Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần gia Băng Nghi Sơn

Tiểu thuyết gốc · 10084 chữ

Lò luyện đan đã được chuẩn bị hoàn tất cho Minh Thiện trong căn phòng sạch sẽ, bốn bề không gian vô cùng yên tĩnh, không một ai được phép đến làm phiền. Đợi thảo dược sau đó cũng được đem đến đầy đủ, Minh Thiện liền bắt đầu công việc của mình. Đầu tiên là lên lửa cho lò, sau đó cẩn thận dùng hồn lực dẫn vào tăng nhiệt độ hỏa diễm đến thích hợp.

Long hồn: “Tiểu tử, ngươi không cần xem lại sách của HaLynh sao ?”

Minh Thiện: “Đan dược giải u độc này ta từ lâu đã thành thạo rồi, không cần phải xem lại sách làm gì.”

Mười một loại thảo dược đặt trên bàn, Minh Thiện theo tuần tự đưa vào lò rồi bắt đầu luyện hóa, rất nhanh đã tạo thành mười một giọt linh dược tương ứng xoay chuyển xung quanh nhau. Minh Thiện bắt đầu khai Long hồn ấn kỹ, mượn hồn lực Quang Thánh Hoàng Kim dẫn thêm vào, dùng thấu cảm hồn lực để nắm được tất cả mọi quá trình đang diễn ra lúc này trong lò luyện đan.

Long hồn: “Tiểu tử này không hổ danh là người y tộc Dương gia, ngộ cảm về luyện đan ở tuổi này lại có thể đạt mức cao thâm như vậy.”

Tròn thời gian nửa nén nhang sau, đan luyện ra đã thành hình, hương thơm tỏa ra lại ngào ngạt khắp dinh phủ. Khá Phú và hầu cận liền lập tức theo mùi mà chạy đến, đứng thành hàng dài hồi hộp đợi trước cửa phòng luyện đan.

Khá Phú: “Chỉ luyện chưa đến nửa nén nhanh, đan thành lại thơm đến mức này, thật là tuyệt diệu mà.”

Minh Thiện bên trong phòng lúc này mới mở toang nắp lò luyện, lấy đan dược ra, khí tức giải phóng kèm theo lại mạnh mẽ thổi mở tung luôn cửa ra vào. Trước mắt nhiều người lúc này là một viên đan dược màu xanh lục tỏa hào quang rực rỡ, cùng với một hương thơm thanh túy ngạt ngào bay lơ lửng giữa lòng bàn tay của Minh Thiện. Trên trời cao, gió thổi đưa mây bay vùn vụt, cực quang hiện thế trước áng trăng mờ.

Lão quản gia: “Đây... đây... Phẩm cấp đan dược này cao đến mức nào mà lại có thể sinh ra dị tượng thiên địa như vậy chứ ?”

Khá Phú: “Con gái ta... Vậy là có thể được cứu sống rồi.”

Ai ai trong dinh phủ cũng đều có mặt ở đó, vui mừng không ngớt. Riêng chỉ có con trai thành chủ là Khá Giàu lại chẳng thấy mặt đâu cả, mà cũng chẳng có ai lúc này quan tâm điều đó. Đến khi Minh Thiện cùng mọi người nhanh chóng đem đan dược đến phòng của con gái Khá Phú thì trông thấy lính canh bên ngoài đều bị đánh gục, trong phòng thì bắt gặp Khá Giàu cùng hai tên thuộc hạ, trong tay hắn còn cầm một lọ thuốc, đang cố xông qua màn sương độc tỏa quanh giường của tiểu nữ.

Khá Giàu: “Sao... sao có thể nhanh vậy chứ ?”

Trông thấy tình cảnh lại thấy cả vẻ mặt sợ sệt của tên Khá Giàu kia, Minh Thiện biết ngay hắn đang làm ra chuyện không mấy tốt đẹp gì liền lao nhanh tới giật lấy lọ thuốc, xuất kiếm đánh đối phương bay đập người mạnh vào vách tường. Hai tên thuộc hạ của Khá Giàu thấy thế đã cùng, run rẩy quỳ xuống nhận tội trạng, nói rõ mưu đồ muốn hãm hại em gái của Khá Giàu ra trước mặt tất cả mọi người.

Khá Phú: “Tên tên nghịch tử này... !”

Vừa giận lại vừa đau lòng vô cùng, Khá Phú bất lực kêu người vào vác Khá Giàu và hai tên thuộc hạ phản nghịch kia rồi vội vàng chạy đến gần nhất để xem tình hình của con gái mình.

Minh Thiện bắt đầu đưa viên đan dược mình luyện thành vào miệng của con gái Khá Phú, sau đó đồng thời dùng hồn lực của mình dẫn vào cơ thể cô ấy, từ từ phối hợp dược tính để thanh tẩy u độc. Làn da của vị tiểu thư từ từ trở nên trắng sáng trở lại, điểm u độc ở sau cổ cũng dần tiêu biến, sắc thái hồng hào trở lại.

Long hồn: “Tiểu tử, viên Thanh U Độc Đan thượng phẩm cấp 9 thập nhất giai này của ngươi hôm nay nếu để đồn ra ngoài thì không chừng sẽ làm thiên hạ đại loạn đấy.”

Minh Thiện: “Ta thật không hề mong điều đó xảy ra chút nào đâu.”

Con gái của Khá Phú sau đó thổ huyết, nôn tất cả u độc trong người ra bên ngoài. Minh Thiện nhanh chóng lấy hồn lực của mình khống chế số độc kia, đưa vào một chiếc lọ rồi bịt kín lại đưa cho đám người làm đứng ngoài xử lí. Sương độc quanh giường tan hết, nàng tiểu thư thoát khỏi cơn đau tột cùng, dần dần mở mắt ra được, thậm chí còn có thể ngồi dậy.

Khá Phú: “Ôi Trúc Y Cơ, cuối cùng cũng cứu được con rồi.”

Đôi mắt òa khóc như một đứa trẻ, Khá Phú liền vội vàng chạy đến ôm chặt lấy con gái, vẻ mặt rõ ràng là đang vô cùng hạnh phúc.

Long hồn: “Ra con nhóc này tên là Trúc Y Cơ, ta còn tưởng là Khá gì nữa chứ. Chắc là theo họ mẹ... ?!!!”

Tập trung quá nhiều vào việc luyện đan, tinh thần có chút kiệt sức, Minh Thiện liền tầm mắt xoay tròn, bất ngờ đứng không vững mà phải vội vàng tìm một cái ghế để ngồi xuống nghỉ. Thấy vậy, Khá Phú liền đứng dậy định kêu người thì Minh Thiện đưa tay ra hiệu cản lại.

Minh Thiện: “Không sao, ta chỉ cần ngồi nghỉ một lát là được.”

Viên đan dược Minh Thiện luyện ra vượt xa hiệu dụng, Trúc Y Cơ vậy mà lại có thể lập tức đứng dậy được. Theo lẽ thường tình, Y Cơ liền đi đến trước mặt Minh Thiện, cúi đầu cảm ơn ân nhân vừa cứu mình.

Y Cơ: “Ơn cứu mạng hôm nay, Trúc Y Cơ cả đời này báo đáp không hết.”

Khá Phú: “Trước đây ta có lỡ đắc tội, hy vọng ân nhân đức cao độ lượng, có thể bỏ qua.”

Minh Thiện: “Được rồi, ta có chuyện muốn nhờ ngài trấn chủ đây. Đan dược ta luyện ra hôm nay, đừng lan truyền ra bên ngoài. Nếu để bị kẻ xấu dòm ngó cũng đồng nghĩa các người đã đẩy ta vào nguy hiểm, là lấy oán báo ân rồi đấy.”

Khá Phú: “Lời căn dặn của ân nhân, Khá Phú nhớ rõ.”

Minh Thiện gật đầu, bắt đầu nhắm mắt lại rồi ngồi thiềng định một lúc. Đến khi thể lực đã khôi phục trở lại trạng thái bình thường, Minh Thiện liền đứng dậy.

Minh Thiện: “Trời cũng sắp sáng, ta cũng phải trở về nhà trọ chuẩn bị tiếp tục việc của ta đây. Tạm biệt.

Khá Phú: “Ân nhân, ngài có cần gì không ? Ta sẵn sàng...”

Minh Thiện: “Thôi được rồi, không cần đâu. Chỉ cần trấn chủ kêu đám người của mấy gia tộc kia dạt đường, đừng ai cản trở ta rời khỏi đây là được.”

