Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[PROLOGUE]

Phiên bản Dịch · 5923 chữ

Lời mở đầu - Mùa thu năm 2016

Thành phố Iruma, phía Bắc tỉnh Saitama.

Tôi đang ở tầng 2 của một tòa chung cư, cách khoảng 5 phút đi từ sân ga gần nhất. Cầm trên tay chiếc điện thoại, tôi không ngừng nói chuyện với người bên kia đầu dây trong vòng 30 phút rồi.

“À thì, như tôi đã nói… hỏi tôi cũng chả có ích gì đâu, tôi cũng chỉ biết có từng đấy thôi. Tôi đâu có giống là sẽ biết ông ta ở đâu - y?... Ở cửa hàng chăng? Thường thì ông ta hay đến câu lạc bộ đêm ở phố Propeller ấy, nhưng mà giờ ông ta làm gì có đủ tiền để đến đó...Nhà… ông tà á? Tôi nghĩ là nó ở… tỉnh Toyama? Không. Từ từ đã… hay chắc là tỉnh Ishikawa? Tôi nhớ là nó cũng chỉ ở đâu đó gần đấy thôi…"

Liếc nhìn đồng hồ thì đã gần 2h chiều rồi.

“Ừ, ừ. Tôi sẽ báo lại với anh nếu tôi biết thêm gì mới về chỗ ở của ông ta. Có phải là tôi mắc nợ ông ta hay gì đâu. Nửa năm nay ông ta còn chẳng trả lương cho tôi nữa kia. Tôi bị đuổi khỏi căn hộ vì không trả được tiền thuê nhà và phải sống ở cơ quan ba tháng liền đấy. … Rồi, rồi. Tôi hiểu rồi. Thế nhé…”

Sau đó, tôi cúp máy

“Fuuu…”

Vừa thở dài, tôi nói với người bên cạnh:

“Thưa Chủ tịch, tôi đã kết thúc cuộc gọi.”

Vài phút sau, có một giọng nói vang lên, cái người trốn dưới bàn bắt đầu chui ra ngoài.

“Ôi chà, quả là một màn biểu diễn tuyệt vời đến từ Hashiba. Cảm ơn cậu rất nhiều! Thật đó, cảm ơn cậu!”

Một người đàn ông to béo chui lên từ bên dưới, giơ cao tay và nở một nụ cười

“Người ta từng đồn: chúng từng là bọn đầu gấu Yankee. Bọn chúng có khuôn mặt vô cùng bặm trợn, và mắt chúng sắc như này này, trông chả có tí thiện cảm nào. Tôi thực sự không thể nào mà hòa hợp được với hạng người như vậy. Chỉ mới gần đây thôi, một trong số chúng đã bảo là sẽ móc mắt tôi ra nếu tôi không trả lại tiền.”

“Thưa Chủ tịch..”

Một lần nữa, tôi lại thở dài, xoay nửa chiếc ghế để đối mặt với Chủ tịch. Chuyện nghe khách hàng gọi chất vấn về việc trì hoãn lịch hẹn... thực sự không phải là một công việc dễ dàng. Và người luôn phải làm cái việc đó lại là tôi. Điều đó làm tôi chỉ muốn thở dài thêm.

“Sao ông không nói chuyện với họ như những người trưởng thành đi? Kể cả ông có chạy từ nơi này qua nơi khác, thì cũng sẽ chả có chuyện ông bị-"

“Tôi biết rồi! Tôi biết rồi, Hashiba à! Lẽ ra bây giờ có khi tôi đã bị ném ra vịnh Tokyo, bị buộc vào một tảng đá với món nợ 50 triệu rồi!

“Nếu vậy thì-..."

“Tin tôi đi thật đó! Nếu mà bộ truyện tranh đang tiến hành này thành công thì tôi sẽ có trong tay 30 triệu rồi! Nhưng trước đó, chúng ta không thể để bọn họ phát hiện ra được, không thì toàn bộ kế hoạch của tôi sẽ tiêu tùng!”

“Haa.”

Tôi làm ở một công ty game, và Chủ tịch ở đây chính là chủ tịch của công ty game tôi vừa nói đến. Vậy thì... chính xác là vì sao ông ta lại nói về một bộ truyện tranh? Dù sao thì ông ta cũng liên quan đến bộ truyện đó, chắc chắn...

“Dự án này thật sự rất tuyệt vời! Đầu tiên, chúng ta có thể phát hành nó qua sách giấy và cả các thiết bị điện tử! Tương tự cũng có thể thoải mái đọc trên cả điện thoại hay máy tính! Và cuối cùng là, tác giả là một người lão luyện trong nghề, ông ấy đã có kinh nghiệm sáng tác từ bên tạp chí Shonen Zump nổi tiếng!”

