Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng chạm mặt, ba anh em Dương gia

Tiểu thuyết gốc · 10106 chữ

Ngọc Khiết tung đôi cánh bay lùi về sau tránh, đường kiếm của Meyzuru lập tức vụt lướt ngang qua xém chút đã trúng đối phương. Meyzuru rơi trở lại dưới mặt đất, vừa đáp xuống lại lập tức vào thế, giẫm mạnh chân phi người lao lên phía Ngọc Khiết trở lại.

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ tư, Thiên Luân Trảm !”

Hai tay cầm chắc thanh trường kiếm tỏa ánh sáng rực, Meyzuru nhắm vào Ngọc Khiết trước mặt liền chém ngay một nhát hình bán nguyệt dứt khoát từ trên thẳng xuống. Ngọc Khiết vậy mà lại chỉ đơn giản nghiêng qua tránh, Meyzury chém trượt lại rơi trở lại xuống mặt đất. Lại nói khi vừa đáp đất, Meyzuru tiếp tục phi người lao lên vung kiếm tấn công đối phương, Ngọc Khiết thì tránh, cứ thế một chu kì diễn ra cả chục lần không ngừng nghỉ.

Trước những đòn tấn công giống nhau đến vô nghĩa của Meyzuru làm không ít người ở khán đài cảm thấy kỳ lạ, họ bắt đầu thi nhau bàn tán suy diễn.

Kinh Long: “Dù đã vô hiệu hóa được toàn bộ thứ sức mạnh áp đảo mà đối phương sở hữu bằng Phong Vệ Thần Vương để chiếm lợi thế chủ động, việc Meyzuru muốn tấn công trúng được một Ngọc Khiết vẫn là rất khó. Thật chẳng hiểu sao em ấy lại cứ lãng phí sức lực vào những đòn công kích nửa vời đó vào Ngọc Khiết của mình như thế để làm gì nữa?”

Tuyết Dạ: “Này ranh con Kinh Long kia, bác Ngọc Khiết đã gả cho ngươi lúc nào mà bổn tiểu thư ta lại không biết hả?”

Kinh Long: “Chậc, lắm mồm. Sớm muộn gì Ngọc Khiết cũng gả cho ta thôi.”

Tuyết Dạ: “Hể... Mơ mộng đến vậy rồi sao ?”

Phía khác, Tinh Thành: “Mình chưa bao giờ thấy Meyzuru bỏ công cho mấy đòn tấn công chẳng có chút tác dụng nào vậy đấy, rốt cuộc em ấy đang làm gì vậy chứ? Hay do bị tên Minh Thiện ảnh hưởng rồi? Chết tiệt !”

Vỗ vai Tinh Thành, Đình Kha rất đỗi bình thản: “Bình tĩnh đi Tinh Thành. Đúng như lời cậu nói đó, Meyzuru không công vô nghĩa vào những nhát kiếm giống nhau được lặp lại liên tục vậy đâu. Đó đúng hơn là hành động chuẩnn bị một phần nền dành cho một cái bất ngờ khác.”

Trở lại ảo cảnh, Meyzuru đáp xuống mặt đất sau một đòn tấn công thất bại nữa. Sau đó, Meyzuru vẫn lại tiếp tục phi người lao lên phía Ngọc Khiết giống như việc mình đã làm từ nãy đến giờ nhưng lần này, đòn kiếm của Meyzuru có sự thay đổi bởi một chiêu thức mới.

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ sáu, Đỏa Hoa Liên Phong Trảm !”

Kiếm đưa về phía sau, Meyzuru đồng thời đưa hồn lực tích tụ vào lưỡi kiếm. Đến khi hồn lực truyền vào lan tỏa ra luôn bên ngoài thanh kiếm và tạo thành các đường vân dài uốn lượn màu hồng ngọc cùng khoảng cách vừa đủ với đối phương, Meyzuru liền vung nhanh kiếm chém vài nhát. Những đường kiếm chém ra các đường vân đi theo một hướng nhất định, tạo nên một hệ hình cắt tựa như những cánh hoa rất sắc bén.

Bị bất ngờ, Ngọc Khiết vung tay tạo tạm cho mình một lá chắn năng lượng để đỡ lại đòn kiếm Đỏa Hoa Liên Phong Trảm của Meyzuru nhưng vậy vẫn bị đánh trúng rồi rơi xuống đất.

Nhẹ nhàng hai chân chạm xuống mặt đất, Ngọc Khiết: “Mình không hề lường trước được đòn tấn công đó, suy nghĩ của Meyzuru đúng là cũng có chút nguy hiểm mà.”

Tiếp tục lao tới, Meyzuru bỗng di chuyển vượt luôn qua mặt Ngọc Khiết, vòng ra phía sau rồi quay lại vung kiếm dứt khoát chém xuống một nhát. Ngọc Khiết quay lại trông thấy, liền nhanh nhạy tránh. Meyzuru tiếp tục xoay ngang lưỡi kiếm, chém xéo ngược trở lên một nhát. Tình thế diễn ra nhanh không có đường lui, Ngọc Khiết từ bàn tay liền phóng ra luồng điện rồi tạo thành một thanh trường thương bạc, đưa ngang chắn lại nhát kiếm của Meyzuru. Sau đó Ngọc Khiết xoay thương vung mạnh, hất lưỡi kiếm của Meyzuru ra rồi sau đó thu thanh trường thương lại thành một khối cầu điện, tung một chưởng trực tiếp vào đối phương. Đòn tấn công vừa tạo ra một vụ nổ, vừa làm giải phóng ra loạt tia điện dữ dội đánh lan ra khắp xung quanh, đẩy lùi Meyzuru và Phong Vệ Thần Vương về phía sau.

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ ba, Chức Điểu!”

Tụ hồn lực vào kiếm, Meyzuru chém một nhát, đường kiếm lao ra xoay cuồn cuộn hợp nhất với phong nguyên tố hóa thành một con chim lớn lao trực diện về phía Ngọc Khiết. Đòn tấn công tạo nên một vụ nổ, giải phóng gió lốc thổi lan ra khắp xung quanh vô cùng dữ dội.

Tung cánh bay vụt lên cao, Ngọc Khiết: “Trả lại cậu một đòn đây, Meyzuru.”

Bàn tay của Ngọc Khiết phóng ra một loạt những tia điện, chúng va chạm lẫn nhau tạo nên những tia sáng lóe lên liên tục với cùng tiếng ríu rít phát ra đến điếng tai như là hàng vạn con chim đang kêu lên. Ngọc Khiết sau đó vung tay, dồn toàn bộ luồng điện dữ dội đó xuống phía của Meyzuru.

Như một đòn tấn công hủy diệt diện rộng, luồng điện của Ngọc Khiết tạo ra đã oanh tạc xuống cả một vùng lớn, tạo nên hàng loạt những vụ nổ khủng khiếp.

Khán đài, Hàn Ngọc: “Yên Ngọc Khiết, dù có là thiên tài Yên gia nhưng cũng chỉ mới 16 tuổi vậy mà nãy giờ đã dùng không biết chiến kỹ cấp cao mang tính hủy diệt rồi.”

Kinh Viêm: “Nhưng có vẻ vẫn chưa làm gì được Phong Vệ Thần Vương. Sở hữu chiến kỹ cực hiếm này, tiềm năng của con bé nhà Hamiko đó cũng lớn không kém đâu.”

Lãnh trực diện đàn “lôi điểu” của Ngọc Khiết, Meyzuru vẫn bình an vô sự dưới sự bảo hộ tuyệt đối của Phong Vệ Thần Vương. Nắm bắt thời cơ đối phương đang lơ lửng trên trời không di chuyển, Meyzuru lập tức hóa phong bay lên áp sát mục tiêu. Đột ngột xuất hiện, Meyzuru vung kiếm chém một nhát, Ngọc Khiết tránh được. Meyzuru liền hóa phong biến mất, sau đó lại hiện ra ngay cạnh đối phương, tiếp tục dùng kiếm tấn công. Cứ thế bằng cách này, Meyzuru thoát ẩn thoát hiện, đối chiến trực diện với Ngọc Khiết ngay cả trên không trung.

Bị dồn ép trước Meyzuru, Ngọc Khiết vừa tránh đòn vừa suy nghĩ. Vốn dĩ nếu Meyzuru không sớm hết hồn lực, Ngọc Khiết cứ là người duy nhất có thể bị đối phương tấn công sẽ rất có cơ hội bị hạ ra khỏi ảo cảnh này.

