Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối chiến Tinh Thành

Tiểu thuyết gốc · 10090 chữ

Trận đấu thứ 43 vòng loại hai của giải đấu mùa Xuân tại Đông Thánh Viện, Phúc Khang đối chiến với một học viên tên Tiêu Lục. Trong thoáng chốc để đối phương có được lợi thế, Phúc Khang liền sử dụng khả năng vừa cải tiến trên thanh Cổ Kiếm Đồng của mình. Từ một cổ vật có từ Viễn Cổ, với tay nghề của Minh Anh mà Cổ Kiếm Đồng đã đánh mất luôn giá trị lịch sử, trở thành một món vũ khí cách tân có thể thay hình đổi dạng.

Tiêu Lục: “Vạn dạng biến hóa ? Ha, thanh đại kiếm đó của cậu đúng là thú vị đấy. Này, tôi rất muốn biết nguồn gốc của nó đấy.”

Phúc Khang: “Nguồn gốc sao ? Cổ Kiếm Đồng này được tôi mua từ một ông lão ngoài chợ, giá cả khá rẻ.”

Nghe đến đây, nhiều người có hiểu biết về cổ vật đều bỗng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Giật mình, Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Hả ?!!!”

Ngọc Ly: “Mua ở chợ sao ? Nhưng với mắt nhìn của mình, đó đúng là Cổ Kiếm Đồng thật sự. Bên ngoài còn tỏa ra cổ khí xa xưa, không thể nào nhầm lẫn được.”

Ngọc Khiết: “Nhưng mà ý của cậu bạn Tiêu Lục đó hình như không phải hỏi Phúc Khang đã mua thanh đại kiếm đó ở đâu, đúng không ?”

Nghĩ thật sự Phúc Khang đã nói rõ ý mình muốn hỏi, Tiêu Lục tin rằng thanh Cổ Kiếm Đồng kia từ lúc đầu đã có thể biến hóa vạn dạng như thế nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tiêu Lục: “Thanh kiếm đặc biệt như thế, sau khi đánh bại cậu xong thì nhất định tôi phải đi mua liền một cây mới được.”

Lầm bầm trên khán đài, Ngọc Ly: “Cổ Kiếm Đồng này không có cây thứ hai đâu.”

Dứt lời của mình, Tiêu Lục kết thúc cuộc nói chuyện bằng việc chủ động lao tới tấn công đối phương trước. Cách thức di chuyển của Tiêu Lục có phần đặc biệt, thay vì lao thẳng tới thì lại liên tục đảo trái phải xéo qua lại, từ từ tiếp cận mục tiêu một cách vô cùng khó đoán.

Trên khán đài, Thiên Thi: “Hể... Cùng bộ pháp di chuyển với mình sao ? Mà cậu nhóc này còn hơi chậm một chút.”

Đại Thắng: “Đối đầu với một đối thủ sử dụng đại kiếm to đùng như thế, Tiêu Lục đó vốn chỉ cần di chuyển ở tốc độ như thế là đủ gây ra khó chịu rồi. Trừ khi, cậu học viên Phúc Khang này có tố chất gì đó khác biệt.”

Phúc Khang vẫn cứ cầm Cổ Kiếm Đồng, thủ thế kiếm đứng yên một chỗ. Còn phía Tiêu Lục thì đang dần tiến đến gần phía Phúc Khang, sau đó bất ngờ vụt lao tới áp sát đối phương.

Vung kiếm chém, Tiêu Lục: “Đáng lẽ cậu phải di chuyển một chút đi chứ ?”

Phúc Khang: “Sao lại phải di chuyển, tôi rõ ràng có thể đỡ lại được mà.”

Không cần biến Cổ Kiếm Đồng thành dạng khiên như vừa rồi, Phúc Khang với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đưa thanh đại kiếm trực tiếp đỡ lại nhát chém của đối phương.

Phúc Khang: “Với cùng một đường kiếm, tôi hoàn toàn có thể đỡ được toàn bộ những đòn sau đó.”

Tiêu Lục: “Cái gì chứ ?”

Đại Thắng: “Khả năng thích ứng cao đấy chứ ?”

Phúc Khang đưa tay ấn nút bên dưới chuôi của thanh kiếm, Cổ Kiếm Đồng liền xuất hiện biến hóa. Phần lưỡi kiếm tách ra nhiều đốt, mỗi đốt nối lại với nhau bởi một khớp tròn, uốn lượn rồi trói chặt thanh kiếm của Tiêu Lục. Kéo mạnh Cổ Kiếm Đồng về phía sau, Phúc Khang giật phăng luôn thanh kiếm của Tiêu Lục ném sang một bên.

Tiêu Lục: “Thôi nguy rồi !”

Phúc Khang: “Cháy lên đi, ngọn lửa bất diệt...”

Nhận hồn lực hỏa nguyên tố truyền vào, thanh Cổ Kiếm Đồng trở về dạng vốn có đang rực cháy bởi ngọn lửa đỏ dữ dội bao quanh. Phúc Khang thủ thế, một kiếm chém tới. Tiêu Lục liền rút lấy đoản đao phòng thân đỡ lại, nhưng vẫn bị lực chém của kiếm đẩy trượt lùi về phía sau. Phúc Khang tiếp tục xoay một vòng, lấy đà để có lực vung Cổ Kiếm Đồng chém thêm một nhát. Nhưng chính lúc này, Tiêu Lục đã tận dụng thời cơ để phản công.

Tiêu Lục: “Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Kích !”

Bàn tay tạo ra dòng nước chảy cuồn cuộn, Tiêu Lục bất ngờ một chưởng đánh thẳng vào người Phúc Khang. Lãnh đòn còn bị mất đà vung kiếm, sức nặng của Cổ Kiếm Đồng khiến cho Phúc Khang hơi bị mất thăng bằng, phải vội cắm nó xuống sân đấu. Ngay lúc này Tiêu Lục nhảy tới, truyền hồn lực cường hóa độ sắc bén cho lưỡi đao trên tay, chuẩn bị chém một nhát vào đối phương.

Tiêu Lục: “Dùng một thanh kiếm nặng như vậy cũng không phải điều gì dễ dàng đúng chứ ?”

Phúc Khang: “Có một chút thôi.”

Dùng chân đá mạnh vào lưỡi kiếm, Phúc Khang nhằm mượn lực để có thể bất ngờ vung thanh Cổ Kiếm Đồng của mình chém ngược thẳng lên, vừa lúc ngăn cản Tiêu Lục tiếp cận ra đòn đồng thời theo đà mà giương thanh Cổ Kiếm Đồng đưa lên cao.

Tiêu Lục: “Cách điều khiển hay đấy.”

Phúc Khang: “Chưa xong đâu. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Đại Hỏa Trảm !”

Ngọn lửa bao quanh Cổ Kiếm Đồng cháy lên đầy mạnh mẽ, Phúc Khang sau đó liền toàn lực cầm nó vung xuống chém một nhát, tạo ra một đám lửa lớn bất ngờ bừng lên vô cùng dữ dội ngay khi đường kiếm đó vừa kết thúc.

Lùi về sau với một lớp hơi nước bốc lên quanh cơ thể, Tiêu Lục: “Đúng là nguy hiểm quá, xém chút nữa là lãnh trọn nguyên một nhát kiếm đó rồi.”

Phúc Khang: “Chưa hết đâu. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ – Hỏa Trảm Nộ Liên !”

Bất ngờ lao vụt qua đám lửa đang cháy dữ dội vừa tạo ra, Phúc Khang cầm thanh Cổ Kiếm Đồng xoay chém một vòng. Đường kiếm đi qua để lại tiếp một ngọn lửa khác, hóa thành dạng một đóa hoa sen lửa đỏ rực. Sau đó hồn lực bên trong hỏa lên ngưng tụ, đến hạn mức thì bừng lên, lửa lập tức lan rộng ra, biến thành đám lửa dạng hỏa liên còn to hơn lúc ban đầu.

Cả sân đấu sáng rực bởi ngọn lửa, nhiều người trên khán đài thậm chí còn không thể giấu được gương mặt bị thu hút trước vẻ đẹp của đóa hoa sen đang cháy dữ dội kia.

Thiên Vân Nghi: “Một chiêu thức tuyệt đẹp tạo ra bởi một thanh đại kiếm nặng nề, đúng là có phần làm người ta ngạc nhiên.”

Hàn Ngọc: “Kinh Viêm, ngươi xem tên đó có chút thiên phú giống ngươi nhỉ ?”