Ông ta lôi ra chiếc máy tính bảng và bắt đầu trình chiếu trang web cho tôi xem mặc dù tôi không có hỏi. Nó không giống những trang web tôi thường thấy. Dù nhìn thế nào hay có cài chế độ nào đi nữa thì thiết kế của nó cũng trông rất lỗi thời. Là kiểu thiết kế mà bạn chỉ nhìn thấy từ 10- không, 20 năm về trước ấy.

“Chủ tịch, trang web này có phải là được tiền tệ hóa rồi không?”

“Tiền tệ hóa? Đấy là cái gì vậy?”

Ông ấy trông có vẻ thực sự bối rối.

“... Đơn vị xuất bản thì sao, là bên nào vậy?”

“Không có."

“Ông có định bán theo tập không? Ông sẽ định kiếm doanh thu kiểu gì?”

“Sử dụng cái hệ thống thu phí thành viên ấy. À, chúng ta cũng không cần bắt họ nạp ngay lập tức đâu!”

Chúng ta sẽ phải đối mặt với phản ứng vô cùng dữ dội nếu để những người đăng ký hoàn toàn không biết về khoản phí. Một khi họ biết điều đó, thì sẽ có một loạt những lời phàn nàn hoặc là một lượng người bỏ đăng ký rất lớn. ... Người đàn ông này thực sự không nhìn được điều đó à?

“Ông thiếu thận trọng quá đấy. Nếu ông không làm theo các mô hình kiếm tiền hiện tại thì .."

“Chuyện đó không phải là vấn đề! Nếu bản thân các tác phẩm xứng đáng để đọc, chúng ta sẽ kiếm được thôi dù cách này hay cách khác!”

“Không được đâu!” Tôi đập tay xuống bàn!

Chủ tịch hét lên “Cậu thôi ngay cái kiểu đó đi được không!? Bạo lực chả giải quyết được vấn đề gì đâu, cậu biết không...”

“Chẳng phải chính vì cái tính hấp tấp, cả tin và khả năng sắp xếp kế hoạch dở tệ của ông nên những nhân viên tốt ở cái công ty này đều nghỉ việc hết cả rồi sao? Tôi có nói sai không?”

“C-Cậu không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu...”

“Nhưng tôi bắt buộc phải nói ra! Họa sĩ hoạt họa chính? Biên kịch? Trưởng nhóm lập trình? Hay đến cả bên kế toán, họ đã cố gắng trong tuyệt vọng “cứu cháy” cho tài chính của cái công ty đang trên bờ vực này, tất cả đều đã rời đi hết rồi! Ông đã có cả một đội, nhưng họ đều đã “bỏ thuyền” hết rồi, đúng chưa?”

“Đấy là-!... Cậu nói đúng. Tôi đã mất mọi người. Mọi người... trừ cậu Hashiba.”

“Giờ mà từ bỏ thì quá muộn rồi. Thật ra, tôi-“

“Nhưng mà nhờ có cậu, ‘Pretty Ass! ~ Câu chuyện về bờ mông của cô nàng xinh đẹp~’ đã được phát hành! Chính cậu đã giúp tôi thoát chết trong gang tấc! Nên xin cậu đó, có thể cho tôi nương tựa trong lĩnh vực kinh doanh mới này được không?”

“...Nhưng trước hết, tôi vẫn cần làm nhiều việc khác nữa..”

Quay chiếc ghế vòng lại, tôi đối mặt với chiếc màn hình LCD.

Công ty vẫn còn một lượng lớn email chưa đọc cần phải xem qua.

Tất cả đống đó đều là về công tác phí chưa trả của nhà sáng tạo hoặc là cũng về việc khách hàng không liên lạc được với anh ta.

“Dù sao thì, cứ dừng lại việc theo đuổi ước mơ trước đã. Có ý tưởng là tốt, nhưng làm Chủ tịch có nghĩa là ông phải thực tế hơn. Ông hiểu không?”

Haa, tôi thở dài một tiếng.

“Thôi thì, nếu đã tới bước này, thì tôi sẽ miễn cưỡng, tiếp tục đi theo ông, thưa Chủ tịch. Cho nên xin ông hãy lo lắng cho đống nợ của mình và tập trung vào công việc tiếp theo đi..”

Đang nói dở, đột nhiên “poof”! (Bụp) Ngay khi tôi vừa nhìn lên, Chủ tịch liên biến mất khỏi tầm mắt.

“Chờ đã, ơ, Chủ tịch đâu?”

Kể cả nhìn khắp cái phòng họp không được rộng cho lắm này, tôi cũng chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu.

“Ông ta đi đâu rồi không biết…?”

Tôi tiếp tục đi tìm ông ta thêm hai, ba lần nữa. Đến lần thứ ba

“Kyaaaaaaa! Xin hãy tha lỗi cho tôiiiiiiiii.”

Bất ngờ một tiếng thét thảng thốt vang lên từ phía ngoài tòa nhà.

