Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trà con dâu

Phiên bản Dịch · 5193 chữ

Chap 52 : Trà con dâu

Bình minh hé dạng mỹ nhân vẫn chìm trong mộng mị toàn thân vô lực cảm giác chỉ có người nào đó ăn gần đủ no , nhìn gần đủ mắt tay vẫn lưu luyến không rời khỏi làn da mịn màng vẫn còn sắc hồng chưa tan chạm tay vào tầng tầng lớp lớp ấn ký trên khắp người Tú Nghiên cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp các giác quan trên cơ thể. Nhìn thứ ánh sáng lờ mờ của ngày mới lưu luyến một lúc lâu cũng lấy ngoại bào khoác lên người rời khỏi giường , mở cửa lại giật mình khi thấy Duẫn Nhi mắt thâm quần toàn thân toát lên vẻ vô lực đờ đờ của kẻ thức trắng nhiều đêm không khỏi nhíu mày.

-Ngươi sao vậy?

-…

-Haizzz ngươi đứng đây từ tối qua đến giờ sao?

-Dạ..

-Hừm mang đồ đến cho ta làm vệ sinh sáng.

-Dạ…

Khép lại cánh cửa ,Du Lợi chỉ biết lắc đầu không nghĩ đến đêm qua hăng say lại thế nào quên mất Duẩn Nhi vẫn còn ngoài cửa , mà tên ngốc đó cũng không biết tùy cơ ứng biến mà rời đi lại cứ thế đứng bên ngoài ngây ngốc cả đêm . Nếu để Tú Nghiên biết được chắc chắn nàng sẽ ngượng ngùng không dám nhìn mặt ai có khi lại chuyển thành giận dỗi không thèm nói chuyện với mình mất , nhắc đến đêm qua thật sự rất tuyệt vời cảm giác có nàng còn tuyệt hơn những lần này cùng nàng hoan du tại hoàng cung cấm kỵ quả nhiên kích thích hơn nhiều so với khêu phòng của nương tử ah..

Càng nghĩ khóe miệng cáng nhếch lên cao đến khi Duẫn Nhi bên ngoài gõ cửa mang đồ vào mới hoàn hồn gương mặt mới có chút nghiêm nghị thanh âm.

-Truyền lệnh hôm nay không cần bọn họ hầu hạ , còn người quay về chuẩn bị cùng ta đến Phụng Nghi cung.

-Dạ…

“Hichic ác nhân mà ~~”

Đợi Duẫn Nhi ai oán rời khỏi phòng Du Lợi nhịn không được cười vài tiếng nho nhỏ chính mình rửa mặt cùng xúc miệng tươm tất mới đem chậu nước cùng khăn đặt lên ghế gần giường , chậm rãi xả khăn ấm vắt trên thành mới cúi người nghịch ngợm hôn lên gương mặt vẫn còn thanh tĩnh ngủ của Tú Nghiên.

-Nghiên Nhi dậy thôi

-Ưhm

Thấy biểu tình không chút gì gọi là tỉnh dậy của Tú Nghiên nhìn gương mặt có phần phụng phịu kháng nghị của nàng lại vui vẻ cười haha vài tiếng đưa tay béo nhẹ má như lời trách , không nói một lời đưa tay nhất bổng cơ thể vẫn còn quấn trong chăn bông ôm ngồi trên đùi mình lại cúi người dồn dập hôn lên đôi má phụng phịu kêu thành tiếng.

“Chụt..chụt..chụt..chụt..chut..”

-Ưhm

~~Tú Nghiên quay mặt qua lại tránh né chỉ cảm thấy nụ hôn như mưa rơi ồ ạt lên mặt..

“Chụt..chụt..chụt..chụt..chut..”

-Ưhm

…A..Quyền..

Tú Nghiên đưa tay chống trả lại cảm giác tay mình bị giữ lấy mưa hôn vẫn ồ ạt rớt xuống..

“Chụt..chụt...”

-Đã tĩnh ah

~~-Ngoan…

Ai oán mở ra đôi mắt đẹp nhìn cái kẻ ác bá sáng dậy đã giở lắm trò càn rở , thấy nụ cười te tét kia mà hận đến mức đưa tay banh mặt cái kẻ đáng ghét kia không nghỉ càng trừng phạt cái kẻ ác bá kia lại càng cười tươi hơn , bộ dáng là vạn phần vui vẻ ah..

-Ghét nhất ngươi!

