Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ tử phế vật

Phiên bản Dịch · 2237 chữ

“Ta dựa vào, tự nhiên cảm thấy đau, chẳng lẽ lão tử không chết?” Lăng Tiếu mở to mắt hừ nhẹ nói.

“Tiếu nhi, ngươi tỉnh, thật làm nương rất lo lắng.” Một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc không mất phong vận, che đậy nước mắt, vuốt ve gương mặt Lăng Tiếu nói.

“Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Mặc dù lão tử cũng quen thuộc tán gái, thế nhưng là giống như….”Lăng Tiếu nghĩ tới đây, đột nhiên đầu óc đau đớn, một mảng không rõ trí nhớ đánh thẳng vào trong đầu.

Người phụ nữ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Lăng Tiếu, vội vàng nắm tay Lăng Tiếu nói: “Tiếu nhi, ngươi làm sao? Còn có cái gì không thoải mái sao? Ngươi đừng dọa nương a.”

“Ta,…ta không sao đâu nương.” Lăng Tiếu vội vàng chát miệng đáp.

Mẹ nó, lão tử vậy mà xuyên qua.

Lăng Tiếu ý thức đến là hắn không còn ở Địa Cầu, mà là xuyên qua đến thế giới này Huyền Linh đại lục. Hắn đại chiến cùng tứ đại siêu cấp cao thủ của Quỷ Môn, cuối cùng tự bạo đan điền, xem như triệt để chết. Không ngờ tới vận khí của hắn tốt như vậy, vậy mà xuyên qua trọng sinh; người phụ nữ trước mặt hắn này là mẫu thân Mộng Tích Vân của bản thân hắn bây giờ cơ thể.

Mộng Tích Vân đau lòng nhìn Lăng Tiếu nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi về sau đừng có đi luyện võ, tránh việc luôn bị người ta khi dễ. Ta nhìn hai phu tử các ngươi đều như vậy, trong lòng ta rất khổ sở.”

“Ừm, ta nghe ngài, nương. Nương có thể hay không ra ngoài trước một chút. Ta cảm thấy mệt mỏi, nghĩ nghỉ ngơi một chút.” Lăng Tiếu bỏ ra một nụ cười nói.

“Tốt, nương không làm phiền ngươi nữa. Ngươi ngủ thêm một lúc đi, nương đi sắc thuốc cho ngươi.” Mộng Tích Vân lau nước mắt một chút, nhẹ gật đầu, kéo đệm chăn cho Lăng Tiếu rồi mới đi ra khỏi phòng. Lúc ra ngoài, còn không quên đóng cửa.

Lăng Tiếu cố ý đẩy ra Mộng Tích Vân. Hắn muốn sắp xếp mớ hỗn loạn ký ức ở trong đầu.

Một tiếng sau, đôi mắt đang nhắm của Lăng Tiếu mở ra, nặng nề thở ra một hơi nói: “Tình huống so với trong tưởng tượng thật khác. Tối thiểu lão tử còn sống.”

Lăng Tiếu sắp xếp lại nguyên bộ thân thể này ký ức. Chính mình xuyên qua trọng sinh trên một người cùng tên cùng họ, Lăng Tiếu ở Lăng gia thành Vẫn Thạch. Tại sao bản thân xuất hiện trên cơ thể này, có thể ứng với câu nói kia: “Rõ ràng bên trong đã quyết định từ lâu.”

Nguyên Lăng Tiếu là đệ tử thiên tài kiệt xuất nhất trong đời thứ mười tám của Lăng gia. Lúc mười lăm tuổi, trở thành cấp thấp Huyền Sĩ sau khi đột phá Huyền Giả cấp, trở thành đệ nhất thiên tài của thành Vẫn Thạch.

Không ngờ, cây mọc thành rừng gió tất thổi bật cả rễ.

Sau khi Lăng Tiếu trở thành Huyền Sĩ chưa được bao lâu, bị người ta đánh lén phế bỏ kinh mạch. Từ nguyên lại phòng quang nhất Huyền Sĩ, biến thành bình dân phổ thông ngay cả Võ Đồ không được tính. Từ đây, đệ nhất thiên tài biến thành phế vật không bằng bình dân.

Thân ở thế giới lấy võ vi tôn, dùng võ là vua, ở thành Vẫn Thạch đệ nhất gia tộc Lăng gia. Không thể luyện võ, cuối cùng chú định ảm đạm bình thường sống hết một đời.

Nhưng Lăng Tiếu lại có tính cách kiên cường bất khuất, bất đầu tu luyện lại từ đầu,

đáng tiếc hai năm qua không công. Trong hai năm qua, hắn nhận lấy sự châm chọc cười nhạo từ người cùng thế hệ của Lăng gia ; chỉ có thể nhẫn nhịn mà sống, không thể làm gì khác.

Hai ngày trước, cháu trai Lăng gia ngũ trưởng lão Lăng Duệ mở miệng khiêu khích Lăng Tiếu, thậm chí làm nhục phụ mẫu. Mặc dù Lăng Tiếu hổ lạc đồng bằng, người khác có thể tuỳ ý chế giễu hắn, nhưng không chịu đựng được người khác làm nhục phụ mẫu. Nén giận ra tay với Lăng Duệ, đáng tiếc một thân tu vi bị phế, sao có thể làm đối thủ của cấp thấp Huyền Giả, bị đánh gần chết tại chỗ.

Lúc này mới có một màn Lăng Tiếu nằm trên giường.

