Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương17: Con đường của "Người được chọn"

Tiểu thuyết gốc · 5267 chữ

Sau trận ẩu đả vừa rồi , tôi trở lại chiếc bàn quen thuộc tại tầng một của thư viện. Vẫn là những quyển sách về kiến thức cơ bản của Mạo hiểm giả. Nhưng lần này tôi chưa đọc đến chúng, tâm trí của tôi đang ở vùng không gian trắng xóa và đang nói chuyện với Ann. Sau trận chiến chúng tôi cần thảo luận vấn để của [ Lá chắn năng lượng ].

-Ann, anh thấy kỹ năng [ Lá chắn năng lượng ] đã có sự biến đổi. Nó chống lại được hầu hết kỹ năng bằng phép thuật. Nhưng lại không thể ngăn cách kỹ năng vật lý. Cơ thể của anh và những tên đó vẫn có thể va chạm vào nhau. Điều trước đây chưa từng xảy ra khi tấm lá chắn được bật.

-Thực ra tấm lá chắn vẫn đang bị hỏng hóc, đó là lý do vì sao nó không chặn được đòn tấn công không phải là phép thuật. Còn với phép thuật thì em không quá rõ ràng, có cái gì đó đặc biệt khiến cho tấm lá chắn miễn nhiễm hoàn toàn với phép thuật ở thế giới này.

-Em nói là miễn nhiễm ư?

-Đúng vậy, sau khi anh thử nhận đòn tấn công bằng phép thuật đó em đã có đủ dữ liệu để phân tích. Phép thuật ở thế giới này có một thứ gì đó gần gũi với em , nó và tấm lá chắn có điều gì đó rất thân thiết. Em không nói là [ Lá chắn năng lượng ] và phép thuật ở thế giới này giống hệt nhau. Em chỉ cảm thấy nó có sự gần gũi và chính sự gần gũi đó đã khiến tấm lá chắn hoàn toàn phá hủy được tất cả các loại phép thuật.

Vẫn là câu chuyện Ann bị chia nhỏ và đánh mất kiến thức, nếu ở trạng thái hoàn chỉnh Ann chắc chắn sẽ biết sự gần gũi đó là gì.

-Miễn nhiễm với phép thuật, điều đó nghe có vẻ tuyệt vời. Nhưng hình như là anh cũng không thể nhận được các phép thuật có lợi đúng không?

-Đúng vậy, do em không thể kiểm soát được [ Lá chắn năng lượng ] nên nó sẽ tự động chống lại những phép thuật đến gần anh. Không phân biệt đó là có lợi hay có hại.

-Nếu vậy thì cũng không tuyệt vời lắm , ở thế giới này phép thuật có lợi rất có ích. Những người bị thương sẽ được phép thuật chữa trị hồi phục. Thậm trí là gãy tay ,đứt chân cũng có thể hồi phục lại khỏe mạnh. Chưa kể đến khả năng cường hóa sức mạnh cho kẻ khác nữa. Em có phân tích được kỹ năng kết hợp của tên Phong hệ và Thổ hệ vừa rồi không?

-Đã có 5 mũi lao bằng đá đánh trúng tấm lá chắn, vì thế em cũng đã có dữ liệu để phân tích. Kỹ năng của tên Phong hệ cường hóa tốc độ cho đòn tấn công của tên Thổ hệ. Mũi lao sẽ bay nhanh hơn, và khó đoán hơn. Nếu như tên Phong hệ đủ mạnh hắn ta có thể khiến cho mũi lao bay với quỹ đạo tùy thích.

-Sự kết hợp giữa chúng quả là kinh khủng, nếu [ Lá chắn năng lượng ] không miễn nhiễm với phép thuật thì chắc chắn anh đã trọng thương. Thậm trí có thể mất mạng. Anh không thể phản ứng được với đòn tấn công ở tốc độ đó.