Tôi bối rối, đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đồ ngu! Thì ra mày trốn ở đây hả?! Tch, tao cứ tưởng có chết mày cũng không mò tới đây chứ, hóa ra là đúng ở đây thật.”

Bỗng có hai người trong bộ đồ Jersey đen xuất hiện ngay hai bên ngài Chủ tịch, xốc nách ông ta lên.

“Không! Không phải đâu! Tôi có trốn đâu! Tôi chỉ đang thương xót nhân viên của mình thôi! Cậu ấy đến và khóc với tôi, nên-”

“Ừ, ừ. Tao nghe rồi, tao nghe rồi. Giờ thì cút vào trong xe”

“Không!! Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiii! Tôi ghét ô tô~~~~~~~~~~!!”

Họ đẩy ông ta vào chiếc ghế sau của chiếc Station Wagon trắng cùng với một chiếc gậy sắt. Cửa xe nhanh chóng đóng lại. Bang! (Rầm)

Chiếc xe chở Chủ tịch đi theo hướng Tây, âm thanh cũng xa dần.

Bóng của chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất. Mùi khói xe trở nên mờ nhạt. Tất cả cảnh vật xung quanh như tan biến đi, và tôi vẫn tiếp tục đứng yên nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe đã đi khuất.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, từng chút một.

“..........Chà, chắc là giờ mình thất nghiệp thật rồi …….”

Kyouya Hashiba, 28 tuổi.

Sinh ra và lớn lên tại một thành phố ở phía Tây tỉnh Nara, tôi tốt nghiệp một trường cao đẳng tư ở địa phương. Tôi cố gắng để giành được công việc mơ ước là trở thành một nhà phát triển trò chơi, nhưng tôi đã thất bại . Cuối cùng thì tôi lại phải làm một tay tiếp thị bán hàng phụ tùng ô tô. Tôi không hề hài lòng, nên cứ luôn nhảy việc, và không hề quên ước mơ của bản thân. Khi tôi đang làm ở một cửa hàng trò chơi ở Akihabara thì tôi mới biết đến vị Chủ tịch này chuyên về game (a certain game master’s president). (Chuyên gia về game) Tôi giành được cảm tình của ông ta và được ông ta mời về giúp đỡ cho công ty của mình. Ở tuổi 26, tôi đã là giám đốc của một công ty… về game khiêu dâm.

Tuy nhiên, công ty đã… không thực hiện được ước mơ của chủ tịch.

Ở thời điểm đó, vị Chủ tịch này nói ông ấy chắc chắn đã mời được một họa sĩ hoạt họa chủ chốt vô cùng nổi tiếng, nhưng 5 phút sau khi gửi email cho họ, họ đã từ chối. Cuối cùng thì là một nữ họa sĩ hoạt họa mà tôi biết suốt quãng thời gian đi bán hàng đã đến giúp đỡ vì tôi nài nỉ quá nhiều. Cô ấy bỏ đi sau khi Chủ tịch đã có những hành động quấy rối tình dục. Cái người sáng tạo nội dung nổi tiếng mà Chủ tịch khoe khoang là ông ấy biết á? Không những không thèm trả lời thư mời của bọn tôi, anh ta còn đăng lên SNS của mình là “Có mấy email rác, thô lỗ cứ gửi tới www”. Cuối cùng thì bọn tôi không có một nhà sáng tạo nội dung. Còn cốt truyện á? Nó được viết bởi Chủ tịch. Tất cả đều dựa vào Chủ tịch với cái ý tưởng vớ vẩn không có thực xoay quanh việc toàn những nhân viên all-star đến với nhau. Bên phát triển game thực sự đã gặp rất nhiều rắc rối bởi vì Chủ tịch không hiểu được sự cần thiết của tài nguyên, cơ sở vật chất cho việc sản xuất. Và bởi vì chúng tôi bắt đầu việc sản xuất mà không hề có sự duyệt qua nên đã lỡ mất ngày phát hành tận nửa năm, lùi lịch cả một năm trời và rồi không phát hành nữa. Thường thì sẽ là như vậy. Nó đã mở ra một hướng đi tàn bạo cho ngành công nghiệp khiêu dâm, nhưng đó là sự thật.

“Thật sự…. Ông ấy có vấn đề gì vậy? Vị Chủ tịch đó…”

Khi mọi người rời đi, tôi phải làm thêm việc. Không có họa sĩ hoạt họa chính, tôi bằng cách nào đó phải cố gắng vẽ tranh, học theo người khác. Khi mà họa sĩ đồ họa rời đi, tôi cũng phải cố gắng tô màu trong khi vật lộn với phần mềm tạo animation, gánh vác PV. Thu âm, viết bản thảo, lập trình… bất kể là việc gì thì cũng đều vào tay tôi.