Khá Phú: “Ta làm ngay đây. Người đâu, thông báo rằng tiểu thư đã được cứu, vị này đây là ân nhân của ta, tuyệt đối không kẻ nào được động đến.”

Ban bố lệnh sau đó được đưa đi khắp tiểu trấn, Minh Thiện từ phủ chủ trấn trở về nhà trọ, tuyệt nhiên không còn ai gây sự, hơn nữa còn được tung hô nồng hậu.

Đình Kha: “Không hổ danh là thiếu chủ của Dương gia, đi giải độc mới một tí đó đã trở về, lại được tung hô không ít.”

Meyzuru: “Minh Thiện, dị tượng trên trời lúc nãy là...”

Minh Thiện chỉ mỉm cười một cái rồi không trả lời thêm gì, mọi người cũng tự hiểu nên không ai hỏi thêm gì nữa. Đồ đạc thu xếp xong, xe ngựa đã được đưa đến, Minh Thiện trả tiền phòng rồi lập tức khởi hành thẳng tiến tiếp tục hướng đến Băng Nghi Sơn.

Còn về chuyện nhà của Khá Phú. Khá Giàu dù là trai lớn nhưng Trúc Y Cơ xinh đẹp lại tài giỏi hơn người, vì lo quyền thế nên hắn từ lâu đã mưu đồ lợi dụng việc em gái mình mắc u độc chờ chết để trở thành người duy nhất trong danh sách thừa kế, sau lại vì chuyện u độc của em gái có thể chữa khỏi, Khá Giàu lo lắng ngồi không yên nên đã định hạ thêm độc định giết Y Cơ nhưng chẳng may ngay lúc chưa kịp ra tay đã bị phát hiện. Vì là con, Khá Phú chỉ thể chấp nhận trục xuất hắn ra khỏi nhà, đưa tới biên ải. Về phần Cô Hồn tiên sinh kia, xét thế nào cũng không tránh khỏi tội chết.

Mặt trời ló dạng nơi đỉnh ngọn cây, đây cũng là lúc xe ngựa đưa nhóm Minh Thiện đến chân núi của Băng Nghi Sơn. Chỉ mới là điểm đầu của Bắc Thánh Thành ngăn với Đông Tháng Thành, còn chưa phải điểm cực nhưng vùng đất trải rộng ra khắp một cõi xung quanh chỉ toàn là tuyết trắng và cơn giá lạnh. Xe ngựa không thể trực tiếp chạy lên núi, đám Minh Thiện liền thay lớp áo dày, bước xuống.

Altonia: “Hắt xì !!! Lạnh... Lạnh quá...”

Tuyết Nhi: “Vẫn còn chưa lạnh bằng mùa đông đâu, khi đó ngày nào cũng có bão tuyết luôn đấy.”

Đi được vài bước đã có người thuộc Trần gia Băng Nghi Sơn đang canh gác dưới chân núi này đi đến để kiểm tra nhóm Minh Thiện. Tuyết Nhi nhanh chóng chạy đến. Vừa trông thấy bóng dáng của tiểu thư nhà mình, người kia đã vui mừng rồi vội vàng ra hiệu cho thuộc hạ từ đằng xa mở cổng truyền tống. Từ đây, nhóm Minh Thiện được đưa thẳng lên tới đỉnh của Băng Nghi Sơn, nơi đặt tổng dinh phủ họ Trần.

Tuyết Nhi: “Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.”

Altonia: “Thật là tráng lệ quá.”

Minh Thiện: “Nơi này, đúng là không thay đổi gì cả.”

Từ cổng truyền tống bước ra, trước mắt mọi người chính là một tòa thành được làm bằng Chân Băng vô cùng uy nghiêm và lộng lẫy, với bốn trụ thành to lớn đều được xây theo hình dáng của bốn vị chiến binh dũng mãnh nhất lịch sử Trần gia Băng Nghi Sơn. Lại từ nơi đây nhìn xuống dần tới sườn núi, có không biết bao nhiêu là ngôi làng nhỏ nằm rải rác, thêm vào đó là những cánh đồng mang màu xanh lam của những loài rau màu đặc hữu được trồng nơi đây, cảm giác yên bình biết bao.

Lúc này vừa hay tin con gái trở về thăm nhà, gia chủ Trần gia Băng Nghi Sơn – Trần Tuyết Phong vội vàng chạy ra đón, vẻ mặt hết sức là vui mừng.

Tuyết Phong: “Con gái yêu của ta trở về rồi, thật tốt quá !”

Nhưng vẻ mặt đang vui vẻ của Tuyết Phong gia chủ bỗng nhiên vụt mất khi thấy theo sau con gái mình có đến bốn tên nam nhân, tên nào tên nấy đều lạ hoắc, cảm thấy chẳng đáng tin chút nào.

Tuyết Phong: “Bọn nào đây ?”

Minh Thiện: “Đã lâu không gặp ngài. Là cháu, Dương Minh Thiện.”

Tuyết Phong: “Hmmm... Dương Minh Thiện. Dương, họ Dương à...”

Suy nghĩ còn miệng thì lẩm ba lẩm bẩm một lúc, Tuyết Phong sau đó nhớ ra Minh Thiện liền sắc mặt lại vui vẻ tươi tắn trở lại.

Tuyết Phong: “A ha, thằng ranh con lớn đến vậy rồi sao ? Được, được lắm. Rất có phong thái của Nguyễn Minh Nam cha ngươi.”

Sau đó sắc mặt của Tuyết Phong lại biến đổi, tiếp tục trưng ra thái độ nhìn chằm chằm Tinh Thành, Đình Kha và Minh Anh.

Tinh Thành: “Vãn bối là Lưu Tinh Thành.”

Đình Kha: “Vãn bối là Lam Đình Kha.

Minh Anh: “Còn vãn bối là Hào Minh Anh. Cả ba đều là học viên của Đông Thánh Viện.”

Minh Thiện: “Chúng cháu là câu lạc bộ khảo cổ học, vì một vài việc của hội nên đến đây xin phép sẽ làm phiền ngài vài hôm.”

Một lần nữa sắc mặt thay đổi 360 độ, Tuyết Phong gia chủ bỗng cười phá lên, vui vẻ thoải mái trở lại.

Tuyết Phong: “Phiền gì chứ. Ta sẽ kêu người đi chuẩn bị chỗ ở cho mấy đứa, giờ thì vào đây nghỉ ngơi đi, đường xa chắc cũng mệt lắm rồi nhỉ ?”

Tuyết Nhi: “Thật nhớ đồ ăn mà cụ A Tam nấu.”

Tuyết Phong: “Được rồi, được rồi con gái. Ta sẽ bảo A Tam nấu mấy món ngon cho.”

Theo chân Tuyết Phong gia chủ, Minh Thiện cùng mọi người trong nhóm tiến vào trong dinh phủ của Trần gia. Thật không hổ danh là gia tộc tự trị, ngay cổng vào dinh phủ đã có hẳn một thao trường huấn luyện rộng lớn chẳng thấy nổi điểm cuối. Ở đây có cả quân đội và võ giả đang luyện tập, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng số lượng đếm sơ qua đã hơn nghìn người. Trên các bức tường thành, chiến thú đứng thành hàng dài, uy dũng vô cùng.

Long hồn: “Chỉ là một nhánh trong gia tộc họ Trần, Trần gia ở Băng Nghi Sơn này lại lớn mạnh đến như vậy, hòang tộc lại không nói gì sao ?”

Minh Thiện: “Không. Trần gia Băng Nghi Sơn là chi cổ nhất của Trần tộc còn tồn tại, vùng đất này từ thời viễn cổ đã là đất tổ của họ. Kim Linh tộc tuy đứng đầu Đế Quốc Thánh Thành, nhưng cũng không thể lấy đó làm cớ bắt Trần gia ở đây quy phục mình. Với lại tuy gọi là tự trị, trung lập nhưng Trần gia Băng Nghi Sơn luôn bí mật hợp tác với hoàng tộc, chống lại sự dòm ngó của các thế lực bên ngoài với Đế Quốc Thánh Thành.”

Long hồn: “Chính trị đúng là phiền phức.”

Đi đến phòng nghỉ đã được chuẩn bị, mọi người mở cửa đi vào thì Tuyết Phong gia chủ bất ngờ nắm lấy lưng áo của Minh Thiện, kéo cậu sang một góc rồi nhìn chằm chằm.

Tuyết Phong: “Minh Thiện này, con với Tuyết Nhi nhà ta cũng ở bên cạnh nhau một tuần rồi vậy cả hai đã... ấy ấy chưa ?”

