Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dược Đế!

Tiểu thuyết gốc · 2066 chữ

Không đợi hai người bọn hắn tiếp tục chơi trò khanh khanh ta ta thì món tiếp theo liền ra, Chu Khâm có chút tiếc nuối trở về, Thẩm Tương Tư thấy hắn như vậy trong bóng tối liếc hắn một cái chán ghét.

Quả trứng được đưa đến tay Thư Vô Tuyết, ngón tay sờ vào vỏ trứng, bỗng tâm thần hắn có chút chấn động, hắn cảm nhận được một tia quen thuộc rồi liền biến mất, Thư Vô Tuyết nhìn quả trứng này có chút đăm chiêu, rồi chợt trở lại bình thường cất quả trứng đi.

Món thứ ba này là một đóa bát phẩm Băng Thanh Hoa, lần này đám người Thư Vô Tuyết và Chu Khâm đều im lặng, tỏ rõ họ không muốn vật này.

Cuối cùng, đóa Băng Thanh Hoa này thuộc về một tên thiếu gia cũng khá nổi danh ở Thư thành.

Tiếp theo, món thứ tư, thứ năm, thứ sáu đều xuất hiện. Trong đó Hoa Thanh Thu có kêu giá một món, tuy vật về tay nhưng phải dùng một cái giá khá cao để mua về, ban nãy hắn và Chu Khâm xích mích, lần này kêu giá hắn bị Chu Khâm ép giá đến công tâm hỏa khí. Chu Khâm thì một mặt thư thích mà nhìn màn này.

" Món tiếp theo là là một bộ cầm quyết, được các đại sư kiểm định là thất phẩm công pháp, giá khởi đầu 500 viên nguyên thạch trung phẩm, ra giá một lần không thấp hơn 50 viên" Nam tử chủ trì nói ra một món khiến mọi người hơi ngây ngất nhưng rồi liếc mắt xem thường, đa số mọi người ở đây là sử dụng kiếm, đao,... rất ít người sử dụng cầm. Nên dù là thất phẩm công pháp nhưng trong chốc lát cũng không ai ra giá.

Tuy nhiên trong bọn họ lại có một vị thiên tài cầm đạo, Thư Vô Tuyết nhàn nhạt mở miệng : " 500 viên!"

" Thư Vô Tuyết khi nào học cầm đạo, chẳng lẽ cải tài quy chính?"

" Hắn chẳng qua là che mắt thiên hạ thôi, hắn chuyện xấu gì không làm còn cải tà quy chính?"

...

Thư Vô Tuyết ra giá khiến không ít người bàn luận, hắn cũng chẳng quan tâm, giả vờ một mặt 'bản công tử thích thì liền mua, các ngươi làm gì ta', mọi người nhìn thấy vẻ mặt này liền nổi lên suy nghĩ trái chiều, tất nhiên cả hai luồng suy nghĩ đều không tích cực.

Cuối cùng Thư Vô Tuyết đem vật về tới tay không một chút gay cấn.

Thẩm Tương Tư tính khí hỏa bạo, suy nghĩ trong lòng khó giấu, nãy giờ nàng cũng có suy nghĩ giống mọi người ở đây : " Lão đại, ngươi mua bản cầm quyết này về làm gì?"

Thư Vô Tuyết cười cợt trả lời : " Bỗng nhiên hứng thú, bản thiếu gia chính là thấy tư thế ngồi đàn đặc biệt soái, các cô nương sẽ thích."

" Xì! " Thẩm Tương Tư khinh thường trợn mắt nhìn hắn.

Thiên Cơ nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng : " Lão đại, đến món ta muốn mua rồi, nhưng ta không đem theo tiền. " Giọng nói nhàn nhạt, bình thản như đang tường thuật một sự việc không liên quan đến y.

Thư Vô Tuyết, Thẩm Tương Tư : " Ngươi... nguyên thạch đâu? "

Thiên Cơ chớp mắt vô tội, mặc dù cách một tầng khăn trắng nhưng hai người đều biết là hắn đang chớp mắt : " Cha ta tịch thu hết rồi!.."

Hai người còn lại :"...."

Lúc này trên đài, hạ nhân đem ra một cái cũng là thất phẩm pháp khí, hình dạng giống như một cái kính, mặt gương không trong suốt mà màu bạc, quanh thân gương cũng bao phủ một màng sương màu bạc.