Mà kể cả với những cống hiến ấy của tôi, thì cuối cùng game đó cũng không hoàn thành được. Cái chương trình theo hợp đồng mà Chủ tịch cố chào hàng thì có đầy lỗi. Cho đến bản vá thứ năm, con game có vẻ ổn định. Tuy nhiên, không ai quan tâm đến nó nữa.

Sự chăm chỉ đầy nhiệt huyết của tôi cuối cùng chỉ đáng giá 5000 yen trong ví. Và hết rồi, chả có chuyện gì nữa cả.

Cảm thấy gục ngã, tôi đã đặt chiếc vé xe buýt cuối cùng tới Nara và đi.

Địa điểm á? Nhà bố mẹ tôi.

Đến cuối cùng, Chủ tịch không bao giờ quay lại. Và tôi cũng không được nhận tiền lương. Sau đó thì bị đuổi ra khỏi nhà vì không trả được tiền thuê. Thậm chí còn bị đuổi khỏi tòa nhà công ty. Không còn gì để làm ngoài việc chấp nhận thất bại và quay về với người nhà.

Thật ra cũng có một vài tia hi vọng; có vài người trong ngành liên lạc với tôi để xin lỗi vì đã đùn đẩy công việc, và mời tôi làm việc cùng bọn họ. Nếu muốn thì tôi có thể tiếp tục làm công việc đó luôn.

Tuy nhiên, tôi đã chán ngấy công việc đó rồi.

Kể cả tôi có thích thú làm công việc nào đó trong ngành công nghiệp khiêu dâm này, thì sâu thẳm tôi cũng đã chán tới tận cổ vì làm việc dưới trướng những mà nhìn thôi tôi cũng thấy buồn nôn. Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi với tất cả mọi chuyện, nhưng tôi không thể nghĩ được điều gì cả.

“Hmmm? Một thông báo…?”

Chiếc điện thoại trong túi rung lên.

Có một tin nhắn đang được gửi tới.

Đó là từ Nico Douga.

“Ah, lịch phát sóng trực tiếp của công ty sẽ bắt đầu lúc 9h.”

Tôi đã đăng kí vào các cộng đồng những người làm về thể loại khiêu dâm, một vài nhóm trước đó là đăng kì vì công việc cũ của tôi. Do đó lúc nào tôi cũng được thông báo khi có một trò chơi được phát hành. Lần phát sóng trực tiếp này là của một công ty lớn trong ngành: Saku Seed Soft.

Khi gần tới 9h, tôi cắm tai nghe vào và xem.

“Một thông báo dự án mới? Đâu rồi ý nhỉ… ồ, đây.”

Saku Seed Soft là một công ty “lão luyện” trong ngành, thu về được rất nhiều tiền. Họ là những nhà sáng tạo vô cùng xuất, các sản phẩm của họ luân phiên nhau đạt vị trí “on top” và luôn ổn định trên thị trường.

Tuy nhiên, để duy trì sự ổn định, thì thường là không có sự thay đổi giữa những người sáng tạo và nhân viên. Thế nên, họ bị chỉ trích vì những sản phẩm luôn “thiếu sự mới mẻ” mặc dù doanh số bán ra rất ổn định.

Tuy nhiên, thông báo này lại khác hoàn toàn.

“Họ đang đi theo một hướng mới sao? Không thể nào…”

Có vẻ như nhiều người xem là fan đã rất sốc, có thể thấy được cả sự hào hứng và những lời cảnh báo ở phần bình luận.

“Cảm ơn mọi người vì đã đợi! Vậy thì, đến giờ thông báo chính thức của dự án mới này!”

Nhà sản xuất với bộ râu ở bên Saku Seed Soft, là một gương mặt nổi tiếng trong ngành, thông báo cho mọi người cùng với một nụ cười. Sau đó, màn hình chuyển qua PV?

Rõ ràng là họ đã đổi rất nhiều tiền vào PV. So với chiếc PV “vội vàng” và có phần sơ sài của tôi, chiếc PV của họ chất lượng gấp nhiều lần

“Eh?”

Trong một cảnh khi mà những người tham gia sản xuất đáng chú ý chạy qua, tôi bỗng nhiên đứng dậy trong vô thức.

Mọi người trên chuyến xe buýt đều nhìn tôi với vẻ bối rối sau những gì tôi vừa làm.

Dù là vậy, tôi không thể rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Trên màn hình, là phần “credit” với kích cỡ lớn đang chạy.

“Thiết kế nhân vật: Shino Akishima”

“Kịch bản: Kyouichi Kawagoe”

“Nhạc nền: N@NA”

Hàng loạt những bình luận hiện lên như thể quyết tâm che lấp đi những cái tên đó vậy (Tác giả đang nói đến việc khi chiếu trực tiếp, người xem có thể bình luận trong thời gian thực và những bình luận đó sẽ chạy trên màn hình của những người xem khac trong buổi chiếu đó. Và việc xuất hiện rất nhiều bình luận có thể che kín màn hình tạm thời).