Minh Thiện: “Dĩ nhiên là chưa. Tuyết Phong gia chủ ngài yên tâm, cháu không dám làm ra mấy chuyện đó đâu.”

Một bên rõ ràng là từ đầu có ý tác hợp, chỉ đang thuần là muốn hỏi xem mọi chuyện tiến triển đến đâu hay thôi. Còn một bên lại nghiêm túc quá, tưởng là đối phương đang tra khảo trị tội mình hay sao nên trả lời vô cùng thật lòng, làm bên người phải thở dài tiếc nuối.

Tuyết Phong: “Hai... Bọn trẻ thời nay sao mà hiền vậy. Nhớ năm đó, mình mười bốn tuổi đã thịt được mẹ của Tuyết Nhi rồi.”

Minh Thiện: “Ngài... Không sao chứ ?”

Lắc đầu, Tuyết Phong: “Thôi, ta không sao cả. Con về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta cũng còn có công chuyện phải giải quyết.”

Minh Thiện: “À, vâng...”

Tuyết Phong gia chủ với bộ mặt chán nản quay đầu rời đi, mỗi bước đi nghe sao nặng nề. Minh Thiện nhìn theo như kẻ ngốc ngây người một lúc, sau đó mới trở lại phòng. Căn phòng có tất cả ba gian vô cùng rộng, nam ở bên trái, nữ ở bên phải, ở giữa được dùng làm nơi gặp mặt chung. Minh Thiện mở vách ngăn cách vào gian phòng bên nam, Đình Kha và Minh Anh đang sắp xếp đồ, còn Tinh Thành vì thể lực vẫn chưa phục hồi nên đã lập tức nằm xuống ngủ ngay tại chỗ.

Minh Thiện: “Tiền bối Tinh Thành xem ra vẫn còn rất mệt, có lẽ một lát mình nên đi tìm ít thảo dược cho anh ta dưỡng sức.”

Cùng lúc đó tại một ngôi làng nằm ở bên sườn núi Băng Nghi Sơn, đám người Tiểu Nhu phải vất vả lắm mới qua mặt được lính canh mà trèo lên đến đây, ai nấy lúc này cũng đều mệt không còn lấy một miếng sức để mà đi tiếp nữa.

CoTu: “Đại tỷ à, tiểu đệ mệt quá rồi.”

CoTi: “Tiểu đệ cũng vậy, đuối quá đi.”

Tiểu Nhu: “Ha... ha... Rồi, đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi lấy sức cũng được.”

Vậy là đám Tiểu Nhu ghé vào ngôi làng, tìm một cái quán nước nhỏ để ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại sức. Với lại mục tiêu hiện đang ở trong dinh phủ Trần gia Băng Nghi Sơn, nên cũng chẳng thể ra tay giết liền được.

Phía tây tại Băng Nghi Sơn, nằm cách dinh phủ Trần gia một đoạn khá xa là vùng đất tuyết mịn dày thành đống cao hơn chục mét, không ai sinh sống, được gọi là lãnh địa băng hoang. Nơi đây theo lịch sử ghi chép, chính là địa điểm mà Bạch Dực Yêu Thần đã chọn để chôn vùi toàn bộ người và văn minh của man tộc Huyết Ma vào thời xa xưa, khiến tất cả đều nằm trong lớp Chân Băng Huyền Chất, cứng hơn Chân Băng gấp mười lần ở bên dưới lớp tuyết dày cao chục mét kia. Tuy cứng là vậy, nhưng bất ngờ trên lớp Chân Băng Huyền Chất bỗng có một vết nứt lớn, có lẽ chỉ vừa mới xuất hiện được vài ngày trước. Thật chẳng biết là đã có thứ khủng khiếp gì đã thoát ra từ đó hay chưa ?

Trở lại dinh phủ Trần gia Băng Nghi Sơn, trời cũng độ đang về chiều. Sau khi đã nghỉ ngơi khỏe khoắn xong, Tuyết Nhi liền xung phong dẫn mọi người đi thăm quan xung quanh “nhà” của mình.

Minh Thiện: “Minh Anh, cậu không định đi với bọn mình sao ?”

Minh Anh: “Đám phù vân này, mình muốn xử lí cho xong bọn chúng nên không đi đâu.”

Đình Kha: “Thế thì cho anh gửi Tinh Thành ở đây nhờ em chăm sóc luôn nhé.”

Minh Anh: “Được rồi, tiền bối cứ yên tâm.”

Thế là ngoài Tinh Thành và Minh Anh thì những người còn lại đều đi cùng Tuyết Nhi để thăm quan một trong những tòa thành lớn nhất Thánh Thành Đế Quốc. Nhưng có vấn đề vô cùng lớn đó là với sự xuất hiện của một lúc bốn cô nàng xinh đẹp như vậy, phiền phức sẽ nhanh chóng kéo đến từ đám nam nhân.

Trần Thiếu: “Tuyết Nhi, có phải là nàng không ?”

Tuyết Nhi: “Trần Thiếu đó à ? Lâu rồi không gặp.”

Một chàng thiếu niên chừng độ tuổi với Minh Thiện vội vàng chạy đến chỗ của Tuyết Nhi, theo tên gọi thì là Trần Thiếu. Là một trong những gương mặt thiên tài của Trần gia Băng Nghi Sơn, vô cùng có tiếng nói. Trần Thiếu với Tuyết Nhi thì vui vẻ niềm nở, lại nhìn sang đám Meyzuru thì mắt càng sáng rỡ nhưng đến lúc thấy hai người Minh Thiện và Đình Kha thì liền thoáng nhíu mày khó chịu. Cũng vì vậy, hắn quay sang hỏi thăm làm quen danh tính của đám Meyzuru trước.

Trần Thiếu: “Xin tự giới thiệu. Mình là Trần Thiếu, hiện đang là học viên của Bắc Thánh Viện. Cho hỏi danh tính của vị tiểu thư đây là...”

Meyzuru: “Mình là Hamiko Meyzuru, học viên của Đông Thánh Viện.”

Trần Thiếu: “Hamiko... Ra là con gái của đại tướng Hamiko danh trấn đế quốc. Thật vinh hạnh quá. Thế còn vị tiểu thư tóc đen xinh đẹp này, có thể cho mình biết tên được không ?”

Với kinh nghiệm nhìn một cái là biết ánh mắt của bọn háo sắc dung tục thế nào, Hân Hân tỏ ý khinh thường rồi im lặng ngoảnh mặt làm ngơ tên Trần Thiếu, quay lưng bỏ đi ra phía sau lưng của Minh Thiện.

Suy nghĩ, Trần Thiếu: “Con ả đáng chết này, ra là hoa đã có chủ. Được lắm, coi chừng ta NTR chết cô.”

Cái ánh nhìn đầy tà ý của Trần Thiếu khi liếc nhìn Hân Hân đã để cho Minh Thiện nhìn thấy. Lập tức Minh Thiện bước đến trước mặt Trần Thiếu, trừng mắt lên tiếng, đến sát khí cũng tỏa ra đe dọa đối phương.

Minh Thiện: “Nhị thiếu chủ y tộc Dương gia, Dương Minh Thiện. Rất vui... được gặp cậu, Trần Thiếu.”

Trần Thiếu: “À... Rất... rất vui được gặp, Minh Thiện.”

Chào hỏi nhau qua lại một lúc, Trần Thiếu sau đó liền vội vã rời đi trong sự tức giận và cả sự sợ hãi lạnh người vì sát khí và ánh nhìn đầy áp lực mà Minh Thiện dành tặng cho hắn.

Lầm bầm, Trần Thiếu: “Khốn kiếp... Dương Minh Thiện, ta nhớ bản mặt ngươi rồi.”

Trần Khiếu vừa đi chân vừa run rẩy, khiến hắn nhiều lúc loạng chọang suýt ngã ra đất. Minh Thiện và những người khác nhìn theo, cảm giác có chút mắc cười.

Altonia: “Cái tên đó, vừa nhìn đã biết là một tên mặt trắng xấu xa rồi.”

Tuyết Nhi: “Trần Thiếu, con trai của phó thống lĩnh lục quân đoàn của Trần gia Băng Nghi Sơn. Hắn bề ngoài thường tỏ ra vẻ mặt tử tế với những cô gái, nhưng tâm địa thật sự lại trái ngược hoàn toàn. Tuyết Nhi không ưa gì hắn, nhưng cũng không thể công khai thù địch với hắn được.”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Ra là con trai của một phó thống lĩnh, nếu đụng chuyện mà có lỡ tay xử hắn cũng không tạo ra quá phiền phức đâu nhỉ ?”