" Đây là món thứ tám, là một cái thất phẩm pháp khí, nhưng nó không thuộc về chủ công mà thuộc về chủ suy tính, chủ nhân của nó không muốn nguyên thạch mà đưa ra ba vật hắn cần, vị khách nhân nào có một trong ba vật này có thể đổi. Ba vật đó là Tử Thanh Đằng, lục phẩm pháp khí, hạ phẩm cũng không sao, Bích Du Thủy, cả hai loại Tử Thanh Đằng và Bích Du Thủy có càng nhiều càng tốt, chủ nhân pháp khí nói nếu như có nhiều hắn sẽ dùng thêm vật để đổi."

" Có nhầm lẫn không, một thanh thất phẩm pháp khí đổi với Tử Thanh Đằng thì còn tạm chấp nhận được đi, còn muốn đổi lục phẩm pháp khí?"

" Đúng vậy, hơn nữa còn muốn đổi với thiên địa kỳ thủy Bích Du Thủy? Có phải quá tham lam không? "

...

Trong lúc nhất thời không ít người mở miệng dị nghị, vị nam tử trên đài cũng không ngừng đổ mồ hôi hột, hắn biết được yêu cầu của chủ nhân pháp khí này hơi quá đáng nhưng đối phương chính là một tên Vũ Linh cường giả, đắc tội hắn cũng không dễ dàng a.

Nhưng cũng không trách bọn hắn dị nghị, ở Thư thành một kiện thất phẩm pháp bảo tuy quý nhưng lục phẩm pháp khí thì càng quý hơn, cả hai cách biệt như ngày và đêm.

Còn nhắc đến Bích Du Thủy, một trong thiên địa kỳ thủy ở Đại Thiên thế giới, rất hiếm thấy, công dụng vượt bậc, đối với luyện dược sư, nó thậm chí còn quý giá hơn một kiện Tam phẩm pháp khí.

Nam tử chủ trì vẻ mặt trầm ngâm, mặc cho họ dị nghị.

" Ta có một cọng Tử Thanh Đẳng!" Một tên thiếu niên lên tiếng. Hắn chính là Tiêu Lương, trưởng tử Tiêu gia rất nổi danh ở Thư thành.

Nghe tiếng mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía gã, kể cả Thiên Cơ che một tầng khăn trắng.

Trong lúc nhất thời cũng không ai kêu giá, dùng ba vật quý hơn đổi một vật kém hơn cũng không ai tình nguyện.

Tiêu Lương thực ra cũng không tình nguyện dùng Tử Thanh Đằng đổi với một kiện thất phẩm pháp khí, nhưng gia tộc buộc hắn làm như thế, hắn cũng không biết mục đích là gì.

Thiên Cơ thấy có người cạnh tranh với mình thì nhíu mày, y cũng không nghĩ rằng cũng có người tình nguyện đổi : " Ta ra hai cọng Tử Thanh Đằng ".

Tiêu Lương liếc mắt về phía hắn : " Ta cũng ra hai cọng Tử Thanh Đằng, hiện tại ta chỉ đem hai cọng Tử Thanh Đằng, xin hỏi vị chủ nhân này có cần thêm phụ vật gì không?"

" Ta ra ba cọng!" Chưa kịp đợi vị chủ nhân lên tiếng, Thiên Cơ đã mở miệng trước. Hắn biết rằng nếu để vị chủ nhân pháp khí mở miệng, ai biết được tên chủ nhân có hay không sử dụng công phu sư tử ngoạm, được lợi lớn nhất, còn bọn hắn phải tốn cái giá cực cao để mua.

"Ngươi!!" Tiêu Lương cắn răng nhìn Thiên Cơ, thấy được Thiên Cơ hắn cũng không dám lỗ mãng với người ta, tại Thư thành, Tiêu gia cũng thuộc hàng gia tộc nhị lưu, nhưng Thiên gia càng hơn hẳn một bậc, khiến cho Thiên gia nổi giận, phụ thân chắc sẽ không tha cho hắn, đành phải từ bỏ. Mặt âm trầm ngồi xuống.

" Vị khách nhân này ra ba cọng Tử Thanh Đằng, còn ai ra giá nữa không?"

Đợi một lát sau không nghe ai ra giá, kiện pháp khí này liền thuộc về Thiên Cơ. Vị chủ nhân pháp khí sau khi cầm ba cọng Tử Thanh Đằng trong tay cũng biến mất.

Vuốt ve kính trong tay, hướng về phía hai người Thư Vô Tuyết cảm ơn : " Lão đại, lão tam, đa tạ.!"

