Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3.2

Phiên bản Dịch · 2140 chữ

Nàng nhún nhún bả vai :”Bất quá ta là người thường, đến lúc già cũng sẽ chết, cả đời thật ngắn, nếu ngươi còn nguyện ý, ta đương nhiên có thể liều mình bồi quân tử.”

Nghe vậy, Hàn Tĩnh kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp rộng rãi nở nụ cười má lúm đồng tiền của nàng, cười đến trong sáng chói mắt như thế, kìm lòng không đậu bị liền bị nụ cười ngọt ngào ấy thật sâu mê hoặc.

“Thế nào?” Đợi nửa ngày cũng không thấy hồi âm, MInh Nguyệt đành phải mở miệng hỏi.

Hàn Tĩnh phút chốc định thần lại, giọng nói lộ ra đè nén nói :”Cần phải trở về.”

“Nha…” Linh quang nàng chợt loé, nghĩ đến một phương pháp tốt :”Đúng rồi! Ninh vương, hoàng cung đến cùng dài méo ra sao a? ta nói là hoàng cung chân chính, là nơi của hoàng đế.”

Hắn khôi phục âm điệu bình thường của mình rồi mới mở miệng nói :”Ngươi rất hiếu kỳ?”

“Đương nhiên tò mò, dù sao nơi đó cũng không phải bất luận kẻ nào đều có thể vào, nếu có cơ hội, đương nhiên muốn hảo hảo liếc nhìn một cái.” Minh Nguyệt giả bộ giống như đang nói chuyện phiếm.

Hai tay Hàn Tĩnh đặt ở sau lưng, lại thong thả đi tới hai bước :”Muốn nhìn đương nhiên có thể mang ngươi đi.”

“Thật vậy chăng? Chúng ta đây đi như thế nào?” Phút chốc cả khuôn mặt Minh Nguyệt sáng ngời, hưng phấn nắm lấy cánh tay của hắn :”Là muốn ngồi xe ngựa hay là đi xe lừa?”

Hắn cau mày, cố gắng nhịn xuống cảm giác sinh khí, nếu đổi lại là trước kia, đã sớm lấy đầu của nữ nhân này, nhưng trước mắt càng buồn bực hơn, cô gái này không chỉ nhìn thấy được bản thân, còn có thể ***ng chạm đến hắn, cũng không phải chuyện mà phàm nhân có thể làm được, xem ra nên tìm cơ hội làm rõ chuyện này.

“Chỉ cần ta màng theo ngươi, nháy mắt liền đến nơi.” Hắn thuận miệng nói.

“Ngươi nói là biến đến? Nếu vậy thì rất không có ý tứ…” Nếu như thế thì sẽ không đạt được kết quả mình muốn :”Cái gọi là lữ hành chính là tận mắt thưởng tức phong cảnh ven đường, một mặt tăng thêm hiểu biết, thuận tiện thưởng thức mỹ vị*(món ăn) của thứ dân, như thế tài năng mới có thể tăng lên, không thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”

Nghe xong, Hàn Tĩnh lại cảm thấy không thể tin tưởng :”Ngươi tình nguyện trải qua quá trình đi đường mệt nhọc, cực cực khổ khổ đi đến địa điểm.”

Minh Nguyệt ngược lại hứng thú nói :”Như thế mới kêu là lữ hành không phải sao? Đi đường bao nhiêu mệt nhọc cũng là sự thú vị trong đó mà, như thế mới làm cho người ta nhớ mãi không quên chứ.”

“Ngươi là nữ nhân ta cảm thấy kém thông minh nhất từ trước đến nay ta từng thấy.” Hắn hạ lời bình luận.

Nàng bĩu bĩu môi :”Không thích thì thôi, làm gì lại mắng chửi người?”

“Muốn đi thì đi xe ngựa, bất quá cũng đừng đi rồi mà vì đường xa liền chịu không nổi, la hét muốn ta dùng [biến].” Hàn Tĩnh xấu xa nói.

“Ta nhất định sẽ chống đỡ đến cuối cùng.” Minh Nguyệt hạ quyết tâm nói.

Hàn Tĩnh nhấp nhẹ cánh môi, không suy nghĩ nguyên nhân sâu xa tại sao lại dung túng nàng như vậy, coi như là đi giết thời gian đi.

“Cần phải về.” Nói xong, liền đi về phía trước.

“Hảo.” Minh Nguyệt đi theo sau lưng hắn, may mắn không bị phát giác, thuận lợi qua cửa.

Kỳ thực dụng ý của nàng rất đơn giản, đơn giản là hi vọng lần lữ hành này, tìm cơ hội mở ra nội tâm của hắn, không tiếp tục chấp nhất quá yêu hận oán căm ghét, học cách buông tha.