Khán đài, Yên Ngọc Băng quan sát con gái, lòng thầm nghĩ: “Bằng tất cả danh dự và lợi ích Yên gia ta, con phải biết rằng bản thân không được thua bất kì ai đâu Tiểu Khiết à.”

Rìa phía nam ảo cảnh, Nhất Thắng đang ngồi trên một cái cây và yên giấc bỗng ngồi bật dậy nhìn về phía của máy quay rồi cúi đầu xuống thở dài. Như có thể đọc được tâm tư của người khác, Nhất Thắng miệng bắt đầu lầm bầm.

Nhất Thắng: “Mẹ nuôi, bà ấy cái gì cũng tốt nhưng chỉ có riêng lòng tự tôn dành cho gia tộc quá lớn của bà là phiền phức thôi.”

Trở lại phía cuộc chiến giữa Ngọc Khiết với Meyzuru, hai người vẫn đang đánh nhau dữ dội trên không trung, không ai chịu nhường ai nhưng với Phong Vệ Thần Vương bất khả xâm phạm, Meyzuru đang dần chiếm ưu thế hơn khi có thể tự tin hoàn toàn vào việc tấn công mà chẳng lo phòng thủ của bản thân bị sơ hở.

Meyzuru: “Nhờ luyện tập mà việc duy trì Phong Vệ Thần Vương của mình đã ít hao tổn hồn lực rất nhiều so với lúc trước. Đây cũng là chiêu bài duy nhất giúp mình đối diện với Ngọc Khiết. Phải tận dụng tốt nó, sớm mau đánh bại cậu ấy.”

Meyzuru thúc đẩy bản thân bằng suy nghĩ đó trong đầu mình. Các đường kiếm tung ra vốn đã sắc bén uyển chuyển của Meyzuru giờ đây lại càng có thêm phần dữ dội và vô cùng uy hiếp.

Ngọc Khiết: “Đúng là áp lực thật, lâu rồi mình mới có cảm giác này.”

Càng đánh càng bị đẩy lùi về sau, Ngọc Khiết buộc phải tung cánh bay vụt ra xa, sau đó liền vận hồn lực để phát động chiến kỹ từ xa. Hai tay Ngọc Khiết đưa ra, hồn lực thủy nguyên lan toả ra, tạo thành vô số mũi tên hướng về phía Meyzuru. Chưa hết, Ngọc Khiết còn đưa vào ma trận tên của mình một lượng lớn hồn lực lôi điện rồi mới vung tay, phóng tất cả lao vào đối phương.

Trước cơn mưa tên kèm theo bão điện, Meyzuru dưới sự bảo hộ của Phong Vệ Thần Vương nên hoàn toàn bình an vô sự, cứ mặc nhiên mà hóa phong tiến về phía của Ngọc Khiết.

Lúc này qua một làn gió thổi đến, giọng Nhất Thắng bỗng vang lên bên tai Ngọc Khiết: “Cậu sẽ không thể thắng Meyzuru nếu cứ mãi nghĩ đến một việc duy nhất là phải đánh bại cậu ta đâu, cô tiêu thư ngốc à.”

Ngọc Khiết: “Truyền âm, là Nhất Thắng.”

Meyzuru vung lao tới, Ngọc Khiết liền tạo lôi trường thương đỡ lại rồi tiếp tục tung cánh bay ra phía khác giữ khoảng cách, đồng thời để bản thân lắng nghe Nhất Thắng mà không bị cản trở.

Ngọc Khiết: “Nhưng nếu em không đánh bại Meyzuru thì làm sao chiến thắng được đây?”

Đứng từ xa, Nhất Thắng thở dài khi nghe câu hỏi của Ngọc Khiết. Cậu đưa bàn lòng tay mình ra rồi nhìn vào nó, trong đầu suy nghĩ nhiều về Yên gia.

Nhất Thắng hỏi lại, giọng nói như thể thì thầm: “Thật vậy sao?”

Ngọc Khiết: “Nhất Thắng lại nói những lời khó hiểu nữa rồi.”

Mỉm cười, Nhất Thắng: “Không, dễ hiểu lắm. Ngọc Khiết cứ bỏ cái suy nghĩ phải đánh bại đối phương đi là được, chắc chắn đó.”

Nói rồi, từng đợt gió thổi mạnh rồi tan biến, giọng nói của Nhất Thắng cũng không còn nữa. Meyzuru từ xa lại lao đến tấn công, Ngọc Khiết im lặng tránh rồi đồng thời vẻ mặt như đang tập trung suy nghĩ.

Vắt chéo chân trên cây, Nhất Thắng với bộ dạng không thể nào thảnh thơi hơn: “Xưa nay đối trọng với lời dạy của Yên gia dành cho Ngọc Khiết có lẽ chính là những lời nói của mình, nhỉ?”

Thái độ đầy tự đắc, Nhất Thắng qua khe hở của một chiếc mạng nhện trước mặt mà nhìn về đằng xa, nơi cuộc đấu giữa Ngọc Khiết và Meyzuru đang diễn ra. Một con côn trùng bỗng bay ngang qua, dính chặt ngay vào mạng nhện không thể cử động. Trùng hợp, đây cũng là lúc mà Ngọc Khiết bỗng nở một nụ cười trên môi...

Ngọc Khiết: “Ra vậy.”

Meyzuru lao tới, Ngọc Khiết liền dùng một cơn lốc xoáy bắn đối phương bay ngược trở về phía sau. Tiếp đó, Ngọc Khiết mở rộng đôi cánh phi thẳng lên tuốt trời xanh.

Meyzuru: “Cậu ấy tính làm gì vậy ?”

Phóng thích lượng lớn hồn lực thủy nguyên tố, Ngọc Khiết liền tạo ra vô số khối thủy cầu to lớn, cùng với đó là một lượng lôi điện kèm theo. Ngọc Khiết vung tay cho giáng chiến kỹ, một cơn mưa với những hạt mưa điện khổng lồ ồ ạt lao xuống. Meyzuru đứng bên dưới dĩ nhiên không thể tránh, liền bị một loạt khối thủy cầu va trúng, đẩy rơi thẳng xuống mặt đất.

Đứng dậy, Meyzuru: “Chiêu thức rất đáng sợ, nhưng sức tấn công này vẫn chưa là gì với Phong Vệ Thần Vương cả đâu.”

Ngọc Khiết: “Không, mình chẳng cần phải làm tổn thương được Phong Vệ Thần Vương hay Meyzuru để chiến thắng đâu mà mình có thể dùng một cách khác.”

Lúc này, mặt đất bên dưới của Meyzuru bỗng rung chuyển và sau đó là một loạt những khối đá lớn trồi lên bao bọc toàn bộ xung quanh, tạo nên một bức tường thành khép kín hoàn toàn giam Meyzuru trong đó.

Meyzuru: “Tiêu rồi, Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ nhất, Liên Toàn Phong Trảm !”

Biết tình hình này không ổn, Meyzuru lập tức vung kiếm chém liên tục nhằm phá hủy bức tường để thoát ra ngoài. Ngọc Khiết dĩ nhiên không để cho Meyzuru làm được điều đó, liền tạo thêm một đống lớp đá dày khác nữa. Meyzuru phá hết một lớp này, hai lớp khác liền lập tức trồi lên.

Meyzuru: “Không ổn, nhất định phải thoát ra !”

Tạm dừng nổ lực vung kiếm loạn xạ, Meyzuru đứng yên thủ thế. Hai tay cầm thanh kiếm từ từ đưa lên cao, hướng về phía trước. Meyzuru từng hơi thở ổn định, bắt đầu tập trung hồn lực đưa vào lưỡi kiếm.

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ bảy, Sát Toái Cuồng Phong Trảm !”

Một kiếm chém ra vạn nhát sắc bén uy vũ, Meyzuru cắt xuyên qua những khối đá kia, lập tức toàn bộ bức tường thành khép kín kia đều bị phá tan ra thành từng mảnh.

Meyzuru: “Được rồi.”

Nhưng Meyzuru thoát ra còn chưa kịp làm gì, trước mặt liền đã xuất hiện đến tận sáu người Ngọc Khiết đang cùng nhau đứng ở sau vị trí khác nhau và bên dưới chân họ còn có một biểu tượng vòng tròn với ngôi sao sáu cánh họa ở trung tâm.

Đồng loạt kết ấn, cả sáu Ngọc Khiết: “Chỉ cần giam chân cậu ở đây thôi là mình cũng thắng rồi, phải không ?”