Kinh Viêm: “Dụng kiếm hỏa chủng khá như vậy, quả thật làm ta có chút hứng thú. Cây viêm nham thước của ta cũng giống với đại kiếm, có thể tên nhóc đó sẽ phù hợp khi làm môn đồ của ta. Tiếc là Nguyên Phúc Khang, tên nhóc đó lại chẳng có chút gia thế, bỏ công bồi dưỡng thì có hơi... thiệt thòi cho Khải Huyền gia tộc.”

Hàn Ngọc: “Ha, nói cả buổi thì cuối cùng ngươi vẫn là không nhận tên nhóc đó làm môn đồ.”

Kinh Viêm: “Nếu ngươi là ta thì cũng sẽ làm vậy thôi, lão già à.”

Đóa hỏa liên dần tàn, ngọn lửa tan biến. Trên sân đấu, Tiêu Lục xuất hiện trong vùng ảnh hưởng của Hỏa Trảm Nộ Liên, trên người có thương tích, đang ngồi gục trên đất tỏ vẻ mệt mỏi. Thấy vậy, Phúc Khang từ từ tiến đến gần đối phương. Chỉ chờ có vậy, Tiêu Lục lập tức đứng lên, lật mặt trò giả bộ của mình.

Tiêu Lục: “Cậu nghĩ hỏa nguyên tố có thể làm tổn thương thủy nguyên tố được bao nhiêu chứ ? Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Ngục !”

Đặt tay chạm lên người Phúc Khang, Tiêu Lục giải phóng ra một luồng hồn lực thủy nguyên tố, tạo thành một khối cầu nước giam đối phương bên trong đó. Phúc Khang không thể cử động hay di chuyển, Tiêu Lục cứ thế bình thản đi nhặt lại thanh kiếm của mình rồi đứng trước Thủy Ngục.

Tiêu Lục: “Xong rồi nhé anh bạn. Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Khải Triều !”

Minh Anh: “Xong gì chứ ? Phúc Khang, đem nó ra đi !”

Phúc Khang cố đưa tay kích ấn nút bên dưới chuôi thanh kiếm, ngay lập tức một luồng hồn lực cực mạnh được giải phóng ra, phá tung Thủy Ngục. Lúc này Tiêu Lục cũng đã tụ lực lên kiếm xong liền chém một nhát, đường kiếm tạo ra là một cơn sóng vừa dữ dội vừa có phần sắc bén lao về phía Phúc Khang. Va chạm, một vụ nổ liền xảy ra, dòng nước từ đòn Khải Triều bắn cả lên trời rồi lại rơi xuống sân đấu tạo thành một cơn mưa nhỏ.

Tiêu Lục: “Cái quái gì vậy chứ ?”

Cơn mưa dần dứt, từ phía Phúc Khang là một vật to lớn được bao quanh bởi ngọn lửa. Khi nhìn thật kỹ, nó chẳng khác gì một con rồng phương Đông với cơ thể bằng đồng. Thật khó tin nhưng có thể đoán rằng, đó là một dạng biến hóa của Cổ Kiếm Đồng. Từ trên thân rồng Phúc Khang nhảy xuống, biến Cổ Kiếm Đồng về dạng đại kiếm ban đầu rồi lập tức lao tới Tiêu Lục.

Hai bên kiếm đối kiếm kịch liệt, được một lúc thì Phúc Khang lại chiếm ưu thế khi đoạt kiếm khỏi tay đối phương lần nữa. Cách biệt hai bên dần rõ ràng, Tiêu Lục sau đó cũng bị đánh bại, Phúc Khang giành chiến thắng.

Phong Tần: “Hay lắm Phúc Khang !”

Minh Anh: “Thắng mà không cần dùng đến khả năng tấn công của Cổ Kiếm Đồng khi ở dạng rồng sao ? Vậy cũng được, để cậu ta chừa phần cho trận đấu tiếp theo vậy.”

Các trận đấu tục diễn ra, đến nửa buổi chiều thì vòng loại hai giải đấu mùa Xuân đã diễn ra xong. Ngay ngày mai vòng loại ba sẽ được diễn ra, trước đó vẫn sẽ là phần chia cặp đấu.

Trở về khán đài sau khi xử lí việc của Đại Hưng, Minh Thiện: “Không biết mình sẽ đấu với ai đây ?”

Minh Chấn: “Cặp đấu thứ tư của vòng loại ba, giải đấu mùa Xuân ngày mai. Học viên cấp III năm nhất, Dương Minh Thiện và học viên cấp III năm hai, Lưu Tinh Thành.”

Tiếp tục là một đối thủ oan gia của Minh Thiện là đàn anh Tinh Thành, ngay từ đầu năm học cả hai đã có phần mấy không thiện cảm với nhau và sau đó là thêm việc tình cảm cá nhân với Meyzuru càng làm Tinh Thành có chút thái độ thù địch dành cho Minh Thiện. Dù đã có lần nghe theo lời khuyên từ người bạn thân, kiềm chế tư thù nhưng Tinh Thành chẳng thể dứt bỏ nó hoàn toàn.

Phía Tinh Thành: “Được lắm, nhân cơ hội này giành lại Meyzuru thôi.”

Đình Kha: “Lại nữa rồi.”

Phía Minh Thiện: “Đối thủ của mình là một trong những học viện mạnh nhất Đông Thánh Viện sao ?”

Nhất Thắng: “Thú vị đây.”

Hai mươi lăm cặp đấu của vòng loại ba giải đấu mùa Xuân chính thức được chia xong, mọi người dần trở về chờ đợi cho đến ngày mai để được xem tiếp các trận đấu đáng mong đợi.

Buổi chiều tối, tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ khảo cổ. Minh Thiện tập hợp những thành viên và Minh Anh, nói chuyện về Huyết Ma ấn ký của Đại Hưng kể hết tất cả cho mọi người ở đây biết rõ tình hình.

Minh Anh: “Vậy là cậu đã nói cho Đại Hưng biết luôn về chuyện khôi phục thần tộc của cậu rồi sao ?”

Gật đầu, Minh Thiện: “Ngoài ra còn có Nhất Thắng, dù không hỏi những mình nghĩ sự im lặng đó của cậu ấy đã thể hiện rằng bản thân đã lờ mờ đoán ra được rồi.”

Meyzuru: “Vậy còn Altonia, cậu có định kể cho em ấy nghe không ? Dù sao em ấy cũng là tộc nhân của Bạch Dực Yêu Thần HaLynh, thêm cả việc Huyết Ma tộc đã hồi sinh nữa.”

Lắc đầu, Minh Thiện: “Hiện tại có quá nhiều người biết về sứ mệnh khôi phục thần tộc của mình rồi, bao gồm trong đó có kẻ địch nữa. Chưa cần thiết thì mình cũng không muốn số lượng đó tăng thêm, nếu lỡ sinh phiền phức thì ắt khó tránh.”

Tuyết Nhi: “Minh Thiện, tiếp theo thì anh định sẽ làm gì đây ?”

Minh Thiện: “Trước mắt mình phải đợi cho xong giải đấu, sau đó lập tức tới núi Tuyết Nghi Sơn.”

Tuyết Nhi: “A... Anh muốn ra mắt nhà em sao ? Em còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý làm dâu đâu đó.”

Nhìn chằm chằm Minh Thiện, Hân Hân: “Minh Thiện, cậu... Là vậy sao ?”

Vội lắc đầu, Minh Thiện: “Mọi người đừng hiểu lầm, mình muốn đến núi Tuyết Nghi Sơn là để điều tra về Huyết Ma tộc thôi. Theo như ghi chép, HaLynh đã phong ấn toàn bộ tàn tích sót lại của Huyết Ma tộc tại đó. Thậm chí nếu tới đó, có khi còn gặp bọn tộc nhân Huyết Ma đã được hồi sinh nữa.”

Meyzuru: “Bọn mình sẽ đi với cậu.”

Minh Anh: “Vậy là phải cần vài bộ đồ leo núi nhỉ ? Ha... Đi chuẩn bị liền từ đây mới được.”

Mỉm cười, Minh Thiện: “Cảm ơn mọi người”

Trạm xá Đông Thánh Viện, tại phòng xét nghiệm kiểm tra. Tiến sĩ Hào Khiêm đang xem xét cánh tay giả bị chém đứt lìa của Đại Hưng, vẻ mặt rõ ràng chẳng có chút hy vọng.

Lắc đầu, Hào Khiêm: “Cốt lõi vốn đã gắn vào người của ngươi rồi, cánh tay đã đứt muốn nối lại e là với ta cũng không thể. Mà cũng không phải không thể, vẫn có tỉ lệ thành công là 1% nhưng chỉ có điều tính mạng ngươi cũng bị nguy hiểm đến lúc nối lại mà thôi. Theo ta, ngươi nên chấp nhận với một tay đi.”

