Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm thị

Phiên bản Dịch · 2924 chữ

Ai biết sau khi triều đình dấy lên chiến hỏa, Cao Tổ hoàng đế một đường từ Đô thành chạy trốn tới Dương Châu, dưới cơn vừa sợ vừa giận đã ngã bệnh, ông ta có ba nhi tử, thừa dịp ông ta bệnh nặng, hai vị hoàng tử lớn tuổi tranh giành ngôi vị Hoàng đế.

Năm đó chính là năm Canh Ngọ, bởi vậy danh xưng Canh Ngọ trong lịch sử thay đổi, còn gọi là họa Canh Ngọ. Hai vị hoàng tử trong lúc tranh vị vọng tưởng khống chế Lâm thị, uy hiếp Lâm Dĩnh nghe lệnh mình, trong lúc tranh đoạt còn không cẩn thận đả thương trưởng tử của Lâm Dĩnh là Lâm Thao.

Lâm Thao không được chữa trị bỏ mình, kỳ đệ Lâm Trí, cũng chính là phụ thân của Lâm Giang cực kỳ oán hận, đóng chặt đại môn Lâm gia, phái người đến phía bắc cầu cứu phụ thân.

Ai biết hành động này lại chọc giận hai vị hoàng tử, bọn họ hoảng hốt lo sợ, sợ sau khi Lâm Dĩnh biết tình hình thực tế sẽ làm phản, dứt khoát hoặc là không làm, còn nếu đã làm là phải làm đến cùng, diệt trừ Lâm thị, đến lúc đó lại tìm cớ che lấp.

Ở thời loạn thế này, nghĩa quân thần bị dồn nén vô hạn, trong tay có binh quyền mới là vương đạo. Thạch Khiêm năm đó còn không phải là vung tay giết thượng cấp nhà mình tạo phản sao?

Mà hiện tại trên tay Lâm Dĩnh còn có hai mươi vạn đại quân, còn có giao tình thâm hậu với ba đường đại quân tướng soái khác, hắn muốn tạo phản bất quá chỉ là một ý niệm mà thôi.

Cho nên hai vị hoàng tử sợ hãi, Lâm thị bởi vậy mà thiếu chút nữa bị diệt.

Vẫn là Dương Nguyên, trung thư lệnh đương nhiệm phát hiện không đúng, liều chết tiến cung yết kiến, Cao Tổ hoàng đế mới biết được việc này.

Nhưng khi cấm quân chạy đến Lâm thị ở Tô Châu thì đã chậm, dòng chính Lâm thị hầu như đã bị tiêu diệt, chỉ có Lâm Trí được mấy trung phó che chở chạy trốn, nhưng cũng bị trọng thương.

Cao Tổ hoàng đế vì trấn an Lâm Dĩnh ở tiền tuyến, hạ lệnh xử tử hai vị hoàng tử, ngay cả hậu nhân của bọn họ cũng không buông tha.

Rồi sau đó lại phong cho Lâm Trí may mắn còn sống sót làm Trung Quốc Công, truy phong cho anh trai của hắn Lâm Thao làm Hộ quốc công.

Ngôi vị Hoàng đế thì do Tam hoàng tử lúc ấy còn nhỏ tuổi kế thừa, Lâm Dĩnh giám quốc, lúc ấy Cao Tổ hoàng đế vì bình ổn lửa giận của Lâm Dĩnh, phong thưởng tương đối khá.

Hầu hết ruộng tốt và cửa hàng ở Giang Nam bởi vì chiến loạn mà trở nên hoang phế đều ban thưởng cho Lâm thị, cộng thêm vàng bạc tài bảo trong quốc khố, có thể nói Lâm thị giàu có ngang với quốc khố.

Lâm Thanh Uyển khép lại gia phả, áp xuống kích động trong ngực, hai trăm năm lịch sử này của Lâm thị quả thực chính là một bộ lịch sử chiến tranh.