Tú Nghiên hậm hực trách cứ Du Lợi gật gật cười cười…

-Yêu nhất ta mới đúng ah

~~-Hứ…

-Hắc hắc…nương tử ngoan chuẩn bị tốt còn cùng ta đi thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu ah

~~-Ta cũng phải đi sao?!

-Hử con dâu mới rước về sao có thể không dâng trà cho phụ mẫu

Du Lợi song mày nhíu nhíu ra dáng điệu ác bá nhìn nàng , khiến Tú Nghiên buồn cười vươn tay nhéo nhéo cái mặt đáng ghét kia nhưng tâm vì câu “con dâu dâng trà phụ mẫu” không khỏi có cảm giác khẩn trương. Muốn từ trong lòng Du Lợi đứng dậy chuẩn bị kỹ một chút sợ chính mình trễ nãi , vừa nhõm dậy chăn bông rơi khỏi người mới nhận ra cơ thể hoàn toàn không có một mảnh vải kinh hô một tiếng lại đem chăn bông quấn vào người.

-DU LỢI…

-Hehe ta đi lấy y phục cho nàng , nàng làm vệ sinh mặt mũi đi ah

~~“Chụt..chụt…”

Du Lợi như chú sóc nhanh nhẹn rời khỏi giường phi đến tủ lựa chọn một bộ y phục mới cho nương tử , chăm chú chon một bộ thật đẹp lại không quá gợi cảm trong tủ quần áo khổng lồ của mình . Chọn ra một bộ hồng phấn nhã nhặn cổ áo xếp tầng trước ngực sẽ không quá sâu eo lại có đai thêu rất đẹp gật đầu ra chiều hài lòng cầm lấy , hơi cúi người lấy yếm hồng cùng nội khố rồi mang đến cho nương tử thay.

Tú Nghiên ngượng ngùng vươn tay lấy lại đẩy Du Lợi đi nơi khác chính mình độc chiếm bình phong thay y phục , sợ bản thân sơ xuất để kẻ ác bá này thấy cho chỉ sợ đến tối cũng không thể chỉnh tề bước ra khỏi phòng. Du Lợi cười cười lại đi đến tủ lấy ình bộ y phục thay vào , chuẩn bị thật tốt đưa nương tử đi dâng trà con dâu….

Phụng Nghi Cung

Quyền Trực cả đêm ở lại bên cạnh ái hậu nghe nàng nói về chuyện chung thân đại sự cho nữ nhi mà đầu óc rối loạn , kinh sợ trước màn se tơ cho Du Lợi cùng Mân Hào diễn ra thao thao bất tuyệt không sợ bản thân bị u phiền mà té xỉu. Không còn cách nào khác đem ái hậu ăn sạch sẻ càng quét một đêm đến khi nàng ngất đi mới yên ổn tâm trí vuốt ve gương mặt mỹ lệ của nàng yêu thương ôm lấy chìm vào mộng mị.

Sáng sớm còn đang trong phòng để Hoàng hậu Chiêu Nghi giúp mình thay y phục bên ngoài đã truyền đến tin công chúa cùng Trịnh tiểu thư đến thỉnh an , không cần nghĩ cũng biết được tâm tư của nữ nhi là muốn hướng phụ mẫu dâng trà con dâu . Nhìn biểu tình bình thản của hoàng hậu lòng của Quyền Trực không khỏi cảm thán

“Nếu nàng biết được cái ý nghĩa cuả chén trà nay liệu có còn bình thản được như vậy hay không?”

-Trực người sao vây?!

Lâu rồi mới nghe Chiêu Nghi gọi tên mình khiến Quyền Trực không khỏi cảm giác ngọt ngào , đêm qua ép lắm mới bắt ái hậu kêu tên mình khi chỉ có hai người bọn họ , như vậy cũng đủ để bật đế vương cảm nhận cảm giác của phu thê thường tình ân ái yêu thương không phải cảm giác của vương quyền gia thất.

-Ta chỉ đang lo nghĩ cho nàng.

-Chuyện gì ah~~?

-Về Tú Nghiên về chuyện của Duẫn Hạo có còn làm nàng cảm thấy nhìn người khó chịu hay không?

