Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn Bị Huấn Luyện (1)

Tiểu thuyết gốc · 1045 chữ

12h trưa, tại chùa Phước Nguyên.

Một chú tiểu đang quét lá cây trên quảng trường.

Chú tiểu khoảng 12 tuổi, đầu trọc, khuôn mặt mười phần thân thiện, lúc này hắn đang mặc áo bào.

"Xoạt,xoạt,xoạt". Tiếng chổi va chạm vào lá cây.

Sau khi quét gần xong, chú tiểu vuốt cái đầu bóng loáng của mình, nghĩ thầm:"Sao hôm nay nhiều gió thế nhỉ ? quét mãi mới xong".

"Bạch,bạch,bạch". Từng tiếng bước chân vang lên.

Chú tiểu hơi kinh ngạc, đi tới chỗ bậc thang nhìn xuống, vài người đang chậm rãi đi lên, đoán chừng khoản 50 người.

Dẫn đầu là một thanh niên, thanh niên này đang rất chật vật, trên người toàn là vết xước, trong đó có một vết thương ở ngay sau lưng, máu tươi rải đều trên từng bậc thang mà anh ta đi lên.

Đám người phía sau ai cũng bị thương nhẹ, tuy bộ dáng khá chật vật nhưng vẫn cố từng bước đi lên, trong lúc đi có vài người chịu không nổi cơ hồ muốn ngất đi, vài người xung quanh đỡ họ lên, có thể thấy đây là một nhóm người khác đoàn kết.

Chú tiểu thấy vậy thì vào thông báo cho sư trụ trì.

Sư trụ trì là một lão giả khoảng 45 tuổi, hai mắt nhămy nghiền, mặc một bộ áo bào màu vàng nhạt, dáng vẻ rất có cốt khí.

Sư trụ trì tên là Thanh Thiện, sở dĩ có cái tên này là do lúc 8 tuổi ông ta được sư thúc dẫn lên chùa Phước Nguyên để nuôi, vị sư thúc đó trước lúc mất đi đã truyền lại vị trí sư trụ trì cho ông ta.

Lúc này Thanh Thiện đang nhắm nghiền hai mắt, trên tay là một chuỗi hạt châu màu nâu xạm, trước mặt là các tượng phật, trung tâm là tượng bồ tát rất lớn.

Thanh Thiện lẩm nhẩm vài câu niệm phật, ông ta bấm bấm ngón tay, vuốt vuốt chuỗi hạt châu, vài phút sau ông ta thở dài một hơi, lẩm bẩm:"Sư thúc à, có người nhờ chúng ta huấn luyện cho họ để làm điều ác, chúng ta có nên đáp ứng họ không đây ???".

Cách đó không xa, trong một đại điện lớn, một vị đại hán khôi ngô, tuấn tú, để đầu trọc, mặc áo bào màu vàng nhạt che nửa thân thể, một nửa còn lại lộ ra cơ bắp, từng đường nét của cơ bắp hiển lộ rõ ra, có thể nói là hoàn mỹ.

Đại hán nhắm nghiền hai mắt, ngồi thiền, trước mặt chỉ có một bức tượng phật tổ màu vàng hoàng kim tỏa ra ánh sáng lấp lánh tứ phía.

Vài giây sau, vị đại hán mở hai mắt, nhìn chằm chằm tượng phật, chắp tay, cúi người về phía trước, sau đó đại hán quỳ xuống, nói:

"Thưa phật tổ, ta tu đạo đã 10 năm, nay đã có chút thành tựu, ta dự định sẽ huấn luyện bọn họ, dù cho họ làm điều ác, giết người, cướp của gì đó ta không quan tâm, ta chỉ biết một điều: người là vạn vật chi linh, có sinh phải có tử, cho dù ta không giúp họ thì cũng không quản được họ làm điều ác, chi bằng để thế giới này bớt được vài kẻ ác, có như vậy mới tạo được sự cân bằng cho thế giới".

Nói xong, ánh mắt đại hán lộ ra một tia kiên định, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn tượng phật, thì thào:"Hi vọng quyết định của ta là không sai, trước mắt họ đang bị thương, ngày mai ta sẽ gặp bọn họ vậy".

Thanh Thiện ra khỏi đại điện, nhìn những người thanh niên trước mặt, tuy những kẻ trước mặt đều không phải thiện lương nhưng chí ít còn biết đoàn kết, tôn trọng nhà chùa, nghĩ đến đây khuôn mặt ông ta bớt đi một chút vẻ nghiêm nghị.

Phương Nguyên dẫn đầu hướng về phía Thanh Thiện chắp tay:"Thưa sư trụ trì, hôm nay bọn con đến đây để xin nhà chùa huấn luyện cho bọn con, bọn con muốn ở tạm khoảng 2 tháng ạ".

Thanh Thiện ánh mắt ngưng trọng nhìn Phương Nguyên, hồi lâu sau mới chậm rãi nói:"Người xuất gia không quản việc thế sự, các con đi đi, chúng ta cũng không có cách".

Nghe Thanh Thiện từ chối, đám đàn em phía sau đều lộ biểu tình giận dữ.

Đùa sao ? bọn tôi vượt bao nhiêu nguy hiểm mới đến được đây vậy mà ông nói một câu là đuổi chúng tôi về ? mẹ nó, làm gì dễ như vậy.

Đám đàn em đều nghĩ như vậy, mà Phương Nguyên lại nghĩ khác.

"Bọn họ mà đồng ý ngay mới là chuyện lạ, chùa vốn là nơi linh thiêng, muốn được huấn luyện thì phải trải qua thử thách, chỉ có như vậy mới giữ được oai nghiêm của chùa, mà người bên ngoài nhìn vào cũng sẽ không nói gì".

Nghĩ đến đây khóe miệng Phương Nguyên lộ ra một tia cười lạnh, hắn nói:

"Vâng thưa thầy, tạm thời không đề cập đến việc huấn luyện, bọn con muốn tạm thời ở lại đây để giúp đỡ các thầy thôi ạ, bọn con đều là thanh niên, việc nặng nhọc cứ giao cho bọn con".

Thanh Thiện nghe nói vậy thì hơi kinh ngạc, thần sắc có chút biến đổi nghĩ thầm:"Người này không đơn giản a".

Thanh Thiện nói:"Được rồi, khu phía đông có một đại viện ở được 50 người, bọn con trước hết cứ ở tạm đó đi rồi từ từ tính sau".

Biết đã đạt được ý đồ, Phương Nguyên nở nụ cười thân thiện nói:"Vâng, tất cả nghe theo thầy".

Cách đó không xa, vị đại hán thấy vậy thì thào:"Đúng là thú vị".

Đại hán này tên là Vĩnh Phúc, chính là đại sư của chùa Phước Nguyên, võ thuật cao cường không phải người thường có thể đánh đồng.

"Ngày mai thử bọn hắn một chút, nếu được thì mình sẵn sàng truyền cho bọn hắn võ thuật, còn không thì thôi vậy". Vĩnh Phúc nghĩ.

Bạn đang đọc Lạc Vào Thế Giới Death Note sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.