Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh lại ở một nơi xa lạ!

Tiểu thuyết gốc · 2017 chữ

Thư Vô Tuyết chậm rãi xoa nhẹ mắt, chớp mắt nhìn xung quanh một vòng. Một căn phòng xa hoa mang đậm tính cổ xưa, bên cạnh giường hắn nằm đặt một chén thuốc không ngừng tỏa khói nghi ngút, chứng tỏ vừa được nấu không lâu, hắn tự quan sát lại mình lúc này. Làn da tái nhợt, tay chân bủn rủn, cả cơ thể đều không có sức khiến hắn cười khổ.

Cách đây hai tiếng đồng hồ, hắn chính là tu tiên giả duy nhất của địa cầu thế kỉ ba mươi, độ kiếp thăng tiên thất bại, trong gang tắc hắn liền xuất hiện ở thế giới này, ánh mắt mờ mịt nhìn mọi nơi, bỗng nhiên chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh xa lạ.

Một canh giờ sau, Thư Vô Tuyết mới hoàn toàn bình tâm lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những hình ảnh vừa rồi, bỗng hiện lên một suy nghĩ.

Xuyên không! Hắn thật sự xuyên không. Ở địa cầu, ngoại trừ đi theo sư phụ tu luyện thì việc hắn thích làm nhất đó chính là đọc tiểu thuyết cổ đại, nên sau khi nghĩ mình xuyên không thì có hơi kinh nghi chút nhưng cũng bình tĩnh lại. Nhớ tới việc mình xuyên không, hắn liền nghĩ đến các xuyên không giả khác sau khi đi đến dị giới thì liền nhặt được bàn tay vàng, không hệ thống thì cũng là thần khí, còn hắn thì sao?

Trong đầu không ngừng lẩm bẩm : "hệ thống, hệ thống a?". Đáng tiếc... không thấy ai đáp trả lại, Thư Vô Tuyết có chút chán nản mà nội thị tấm cơ thể này.

Nội thương thì không nặng, nhưng kinh mạch đang bị xâm thực bởi dị chất màu đen, nguyên bản cũng là do nguyên chủ cơ thể này bị người khác hạ độc, chết yểu, rồi hắn liền xuyên vào cơ thể này, từ từ nội khán xuống vùng đan điền, ngoại trừ một viên bán tiên nội đan bị nứt thì không có gì cả, bỗng hắn thấy một cái gì đó, linh khí xung quanh nội đan không còn thoát ra nữa mà từ từ được bổ sung, hàn gắn lại viên nội đan, mặc dù tốc độ có thể so sánh với ốc sên, nhưng điều này cũng đủ làm Thư Vô Tuyết cảm thấy cao hứng. Từ đó hắn có thể tu luyện lại một lần nữa, lại một lần nữa thăng tiên.

Nghĩ đến đây, Thư Vô Tuyết có chút nhớ lại đời trước, đạo lôi kiếp cuối cùng, hắn không độ qua, thăng tiên thất bại khiến hắn cảm thấy thiên đạo bất công a..

Tiếp tục nội thị đan điền, linh khí chậm chạp chữa trị đan điền khiến hắn có chút nghi hoặc, nhìn sâu hơn nữa, chấn động rồi đến kinh hỉ. "Ha ha..", cười vài tiếng yếu ớt, hắn thấy được sâu bên trong viên nội đan bị nứt là một thanh cổ cầm, thanh cổ cầm này toàn thân một màu đen tuyền, đẹp tựa như phỉ thúy, 7 sợi dây đàn mỏng như vô hình, không ngừng tự thân rung động, bắn ra bất tiếng chi âm, thu hút linh khí lại, phần đầu đàn được khắc một đóa bỉ ngạn, xinh đẹp lại tang thương, du dương lại thâm trầm, nhìn một thân cây đàn này Thư Vô Tuyết có chút mất mát, nhớ lại đời trước...

Địa cầu, đời trước.

Trên đỉnh núi Côn Luân Sơn, Hoa Hạ.

"Vô Tuyết lại đây..", một vị "thiếu niên" khoảng 16 17 tuổi ăn mặc có chút khác với đương thời, thế kỉ ba mươi ở Địa Cầu là một thế kỉ khoa học kĩ thuật cực kì phát triển, mọi thứ được đơn giản hóa từ trang phục đến việc khám phá, thiếu niên một thân lam phục, mi mục trắng trẻo đáng yêu, cả đầu tóc trắng được cố định bằng một cây trâm ngọc, ngồi bên một chiếc bàn đá, tay cầm một chén rượu, vừa uống rượu vừa kêu lớn "Vô Tuyết" khiến người khác nhìn vào có chút buồn cười.