-Có khó chịu cũng không thể thay đổi , Trịnh Khanh nhiều lần từ chối cũng nói rõ nguyên nhân chỉ do thiếp vì Hạo nhi tranh giành mà không nghĩ đến cảm nhận phụ tử họ. Trịnh Khanh nói đúng để Tú Nghiên vào hoàng cung không phải hoàn toàn là phúc , dù sau này đứng trên vạn người vẫn phải chịu cạnh chồng chung cũng không phải là hạnh phúc vẹn toàn…

-Nàng là đang trách ta sao?

-Thiếp nào dám , người yêu thương thiếp thế nào sao thiếp không hiểu làm sao có thể oán trách người…

Quyền Trực vươn tay ôm Chiêu Nghi vào lòng , dù lời nói là về Tú Nghiên nhưng hắn làm sao không hiểu được đó cũng là ám chỉ nàng đang chịu kiếp chồng chung cùng kẻ khác , yêu thương hôn lên môi nàng Quyền Trực siết sao ôm lấy.

-Nàng nghĩ vậy là tốt , sau này bất cứ chuyện gì khiến nàng phiền muộn đừng chịu đựng một mình mà hãy nói với ta , ta sẽ thay nàng gánh vác.

-Ân

Chiêu Nghi mắt long lanh yên ổn trong lòng trượng phu , dù số có mang kiếp chồng chung nhưng thời điểm này nàng biết nàng hoàn toàn độc chiếm trái tim của trượng phu , yên ổn mà hưởng thụ cảm giác yêu thương người mang tới.

Đợi đến lúc hai người bước ra cũng đã trễ hơn ngày thường nữa canh giờ , ngồi cùng nhau trên chiếc ghế lớn nhìn mọi người như chờ họ đã lâu khiến người luôn đúng giờ như hoàng hậu có chút ngượng ngùng.

-Phụ hoàng mẫu hậu ah~~ hai người ân ân ái ái đến giờ mới ra thật làm ta chờ đến sốt cả ruột…

-Lợi nhi

-Hihi

~~-Còn cười! Sao hôm nay lại ăn mặc như vậy?

Nghe Du Lợi nói năng không biết kiêng dè lại đả trúng trọng tâm khiến hoàng hậu thẹn quá hóa giận mà gắt nhẹ , chỉ thấy nhi nữ không sợ còn cười vui vẻ không khỏi tự trách mình chiều nàng hư rồi.Còn đang tự trách bản thân dạy hư con lại thấy Du Lợi toàn thân y phục thư sinh nho nhã đầu búi cao trăm cài tuy vẻ kiều mị vẫn còn song gương mặt lại thập phần giống Quyền Trực khi còn niên thiếu , không khỏi phản phất vẻ tuấn mỹ nam nhân…

-Không phải trông con rất tuấn tú nam nhân sao…hôm nay con muốn cùng Tú Nghiên tỷ xuất cung ra ngoài chơi một chuyến ah

~~-Đâu ra cái lý do đó? Với lại Mẫu Hậu vẫn chưa chuẩn cho con xuất cung cơ mà!

-Phụ Hoàng đã đồng ý với Lợi Nhi rồi ah

~~Hoàng Hậu Chiêu Nghi quay sang nhìn Quyền Trực chỉ thấy người cười cười khẽ gật đầu cứ cho là thật nào biết trượng phu cũng chỉ vừa mới biết tin này cũng vừa biết mình đã đồng ý với Du Lợi từ trước nhưng bản thân “hồ đồ” có nhớ chuyện này hai người họ bàn nhau từ khi nào đây…Chiêu Nghi còn đang nghĩ ngợi định quay qua hỏi thêm vài câu đã thấy Du Lợi kéo theo Tú Nghiên hướng bọn họ quỳ xuống dâng trà còn hihihaha cười nói..

-Phụ hoàng Mẫu hậu Lợi nhi mời hai người dùng trà

Không hiểu nổi đứa nhỏ này muốn làm gì chỉ biết theo thói quen tiếp lấy chén trà uống một ngụm nhỏ rồi đưa cho Châu Huyền đứng kế bên , ngụm trà còn đang trong quá trình đi xuống cổ họng lại thấy Du Lợi thúc nhẹ Tú Nghiên đang quỳ bên cạnh lại nghe thanh âm trong trẽo của nàng nhẹ nhàng vang lên.

-Hoàng Thượng Hoàng hậu Tú Nghiên xin mời trà.

-Tú Nghiên tuy chỉ hôn cho con cùng Duẫn Hạo không thành nhưng dù gì cũng là chổ thân thuộc sau này cứ coi như Lợi nhi gọi Phụ Hoàng cùng Mẫu hậu là được.