“Đây hẳn là một trò đùa… Đúng là “Saku Seed Soft” có khác”

Vừa lẩm bẩm, tôi vừa ngồi “phịch” xuống ghế.

Shino Akishima. Một người vẽ tranh minh họa. Không chỉ là người từ chối tham gia vào công ty tôi với tư cách là họa sĩ minh họa chính, mà cô còn là một trong những người giàu kinh nghiệm nhất về mảng thiết kế nhân vật trong anime. Hôm trước tôi còn nghe rằng cô ấy đã mở một buổi triển lãm cá nhân đầu tiên của bản thân. Và phải thừa nhận rằng bộ sưu tập tranh minh họa(artbook) của cô là một món đồ quý giá trong số tài sản của tôi.

Kyouichi Kawagoe. Một tác giả light novel. Tác phẩm “Thanh kiếm đau buồn đẫm máu” mà anh đã viết cho cộng đồng fan light novel đã giành giải nhất 2 năm liên tiếp, và cũng đồng thời là bộ anime được đánh giá cao thứ hai mùa này sau khi chuyển thể. Hiện tại, anh đang viết một cuốn tiểu thuyết dành cho khán giả đại chúng chứ không chỉ riêng gì fan light novel, và cũng nhận được rất nhiều lời khen “có cánh”.

N@NA. Một ca sĩ kiêm nhạc sĩ. Danh tiếng của cô nhảy vọt sau khi các bài hát Vocaloid của cô trên Nico Douga được mọi người tìm nghe. Hiện tại cô là 1 hiện tượng mạng với các tác phẩm “hit” được ra mắt nối tiếp nhau. Những chiếc vé đến buổi biểu diễn “live” của cô có giá cao ngất ngưởng, có thể lên đến 100 ngàn Yên (gần 21 triệu VNĐ) trên các trang web đấu giá online.

Thành thật mà nói thì tôi là fan hâm mộ của cả 3 người bọn họ. Thông thường thì tôi sẽ mua toàn bộ các phần game mà Shino Akishima đảm nhận vai trò minh họa chính, mua tất tần tật các quyển sách của Kyouichi Kawagoe và thậm chí tôi còn mua vé buổi biểu diễn live của N@NA (1 cách đầy đau đớn), đến đó và cổ vũ cho đến khi tay và cổ họng tôi rụng rời.

Nói trắng ra thì, những người này là tinh hoa của những người sáng tạo nội dung.

Ông chú nhà sản xuất râu ria xuất hiện 1 lần nữa, hồ hởi thông báo rằng sau khi phần game này được cho ra mắt chính thức, thì bản chuyển thể anime, bản nhiều kỳ và bản light novel của game cũng sẽ đồng loạt được phát hành đến với công chúng.

Có vẻ sắp đến phần chào hỏi của 3 người kia, nhưng tôi quyết định tắt máy đi.

“Haizzz…”

Tôi thở dài trong khi cả người tôi vẫn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên.

Cả 3 người bọn họ không chỉ là những “anh tài” trong giới sáng tác, mà họ còn có 1 điểm chung với nhau nữa.

Cả ba… đều đã tốt nghiệp cùng 1 trường đại học nghệ thuật vào cùng 1 năm.

Ngay cả khi họ còn ở trường, họ đã rất nổi bật rồi. Họ cũng không phải là những người duy nhất; có rất nhiều tài năng được sinh ra trong khóa năm đó. Ngành công nghiệp gọi bọn họ là “Thế hệ hoàng kim”.

“1 sản phẩm game với sự góp mặt của những người đứng đầu thế hệ hoàng kim đó… Nghe nó như 1 giấc mơ viển vông vậy”

Khi đem so với công ty “cũ” của tôi, nơi mà người minh họa chính bỏ đi vì bị quấy rối tình dục… Sự khác nhau chênh lệch đến mức làm tôi buồn cười.

Khi còn bé, tôi đã từng rất thích game.

Tôi đã từng nói chuyện rất say mê với bạn tôi về game từ hồi tiểu học lên trung học cơ sở. Tất cả tiền tiêu vặt đều được tôi “nướng” vào game. Có 1 lần tôi thực sự say mê 1 siêu phẩm game đến nỗi tôi đã viết lại mọi ý tưởng, các cài đặt và tiêu đề game vào vở. Từ đó, tôi cũng đã quyết tâm rằng mình sẽ làm việc cho 1 công ty game trong tương lai.

Tuy nhiên, tôi nhanh chóng bị kéo về thực tại. Tôi tốt nghiệp 1 trường đại học bình thường. Tôi cũng nhớ lần những đơn ứng tuyển của mình vào các công ty game bị từ chối. Và 1 lần nữa, tôi nhận ra rằng đó không hẳn là công việc mà tôi mong muốn.