Gật đầu, Đại Hưng: “Đành vậy thôi, cái giá vẫn là quá nhỏ cho những gì tôi đã làm với bạn bè mình.”

Hào Khiêm: “Chậc. Ta không biết ngươi đã làm gì để bản thân phải hối hận đếnnhư vậy nhưng mà nghe ta nói này, đừng có bỏ đi bụi như lần trước nữa đấy.”

Mỉm cười, Đại Hưng: “Vâng, lão sư.”

Hào Khiêm: “Nhìn ngươi vậy coi như ta an tâm phần nào rồi. Ở lại tịnh dưỡng, ta còn công việc cần giải quyết.”

Đại Hưng: “Lão sư đi cẩn thận.”

Hào Khiêm khẽ gật đầu đáp lại lời tạm biệt của Đại Hưng, yên tâm quay người rời đi. Sau đó Nhất Thắng từ bên ngoài đi vào, tay cầm một giỏ quà đặt lên bàn cạnh giường bệnh rồi nhảy ngay lên ghế gần đó ngồi.

Nhất Thắng: “Quà thăm bệnh của mọi người tại ký túc xá đấy, liệu mà ăn hết.”

Đại Hưng: “Phong Tần, Ái Ngân và mọi người sao ?”

Nhất Thắng: “Không có phần của mình đâu đấy, bỏ sức ra đưa cho cậu là đủ rồi.”

Đại Hưng: “Dù vậy vẫn cảm ơn cậu, cảm ơn mọi người nữa.”

Nhất Thắng: “Cánh tay đó... Xong luôn rồi sao ?”

Gật đầu, Đại Hưng: “Đúng vậy. Dù sao cũng tốt, mình sẽ không thể dùng Huyết Ma ấn kỹ lần nào nữa. Mình sợ bản thân sẽ lại vì sức mạnh, khiến bản thân lại bị khống chế rồi tiếp tục làm những điều xấu xa đó.”

Nhất Thắng: “Ha... Linh hồn Huyết Ma ấn kỹ đã bị phong ấn rồi, giờ cậu có dùng cũng không bị khống chế đâu. Chỉ có điều, các đường vân vẫn sẽ gây đau đớn nếu tiếp xúc lên cơ thể cậu. Không có cánh tay đó mà dùng đến Huyết Ma ấn kỹ cùng lắm chỉ được một chút nhờ vào hiện vân trên ngực phải, tiếc thật.”

Đại Hưng: “Dù không còn bị khống chế thì mình vẫn sẽ không dùng cái ấn kỹ xấu xa đó đâu.”

Đứng dậy, Nhất Thắng: “Tốt lắm, mình chỉ đang muốn xác nhận rõ ràng một chút thôi. Nhớ lấy, bản thân cậu là một con mãnh hổ rồi thì đừng lạm dụng tới quỷ. Rồi, chào.”

Nói xong, Nhất Thắng rời đi nhưng sau đó bất ngờ quay đầu đi vô trở lại. Đại Hưng còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Nhất Thắng đã lấy ra từ túi trữ vật của mình một đống các quyển sách, trục thư rồi ném cho cậu ta.

Nhất Thắng: “Cụt tay thì tiền đồ có hơi gặp bất lợi, cho cậu mấy cuốn chiến kỹ luyện tập. Đảm bảo tài liệu Nhất Thắng này chọn còn phù hợp hơn cả mấy lão sư chọn đấy.”

Lần này thì Nhất Thắng rời đi thật. Đại Hưng ngơ ngác một lúc rồi mới lấy lại thần trí, nhìn đống đồ Nhất Thắng đưa ngẫm nghĩ một lúc mới lấy một quyển lên xem. Tối hôm đó, phòng bệnh của Đại Hưng luôn được để sáng đèn.

Cùng lúc này, Nhất Thắng đang một mình từ chỗ của Đại Hưng trở về ký túc xá thì không rõ lý do lại bị Thánh Hỷ cùng đám người hắc y nhân vô cớ xuất hiện chặn đường. Nhìn tình hình, chắc hẳn là không có chuyện gì tốt.

Nhất Thắng: “Gì đây ? Không phải anh muốn tâm sự đêm khuya với tôi đâu đúng không ? Thức đêm nhiều quá coi chừng bị sẽ gầy đấy.”

Thánh Hỷ: “Không nói chuyện gì cả. Ta đến đây, để diệt trừ hậu họa sau này.”

Cơ thể Thánh Hỷ liền tỏa ra luồng điện màu đỏ rực, kết hợp cùng với đám hắc y nhân đứng bên ngoài để dựng nên một kết giới xung quanh giữ chân Nhất Thắng lại cùng với mình.

Nhất Thắng: “Kết giới một chiều sao ? Ha, phiền phức đây. Mà cái người đang đứng trước mặt tôi đây, chắc không phải Lôi Thánh Hỷ thật nhỉ ? Dù không rõ là ai, nhưng hẳn là một linh hồn. Đám hắc y nhân này, cũng là linh hồn.”

Vô diện huyết lôi trong cơ thể Thánh Hỷ: “Tinh mắt lắm, chính vì vậy mà một kẻ như ngươi ta không nên cho phép tồn tại được.”

Nhất Thắng: “Cho chứ chả phép. Mạng của ta, ta thích sống hay chết còn phải đợi người quyết định à ?”

Lao tới, vô diện huyết lôi: “Để rồi xem, phàm nhân như ngươi sẽ còn mạnh miệng được tới mức nào !”

Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ khảo cổ học, chỉ có một mình Minh Thiện đang ngồi trước lò luyện đan. Minh Anh lúc này từ bên ngoài đi vào trong, tay mang vài lọ thuốc rỗng đến.

Minh Anh: “Dù đã biết cậu là thiếu chủ của một gia tộc đứng đầu về y thuật là Dương gia nhưng đây là lần đầu mình thấy cậu luyện đan dược đấy.”

Minh Thiện: “Để chuẩn bị cho tuần sau đến núi Tuyết Nghi Sơn, nguy hiểm không biết trước nên mình cần phòng hờ một số loại đan dược trị thương.”

Minh Anh: “Nhưng ngày mai là cậu đấu với đàn anh Tinh Thành, không tính luyện tập gì sao ?”

Minh Thiện: “Thì luyện đan dược cũng là cách mình luyện tập khả năng kiểm soát hồn lực đây. Thời gian cho trận đấu ngày mai quá ngắn, đây là điều duy nhất hiện tại mình có thể làm được mà thôi.”

Đi ra phía cửa sổ, Minh Anh: “Đúng vậy nhỉ ?”

Quay lại phía chỗ kết giới, tên vô diện huyết lôi trong cơ thể Thánh Hỷ dùng toàn lực hiện có của hắn tấn công để Nhất Thắng, thật sự rõ ràng đúng là muốn giết chết đối phương. Còn về phần Nhất Thắng đang ở trong kết giới, không thể thực hiện dịch chuyển Lam Tinh Đế Vương Sư tới giúp sức nên phải cật lực vô cùng mới tạm thời có thể cầm cự trước sức mạnh áp đảo của tên vô diện huyết lôi kia.

Vô diện huyết lôi: “Cuối cùng thì thực lực của một tên phàm nhân ngươi cũng chỉ ở được tới mức này thôi. Nhận lấy, Thánh Lôi Chiến Kỹ - Lôi Kim Tinh Vũ !”

Nhất Thắng: “Cái tên này đúng là nói nhiều quá.”

Tên vô diện huyết lôi tạo ra những thanh thương lôi điện phóng về phía Nhất Thắng, đúng lúc này Minh Thiện và Minh Anh đồng loạt xuất hiện hạ gục đám hắc y nhân bên ngoài để giải trừ kết giới trước rồi lao vào.

Chắn trước mặt Nhất Thắng, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp !”

Các thanh thương lôi điện lao vào Minh Thiện, trước Lục Quang Vệ Giáp cũng đều trở nên vô dụng. Tên vô diện huyết lôi thấy vậy liền tức giận, định thi triển một chiến kỹ mạnh mẽ tiếp theo.

Minh Thiện: “Thánh Hỷ, anh ta sao vậy ?”

Nhất Thắng: “Không phải Thánh Hỷ, có thể xem là một nhân cách khác của anh ta cũng được.”

Vô diện huyết lôi: “Dương Minh Thiện, xử lí luôn ngươi càng tốt. Thánh Lôi Chiến Kỹ...”