Đó là những gì chúng tôi phân tích, sau trận chiến vừa rồi tôi cũng đã học được nhiều điều. Không nên khinh thường đối thủ ở thế giới này, rõ ràng là thế giới này có quá nhiều điều mới mẻ. Bất kỳ thứ gì đều có thể xảy ra và điều ngu ngốc nhất chính là đem tính mạng bản thân ra đánh cược. Lần này tôi may mắn nhưng lần khác thì chưa biết được và tôi chỉ có một cái mạng thôi. Thu hoạch nữa là tôi đã hiểu hơn về sức mạnh của bản thân và [ Lá chắn năng lượng ]. Điều đó giúp tôi có những chiến thuật phù hợp hơn trong tương lai, nếu như tôi phải trạm chán kẻ nào đó. Biết người biết ta - trăm trận trăm thắng. Trước hết tôi phải biết mình đang có những gì. Tạm gác lại chuyện đó, bây giờ thì tôi lại bắt đầu học thêm những kiến thức từ trong quyển sách. Và chờ đợi những tên kia mang tinh thạch ma thú đến.

Các kiến thức thám hiểm thật sự quá nhiều. Mỗi con ma thú đều có những tập tính riêng và tôi đang phải học từng chút kiến thức đó. Ma thú ở thế giới này thì vô vàn, bất kỳ giống loài nào cũng có. Tập tính của chúng còn thay đổi theo cấp độ, theo mùa, theo khu vực sống,… Rồi lại nguyên liệu có thể lấy được của từng loại ma thú khi đã hạ gục chúng. Vì thế nên đống kiến thức được tăng theo cấp số nhân. Chưa kể còn có các kiến thức liên quan đến các loại thảo dược, nguyên liệu để chế biến dược phẩm. Nguyên liệu chế tạo ma cụ, nguyên liệu chế tạo vũ khí , … Nhìn cái đống này mà tôi lại cảm thấy cuộc đời bế tắc. Có khác gì đang ngồi ôn thi đâu cơ chứ. Nhưng sự quyết tâm trong tôi bây giờ là rất lớn vì thế tôi sẽ “nhai” hết được cái đống này.

Tôi vẫn đang ngồi chăm chú đọc từng cuốn sách cho đến khi người quản lý đến gặp tôi. Ông ấy nói rằng những gia tộc kia đã mang tinh thạch mà tôi cần đến và họ đang đợi tôi ở một căn phòng khác. Vì thế tôi tạm dừng việc học và đi thu hoạch “ chiến lợi phẩm” của mình.

Một căn phòng khá rộng và nhìn nó giống như căn phòng họp ở thế giới của tôi. Cũng có một cái bàn dài ở giữa và những chiếc ghế ở hai bên. Tôi khá ấn tượng với sự phân chia rõ ràng về mục đích sử dụng của từng kiến trúc ở đây. Mỗi thứ đều có những mục đích rõ ràng, điều mà tôi từng nghĩ rằng chỉ có ở thế giới hiện đại mới có. Điều đó cũng cho thấy Demacia đã phát triển tới mức nào, nó hoàn toàn không giống với một quốc gia trung cổ trong trí tưởng tượng của tôi.