Long hồn: “Tiểu tử, ngươi càng ngày càng chiến lắm rồi đấy.”

Nhưng so với Trần Thiếu, người tiếp theo xuất hiện mới đúng là một kẻ thật sự khó nhằn. Trần Tiêu, con trai của đại thống lĩnh hắc kỳ quân Trần Nhâm. Mà tại Trần gia Băng Nghi Sơn này, nhà họ Trần Nhâm chính là thế lực mạnh nhất chỉ đứng sau Trần Tuyết Phong gia chủ. Lão tổ Trần Nhâm trước đây lại có công rất lớn trong việc tạo dựng Trần gia Băng Nghi Sơn, vì thế sau này Trần Nhâm cũng được hưởng không ít quyền lợi. Trần Tiêu cậy thế cha mình, hống hách vô cùng, lại còn là một kẻ thâm sâu nham hiểm, những người chống đối hắn thường gặp phải kết cục không tốt. Phiền phức hơn khi ai cũng biết, Trần Tiêu này có tình ý với Tuyết Nhi từ lâu, chỉ có điều tên Trần Tiêu này yêu một cách quá bạo lực.

Trần Tiêu: “Tuyết Nhi, cuối cùng nàng cũng đã về rồi. Một tuần này ta sự rất nhờ gương mặt của nàng, hãy trở về Bắc Thánh Viện đi được không ?”

Vừa trông thấy Trần Tiêu thì lập tức Tuyết Nhi tránh còn hơn là tránh tà, thái độ so với Trần Thiếu vừa nãy còn có vẻ là thân thiết hơn chục lần.

Tuyết Nhi: “Xì, kệ ngươi chứ. Tuyết Nhi ta học ở đâu, còn lâu Trần Tiêu ngươi mới có quyền quyết định. Với lại bổn tiểu thư cũng nói rồi, tránh xa ta ra !”

Trần Tiêu: “Tuyết Nhi, nàng đừng vậy mà, ta...”

Trần Tiêu tiến đến càng gần Tuyết Nhi, vừa nói vừa đụng tay đụng chân với đối phương. Minh Thiện và những người định vào giúp Tuyết Nhi nhưng không ngờ Tuyết Nhi vô cùng mạnh mẽ, giằng co không lại liền dứt khoát cho Trần Tiêu một đạp té ngã ngửa về sau.

Tuyết Nhi: “Trần Tiêu, tên điên nhà ngươi !”

Cổ tay Tuyết Nhi đỏ ửng, in hằn cả năm dấu móng tay vấu vào của Trần Tiêu. Minh Thiện thấy vậy liền chạy đến, đưa lòng bàn tay mình ra rồi sử dụng hồn lực của bản thân để trị thương cho Tuyết Nhi.

Trần Tiêu: “Tên khốn tóc trắng kia, ngươi mau bỏ Tuyết Nhi của ta ra.”

Minh Thiện: “Ồn ào.”

Trần Tiêu: “Muốn chết !”

Ngay lập tức Trần Tiêu tức giận đứng dậy, một bước lao thẳng tới Minh Thiện, thi triển hồn lực lôi nguyên tố rồi liền một chưởng dứt khoát tung ra.

Đình Kha: “Bình tĩnh lại... nào !”

Từ lòng bàn tay của mình, Đình Kha sinh ra những sợi dây leo bất ngờ lao tới trói lấy tay chân của Trần Tiêu, giữ hắn đứng yên một chỗ, không làm phiền Minh Thiện trị thương.

Trần Tiêu: “Mộc nguyên tố ?!! Chết tiệt, tên khốn kia mau tha ta ra.”

Đình Kha: “Cậu là Trần Tiêu nhỉ ? Còn trẻ mà nóng nảy quá không tốt đâu.”

Trần Tiêu: “Lắm lời. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Bạo !”

Lập tức xung quanh cơ thể Trần Tiêu giải phóng điện tích vô cùng dữ dội, nhanh chóng đánh rã đám dây leo của Đình Kha. Trần Tiêu thoát ra được, liền tiếp tục quay sang phía Minh Thiện.

Trần Tiêu: “Tên khốn, lần này người chết chắc...”

Tuyết Nhi: “Trần Tiêu, ngươi đừng có quá đáng !”

Cổ tay vừa được chữa lành, Tuyết Nhi liền đứng ra phía trước bảo vệ Minh Thiện, ngăn cản Trần Tiêu ra tay. Nhưng Trần Tiêu chẳng ngờ vì thế cơn ghen càng nổi dậy, tay thi triển sát thuật, một ý muốn ra tay với cả hai.

Trần Nhâm: “Trần Tiêu, con làm càn đủ chưa ?”

Một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng tỏa ra khiến Trần Tiêu phải dừng tay, Tinh Vương cường giả Trần Nhâm từ đâu bất ngờ xuất hiện, quay lưng đứng trước mặt Trần Tiêu.

Trần Nhâm: “Tuyết Nhi tiểu thư, việc lần này lỗi là do Trần Tiêu con ta quá nóng nảy, hy vọng tiểu thư có tấm lòng rộng lượng hãy bỏ qua cho hắn.”

Trần Nhâm thân là đại thống lĩnh hắc kỳ quân của Trần gia Băng Nghi Sơn, lời xin lỗi của người này tuyệt nhiên Tuyết Nhi phải nể mặt mà chấp nhận, bỏ qua việc của Trần Tiêu đã gây ra nãy giờ.

Tuyết Nhi: “Thôi vậy, chúng ta đi thôi.”

Sau đó Tuyết Nhi tiếp tục dẫn mọi người đi xung quanh tham quan những chỗ khác. Trần Tiêu bất lực nhìn theo, sau đó lại tiến lên phía trước nhìn mặt Trần Nhâm cha mình.

Trần Nhâm: “Trần Tiêu, con có biết tiểu tử mà con vừa muốn giết là ai không ? Đó chính là Dương Minh Thiện, thiếu chủ y tộc Dương gia đã được lão Tuyết Phong kia chọn để gả con gái hắn. Hôm nay nếu ta không có mặt, sẽ xảy ra hai trường hợp. Một là Trần Tiêu con đả thương được Tuyết Nhi và tên tiểu tử Minh Thiện, sau đó thì đưa đầu ra cho Tuyết Phong và Dương gia một lần chém xuống.”

Trần Tiêu: “Cha, chẳng lẽ...”

Trần Nhâm: “Không thể, quyền hạn ta có mức, sẽ không thể nào xin được cho con đâu. Nhưng ta chỉ vừa nói ra một trường hợp, còn trường hợp thứ hai nữa. Đó là con, sẽ bị con bé tóc đen kia một kiếm giết chết trước khi kịp đụng tới được tên tiểu tử kia đấy. Kể cả Tuyết Nhi, đứa con gái của đại tướng Hamiko và con bé yêu tinh, tất cả cũng đã sẵn sàng ra tay với con. Có điều con bé tóc đen lại sát khí cuồn cuộn, vị trí đứng cũng hoàn hảo để xuất kiếm ra trước nhất.”

Trần Nhâm vừa nói, vừa đưa mắt nhìn chằm chằm sau bóng lưng của Hân Hân. Trần Tiêu thì sau khi nghe được những lời cha mình vừa nói, thoáng chút cảm thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn rất để tâm, tức giận vì chuyện vừa rồi. Biết rõ tính con trai mình, Trần Nhâm cũng liền lên tiếng âm thầm căn dặn trước.

Trần Nhâm: “Nếu con muốn xử lí tiên tiểu tử đó, tốt nhất là nên làm trong tối, tránh vì lỗ mãng mà tạo ra phiền phức rồi để ảnh hưởng đến đại sự của ta. Biết chưa hả ?”

Trần Tiêu: “Vâng, con biết rồi.”

Trần Nhâm: “Ừ, Trần gia Băng Nghi Sơn, thời gian để nó nằm trong tay ta đã sắp tới rồi.”

Sau khi theo sau Tuyết Nhi, tham quan được một phần xung quanh tòa thành của Trần gia Băng Nghi Sơn. Trời đã vào xế chiều, mọi người có vẻ mệt mỏi nên trở về phòng để nghỉ ngơi, riêng Minh Thiện có ý định ra ngoài để đến khu dân cư ở sườn núi tìm mua ít món đồ cần thiết.

Nằm gần tòa thành tráng lệ của Trần gia Băng Nghi Sơn, ngay nơi cao nhất của sườn núi phía nam là Băng Nghi Trấn. Nơi đây phồn vinh nhộn nhịp, được ví như một Đông Thánh Chi Lộ ở Bắc Thánh Thành. Minh Thiện tới đây tìm mua vài nguyên liệu cho mình, cũng vừa lúc đám Tiểu Nhu vào trong trấn bắt gặp từ xa.

