Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió lại nổi lên

Phiên bản Dịch · 1754 chữ

Đất nước trở lại thời đại thịnh vượng , yên ổn , không còn chiến tranh . Các thế lực tu hành sáng lập cân bằng lẫn nhau , yêu ma không còn hung hăng liều lĩnh làm hại nhân gian . Khắp nơi trong thiên hạ vui ca náo nhiệt .

Trong đó một ngôi nhà trên con phố chính là một nhà tốt nhất trên đường phố , cũng khá sôi động ! Trong viện chính sảnh một cái giọng cao thấp thanh thuý của thiếu nữ vang lên : “Nếu ngươi đã nhận sính lễ của Thẩm gia bên đó, vậy tự bản thân ngươi mà gả cho Thẩm ngũ đó đi ’’.

Thanh âm phát ra từ một thiếu nữ tuổi thanh xuân, đứng ở đại sảnh, cằm khẽ nhếch , miệng cười nhẹ lại sinh ra tia chán ghét cực độ .

Bà lão ngồi phía trên nhìn xung quanh, có chút ngượng ngùng . Sắc mặt của những người Phó gia ngồi chung quanh cũng có vài phần khó coi.Lão nhân ngồi trên cao phía trái nói: “Ngươi như thế nào lại nói với dì ngươi như vậy ? Thật là không biết lớn nhỏ!”

Thiếu nữ nghe lại cười, “ Dì ta ? ,trong lòng các ngươi rõ ràng, nàng là kẻ trộm chẳng qua là được nàng cho chỗ tốt nên các ngươi bao che không nói !

Tiếng cười lạnh liên tiếp vang lên như thuốc súng “Cha mẹ ta giờ đã mất khi ta còn nhỏ , hảo tâm để lại một nửa tài sản đối tốt với các ngươi , không vì cái gì khác, chỉ vì sau lại nhớ tới hai người bọn họ chiếu cố ta. Đem gia nghiệp đều giao cho dì , khi ta lớn tuổi lại đưa cho ta , tự mình dì chưởng quản gia nghiệp cha nương ta để lại , một chút mà đều tự giá đến trên tay chính mình , các ngươi được nàng đưa tiền trên tay , còn có cái nào thay ta nói chuyện? Ta không hận cha mẹ ta năm đó tin sai người, ta chỉ đổ thừa ông trời không có mắt ,cha mẹ ta còn là người tốt……”

Sắc mặt mọi người đều càng khó nhìn, lão nhân nói chuyện phía trước chỉ ngón tay cô nương nói: “Phó Huệ Nương! Danh tiếng cha mẹ ngươi đều bị ngươi huỷ hoại !”

Kia thiếu nữ càng không dung người “Ta bại hoại? Nguyên lai gần đây cường bá nhân thê nữ lại không phải ngươi tôn tử, là ta giáo không hảo ta tôn tử tới.”

Lão nhân sinh khí mà đem chung trà một ném hướng trên bàn , giống muốn động thủ . Bà lão phía trước lại oà khóc: “Chỉ mong tam thúc thúc cho ta một cái mặt mũi, Huệ Nương có hôm nay cũng không thể không trách ta. Do ta làm việc không chu toàn, làm Huệ Nương hiểu lầm.”

Lại hướng về phía kia cô nương nói: “Huệ Nương , những đồ vật này , ta vốn định khi ngươi gả đi đều cho ngươi, ta trước kia cảm thấy trên đời này nào có cô nương chưa kết hôn lại xuất đầu lộ diện đi chuẩn bị này nọ, đều là ta sơ sót.”

Phó Huệ Nương mắt nhìn kia bà lão diễn xướng xuất sắc, trong nháy mắt ghê tởm mà lười đến chế nhạo nàng, đơn giản xoay người ra cửa tử.

Trở lại trong phòng, không có một cái hạ nhân bên cạnh nào, đều bị bà ta mang đi . Khi nàng hiểu ra thì những người trung thành với cha mẹ nàng yêu cầu ở lại chăm sóc , đều bị đổi đi . Ngay cả hôn sự này cũng chưa từng được thương lượng trước.

Người trong thành không ai biết Thẩm ngũ ăn chơi trác táng , này là không phải muốn ném nàng vào hố lửa ? Để cho mọi người thấy thành Lâm Dương đối với một cái trẻ mồ côi tử tế , nhà họ Thẩm bỏ ra rất nhiều tiền , không tiếc từ bỏ một đứa con trai , nghe nói bên Thẩm gia trưởng bối đều rất nhiều thê thiếp . Cái này thì lại rất phù hợp với bà ta để cho một cái nhi nữ mồ côi vào .

Dù là vậy nàng không thể nào nghĩ ra được cái mánh khoé để thoát khỏi người họ hàng này .

Cùng lắm thì tự bản thân đến Thẩm gia cự tuyệt , dù sao thanh danh ta kém như vậy , có thêm cũng không sao . Trong lòng lại phiền muộn , nếu ta có thiên phú tu luyện , tranh đua thì làm gì đến nỗi bị người ta bắt nạt cho đến nay .

Cha mẹ nàng đều là thiên tài tu đạo , mà nàng lại là một phế vật !

Muốn trách thì trách mệnh nàng không tốt , không chỉ là phế vật khi sinh ra còn khắc chết cha mẹ !

Bên trong nhà này , mỗi người đều âm mưu hại nàng , hận không thể xé nàng ra ăn , nàng thật sự muốn rời khỏi nơi này !