Minh Anh: “Thánh Kỳ Thần Lược – Triệu hồi Quân Cờ Cỗ Xe !”

Đặt tay xuống đất tạo một vòng phép có ánh lửa màu tím rồi ném quân cờ vào trong đó, Minh Anh triệu hồi lên một Quân Cờ Cỗ Xe to lớn lên từ trong chiếc vòng ấy. Trước khi tên vô diện huyết lôi kịp đọc được khẩu niệm chiến kỹ đã bị Quân Cờ Cỗ Xe cản trở bằng một đấm làm rung chuyển mặt đất, may mà hắn tránh được nhưng chính vì chấn động lớn, đội Lam Lôi Vệ được học viện nhờ tới bảo đảm an ninh đã lập tức xuất hiện. Nhìn xung quanh lúc này, chính là cảnh tượng hàng chục bóng đen của những người vác kiếm phía sau lũ lượt đến, bao vây mọi hướng.

Vô diện huyết lôi: “Thôi xong rồi, lần này để bị bắt chắc chắn không thoát tội. Đã vậy, liều mình giết hai cái tên kia rồi bỏ trốn khỏi đây luôn mới được.”

Dứt lời, vô diện huyết lôi trong thân xác Thánh Hỷ rất nhanh lao tới phía Minh Thiện và Nhất Thắng. Hắn hay tay vận lực tỏa ra tia điện dữ dội, định một chiêu hạ sát hai người. Ngay lúc này, một người trong nhóm Lam Lôi Vệ xuất hiện, hai tay trực diện đỡ lại hai luồng điện của vô diện huyết lôi.

Tỏa khí tức, Lam Lôi Vệ đó lên tiếng: “Trước mặt Lam Lôi Vệ còn muốn ra tay, ngươi cũng gan lắm.”

Suy nghĩ, vô diện huyết lôi: “Khí tức của tên này thật dữ dội, đảm bảo không dưới Tinh Vương. Chết tiệt, tổ chức quân sự ngang tầm với bọn Hắc Giáp Ma Đoàn mà có cả thực lực cỡ này sao ?”

Nhìn toàn bộ Lam Lôi Vệ xung quanh, vô diện huyết lôi không chắc có bao nhiêu tên trong đó còn mang thực lực như vậy nữa không, hơn nữa từ xa đã có bóng dáng chi viện từ các lão sư của học viện. Biết lần này không thể giết Minh Thiện và Nhất Thắng được, vô diện huyết lôi ưu tiên rút lui, dùng một chiến kỹ đặc biệt tạo ra vụ nổ lớn rồi dựa vào bản lĩnh thoát thân. Thấy vậy, Lam Lôi Vệ lập tức cho người truy đuổi theo.

Đến chỗ Minh Thiện, Ngô Đình: “Có chuyện gì xảy ra vậy ?”

Minh Anh lên tiếng, nói hết tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây cho Ngô Đình rằng cậu ta và Minh Thiện từ phòng sinh hoạt câu lạc bộ khảo cổ trông thấy Nhất Thắng bị đám người vây quanh trong kết giới nên tới giúp. Xét hành động tấn công và bỏ trốn của Thánh Hỷ, rõ ràng có mục đích xấu xa là muốn xuống tay giết người.

Đêm khuya hôm đó, sau cuộc họp khẩn thì Đông Thánh Viện liền cử lão sư dẫn theo lực lượng quân đội tiến đến thẳng biệt thự riêng của Lôi gia tìm bắt người.

Trưởng tộc Lôi gia, Lôi Thân: “Thằng con chết tiệt này, sao lại làm ra chuyện động trời như vậy cơ chứ ? Liệu có hiểu lầm gì ở đây không ?”

Ngô Đình: “Có bằng chứng xác nhận học viên Lôi Thánh Hỷ ra tay tàn độc muốn giết học viên khác, cụ thể nhân chứng còn là lực lượng Lam Lôi Vệ được cử tới bảo vệ giải đấu lần này. Ngoài ra, học viên Lôi Thánh Hỷ còn sử dụng một loại tà thuật đã bị cấm để lôi kéo thực thể hắc ám làm tai sai trong việc tạo kết giới. Với hai việc này, học viên Lôi Thánh Hỷ đã chính thức bị kết thành tội phạm bị truy nã rồi.”

Lôi Thân thở dài: “Thôi rồi... Đúng là cái đồ nghịch tử mà !”

Quân đội: “Không tìm thấy học viên Lôi Thánh Hỷ đâu cả.”

Đứng dậy, Ngô Đình: “Được rồi, chúng tôi đi đây. Nếu Lôi Thánh Hỷ trở về, hy vọng ngài Lôi Thân đây khuyên bảo cậu ta nên ra tự thú nhận tội.”

Lôi Thân: “Được, ta biết rồi.”

Ngô Đình cùng các lão sư khác và quân đội rời đi, Lôi Thân ngồi ở phòng khách im lặng suy nghĩ một lúc rồi đi vào trong nhà. Bước lên trên phòng mình, Lôi Thân khóa chặt cửa vào, kéo rèm cửa sổ sau đó tiến đến tủ quần áo. Lôi Thân thay đổi vị trí vài hình điêu khắc trên thân tủ, ngay lập tức có một lối vào mật thất mở ra bên trong căn phòng. Không ngạc nhiên khi bên dưới mật thất, Thánh Hỷ đang trốn bên dưới đó, đứng bên cạnh còn có hiện diện của vô diện huyết lôi.

Thánh Hỷ: “Cha, mọi chuyện sao rồi ?”

Lôi Thân: “Ngô Đình bọn chúng đã đi rồi. Chậc, sư đồ hai người sao lại gây ra chuyện lỗ mãng vậy được chứ ?”

Vô diện huyết lôi: “Được rồi, được rồi. Tên Nhất Thắng kia do biết quá nhiều, thật sự không nên để hắn sống. Tuy Thánh Hỷ đang bị truy nã khắp Đế Quốc Thánh Thành này rồi nhưng có người chống lưng, việc quy ẩn tu luyện một thời gian sẽ không dễ dàng bị ai tìm ra được đâu. Lôi Thân, chuẩn bị xe chưa ?”

Lôi Thân: “Đã chuẩn bị đầy đủ rồi, phía đồng minh ta cũng cho người bảo vệ dọc đường.”

Vô diện huyết lôi: “Vậy khởi hành luôn thôi.”

Thánh Hỷ: “Vâng, lão sư.”

Vậy là theo chỉ dẫn từ lão sư của mình, Thánh Hỷ lên xe ngựa, bí mật rời khỏi Đông Thánh Thành kinh đô. Trên đường đi, có một nhóm người xuất hiện dọn dẹp mọi sự trở ngại phía trước cho Thánh Hỷ. Một tên trong số chúng còn cầm theo lá cờ, trên để biểu tượng Phe Phản Loạn.

Sáng hôm sau, vòng loại ba giải đấu mùa Xuân chính thức diễn ra. Tin đồn liên quan đến việc của Lôi Thánh Hỷ lan rộng, tộc trưởng Lôi gia Lôi Thân không đến Đông Thánh dự xem giải đấu, phải gọi người đại diện và con gái của mình đến thay.

Đại diện công hội giả kim tại Đông Thánh Thành: “Không ngờ Thánh Hỷ lại dám ra tay với Nhất Thắng, cuối cùng là làm ảnh hưởng đến tiền đồ như vậy. Hơn nữa chuyện kinh doanh của tập đoàn Lôi gia cũng sẽ gặp chút trắc trở đây.”

Trưởng lão Mễ Đồ Gia: “Uy tín tập đoàn vũ khí Lôi gia đi xuống, được lợi nhất hẳn là phía công hội giả kim các ông và Đinh Lạp gia tộc rồi còn gì.”

Đại diện công hội giả kim tại Đông Thánh Thành: “Nhìn chung đúng là vậy, nhưng được lợi nhất thì vẫn là phân tộc Yên gia kìa.”

Trưởng lão Yên gia: “Các ông đừng đâm chọt, ta đây nghe thích lắm.”

Các cuộc bàn tán của những thế lực có mặt tại đây chủ yếu là đều nhắm vào tập đoàn Lôi gia như vậy, dù cảm thấy nghe rất khó chịu nhưng đại diện phía Lôi gia cũng chỉ thể ngồi im lặng đó mặc cho lời dị nghị của thiên hạ mà thôi. Duy chỉ có gia chủ Khải Huyền gia tộc Kinh Viêm là khác, càng có thiện chí trước mối quan hệ với Lôi gia.