Trong căn phòng đã có vài người ngồi đó, có vị quản lý Phong hệ lúc trước và 5 người trung niên có tuổi. Giờ đây có thêm tôi và người quản lý của mình. Điều đáng chú ý là chiếc ghế chủ vị được đặt ở chính giữa hai dãy ghế lại để cho tôi ngồi. Ở thế giới này thì lễ nghi rất quan trọng và ngồi ở chiếc ghế chủ vị cho thấy địa vị tuyệt đối của người được ngồi. Ngay ở điểm này đã thấy tôi có địa vị như thế nào trong cuộc nói chuyện này rồi. Tiếp theo là 1 pháp sư mặc chiếc áo có chi tiết màu vàng, trang phục có nét tương đồng với tên thanh niên cầm đầu trước đó. Rõ ràng là ông ta và tên đó có quan hệ huyết thống. Và tôi nhận ra ông ta, ông ta cũng chính là một trong những người đã theo Thánh Kiếm đến thị trấn vào lễ hội. Ngoài ông ta ra còn có một người nữa, người này mặc áo giống tên thanh niên Phong hệ và cũng từng xuất hiện trong lễ hội. Cả hai có lẽ chính là gia chủ của gia tộc mình và gia tộc của họ chắc là có chút địa vị. Giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao họ để tôi ngồi ở vị trí chính giữa rồi. Họ là người có mặt trong bữa tiệc vì vậy hơn ai hết họ hiểu sự quan tâm của Dì Maria dành cho tôi là như thế nào. Ba người còn lại thì tôi chưa nhìn thấy bao giờ và họ cũng ngồi ở vị trí xa nhất. Tôi đoán họ là những quý tộc nhỏ mà thôi, bản thân quý tộc cũng phân cấp bậc và địa vị. Ở phía còn lại là hai người quản lý của thư viện. Người quản lý Phong hệ ngồi đối diện với gia chủ Gia tộc Thổ hệ, còn vị quản lý của tôi lại cách mấy chỗ ngồi, ngồi đối diện cùng gia chủ cuối cùng.

Mọi việc diễn ra khá nhanh chóng do tôi muốn chủ động kết thúc. Gia chủ gia tộc Thổ hệ đại diện nói chuyện và đa số là những lời xin lỗi. Tôi chắc chắn là mấy tên cáo già này hiểu tôi đang làm cái gì. Nhưng bọn họ không giám làm khác vì họ hiểu được cái gì là tốt nhất, thái độ hoàn toàn không giống với mấy tên thanh niên trước đó. Đúng là ở cái vị trí của họ thì không thành con cáo già không được. Cũng vì họ đã nghĩ như vậy nên tôi lấy được mấy viên tinh thạch không quá khó khăn. Tinh thạch ma thú cấp 7 cũng quý giá , nhưng với gia tộc của họ không phải là không lấy ra được. So với những rắc rối sẽ xảy ra thì chúng còn rẻ chán.

Vậy là mục đích của tôi đã hoàn thành , tôi đã lấy được 7 viên tinh thạch cấp 7. Việc này giúp giải quyết vấn đề về năng lượng của Ann. Tôi rất hi vọng vào lượng năng lượng mà những viên tinh thạch này cung cấp. Tôi đang gặp khó khăn về vấn đề này thì tự dưng lại có người nhảy ra giải quyết giúp tôi. Mọi chuyện dễ dàng hơn tôi tưởng và nếu được tôi rất muốn thêm vài tên thanh niên quý tộc nữa ra tay với tôi. Nhưng tôi nghĩ rằng sau chuyện này sẽ không còn tên nào dám làm việc tương tự như vậy với tôi nữa, ít nhất thì trong tòa thành Turin này. Có cái cây đại thụ che trở thật là tốt, nhưng tôi vẫn chưa hiểu được lý do tại sao Dì Maria lại đối xử với tôi tốt như vậy. Dì ấy không làm những việc này với những người khác, nhưng ngay từ khi tôi vừa mới đến thế giới này tôi đã được Dì quan tâm một cách rất đặc biệt. Sau khi nhận được tinh thạch tôi rất nhanh đã rời khỏi căn phòng, tôi không có nhiều điều để nói với mấy tên quý tộc này.

Khi người thanh niên rời khỏi căn phòng , rất nhanh hai người quản lý cũng rời đi theo. Để lại năm người trung niêm trầm mặc ngồi lại.

-… Chết tiệt, Thái độ của tên này vậy mà không coi chúng ta ra gì. Lấy được tinh thạch là hắn ta rời đi luôn.

-Đúng vậy. Hắn ta rõ ràng là đang gài bẫy mấy đứa trẻ. Sự việc là hiểu nhầm , vậy mà hắn ta cố ý nói khác đi. Xong lại còn đòi bồi thường nữa.

Ba người còn lại đang kêu gào, câu chuyện mà họ nói với nhau như thể muốn hai người ngồi trên nghe thấy. Nhưng hai người đó vẫn đang trầm mặc, họ nhìn nhau và như thể có chung nhận thức. Người ngồi ở vị trí cao nhất lúc này mới mở miệng ra nói chuyện.