Lâm Thanh Uyển khàn giọng hỏi: “Đương kim chính là Tam hoàng tử?”

“Đúng vậy.” Lâm Giang rũ mắt nói: “Tổ phụ ta tuy là giám quốc, nhưng sau khi bị đả kích cũng ngã bệnh, bất quá chỉ hai năm liền chết bệnh, phụ thân ta bị thương nặng, tuy cũng ở triều làm quan, nhưng bởi vì thân thể không tốt, vẫn luôn đảm nhiệm chức vị nhàn tản ở Công Bộ, dư thừa tinh lực liền lấy ra xử lý gia nghiệp.”

Cho nên Lâm gia cái gì cũng không có nhiều lắm, chỉ được cái tiền nhiều lương thực nhiều vải lụa nhiều, khả năng kinh doanh của phụ thân hắn phải nói chính là vô cùng có tiếng.

“Hoàng đế...”

Lâm Giang biết Lâm Thanh Uyển băn khoăn cái gì, khẽ lắc đầu nói: “Năm đó hai vị hoàng tử bởi vì Lâm gia mà bị giết, nhưng bệ hạ đối Lâm gia cũng không có thành kiến. Hơn nữa tổ phụ ta đi sớm, trước khi lâm chung còn giao hai mươi vạn đại quân cho bệ hạ, phụ thân ta trừ bỏ chuyện của Công Bộ thì chính sự còn lại đều không phát biểu nhận định gì, cho nên ông ấy niệm vài phần tình nghĩa với Lâm thị ta, chỉ là đây là loạn thế, mà ông ấy là quân chủ thời loạn thế, nói đến cùng Lâm gia ta bất quá chỉ là một hộ trong ngàn vạn hộ trung thành thôi, ông ấy nơi nào nhớ rõ nhiều như vậy?”

Bi kịch của Lâm Ngọc Tân không liên quan đến Hoàng đế, điều này làm cho Lâm Thanh Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bằng không thì người lãnh đạo tối cao của quốc gia này gây khó dễ cho bọn họ, nàng chỉ sợ ngay cả mạng mình đều giữ không nổi.

“Tuy nhiên, kết cục của Lâm thị quả thực có chút quan hệ với cọc chuyện cũ này.” Lâm gia nói: “Năm đó tổ phụ ta đứng ở trên cao, một mạch đuổi người Liêu chạy qua Hoàng Hà, cướp đoạt không ít chiến lợi phẩm, cho nên bọn họ cho rằng Lâm gia cất giấu núi vàng núi bạc, mặc dù cuối cùng ta đều quyên tài sản sở hữu đi ra ngoài bọn họ cũng không tin. Cho rằng ta vụng trộm giữ lại cho Ngọc Tân, cho nên...”

Chỗ chết người nhất chính là vào năm loạn Canh Ngọ, dòng chính Lâm thị gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, tộc nhân Lâm thị còn lưu lại đều là dòng bên, cũng không thân với bọn họ, cho nên cũng không đoàn kết với dòng chính bọn họ, thay vào đó còn liên hợp với người ngoài lại khi dễ Ngọc Tân.

Năm đó dòng chính đông đảo, nhưng đến cuối cùng chỉ còn mỗi phụ thân hắn, hắn cũng là một người lẻ loi, đến thời hắn lại chỉ lưu lại một mình Ngọc Tân.

Lâm Giang vô cùng tiếc hận, hắn không biết có phải là bởi vì hắn hay không, nhưng Bạch Ông cũng đã từng nói qua, Lâm thị là bởi vì hắn mới bị nguyền rủa.

Đại công đức mấy chục đời của Lâm thị, vốn phải là vô cùng dày, nhưng hiện tại nhân khẩu một chi này của bọn họ lại ngày càng tàn lụi...

Lâm Giang đã quyết định sau khi khôi phục lại làm thần tiên, chuyện thứ nhất chính là đi tìm người nguyền rủa hắn.

“Những chiến lợi phẩm đó đâu?” Lâm Thanh Uyển hỏi.