Suy nghĩ, Kinh Viêm: “Lôi Thánh Hỷ bỏ đi, gia sản Lôi gia chắc chắn là để lại cho con gái còn lại của Lôi Thân. Nếu có thể kết thành hôn sự cho cháu trai mình với Lôi gia, chắc chắn là một món hời rất lớn đối với Khải Huyền gia tộc ta.”

Nhìn tình hình trên khán đài, có vẻ hầu hết mọi người đều không mấy quan tâm đến các trận đấu đang diễn ra. Thời gian cảm giác trôi qua rất nhanh chóng, mới đó đã đến trận đấu thứ tư.

Minh Chấn: “Cặp đấu thứ tư của vòng loại ba, Học viên cấp III năm nhất Dương Minh Thiện và học viên cấp III năm hai Lưu Tinh Thành. Mời cả hai học viên lên sân đấu.”

Đứng lên khỏi ghế, Tinh Thành: “Cuối cùng cũng tới rồi à.”

Từ trên khán đài, Tinh Thành phi thân nhảy lên không trung, dùng bộ pháp đạp lên không khí mà từng bước di chuyển đến chỗ sân đấu, xuất trận hoành tráng.

Lắc đầu, Đình Kha: “Chỉ giỏi làm màu.”

Thiên Thi: “Tật xấu của Tinh Thành trỗi dậy nữa rồi, rất thích lấn áp đàn em.”

Khác với Tinh Thành, Minh Thiện từ chỗ của mình bình thản đi lên sân đấu, không chút động tác thể hiện dư thừa nào. Đơn giản là vậy nhưng thái độ bình tĩnh đó của Minh Thiện vẫn đủ tạo được sự thu hút đối với người khác.

Khải Nhi: “Ngầu quá đi !”

Khải Đăng: “Có cái gì mà ngầu chứ ? Chẳng qua cậu ta được cái đẹp mã mà thôi.”

Tuyết Dạ: “Dương Minh Thiện, tâm bất biến như vậy đúng là rất thú vị.”

Minh Thiện và Tinh Thành đều đã bước lên sân, tín hiệu bắt đầu trận đấu liền được cất vang lên. Ngay lập tức Tinh Thành là người chủ động lao tới tấn công, còn Minh Thiện tại chỗ khai Long Hồn ấn kỹ ở thể tối thượng. Tinh Thành một đấm thẳng tới, Minh Thiện đưa hai tay trực diện đỡ lại, sóng năng lượng liền tỏa ra mạnh mẽ.

Tinh Thành: “Bộ dạng này của cậu rất là hoành tráng đấy, Minh Thiện.”

Minh Thiện: “Cảm ơn lời khen của anh, Tinh Thành.”

Lùi lại phía sau, Tinh Thành: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Vạn Đao, Liên Kích !”

Tỏa hồn lực ra bên ngoài tạo thành những luồng gió màu xanh dương sắc bén như lưỡi, Tinh Thành lại lao tới trước, toàn lực điều khiển đẩy chúng tất cả lao về phía của Minh Thiện.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Ma Ảnh !”

Thực hiện phân thân ra một loạt ảo ảnh, Minh Thiện đồng thời bứt tốc tránh chiêu thức của đối phương. Một số ảo ảnh bị Phong Sát Vạn Đao đánh tan, Minh Thiện sau đó ẩn mình hoàn toàn trong đám còn lại. Đồng loạt rút kiếm, các Minh Thiện xoay xung quanh Tinh Thành rồi cùng lúc lao tới tấn công.

Tinh Thành: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Vạn Đao, Thủ Hộ !”

Từ hai lòng bàn tay của Tinh Thành hình thành nên khối lốc xoáy hình cầu cuồn cuộn, sau đó từ từ đẩy hai khối lốc ấy lại với nhau. Tiếng rít của gió vang lên một một cách rõ lớn, hai khối cầu tự phá hủy lẫn nhau rồi phát nổ, một loạt các luồng gió vô cùng sắc bén tỏa ra thành nhiều hướng xung quanh, xuyên qua vô số Minh Thiện, tiêu diệt toàn bộ ma ảnh.

Bứt tốc ra xa, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Sát Châm !”

Minh Thiện dùng hồn lực tạo ra một chiếc giáo nhọn, đẩy nó lao thẳng về phía đối phương. Tinh Thành đưa hồn lực vào cánh tay, gió cuốn cuồn cuộn sắc bén như lưỡi dao, vung một chém liền có thể chẻ đôi chiếc giáo nhọn kia.

Đại Thắng: “Tinh Thành rất giỏi trong việc sử dụng nguyên tố hệ phong, hơn nữa cậu ta còn có một bộ pháp chuyên về nó. Nhờ vào hình thành một luồng gió mỏng mà mỗi đòn chặt tay hay vung chân của Tinh Thành đều có thể trở nên sắc bén như lưỡi dao vậy, vô cùng khó chịu.”

Vừa chẻ đôi đòn Thiên Sát Châm của Minh Thiện, Tinh Thành liền vụt tốc lao tới áp sát đối phương. Vận luồng gió mỏng ở cả hai cánh tay, Tinh Thành liên tục tấn công gây áp lực lên Minh Thiện. Một quyền từ Tinh Thành thẳng tới, Minh Thiện vừa đưa kiếm đỡ thì lưỡi kiếm lập tức bị chém gãy làm đôi. Tinh Thành tiếp tục đưa tay còn lại đâm tới, Minh Thiện buộc phải lấy Thánh Kiếm Lục Ngọc ra chặn lại.

Tinh Thành: “Thanh kiếm màu lục ngọc bảo này tốt đấy chứ.”

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Kiếm !”

Đồng thời triệu hồi Lục Quang Phá Ân Kiếm trên tay, Minh Thiện sử dụng kết hợp song kiếm để tấn công. Tinh Thành lúc đầu có thể đỡ lại, về sau tốc độ vung kiếm của Minh Thiện mỗi lúc một nhanh khiến đối phương chỉ có thể nhảy lui về sau. Minh Thiện liền lập tức bám sát theo, công kích không ngớt.

Tinh Thành: “Phiền phức thật.”

Biết khó có thể thoát khỏi áp sát của Minh Thiện, Tinh Thành liền vận gió lốc dưới chân, thi triển bộ pháp, từng bước đạp không khí nhảy lên cao rồi di chuyển liên tục qua lại giữ mình lơ lửng trên không trung, thoát khỏi đợt tấn công của đối phương.

Altonia: “Không có cánh mà vẫn bay được trên trời luôn sao ?”

Hân Hân: “Dùng hồn lực phong nguyên tố được đến mức đó thì đúng là đáng sợ đấy.”

Tinh Thành trên không trung bắt đầu thi triển chiến kỹ, phát động Phong Sát Vạn Đao chém các luồng gió mỏng sắc bén thẳng xuống sân đấu bên dưới khiến Minh Thiện phải tránh né thay nhau liên tục.

Minh Thiện: “Ở đây không chỉ có một mình anh biết bay đâu đấy. Long Hồn, ra đây nào !”

Lôi linh hồn tồn tại trong ấn kỹ của mình ra một con rồng, sau đó Minh Thiện liền nhảy lên lưng long hồn, cưỡi bay lên thẳng đến chỗ của Tinh Thành. Uy áp Long Hồn vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ luồng gió chém đến đều bị phá tan.

Tinh Thành: “Xem ra không thể cản cái thứ đó lại bằng mấy đòn tấn công bình thường kiểu này của mình được rồi. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Cuồng Phong !”

Hai tay tỏa hồn lực, Tinh Thành đồng thời còn lôi kéo chuyển động của không khí, tích tụ thành một luồng gió xoáy lớn ngay giữa không trung rồi tung một chưởng lực đẩy luồng gió ấy lao thẳng vào long hồn của Minh Thiện. Lãnh đòn trực diện, long hồn lập tức bị luồng gió xoáy kai giáng thẳng xuống trở lại sân đấu một cái rầm.

Tinh Thành: “Nếu mà là một con rồng thật thì sẽ khó rồi.”

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !”

Tinh Thành: “!!!”

Xuất hiện ngay phía trên Tinh Thành, Minh Thiện cùng lúc hai kiếm chém xuống. Tinh Thành có chút bất ngờ nhưng vẫn kịp di chuyển lùi về sau vậy mà vẫn bị đường kiếm lướt chạm qua, chém đứt nút của chiếc áo khoác mà cậu ta mặc trên người. Minh Thiện sau đòn tấn công đó thì rơi thẳng xuống dưới sân đấu, may mà có long hồn bay lên đón lại.

