Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôm nay ta đi học

Tiểu thuyết gốc · 1182 chữ

Chương 4: Hôm nay tôi đi học

Cất bước trong sự sung sướng và hạnh phúc, chẳng bao lâu để Phương Dật Thiên tới được trường trung học cơ sở Thành phố Quy Nhơn.

Đó là ngôi trường cấp 2 nổi tiếng ở thành phố, gia đình của Phương Dật Thiên cũng không khấm khá gì nhưng vẫn lấy ra tiền cho Phương Dật Thiên học tập ở đây. Quả là tình cảm cha mẹ dành cho con cái như trời bể, hắn tự thề với bản thân phải làm ra thật nhiều tiền để cha mẹ có thể được sống an nhàn sung sướng.

Một vấn đề lớn được đặt ra là Phương Dật Thiên đã học và tốt nghiệp đại học nổi tiếng nhất thế giới với bằng loại giỏi, giờ lại học lại THCS chẳng phải là đang tiêu tốn tiền của cha mẹ hay sao.

Chẳng lẽ nói:

- Baba, mama, ta cảm thấy ta đủ kiến thứ rồi, khôn muốn học nữa? 

Hay lại nói:

- Ta là sống lại, kiếp trước ta học rất giỏi, giờ không muốn học lại...

Nói thế chả phải là vạch sao cho người xem lưng. Với lại, ai mà tin mấy lời như thế nhỉ?

Không chừng lại bị đòn nát đít nữa!!!

Thôi, hắn đành phải tiếp tục học vậy. Dùng thành tích đứng đầu để cho cha mẹ vui vậy.

Phương Dật Thiên đang 14t, tức là đang học lớp 8, lớp đang chờ cho một năm tuyển sinh gay go sắp tới. Thế nhưng, đối với trạng nguyên kì thi tuyển sinh THPT và đại học Phương Dật Thiên, nó lại quá đơn.

Phương Dật Thiên lại lo lắng thêm một vấn đề nữa, nếu như hắn biểu hiện xuất sắc thái quá có gây nên nhiều sự chú ta không nhỉ. Cũng may, Phương Dật Thiên kia lúc trước cũng học rất tốt, đứng vụ trí thứ 4 lớp và thứ 7 của khối. Còn của trường các khối không thể so sánh với nhau.

Thật may!

Tự nhiên nghĩ tới từ cái hạng đó vọt lên đứng đầu thì sao nhỉ?

Hí, thật là sung sướng

(P/s: Có phải ngựa đâu mà bí như thiệt <3)

Cuối cùng Phương Dật Thiên cũng đến được cổng trường. Đó là một ngôi trường khang trang, chắc hẳn nhiều người con nhà giàu cũng học ở đây.

Nhưng nhiều điều hấp dẫn hắn hơn cả cái dáng ngôi trường chính là các cô gái. Đứng trước và sau thứ hạng của hắn luôn là các cô gái, đúng hơn là kỹ nữ.

Nói chi cho xa, trước cổng trường gái nào cũng đẹp. Thế nhưng, sự hấp dẫn của họ đối với Phương Dật Thiên căn bản là phù du, bởi trái tim ấy đã không thể mở ra, trái tim bị đông cứng do nhiều lần bị phản bội tình cảm.

Nhưng hắn nào biết, vẫn còn nhiều cô gái cũng không đến với hắn vì tiền.

Chẳng hạn như...

Phương Dật Thiên đang bước từng bước một đi tới phòng học thì bổng, một cô gái khuôn dễ thương, chậc chậc, ngực hơi nhỏ, thế nhưng cũng là một đại mỹ nữ.

Nàng thấy Phương Dật Thiên nhìn mình chằm chằm, trong lòng thầm sung sướng, tuy vậy, bề ngoài nàng lại nói:

- Phương Dật Thiên, cậu nhìn cái gì đấy!

Phương Dật Thiên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đó cũng là thói quen của kiếp trước, mỗi lần có gái mà phải đánh giá một phen.

- Không có gì, hình như trên áo cậu có vết bẩn!