Quyền Trực cười nói ra một câu khiến mọi người không khỏi sửng sốt , chỉ có kẻ nào đó môi nhếch nụ cười mắt rực sáng nhìn phụ hoàng đang thỏa ước nguyện trong lòng , Hoàng hậu Chiêu Nghi cùng Tú Nghiên không khỏi kinh ngạc bộ dáng nhìn về phía Quyền Trực.

-Thần..không..dám

-Có gì không dám ta cho ngươi quyền được “dám” , từ nay về sao Tú Nghiên cũng coi như con gái nuôi của trẫm có thể thoải mái ra vào hoàng cung như vậy chắc chắn ái hậu cùng Lợi Nhi sẽ có người trò chuyện vui vẻ mà không còn buồn phiền nữa.

Hoàng hậu cố nhìn vào mắt trượng phu xem người có đang hướng mình đùa giỡn , cảm nhận cánh tay được người nhẹ nhàng xoa lấy cũng hiểu được người không hề nói đùa đôi mắt nhìn mình đầy yêu thương coi như hiểu ra Trượng phu chỉ là muốn tốt cho đại cuộc mà thôi . Dù gì chuyện vừa qua của hai nhà cũng ít nhiều khiến mối quan hệ họ có phần rạn nứt ,lại nhớ đến Tú Nghiên từ nhỏ mất mẫu thân còn phải theo phụ thân ra sa trường khổ sở nếu vì chuyện này mà bài xích quả là bất công với nàng. Càng nghĩ càng có phần có lỗi nay hoàng thượng đã bắt một cái thang ình leo xuống sau lại còn cố chấp không thông , nghĩ đến đây hoàng hậu Chiêu Nghi nở ra nụ cười hiền dịu nhìn Tú Nghiên vẫn còn bộ dáng kinh ngạc quỳ.

-Đúng rồi Tú Nghiên sau này cứ y như lời hoàng thượng mà làm , mẫu thân con cùng ta cũng coi như tỷ muội thân thuộc con cũng như Lợi nhi sau này cứ kêu ta mẫu hậu là được..

-Ân…Phụ hoàng mẫu hậu Tú Nghiên xin dâng trà…

-Tốt lắm…

Quyền Trực cười cười coi như thuận lợi đẩy thuyền mang ly trà con dâu đường đường chính chính uống lấy , nhìn thấy ái hậu cũng dáng vẻ tươi cười uống trà không khỏi hài lòng với sắp xếp của mình , nhìn nhi nữ nháy mắt ăn mừng.

Du Lợi mắt ngập tràng thán phục phụ hoàng có ý gật đầu thay lời cảm tạ , môi cười hân hoan nắm tay Tú Nghiên đứng dậy cùng hai vị phụ mẫu đến bàn dùng điểm tâm sáng nhìn bốn người một bàn ấm cúng không khỏi dâng lên cảm giác hạnh phúc tâm ngập tràng hạnh phúc. Đũa chưa kịp động đã nghe Duẫn Hạo tới có chút gì đó không hài lòng mị tâm hơi nhíu lại , Duẫn Hạo bước vào thấy Tú Nghiên ngồi cùng mọi người không khỏi bất ngờ khẽ chựng lại bộ dáng.

-Hạo Nhi đến đúng lúc ngồi cùng mọi người dùng điểm tâm sáng.

Chiêu Nghi hoàng hậu môi cười dịu dàng nhìn hài tử có chút thất thần cũng hiểu ít nhiều sự tình , cũng muốn nhân lúc này giải tỏa không khí khiến con trai mình hạ tảng đá trong lòng xuống.Du Lợi ngồi gần phụ hoàng bên cạnh là Tú Nghiên ngồi gần mẫu hậu , nay Duẫn Hạo vừa đến lại ngồi gần mẫu hậu vô tình hay có ý ngồi kế Tú Nghiên khiến mị tâm ai kia khẽ nhíu lại lần nữa.

Không khí bàn ăn có chút trầm lặng mọi người bộ dáng nhàn nhã ăn , hoàng hậu nhìn lướt qua không khí ảm đạm có chút nghĩ ngợi lại thanh mọi người lên tiếng.

-Hạo Nhi vừa rồi hoàng muội con nói sẽ xuất cung dạo chơi cùng Mân Hào con có muốn đi cùng hay không?

-Hửm Du Lợi muội muốn xuất cung sao?