-Ta biết các ngươi đang rất tức giận. Nhưng có câu này ta nói với các ngươi.Người thanh niên đó được sự quan tâm đặc biệt của ngài Maria và Thành Chủ. Đừng làm điều gì ngu ngốc nếu như các ngươi không muốn bị giệt tộc. Việc đó hoàn toàn có thể xảy ra, nếu cậu thanh niên đó bị các ngươi làm gì đó. Hãy nhớ lấy lời ta nói hôm nay.

Nói xong ông ta đứng dậy và rời đi, gia chủ của Phong hệ pháp sư cũng đứng dậy đi ngay theo đó. Để lại ba người còn lại ngơ ngác như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sự việc có lẽ đã không diễn ra theo cách mà họ muốn. Hai người hôm nay cư xử hoàn toàn khác với những gì mà họ biết.

Ngày hôm nay có một sự việc mà toàn bộ giới quý tộc tại thành Turin đều biết. Hình ảnh của một cậu thanh niên được truyền đi khắp các cao tầng của tòa thành. Tất cả thanh niên của các gia tộc đều nhận được trưởng bối giáo huấn một điều như nhau. Tuyệt đối không được trêu trọc người thanh niên trong bức hình. Lý do hoàn toàn không được nói rõ, nhưng sau ngày hôm nay. Có lẽ cả tòa thành không ai là không biết đến gương mặt này.

…………………….

Trong tòa lâu đài to lớn và ở trung tâm của tòa thành, lúc này một người trung niên khí trất vương giả đang đứng bên cạnh ô cửa kính. Ánh mắt xa xa của ông ấy đang nhìn vào một nơi nào đó. Trên tay đang cầm một tờ giấy có tấm hình một người thanh niên. Đằng sau ông ta cũng là người trung niên như ông ấy. Không có khí chất vương giả như ông ta, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy sự nguy hiểm của người này.

-Trong lần thứ ba đến thành Turin mà đã khiến cho toàn bộ quý tộc phải nhớ đến. Cũng chỉ có thể là “người đó”.

-Đúng là cậu ta có cái gì đó rất đặc biệt , tôi thậm trí còn cảm nhận được nguy hiểm từ cậu ta. Điều không tưởng ở thế hệ của cậu ấy.

-Sự xuất hiện của cậu ta đánh dấu sự thay đổi của cả lục địa. Có lẽ thời gian yên bình của mọi nơi đã kết thúc.

-Nếu ngài Maria đã nói cho chúng ta biết trước, hay là chúng ta cũng đi trước một bước.

Nghe đến đây , vị trung niên khí chất vương giả thu hồi ánh mắt. Ông ta quay lại nhìn người trung niên kia và nói :

-Rất khó. Hoàng tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn ai hết họ hiểu giá trị của người thanh niên đó. Và nếu như người đó đi đúng trên con đường của mình thì không có cơ hội cho chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ thử, hi vọng là con bé có thể làm được những điều thần kỳ. Và chúng ta cũng chỉ có thể hi vọng vào chính con bé thôi.

-Không hỗ trợ gì sao?

-Không thể, nếu mọi chuyện diễn ra tự nhiên thì chúng ta có thể giải thích được, nhưng nếu chúng ta tác động vào rất có thể sẽ là mưu phản. Bài học đó chính chúng ta là người hiểu rõ hơn ai hết. Sức mạnh của Hoàng tộc là tuyệt đối.

-Nếu vậy cũng chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.

-Còn điều nữa, bộ áo giáp chống lại được cả 4 hệ phép thuật ư ? Ta chưa từng nghe thấy có áo giáp như vậy trước đây.

-Có thể đó là bảo vật của tiên tộc , nếu là cậu thanh niên đó thì việc Ngài Maria làm vậy cũng là điều dễ hiểu.

-Việc đó càng cho thấy tầm quan trọng của cậu ta như thế nào. Mấy tên kia cũng khôn ngoan đấy , chúng có lẽ cũng đã nhận ra điều đó.