Từ xa, một vị khác thiếu niên hoa dung tinh xảo, trái với lam phục thiếu niên đáng yêu, thiếu niên này một thân bạch y, khuôn mặt tràn đầy tiên khí tựa như cửu thiên trích tiên, giọng nói thiếu niên vang lên " Sư tôn..", tiếng sư tôn này nếu để người khác nghe được liền há hốc mồm, lam phục thiếu niên niên kỷ xem còn trẻ hơn bạch y thiếu niên, lại được hắn gọi là sư tôn, nhìn hai người có vẻ càng giống huynh đệ hơn. Không ai khác bạch y thiếu niên chính là Thư Vô Tuyết.

Nhưng ở với sư tôn từ nhỏ, Thư Vô Tuyết liền biết vị "đệ đệ" sư tôn này chính là một tên nhan khống đại năng, tục xưng Linh Mục đạo nhân, sau khi đạt đến Đại Thừa Cảnh, hắn đã hơn trăm tuổi, không vừa lòng mình già nua nên thuật biến thành thiếu niên đáng yêu bộ dáng.

"Tuyết nhi ngồi đi a, ta có điều cần căn dặn trước khi ta thăng tiên." Linh Mục đạo nhân bước vào Đại Thừa Cảnh đã hơn chục năm, thiên phú của hắn xuất chúng, nên tu luyện đến đây hắn chỉ mới khoảng một trăm tuổi hơn, bây giờ hắn lại cảm nhận được thăng tiên chi kiếp của mình sắp đến nên mới muốn căn dặn Thư Vô Tuyết một vài điều.

Thư Vô Tuyết khinh di bước đến bàn đá, chuyển thân ngồi xuống, ánh mắt có chút mất mát nhìn về phía sư tôn của mình, sinh sống với sư tôn từ nhỏ, nên người thân duy nhất của y cũng chỉ có hắn, giờ biết được sư tôn của hắn phải phi thăng tiên giới, nên cũng có chút buồn, nhưng rất nhanh thì ánh mắt của hắn cũng trở lại bình thường, bình tĩnh, không gợn sóng.

"Tuyết nhi a, khoảng cách ta phi thăng tiên giới không còn lâu nữa, nên ta có một vài điều này muốn nói với người." Linh Mục đạo nhân đưa một chiếc trữ vật giới chỉ cho Thư Vô Tuyết, "Bên trong đây chứa một thanh cổ cầm và một bộ cầm quyết, hai vật này ta được sư tôn của ta truyền cho, nhưng ta từ nhỏ liền không có thiên phú về cầm, loại hình tao nhã này, sư tôn của ta, cũng chính là su tổ của ngươi, giống như người vậy chính là một vị cầm đạo kỳ tài.." Linh Mục đạo nhân vừa nói vừa lâm vào nhớ lại, Thư Vô Tuyết một bên lắng nghe, không khí có chút ngưng đọng.

Linh Mục đạo nhân nhớ lại không lâu, lại nói tiếp "... Sư tổ của người muốn ta học cầm đạo, nhưng ta không học được, phụ lòng mong đợi của hắn, nhưng không sao, hôm nay liền có ngươi thay ta, thực hiện mong đợi của sư tôn ta, được không, Vô Tuyết?"

Thư Vô Tuyết nghe xong có chút im lặng, rồi nhẹ gật đầu một cái, hắn từ nhỏ liền chính là yêu thích đánh đàn, tiếng đàn có thể làm con người ta quên đi, giọt nước hay đại dương, hạt cát hay sa mạc, đánh thức nhân tâm.

Tiếng đàn lưu chuyển trên đỉnh núi Côn Luân Sơn, một năm trôi qua. "Tuyết nhi, đến lúc ta phải đi rồi, nhớ kĩ những điều sau đây, sau khi ta độ kiếp thì ngươi không được bỏ bê tu luyện, ta đợi ngươi ở tiên giới, một ngày nào đó sư đồ chúng ta hội ngộ, còn nữa trương gương mặt này của người không được để người khác chạm vào, nó chính là sự tối cao của tạo hóa, đỉnh điểm của nhân sinh... Hahaha, tạm biệt ngươi Vô Tuyết!" Nghe lão nói về gương mặt của mình đến thiên hoa loạn trụy thì Thư Vô Tuyết mặt đầy hắc tuyến, thiên kiếp đến mà vẫn không bỏ được tính nhan khống, Thư Vô Tuyết có chút lo âu mà nhìn về phía sư tôn.