Không biết qua bao lâu , có tiếng gõ cửa , “ Huệ Nương mở cửa được không ?” giọng nói người nghe càng làm cho sinh khí

Nàng dứt khoát ra mở cửa,“Nơi này không có ai, dì không cần phải giả bộ với ta ? ”

Bà lão còn muốn nói nữa, nhưng Phó Huệ Nương đã ngăn bà lại , “Ngươi không cần khuyên ta , ta suy nghĩ một chút , cảm thấy Thẩm gia rất tốt, ta đồng ý. Mặc dù Thẩm gia đại phú đại quý , nhưng lại không có keo kiệt về tiền bạc . Sau khi ta thành thân của hồi môn sính lễ đều đưa cho ta giữ , nhân lúc còn sớm dì mau để lại một phần ba cho nhi tử thích đánh bạc của ngươi , đến lúc đó lại không kịp .” Nói xong Phó Huệ Nương đóng mạnh cửa phòng .

Trên đường Thanh Thi nhàn nhạt có thể nghe được giai điệu như ẩn như hiện , …“ Chỉ cười nói , tài phú ngươi không đáng giá , không bằng kiếp sau lại tu tiên.” Tuy rằng thanh âm không được tốt , nhưng vẫn là khách khí dễ chịu , mà mấy người ngồi trên bàn Bát Tiên sắc mặc đều thay đổi .

Nữ ca hát một cách nghiêm túc , tập trung vào cây đàn tỳ bà trên tay , nhất thời không để ý , chuyển vài nốt mới nhận ra có gì đó không đúng , không nghe được nhịp phách hay tiếng cười lời nói của ai cả , nàng ta lặng yên ngẩng đầu liếc mắt nhìn . Chỉ thấy người trên bàn khí sắc đều khác nhau , còn có người nháy mắt làm mặt quỷ với nàng . Người ngồi đầu sắc mặc càng khó coi , trong lòng nữ ca không khỏi nhảy dựng , ngừng đàn tỳ bà , quỳ xuống xin lỗi

Thẩm công tử cười lạnh nói : “ Tốt , tu tiên rất tốt !” Liền đứng dậy phất tay áo đi , bên cạnh hắn có mấy cái huynh đệ ăn chơi cũng đuổi theo , có tên họ Hách một trong số đó ngừng một bước hướng ca nữ nói , cô nương đừng sợ , không phải do ngươi mà tức giận . Nói xong liền đuổi sát đi qua.

Nguyên lai là Thẩm gia bạo chúa trong thành Lâm Dương , cũng không thể nói Lâm Dương là một gia tộc tu tiên thế gia nhất đẳng . Tổ tông hắn thành lập cũng đã duy trì mấy trăm năm nay từ thế hệ này sang thế hệ khác đều mạnh mẽ to lớn .

Vận khí nhà hắn tốt , gia tộc sáng phái không giữ được lại giao đến trong tay người ngoài. Bởi vì số phận con cháu kém cỏi , không có tài năng . Không có bản lĩnh , thiên phú không đủ, thì sao có thể chưởng quản ?

Hắn là nhi tử thứ năm của nhà họ Thẩm , mẫu thân là vợ kế , khi sinh hắn lại vô cùng khó khăn , không có tài cán gì nên bị ca ca và đệ đệ con của chủ mẫu và thiếp bắt nạt .Mẫu thân lại bị trượng phu vắng vẻ bị tỳ thiếp ức hiếp , nhất thời quẫn trí nuốt vàng tự sát .

Việc này lại mang tiếng , phu thê lại đạm bạc , mẫu tộc lại yếu ớt , cho dù có đan dược cứu mạng cũng không ai cứu mẫu thân hắn .Thẩm ngũ vì chuyện này mà lưu lạc pha trộn , kiêng kị nghe hai chữ “tu tiên” sao có thể không tức giận . Vì vậy khi đi chơi bên ngoài , huynh đệ hắn kiêng kị nghe thấy hai từ này .

Mọi người ở thành Lâm Dương ai đều lại không biết , nhưng nữ ca này là người mới đến lại không biết một điều cấm kỵ mới phạm vào.

Thẩm ngũ đi cùng vào ngoại thành Lâm Dương trong rừng , đột nhiên đứng lại , nhíu mày nói : “ Đừng theo ta .” Vài tên huynh đệ hai mặt nhìn nhau , chỉ nói “ Ngũ ca , nghe nói gần đây trong rừng không yên ổn , có đạo tặc từ nới khác đến , còn chưa có bắt được đâu…’’

Bọn họ chưa khuyên xong , Thẩm ngũ lại nói “ Bọn họ tốt nhất là giết ta !”mặt mọi người sầu khổ ,chỉ có thể rút lui , Nhưng lại không dám đi xa , sợ hắn gặp nạn . Thẩm ngũ trong lòng biết rõ , lại sải bước đi tiếp .

Trong lòng hắn đang bực, bước đi càng mau, không biết đi bao lâu liền dừng lại, suy nghĩ kiếp này chịu khổ sở, không khỏi bi ai trong lòng , không đợi hắn lên tiếng khóc lớn, phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng cười to của một nam một nữ .

Nam nhân trong đó nói “Ngươi xem hắn mang kim bội ngọc, trên người tất có bảo bối.” Nữ nhân lại nói “ Lần trước ngươi nhưng đáp ứng rồi, lúc này ta chọn trước .”

Bạn đang đọc Lang Hoàn tu tiên của Nhữ Ninh Công Chủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhmoon0067
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.