Vậy nên khi được làm giám đốc của 1 công ty eroge (game người lớn), tôi đã rất vui.

Tuy rằng công ty chỉ cho ra những game nhỏ, thì tôi cũng đã được góp sức vào việc tạo ra con game mà tôi đã ao ước.

Cái game người lớn đó… Chính cái game người lớn tôi mượn từ thằng bạn đã khiến tôi mất ngủ cả đêm vì khóc rất nhiều. Cũng chính cái game eroge đó đã làm tôi phải tích góp số tiền làm thêm ít ỏi của mình để mua tấm thảm tinh xảo thêu hình nữ nhân vật chính. Cũng vẫn là cái game eroge đó khiến tôi phải xếp hàng mua dưới cơn mưa buốt giá trong ngày phát hành của nó. Tôi muốn làm ra các tác phẩm như con game này!

Và tôi đã có cơ hội để thực hiện điều đó.

Cuối cùng thì, nó vẫn chỉ là 1 kết thúc không có hậu (bad ending) khi tôi phải làm việc cho gã giám đốc vô dụng này.

“Nhưng… nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác cả”

Quả là 1 cách tồi tệ để kết thúc mọi chuyện. Tên giám đốc cũng là 1 gã mộng mơ, đam mê game. Nói thế để mọi người không hiểu nhầm. Và cũng chỉ với lý do đó thôi, tôi miễn cưỡng hợp tác với gã vì sự đồng cảm của mình dành cho gã. Bởi vì tôi luôn mang trong mình cảm giác ấy, cái cảm giác mà khi công ty chỉ còn sót lại một mình tôi, tôi vẫn tin mình có thể tạo ra game kể cả khi mọi khả năng đều nói “không” với tôi.

Tuy nhiên, giấc mơ đó lại kết thúc quá sớm.

“Mọi người chú ý, xe buýt sẽ chuẩn bị đến Shizuoka. Và sẽ cập bến trong 10 phút nữa.”

m thanh của người phụ lái vang khắp xe. Tôi cũng đứng dậy, sửa soạn quần áo và chuẩn bị đi vệ sinh.

Bây giờ có lẽ buổi phỏng vấn live vẫn đang diễn ra.

Khi 3 người đó phát biểu, vô số ánh mắt đều đổ dồn vào họ, hóng ngày phát hành của con game này. Quan trọng hơn thảy, là kỳ vọng của truyền thông dành cho game này là rất cao.

So với họ, tôi chỉ là một người cô độc đang đứng đợi ở trạm xe buýt thôi.

À và 3 người họ từ thế hệ hoàng kim, họ còn 1 điểm chung nữa là đều thuộc lứa năm 1988.

── Cả ba người họ đều bằng tuổi với tôi.

Vừa mới bước vào nhà bố mẹ, tôi đã bị sai lên dọn phòng của mình.

Có vẻ như là em gái tôi, Miyoko, cũng đang ở đây. Em ấy đã cưới chồng và ở trên Tokyo, nhưng mà hai đứa nó đã ly hôn nên giờ nó về đây luôn.

“Ha..ha… anh trai thì thất nghiệp, còn em gái thì thành mẹ đơn thân. Cuộc sống sóng gió thật đấy”

Giờ chẳng có cách nào để thoát cảnh thất nghiệp cả nên đành dọn phòng vậy. Tôi vừa tự nhủ vừa miễn cưỡng dọn phòng.

“Hửm? Cái này đã luôn…? Cái này…”

1 chiếc hộp các-tông được nhét sâu trong kệ sách. Khi mở ra, kí ức về quá khứ như lùa về.

1 cuốn sổ chứa đầy những ảo tưởng của tôi về game. 1 cuốn sổ phác họa dày mà tôi đã vẽ kín chỉ sau 5 ngày với suy nghĩ rằng “khả năng hội họa sẽ càng tăng lên nếu vẽ càng nhiều. Và tất cả những cuốn light novel và manga mà tôi đã từng rất say mê nữa. Tất cả những kho báu trong quá khứ của tôi đều nằm trong chiếc hộp này.

Tuy nhiên, ngoại trừ những kho báu của tôi, thì thứ quan trọng nhất đáng lẽ ra phải ở trong đó, lại không thấy đâu.

“Hmmm? Hử… Cái thứ đó đi đâu rồi nhỉ?”

Tôi đổ cả cái hộp ra, lục tìm nhưng không thấy nó đâu. Tôi cũng lùng sục khắp cả căn phòng nhưng chẳng không tìm được. Tôi cũng thử tìm trong các kẽ hở hay các khe bàn nhưng cũng không thấy gì.

Trong lúc đang tìm kiếm, chiếc điện thoại đang bật đèn pin của tôi rung lên.

“Hả? Có ai gọi mình? A lô?”

“A Onii-chan? Xin lỗi vì đã bắt anh phải dọn phòng nhé. Anh có ổn không thế?”