Ông ta vừa nói vừa quay đầu nhìn lại về phía xa xăm , đó chính là thói quen của ông ta. Ông ta thường làm thế khi có điều muốn suy nghĩ.

………………………….

Trong lúc đó ở một thị trấn Tây Nam của thành, bên trong một gốc Cây khổng lồ có một thân ảnh đang trên chiếc bàn. Một dung nhan đẹp mê người, những ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm trên tay một tờ giấy. Vừa nhìn người trong tấm hình , người đó vừa nở một nụ cười. Nụ cười mà chưa có một ai ở nơi đây được nhìn thấy. Nụ cười khiến cho ngay cả những tia nắng đang chiếu vào từ không cửa sổ cũng phải mờ nhạt, nhường chỗ cho nụ cười ấy tỏa sáng. Bất kỳ nam nhân nào nếu như được nhìn thấy một lần, cả đời này đều chắc chắn không thể quên được. Nụ cười như của tiên nữ đang bị lạc tại trốn trần gian. Vậy mà nụ cười ấy xuất hiện khi chỉ cần nhìn vào hình ảnh của một người thanh niên.

……………………….

Tại thư viện lớn nhất của tòa thành Turin, một đoạn hành lang đổ vỡ đang được tu sửa. Việc một nơi trang trọng như vậy bị phá hủy chưa từng xảy ra trước đây. Và việc này luôn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Trong những ngày này một hình ảnh cũng thu hút ánh nhìn của mọi người. Đó là một người thanh niên, từ sau khi sự việc xảy ra tại thư viện mọi người luôn chú ý xem anh ta làm cái gì. Và liệu có còn rắc rối nào xảy ra với anh ta nữa không. Nhưng khiến cho nhiều người thất vọng, anh ta chỉ làm một việc duy nhất trong nhiều ngày trôi qua. Chỉ đến một chỗ trong thư viện và đọc sách ở đó, anh ta làm việc đó đến nửa đêm lặp lại việc đó vào ngày hôm sau. Sau vài ngày thì mọi người cũng đã không quá quan tâm đến anh ta nữa.

Đã bảy ngày trôi qua và hôm nay là ngày tôi trở về thị trấn. Sau những ngày vất vả với đống sách thì tôi cũng đã có được sự tự tin nhất định. Tôi không còn là kẻ không biết gì nữa , thay vào đó tôi cũng đã có được những kiến thức cơ bản. Và để đạt được điều này cũng không phải đơn giản. Đôi mắt của tôi đang thâm quầng vì thường xuyên thức đêm. Trong vài ngày này Shatya cũng đã vài lần đếm thăm tôi. Có vẻ việc tôi làm đã được truyền đi và cô bé đến để xem tình hình của tôi thế nào. Cô bé còn từng nói rằng, “Tôi chỉ rời xa cô bé một thời gian thôi mà đã gây ra rắc rối rồi”. Nghe cứ như tôi là trẻ con chuyên đi gây rối và luôn phải có người lớn đi kèm vậy. Thôi kệ cô bé đi, cô bé luôn là như vậy mà. Cũng chính vì sự lo lắng đó dành cho tôi, nên lần này tôi sẽ trở về cùng Shatya. Khi bắt đầu di chuyển từ thư viện đến cánh cổng của tòa thành Turin, tôi chợt nhận ra mình đang là trung tâm của mọi ánh nhìn. Và tôi cũng hiểu tại sao Shatya lại làm như vậy, việc tôi đi cùng Shatya là một điều khẳng định lại lần nữa rằng: Tôi là người của Quán Cây Phong.