Duẫn Hạo có chút ngạc nhiên nhìn muội muội nãy giờ khác lạ chăm chú dùng điểm tâm , giờ nhìn kỹ mới thấy hôm nay Du Lợi nam phục búi tóc so với ngày thường có chút khác biệt, vô thức ánh mắt lại liếc nhìn Tú Nghiên toàn thân nàng hồng y mềm mại, gương mặt phấn hồng dịu dàng sắc mặt hồng nhuận mái tóc búi cao trăm cài tinh tế vô cùng xinh đẹp.

Du Lợi thấy Duẫn Hạo nhìn Tú Nghiên đến ngây ngốc có chút khó chịu song vẫn cố giữ thanh âm mềm mại trả lời.

-Ân muội định cùng Tú Nghiên ra ngoài dạo chơi ah

~~-Chỉ hai muội thôi sao?

-Muội dẫn theo Duẫn Nhi cùng Phá Hữu, Phá Thiên theo cùng

-Hôm nay ta cũng nhàn rỗi hay gọi thêm Mân Hào tháp tùng hai muội dạo chơi!

“Ắc ta là muốn tránh không gặp hắn hoàng huynh còn cố tình dẫn hắn theo có biết người mà chúng ta không muốn gặp mặt là hai người hay không đây?”

Du Lợi ai oán trong lòng vừa định mở miệng từ chối đã nghe thanh âm êm dịu bên tai

-Hảo ah! Từ nãy giờ mẫu hậu vẫn có chút lo lắng , giờ có con cùng Mân nhi đi theo mẫu hậu sẽ an tâm hơn cứ quyết định vậy đi.

“Mẫu Hậu người cùng hoàng huynh là đồng bọn ah!”

Duẫn Hạo nhìn Tú Nghiên nãy giờ vẫn một chổ yên lặng có chút bối rối muốn dò xét tâm tình nàng một chút , nếu nàng cảm thấy phiền lòng bản thân sẽ không cưỡng cầu.

-Nghiên muội không thấy phiền chứ?

Tú Nghiên nãy giờ vẫn giữ thái độ yên lặng không bận tâm nghe đến tên Mân Hào đã cảm thấy có phần khó chịu , này chính miệng Duẫn Hạo hỏi ý mình trước mặt “cha mẹ chồng” sao có thể từ chối thành ý của “anh chồng” đây.

-Huynh đi cùng bọn muội cảm thấy rất vui

Tú Nghiên nhàn nhạt cười nhưng trong mắt Duẫn Hạo lại là nụ cười tươi nhất từ tối qua đến giờ mà hắn nhận được không khỏi khiến hắn vui mừng khôn siết

-Vậy thì tốt ah

Duẫn Hạo tươi cười hướng Tú NGhiên vui vẻ gắp một bánh đậu xanh thịt bầm loại điểm tâm mà hắn thích nhất ,lại tự mình gấp lấy một khối bánh khác ình vui vẻ ăn , không nhận ra bên cạnh Tú Nghiên hoàn toàn không động đũa đến, chỉ chậm rãi hướng khối bánh hạt sen mà Du Lợi gấp lúc nãy nhàn nhã ăn.

Du Lợi một bên hậm hực trong lòng nhìn một màn hoàng huynh gấp đồ ăn cho nương tử mình , lại đem món hắn thích nhất đem đôi đũa từng chạm vào miệng (dính nước bọt ) đem bỏ vào chén cho nàng .

“Hừ tình chàng ý thiếp quá ha”

Chiêu Nghi hoàng hậu nhìn nhi tử vui vẻ tâm tình bầu không khí cũng không còn ngượng ngạo như đêm qua thì vui vẻ mỉm cười , gấp một khối bánh hạnh nhân cho vào chén của trượng phu thấy môi người nhếch lên nụ cười vui vẻ mà chậm rãi ăn. Dùng xong điểm tâm nhàn nhã uống trà hoàng hậu Chiêu Nghi lại tế nhị nhắc nhỡ..

-Hoàng thượng chuyện đêm qua vẫn chưa có ý kiến gì ah

~~-Ái hậu nàng muốn nói đến chuyện gì?

-Chuyện của Lợi nhi cùng Mân Hào ah

~~-Ắc chuyện này…

Quyền Trực cùng ai đó đồng dạng lạnh cả sống lưng đưa mắt khẽ nhìn nhau , lại nghe thanh âm vui vẻ của hoàng hậu Chiêu Nghi….