Nàng nghe thế, nhìn lại trên áo mình, thấy có một vết đen nho nhỏ, mặt nhanh chóng đỏ lên, mau chóng lấy cái khăn ra lau vậy.

Chết tiệt! Sao lại có tình huống này trước mặt hắn.

Nàng là Tô Ái Vân, con gái của chủ tịch thành ủy thành phố Quy Nhơn, ngoài ra, mẹ nàng còn là chủ tịch của công ty Thiên Hải, một công ty chuyên nghành sản xuất thực phẩm.

Nàng học chung với Phương Dật Thiên từ hồi lớp 6, số phận cho họ ngồi chung bàn.

Nàng luôn cho rằng hắn rất để ý mình, nhưng dường như hắn cũng không xem nàng có cái gì hấp dẫn hơn cuốn truyện tranh, quả là con một sách, ặc,mọt truyện tranh.

Điều đó dẫn đến hứng thú chinh phục ở lớp 6, sự thất bại ở lớp 7 và sự yêu thích ở lớp 8.

Nhưng dường như hắn lại khá không để ý tới nàng, năm lớp sáu hắn thích truyện tranh, năm lớp 7 hắn yêu truyện tranh, năm lớp 8 hắn mê truyện tranh...

Lúc nãy nàng tưởng hắn nhìn mình chằm chằm vì có cảm giác với nàng. Bây giờ, Tô Ái Vân lại đang chìm trong thất vọng....

Cả hai cùng nhau đi vào lớp học...

Vì bàn hắn nằm ở cuối, giáp với cửa sổ mát ơi là mát.

Lớp này chẳng thiếu mỹ nữ, dường như con gái nào thấp nhất cũng chỉ dừng ở mức cũng đẹp thôi, 

Trong đó cũng có ba đại mỹ nữ, một là Tô Ái Vân, hai là Lâm Thiên Tuyết, ba là Triệu Ngọc Giao. Cả ba nàng đều là ba thứ hạng đầu của lớp.

Tiếng chuông vào lớp học vang lên...

Phương Dật Thiên đã ngồi chỉnh tề trong lớp từ lâu, kế bên là Tô Ái Vân, còn Lâm Thiên Tuyết cùng Triệu Ngọc Giao đều gần hắn, đây là ta của giáo viên chủ nhiệm lớp Trương Thiếu Uy, ông muốn bốn người giỏi nhất lớp gần nhau tiện trao đổi học tập a.

Trương Thiếu Uy, tên như người, thầy rất uy phong, dù rất có hướng nhắm đến các học sinh giỏi nhưng thầy cũng luôn cố gắng hỗ trợ đến các học sinh yếu. Thầy mùa điển hình của các giáo luyện trong nhận thức của học sinh và phụ huynh.

Thầy là giáo viên dạy toán, cá bài toàn thầy giảng đã rất đơn giản đối với hắn, nhưng hắn lại cố tình làm ra bộ chăm chú nghe giảng cho thầy vui, bởi nhưng người đối tốt với hắn sẽ luôn được hắn đáp trả.

Cuối buổi, các vị giáo sư lần lượt ra đi, Phương Dật Thiên cùng với Tô Ái Vân đi tới căn tin ăn trưa.

Phải nói tới thái độ của các học sinh và giáo viên trong trường đối với hắn rất tốt.

.........

Buổi chiều, Phương Dật Thiên lại học thêm một buổi, sau đó về nhà.

Chắc cha mẹ hắn lại cãi nhau vì buổi trưa nữa ấy nhỉ?

Đúng là, hai vợ chồng lúc nào cũng cãi, có lẽ lúc trước cũng là một đôi oan gia ngõ hẹp.

-----______----------

Hết chương 4

P/s: Xây dựng hình tượng trai lạnh gái theo thật là khó.

Các vị đh có thể ủng hộ tinh thần tác giả vài LT, TLT gì cũng được, hay nhấn nút like ở dưới cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc Làm Giàu Chi Lữ sáng tác bởi Tanphat887
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanphat887
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.