Vừa rồi hai cọng Tử Thanh Đằng còn lại chính là của hai người Thư Vô Tuyết và Thẩm Tương Tư hỗ trợ hắn. Thẩm Tương Tư phất phất tay : " Khách sáo làm cái gì?".

" Thưa quý vị khách nhân, món tiếp theo có hơi bất ngờ bởi vì trong danh sách đấu giá không xuất hiện. nhưng tại hạ chắc chắc rằng vật này sẽ không làm các vị đây phật lòng!" Bỗng vang lên tiếng của nam tử chủ trì, hắn cười bất đắc dĩ. Tuy vậy nhưng hắn cũng không có một chút lo lắng nào vì vật này bất ngờ, hắn không nghĩ rằng sau khi thấy vật này mà không ai tâm động.

" Chuyện gì vậy, ngươi đang đùa giỡn sao? " Một tên cao lớn thanh niên la hét bất mãn, xung quanh cũng có không ít người cũng bất mãn như hắn.

" Vị khách nhân này bớt nóng giận, đảm bảo với các vị rằng vật này sẽ không khiến các vị thất vọng. " Nam tử chủ trì mỉm cười tự tin. Hắn phất tay một cái ra hiệu.

Hạ nhân tử bên trong thấy được hắn ra hiệu liền từ bên trong bước ra, trong tay cầm một cái bình sứ.

Bình sứ tuy bị đậy kín nắp nhưng thảo hương từ bên trong không ngừng thoang thoảng tỏa ra.

Nam tử chủ trì thấy được hạ nhân đem vật ra thì một lần nữa mỉm cười tiêu sái : " Hẳn các vị cũng có thể ngửi được thảo hương từ bên trong bình tỏa ra. Không sai! Bên trong chính là trung phẩm Tẩy Kinh Dịch. Công dụng của một bình trung phẩm Tẩy Kinh Dịch là như thế nào chắc hẳn các vị cũng không xa lạ đi? Nhưng do vật này được đem ra đấu giá bất ngờ nên giá khởi đầu chỉ 100 viên nguyên thạch trung phẩm, mỗi lần ra giá không dưới 50 viên. "

Ở Đại Thiên thế giới, ngoài luyện khí sư chuyên chế tạo pháp khí, phù thủy, thuần thú sư... những chức nghiệp phụ này tuy ít nhưng họ có khi còn được tôn sùng còn hơn những cường giả Vũ Linh Vũ Hoàng. Nên người tu chân ở đây nguyện đắc tội với ai cũng không dám đắc tội với họ, và một trong số đó là đại danh đỉnh đỉnh luyện dược sư.

Ai cũng biết tu đạo khó khăn, mỗi lần lên một cảnh giới càng khó khăn trùng trùng, không ít người tu hành nhiều năm không tiến cảnh, thọ nguyên suy giảm mà chết.

Hơn vạn năm trước, một vị tán tu thiên tư xuất chúng nhưng cũng gặp phải bình cảnh mà nhiều năm không tiến cảnh, không cam lòng nên một lòng tìm kiếm cơ duyên, năm đó vị tán tu này du hành khắp Đại Thiên thế giới, trời không tuyệt đường người, vị tấn tu này trong một lần xảo hợp lâm vào ngộ đạo.

Lúc hắn tỉnh dậy thì cười to như một tên điên, vẻ mặt điên cuồng. Sau đó hắn bắt đầu thu thập không ít kỳ hoa dị thảo, mọi người thấy hắn như vậy cũng lắc đầu ngán ngẩm, thầm nhủ : " Đại đạo khó khăn cũng không khiến con người ta đến mức này chứ?"

Vị tán tu này cũng mặc kệ lời người khác, vẫn hì hục thu thập kỳ hoa dị thảo.

Đến một ngày, trong hang động nơi hắn bế quan tỏa ra một mùi thảo hương, mùi hương lan tỏa khắp nơi, một số tiểu thú nhỏ bị thu hút bởi mùi hương mà tìm đến.

" Hahaha, ta thành công, haha..." Bên trong hang động, không ngừng vang ra tiếng cười của vị tán tu. Trong tay hắn đang cầm một bình chứa một loại dịch lạ, ít nhất là lạ ở thời bấy giờ.

Khoảng hơn một năm sau, hắn bỗng nhiên tiến cảnh Vũ Thánh, khiến không ít người bất ngờ.

Đến bây giờ vị tán tu đó không ai khác chính là vị Dược Đế đầu tiên của Đại Thiên thế giới, người khai mở luyện dược đạo, được người người kính ngưỡng.

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.