Minh Thiện: “Phản xạ anh ta nhanh quá, xém chút nữa là được rồi.”

Đáp xuống lại sân đấu, Tinh Thành bỗng im lặng, tỏ ra thái độ hậm hực vô cùng khó chịu. Cởi chiếc áo khoác của mình ra cất vào túi trữ vật, Tinh Thành ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Minh Thiện, sát khí bỗng tỏa ra dữ dội.

Đại Thắng: “Cậu ta sao vậy ?”

Thiên Thi: “Hình như em trai cậu vừa làm đứt cái nút áo của Tinh Thành đúng không ta ?”

Đình Kha: “Là cái nút áo mà Meyzuru trước đây tự tay khâu cho Tinh Thành.”

Kinh Long: “Ha, cậu ta sẽ điên tiết lên luôn cho xem.”

[...]

Tinh Thành: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Vạn Đao, Liên Kích !”

Tinh Thành đằng đằng sát khi thi triển chiến kỹ, vung tay chém ra những luồng gió mỏng sắc bén lao về phía đối phương. Minh Thiện lúc này vội vàng tránh né, cưỡi trên lưng long hồn bay lượn trên không trung. Đợt công kích vừa dứt, Tinh Thành chân đạp mạnh, cưỡi gió lao tới Minh Thiện, giải phóng hồn lực.

Tinh Thành: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Đồ Trận !”

Không khí di chuyển, gió lốc hình thành, bốn phương tám hướng xung quanh Minh Thiện toàn bộ đều có mặt của các lưỡi dao bằng sắc bén bằng phong nguyên tố. Không gian cảm giác mọi thứ như bị đóng băng lại cho đến lúc Tinh Thành vung tay phát động công kích, tất cả các luồng gió sắc bén như dao kia đều lũ lượt dồn vào Minh Thiện.

Thu long hồn, đáp xuống sân đấu, Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm !”

Truyền hóa hồn lực đưa vào cặp bảo kiếm trên tay, Minh Thiện thực hiện vung kiếm chém liên tục để chống trả các luồng gió lao tới từ Phong Sát Đồ Trận. Nhưng các đợt tấn công quá nhiều, Minh Thiện nhanh chóng bị áp đảo, các luồng gió cứ thế oanh tạc điên cuồng xuống sân đấu.

Tạo tấm khiên, di chuyển tránh né giữa trận đồ, Minh Thiện: “Đột nhiên sát khí Tinh Thành lại tăng mạnh rồi ra tay như thế, mình suýt chút nữa là đã bất ngờ không đối phó theo kịp rồi.”

Bất ngờ lao ra trước mặt Minh Thiện, Tinh Thành một quyền xuyên qua tấm khiên năng lượng. Minh Thiện lùi lại, cánh tay mang theo luồng gió sắc bén của Tinh Thành chỉ lướt ngang qua đã cắt qua giáp hồn lực, để lại một vết xước lên mặt Minh Thiện.

Minh Thiện: “Nguy hiểm thật mà.”

Vươn người lao tới, Minh Thiện vung kiếm tấn công đối phương. Tinh Thành dẫn hồn lực phong nguyên tố vào hai tay, trực tiếp đối đầu với lưỡi kiếm của Minh Thiện. Hai bên chém qua chém lại dữ dội, không ai nhường ai. Sau một lúc, Tinh Thành có lợi thế dùng tay liền lần lượt bắt lấy kiếm của Minh Thiện rồi bất ngờ áp sát, tung một gối thẳng vào người đối phương. Minh Thiện loạng choạng lùi về phía sau, Tinh Thành liền vung bàn tay đâm tới.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Che Mắt, Bứt Tốc, Ma Ảnh !”

Thực hiện cùng lúc ba chiến kỹ liên tiếp, Minh Thiện đầu tiên làm lóe mắt Tinh Thành, sau đó bứt tốc tránh đòn, cuối cùng là tạo ảo ảnh xuất hiện xung quanh đối phương. Trong nháy mắt như thế, Minh Thiện đã tạm thoát khỏi nguy hiểm.

Diệp Na: “Vừa rồi Minh Thiện có hơi bị đỉnh rồi đấy.”

Phong Tần: “Thật đấy, hồn lực của Minh Thiện dồi dào ở mức nào mà cậu ta sử dụng chiến kỹ không cần nghĩ luôn vậy ?”

Minh Anh: “Nghe đâu cậu ta đã hơn 1400 điểm hồn lực rồi đấy.”

Đứng giữa một đám ma ảnh Minh Thiện, Tinh Thành yên lặng quan sát, đối phương rõ ràng không có chút động tĩnh. Tinh Thành sau một lúc thì nhắm mắt lại, siết lực dậm mạnh, sóng năng lượng tỏa ra.

Đình Kha: “Tới rồi.”

Tinh Thành: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phi Phong Bộ !”

Di chuyển lướt nhanh như cơn gió, Tinh Thành trong nháy mắt đã ở ngay trước một Minh Thiện tung một kích dứt khoát. Thật không ngờ giữa đám ma ảnh như vậy, Tinh Thành đã chọn đúng Minh Thiện thật. Minh Thiện đẩy lùi ngược về phía sau, ma ảnh toàn bộ đều tan biến hết.

Minh Thiện: “Mình còn chưa làm gì, sao có thể bị phát hiện ra vị trí được chứ ?”

Tinh Thành: “Người thật và ma ảnh, âm thanh dao động phát ra khác nhau.”

Bám sát theo Minh Thiện, Tinh Thành hai tay vận luồng gió xoáy rồi tung tiếp một chưởng kích khiến đối phương như một quả tên lửa lao đi thẳng về phía ngoài sân đấu.

Minh Thiện: “Không được. Long hồn, mau ra đây.”

Long hồn liền bay ra phía sau, làm đệm đỡ cho Minh Thiện ngăn cậu ta bị văng ra khỏi sân đấu. Lập tức Minh Thiện đứng dậy cưỡi trên lưng long hồn bay lên không trung.

Tinh Thành: “Ngoan cố thật đấy, Minh Thiện.”

Minh Thiện: “Chỉ mới nhiêu đây thì vẫn chưa đánh bại được tôi đâu.”

Tinh Thành: “Vậy sao ? Phong Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Cuồng Phong !”

Dùng hồn lực phong nguyên tố kết hợp điều khiển chuyển động không khí xung quanh, Tinh Thành tạo luồng gió lốc đẩy lao thẳng về phía của Minh Thiện.

Minh Thiện: “Hết cách rồi. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh !”

Tạo ra một khối hồn lực quang nguyên tố ở hai bàn tay rồi biến hóa chuyển sang hình dạng một con rồng xanh, Minh Thiện giáng trả một đòn xuống lại phía của Tinh Thành.

Tuyết Dạ: “Thấy chưa, ta đã chắc chắn con rồng hôm đó là do Dương Minh Thiện nhà cậu làm mà. Trông nó mới cứ như là một con rồng thật vậy, tuyệt thật.”

Hai đòn công kích lao thẳng vào nhau, bắt đầu đối chọi giữa không trung. Gió rít và tiếng gầm của rồng vang lên, khắp cả học viện đều nghe được. Kết quả Quang Long Hồn Khởi Sinh thắng thế, đánh tan luồng gió xoáy, lao thẳng xuống Tinh Thành, uy lực gây ra vô cùng dữ dội.

Lấy tay che luồng gió thổi đến, Altonia: “Chiêu thức đó lúc nào cũng lợi hại đến như vậy.”

Tuyết Nhi: “Với uy lực đó, không biết Minh Thiện đã hạ được Tinh Thành chưa ?”

Meyzuru: “Vẫn chưa được đâu.”

Từ nơi Quang Long Hồn Khởi Sinh giáng xuống, một luồng gió mạnh bất ngờ tỏa ra thổi bay toàn bộ khói bụi đi, Tinh Thành xuất hiện với dáng vẻ vẫn bình an vô sự.

Tinh Thành: “Quang Long Hồn Khởi Sinh, sức mạnh của nó xem ra cũng không tệ. Nếu trước đó không phải đối đầu với Bạo Vũ Cuồng Phong thì chắc chắn dù có mấy lớp lá chắn thì tôi không thể chịu nổi toàn bộ uy lực ban đầu của nó rồi.”

Minh Thiện: “Thái độ đó kiểu đó thì chắc anh vẫn chưa có ý định sẽ đầu hàng đâu nhỉ ?”

Tinh Thành: “Uống thuốc ngủ rồi nằm mơ giữa ban ngày đi !”

