Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới lớn như vậy

Phiên bản Dịch · 1943 chữ

Sau khi tỉnh dậy , gối đầu của hắn đều bị nước mắt thấm vào ẩm ướt, thế mà hắn lại mơ thấy mẫu thân .

Trong mộng mẫu thân hắn nói phải sống thật tốt , vì vậy ý chí chết của hắn đã biến mất , nhưng sống như thế này còn tệ hơn là đã chết .

Thế gian lấy thực lực cường đại làm chủ , hắn lại không thể tu luyện , giống như một phế nhân . Chẳng trách trong nhà từ trên xuống dưới đều coi thường hắn !

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại nghĩ đến lời của hoa nhị . Cũng tốt , từ hôm nay trở đi , hắn liền rời đi , không có thành tựu thà chết nơi xa hương đi.

Nếu có thành tựu , áo gấm về nhà . Chẳng qua đến lúc đó , Thẩm gia hắn có thể không xem trọng . Với lúc này bọn họ cũng sẽ không đồng ý thả hắn đi .

Suy nghĩ lung tung ,thì có người gõ cửa đưa đồ ăn sáng đến , Thẩm Bất Hải đập vỡ gương và những thứ khác trong phòng , mười phần lười nhác , không ai được tiến vào .

Mấy ngày sau Thẩm Bất Hải đều không ra khỏi cửa phòng , không kêu đồ ăn , hạ nhân gõ cửa đều bị hắn mắng …, hạ nhân không biết làm sao đành phải đi báo Thẩm Tử Giang .

Thẩm Tử Giang sải bước đến cửa , nhìn thấy Vương Đức gõ cửa , bên trong còn mắng : “ Đã nói không gọi ta , không được ồn ào !”.

Vương Đức liền bồi cười thấp giọng nói : “ Ngũ …” không biết sao hắn lại dừng lại , nguyên lai bình thường hắn đều la to Bất Hải là ngũ gia. Hiện tại Thẩm Tử Giang đang ở đây nên không dám nói thêm cái tên khác .

“ Thiếu gia , là lão gia đến đây ”. Bên trong lại mắng : “ Ngươi không có đầu óc ? Xem gia có đánh chết ngươi không !” Thẩm Tử Giang sắc mặc càng tối , một chưởng đem linh lực đập vào cửa đánh ra ,nói : “ Còn không mau cút ra ngoài !”

Khi mở cửa ra một làn khói vàng mờ bốc lên , sử dụng một chút linh lực , phù chú này không phải là ngâm nước thông thường , bình thường chúng không thế bị lửa đốt cháy , chỉ có người tu luyện mới có thể làm nó hư hao .

Phù chú bị hư hại một làn khói màu vàng sẽ phát ra , Nếu phù chú có linh lực cường đại bị hư hại ngay lúc đó sẽ nổi lên lốc xoáy cát bốn phía , đất rung núi chuyển .

Thẩm Tử Giang bước vào cẩn thận kiểm tra nơi toả ra khỏi vàng, hoá ra là phía sau cửa , xé bùa ra một cái ghi âm , phía sau cửa dán lên mấy cái thanh phù , nếu có người xông vào sẽ phát ra âm thanh sẵn chế .

Sắc mặc Thẩm Tử Giang lại không tốt , lập tức ra lệnh mọi người đi tìm đến các địa điểm trăng hoa tìm Bất Hải. Qua một ngày lại không tìm được một bóng dáng hắn , Thẩm Tử Giang nhàn nhạt đem mấy cái người bạn bỉ ổi mà hắn thường kết giao tìm đến hỏi , đều nói không biết .

Thẩm Tử Giang nghĩ hắn tiêu xài hết hết tiền qua mấy ngày sẽ trở về nhà , ai ngờ nửa tháng sau vẫn không có một tin tức của Thẩm Bất Hải .

Hắn biết rõ tính nết con trai thứ năm của mình, đành phải tự hạ thấp mình đến Phó gia định lại hôn sự . Chưa kịp ra khỏi , ngược lại hạ nhân nói người Phó gia tới .