-Người xem tuổi Lợi nhi cũng không còn nhỏ , người xem Mân Hào cùng Lợi nhi cũng bên cạnh từ nhỏ tính tình bọn chúng cũng đồng dạng hòa hợp , người cũng thấy tính khí bốc đồng của Lợi nhi chắc cũng chỉ có hắn mới chịu nỗi…

-Mẫu Hậu..

-Kêu gì mà kêu con im lặng cho ta và phụ hoàng con nói chuyện

Du Lợi cố gắng cắt ngang quá trình khen người ngoài, sỉ vả hài nhi của mẫu hậu mình , chỉ thấy câu nói mới bắt đầu đã bị mẫu hậu trừng mắt giết chết tâm mới non nớt sinh ra , lại hướng phụ hoàng tiếp tục bản tình ca không màn đến nét mặt đen hơn cả đít nồi của ai kia. Giờ khắc này thật muốn xà vào lòng nương tử khóc lóc ỉ ôi ah , càng nghĩ càng ấm ức nhịn không quay đầu nhìn Tú Nghiên

“Nương tử mậu hậu khi dễ ta”

Tú Nghiên nhìn Du Lợi ai oán nhìn mình không khỏi dở khóc dở cười ,giờ có muốn hướng nàng (ôm ấp) an ủi cũng không được ah , với lại bản thân cũng muốn biết kết quả của việc hoàng hậu đang nói sẽ là dạng gì chớp mắt nhìn trượng phu như nhắc nhỡ

“Ngoan đừng nháo”

Nhìn biểu tình có chút gượng ép của Du Lợi cùng hướng đến lời nói của hoàng hậu , Duẫn Hạo nãy giờ cũng im lặng lắng nghe xem như thế nào mà còn báo cho Mân Hào một cái tin tốt.

-Chuyện này không thế cứ thế mà định , ái hậu nàng cũng biết Lợi nhi là nữ nhi độc nhất trong hoàng thất Quyền triều ta , chuyện chung thân đại sự của nàng cũng nên suy tính kỹ càng một chút.

-Haizz thần thiếp cũng biết nàng là trân châu bảo bối trong tay người, nhưng người có từng nghĩ đến những năm qua các nước qua đây cầu thân không ít người hết lần này đến lần khác từ chối nới Lợi nhi còn nhỏ tuổi , nay nàng đã 18 không thể cứ thế chối từ mãi. Người cùng thiếp đều không muốn xa nàng vạn sự chi bằng gã cho người trong nhà còn hơn là ngoại ban , Mân Hào cũng là huyết mạch duy nhất còn lại của Đoạn gia nhà thiếp , lại có công đi xứ sang nước khác nhiều năm như vậy so với những vương gia công tử trong triều vẫn là lựa chọn tốt nhất hay sao?

-Đúng ah phụ hoàng , Mân đệ từ nhỏ đã ở trong cung cùng bọn ta lớn lên tính tình từ nhỏ thông minh cương trực , văn võ song toàn so với người khác chỉ có hơn chứ không kém ah

-Hạo nhi nói đúng ,Mân Hào cùng Lợi nhi sánh đôi bên nhau đúng là trai tài gái sắc người nói xem hôn sự như thế còn có cái gì không được ah

“Haizzz không được ở đây là nữ nhi của nàng đã có “thê tử” ah , chuyện này làm sao mà tính đây”

Quyền Trực nhíu nhíu mày nhìn hoàng hậu cùng Duẫn Hạo hồ hỡi mong chờ , bản thân không nhìn cũng biết nhi nữ cùng nương tử của nó bên cạnh mặt đen như mực hận không thể một đao chém chết cái loại sự tình này nha.

-Chuyện này để trẫm về suy nghĩ thêm rồi hãy quyết định.

-Hoàng thượng người có thể trong 3 ngày cho thần thiếp một đáp án được hay không?

-Ắc chuyện này…haizz thôi được 3 ngày sau ta sẽ cho nàng câu trả lời hợp lý nhất.