Phía Bắc Đế Quốc Thánh Thành, trước lối vào của một khu di tích cổ đại nằm sâu dưới một rãnh nứt. Từ phía xa là tiếng lộc cộc của bánh xe ngựa đang đi tới, người ngồi bên trên chính là Thánh Hỷ.

Vô diện huyết lôi: “Đây là nơi ta nói, thánh tích Ma Thần Tộc.”

Thánh Hỷ: “Nơi đây thật sự có thể giúp ta mạnh hơn sao, lão sư ?”

Vô diện huyết lôi: “Không lừa ngươi đâu. Có điều muốn vào được trung tâm thánh tích, ngươi phải đi qua một đoạn đường đầy quái vật hung dữ. Mà vậy cũng tốt, đối đầu với chúng cũng như là để ngươi luyện tập đi.”

Thánh Hỷ: “Chỉ là lũ quái vật sao ? Ta không sợ chút nào đâu.”

Vô diện huyết lôi: “Nói hay lắm, vậy cẩn thận với cái thứ đang lao tới đi đấy.”

Thánh Hỷ: “Thứ gì đang lao tới cơ ?”

Không kịp nghe câu trả lời từ vô diện huyết lôi, Thánh Hỷ đã nhìn thấy một cái bóng đen bất ngờ lao thẳng vào phá hủy chiếc xe ngựa của mình., Thánh Hỷ và tên vô diện huyết lôi dễ dàng nhảy thoát ra bên ngoài, đối diện với cái thứ vừa rồi.

Thánh Hỷ: “Cái quái gì đây ?”

Đứng trước mặt Thánh Hỷ lúc này là một sinh vật to lớn dài độ gần hai mét trông giống với một loài bọ sát nhưng đầu giống cá, không có mang, có chi trước và chi sau rõ ràng, hàm đầy răng nanh, vô cùng hung bạo.

Vô diện huyết lôi: “Là loài Dracon sao ?”

Thánh Hỷ: “Dracon ? hồn thú sao ? Nghe có vẻ lạ quá đấy.”

Vô diện huyết lôi: “Không, Dracon là một loài quái vật. Quái vật khi giết sẽ không có hồn lực cho ngươi hấp thụ như hồn thú, có quan hệ gần với yêu tộc nhưng đa phần đều là lũ không não chỉ thích chém giết. Trước đây ta có dùng chúng làm quân đội, có hơi khó huấn luyện một chút.”

Thánh Hỷ: “Vậy giờ sao ?”

Vô diện huyết lôi: “Dĩ nhiên phải xử nó rồi, chỉ là một con chưa trưởng thành thôi mà.”

Thánh Hỷ: “To bà cố vậy rồi mà còn chưa trưởng thành là sao ?”

Bay lên cao, vô diện huyết lôi: “Rồi, xử lí nó nhanh đi nhé.”

Thánh Hỷ: “Chậc, thật là vô trách nhiệm đấy.”

Nhìn mục tiêu đứng lảm nhảm một lúc, con Dracon chịu không nổi liền bộc lộ bản tính hung hăng của mình, lao tới tấn công đối phương. Thánh Hỷ nhận ra liền tránh sang một bên, sau đó vận hồn lực hướng một đấm nhắm thằng vào con Dracon.

Thánh Hỷ: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Sát !”

Đấm vào mặt con Dracon, lôi điện tỏa ra dữ dội. Thánh Hỷ chưa kịp mỉm cười thì ánh mắt của con quái vật chuyển động nhìn về phía mình, sau đó bị nó lấy đuôi quất một phát bay đâm thẳng vào vách đá.

Vô diện huyết lôi: “Bọn Dracon có lớp vảy dày lắm, đánh khơi khơi như vậy là muốn gãi ngứa cho nó sao ?”

Lao ra, Thánh Hỷ: “Chết tiệt, xem Hoàng Long Cơ Trảo ta đây.”

Đeo cặp Hoàng Long Cơ Trảo vào, Thánh Hỷ tiếp tục lao tới tung đòn Lôi Sát tấn công Dracon. Lần này thì có phần hiệu quả, con quái vật bị một đấm vào mặt liền ngã cắm đầu. Nhưng ngay sau đó con Dracon đã đứng dậy, gầm lên một tiếng rồi hết tốc lực vồ tới Thánh Hỷ.

Thánh Hỷ: “Đúng là ngu ngốc. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Ngân Lôi Kim Tinh Vũ !”

Phát động Ngân Lôi Kim Tinh Vũ, Thánh Hỷ phóng tất cả về phía con Dracon, các thanh thương lôi điện thay nhau xuyên qua người con quái vật làm nó liền ngã gục xuống. Vẫn quằn quại đau đớn để đứng dậy, con Dracon cố bò tới Thánh Hỷ nhưng không được, chết tại chỗ.

Tự đắc, Thánh Hỷ: “Ha ha ha, đúng là cái đồ yếu ớt. Chỉ qua ta mới dùng vài chiêu đơn giản là đã chết, chán thật.”

Vô diện huyết lôi: “Ha, cười đi rồi nghiệp quật.”

Ngay lập tức có một bóng đen lớn xuất hiện phía trên Thánh Hỷ, cậu ta liền ngẩng đầu lên nhìn. Bám trên vách đá là một con Dracon khác, vấn đề là con này lớn hơn con kia rất nhiều lần, ở mức độ chừng dài... Hai mươi mét.

Thánh Hỷ: “Cái... cái quái gì lớn vậy ?”

Vô diện huyết lôi: “Đây mới là con trưởng thành đấy. Bộ dạng này chắc là con mẹ, còn con Dracon ngươi mới giết chắc là con của nó. Xem ra nó sẽ không tha cho ngươi đâu đó, Thánh Hỷ.”

Nhìn xác con Dracon chết trên đất, con Dracon to lớn liền gầm lên một tiếng lớn đến khủng khiếp rồi lao thẳng xuống kẻ thù đã giết con của mình. Thánh Hỷ liền vận tiếp Ngân Lôi Kim Tinh Vũ, nhưng tất cả thanh thương lôi điện đều vô dụng trước lớp vảy của một con Dracon trưởng thành như này. Không còn cách nào, Thánh Hỷ trước hết phải tránh sang một bên. Con Dracon lao mạnh xuống, mặt đất liền rung chuyển.

Thánh Hỷ: “Cái thứ này nặng bao nhiêu vậy trời ?”

Con Dracon nhìn xung quanh tìm kiếm Thánh Hỷ, sau đó hung hăng chạy tới, vung hai chi trước với ba cái móng vuốt nhọn mỗi bên vào đối phương.

Thánh Hỷ: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa – Vệ !”

Thánh Hỷ tỏa luồng hồn lực tạo nên lớp lá chắn bằng lôi điện bao quanh bản thân trước con Dracon. Cú quào thứ nhất, luồng điện bị dao động. Cú quào thứ hai, lá chắn Lôi Tỏa của Thánh Hỷ liền bị phá vỡ. Thánh Hỷ lập tức nhảy lùi về sau, tránh cú quào thứ ba từ con quái vật kia.

Thánh Hỷ: “Đùa gì vậy chứ, cái thứ này đúng là quái vật rồi đấy.”

Vô diện huyết lôi: “Trong thánh tích còn có nhiều con quái vật mạnh hơn nhiều, nếu ngươi không giết được con Dracon thì làm sao có thể vào đó được chứ ? Mà đã không tiến vào được thánh tích, ta không dám chắc có thể biến ngươi trở thành vô địch thiên hạ hay không đâu đấy.”

Thánh Hỷ: “Chậc. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Xem ta xử đẹp nó cho người xem đây, lão sư.”

Lấy ra Lôi Châm Phá Tiễn, Thánh Hỷ vừa lao tới Dracon vừa liên tục bắn những mũi tên vào nó và dĩ nhiên là các đòn tấn công như thế không xuyên qua được lớp vảy của con quái vật này rồi. Dracon gầm lên, cũng liền chạy về phía Thánh Hỷ, đưa cặp chi trước vồ tới. Thánh Hỷ liền nhảy lên tránh, đồng thời liều mạng tiếp cận phần đầu của Dracon mà đấm một phát, xém chút nữa đã nằm trong mồm nó.

Lùi về sau, Thánh Hỷ: “Cái đầu của con súc sinh đó cũng cứng bỏ ra ấy, nhưng ngược lại thì trong miệng của nó khá là...”

Vô diện huyết lôi: “Tính đúc đầu vào miệng nó để tấn công sao ? Sáng kiến hay đấy, phần còn lại là xem ngươi nhanh tay hay nó nhanh mồm thôi.”