Vì là có quan hệ thông gia với nhi nữ đôi bên , Thẩm Tử Giang càng hổ thẹn , liền nghêng đón như người thân . Đến trong viện lớn lại nghe một bà lão nói : “ Chào ngài , thực sự là có sự việc .”

Hai người khách sáo qua lại , liền đến sảnh chính chỗ đương sự và khách quý ngồi xuống , bà lão hấp tấp mở miệng.

Ngày ấy là Phó Huệ Nương chỉ là giả vờ , cũng không thật sự muốn gã đi cho lão ngũ bên Thẩm gia . Có một ngày nàng nói muốn xem sính lễ của hồi môn , trong lòng lại không biết nàng có ý đồ gì liền qua loa đáp ứng , nàng liền đem đồ cưới cũng sính lễ nắm vào trong viện .

Tới giữa trưa , nàng lại mời Tương Bình bằng hữu duy nhất của nàng đến ăn trưa và gọi hai vị quản gia trung thành mà nàng ta biết ban thưởng một ít đồ vật , để trong một cái hợp đựng đồ ăn khiến cho bọn họ không nói ra . Sau đó nàng nói hẹn gặp lại , ở lại bảo trọng , Tương Bình kiên quyết khóc lóc khuyên nàng nhưng không được .

Huệ Nương cũng lấy hợp đựng đồ ăn giả làm một cái điểm tâm , tặng cho Tương Bình rất nhiều trân bảo . Người trong nhà Tương Bình rất nghèo, bình thường coi trọng đồ vật không chịu nhận đồ có giá trị . Huệ Nương còn nói là đồ vật của mình giữ bên người , nên Tương Bình nàng không có cự tuyệt.

Sau khi Huệ Nương nói muốn đi khỏi nhà , hai cái nô tỳ bên cạnh định đi bấm báo cho “dì” nàng liền nhận ra trách mắng . Mới vừa rồi Huệ Nương bị Tương Bình trêu chọc , khóc đến hai mắt sưng đỏ . Hai cái nô tỳ cũng khóc, không dám nói chuyện .

Phó Huệ Nương rời đi mang theo một túi đồ ăn , mua một bộ đồ nam trang mặc vào đi ra từ phía sau nhà . Đợi khi bà lão đi tìm kiếm nghiêng trời lệch đất thì Phó Huệ Nương sớm đã đi xa trên một chiếc thuyền , không biết đang ở chỗ nào .

Bà lão vui buồn đều có , vui hơn là tốt nhất Phó Huệ Nương nàng vĩnh viễn đi không trở lại , buồn hơn là không biết phải nói như thế nào với Thẩm gia bên đó , ăn ngay nói thật ? .

Đồ cưới lại phát sinh bị thiếu , mặc dù đã kiểm tra hết toàn bộ từ Tương Bình và hai vị quản gia đem trở về .Còn lại bị thiếu một số không biết tung tích chắc là Phó Huệ Nương mang đi .

Sau khi nghe sự việc , Thẩm Tử Giang khen ngợi : “ Quả nhiên là đứa trẻ nhà Phó gia để lại , tuổi nhỏ cũng dám mạo hiểm bên ngoài . Ngươi không cần phải sốt ruột , hổ phụ lại không sinh khuyển nữ . Hai bên đã quyết định , liền không có lý do gì hối hận về cuộc hôn nhân . Huống chi là chính ta đã đáp ứng phó trạch chiếu cố đứa nhỏ này , chờ sau khi nàng trở về lại thành hôn cũng không muộn .”

Bà lão hoảng hốt, sau đó hoàn hồn lại đi theo . Làm sao nàng ta biết Thẩm ra lại có hành vi này , xem ra là Thẩm gia thiệt tình rộng lượng .

Thẩm Tử Giang đỡ phải giải thích , nếu như hạ thấp giá trị bản thân hắn lại mất mặt. Lần này hai bên nói chuyện chắc chắn với nhau. Mặc kệ người ở hay không ở đây , cuộc hôn nhân này nhất định phải thành .