“Cái gì?” Lâm Giang còn đang suy nghĩ người nguyền rủa hắn.

Lâm Thanh Uyển hỏi: “Ta nói chiến lợi phẩm mà tổ phụ cướp đoạt đó đâu hết rồi?”

“Phần lớn đồ trang sức vàng bạc được dùng để nuôi quân cùng ban thưởng thuộc hạ, một ít sách vở và đồ cổ khó bán lấy tiền mặt đều đặt ở nhà kho làm vật gia truyền.”

“Những việc này Hoàng đế biết không?”

Lâm Giang trầm ngâm nói: “Đại khái là biết đến, năm đó quốc khố Đại Lương bị Liêu quân cướp sạch không còn một cắc, căn bản lấy không ra quân lương lương thảo, nuôi quân toàn dựa vào các quân tướng soái. Tổ phụ ta có tiếng ưu đãi cấp dưới, sẽ không để binh sĩ chịu đói, cho nên tiền đều tiêu hết.”

Trừ bỏ các loại đồ cất giữ, bạc của Lâm gia hiện tại đều là sau khi cha hắn chưởng gia thì bắt đầu tích lũy dần, bởi vì khi đó Lâm gia đã không cần nuôi quân.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Giang có thể ở độ tuổi thành gia lập thất (30 tuổi) mà đã có thể chưởng quản một phương, hắn cố nhiên có tài, nhưng tư lịch không đủ cũng rất khó để có thể đứng ở vị trí cao khi còn trẻ tuổi như vậy.

Chẳng qua là Hoàng đế niệm tình Lâm gia.

Năm đó Lâm Dĩnh bệnh nặng, không có giao hai mươi vạn đại quân cho nhi tử Lâm Trí, mà là chuyển giao cho Hoàng đế.

Phải biết rằng hai mươi vạn đại quân kia chính là quân đội lớn mạnh nhất Đại Lương. Hoàng đế tay cầm hai mươi vạn đại quân này mới có thể tự mình chấp chính ở độ tuổi mười sáu tuổi năm ấy.

Cho nên cho dù Lâm Trí luôn lạnh nhạt với Hoàng đế, thậm chí Hoàng đế triệu kiến hắn đều không muốn tiến cung thì Hoàng đế cũng không tức giận, ngược lại sau khi Lâm Giang xuất sĩ thì cho hắn trở về Giang Nam nhậm chức.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Lâm Giang tự cảm thấy hoàng đế đối chính mình có ơn tri ngộ, cho nên vẫn luôn là phái bảo hoàng, là tâm phúc của Hoàng đế.

Nhưng trong triều tình huống phức tạp, sau khi hắn chết chỉ còn lại một nữ nhi là Ngọc Tân, Hoàng đế mặc dù chăm sóc nhưng cũng có hạn, huống chi nữ nhi tuổi nhỏ, ngây thơ mờ mịt, mặc dù về sau phát hiện bên người có hổ lang rình rập thì nàng cũng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Căn bản chính không có cửa để cầu cứu.

Lâm Thanh Uyển xoay hai vòng nói: “Ngươi suy xét không sai, ta chắc chắn giữ không nổi sản nghiệp Lâm gia, nhưng nhiều tiền như vậy chúng ta cũng không thể tặng không, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tặng đi, ngươi tạm chờ ta quyết định, hiện tại đi trước kiếm lương thảo đi.”

Lâm Giang nhìn thật sâu vào hai mắt nàng rồi đồng ý.

Hắn tin tưởng Lâm Thanh Uyển, hoặc có lẽ là hắn tin tưởng quẻ tượng của Bạch Ông, Lâm Thanh Uyển sẽ là chỗ đột phá của Lâm gia.

Đại Lương cùng Đại Sở tái khởi chiến sự, cả nước chấn động.

