi.

Trong khi đó, một cuộc chiến đã bắt đầu diễn ra ở cổng vào học viện giữa nhóm bốn người Minh Thiện, Meyzuru, Tuyết Nhi và Hân Hân với hơn chục tên lính phản loạn và cả tên Gia Lão gian xảo. Thậm chí là hiện tại, tên Gia Lão dù bộ dạng gầy gò nhưng sức mạnh còn mạnh hơn trước nhờ vào cánh tay giả bằng kim loại thay cho cánh tay trái đã bị chém đứt của hắn, trông có thể với cánh tay đó hắn hoàn toàn đủ sức bóp nát đầu bất cứ ai và dĩ nhiên tên đầu ai đó với Gia Lão lúc này, chính xác là Minh Thiện.

-Liên tục đưa bàn tay kim loại tấn công Minh Thiện, Gia Lão: Dáng vẻ của ngươi, hẳn là đã biết cuộc tấn công này của bọn ta rồi.

-Vừa đối phó với mấy tên lính phản loạn, vừa đối đầu trực diện với Gia Lão, Minh Thiện: Chỉ tiếc là không thể báo với tất cả mọi người biết về nó. Kiếm Kỹ - Liên Kích Kiếm !

Với một vài tên lính phản loạn ở phía mình, Minh Thiện có thể xử lí rất gọn. Chỉ còn Gia Lão là khó đối phó, dù sao so với lính đánh thuê không có tố chất hồn lực bài bản thì một Chiến thần võ giả vẫn mạnh hơn nhiều.

-Gia Lão: Hãy nếm thử sức mạnh mới của ta. Thiết Thủ Quyền, Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Trảo !

Cánh tay trái bằng kim loại bắt đầu nhận lấy hồn lực thủy nguyên tố từ cơ thể Gia Lão truyền vào, bên ngoài dần hình thành một lớp Thủy Long Trảo. Lập tức Gia Lão dùng tay còn lại giữ lấy cổ tay kim loại của mình, từ khoảng cách gần vẫn dốc hết tốc độ lao tới dùng đấm tấn công Minh Thiện.

Trước đòn tấn công trực diện như vậy, Minh Thiện vội vàng dùng đến cả song kiếm đỡ lại. Nhưng thật không ngờ Thủy Long Trảo của đối phương trở nên mạnh hơn trước, chỉ cú đấm đầu tiên đã khiến Minh Thiện bị đẩy lùi về sau một khoảng. Sau đó, tên Gia Lão cứ thế liên tục mà vung Thủy Trảo đấm thêm mấy đấm, khiến Minh Thiện càng bị đẩy lùi thấy rõ.

Keng ! Keng ! Keng !... Thứ âm thanh của cánh tay kim loại đấm liên tục vào lưỡi kiếm vang lên liên hoài, một thứ âm thanh đầy ý thức thôi thúc muốn giết chết đối phương của Gia Lão.

-Minh Thiện: Không thể cứ để thế này được nữa, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bứt Tốc !

-Gia Lão mỉm cười: Ngươi nghĩ sẽ qua mắt được ta mà chạy trốn sao ?

Minh Thiện vừa vận tốc lao tới một khoảng, ngay lập tức Gia Lão đã bám theo đuổi tới như thể hắn đã đoán trước được vậy. Đó chắc chắn là thứ mà người ta gọi là kinh nghiệm thực chiến, đặc biệt là với một lão già như Uyên Linh Gia Lão. Hắn áp sát Minh Thiện, vung Thủy Long Trảo đấm một phát, dù Minh Thiện kịp đỡ lại cũng bị đánh văng người đi.

-Lồm cồm đứng lên, Minh Thiện: Chết tiệt, nếu giờ mà dùng đến Huyết Thánh Tộc hạ hắn thì sau đó sẽ chẳng còn sức mà đối phó với bọn đến sau nữa.

-HaLynh: Ngươi từng đấu với hắn một lần rồi đó, từ lúc đó tới giờ bộ ngươi không tiến bộ được chút nào sao ?

-Minh Thiện: Lần trước thắng được tên đó là nhờ Lục Quang Vệ Giáp chiến kỹ và thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm, kèm với cả tính liều mạng của hắn. Nhưng giờ mọi chuyện không như lúc đó nữa, hắn biết rõ chiêu bài của mình.