Chúng tôi trở lại thị Trấn Evermoor vào gần trưa , tôi sẽ nghỉ ngơi một chút và buổi chiều tôi sẽ chuẩn bị cho những bài kiểm tra cuối cùng để trở thành Mạo hiểm giả. Chào đón tôi vẫn là hai hình ảnh quen thuộc là Bun và Bunny. Mới có mấy ngày không gặp mà hai cô bé có vẻ hai cô bé đang rất vui mừng khi thấy tôi. Tuy nhiên tôi vẫn nhận ra có chút gì đó gượng gạo mà tôi không thể giải thích được. Ngay khi tôi về đến nơi tôi Dì Maria ngay lập tức muốn gặp tôi và đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp Dì như vậy. Sau mỗi chuyến đi dài hoặc biến cố gì xảy ra tôi đều được Dì gọi đến nói chuyện riêng. Đó cũng là một trong những lý do vì sao mà tôi nghĩ rằng mình nhận được sự quan tâm đặc biệt của Dì.

Bun đang chuẩn bị chế biến món ăn trưa và ngay sau khi rời khỏi phòng của Dì tôi chạy ngay xuống dưới bếp. Tôi cần học hỏi để còn phục vụ cho những kế hoạch trong tương lai. Và khi đi qua Bunny và Shatya thì ánh mắt của hai cô bé như kiểu: “ Biết ngay mà”. Tôi thì đang hỏi chấm về cái biểu cảm đó, nhưng thôi tôi cũng không quan tâm nhiều. Học nấu ăn là mục tiêu trên hết.

Khi nhìn thấy tôi mò xuống , Bun nhìn tôi thoáng qua rồi sau đó có vẻ bối rối. Chắc là do người ít nói như cô bé không quen với việc hướng dẫn người khác làm việc gì đó. Tôi thì không quan tâm đến việc đó lắm và vẫn mặt dầy theo cô bé làm việc. Và vẫn hỏi cô bé những gì mà tôi thăc mắc.

Buổi chiều rất nhanh đã đến và tôi đã chuẩn bị tinh thần bước vào phòng thi. Vẫn là Shatya quen thuộc theo tôi trong bài kiểm tra lần này. Đi qua quảng trường lát đá hoa cương , chúng tôi đến trụ sở của hiệp hội Mạo Hiểm Giả. Bước qua cánh cửa , vẫn là căn phòng với rất nhiều người. Số lượng Mạo Hiểm Giả vẫn nhiều như vậy, tiếng nói cười của mọi người không bao giờ ngơi nghỉ. Một không khí bận rộn, cho thấy nhịp sống năng động ở nơi đây. Bất kỳ ai trong hoàn cảnh này đều mong muốn mình được hòa nhập vào bầu không khí đó. Khi tôi xuất hiện có rất nhiều người nhận ra tôi và lớn tiếng chào hỏi. Sau lễ hội có lẽ tôi đã là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất ở đây. Cũng đã có vài người lôi tôi vào nói chuyện cùng họ, đa phần họ muốn biết hôm nay tôi ở đây để làm gì. Khi biết tôi đang làm bài kiểm tra để trở thành Mạo Hiểm Giả, họ đều không quá ngạc nhiên. Với chiến tích tiêu diệt Hắc Ưng thì sức mạnh của tôi họ đều đã biết. Nhiều người nghĩ rằng, trước khi tôi “mất trí nhớ” chắc chắn tôi cũng là một Mạo Hiểm Giả hoặc tương tự vậy. Họ đều chúc tôi sẽ vượt qua bài kiểm tra và đạt được cấp bậc cao nhất mà Hiệp Hội có thể cung cấp - Vàng I. Tôi cảm ơn họ về lời chúc , mọi người ở đây vẫn như vậy, vẫn luôn dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho nhau. Việc đó khiến cho tôi cảm thấy thật ấm áp. Tôi không biết thế giới này mọi nơi đều như vậy không , nhưng ở nơi đây tôi cảm thấy mọi người thật tốt.