Sau khi bà lão rời đi , Thẩm Tử Giang lại hạ lệnh không tìm Thẩm Bất Hải nữa . Thời gian này đã gần đến lúc chiêu mộ đệ tử phái Lâm Dương hàng năm . Cho nên mấy ngày gần đây nhi tử Thẩm gia không nên ra ngoài , mà phải ở nhà diễn võ.

Bà lão bên kia lại thích Phó Huệ Nương lang thang bên ngoài , vĩnh viễn không bao giờ quay lại chứ đừng nói đến việc bà tìm kiếm. Hai người kia rời đi bỏ trốn giống như hòn đá ném xuống biển, khi tiếng trầm vang lên , không còn ai quan tâm đến nữa .

Phó Huệ Nương một đường cẩn thận , đổi xe ngựa đổi thuyền , bôi mặt đen xấu xí , thay quần áo bằng vải thô , trên người chỉ có một túi hành lý nhỏ .

Nàng là một cô nương tay chân trói gà không chặt , vận mệnh mặc người xâu xé. Thời đại thái bình thịnh thế , bao nhiêu tai hoạ nổi lên xung quanh . Một ngày đi thuyền , chèo thuyền đi cả ngày mệt mỏi , liền lên bờ nghỉ tạm.

Đang là đầu hè , nắng chưa gắt , đến chạng vạng tối , mặt biển như được dát hàng vạn sắc vàng đỏ . Thỉnh thoảng có thuyền nhỏ đi qua , gợn sóng dư âm lăn tăn trôi đi .

Phó Huệ Nương lấy ra một đồng bạc , sai người bưng chút rượu cùng trái cây đến , ở chỗ này ngắm trăng lên . Chỉ chốc lát lại thấy nàng một mình uống cạn mấy chén nhỏ , lại cầm một quả lên ăn .

Trong đình , ánh tà dương chiếu vào người nàng , khi trăng lên trời , người bên sông dần tản đi , Huệ Nương tham lam muốn xem lại không chịu rời đi . Ánh trăng không ấm áp như mặt trời , chỉ là trong trẻo lạnh lùng , trên người nàng có rượu , cũng không thấy lạnh .

Chỉ cần nhìn vào sự bao la của sông , biển , và một vầng trăng sáng treo một mình trên bầu trời , thậm chí không có một vài ngôi sao . Giờ phút này trên sông chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ va vào nhau xa xa , Khung cảnh này vô cùng hiu quạnh , nàng không khỏi nhớ lại mười sáu năm ở thành Lâm Dương , tựa như một giấc mộng .

Nàng chợt nghĩ ra một bài thơ, liền ngâm thơ như mộng :

“ Tế thảo vi phong ngạn

Nguy tường độc dạ chu

Tinh thuỳ bình dã khoát

Nguyệt dũng đại giang lưu

Danh khởi văn chương trứ

Quang ưng lão bệnh hưu

Phiêu Phiêu hà sở tự ? Hình như …”

Sau lưng lại vang lên tiếng nói : “ Thiên địa nhất sa âu”

Bài thơ trên là Lữ Dạ Thư Hoài ( nỗi niềm nơi đất khách ) của Đỗ phủ

Dịch nghĩa

Làn gió nhẹ thổi qua cỏ mịn trên bờ sông,

Chiếc thuyền cô quạnh vươn cao cột buồm trong đêm.

Sao rũ xuống cánh đồng bằng phẳng bao la,

Ánh trăng tung toé trên nước chảy Trường giang,

Danh tiếng há nhờ văn chương mà lừng lẫy,

Làm quan cũng nên về nghỉ khi già bệnh .

Trôi dạt khắp nơi rồi ta sẽ về đâu?

Như một con chim âu cô đơn giữa đất trời.

Lời tác giả : Chương này ta viết không được trôi chảy, cũng không nghĩ ra cách thay đổi, chỉ có thể đặt ở đây trước, khi nào có ý tưởng sẽ thay đổi sau. Mong mọi người cho mình một cơ hội, mình sẽ từ từ viết. ~~~ cúi đầu.

Bạn đang đọc Lang Hoàn tu tiên của Nhữ Ninh Công Chủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhmoon0067
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.