CoTi: “Đại tỷ, mục tiêu đi một mình, ta có nên ra tay không ?”

Tiểu Nhu: “Từ từ đã. Ha, cái tên tiểu tử này đúng là, vừa đi đến đây không biết đã kiếm đâu ra phiền phức rồi. Chúng ta ngồi yên ở đây xem đi, có khi lại hoàn thành nhiệm vụ này mà thật sự chẳng cần tốn tí sức lực nào đấy.”

Lời của Tiểu Nhu như vậy là vì đã nhận ra sự hiện diện của một số kẻ, mà bọn chúng đều từ một vị trí âm thầm quan sát Minh Thiện với con mắt thù địch. Trong số đó chính là kẻ đang ngồi cạnh cửa sổ phía trên tầng hai của một tửu lầu ven đường, Trần Thiếu. Mà hắn không chỉ ngồi một mình ở đó, mà bên cạnh còn có hai tên sát thủ đang đợi lệnh.

Trần Thiếu: “Dương Minh Thiện, ngươi hôm nay dám làm mất mặt ta trước bao nhiêu là mỹ nhân như vậy nên cũng đừng trách ta phải ra tay độc ác dạy dỗ ngươi.”

Kỳ Long: “Chỉ có một tiểu tử, Kỳ Long chắc chắn sẽ giúp ngài giải quyết.”

Trần Thiếu: “Tốt lắm. Kỳ Lang, Kỳ Long hai ngươi làm tốt việc nay, khi về ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh. Nhớ, chỉ cần lấy lỗ tai hay vài cái chi của tên khốn đó là được rồi.”

Hai tên sát thủ Kỳ Long và Kỳ Lang nhận lệnh, đeo mặt nạ vào rồi vụt một cái liền biến mất, tiến hành thực hiện việc được giao. Trong khi đó, Minh Thiện vẫn chưa hay biết kẻ thù đã tìm đến tận cửa.

Minh Thiện: “Dù sao cũng chưa luyện Phục Lực Hồn Đan bao giờ, xem như lần này lấy số thảo dược mới mua được luyện ra thử, đem cho Tinh Thành anh ta uống rồi tiện làm chuột bạch luôn cũng không tồi.”

Long hồn: “Tiểu tử, ngươi lần này nhớ luyện đan khiêm tốn một tí đấy. Trong dinh phủ Trần gia Băng Nghi Sơn mà gây ra trấn động chắc chắn không chỉ cả thành mà toàn bộ cái núi này sẽ náo loạn đó, cái mạng của ngươi chắc chắn cũng sẽ bị vô số kẻ dòm ngó đến.”

Minh Thiện: “Biết rồi. Có điều ta có muốn luyện ra đan dược có thuộc tính cao một chút cũng khó, dù sao Phục Lực Hồn Đan này là lần đầu ta luyện, lại còn là đan dược quý nữa.”

Long hồn: “Với cái huyết mạch thiên tài của đệ nhất y tộc nhà ngươi, cái chuyện này khó nói lắm. Ta đây chỉ là dặn dò ngươi trước, tránh lúc đó lại gặp phiền phức.”

Minh Thiện: “Được rồi, được rồi. Ta biết rồi, lúc luyện đan ta sẽ nương... tay !!!”

Đang nói với Long hồn qua ý nghĩ trong đầu, Minh Thiện bất ngờ dừng lại, đồng thời đưa mắt liếc nhìn về phía sau. Long hồn cũng cảm nhận được có việc bất thường.

Long hồn: “Tiểu tử, bên ngoài là có kẻ địch sao ?”

Minh Thiện: “Ừm, hai tên. Tuy chưa biết rõ là kẻ nào, nhưng có vẻ là có chút thực lực đấy. Tới rồi...!!!”

Từ sau lưng Minh Thiện, tên Kỳ Long vận chuyển hỏa nguyên tố ra cánh tay, phi người thẳng lao tới, dồn lực trực tiếp tung ra một quyền đầy uy lực. Minh Thiện lập tức quay lại, bứt tốc lùi ra phía sau một khoảng trước nắm đấm của Kỳ Long.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Sát Châm.”

Lòng bàn tay ngưng tụ hồn lực quang nguyên tố, Minh Thiện kết thành một mũi kim ánh sáng rồi phóng nó về phía đối phương. Kỳ Long lập tức vận hỏa nguyên tố, một quyền đấm tan quang châm của Minh Thiện. Dân chúng thấy chiến liền bỏ chạy, lính canh gần đó lại làm ngơ như chẳng thấy gì xảy ra.

Minh Thiện: “Quyền pháp có chút lợi hại.”

Kỳ Lang: “Có sơ hở !”

Bỗng lúc này từ trên mái của căn lầu bên cạnh, Kỳ Lang hai tay tụ hóa hồn lực phong nguyên tố thành hình một con dã lang, chưởng nó lao vồ vào Minh Thiện đang đứng ngay phía bên dưới.

Minh Thiện: “Tên này thì xem ra có chút thâm sâu.”

Phong lang vô tới, Minh Thiện biết mà không tránh, chỉ nhẹ đưa một tay lên liền lập tức xuất long hồn từ trong cơ thể bay ra ngoài, một phát cắn làm tiêu tan con sói nhỏ. Minh Thiện cưỡi lên lưng long hồn, từ trên cao nhìn xuống xung quanh.

Minh Thiện: “Lính canh của Trần gia Băng Nghi Sơn đứng ở đó vậy mà lại có vẻ làm ngơ, xem ra hai tên này là do Trần Tiêu hoặc tên Trần Thiếu kia cử đến rồi.”

Từ dưới đất, Kỳ Long hồn lực hai lòng bàn tay tụ ra rồi bất ngờ nhập lại làm một khối hỏa viêm cầu. Hắn cúi người thủ thế, sau đó dồn lực tung ra một chưởng, khiến khối cầu kia hóa thành một tia lửa bắn thẳng lên chỗ Minh Thiện.

Minh Thiện: “Nếu đã làm ngơ ta thế rồi, vậy tự ta giải quyết luôn vậy. Long Hồn Ấn Kỹ, Khai Thể Tối Thượng !”

Hỏa viêm bắn tới, Minh Thiện hóa dạng tối thượng của Long Hồn Ấn Kỹ, một phát giải phóng sức mạnh đẩy tan công kích của Kỳ Long. Cơ thể Minh Thiện ấn vân lan rộng toàn thân, một số tỏa ra lơ lửng bay xung quanh rồi đồng loạt chuyển sang màu xanh quang, rực sáng cả một vùng trời.

Kỳ Long: “Màu mè ra vẻ, xem gia gia đây kéo ngươi xuống đất. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Thiên Bộ Hành.”

Dưới chân điều khí hồn, Kỳ Long mỗi bước trên không đều đốt hồn lực giải phóng khí lực, đẩy bản thân lên cao, nhanh chóng giúp hắn tới chỗ của Minh Thiện. Lập tức Kỳ Long tay trái toàn lực lấy thế, tung ra một quyền với ngọn lửa mãnh liệt bọc xung quanh thẳng về phía đối phương.

Minh Thiện: “Chỉ có vậy ?”

Trước một quyền của Kỳ Long, Minh Thiện bình thản đưa bàn tay mình ra tạo một bức ấn vân, đỡ lại công kích của đối phương như một tấm khiên. Uy lực va chạm hai bên cũng không ít, tạo thành xung kích lan ra một khoảng rộng ngay giữa không trung. Kỳ Long an toàn rơi trở lại xuống mặt đất.

Kỳ Long: “Một quyền của ta mà hắn lại đỡ nhẹ nhàng như thế ? Đúng là chết tiệt mà.”

Kỳ Lang: “Tên tiểu tử này, ngươi không thể lấy cứng ra đối phó với hắn được đâu. Phải tóm hắn trước đã, Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Khống, Thủ Quỷ Trảo.”

Minh Thiện: “Cứ đến đây đi.”

Mặt đất nổi gió hóa thành hình dạng của một bàn tay to lớn, Kỳ Lang đưa tay đến đâu thì điều khiển nó đi đến đó, nhắm về phía Minh Thiện rồi chuẩn bị tóm lấy đối phương. Minh Thiện dùng ý niệm, tạo ra những ấn vân xuất hiện chắn trước ngay khi bàn tay khổng lồ kia vờn tới rồi bất ngờ phát nổ, lại đẩy ngược bàn tay ấy ra xa.