Người ở đầu dây bên kia là em gái Miyoko của tôi. Không như tôi, phát âm của nó vẫn đặc sệt giọng Kansai.

“Anh ổn. Có chuyện gì thế?”

“Sau khi em soạn đồ của anh em mình thì 1 món đồ của anh bị lẫn sang của em ấy. Em nghĩ là có lẽ anh đang tìm nó nên gọi anh”

“Đồ của anh? Là cái gì mới được nhỉ?”

“Là bức thư thông báo trúng tuyển. Chẳng phải ai từng quý trọng nó lắm sao?”

“... À ừ ừ. Thực ra thì anh cũng đang tìm nó đây. Em vừa cứu anh 1 mạng đấy.

“Có gì to tát đâu onii-chan. Vậy thôi nhé, gặp anh sau”

Cảm thấy thật nhẹ nhõm, tôi cúp máy và nhảy lên giường. Tôi chưa thay quần áo nữa mà thôi kệ đi.

Tôi ngước mắt nhìn lên trần nhà. Cái trần nhà đó… nó đã không thay đổi gì kể từ khi tôi lên Cao trung.

“Tại sao… lúc đó… tôi lại tham gia kì thi tuyển chọn nhỉ? Lạ thật đấy…”

Lúc đó tôi chỉ là 1 cậu học sinh bình thường với điểm số trên lớp rất bình thường. Tôi nộp đơn vào 1 vài trường đại học ở Kansai, và tất cả đều là những ngôi trường không có gì nổi bật cả.

...Tôi cũng không chắc nữa, nhưng tôi còn nộp đơn vào 1 ngôi trường nữa. Nhưng nó lại nằm ở 1 tỉnh khá xa so với nơi tôi sinh sống.

Đó là Đại học Nghệ thuật Oonaka, khoa điện ảnh. Ở nơi đó, người tài năng nhiều nhan nhản. Nơi đây là cái nôi sản sinh ra rất nhiều các đạo diễn anime mà cả nước đều biết, là nơi mà cha đẻ của bộ “Akai Honoo” trứ danh dành nửa cuộc đời mình ở đây, và là nơi mà các nhà sáng tạo game nổi tiếng từng theo học. Tôi đã nộp đơn vào 1 nơi như thế đấy.

Nơi đó thường được gọi là Oogei. Và nghe bảo là nơi đó tập trung rất nhiều người lập dị, và 1 phần 5 số lượng học viên bỏ học hằng năm là chuyện cơm bữa. Và cũng chính cái nơi nhiều lời đồn đó, là nơi mà 3 người đó từng theo học.

Kì thi đầu vào khoa phim là về các tình huống và kịch bản. Tôi cực kì bối rối khi nghe các câu hỏi từ người phỏng vấn. Tôi đã trả lời 1 các nửa vời mà không suy nghĩ ấy thế mà, vì 1 lý do nào đó mà tôi lại đỗ.

Đúng vậy, vì 1 lý do “ảo ma Canada” nào đó, mà tôi lại được nhận.

Vào thời điểm đó, tôi đã rất hạnh phúc, “hạnh phúc như Hoa” vậy. Có cơ hội nhập học tại ngôi trường đại học mà mình mong muốn nhất, ấy vậy mà tôi lại bỏ qua.

Nếu như tôi nhập học… Nếu như tôi được làm bạn với 3 người đó…

“Ha ha ha, không có tài năng như mình thì hối hận để làm gì chứ”

Mặc cho sự thật là Oogei đã chấp nhận tôi, nhưng nó không có nghĩa là tôi có tài. Và những suy nghĩ “nếu như” hay “ước gì” cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi, và có còn xuất hiện vào lúc đời tôi chẳng còn gì tệ hơn bây giờ nữa chứ.

“...Đúng rồi. Nếu mà như vậy thì đã…”

Tưởng tượng bản thân tận hưởng cuộc sống đại học ở Oogei cùng với họ, với 3 người mà tôi luôn ngưỡng mộ.

Tưởng tượng bản thân cùng họ thảo luận 1 dự án mới, cùng cười, cùng cãi nhau, cùng tức giận, cùng khóc, và cùng cười.

Và rồi… và rồi…

Vào lúc đó, tôi dừng những suy nghĩ ấu trĩ của mình lại.

“Sao mà được chứ trời…”

Khóe mắt tôi cay cay, tầm nhìn tôi nhòe đi.

Có gì đấy nghẹn ngào trong họng, tôi thở dài.

“Tất cả… đã quá muộn rồi”.

Mọi thứ đã kết thúc vào cái ngày định mệnh đó 10 năm trước.

Đây là kết quả của 1 một thằng nhóc theo đuổi giấc mơ 1 cách hời hợt. Và thằng đó là tôi của hiện tại. Kết quả của việc được nhận vào 1 công ty không ra gì bởi 1 tay giám đốc thảm hại, và đó vẫn là tôi của hiện tại.