Cuộc chiến Lương Sở hai năm trước đã làm Đại Lương mất đi Đại hoàng tử, năm trước Quảng Tấn lưu vực vùng Hoàng Hà bị lũ lụt, triều đình cứu giúp nạn thiên tai liền móc rỗng quốc khố, hiện tại lại là thời kì giáp hạt, quốc khố căn bản lấy không ra lương thảo cùng quân lương để đánh giặc.

Nhưng nếu không đánh cũng không được, Đại Lương bắc có Liêu, tây có Thổ Phiền cùng Hậu Thục, Tây Nam có Đại Sở, Giang Lăng phủ vẫn là độc lập, phía nam còn có Nam Hán, phía đông có Mân Quốc, Đại Lương nếu yếu thế, những quốc gia cùng khu vực này có thể nhe nanh và cắn đứt một miếng thịt từ trên người Đại Lương.

Cho nên cuộc chiến này phải đánh, đánh không được cũng phải đánh.

Lâm Giang biết điểm này cho nên mới hao hết thủ đoạn cũng phải gom đủ lương thảo, cho dù là trên lưng bêu danh cũng không tiếc.

Ngay cả bây giờ, dù biết rằng sau khi làm như vậy sẽ để lại cho Ngọc Tân nhiều rắc rối thì hắn cũng phải làm, bởi vì bảo vệ biên quan Đại Lương, trấn trụ hổ lang xung quanh, thì Lâm Thanh Uyển mới có điều kiện tính kế, bảo hộ Ngọc Tân.

Bằng không Đại Lương lâm vào chiến loạn, trong loạn thế , Lâm Thanh Uyển dù thông minh cũng khó bảo toàn toàn hai người các nàng.

Bởi vì các nàng chỉ là hai nữ hài tay trói gà không chặt, hoàn cảnh chung an toàn thì các nàng mới có cơ hội giao tranh, bằng không thì cho dù Lâm Thanh Uyển có mưu trí, gặp phải loạn binh không chết thì so với chết còn thảm hại hơn.

Lâm Giang không hy vọng chuyện như vậy phát sinh.

Cho nên Lâm Giang bắt đầu đi làm như bình thường, toàn bộ Giang Nam đều bị hắn điều động.

Dương Châu phủ là phó đô của Đại Lương, hắn lại là quan sát sử Giang Nam, đương nhiên có quyền điều hành. Vì thế, không tới nửa tháng, toàn bộ Giang Nam đều biết truyền thuyết khoảng thời gian trước Lâm Giang bệnh sắp chết nay đã khỏe lại.

Vốn dĩ quan lại Giang Nam có chút rời rạc lại được buộc chặt, không dám chậm trễ chấp hành mệnh lệnh phía trên.

Tô Châu và Dương Châu chỉ có ba ngày hành trình cho nên được xem như là nhóm nhận được tin tức nhanh nhất, Lâm thị tông tộc nghe nói Lâm Giang lại chuyển nguy thành an tự nhiên vui mừng, vốn dĩ trưởng bối lên kế hoạch muốn khởi hành lại không cần đi nữa.

Mà bầu không khí của Thượng gia trong thành Tô Châu cũng rất tốt, Thượng lão phu nhân vui vẻ nói: “Cô gia hết bệnh rồi là hỉ sự, nói cho quản sự, thưởng cho mỗi người thêm một tháng tiền tiêu vặt.”

Thượng nhị phu nhân cười gật đầu nói: “Tức phụ lập tức đi phân phó, ngài xem có cần gọi người chuẩn bị chút dược liệu đưa đi Dương Châu thăm cô gia hay không?”

Thượng lão phu nhân nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Cũng tốt, thuận tiện nhìn xem Ngọc Tân, nếu là cô gia khỏi bệnh, hắn công sự bận rộn không rảnh lo cho Ngọc Tân, vậy thì đưa Ngọc Tân về, ta chăm sóc dùm hắn.”

Nụ cười của Thượng nhị phu nhân hơi sựng lại, cúi đầu cười đồng ý.