Kỳ Lang: “Kỳ Long, mau giúp ta một tay bắt hắn lại.”

Kỳ Long: “Được rồi, cứ để ta. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Thiên Bộ Hành.”

Dứt lời, Kỳ Long liền phi người nhảy thẳng tới chỗ Minh Thiện, ra tay tấn công nhằm làm quấy nhiễu đối phương để Kỳ Lang dễ dàng dùng chiến kỹ của mình bắt lấy được mục tiêu. Nhưng Minh Thiện lại vừa có thể liên tục chống đỡ các đòn tấn công của Kỳ Long, đồng thời vừa cưỡi long hồn bay lượn tránh được những lần vờn bắt của Thủ Quỷ Trảo mà Kỳ Lang điều khiển. Cảm giác đối phó với cả hai kẻ thù như thế, Minh Thiện vẫn rất dễ dàng.

Kỳ Lang: “Khốn kiếp, vậy mà chẳng thể làm khó được tên tiểu tử này sao ?”

Kỳ Long: “Xem đây, Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Kình Nộ Trảo !”

Hai cánh tay bất ngờ rực cháy, Kỳ Long đan chéo hai bàn tay lại giơ lên cao rồi toàn lực vụt mạnh, đánh ra mười vết cào bằng hỏa nguyên tố bay thẳng về phía của Minh Thiện.

Minh Thiện: “Không đùa với các người nữa. Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm !”

Lấy ra thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc cầm trong tay, Minh Thiện một kiếm uy lực chém ra phá tan Kình Nộ Trảo của Kỳ Long. Trong lúc đối phương con bất ngờ, Minh Thiện đã nhanh chóng bứt tốc nhảy khỏi lưng long hồn rồi xuất hiện cho một kiếm, đánh Kỳ Long rơi thẳng xuống đất. Long hồn sau đó lại nhắm thẳng vào Thủ Quỷ Trảo, một phát đâm xuyên phá tan chiêu thức rồi bay đến đón Minh Thiện.

Kỳ Lang: “Không phải chứ...?”

Minh Thiện: “Muốn giết ta ? Chỉ với hai người các ngươi có vẻ là hơi ít đấy.”

Thu hồi long hồn trở lại vào trong cơ thể, Minh Thiện nhảy xuống đất. Chỉ đúng khoảnh khắc chân vừa chạm lên mặt đất, Minh Thiện vụt một cái đã bứt tốc lao thẳng tới chỗ của Kỳ Lang đang đứng, một kiếm chém xuống mái nhà tạo ra lực xung kích hất những miếng gạch ngói bay đập thẳng vào mặt đối phương. Kỳ Lang máu từ mũi chảy ra, ngã xuống đất. Lúc này Kỳ Long lao tới tung một quyền. Minh Thiện nghiêng người tránh, sau đó lại nhảy lên xoay người tung một cước đá văng tên Kỳ Long bay thẳng vào vách tường của căn lầu đối diện.

Kỳ Lang: “Chết tiệt, thực lực của tên tiểu tử này quả là không đơn giản.”

Kỳ Long: “Ha... Khốn kiếp, giờ phải làm sao đây ?”

Kỳ Lang: “Chỉ còn một cách, phóng hỏa trụi hết chỗ này luôn thôi.”

Kỳ Long: “Được, làm thôi. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Cầu !”

Kỳ Lang: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Lang Hình !”

Hai tên Kỳ Long và Kỳ Lang cùng hợp sức thi triển chiến kỹ, một tên tạo ra khối cầu lửa to lớn, còn một tên tạo ra một con sói từ chuyển động của gió. Phong lang sau đó nuốt lấy khối cầu lửa vào trung tâm cơ thể, sau đó nhắm vào Minh Thiện mà lao tới. Luồng gió của phong lang mỗi lúc làm cho khối cầu lửa bùng lên dữ dội đến mức thoát ra bên ngoài, tạo nên một cơn bão lửa thiêu cháy mọi thứ mà nó đi qua. Đám lính canh làm ngơ nãy giờ đang gần đó vừa thấy đám lửa khủng khiếp kia liền vội vàng buông giáo mác, sợ hãi bỏ chạy.

Minh Thiện: “Ha, xem ra trong mắt bọn chúng cả một khu nhà ở đây cũng không đáng giá bằng một mạng của Dương Minh Thiện này nhỉ ?”

Long hồn: “Tiểu tử, mau, nó tới rồi đấy.”

Minh Thiện: “Được rồi, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh !”

Ngưng tụ hồn lực quang nguyên tố, Minh Thiện kết thành một con mãnh long rồi chưởng ra, một đòn đầy uy lực đánh tan phong lang lẫn khối hỏa cầu nằm bên trong cơ thể của nó, cơn bão lửa sau đó cũng liền được dập tắt.

Kỳ Lang: “Sao... sao có thể ?”

Minh Thiện: “Nếu không phải ta nghĩ đến khu phố này mà bị thiêu rụi, sản nghiệp bao người sẽ sụp đổ thì ta cũng chỉ cần đứng yên một chỗ, chiêu thức phá hoại đó của các ngươi cũng chẳng làm gì được ta.”

Kỳ Long: “Tên khốn, càng lúc càng xem thường người khác.”

Minh Thiện: “Ta không hề xem thường các ngươi bởi... Đó vốn là sự thật rồi.”

Một cái giẫm chân, Minh Thiện liền phóng thích hồn lực lẫn sát khí một cách vô cùng mạnh mẽ, uy áp hoàn toàn đủ để chèn ép hai tên Kỳ Long và Kỳ Lang quỵ xuống đất. Đồng thời từ trong cơ thể Minh Thiện, long hồn với hình dạng đã dung hợp hình thể với toàn bộ hồn thú đã hấp thụ được bay ra, kích thước to lớn, bộ dạng thì hung bạo đáng sợ, chắn cả áng mặt trời chiều đằng xa.

Minh Thiện: “Biến khuất mắt ta được rồi.”

Dứt lời, Minh Thiện lại vung tay một cái, long hồn lập tức gầm lên, tạo ra sóng âm đủ uy lực để thổi bay hai tên Kỳ Long và Kỳ Lang bay mất dạng mà chẳng thể kịp phản kháng được chút gì.

Trần Thiếu: “Đúng là hai cái tên vô dụng mà.”

Minh Thiện thu hồi Long Hồn Ấn Kỹ, đưa long hồn trở lại vào cơ thể, cất Thánh Kiếm Lục Ngọc trong túi trữ vật rồi quay người, bình thản rời đi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Long hồn: “Tiểu tử, ngươi không định tra hỏi là kẻ nào đã lệnh bọn chúng tới đây giết ngươi sao ?”

Minh Thiện: “Không, ta chắc chắn là Trần Thiếu hoặc Trần Tiêu, một trong hai người bọn chúng. Hoặc, cả hai.”

Minh Thiện bất ngờ dừng bước, quay đầu lại phía sau, mỉm cười một cái như thể muốn ra dấu hiệu với kẻ nào đó. Lập tức có một cái bóng đen được tạo ra giữa mặt đường, sau đó là một tên sát thủ áo đen bịt mặt từ từ trồi lên.

Trần Thiếu: “Cái dáng vẻ này... là Trần Ảnh sao ? Cái tên Dương Minh Thiện đó, vậy mà cũng dám khiến Trần Tiêu để tâm đến”

Trần Ảnh: “Có thể phát hiện được ta, xem ra hai tên vừa rồi bị đánh thê thảm như vậy cũng không phải là oan ức gì cho lắm.”

Minh Thiện: “Là Tinh Đế cường giả sao ?”

Trần Ảnh: “Ồ, ngươi còn nhìn thấu được cảnh giới của ta sao ? Xem ra ngươi là một mục tiêu rất thú vị đây, nhơ cẩn thận cái mạng đấy.”

Vừa dứt lời, Trần Ảnh đã lấy ra một lúc sáu con dao cầm đều trên hai tay, lao tới Minh Thiện nhanh như một cái bóng đen. Hắn trước mặt Minh Thiện, đưa ám nguyên tố truyền vào lưỡi dao để cường hóa, kích hoạt độc tố đã được bôi rồi một lúc phóng chúng về phía đối phương.

Minh Thiện: “Long hồn, Cự Thanh Xà long thể !”

Minh Thiện xuất long hồn ra ngoài, điều khiển nó quấn tròn xung quanh bản thân mình. Với lớp vảy của Cự Thanh Xà, long hồn đỡ lại số dao của kẻ địch phóng tới không chút khó khăn nào.