Sau khi nói chuyện với mọi người xong, tôi đến bàn đăng ký để làm thủ tục. Lần này vị Phó hội trưởng đã đứng ở đó. Thực ra thì ông ta được người quản lý gọi xuống trong lúc tôi nói chuyện với mọi người. Và có lẽ người quản lý cũng đã được chuẩn bị từ trước. Vị Phó hội trưởng ở đây cũng là một nhân vật có gia thế, trong bữa tiệc của Dì Maria và những quý tộc. Ông ta vậy mà cũng xuất hiện với thân phận quý tộc của mình. Khi thấy tôi, ông ấy vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng đấy và tôi chưa từng thấy biểu cảm nào khác của ông ta. Rất nhanh tôi đã được đưa đến phòng thi vẫn là căn phòng cũ, nơi tôi đã tạch lần trước. Nhưng lần này đã khác, tôi đã trở lại và lợi hại hơn xưa.

Lần này đề thi đã có sự thay đổi, tôi khá là ngạc nhiên về chuyện đó. Không ngờ ở đây người ta cũng chuyên nghiệp đến như vậy. Việc thay đổi đề thi trong những lần kiểm tra , khiến cho người ta phải học kiến thức một cách chủ động và sâu rộng hơn. Chứ không phải chỉ những kiến thức có trong bài kiểm tra. Đọc qua bài kiểm tra, tôi đã không phải là không biết gì như lần trước. Một số cậu trả lời tôi đã trả lời được ngay sau lần đọc đầu tiên. Với tôi những câu hỏi hiên tại không phải là quá khó.

……….

Trong lúc đó tại Quán Cây Phong có một nhóm người tụ tập lại trước cửa Quán. Rất nhanh họ được đưa vào trong, trên nét mặt họ đang toát nên vẻ nghi hoặc. Có lẽ chính họ cũng không biết tại sao mình lại được mời đến đây. Căn phòng mở ra và một vị Tiên tộc xinh đẹp đang đợi họ ở đó. Sự bối rối xuất hiện ở họ, có lẽ họ biết nơi đây là nơi nào. Đây chính là một trong những căn phòng nổi tiếng nhất tại thị trấn này. Căn phòng chỉ được vị Tiên tộc trước mặt này dùng để đón tiếp những vị khách quý. Chỉ có 4 người trong toàn bộ Vương Quốc đã được mời vào trong căn phòng đó. Trong đó có hai người, một người là Kiếm Thánh và ông ta cũng chỉ được mời một lần duy nhất. Người nữa chính là Quốc Vương của Vương Quốc trong lần đến thăm thị trấn vào 3 năm trước. Hai người còn lại cũng là nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực của họ. Đó là một cặp vợ chồng, người chồng chính là Ma cụ sư hàng đầu Vương Quốc, người vợ chính là đầu bếp số một của Vương Quốc. Và lần này cả bảy người bọ họ đều được mời tới căn phòng. Việc này khiến cho họ cảm thấy bất ngờ và vô cùng bối rối, họ không biết vị Tiên tộc trong truyền thuyết này đang muốn làm gì.

Trong căn phòng đặc biệt nhất mà họ từng được chứng kiến, họ lần lượt ngồi xuống từng chiếc ghế. Căn phòng có đủ chỗ cho 7 người bọn họ và vị tiên tộc. Khác với những căn phòng bình thường muốn toát nên vẻ sang trọng thì phải sử dụng đến vàng, đá quý. Nhưng ở đây thì không tất cả hoàn toàn được làm từ gỗ, nhưng gỗ ở đây lại đang phát sáng. Thứ ánh sáng màu vàng và như có sinh mệnh, điều đó khiến cho họ cảm thấy dễ chịu và thoải mái mà vẫn giữ được vẻ sang trọng của chính căn phòng. Chưa dừng lại ở đó, họ lại đang được hai cô bé Bun và Bunny mời trà. Họ biết hai cô bé có lại lịch như thế nào, lai lịch liên quan đến chính người đã đến căn phòng trước đây. Và cả hai đều có không gian phát triển như thế nào trong tương lai. Thế nhưng hai cô bé lại đóng vai “người hầu” , còn họ lại đang đóng vai “khách mời”. Mà thứ trà mà họ được mời cũng không phải là loại đơn giản, đây chính là lá cây được lấy từ Cây Thế Giới. Cái Cây mà chính những Tiên Tộc coi như là mẹ mình, lá cây được coi như là dòng sữa mẹ và chỉ có những người khách quan trọng nhất mới được thưởng thức loại trà này.