Hai nhà Lâm Thượng vui vẻ không giống nhau, nhóm nhà giàu thành Dương Châu đều cảm thấy lòng đang rỉ máu, bởi vì Lâm khẩu Phật tâm xà hẹn bọn họ nói chuyện, hy vọng bọn họ có thể cống hiến một phần lực lượng cho quốc gia biên phòng, quyên chút tài vật lương thực.

Lâm Giang lấy tình lay động lấy lý lẽ nói rõ, nhóm nhà giàu đều có thể lý giải được đạo lý của hắn, rốt cuộc hiện tại thiên hạ không ổn, bọn họ đương nhiên biết chiến loạn có bao nhiêu đáng sợ.

Nhưng như vậy cũng không đại biểu bọn họ nguyện ý hiến nhiều tiền tài trong nhà ra ngoài như vậy, vì nếu vậy thì còn đau hơn cả cắt thịt à nha.

Có người đề nghị trưng thu quân thuế từ trên người bá tánh, dù sao dân chúng nhiều người mà, mỗi người đều chia đều một chút là đủ rồi.

Đến lúc đó nên nạp quân thuế bọn họ đều sẽ nạp.

Lâm Giang tỏ vẻ, quân thuế là phải thu, nhưng hiện tại đang là thời kì giáp vụ, năng lực của bá tánh bình thường có hạn, hắn không thể vì chiến sự biên quan mà bức tử bá tánh Giang Nam, cho nên nhóm nhà giàu phải xuất lực, đương nhiên, hắn cũng không lấy không của bọn họ, triều đình sẽ cho bọn họ một ít chính sách ưu đãi.

Thời điểm Lâm Giang đang cãi nhau với nhóm nhà giàu, Lâm Thanh Uyển đang ngồi trên ghế phơi nắng trong viện, Lâm Ngọc Tân cầm một quyển thi tập ở một bên đọc thơ cho nàng nghe.

Lâm Ngọc Tân đọc xong một bài, ngẩng đầu thấy tiểu cô đã nửa híp mắt ngủ, liền nhẹ nhàng tiếp nhận thảm lông từ trong tay Lập Xuân đắp lên người nàng.

Lâm Thanh Uyển hơi hơi mở to mắt nhìn nàng.

Tay Lâm Ngọc Tân cứng đờ, sắc mặt ửng đỏ nói: “Tiểu cô, con đánh thức cô hả?”

“Vốn dĩ cũng không ngủ.” Nàng liếc mắt nhìn quyển thi tập một cái: “Đọc xong rồi?”

Lâm Ngọc Tân khẽ gật đầu: “Tiểu cô còn muốn nghe sách gì, ta đọc cho người nghe.”

“Lấy sổ sách ngoại viện tới đọc cho ta nghe đi.”

Lâm Ngọc Tân kinh ngạc: “Sao tiểu cô lại muốn nghe cái đó?”

“Cuối tháng, ngoại viện phải tính tiền, ta đương nhiên phải xem một cái, nhưng các ngươi không phải không cho ta xem sách sao, vậy con liền giúp ta đọc đi.”

“Ngoại viện không phải do Lâm quản gia quản sao?”

“Chúng ta đây làm chủ tử cũng nên hiểu rõ trong lòng mới tốt.”

Lâm Ngọc Tân hiển nhiên lần đầu tiên nghe được cách nói như vậy, con bé nhất thời có chút trố mắt, nửa ngày mới nghiêng đầu hoang mang nói: “Chính là trước kia tiểu cô cũng mặc kệ những việc này, như thế nào hiện tại bị bệnh ngược lại muốn xen vào?”

Tiểu cô bệnh nặng như vậy, thân thể lại không dưỡng tốt, không phải nên tĩnh dưỡng sao, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ tốt biết bao, sao bỗng nhiên bận rộn như thế, đã nhiều ngày không phải đến thư phòng đàm luận công sự cùng phụ thân, thì cũng gọi người đọc sổ sách?

Bạn đang đọc Lâm Thị Vinh Hoa của Úc Vũ Trúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.