Trần Ảnh: “Đúng là một con chiến thú tiện lợi đấy. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Bứt Tốc !”

Vụt một cái như làn khói đen tan biến, Trần Ảnh sau đó bất ngờ xuất hiện ngay trong vòng của long hồn, đứng trước mặt của Minh Thiện. Động tác rất dứt khoát, Trần Ảnh tay trái vận hồn lực chưởng tan long hồn thành vô vàn luồng sáng màu lục, xen lẫn là khói đen huyền ảo. Đồng thời, Trần Ảnh rút ra tiếp một thanh đoản đao sắc bén, trực tiếp nhắm vào cổ Minh Thiện mà đâm thẳng tới.

Long Hồn Ấn Kỹ phát động, đôi mắt bỗng rực sáng ánh lục quang, Minh Thiện nhẹ nhàng phản ứng né đầu nghiêng sang một bên, tránh được nhát đâm của Trần Ảnh trong nháy mắt.

Minh Thiện: “Suýt chết.”

Rất nhanh, Minh Thiện lập tức một tay gạc văng thanh đoản đao của Trần Ảnh sang một bên, một tay liền ngưng kết hồn lực tạo ra một mũi kim ánh sáng rồi trực tiếp chưởng thẳng về phía đối phương. Trần Ảnh thấy vậy thì lập tức tạo ra làn khói đen ở lòng bàn tay rồi bắt lấy một chưởng đó của Minh Thiện. Mũi kim ánh sáng xung đột với luồng ám nguyên tố nên dần bị ăn mòn, đeén trở nên rất nhỏ chỉ đủ để đâm làm tay Trần Ảnh chảy vài giọt máu. Trần Ảnh lại dùng hết sức, giữ chắc tay của Minh Thiện.

Minh Thiện: “Nguy rồi !”

Trần Ảnh: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Thôn Phệ Ám Linh !”

Làn khói đen trong tay Trần Ảnh liền tỏa ra một cách dày đặc, cố ám lấy cánh tay Minh Thiện rồi lan dần ra khắp cơ thể như muốn nuốt trọn lấy đối phương.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp !”

Toàn cơ thể xuất hiện hào quang màu lục bao bọc, Minh Thiện liền hết sức giải phóng thêm năng lực hồn lực, tạo thành lớp phòng ngự có thể phản ra sức mạnh. Lập tức không chỉ Trần Ảnh bị đẩy lùi về sau, làn khói đen háu đói kia cũng bị đánh tan biến vào cõi hư không vĩnh hằng.

Trần Ảnh: “Chiến kỹ phòng ngự đó quả là không tệ.”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Nghĩ lại, may mà lúc nãy mình đã dùng Quang Long Hồn Khởi Sinh dập tắt ngọn lửa của hai tên kia thay vì dùng Lục Quang Vệ Giáp để chỉ bảo vệ cơ thể. Tạm thời trước lúc có thể dùng lại chiến kỹ phòng ngự, phải càng tuyệt đối cẩn thận hơn mới được.”

Trần Ảnh: “Suy nghĩ nhiều vậy ? Ta lại tấn công đấy.”

Lần này Trần Ảnh đưa tay ra sau, rút hai thanh đao đang đeo trên lưng, tiếng vang vậy mà lại kêu lên rõ dội. Trần Ảnh vào thế, vụt một cái như luồng khói đen áp sát Minh Thiện, vung thanh đao mà chém. Khi Minh Thiện vừa né được một đao đầu tiên, Trần Ảnh liền tay còn lại tiếp tục chém một đao thứ hai hướng ngược thẳng lên cổ đối phương đầu chí tử.

Minh Thiện: “Nhanh quá...”

Lưỡi đao của Trần Ảnh lại chỉ xoẹt một nhá qua không khí còn Minh Thiện thì đã kịp thời bứt tốc tránh trong gang tấc, lại đồng thời dùng Ma Ảnh tạo ra vô số ảo ảnh đứng bao vây xung quanh đối phương.

Trần Ảnh: “Dùng chiêu thức này đối phó với Tinh Đế võ giả, có phải là hơi vô dụng không ?”

Vụt tay một cái, Trần Ảnh đã tỏa ra không ít hồn lực ám nguyên tố, tạo nên làn khói đen lan tỏa ra xung quanh, bất giác lại làm ảnh hưởng được thuật thức của Minh Thiện, khiến cho toàn bộ ảo ảnh đều bị nhuộm đen rồi lần lượt biến mất.

Minh Thiện: “Ma Ảnh này, chắc phải sớm biến tấu một chút, không thì về sau chắc chắn sẽ chỉ có vô dụng mà thôi.”

Long hồn: “Nhưng trước tiên ngươi phải sống mà qua ải này cái đã. Cái tên Trần Ảnh đó, thực lực chắc chắn là đang ở Tinh Đế đỉnh phong, mà hồn lực ám nguyên tố của hắn lại có phần quỷ dị.”

Minh Thiện: “Ta biết rồi. Từ lúc này, ta sẽ dốc sức đánh với hắn.”

Từ trong túi trữ vật, Minh Thiện lại một lần nữa lấy ra thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc để đấu với kẻ thù là một Tinh Đế cường giả.

Trần Ảnh: “Từ lâu đã nghe danh tam bộ kiếm kỹ của y tộc Dương gia, cuối cùng cũng có cơ hội được đối đầu, đúng là làm ta có phần vinh hạnh.”

Minh Thiện: “Vậy thì hy vọng, ngươi xem cho thật kỹ. Kiếm Kỹ - Sát Lực Liên Kích Kiếm !”

Vào thế cầm kiếm, Minh Thiện bứt tốc lao tới áp sát Trần Ảnh rồi vung kiếm chém liên tục, tốc độ mỗi lúc một nhanh mà từng đường kiếm thì sắc bén vô cùng. Trần Ảnh dùng đoản đao cật lực chống đỡ, lưỡi đao làm bằng kim khoáng cao cấp vậy mà nhanh chóng bị những nhát chém của Minh Thiện làm cho sứt mẻ, bào mòn.

Trần Ảnh: “Quả thật là lợi hại.”

Biết là không thể cứ trực diện đỡ kiếm của Minh Thiện như thế này mãi được, Trần Ảnh liền bứt tốc lùi về phía sau rồi phóng liên hai thanh đao về phía đối phương. Trong lúc Minh Thiện phải vung kiếm đánh văng hai thanh đao ấy đi, Trần Ảnh liền vận hồn lực ra hai lòng bàn tay rồi chưởng xuống mặt đất.

Trần Ảnh: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Tà Võng Loạn Kiếm”

Hồn lực ám nguyên tố tỏa ra, hóa thành những làn khói đen với hình dạnh của một thanh kiếm. Trần Ảnh hướng tất cả chỉa về phía Minh Thiện rồi một chưởng đẩy tất cả lao đi.

Minh Thiện: “Kiếm Thức – Bán Nguyệt Lục Ảnh Trảm !”

Ngưng tụ hồn lực ánh sáng vào lưỡi kiếm, Minh Thiện bắt đầu liên tục chém ra những đường kiếm khí tấn công trả lại chiêu thức của đối phương. Chục thanh Tà Võng Loạn Kiếm với chục nhát Bán Nguyệt Lục Ảnh Trảm va vào nhau, tạo ra uy lực có thể là vô cùng dữ dội.

Trần Thiếu: “Cái tên tiểu tử đó vậy mà có thể đánh ngang cơ với Trần Ảnh sao chứ ?”

Công kích sau đó vừa dứt, khói đen còn tỏa mù mịt. Từ đâu bỗng có mấy con dao phóng tới, Minh Thiện vừa vung kiếm đỡ thì Trần Ảnh bất ngờ xuất hiện ở đằng sau, tay hắn cầm một con dao sắc bén làm từ ám nguyên tố chuẩn bị một nhát lấy mạng đối phương.

Long hồn: “Tiểu tử, cẩn thận !”

Vừa kịp tụ hội linh lực trở về đầy đủ, long hồn lập tức lao ra khỏi cơ thể Minh Thiện khiến cho Trần Ảnh bị hất văng ra xa trước khi kịp ra tay.

Minh Thiện: “Cảm ơn ngươi, Long hồn.”

Quay lại, Minh Thiện đưa lòng bàn tay ra trước rồi tạo ra một vài đường ấn vân hợp với nhau như một thanh kiếm, chỉa mũi nhọn về phía đối phương rồi phóng đi. Trần Ảnh lập tức nhảy tránh được, thanh kiếm kia đâm vào vách căn lâu phía sau rồi phát nổ. Sau đó Trần Ảnh còn chưa có hành động gì, long hồn đã lập tức há to chiếc hàm rồng lớn của mình lao xuống chỗ đối phương. Trần Ảnh vội vàng bứt tốc tránh đi, long hồn lao thẳng xuống làm phá huỷ cả một khoảng rộng trên mặt đất.