Thánh Hỷ: “Ta không có bị ngu vậy đâu. Con súc sinh đó, nó sẽ tự mở mồm ra thôi.”

Ánh mắt rõ ràng đầy tự tin, Thánh Hỷ đưa Lôi Châm Phá Tiễn của mình về phía xác con Dracon nhỏ rồi bắt đầu bắn liên tục vào nó một cách tàn nhẫn. Con Dracon trưởng thành nhìn thấy, dù là quái vật cũng biết cảm giác đau xót, bản thân phẫn nộ mà há miệng gầm lên. Chỉ đợi đúng lúc này, Thánh Hỷ thi triển Ngân Lôi Kim Tinh Vũ, phóng toàn bộ các thương lôi điện đâm vào trong miệng của con Dracon khiến nó chết đứng tại chỗ.

Vô diện huyết lôi: “Ngươi đúng là ra tay độc ác đấy, Thánh Hỷ. Có điều, như vậy thì mới đúng làm đệ tử của ta đây.”

Thánh Hỷ: “Tình cảm đúng là điểm yếu của vạn vật.”

Vô diện huyết lôi: “Xì, giờ đi vào thánh tích thôi.”

Quay trở lại trận đấu đang diễn ra ở Đông Thánh Viện, Minh Thiện đang bị một loạt các lưỡi dao bằng phong nguyên tố truy đuổi đồng thời Tinh Thành cũng bám sát theo phía sau.

Đại Thắng: “Tinh Thành đúng là khắc chế của Minh Thiện rồi. Nếu giờ Minh Thiện không có bứt phá, thế trận sẽ dần chuyển sang hoàn toàn về phía cậu ta.”

Thiên Thi: “Cậu không đặt niềm tin vào em trai sao ?”

Đại Thắng: “Mình vẫn còn đặt niềm tin vào Minh Thiện đấy chứ. Có điều, Tinh Thành vẫn còn nương tay như vậy mà. Mới ở mức này mà đã bị áp đảo rồi, khi Tinh Thành toàn lực thì Minh Thiện sẽ đối phó thế nào đây ?”

Tránh được những lưỡi dao bằng phong nguyên tố cuối cùng, Minh Thiện liền dừng lại. Tinh Thành phía sau đuổi tới, trên tay liền tỏa ra luồng gió sắc bén chém tới. Minh Thiện triệu hồi Lục Quang Phá Ấn Kiếm đỡ lại, tay kia triệu hồi Thánh Kiếm Lục Ngọc mà chém một nhát. Tinh Thành lui lại nhưng không ngờ có sóng kiếm chém ra, bản thân liền bị đẩy về phía sau.

Minh Thiện: “Cơ hội, Kiếm Kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm !”

Rất nhanh bứt tốc áp sát Tinh Thành, Minh Thiện dùng đòn song kiếm công kích liên tục, lấy lại thể chủ động tấn công với đối phương.

Tinh Thành: “Lại là cái chiêu này nữa sao ? Tôi biết thừa cách đối phó rồi, Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phi Phong Bộ !”

Tinh Thành vụt tốc lui về phía sau giữ khoảng cách với Minh Thiện nhưng ngay sau đó, Minh Thiện cũng bứt tốc bám sát theo, tiếp tục vung song kiếm tấn công dồn dập.

Tinh Thành: “Cái tên này...!”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Hiện tại chỉ có việc sử dụng kiếm tấn công tốc độ là còn làm khó được Tinh Thành, mình nhất định phải tận dụng trước khi tìm ra cách có thể hạ anh ta ở thế trận này mới được.”

Minh Thiện biết rõ thế mạnh duy nhất của mình hiện tại so với Tinh Thành, liên tục gây áp lực đối phương bằng những nhát chém liên tục.Với song kiếm, tốc độ mỗi đường kiếm tăng lên dần theo cấp số nhân. Tinh Thành dù có phần bị áp đảo vậy mà vẫn có thể dùng tay vận luồng gió sắc bén, đối đầu trực diện với kiếm pháp của đối phương.

Đại Thắng: “Tinh Thành có vẻ đã bắt đầu cảm nhận hoàn toàn được chuyển động từ các đường kiếm của Minh Thiện qua âm thanh mà cậu ta nghe được rồi.”

Thiên Thi: “Khả năng cảm âm tốt cũng đúng là một lợi thế nhỉ ?”

Nhắm mặt lại, Tinh Thành: “Ha, kết thúc nào !”

Từng âm thanh chuyển động truyền qua tai, Tinh Thành bất ngờ một quyền dứt khoát đánh bật thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc văng khỏi tay Minh Thiện, cắm thẳng xuống sân đấu.

Minh Thiện: “Cái gì chứ ?”

Tiếp tục một quyền, Tinh Thành định đánh bật thanh kiếm còn lại từ Minh Thiện nhưng đối phương đã lập tức phát giác, liền bứt tốc lùi ra xa.

Mỉm cười, Tinh Thành: “Phản xạ vẫn nhanh đấy, nhưng cậu đánh mất thế trận rồi. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Vạn Đao, Liên Kích !”

Tinh Thành vung chém các luồng gió sắc bén về phía Minh Thiện, đồng thời cũng rất nhanh lao tới áp sát đối phương. Minh Thiện vừa dùng kiếm đỡ lại được những luồng gió, Tinh Thành đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.

Tinh Thành: “Hết đường rồi, Minh Thiện. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Đồ Trận !”

Mọi hướng xung quanh, toàn bộ lưỡi dao bằng phong nguyên tố thay nhau lao vào Minh Thiện, gây ra uy lực dữ dội.

Tuyết Nhi: “Minh Thiện...”

Hân Hân: “Đừng lo, cậu ấy chưa bị hạ đâu.”

Lao ra với Lục Quang Vệ Giáp còn đang tan biến trên người, Minh Thiện đằng đằng sát khí một kiếm chém mạnh, tạo ra đường kiếm bất ngờ đánh bay Tinh Thành về phía sau.

Lồm cồm đứng dậy, Tinh Thành: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ ? Cảm giác cậu ta mạnh lên một cách lạ thường.”

Minh Thiện: “Lâu rồi không dùng tới, cảm giác sức mạnh của Huyết Thánh Tộc đem lại vẫn tuyệt vời như vậy.”

Sau khi hấp thụ huyết ấn tộc có trong Lục Quang Phá Ấn Kiếm, thể tối thượng của Long Hồn ấn kỹ cũng có phần thay đổi. Đôi mắt màu lục của Minh Thiện dần chuyển sang màu đỏ, vài đường vân trên cơ thể cũng vậy. Khí tức tỏa ra đồng thời cũng mạnh mẽ hơn, sát khí tự động trở nên vô cùng dữ dội. Minh Thiện tiến một bước, sóng năng lượng liền lan tỏa ra.

Tinh Thành: “Cảm giác mình gặp thêm rắc rối rồi đây.”

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Ma Ảnh, Bứt Tốc !”

Tinh Thành: “Lại chiêu đó sao ?”

Minh Thiện: “Không.”

Bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt đối phương, Minh Thiện một chưởng đánh tới nhưng Tinh Thành đã nhanh tay đỡ lại. Khoảnh khắc tay của Minh Thiện xuyên qua người mình, Tinh Thành đã biết đó là ảo ảnh liền theo âm thanh mà quay người lại. Lúc này Minh Thiện thật đã ở ngay sau lưng Tinh Thàng, một kiếm vung chém, tiếp tục đánh Tinh Thành văng đi.

Tinh Thành: “Mình bất cẩn quá rồi. Nhưng sự chuyển động của Minh Thiện đã trở nên rất nhẹ nhàng, âm thanh mình nghe được trở nên không khác ma ảnh chút nào.”

Lao đi nhặt thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc lên, Minh Thiện sau đó bứt tốc đã lập tức bám sát ngay bên cạnh của Tinh Thành.

Minh Thiện: “Đây mới là kết thúc. Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm !”

Hai thanh bảo kiếm hấp thụ hồn lực liền rực sáng, Minh Thiện một lượt chém xuống đối phương. Đường kiếm tỏa ra uy lực, liền gây ra một vụ nổ làm khuynh chuyển cả sân đấu. Tưởng chừng mọi thứ sau đó đã kết thúc, bất ngờ từ đám khói của vụ nổ Minh Thiện lại bị đánh văng ra, sau đó là một luồng khí tức dữ dội đến từ Tinh Thành.

Đại Thắng: “Cậu ta chịu đánh thật rồi đấy.”

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.