Tôi dự định sẽ chịu đựng tất cả, nhưng tôi không thể. Kể cả khi người minh họa chính vẫn làm việc kể cả khi trong điều kiện tồi tệ nhất. Kể cả khi người họa sĩ vẫn tiếp tục vẽ mặc dù phân công công việc rất vô lý. Nhưng tôi không thể giữ chân họ lại.

“Rốt cuộc thì cuộc đời mình có ý nghĩa gì...”

Nếu như, bằng cách này hay cách khác, tôi được quay ngược thời gian, trở về thời điểm đó.

Tôi cười 1 cách tự ti, và nhắm mắt lại.

Tôi vẫn nhớ như in khoảng thời gian đó.

Khoảng thời gian mà tôi vẫn đang làm bài kiểm tra đầu vào của Oogei.

Cũng vào thời điểm đó, em gái tôi vẫn chưa vào cấp 2 nữa. Và l tôi thì mới làm xong bài kiểm tra đó nên vẫn còn hí hửng.

Em tôi mỗi ngày đều đợi ở hòm thư trước nhà, và luôn đưa tận tay cho tôi thông báo của các trường đại học. Em tôi rủ vai ủ rũ khi nghe tôi trượt và sẽ cùng tôi nắm tay và nhảy lên vui sướng khi biết tôi nhận được thông báo đỗ.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng chân ai đó đang đi cầu thang lên.

“Hmm, em ấy về rồi à?”

Tôi từ từ mở mắt.

Tôi đang cố với tay đến chiếc điện thoại để xem giờ thì…

“Onii-chan!”

Kèm theo đó là tiếng mở cửa

“Bang”.

“Gì vậy Miyoko? Đừng làm anh giật mình thế chứ… Khoan đã, sao em lại mặc bộ đồ này?”

Đứa em gái 24 tuổi của tôi, là mẹ có 1 con, và vì 1 lí do nào đó mà lại đứng trước tôi với bộ đồng phục thủy thủ.

“Hể? Cái này là đồng phục của em? Anh bị làm sao í?”

Em gái tôi trả lời với thái độ đương nhiên.

“Không phải là… là cosplay hả?”

Liệu người chồng trước của em có những sở thích đại loại như thế? Chưa bao giờ nghe kể luôn.

Phớt lờ những gì tôi vừa nói, con bé đưa cho tôi bao thư.

“Chúc mừng anh nhé! Anh đậu rồi!”

…………………..Hả?

Không từ từ? Cái gì cơ? Tôi nhớ vừa nãy con bé nói cái phong bì bị lẫn vào đống đồ của nó mà?

Em làm tới mức này chỉ để đưa nó cho tôi sao? Và với bộ cosplay nữa?

“Này nhưng nãy em nói trên điện thoại là…”

Chưa kịp dứt lời thì tay tôi với lấy chiếc điện thoại bỗng dừng lại.

Tôi làm gì có điện thoại thông minh.

Và thế chỗ nó là chiếc điện thoại phổ biến vào thập niên trước.

Suy nghĩ trong đầu tôi bắt đầu nhảy loạn lên.

“Khoan đã! Chờ chút nào!”

Tôi đảo mắt quanh phòng 1 lần nữa.

Đối diện với chiếc giường là chiếc TV thùng, bên cạnh là chiếc máy PS2.

Chỉ có 7 quyển của bộ Zero-ma trên kệ trong khi tôi nhớ rằng tôi đã sưu tập trọn các phần. Rồi cả bộ Asterisk, Haganai,... nữa. Ngoài ra tôi cũng chẳng thấy cái figurine nào cả.

Quá hoảng loạn, tôi chạy vội đến quyển lịch đang treo ở trên tường.

“Onii-chan? Có chuyện gì thế? Anh luôn lải nhải về việc anh muốn đậu vào trường đại học nghệ thuật mà. Giờ thì...anh đã đậu rồi đó…vậy mà anh lại ỉu xìu như vậy. Rồi lại còn nói tiếng phổ thông nữa”

Suy nghĩ rối ren, tôi mặc kệ Miyoko nói gì.

Vô số mâu thuẫn đang liên tục xảy ra, và tôi dần hiểu được khi con số trước mặt tôi đã giải đáp tất cả.

“Tôi… đã trở về… năm 2006”

---------------------------------------

[𝔗𝔯𝔞𝔫𝔰𝔩𝔞𝔱𝔦𝔬𝔫 𝔱𝔢𝔞𝔪:𝔈𝔡𝔢𝔩]

Bạn nhớ ủng hộ nhóm dịch để Edel có động lực ra tiếp chap mới^^

Đọc thêm truyện tại: https://www.facebook.com/jnovelcommunity/

Bạn đang đọc Làm lại cuộc đời của Nachi Kio
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Edel
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.