Chiến kỹ phát động, từ chiếc vòng tròn liền giải phóng ra năng lượng, xung quanh sau đó lập tức mọc lên sáu bức tượng gỗ lớn hình những con quỷ.

Khán đài, Hàn Ngọc: “Là thuật thức Lục Quỷ Tượng Phong Kết Giới, đùa sao?”

Kinh Viêm: “Lục Quỷ Tượng Phong Kết Giới? Ta còn chưa nghe về thứ thuật thức này bao giờ.”

Sáu bức tượng quỷ phát ra sóng năng lượng, hội lại với nhau tạo ra một kết giới giữ Meyzuru bên trong. Dù có Phong Vệ Thần Vương lúc này cũng không thể nào giúp cho Meyzuru thoát được ra bên ngoài được.

Từ xa, Nhất Thắng: “Vậy là xong. Với Lục Quỷ Tượng Phong Kết Giới thì dù có là mình cũng phải mất trọn hai ngày mới phá được, như thế chẳng khác gì Ngọc Khiết đã đánh bại đối phương trong trận đấu này rồi. Đơn giản quá mà...”

Lúc này, tại mạn phía tây của ảo cảnh. Giữa khu rừng trúc yên tĩnh bỗng nhiên có hai bóng đen vụt qua, cảm giác cứ như đang truy lẫn đuổi nhau. Hai bóng đen lướt qua đến đâu đều để lại những vết cắt trên thân của mấy cây trúc, đôi khi còn chém gãy cả chúng, tiếng vũ khí va chạm kêu vang trời. Truy đuổi căng thẳng một lúc, hai bóng đen đã đi hết khu rừng trúc, lao ra ngoài một khoảng rừng thưa.

Bóng đen đến trước, Lạc Thiên Thi: “Không ngờ em có thể bắt chị đuổi theo một quãng đường rất xa thế này luôn đấy, Hân Hân.”

Bóng đen theo sau vội dừng lại, Hân Hân thầm nghĩ: “Người này... Mình cảm giác chị ta sẽ rất phiền phức đây.”

Còn ở một phía khác của ảo cảnh, Đại Thắng bất ngờ đoạt viên pha lê thứ tư có tại chỗ này, trở thành một trong bốn người đang nắm giữ chúng. Ngay lập tức, Ái Ngân từ đầu đã chờ ở đây liền lao ra tấn công.

Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể !”

Tỏa ra từng luồng hồn lực ánh sáng, Ái Ngân ngưng kết toàn bộ thành các mảnh tinh thế sắc bén rồi đẩy tất cả lao thẳng về phía anh trai. Đại Thắng sớm nhận ra nên không mấy ngạc nhiên, yên vị một chỗ mà rút thanh kiếm, từ từ cúi thấp người đưa vào thế kiếm chuẩn bị.

Đại Thắng: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Kiếm !”

Lưỡi kiếm phát ánh trắng xóa, Đại Thắng lấy một hơi dài, sau đó đợi đám tinh thể quang nguyên tố của Ái Ngân vào tầm liền chém liên tục mấy nhát cắt vụn toàn bộ ra thành cát bụi.

Đại Thắng: “Ái Ngân lớn rồi, cũng biết phục kích tấn công anh luôn cơ đấy.”

Đưa ánh mắt sắt bén đầy nghiêm túc nhìn Ái Ngân, Đại Thắng khác hoàn toàn với phong thái của một kẻ cuồng em gái thường ngày của mình. Đại Thắng lúc này chính là một người sẽ hoàn toàn dùng hết sức lực để đấu với đối thủ, dù đó có là ai đi nữa.

Minh Thiện: “Ở đây có vẻ vui thật đấy. Đại Thắng, Ái Ngân.”

Cưỡi trên lưng long hồn từ đâu bay đến, Minh Thiện cũng muốn tham gia vào trận đấu này. Cả ba anh em nhà Dương gia cùng lúc chạm mặt, chính thức lần đầu tiên cùng đấu với nhau.

Minh Thiện: “Thời gian nghỉ ngơi nãy giờ phần nào cũng đã đủ để giúp mình hồi phục rất nhiều sức lực sau cuộc chiến vừa rồi với kẻ thù, có thể tập trung đối đầu với Đại Hưng và Ái Ngân hai người này được rồi.”

Suy nghĩ như vậy, Minh Thiện sau đó nhảy khỏi long hồn rồi tiến tới, cùng với hai người kia ba mặt đối diện với nhau.

Đại Thắng: “Cả đời làm anh, mình mong đợi cũng chỉ ở chính thời khắc này.”

Trên mặt nở một nụ cười, Đại Thắng sau đó ngay lập tức cầm kiếm lao thẳng về phía Ái Ngân trước tiên. Ái Ngân lập tức phát động chiến kỹ tạo một băng dựng lên chắn, Đại Thắng liền bất ngờ bẻ lái chuyển hướng sang Minh Thiện rồi vung kiếm chém xuống.

Minh Thiện: “Đến rồi sao ?”

Minh Thiện lấy ra hai thanh bảo kiếm của mình, vung thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm để đỡ, sau đó vung thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc định tấn công ngược lại Đại Thắng.

Lập tức, Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Băng Chông !”

Hồn lực từ Ái Ngân lan tỏa ra liền bất ngờ tạo thành một loạt những khối tinh thể màu xanh tựa như băng đâm trổ lên từ dưới chân Minh Thiện và Đại Thắng, làm hai người họ lúc này buộc phải tách nhau ra hai phía để tránh.

Đại Thắng: “Hay lắm Ái Ngân !”

Ái Ngân: “Chỉ là trùng hợp thôi. Anh xem đây, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Bá Vương Thương !”

Hai tay tụ hồn lực rồi kéo ra, Ái Ngân liền tạo thành một thanh trường thương bằng tinh thể quang nguyên tố rồi sau đó hướng về phía Đại Thắng vừa đáp xuống liền phóng nó đi.

Đại Thắng: “A, vậy sao ? Thất vọng thật đó.”

Thanh trường thương Bá Vương lao nhanh tới, Đại Thắng thấy những không định tránh mà còn đưa một tay hướng ngược về phía chiếc thương.

Đại Thắng: “Để xem uy lực chiêu này của em mạnh đến đâu. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Vệ Hộ Giáp.”

Đại Thắng tự tin đọc khẩu niệm phát động chiến kỹ, lòng bàn tay lập tức tỏa ra một luồng hồn lực rực sáng. Sau đó từ luồng hồn lực kia liền hóa thành một tấm chắn, đón trực tiếp thanh Bá Vương Thương. Thanh Bá Vương Thương đâm một kích tan biến, Đại Thắng cũng bị đẩy đi một khoảng.

Đại Thắng: “Cũng được, có chút đe dọa.”

Ngay lúc này bỗng có tiếng xé gió vang lên. Từ một hướng, Minh Thiện cưỡi trên lưng long hồn lao nhanh tới. Ái Ngân thấy vậy thì tạo một loạt khối tinh thể đâm trổ lên cản bước nhưng long hồn vô cùng dũng mãnh, mặc nhiên đâm xuyên qua toàn bộ những khối tinh thể kia mà thẳng tiến về trước.

Đại Thắng: “Nam nhi cưỡi trên lưng rồng, trông cũng rất là oai phong đấy Minh Thiện. Anh có lời khen.”

Hai tay cầm chắc thanh kiếm tiến vào thế chuẩn bị, Đại Thắng tỏa ra khí tức cuộn cuộn dũng mãnh, đưa một lượng lớn hồn lực vào trong lưỡi kiếm.

Đại Thắng: “Kiếm Thức – Quang Long Hoành Xa !”

Hồn lực quang nguyên tố trên lưỡi kiếm tỏa ra như một ngọn lửa bừng lên mãnh liệt, Đại Thắng đối diện trước long hồn của Minh Thiện đang lao tới mà chém một nhát. Lúc này đường kiếm lao ra lại là một luồng hồn lực mang hình hài của một con rồng trắng, lao thẳng vào long hồn cùng phát nổ.

Minh Thiện: “Chiêu thức lợi hại quá.”

Minh Thiện nhảy khỏi lưng long hồn lùi về sau, Đại Thắng đã liền lập tức từ xa bất ngờ lao tới áp sát. Hai người vừa kiếm với kiếm chạm nhau một đòn liền bị Ái Ngân phóng các mảnh tinh thể tới, lại phải tách nhau ra.

Minh Thiện: “Ái Ngân, thật sự không ngờ mấy đòn tấn công của em cũng phiền phức thật đấy.”