Về phương diện khác, cũng hi vọng có thể thuyết phục hắn nói với dân chúng trong Thanh Hà không cần mê tín nữa, muốn giúp bọn họ làm điều nên làm, kia mới là cách giải quyết mọi chuyện.

Bỡi vì sáng mai mới xuất phát, cho nên đêm đó vẫn ở trong cung nội điện bên dưới đáy sông.

Minh Nguyệt ngủ không được, liền ra ngồi lên thềm đá bên ngoài tẩm cung, hai tay chóng cằm, nhìn ánh trăng trên cao, biết rõ nó là hư ảo… nhưng vẫn hội cảm thấy nó quá đẹp.

“Hi vọng cha mẹ không cần quá khổ sở…” Bọn họ cũng đều biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng vẫn không muốn buông tha như vậy.

Nàng không muốn buông tha thì như thế nào? Minh Nguyệt thật thản nhiên đối diện với tâm tình của mình, cũng thừa nhận sự tồn tại của nó, chuyện này chấp nhất hay không chấp nhất cũng không có liên quan, mà vì nàng là người, chỉ cần là người thì đều có tình cảm, đó là năng lực từ lúc sinh ra, nếu mất đi nó rồi, kia mới thật sự là đáng buồn.

“Tuy rằng sẽ không thể gặp lại, nhưng bọn họ trong lòng ta vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất, ta tin cha mẹ cũng sẽ gửi cho ta những lời chúc phúc, bình an vượt qua tuổi già.” Nghĩ như thế, giống như buồn bực trong lòng tất cả đều tan đi, không tiếp tục rối rắm nữa.

“…Sao vẫn còn chưa đi ngủ?”

Giọng nói nam nhân mang theo từ tính nửa đêm vang lên, tràn ngập mê hoặc cùng sức quyến rũ.

Trước mắt chậm rãi hiện lên thân hình cao lớn, lúc này Minh Nguyệt cũng không bị hắn doạ, vẫn bảo trì dáng ngồi bất động như cũ :”Ngươi cũng không phải vẫn chưa ngủ đấy thôi!”

Hàn Tĩnh nhàn nhạt trả lời :”Ta cũng không cần.”

“Nói cũng đúng.” Nàng không khỏi tò mò :”Ngươi là thần nên không cần ngủ, hai trăm năm nhiều như vậy…. Rốt cuộc là đã bao nhiêu năm?”

“Hai trăm hai mươi năm.”

Nàng kinh thán một tiếng :”Hai trăm hai mươi năm? Đã lâu như thế? Vậy ngươi làm thế nào sống qua từng ngày? Bình thường có làm chút chuyện gì hay không?”

Nghe vậy, Hàn Tĩnh không khỏi nghẹn lời.

“Chẳng lẽ đều ngẩn người trải qua? Hay vẫn là tiếp tục mộng tưởng hão huyền trải qua?”

Trầm ngâm một lát, hắn mới oán hận nói :”Chính là… Nghĩ những chuyện đã qua.”

“Tất cả đều đã qua, có cái gì cần phải nghĩ?”

“Không liên quan đến ngươi!” Sắc mặt Hàn Tĩnh trở nên khó coi hơn.

Nàng kinh thán một tiếng :”Suy nghĩ hai trăm hai mươi năm, có nghĩ ra cái gì không? Ta nghĩ hẳn là không có, lịch sử giống nhau đều không thay đổi, ngươi cũng vô pháp ngồi trên long ỷ, lên làm hoàng đế…”

“Im miệng!” Hàn Tĩnh không khỏi giận tím mặt, tay phải phất lên, đem thân thể của nàng quăng ra ngoài.

Hàng động bất thình lình như thế, Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân liền bị bay ra ngoài, sau đó cái trán ***ng lên cái gì đó, tiếp theo là ngã xuống đất, trong nháy mắt làm nàng cảm giác đau đớn kịch liệt, thật sự hận không thể lập tức té xỉu, mà Hàn Tĩnh động thủ cũng sửng sốt như vậy, tay phải siết thành nắm đấm, trên mặt cũng xẹt qua một tia hối hận.

“Ngô…”

Tiếng rên rỉ này khiến Hàn Tĩnh phục hồi lại tinh thần, bước một bước xa, tiến lên đem Minh Nguyệt từ trên đất nâng lên, cái trán bị ***ng trúng quả nhiên sưng đỏ chảy máu.

Tiếng nói cứng rắn của Hàn Tĩnh phía sau vang lên :”Ngươi không nên chọc giận ta!”

“Ta nhìn thấy… Nhìn thấy ngôi sao… Thật nhiều ngôi sao a…” Thì ra đây là nhãn mao kim tinh*(mắt thấy sao vàng)

Thấy Minh Nguyệt rung đùi đắc ý, giống như sắp ngất xỉu, Hàn Tĩnh không nghĩ ngợi liền ôm ngang hông nàng, rất nhanh đi vào tẩm cung, để nàng nằm lên giường nhỏ.