"Ầm!", bỗng bên trên, trời tụ mây đen, một đạo sấm chớp đánh xuống đỉnh núi Côn Luân Sơn như ý bảo Thiên Đạo uy không thể khinh nhờn, Linh Mục đạo nhân vẻ mặt cương quyết, đón đỡ đạo thiên lôi này, sau đó..

Một đạo..

Hai đạo...

Thập đạo..

Linh Mục đạo nhân lúc này toàn thân tơi tả,khóe miệng chảy máu, nhưng quanh thân hắn tản ra tiên khí lượn lờ, đôi mắt sáng ngời "Thành công, hahaha!". Phía trên thiên không mây đen tán đi, lộ ra một cánh cổng, Linh Mục đạo nhân phi thân, bay vào cánh cổng "Tuyết nhi, ta chờ ngươi ở Tiên Giới..." Nói xong câu này, thân ảnh của hắn biến mất ở thiên không. Thư Vô Tuyết mặt có chút thất thần lại có chút hướng tới, lẩm bẩm trong miệng không rõ.

Sau khi Linh Mục đạo nhân độ kiếp được hai mươi năm, Thư Vô Tuyết sống một mình trên đỉnh Côn Luân trong khoảng thời gian này. Và hôm nay chính là lúc Thư Vô Tuyết độ kiếp, hắn lúc này khuôn mặt bình tĩnh, ngồi xếp bằng, tâm vô tạp niệm.

Thiên lôi lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh Côn Luân, mây đen che cả một vùng trời. "Ầm" một tiếng, nhất đạo lại nhất đạo thiên lôi như xé rách mây đên đánh đến trên người Thư Vô Tuyết. Cả người hắńu, bạch y tơi tả, tóc rối bù xù trông rất khó coi, chỉ có khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tâm, ngẩng mặt lên nhìn thương khung, bầu trời xám xít tưởng như tận thế, những tia điện như lôi long bay khắp thiên khung, trên đỉnh đầu Thư Vô Tuyết, một đạo thiên lôi đang được tích tụ, đạo thiên lôi này mạnh hơn các đạo trước rất nhiều, chính là lần thiên lôi cuối cùng của Thư Vô Tuyết trước khi thăng tiên. Lúc nãy hắn qua chín mươi tám đạo, một đạo này nữa là hắn̉ thành tiên nhân, đạt được trường sinh cảnh giới.

"Đến đây, lão thiên!", Thư Vô Tuyết hét to một tiếng, tập trung tinh thần đợi đạo thiên lôi này, "Ầm" một tiếng thật lớn, Thiên Đạo như đáp trả Thư Vô Tuyết, thiên lôi được tích tụ đánh xuống một cái, Thư Vô Tuyết cắn răng chống chịu. Bỗng nhiên, Thư Vô Tuyết cảm thấy thân thể mình có chút bất thường, viên kim đan của hắn xuất hiện vết nứt như mạng nhện, "tách" một cái, tan vỡ. Thư Vô Tuyết vẻ mặt tuyệt vọng, nhìn thiên khung trên đầu cười khổ.

Độ kiếp thất bại, Thư Vô Tuyết vô lực nằm trên đất, mắt hiện lên vẻ không cam tâm nhìn đối diện thanh thiên, sinh mệnh lực trôi đi, miệng ngâm nga.

Giữa lớp đá cuội mượt mà, lượn lờ đốm lửa trùng sinh..

Vút bay giữa nhất hoa nhất thế giới...

Thân thể đã dần nguội lạnh, tiệc vui còn lại mấy đêm...

Nhớ nhung, sớm chiều, chưa dứt...

Tiếng hát hòa lẫn với khung cảnh trông có vẻ ảm đạm, bỗng vang lên một tiếng đàn, thanh cổ cầm mà sư tôn Thư Vô Tuyết truyền lại không người đàn tự đánh mà đánh theo tiếng hát của Thư Vô Tuyết, lúc này hắn còn làm gì để ý đến, tâm tình nguội lạnh, miệng hát khẽ, không để ý đến cây đàn không đánh mà rung, câu cuối cùng hát xong, tiếng đàn cũng theo đó mà dứt, bỗng đóa hoa bỉ ngạn được khắc trên thân đàn phát sáng, thực hóa, hóa thành một cái không gian chi môn, hút thanh cổ cầm và Thư Vô Tuyết vào...

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.