Sau tất cả những việc cả 7 người đều đang vô cùng bối rối. Họ đang được vị Tiên tộc trong truyền thuyết tiếp đãi với lễ nghi cao nhất của mình. Họ không hiểu tại sao người đó lại đang làm như vậy, chắc chắn là không phải việc họ đã làm với những Mạo Hiểm Giả. Dù cho họ là những người thường xuyên giúp đỡ người khác nhất thị trấn, thì cũng không thể để cho vị Tiên tộc tiếp đãi với họ tốt như vậy. Chưa nói đến loại trà thần thánh kia, chỉ tính việc ngồi trong căn phòng thôi đã khiến cho họ cảm giác được sinh mệnh lực của bản thân đang tăng lên.

Là người đại diện của cả nhóm, Tulk một trung niên khoảng 40 tuổi không nhịn được mà hỏi vị Tiên tộc kia.

-Thưa ngài Maria, xin thứ lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi hoàn toàn không biết lý do tại sao ngài lại mời chúng tôi đến đây và tiếp đón chúng tôi tốt như vậy. Ngài có thể nói lý do cho chúng tôi biết được không.

Ông ấy nói với biểu cảm vô cùng trân thành, hiện nay ông ấy đang ngồi chung chiếc bàn với vị tiên tộc đó. Nếu không có nó, ông ấy chắc chắn sẽ quỳ xuống khi nói những câu vừa rồi.

-Cứ từ từ đã, các ngươi có biết loại trà mà ở trước mặt các ngươi không? Nó rất quý đó hãy thưởng thức chúng trước đi đã.

Vị tiên tộc chậm rãi trả lời họ, nét mặt tuyêt đẹp của nàng lúc này lại không mang nhiều cảm xúc.

-Chúng tôi biết thưa ngài, mỗi một cốc trà đều quý giá hơn tính mạng của chính chúng tôi. Nếu ngài không nói lý do thì chúng tôi sẽ không dám uống, xin thứ lỗi cho chúng tôi về điều đó.

Tulk cận trọng trả lời.

Vị tiên tộc đảo mắt nhìn qua sáu người còn lại, dù không lên tiếng nhưng có vẻ họ đều đồng ý với quyết định của người cầm đầu.

-Có vẻ như nếu ta không nói thì mọi người chắc chắn sẽ không uống trà.

-Vâng đúng vậy thưa ngài.

-Thôi được rồi , ta định chút nữa sẽ nói. Nhưng không sao nói trước cũng được. Các ngươi có biết con đường mà vị vua đầu tiên của Vương Quốc các ngươi được gọi là gì không.

-Con đường của Người được chọn

Hoàn toàn không cần suy nghĩ, cả 7 người đều đồng loạt trả lời. Thật ngạc nhiên khi sáu người còn lại đều đồng loạt trả lời như vậy. Đây là câu nói đầu tiên của tất cả sau khi bước vào căn phòng.

-Các ngươi có nhớ đến lời tiên tri về Người được chọn không ?

-Khi mà có sinh vật tàn ác, hủy diệt toàn bộ sự sống. Người được chọn cũng sẽ xuất hiện để chiến đấu với sinh vật tàn ác đó.

Một người trung niên cao gầy trong nhóm nhanh miệng trả lời.

-Không lẽ nào ?

Người vừa lên tiếng là Tulk, ông ta có vẻ đã nghĩ ra điều gì đó.

-Đúng vậy, Người được chọn đã xuất hiện

Vị Tiên tộc nhìn Tulk và chậm rãi trả lời.

-Không lẽ nào là chính cậu ấy?

Tulk tiếp tục đặt câu hỏi.

- Người thanh niên tên Leo đó chính là Người được chọn.

Đó là lời khẳng định đến từ vị Tiên tộc.

Bạn đang đọc Lạc Vào Runeterra sáng tác bởi xduc9x1

Truyện Lạc Vào Runeterra tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xduc9x1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.