Hoàng hậu Chiêu Nghi cùng Duẫn Hạo nhìn nhau mỉm cười trong thâm tâm cũng chắc chắn hôn sự này sẽ diễn ra , Du Lợi nghe phụ hoàng trả lời xong mặt khẽ biến sắc mắt trân trân nhìn Quyền Trực như thể không tin vào tai mình. Chỉ thấy Quyền Trực lắc đầu đứng dậy rời đi lướt ngang nàng còn cố ý để lại ám hiệu cho nàng tối đến Quyền gia trang gặp mình …Du Lợi trong lòng không khỏi run lên sợ hãi tay siết chặt thành quyền cũng đồng đạng phụ thân nắm tay Tú Nghiên cáo lui về cung để lại bọn họ cùng nhau ở lại tiếp tục vui vẻ.

Bước đi nhanh như lướt gió tay nắm chặt tay thời khắc này thứ làm tâm tình Du Lợi rối loạn lại chính là hôn sự của mình , bản thân không phải không nhận ra kết cục cũng sẽ đến nước bị định thân nhưng không phải lúc này khổng thể trong thời điểm mình vừa mới có được Tú Nghiên càng không chấp nhận được cái loại hôn sự từ trên trời rơi xuống này .

-Du Lợi

-…..

-Bình tĩnh

Dừng bước đi đột ngột xoay cái nhìn có phần không yên ổn đến Tú Nghiên gương mặt Du Lợi biểu lộ bối rối cùng rối loạn , chỉ thấy Tú Nghiên gương mặt không gợn sóng lạnh nhạt nhưng ánh nhìn rộ vẻ lo lắng. Cánh tay còn lại được nàng nắm lấy siết chặt ngón cái có ý xoa xoa cố trấn tĩnh , Du Lợi nhìn xuống hai cánh tay được nàng bao bọc có phần bình ổn một chút..

-Nghiên Nhi chuyện vừa rồi…

-Không phải ý muốn của ngươi ta biết , dù vậy cũng không nên có bộ dáng bấn loạn như thế này dù…

-Nàng không lo lắng sao? Nàng không sợ ta bị người khác cướp đi hay sao? Nàng…

-Trước hết ổn thỏa cuộc gặp mặt với hai người bọn họ về đến Trịnh phủ hãy nói…

-……..

Khẽ siết chặt bàn tay nở nụ cười thay câu trả lời , Du Lợi xoay người bước chân vẫn như cũ bước nhanh về hướng về Ngân Nguyệt cung thời khắc này một chút tâm tình dạo chơi cũng biến mất không còn tung tích ….

Tú Nghiên phía sau lắc đầu bước theo tốc độ nhanh như chạy của Du Lợi , tâm nàng có vài phần suy ngẫm ,sóng trong lòng vì vậy dao động dữ dội nàng biết bản thân không phải không lo sợ chỉ là nếu cả hai cùng lúc dao động ai sẽ bình tĩnh mà đưa họ về với bình yên.

……….

Duẫn Nhi chạy theo sao chủ tử trong lòng dâng lên vài phần khiếp sợ , việc công chúa Du Lợi đã có “thê tử” là điều nàng biết Tú Anh ngay cả hai anh em nhà Phá gia sau cuộc “đả thông tư tưởng” của Tú Anh cũng biết rõ nhất là Hoàng thượng lại càng biết rõ hơn ai hết . Vậy mà bộ dáng Hoàng thượng hôm nay không như ngày thường, những chuyện liên quan đến công chúa luôn rất nhanh quyết định theo hướng có lợi cho nàng nhất , lại là dáng vẻ lưỡng lự mà rời đi. Nhìn biểu tình chủ tử đi như chạy tâm tình bấn loạn như vậy chuyện thập phần bất lợi , Duẫn Nhi cũng không tránh khỏi lo lắng thầm oán trách Tú Anh đúng lúc vắng mặt không thể cùng bàn kế sách giúp Du Lợi .

Về đến Ngân Nguyệt cung chỉ thấy Du Lợi bước dài tiến vào phòng gương mặt buồn bực lạnh nhạt chẳng buồn nhìn đến đám nô tì lớn nhỏ bộ dáng hành lễ hai bên , cửa phòng cũng rất nhanh đóng sầm để lại thanh âm mang hơi hướng bực tức của chủ nhân.

Uống liên tục hai ly nước cũng không làm trôi đi cái cảm giác tức nghẹn nơi cổ họng , mày nhíu chặt mắt nhắm nghiền tay cầm ly trà run nhẹ cho thấy bản thân đang cố dồn nén cơn giận . Tú Nghiên bên cạnh thu mọi thứ vào mắt không khỏi lắc đầu tiến bước đến bên cạnh vươn tay xoay đối phương về phía mình ,tay cố kéo dãn đôi mày đang có nguy cơ dính lại với nhau , thanh âm mềm mỏng như nước rót vào tai…

-Cứ như vậy nhăn nhó mọi chuyện cũng đâu tự giải quyết , vô tình để chúng dính vào nhau còn đâu “tuấn mỹ tướng công” của ta đây?