-HaLynh lắc đầu: Phải ngươi mà là một tên nam chính giấu nghề thì ngon rồi, đằng này... Thất vọng.

-Minh Thiện: Lúc này còn nói nhảm được nữa sao ?

-Gia Lão: Ngươi tự sự một mình gì thế hả ?

Tiếp tục lao tới tấn công đối phương, Gia Lão lần này vận cả Thủy Long Trảo ở cánh tay bên phải, với ý định muốn sớm giết chết Minh Thiện.

-Minh Thiện: Ha... Cứ đánh thôi vậy. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Ma Ảnh !

Phát động Ma Ảnh, Minh Thiện tạo ra một loạt bản thân đứng thành một hàng dài trước đối phương.

-Gia Lão mỉm cười: Tên điên, ngươi nghĩ Ma Ảnh có tác dùng phòng ngự sao ? Nó là ảo ảnh đấy !

Lao tới trực diện, Gia Lão cứ thế xuyên qua lớp lớp các Minh Thiện ảo ảnh, vung cặp Thuỷ Long Trảo tiến tới chỗ người thật ở phía cuối hàng. Lúc này, nhăm mắt và dùng khả năng Thấu cảm hồn lực...

-Minh Thiện: Hắn sắp tới rồi.

Hai tay cầm duy nhất một thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm, Minh Thiện trong tư thế khụy chân trước sau cân đối, tay đưa kiếm sang trái, lưỡi kiếm hướng xéo xuống đất. Hơi thở và nhịp tim dần chậm, dần chậm lại...

-Minh Thiện: Tới rồi, Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !

Lưỡi kiếm rực ánh lục quang, Minh Thiện dứt khoát vung chém một nhát ngay đúng lúc cánh tay kim loại của tên Gia Lão xuyên qua cái ảo ảnh cuối cùng.

Rầm !

-Meyzuru: !!!

-Tuyết Nhi: Minh Thiện !

-Hân Hân: Tên đó, sao hắn lại ở đây ?

Đòn kiếm của Minh Thiện hoàn toàn không có sai sót, sai sót ở đây chính là sự xuất hiện của thêm một tên ở phe phản loạn. Ngay trước khi lưỡi kiếm của Minh Thiện cắt phăng được cánh tay trái của Gia Lão một lần nữa, thì kẻ đó từ dưới đất độn thổ lên và tung một chưởng tấn công bất ngờ vào người Minh Thiện. Đòn tấn công đủ mạnh, đánh bay Minh Thiện lao thẳng vào cánh cổng của học viện một cái rầm.

-Minh Thiện: Hắn ta từ đâu chui ra vậy chứ ?

Mặc kim giáp, đội thiết mũ ác điểu, lưng đeo song kiếm, tay trái đeo vuốt... Kẻ vừa ra đòn tấn công Minh Thiện, hắn mang danh Lục Tướng – Một trong sáu hộ tướng của phe phản loạn, đã qua khảo sát Tinh Đế.

-Lục Tướng: Ngươi bất cẩn qua đó, Uyên Linh Gia Lão. Có già mà không có khôn ra à ?

-Gia Lão: Cái con bà già nhà ngươi ! Ngươi nghĩ hắn có thể chém đứt được cánh tay làm bằng kim loại cấp cao này của ta sao ?

-Lục Tướng: Ha... kiêu ngạo quá làm ngươi hóa mù rồi à ? Chẳng lẽ ngươi lại không nhận ra được thanh lục kiếm trên tay tên nhóc đó làm từ thứ nguyên liệu còn tốt hơn cái cánh tay trái của ngươi gấp nhiều lần hay sao ? Với cả với thế kiếm vừa rồi... Thế kiếm khi dùng kết hợp với Sát Lực Kiếm sẽ tạo ra lực có thể cắt đôi cả núi, là đòn chém sắc bén nhất của Dương gia đấy.

Đứng lên, tay lau máu trên khóe miệng, Minh Thiện triệu hồi thanh trường kiếm ra lại. Trước mặt Minh Thiện lúc này, cậu phải đối phó với cả tên Gia Lão và tên Lục Tướng vừa mới xuất hiện kia.

Lúc này, đợt quân tiên phong thứ hai của phe phản loạn trong cuộc tấn công nhắm vào Đông Thánh Viện đã đến rất gần Đông Thánh Viện với số lượng không dưới trăm tên, dẫn đầu chúng chính là Bashu.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.