Ái Ngân: “May cho anh là đã nhận ra đấy, nếu mà để lâu nữa thì không chừng anh sẽ bị em vượt mặt lúc nào mà không hay biết luôn kìa.”

Đại Thắng: “Kể cả bản lĩnh của em cũng lớn dần rồi nhỉ?”

Âm thầm không chút tiếng động gây ra, Đại Thắng lao đến sát bên Ái Ngân, thế kiếm cũng sớm đã thủ mà vung chém một nhát. Ái Ngân trong gang tấc kịp thời phản xạ, biến hồn lực quang nguyên tố thành một thanh tinh thể cứng nhọn rồi đỡ lại. Nhát chém sắc bén cũng chỉ cắt qua được một nửa thanh tỉnh thể, Đại Thắng liền vội thu kiếm lại. Ái Ngân lập tức nhân cơ hội tạo ra vài mảnh tinh thể ở lòng bàn tay còn lại, bất ngờ phóng tất cả vào Đại Thắng.

Đại Thắng: “Có nguy hiểm.”

Đại Thắng vừa vung kiếm đỡ lại, vừa lùi về phía sau tạo khoảng cách với Ái Ngân. Lúc này Minh Thiện từ bên trái liền lao tới chỗ Đại Thắng, vung thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm chém xuống. Đại Thắng liền rút một thanh đoản đao ra đỡ nhát chém, Minh Thiện lại lập tức dùng Thánh Kiếm Lục Ngọc còn lại đâm thẳng tới. Đại Thắng xoay thanh đoản đao uyển chuyển một cái liền đã hất thanh kiếm bên này của Minh Thiện ra, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng gạc lệch hướng đâm của thanh kiếm còn lại.

Đại Thắng: “Đường kiếm của em cần vững chắc hơn nữa đấy, Minh Thiện.”

Minh Thiện: “Em sẽ ghi nhớ điều anh nói.”

Bất ngờ kích hoạt Long Hồn Ấn Kỹ ở thể tối thượng, Minh Thiện tỏa một luồng khí tức vô cùng dữ dội khiến cho Đại Thắng và Ái Ngân đều bị đẩy ra một khoảng. Sau đó, Minh Thiện lấy một hơi thật sâu rồi bứt tốc lao tới Đại Thắng như một tia sáng, chỉ xoẹt qua trong cái nháy mắt đã ở ngay trước mặt mục tiêu.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm.”

Đại Thắng mỉm cười: “Kỹ thuật song kiếm sao? Được, đến đây. Kiếm Kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm !”

Cả hai đồng thời vung kiếm chém liên tục, những nhát chém tung ra đều vô cùng nhanh và rất sắc bén. Họ lúc này cứ như cái máy chém, như những con quái vật điên cuồng với việc đối kiếm.

Đại Thắng: “Em vẫn chưa dùng hết sức lực của mình nhỉ, Minh Thiện?”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Nhanh, phải nhanh hơn nữa.”

Sự tập trung tăng lên, nhịp thở của Minh Thiện càng trở nên mãnh liệt, tốc độ vung kiếm cũng trở nên ngày càng nhanh hơn. Dữ dội đến mức tiếng hai thanh kiếm va chạm vào nhau vang lên liên hồi, tia lửa trước còn chưa kịp tàn thì tận hai ba tia lửa sau đã thi nhau lóe lên. Với tốc độ kiểu này này, Đại Thắng khó lòng có thể đỡ theo kịp được Minh Thiện nữa.

Đại Thắng: “Kỹ thuật dùng song kiếm rất tuyệt đấy, Minh Thiện.”

Đưa một tay vào dưới chuôi kiếm, Đại Thắng kéo ra từ trong một sợi xích ngắn được đính dính với thanh trường kiếm của mình. Với thao tác điêu luyện, Đại Thắng một tay vừa đỡ công kích của Minh Thiện bằng lưỡi kiếm, lại vừa đồng thời tay còn lại dùng sợi xích kia làm các nhát chém của em trai bị sai lệch quỹ đạo, khống chế đường kiếm đối phương chậm lại và sau đó là với một sợi xích, Đại Thắng đã trói cả hai lưỡi kiếm của Minh Thiện lại với nhau.

Khán đài, Kinh Viêm: “Dương Đại Thắng, so với em trai của mình thì tên nhóc đó đúng là cũng có tiền đồ không kém. Ta còn nhớ trước đây Đạo tông đã năm lần bảy lượt mời gọi mà hắn vẫn mặc nhiên từ chối đến giờ.”

Hàn Ngọc: “Từ chối cả Đạo tông sao?”

Thiên Vân Nghi: “Đám người đó chắc đến giờ vẫn còn cay cú lắm. Thế lực tông môn lớn nhất Thánh Thành Đế Quốc, sánh ngang với cả Tam Đại Gia Tộc chúng ta vậy mà lại bị một đứa trẻ xuất thân từ y tộc từ chối.”

Hàn Ngọc: “Dương Đại Thắng, tên nhóc này đúng là thú vị.”

Quay lại ảo cảnh, Đại Thắng dùng phần xích trói hai thanh kiếm của Minh Thiện lại. Sau đó Đại Thắng kéo mạnh sợi xích về phía mình, đồng thời nhắm vào Minh Thiện chém một nhát. Minh Thiện liền buông một tay ra, rút một thanh đoản đảo cản lại rồi sau đó xoay người tung một cước đá tới, Đại Thắng liền nghiêng qua một bên để tránh.

Đại Thắng: “Rất quyết đoán đấy, em trai.”

Minh Thiện mỉm cười, dùng đoản đao trên tay hất thanh kiếm của Đại Thắng ra rồi xoay người đá xoáy. Đại Thắng liền thả sợi xích ra khỏi hai thanh kiếm của Minh Thiện rồi lùi lại, dùng một cánh tay đưa lên đỡ đòn đá của Minh Thiện. Ngay lúc này bỗng có vài khối tinh thể mọc trổ lên ở xung quanh, chúng định hướng chụm lại với nhau để tạo thành một chiếc lồng để nhốt Minh Thiện và anh trai. Lập tức cả hai liền cầm thanh kiếm của mình, chém vài nhát liền phá huỷ hết các khối tinh thể kia.

Ái Ngân: “Hai người đánh mà quên em luôn à?”

Vung tay tỏa hồn lực, Ái Ngân tạo ra một khối tinh thể lấp lánh trồi từ dưới chân từ từ đưa mình lên cao.

Đứng phía dưới nhìn lên, Đại Thắng: “Làm sao bọn anh quên em gái bé bỏng dễ thương như em được chứ?”

Minh Thiện: “Ờ, có một chút là quên thật.”

Ái Ngân: “Hai cái người này, đừng có xem thường em nữa. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Tinh Quang Sa.”

Xung quanh Ái Ngân, các khối quang tinh thể to bằng bàn tay bắt đầu thi nhau hình thành. Dưới ánh sáng chiều tà, chúng vẫn lấp lánh huyền ảo. Số lượng quang tinh thể tạo ra được một lúc đã đến gần một trăm. Sau đó, Ái Ngân bóp chặt bàn tay, các khối tinh thể xung quanh cũng liền vỡ vụn theo, hình thành vô số hạt tinh thể nhỏ xíu như những hạt cát màu lam lấp lánh.

Ái Ngân: “Tinh Quang Sa, Vũ Vũ Sa!”

Các hạt tinh thể cùng với tạo thành một dãy, theo lệnh của Ái Ngân liền lao thẳng xuống phía Đại Thắng và Minh Thiện. Từng đám tinh thể tràn tới, quay cuồn cuộn xung quanh mục tiêu.

Minh Thiện: “Mình chưa từng thấy Ái Ngân dùng chiêu thức này trước đây, xem ra mình không nên xem thường nó. Triệu hồi linh long, mau phá cho ta!”

Long hồn hiện thân trở lại, theo lệnh Minh Thiện liền bắt đầu bay uốn lượn xung quanh, sau đó dồn lực giải phóng ra luồng năng lượng vô cùng dữ dội làm thổi tan đám hạt tinh thể đi.

Phía Đại Thắng, bằng những đường kiếm thức mà cậu ta cũng phá được trận Vũ Vũ Sa, an toàn lao ra bên ngoài.

Ái Ngân: “Nếu chỉ có vậy thì hai người không thể đối phó với Tinh Quang Sa của em được đâu!”