Trần Ảnh: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Khống, Thủ Quỷ Trảo”

Khói đen tỏa ra, Trần Ảnh lập tức tạo ra một bàn tay to lớn màu đen bằng hồn lực ám nguyên tố rồi trấn áp long hồn nằm luôn xuống mặt đất mà không thể cựa quậy được gì.

Trần Ảnh: “Cứ nằm yên đó đi.”

Lúc này Minh Thiện lao tới, một kiếm bất ngờ chém xuống nhưng Trần Ảnh vẫn né được. Sau đó rút ra một vài con dao phóng đi, Trần Ảnh khiến đối phương trong lúc đỡ ám khí thì không thể kịp ngăn mình thi triển chiến kỹ được.

Trần Ảnh: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Hung Đầu Thực Thú !”

Bóng đen tỏa ra dưới chân Trần Ảnh, sau đó liền có một cái đầu hung thú to lớn với cái hàm đầy răng nanh nhọn hoắc bất ngờ trồi lên, vồ tới định xơi trọn đối phương.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Bạo Phá Kiếm !”

Lùi về sau một bước ra khỏi tầm của chiếc hàm hung thú, Minh Thiện cúi thấp người, đưa kiếm về phía sau, vào thế sẵn sàng rồi tiến trở lại lên phía trước, dứt khoát một kiếm sắc bén chém ra kèm theo uy lực bạo phát, phá tan Hung Đầu Thực Thú. Minh Thiện lại băng qua đám hồn lực ám nguyên tô đang tan biến, áp sát Trần Ảnh, đưa lưỡi kiếm trong tay đâm thẳng tới.

Trần Ảnh: “Tiểu tử, ngươi mạnh thật đấy. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Khải Hồn Giáp.”

Hồn lực ám nguyên tố tỏa ra bộc xung quanh cơ thể tạo thành Khải Hồn Giáp trứ danh của Tinh Đế cường giả, Trần Ảnh liền một tay trần bắt gọn lấy lưỡi kiếm của Minh Thiện, sau đó giẫm chân mạnh một cái liền tạo ra khí tức mạnh mẽ thổi văng đối phương.

Lồm cồm đứng dậy, Minh Thiện: “Cuối cùng cái thứ phiền phức nhất cũng lộ diện rồi.”

Trần Ảnh: “Tiềm năng của ngươi rất lớn, vượt xa tất cả những người người cùng tuổi với ngươi mà ta từng gặp. Đáng tiếc, ta phải ra tay giết ngươi tại đây rồi, quá lãng phí tài năng mà.”

Minh Thiện: “Đừng lo, còn chưa biết ai sẽ giết ai mà.”

Mỉm cười, Trần Ảnh: “Tiểu tử, rất có khí phách. Vậy cố mà sống bằng cách giết được ta đi, Ám Nguyên Chiến Kỹ - Bát Kiếm Ảnh Vệ !”

Trần Thiếu: “Trần Ảnh vậy mà tung ra bài tẩy của hắn rồi.”

Trần Ảnh hai tay đan kết, giải phóng ra tám làn khói đen. Mỗi làn khối bay lượn một lúc rồi vòng ra sau lưng Trần Ảnh lần lượt lấy một thanh đao, sau đó hóa thành tám cái bóng sát thủ lao tới chỗ đối phương. Nhưng tên sát thủ đen này di chuyển nhanh nhạy, lại rất biết phối hợp thay phiên nhau tấn công bằng những nhát đâm chí mạng, làm mục tiêu đỡ không xuể.

Minh Thiện: “Bát Kiếm Ảnh Vệ, đúng là chiến kỹ khó chịu mà. Chết tiệt, nếu cứ để vậy thì chết chắc.”

Đám sát thủ mỗi lúc một tấn công dữ dội và đẩy biến ảo, ngay cả Trần Ảnh cũng đã tham gia, làm cho Minh Thiện đứng một chỗ càng chống đỡ càng rơi vào thế khó. Những nhát chém đầu tiên lên người Minh Thiện bắt đầu xuất hiện, kéo dài thì càng xuất hiện nhiều thêm, máu bắn lên áo không ít.

Trần Thiếu: “Ha, cái tên Minh Thiện đó chết chắc rồi.”

Nhưng chỉ nhiêu đó mà đã hạ được Minh Thiện thì có vẻ Trần Thiếu đã vui mừng quá sớm, bởi lúc này thanh kiếm Lục Quang Phá mới được lấy ra. Minh Thiện trên tay cầm song kiếm, thế kiếm vững chắc trước sự ngạc nhiên của kẻ thù.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Kiếm !”

Song kiếm toàn pháp sắc bén, Minh Thiện bắt đầu có thể đỡ được toàn bộ đòn tấn công của Trần Ảnh và đám sát thủ của hắn. Sau đó thậm chí là chiếm lại thế thượng phong, Minh Thiện áp đảo lại hoàn toàn kẻ địch. Kiếm pháp của Minh Thiện chém ra mỗi lúc một nhanh gấp bội, mạnh mẽ như vũ bão, loạn xạ khó lường.

Trần Ảnh: “Tiểu tử này vậy mà lại dùng được song kiếm điêu luyện như vậy sao ?”

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm !”

Cầm song kiếm chém xoáy vòng một được, Minh Thiện tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ, đẩy văng Trần Ảnh và toàn bộ đám sát thủ Bát Kiếm Ảnh Vệ ra xung quanh.

Trần Ảnh: “Không tồi. Bát Kiếm Ảnh Vệ, Sát Ảnh Loạn Vũ !”

Hai tay thủ ấn, Trần Ảnh hóa thành một cái bóng đen rồi cùng tám cái bóng sát thủ kia lao thẳng về phía Minh Thiện, liên tục di chuyển với tốc độ nhanh, dùng dao thay phiên chém qua người đối phương. Nhưng dù có tấn công dữ dội thế nào, cơ thể Minh Thiện chẳng có chút thương tích.

Trần Ảnh: “Là chiến kỹ phòng ngự lúc nãy sao ?!!!”

Minh Thiện: “May mắn thật, giới hạn dùng Lục Quang Vệ Giáp vừa hết. Giờ thì, Hoàng Quang Chiến Kỹ - Lĩnh Vực Thần Quang.”

Minh Thiện khí tức mạnh mẽ tỏa ra đẩy văng kẻ thù ra xung quanh, sau đó đồng thời thiết lập kết giới bằng ánh sáng hoàng kim rực rỡ bao lấy một vùng trời.

Trần Ảnh: “Lại có cả lĩnh vực sao ?”

Minh Thiện: “Tới đây thì nên kết thúc rồi.”

Từ nhiều nơi trong lĩnh vực, lần lượt các hồn thú được Long Hồn Ấn Kỹ của Minh Thiện hấp thụ xuất hiện. Từ Ám Huyết Xà, Lục Bích Nguyệt Tiên, Cự Thanh Xà và cho tới con yêu thú Sói mà Minh Thiện vừa hấp thụ cách đây mấy ngày đều có mặt bao vây xung quanh Trần Ảnh và đám sát thủ bóng.

Bên ngoài, Trần Thiếu chẳng hề nhìn thấy được gì: “Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy chứ ?”

Trong lĩnh vực, Lục Bích Nguyệt Tiên giẫm chân một cái đã tạo ra uy chấn, hai con mãnh xà gào lên tạo ra áp lực dồn xuống kẻ địch, dã lang cuối cùng nhanh chóng xử gọn đám sát thủ. Trần Ảnh rơi vào thế khó, bị dồn ép hoàn toàn vào một góc.

Trần Ảnh: “Lần này xong đời thật rồi.”

Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh.”

Ngưng tụ hồn lực ánh sáng hoàng kim, Minh Thiện tạo ra một con rồng vàng dũng mãnh đánh lao thẳng trực diện vào Trần Ảnh. Sức mạnh toàn lực khủng khiếp đến mức gây ra rung chấn, cả lĩnh vực cũng mất cân bằng mà bùm một cái tan biến. Trần Thiếu đưa mặt chăm chú quan sát tình hình, đến khi chỉ thấy còn lại một mình Minh Thiện bước ra, long hồn cũng thoát khỏi khống chế thì hắn sợ ra mặt, vội vàng bỏ chạy thục mạng.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.