“Đem dược mang tới!” Hắn cao giọng ra lệnh.

Tuy rằng giờ phút này đầu váng mắt hoa, nhưng mà Minh Nguyệt vẫn nhìn thấy sự lo lắng trên mặt hắn… Cùng với tự trách, nếu thật sự không quan tâm sống chết của bản thân, liền sẽ không có loại vẻ mặt này.

Tiếng chưa dứt, một quan nữ mang theo hòm thuốc, từ chỗ vô hình xuất hiện.

“Đã không thể hảo hảo quản tốt cái miệng của mình, lại thích nói những lời chọc giận ta.” Hàn Tĩnh một mặt giúp Minh Nguyệt bôi thuốc, một mặt trách cứ.

Minh Nguyệt vô lực tựa vào đầu giường, bị đau rên nhẹ một tiếng :”Nếu sớm biết ngươi sẽ đánh nữ nhân, ta nhất định sẽ không nói!”

“Ta cũng không đánh nữ nhân!” Hàn Tĩnh chán nản giải thích.

“Như vậy ta chính là người thứ nhất bị ngươi đánh, thật đúng là vinh hạnh.” Nàng đùa cợt cãi lại.

“Ta…” Hắn không cách nào vì bản thân cãi lãi.

“Đầu ta rất choáng váng, còn bị chảy máu, có phải não bị chấn động hay không?” Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm :”Ninh vương, ngươi mau biến ra một đại phu giúp ta nhìn thử a…”

Hàn Tĩnh nhanh chóng giúp nàng cầm máu, bôi thuốc, hừ nhẹ một tiếng :”Cho dù có biến ra, cũng không phải là đại phu thật, tất nhiên sẽ không xem được bệnh cho ngươi.”

“Thì ra ngươi cũng biết đây bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không phải là chân thật tồn tại, đại não cũng có thể coi là thanh tỉnh….” Trán nàng khẽ nhăn lại, nhịn không được châm chọc.

“Ngươi có thể câm miệng hay không?” Hắn cắn chặt răng, ẩn nhẫn tức giận.

Tuy rằng thật sự câm miệng, nhưng cũng có thể biểu đạt quyền lợi bất mãn trong lòng, thế là Minh Nguyệt cố hết sức mở to mắt, dùng ánh mắt không nói gì kháng nghị.

Tiếp xúc ánh mắt mười phần khí thế của nàng, Hàn Tĩnh nhất thời cảm thấy đuối lý, nhưng mà từ khi sinh ra đến giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng mở miệng nói lời xin lỗi với người nào, muốn hắn mở miệng nói ra những chuyện này quả thật không có khả năng.

“Ta cam đoan… Sẽ không có lần sau.” Những lời này đã đạt đến cực hạn.

Minh Nguyệt thấy trong mắt hắn có áy náy, nói cũng nói không được liền khép nép mở miệng, giống như thật sự đã biết sai lầm rồi, cho nên cho hắn thêm một cơ hội nữa cũng không sao.

“Nhìn ngươi có thành ý như thế, ta cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, lần này liền không tính toán với ngươi…” Nàng nắm chăn gấm phía dưới, tiếng nói hữu khí vô lực :”Ta muốn nằm nghĩ một chút, nói không chừng ngày mai sẽ tốt hơn.”

Hắn căn bản không cần có một tia áy náy, nhưng không có cách nào nhìn như không thấy được :”Vẫn nên hoãn lại cuộc lữ hành hai ngày đi, ta cũng không muốn có người giữa đường đi lại té xỉu, đến lúc đó ta còn phải chiếu cố ngươi.”

Kỳ thật hắn có thể biến đại một cung nữ đến, căn bản không cần thiết tự mình chiếu cố mình, nam nhân này rõ ràng đang quan tâm đến thương thế của bản thân, không chịu nói thẳng, lại thích nóii ngược lòng mình, thật đúng là tiểu hài tử kỳ quái.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi…” Minh Nguyệt không cãi lại hắn :”Nếu sáng ngày mai ta vẫn không tỉnh lại, ngươi phải nhanh chóng tìm đại phu giúp ta, cũng không thể thấy chết không cứu nha…”

Không đợi Hàn Tĩnh trả lời, nàng đã mơ mơ hồ hồ chìm trong giấc ngủ.

Hàn Tĩnh không khỏi thấp giọng mắng :”Ngươi đến cùng là từ nơi nào đến?”

Một nữ nhân dị tộc cổ quái như thế, giảo hắn đến hồ đồ, lại không để ý đứng lên, Hàn Tĩnh giống như càng lúc càng không hiểu chính mình.

Bạn đang đọc Làm Vợ Hà Bá của Mai Bối Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.