Từng đám hạt tinh thể sau đó lại liên kết với nhau thành từng đám, tiếp tục thổi bay cuồn cuộn, tràn tới phía của Đại Thắng và Minh Thiện. Ái Ngân đứng vung tay điều khiển, từng dãy những hạt tinh thể chuyển động theo, mỗi lúc một nhanh và mạnh dần, đồng thời trở nên rất sắc bén. Lúc này, Minh Thiện và anh trai đều nhận ra điều đó. Cả hai đứng giữa luồng dòng chảy của những hạt tinh thể kia, dùng đến các chiến kỹ phòng ngự để bảo vệ bản thân.

Khán đài, Diệp Na: “Ái Ngân tuyệt quá, vậy mà một mình vẫn có thể đối phó cùng lúc với tiền bối Đại Thắng và Minh Thiện.”

Ngọc Ly: “Cậu ấy cũng đã cố gắng không ít cho giải đấu này mà.”

Nhìn về phía trạm xá, Phong Tần tự mình lẩm bẩm: “Không biết giờ cậu ta đang ở đâu rồi ?”

Trên sân thượng tòa nhà trung tâm của học viện, Đại Hưng đến đây một mình rồi lẳng lặng ngồi đó xem trận đấu diễn ra cho đến bây giờ. Cậu ta chỉ mãi quan sát Ái Ngân, không chút rời mắt.

Đại Hưng: “Ái Ngân thật xinh đẹp, hoàn toàn khác với mình. Cô ấy nỗ lực để mạnh hơn, còn mình lại đi dựa dẫm vào thứ sức mạnh tà ác để rồi chút nữa đã trở thành một kẻ xấu xa, với những lỗi lầm không bao giờ chuộc lại được. Nghĩ lại đúng là hổ thẹn thật mà, mình chẳng hề xứng với cô ấy chút nào.”

Trong ảo cảnh, Minh Thiện và Đại Thắng vẫn đang toàn lực để chống đỡ trước chiêu thức Vũ Vũ Sa do Ái Ngân phát động. Nhưng càng lúc, sức mạnh của chiêu thức đó càng trở nên dữ dội, uy lực chẳng khác gì một cơn bão cát lớn cuồn cuộn biết phát ra ánh sáng lấp lánh cả. Các tấm lá chắn hồn lực của Minh Thiện và Đại Thắng bắt đầu rạn nứt...

Minh Thiện: “Ái Ngân bây giờ đúng là mạnh thật, mình có lẽ không nên mãi nhượng bộ cho em ấy được rồi.”

Chân trước chân sau, cúi thấp người hướng về trước. Minh Thiện giẫm mạnh một cái, liền đẩy bản thân lao tới trước. Hai tay cầm hai thanh bảo kiếm, Minh Thiện dồn lực vung chém hai nhát, cắt xuyên qua lớp tinh thể của Vũ Vũ Sa để thoát ra bên ngoài.

Ái Ngân: “Minh Thiện, anh đừng hòng chạy được đi đâu.”

Tập trung hồn lực đưa đám hạt tinh thể tụ này với nhau, Ái Ngân sau đó đưa tay điều khiển toàn bộ đám hạt tinh thể dày đặc ấy thành một dòng chảy cuồn cuộn dữ dội đuổi theo sát Minh Thiện.

Ái Ngân: “Tinh Quang Sa, Vũ Vũ Sa.”

Dòng chảy tinh thế lao nhanh tới, Minh Thiện dùng hai thanh bảo kiếm bắt chéo lại với nhau để phòng ngự liền bị nó đẩy lùi về phía sau, không thể nào dừng lại. Lúc này dòng chảy tinh thể bỗng tách ra làm hai nhánh, hướng vòng qua định tấn công Minh Thiện từ bên hông. Minh Thiện trong tình thế này liền gọi long hồn rồi cưỡi bay thẳng lên trên không trung, hai dòng chảy tinh thể liền lao vào nhau.

Minh Thiện: “Ái Ngân có thể điều khiển số dòng chảy tinh thể này nhiều hơn hai tay sao?”

Ái Ngân: “Đúng vậy đó, anh trai.”

Vụt tay đưa lên, Ái Ngân điều khiển dòng chảy tinh thể tiếp tục bám theo Minh Thiện. Ái Ngân cùng lúc thực hiện thêm vài động tác tay, dòng chảy tinh thể liền tự động tách ra thành năm đến sáu nhánh nhỏ khác. Các nhánh dòng chảy tinh thể sau đó vẫn lao theo Minh Thiện nhưng tản ra nhiều hướng, mục đích là định thực hiện việc bao vây lấy mục tiêu.

Minh Thiện: “Nhiều đến như vậy sao? Nhưng muốn bắt được vào anh đây thì không dễ dàng đến thế đâu.”

Ngoảnh mặt lại quan sát ở phía sau, Minh Thiện bắt đầu điều khiển cho long hồn bay uốn lượn uyển chuyển trên không để tránh các đợt lao vào của những nhánh dòng chảy tinh thể. Sau đó Minh Thiện bất ngờ cho long hồn bay vòng lại, nhắm thẳng vào dòng chảy ở giữa rồi đột ngột chuyển hướng làm cho toàn bộ các dòng chảy khác cùng lao vào nhau, tinh thể văng tán ra rồi từ từ rơi xuống.

Minh Thiện: “Giờ thì tới lượt anh. Tiến lên long hồn !”

Minh Thiện liền nhảy ra khỏi lưng của long hồn, để long hồn tự mình trực diện thẳng xuống Ái Ngân. Thấy vậy, Ái Ngân liền thi triển chiến kỹ, tạo ra một loạt những khối tinh thể trổ đâm ngược lên. Long hồn uy mãnh lao tới, xuyên qua toàn bộ những khối tinh thể kia.

Ái Ngân: “Con rồng kia, ta sẽ bắt mi phải dừng lại. Tinh Quang Sa, Luân Hoành Ngục.”

Tạo ra tiếp vô số các hạt tinh thể quang nguyên tố nhỏ li ti, Ái Ngân liên kết tất cả thành dòng chảy lớn rồi một chưởng đẩy nó lao về phía long hồn. Khác với thuật thức Vũ Vũ Sa, dòng chảy của Luân Hoành Ngục giống với một cơn lốc xoáy với một khoảng không lớn dần ở trung tâm. Long hồn bay thẳng vào giữa khoảng không này của Luân Hoành Ngục, lập tức dòng chảy liền thu hẹp, đám hạt tinh thể liên kết rồi nén lại với nhau, trói chặt long hồn bên trong. Sau đó Ái Ngân vung tay thêm một cái, điều khiển dòng chảy Luân Hoành Ngục quật mạnh long hồn thẳng xuống một chỗ đất ở gần đó.

Ái Ngân: “Minh Thiện, anh thấy thế nào?”

Vừa mỉm cười vừa phủi tay đầy ý tự đắc, Ái Ngân khi quay lại thì bỗng rất bất ngờ khi nhìn thấy Minh Thiện đã tiến đến gần sát ngay trước mặt của mình.

Minh Thiện: “Rất tốt nhưng em vẫn còn dễ bị phân tâm quá đấy, anh đây mới là đối thủ của em mà Ái Ngân.”

Như một tia sáng lướt nhanh tới, Minh Thiện xuất hiện với thanh kiếm Lục Quang Phá Ấn ở tay trái liền dứt khoát chém một nhát. Ái Ngân không vì chút bất ngờ mà để bản thân chậm trễ trước nguy hiểm, nhanh tay kích hoạt chiếc nhẫn dùng trữ vật đeo trên tay phải mà lấy ra một thanh trường kiếm, cầm nó đỡ lại đường kiếm của Minh Thiện.

Ái Ngân: “Đừng quên em cũng dùng được kiếm nữa đấy. Có điều, em thích dùng thứ này hơn. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Bá Vương Thương !”

Tạo ra thanh trường thương quang nguyên tố từ tay còn lại, Ái Ngân liền lập tức phóng nó tới trước. Minh Thiện liền vung thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc mà mình đang cầm ở tay phải vội đỡ lại, đẩy lệch hướng mũi thương đi. Ngay lúc này Ái Ngân bất ngờ vung kiếm hất thanh Lục Quang Phá Ấn của Minh Thiện ra, sau đó dồn lực chém tới thêm một nhát dọc xuống.

Minh Thiện: “Kiếm pháp của Ái Ngân cũng tốt quá đấy.”

Vừa nói, Minh Thiện vừa khéo léo nghiêng người tránh lưỡi kiếm của Ái Ngân. Sau đó rất nhanh, Minh Thiện cùng lúc sử dụng hai thanh bảo kiếm của mình. Một dùng để đẩy thanh kiếm của Ái Ngân sang một bên, còn lại thì dứt khoát chém xéo xuống một nhát.