Nghe câu bông đùa của ai đó luôn nổi tiếng băng sơn ngàn năm không khỏi nhếch môi , Du Lợi mở ra mắt đẹp hơi híp mi nhìn Tú Nghiên..

-Nương tử nàng hôm nay cũng biết nói chuyện cười ah

~~-Đổi lại nụ cười của “tuấn mỹ tướng công” thì ta không ngại bày trò ah

~~Tay ôm lấy vòng eo kéo đối phương về phía mình , Du Lợi ôm lấy Tú Nghiên áp mặt vào lòng ngực nàng thở dài thành tiếng…

-Nghiên Nhi

~~-Ân

~~-Cái chuyện kia thật là buồn chán chết ta

~~-Hihi nếu loại chuyện bát nháo kia dễ dàng giết ngươi như vậy , thì không có ngày này bộ dạng mà ôm ta

~~-……

Nhắm mắt cảm nhận từng nhịp tim trầm ổn của Tú Nghiên cùng cái hành động yêu chìu khi nàng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của mình , Du Lợi thấy cái nặng nề trong lòng vơi đi vài phần .

“Để mặc cái thứ quỷ quái đó về sau tính, bây giờ vẫn là hưởng thụ không khí ngọt ngào của hôn nhân ah~~”

Hết hôn lại nhẹ nhàng đặt càm lên đỉnh đầu của Du Lợi dựa dẫm , tay ở lưng dịu dàng xoa xoa như giúp đối phương bình ổn , ở bên cạnh trượng phu một đoạn thời gian nàng cũng hiểu được cái tính tình có vài phần “nhi đồng” của Du Lợi. Tốt nhất lúc này làm cho “nhi đồng” trong lòng nàng bình ổn sẽ nhanh lấy lại bộ dáng hihihaha tự do tự tại ngày thường , chỉ cần cho nàng chút thời gian để điều tiết tâm tư mà thôi…

“Cốc cốc cốc’

-Công chúa bên ngoài thái tử và vương gia đang chờ người.

-Hừm ta biết rồi lui ra nói bọn họ chờ ta một chút!

-Dạ vâng!

Đợi người bên ngoài rời đi Du Lợi như cũ thở dài thường thượt , khiến người đang đứng ôm mình nảy giờ không khỏi cười khổ , rời ra cái ôm Tú Nghiên vươn tay chỉnh lại chút tóc bị nàng làm náo loạn trở về nề nếp, đưa tay vuốt ve gương mặt có phần phụng phịu của Du Lợi cúi đầu hôn lên mũi cao an ủi.

-Ngoan đi thôi! Không phải muốn cùng ta dạo chơi ngắm cảnh hay sao?

-Haizz bên ngoài không phải có hai vị khách không mời hay sao?

-Dù vậy vẫn nên vui vẻ thưởng ngoạn một chút, ta không muốn nhìn gương mặt buồn chán “xấu xí” này chút nào nha

~~-Hảo hôn ta coi có bớt “xấu xí” hay không?

Tú Nghiên môi cười hôn lên “cái” gương mặt vẫn cố làm ra bộ dáng phụng phịu “xấu xí”...

“Chụt”

-Hừm không có cảm giác nha

~~“Chụt chụt”

-Chưa cảm nhận được gì ah

~~“Chụt chụt chụt”

- Vẫn chưa thắm thía gì hết ah

~~Nhắm mắt gương mặt lộ rõ biểu tình hưởng thụ môi còn khe khẽ nhếch lên nụ cười của Du Lợi không khỏi khiến Tú Nghiên dở khóc dở cười , cuối cùng quyết định ấn môi mình bao trùm lên làn môi mềm mại ngọt ngào đang mỉm cười đầy trêu chọc nàng .

Tay ôm eo siết chặt tay cố trụ gáy Tú Nghiên Du Lợi đảo khách thành chủ cuốn lấy môi hôn hòa điệu , trong phòng một mãnh xuân tình ngọt ngào môi hôn để lại bên ngoài khách (không mời mà tới) nhấp nhõm chờ mong…

Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ của Zindy1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.