Ái Ngân: “!!! A. Tinh Quang Sa, Luân Hoành Ngục.”

Vội vàng thi triển Tinh Quang Sa, Ái Ngân phát động tạo dòng chảy Luân Hoành Ngục bao vây lấy mình nhằm bảo vệ bản thân. Tuy thời gian ngắn ngủi khiến dòng chảy Luân Hoành Ngục còn chưa hoàn thiện, diện tích lớp hạt tinh thể được tạo thành vẫn đủ để chắn được nhát kiếm của Minh Thiện lại.

Ái Ngân: “Tinh Quang Sa, Vũ Vũ Sa !”

Từ Luân Hoành Ngục chuyển sang Vũ Vũ Sa, Ái Ngân điều khiển đám tinh thể thành một dòng chảy dày đặc đầy mạnh mẽ. Ái Ngân vung tay một cái, dòng chảy Vũ Vũ Sa liền nhanh lượn một vòng xuống đất rồi bay ngược lên, bất ngờ hất văng Minh Thiện đi.

Minh Thiện: “Thật là, Kiếm Kỹ - Liên Kích Bạo Phá Kiếm !”

Cường hóa lưỡi kiếm bằng năng lượng hồn lực, Minh Thiện thực hiện kiếm kỹ, chém tan dòng chảy Vũ Vũ Sa rồi an toàn rơi trở lại xuống đất.

Minh Thiện: “Khả năng khống chế hồn lực của Ái Ngân thật sự lợi hại.”

Trong khi bên ngoài hai người đó đang đấu với nhau quyết liệt thì phần Đại Thắng, cậu ta vẫn còn phòng ngự ở bên trong dòng chảy Vũ Vũ Sa từ nãy đến giờ, chưa thoát được ra bên ngoài.

Đại Thắng: “Đám tinh thể dày đặc như thế đúng là khắc tinh với mình mà, thôi vì coi như thua trước với Ái Ngân vậy. Nếu Minh Thiện mà thắng được Ái Ngân, lúc đó mình mới sẽ đánh với em ấy.”

Suy nghĩ như vậy, Đại Thắng hoàn toàn không có ý định sẽ phá dòng chảy Vũ Vũ Sa để thoát ra. Thay vào đó, Đại Thắng chỉ việc dùng Quang Vệ Hộ Pháp bảo vệ bản thân rồi ở yên một chỗ chờ đợi kết quả của trận đấu diễn ra bên ngoài kia.

Cùng lúc đó, cuộc đối đầu giữa Thiên Thi và Hân Hân ở mạn phía tây ảo cảnh cũng đang diễn ra hết sức quyết liệt. Một người sử dụng vuốt và ám khí, người còn lại thì dùng kiếm nhưng cả hai đều sử dụng cùng loại hồn lực ám nguyên tố làm thuộc tính, vì thế từ nãy đến giờ họ vẫn chưa có ý định sẽ dùng chiến kỹ để đối phó lẫn nhau.

Nhìn tình thế lúc này, Thiên Thi có phần đang nắm thế chủ động hơn nhờ vào địa hình rừng cây rậm rạp. Người được mệnh danh là mỹ nhân nhanh nhất Đông Thánh Viện này chỉ bằng thân thủ mà đã có thể di chuyển rất nhanh và liên tục đến nhiều vị trí, sau đó liền phóng các ám khí về phía từ khắp tất cả mọi hướng Hân Hân. Chỉ đỡ thôi cũng khiến đối thủ thấy mệt, Thiên Thi còn biết tận dụng đúng khoảnh khắc, lâu lâu thì bất ngờ lao vụt ra áp sát, vung cặp vuốt tấn công mục tiêu. Hân Hân tuy thực lực hơn người, phản xạ nhanh nhạy nhưng thiên tài đấu với thiên tài, thực sự vẫn bị đối phương là một đàn chị làm khó.

Hân Hân: “Thân thủ chị ta bất phàm, so với những bậc Chiến thần Tinh Đế mình từng gặp đều có phần hơn hẳn.”

Vừa suy nghĩ, Hân Hân vẫn vừa phải hết sức tập trung trước các đòn tấn công bằng ám khí đến từ nhiều hướng của Thiên Thi. Bỗng bất ngờ lúc này trong đám ám khí mà đối thủ ném tới, có một cái là chính là pháo nổ đã được châm ngòi lửa.

Hân Hân: “!!! Nguy rồi!”

Ngòi lửa cháy hết, liền bùm – phát nổ một cái dữ dội. Thiên Thi từ xa quan sát nghe được động tĩnh vẫn chưa dừng lại, tiếp tục di chuyển và đồng thời lấy ra vài thanh phi tiêu phóng đi. Đúng lúc Hân Hân từ làn khói lao ra, đám phi tiêu liền bay đến.

Hân Hân: “Tới nữa sao?”

Hân Hân liền ngửa người về sau để tránh những chiếc phi tiêu của Thiên Thi, động tác dứt khoát đó đã làm tạo ra những đường cong trên cơ thể một cách hoàn hảo đến đầy quyến rũ. Trên khán đài, vài tên đã lập tức xịt máu mũi. Như cảm nhận được có vài suy nghĩ không đứng đắn của kẻ khác về mình, Hân Hân sau đó liền đứng thẳng lên, quay mặt nhìn về phía máy quay bên trên và cùng với một ánh mắt đe dọa đầy sắc lạnh.

Lẩm bẩm trong miệng, Hân Hân: “Cái bọn ấu trĩ dâm dục.”

Lúc này ám khí từ Thiên Thi vẫn được phóng tới, Hân Hân liền mặc kệ đám dâm dục kia để tiếp tục với cuộc chiến của mình. Thiên Thi vẫn nắm lợi thế, liên tục tấn công Hân Hân một cách chủ động từ khoảng cách xa.

Hân Hân: “Nếu có chút thời gian quan sát, mình chắc chắn sẽ bắt được chị ta. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ma Ảnh.”

Chiến kỹ đầu tiên được sử dụng là ở phía Hân Hân. Bằng việc thi triển Ma Ảnh tạo ra vô số ảnh ảo của bản thân, Hân Hân đứng yên nhìn một lượt khắp xung quanh. Phía Thiên Thi, cô vẫn phóng ám khí về phía đối phương như bình thường. Đám ám khí dày đặc được phóng ra từ nhiều hướng cũng bắt đầu đâm xuyên và lần lượt phá tan những ảo ảnh của Hân Hân nhưng đến cái cuối cùng, bản thể thật lại không có ở đó.

Hân Hân: “Bắt được chị ta rồi.”

Từ sau một cái cây, Hân Hân nhắm thẳng một hướng lao tới. Tốc độ của Hân Hân quả thật nhanh, như một bóng đen lướt qua liền đã xuất hiện ngay trước mặt của Thiên Thi. Chặn đầu được đối phương, Hân Hân giương cao thanh trường kiếm trong tay, liền chém xuống một nhát.

Thiên Thi lại chỉ cười một cái, đường kiếm chém qua người cô nhưng Thiên Thi liền vụt biến mất, chỉ để lại những mảng đen tuyền cũng đang dần tan biến. Sau đó, Thiên Thi lại bất ngờ từ phía sau lưng của Hân Hân lao tới, vung vuốt chém. Hân Hân quay lại đỡ, bị Thiên Thi một cước đá bay ngược về phía sau.

Hân Hân: “Tốc độ di chuyển vừa rồi nhanh quá, mình chẳng hề theo kịp. Không lẽ là chiến kỹ sao?”

Hân Hân tiếp đất, vừa chuẩn bị đứng thẳng lên thì Thiên Thi đã gửi tới ngay một đống các viên pháo nổ làm gây ra những vụ nổ nhưng liên tiếp. Hân Hân dùng thuật thoát ra, Thiên Thi từ đâu liền xuất hiện áp sát, vung cặp vuốt tới ngay trước mặt. Hân Hân vội lấy kiếm đỡ lại, Thiên Thi tiếp tục vung chiếc vuốt ở tay còn lại chém tới đã đánh bật thanh kiếm của Hân Hân ra. Sau đó cứ thế, Thiên Thi thuận đà đưa một đầu vuốt đâm tới trước. Hân Hân trong khoảnh khắc liền rút vột hai chiếc dao găm đỡ lại, sau đó liền vung một nhát buộc Thiên Thi lùi lại rồi bản thân cũng lui ra giữ khoảng cách an toàn với đối phương.

Thiên Thi: “Không tệ, phản xạ rất nhanh nhạy.”

Hân Hân im lặng không trả lời, cẩn thận quan sát đối phương rồi bất ngờ phóng cặp dao găm đi để đánh lạc hướng của Thiên Thi, sau đó liền chạy tới phía thanh trường kiếm của mình để nhặt nó lên.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Du.”

Hồn lực ám nguyên tố tỏa ra tạo một màn đen dày đặc bao quanh Hân Hân. Vụt một cái, Hân Hân lúc này chẳng khác gì một cái bóng đen lao thẳng tới phía của Thiên Thi. Lấy ra vài thanh ám khí, Thiên Thi phóng đi bị nhưng lớp màn ám nguyên tố xung quanh Hân Hân hoàn toàn nuốt mất toàn bộ.

Thiên Thi: “Hể... Không có tác dụng sao?”

Khi đã tiến đến gần Thiên Thi, Hân Hân liền lao vụt khỏi lớp màn ám nguyên tố ra bên ngoài, giương cao trường kiếm chém xéo xuống một nhát. Vung vuốt, Thiên Thi đỡ lại một kiếm. Hân Hân lại hòa vào lớp màn ám nguyên tố di chuyển vòng ra sau đối phuơng rồi lao vụt ra, chém tiếp thêm một nhát.

Thiên Thi: “Xem ảo thuật nữa nè.”

Đường kiếm của Hân Hân chém xuống, Thiên Thi lại một lần nữa vụt biến mất, để lại những mảng hồn lực màu đen đang dần tan biến vào hư vô. Xuất hiện từ một hướng khác, Thiên Thi phóng một loạt ám khí về phía Hân Hân.

Hân Hân: “Lại nữa sao?”

Hóa vào màn hồn lực ám nguyên tố, Hân Hân di chuyển tránh đám ám khí của Thiên Thi. Sau đó hướng về phía mà đám ám khí kia được phóng tới, chiếc bóng đen vụt một cái lao đi, tiếp cận được đối phương.

Thiên Thi: “Ô, em đến rồi.”

Ngồi trên một cành cây đợi sẵn, Thiên Thi vừa thấy mặt đối phương liền nhanh tay giật mạnh sợi dây đang cầm làm cho mộtcơ quan từ đâu được kích hoạt, bất ngờ phóng ra một đống những mũi kim châm về phía của Hân Hân. Lại hòa vào màn ám nguyên tố bao bộc cơ thể, Hân Hân liền nhanh chóng tránh sang chỗ khác.

Hân Hân: “Không ngờ chị ta còn chuẩn bị thứ này nữa, thật nguy hiểm mà.”

Tránh được đòn tấn công, Hân Hân lại để mình mất dấu của Thiên Thi. Nhìn xung quanh khu rừng rộng lớn, tất cả chỉ có duy nhất một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hân Hân: “Chị ta lại ở đâu nữa rồi chứ?”

Ở bên ngoài ảo cảnh, nhiều người cố đảo mắt quan sát cũng không thể nhìn thấy được vị trí của Thiên Thi. Tốc độ di chuyển của mỹ nhân nhanh nhất học viện Đông Thánh đúng chẳng phải hư danh, làm cho cả thiết bị ghi hình cũng khó lòng theo kịp được.

Tuyết Nhi: “Lạc Thiên Thi chị ấy đúng là nhanh quá mà, mình xem còn muốn hoa cả mắt nữa này.”

Ngồi gục dưới đất, Phong Tần: “Đúng vậy, mới xoẹt một cái mà chị ấy liền biến mất đến một chỗ khác rồi. Không xem nữa, nôn chết mất.”

Minh Anh: “Mà cũng thật không đến loại máy quay hiện đại nhất cũng để mất dấu chị ấy.”

Ngọc Ly: “Dĩ nhiên là vậy rồi, cậu vốn làm sao có thể bắt kịp tốc độ của một vật đang dịch chuyển được chứ?”

Ảo cảnh, không gian yên tĩnh bỗng bị phá tan bởi âm thanh xào xạc của những chiếc lá đang đung đưa theo từng đợt gió thoảng thổi qua. Hân Hân tập trung quan sát mọi hướng xung quanh, tập trung đến mức cao độ.

Từ trên một cành cây gần đó, một chiếc lá vàng rụng, từ từ rơi xuống. Khoảnh khắc chiếc lá ấy vừa chạm xuống đất, liền có một luồng khí tức xuất hiện thổi ngược chiếc lá bay lên. Thiên Thi bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Hân Hân, hướng năm đầu móng vuốt nhọn hoắc đâm tới.

Hân Hân: “!!!”

Bị bất ngờ, Hân Hân vung thanh kiếm đỡ lại nhưng vẫn bị đòn tấn công của đánh bật. Với tay còn lại, Thiên Thi tiếp tục vung tiếp bộ móng vuốt của mình chém thêm một đòn nữa. Hân Hân lùi lại, áo chỉ bị móng vuốt của Thiên Thi cào rách một đường. Tiếp tục áp sát, Thiên Thi nhanh một cách đáng sợ. Chỉ trong nháy mắt, nữ học viên nhanh nhất Đông Thánh Viện đã từ ngay trước mặt lại bất ngờ đột ngột biến mất rồi xuất hiện ở phía sau đối phương.

Thiên Thi: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Dạ Ám Trảm!”

Vung hai bộ vuốt chém xuống, Thiên Thi tạo ra một lần cả mười đường cắt vô cùng sắc bén. Hân Hân hòa vào màn đen của ám nguyên tố, di chuyển vừa kịp lúc để tránh khỏi đòn tấn công nguy hiểm kia. Còn chưa kịp làm gì sau đó, Hân Hân vừa ngẩng mặt lên nhìn bỗng chạm vào một đôi mắt màu vàng nâu. Không ai khác, Thiên Thi đã áp sát Hân Hân rất nhanh, tiếp tục vung chém những đường vuốt của mình. Hân Hân chỉ còn cách cầm chắc thanh trường kiếm trên tay, nỗ lực đỡ lại.

Thiên Thi: “Em rất khá đấy, Hân Hân. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Thị Ảnh!”

Thiên Thi bất ngờ tạo ra hai thực ảnh giống hệt với mình, từ hai phía hai bên đồng loạt lao tới tấn công Hân Hân. Cả hai thực đều dùng chiến kỹ Dạ Ám Trảm, vung vuốt chém tới.

Hân Hân: “Không còn cách nào khác, Kiếm Thức – Đại Lăng Ảnh Trảm.”

Hắc ám nguyên tố tụ lên lưỡi kiếm, Hân Hân chỉ việc vung chém một nhát ngang theo hình bán nguyệt liền đã tạo ra một đường sóng năng lượng màu đen dữ dội lan rộng ra xung quanh, thổi bay mọi vật xung quanh kể cả hai thực ảnh của Thiên Thi. Sau nhát chém, nhiều cây cối mọc gần đó đều bị chém đổ gãy rạp, cảnh tượng có phần hoang tàn. Vậy mà Thiên Thi, bằng cách nào đó vẫn vô sự đứng trước mặt của Hân Hân.

Nhìn xung quanh, Thiên Thi: “Quao!!! Nhìn mà xem, nhát kiếm vừa rồi đúng là khủng khiếp mà.”

Thiên Thi vô sự trước mặt mình, Hân Hân vô cùng là bất ngờ.

Suy nghĩ, Hân Hân: “Chị ta đã tránh được bằng cách nào chứ? Mình hoàn toàn nhìn thấy đường sóng năng lượng đã đi qua người chị ta luôn cơ mà?”

Khán đài, Ngọc Ly: “Quá rõ ràng, chị Thiên Thi đã dùng thuật dịch chuyển của mình để biến mất ngay trước khi nhát chém lao tới rồi xuất hiện ở một khoảng ở phía trước làm tạo ra ảo giác rằng bản thân đã để nhát kiếm đó đi qua. Một trò ảo thuật của nữ phù thủy tài hoa.”

Đứng đối diện nhìn Hân Hân, Thiên Thi mỉm cười đầy tự tin rồi bỗng lại vụt một cái biến mất ngay trước mắt đối phương. Hân Hân liền vội vàng quan sát qua lại, xung quanh yên tĩnh chẳng có chút bóng người. Bất ngờ có một luồng khí tức hắc ám xuất hiện ngay phía sau Hân Hân, đó cũng chính là Thiên Thi.

Thiên Thi: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Dạ Ám Trảm.”

Hân Hân: “Là ở phía sau !!!”

Hân Hân phát giác liền quay lại vung kiếm đỡ, Thiên Thi ngay trước mặt vung móng vuốt chém mạnh. Vang lên tiếng “keng” một cái, cả hai bị đẩy lùi ngược về hai phía khác nhau. Nhưng Thiên Thi sau đó chỉ bằng một cú chạm chân lên mặt đất, nữ học viên xinh đẹp lại bắt đầu che giấu lấy nhan sắc của mình, biến mất dạng hoàn toàn.

Hân Hân: “Biến mất nữa rồi ?!!”

Không gian yên tĩnh, Thiên Thi xuất hiện ngồi trên những tán cây rậm rạp từ phía xa quan sát Hân Hân. Trong khi đối phương còn đang loay hoay tìm kiếm để xác định vị trí của mình, Thiên Thi từ từ đưa tay kéo lấy một sợi dây bên cạnh. Lập tức gần Hân Hân liền nghe thấy một tiếng động lạ và sau đó là cơ quan được kích hoạt, một hệ bẫy chông gai bất ngờ dần trổ lên khỏi mặt đất.

Hân Hân: “Đùa sao? Chị ta đã làm mấy thứ như này từ lúc nào vậy chứ?”

Các thanh gai nhọn đâm trổ lên càng tiến đến gần, Hân Hân vội vàng di chuyển để ra khỏi phạm vi của được đặt bẫy. Các thanh gai nhọn vẫn mọc lên bám sát phía sau, thình lình phía trước mặt Hân Hân bỗng cũng có vài thanh gai khác đâm ngược lên. Hân Hân liền dừng lại, nhìn phía sau thì thấy đám gai nhọn đang trổ lên sắp tới chỗ mình. Hân Hân tiếp tục di chuyển, đồng thời phải tập trung vào việc tránh né để bản thân không bị những gai nhọn kia đâm trúng.

Hân Hân: “Rốt cuộc cái bẫy này rộng đến mức nào vậy?”

Được một lúc, bẫy gai nhọn đã kích hoạt gần như toàn bộ. Chỉ còn đúng một thanh gai nhọn cuối cùng đâm lên, Hân Hân cố gắng lao người vụt qua, may mắn là nó chỉ sượt qua làm rách một phần trên vai áo.

Đứng dậy, nhìn một mảng đất với cả trăm mũi gai nhọn đâm lên, Hân Hân lặng người suy nghĩ: “Chưa bao giờ mình phải đối đầu với một kiểu đối thủ như thế này cả. Chị ta đúng thật là rất phiền phức mà.”

Vừa suy nghĩ xong, Hân Hân lại bỗng nghe được một âm thanh lạ vang lên, y hệt như với thứ âm thanh lúc cơ quan bẫy gai khi vừa được kích hoạt vang lên vậy. Và đúng thật như vậy, đó chính xác là âm thanh kích hoạt một cái bẫy khác của Thiên Thi tạo ra. Từ bốn phía xung quanh của Hân Hân, liền có bốn khúc gỗ lớn được thả lao tới. Ngay lập tức, một cú va chạm đầy dữ dội diễn ra tại vị trí trung tâm sau đó do cả bốn thanh gỗ đập mạnh vào nhau.

Thiên Thi: “Con bé đúng là rất có bản lĩnh, dù có tấn công bất ngờ bao nhiêu lần đi nữa vẫn đối phó được.”

Đứng trên bốn khúc gỗ nát được treo đung đưa, Hân Hân vẫn tiếp tục hoàn toàn bình an vô sự sau cái bẫy nguy hiểm vừa rồi. Thiên Thi lại kích hoạt thêm một cơ quan khác, từ những cái bẫy liền phóng ra không biết bao nhiêu là ám khí. Hân Hân giương kiếm, vung chém đánh bay toàn bộ xuống đất. Nhưng đây lại thực chỉ là một màn mở đầu để đánh lạc hướng, giúp Thiên Thi tiếp cận Hân Hân một cách bất ngờ.

Thiên Thi: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Thị Ảnh!”

Thi triển chiến kỹ tạo ra đến bốn thực ảnh của bản thân, Thiên Thi xuất hiện bao vây Hân Hân từ mọi hướng xung quanh. Hai thực ảnh lấy ám khí phóng đi, hai thực ảnh còn lại trực tiếp lao lên tấn công Hân Hân.

Trước sự bao vây, Hân Hân vẫn bình tĩnh vung kiếm đỡ lại đám ám khí rồi sau đó là đối phó với hai thực ảnh của Thiên Thi. Thực ảnh đầu tiên lao tới vung vuốt chém, Hân Hân nghiêng người tránh. Thực ảnh thứ hai lúc này lao tới, Hân Hân liền hòa vào màn đen rồi di chuyển vòng ra sau, một kiếm chém tan thực ảnh đó. Thực ảnh tấn công lúc đầu quay lại trảm một nhát, Hân Hân nhanh chóng nhảy xuống mặt đất tránh, đồng thời thực hiện tư thế chuẩn bị vung kiếm.

Hân Hân: “Kiếm Thức – Đại Lăng Ảnh Trảm!”

Xoay người một vòng chém một nhát ngang theo hình bán nguyệt, Hân Hân tạo ra đường kiếm với sóng năng lượng hắc ám, chém tan tiếp một thực ảnh của Thiên Thi.

Hân Hân: “Lâu lắm rồi mình mới dùng đến kiếm thức, đã vậy còn tận hai lần.”

Thiên Thi: “Ra vậy, đến mức này mà em vẫn chưa dùng hết thực lực của mình hay sao?”

Thiên Thi lao tới, Hân Hân vội vung kiếm chém một nhát nhưng hóa ra đó chỉ là thực ảnh với vài quả pháo khói mang trên người. Lập tức, những quả pháo kia phát nổ, tạo ra một làn khói dày đặc lan tỏa ra khắp xung quanh. Hân Hân vừa lao ra khỏi bên ngoài, Thiên Thi đã lập tức lao tới. Hân Hân vừa vung kiếm định chém thì phải khựng lại vì ở phía sau bị một Thiên Thi khác bất ngờ kề dao vào cổ của mình.

Thiên Thi đứng đối diện: “Tuy rất muốn đấu với em một trận hết sức, nhưng có lẽ là không được rồi.”

Hân Hân không nói gì, cẩn thận quan sát từng động tác của đối phương. Khi Thiên Thi ở phía sau bắt đầu hướng chiếc dao giơ lên chuẩn bị đâm một nhát tống để tống mình ra ngoài, Hân Hân liền bất ngờ quay lại vung kiếm hất văng chiếc dao trên tay đối phương rồi tiếp tục dứt khoát đâm tới trước một nhát. Thiên Thi trước mặt Hân Hân lúc này liền vụt biến mất, Thiên Thi còn lại thì áp sát đưa móng vuốt tới tấn công.

Cả hai chém qua lại loạn xạ một lúc, Thiên Thi thật bất ngờ xuất hiện, vung vuốt chém một nhát. Hân Hân rút đoản đao đưa ra sau đỡ lại, bắt đầu cùng lúc ứng chiến với cả hai Thiên Thi. Đánh tiếp được một hồi lâu, Hân Hân tìm cơ hồi liền di chuyển ra xa, tạo khoảng cách với đối phương. Nhưng Thiên Thi lập tức áp sát...

Hân Hân: “Xem ra hết cách rồi. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Hóa Thể Hắc Ám La Sát.”

Lưỡi vuốt của Thiên Thi vừa lao tới, Hân Hân bất ngờ tỏa ra một luồng khí tức vô cùng dữ dội, đến mức đẩy Thiên Thi văng ngược trở lại.

Thiên Thi: “Khí tức hắc ám thật mạnh mẽ, rõ ràng không phải chiến kỹ dạng cường hóa thông thường.”

Lúc này có nhiều cường giả ngồi trên khán đài nhận ra chiến kỹ mà Hân Hân đang phát động, vẻ mặt vừa bất ngờ ngạc nhiên lại vừa có chút gì đó hứng thú vô cùng.

Ryan mỉm cười: “Hắc Ám La Sát sao? Đúng là được mở mang tầm mắt rồi.”

Hiện diện với luồng khí tức đen tuyền bao quanh cơ thể, Hân Hân đồng thời đổi sang một ánh mắt sắc bén và rất lạnh lùng, sát khí tỏa ra lớn mạnh đến khó tả, trên người thì bắt đầu xuất hiện vài đường họa tiết uốn lượn. Hân Hân ngẩng mặt nhìn Thiên Thi một cái, bất ngờ sau đó vung kiếm, lập tức cả đôi mắt liền tỏa ra luồng khí màu đen.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.