“Thế giới cường giả sao? Càng hợp ý ta.” Đôi mắt Lăng Tiếu phát ra tinh quang, tự tin nói. Hắn bò xuống giường sờ chính mình suy nhược cơ thể, sờ cái ót một kích chí mạng, còn có một khối sưng không có biến mất.

“Mối thù của ngươi, từ ta giúp ngươi báo thù.” Lăng Tiếu thở dài một câu, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong căn phòng.

Gian phòng này coi như rộng rãi, chỉ là thiết kế đơn giản đi một chút. Ngoài một cái bàn đá một thước rưỡi ra, còn có mấy cái ghế cùng một cái bàn trà. Dễ thấy nhất chính là cọc gỗ ở góc tường, không khó tưởng tượng nguyên bản Lăng Tiếu dụng cụ luyện võ, chỉ là tốn công vô ích.

“Kẽo kẹt” cửa phòng bị mở ra, người đi vào lần này là một người trung niên dáng vẻ hào sảng. Khoảng ba mươi bẩy tuổi, góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao, đôi mắt hỗn độn vô thần, trên người mặc lấy một bộ đạo bào màu xám, trong tay cầm lấy chai rượu. Hình tượng này nếu đổi về kiếp trước, có lẽ là một sát thủ điển hình, thế nhưng ở đời này chỉ là một người trung niên chán chường không chịu nổi.

Người trung niên này chính là phụ thân Lăng Chiến của Lăng Tiếu, đồng thời cũng là một phế tài bị hủy đi kinh mạch. Phụ tử hai người ở thành Vẫn Thạch chính là tiếng tăm lừng lẫy “phế tài phụ tử”.

Mười mấy năm trước, Lăng Chiến là một vị hiếm có thiên tài ở thành Vẫn Thạch. Dù không có biến thái như Lăng Tiếu, nhưng cũng ở mười tám tuổi đột phá Huyền Giả giai, thành tựu Huyền Sĩ giai; sau hai mươi lăm tuổi, đã là Huyền Sĩ giai đỉnh phong, thiếu một chút liền có thể trở thành đếm trên đầu ngón tay cao thủ Linh Sư giai ở thành Vẫn Thạch. Đáng tiếc, hứng thú phấn chấn của hắn cũng rơi vào kết cục đánh lén đến phế. Tình huống của hai phụ tử giống nhau, thực sự để người ý vị sâu xa.

Lăng Chiến nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, ực một hớp rượu, yếu ớt nói: “Cảm thấy như thế nào?”

Lăng Tiếu nhìn lão ba tiện nghi ở trước mặt nói: “Còn chưa có chết!”

“Vậy là tốt rồi!” Lăng Chiến ngồi ở mép giường, dừng một lúc rồi nói tiếp: “Muốn hay không một hơi.”

Lăng Tiếu cũng không khách sáo, đoạt lấy bình rượu của Lăng Chiến, ngửa đầu ực một hớp. Loại kia hương vị nóng bỏng tràn ngập tứ chi bách hải của hắn, khiến hắn thở ra một tiếng thoải mái, tiếp tục uống thêm vài ngụm.

Đời trước của hắn, cũng uống không ít rượu cay như thiên đao tử, nữ nhi hồng, lâu năm Lão Diếu,...

Lăng Chiến liếc mắt nhìn Lăng Tiếu bằng ánh mắt phức tạp, lại đem ánh mắt nhìn về phía cọc gỗ kia, lạnh nhạt nói: "Lời nói quân tử không ngừng vươn lên là không sai, thế nhưng rơi vào trên hai phụ tử chúng ta thì không thể hiển được.

'Cha." Lăng Tiếu kêu to nói không lưu loát, một cỗ cảm xúc cộng minh dâng lên. Cười nhạo, mỉa mai, châm chọc trong hai năm qua hắn nhận hiện ra trong đầu, dường như hắn nhìn thấy những tao ngộ hồi còn trẻ của phụ thân giống như mình.

"Phú quý do trời. Tiếu nhi, đừng có cưỡng ép chính mình nữa. Sự cố gắng của ngươi, cha đều nhìn thấy, cha không trách ngươi." Lăng Chiến tràn ngập bất đắc dĩ dùng ngữ khí mất mát nói. Năm đó hắn bậc nào hăng hái, dường như bị trong gia tộc đặt trước là đời tiếp theo tộc trưởng, đáng tiếc phong vân đột biến, khiến hắn trong vòng một đêm trở thành phế nhân tồi tệ. Hắn nhìn thấy sự mạnh mẽ từ trên người của nhi tử, thấy cái bóng mạnh hơn mình năm đó, cảm thấy an ủi; nhưng lịch sử một lần nữa tái diễn, nhi tử gặp đả kích giống như hắn, trong lòng hắn nói không lên lời khổ và đau đớn.

Lăng Tiếu không có trả lời, hốc mắt dần xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn cảm nhận được Mộng Tích Vân chân thực yêu quý hắn, cũng cảm nhận được sự quan tâm vô hình từ Lăng Chiến.

"Phụ tử các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Tiếu nhi, nương sắc thuốc cho con uống rồi đó, nhanh uống đi."Mộng Tích Vân bưng một cái bát đựng dược thủy đen sì đến, nói. Sau đó, nàng nhìn thấy dị dạng của Lăng Tiếu, khẩn trương hỏi:"Tiếu nhi, ngươi làm sao khóc? Có hay không có phu thân mắng ngươi lười biếng."

"Không có...chỉ là một hạt cát bay vào trong mắt. Nương mau đưa bát thuốc đây, ta muốn uống thuốc." Lăng Tiếu tranh thủ thời gian che dấu nói. Kiếp trước, hắn từ khi hiểu chuyện cho đến nay chưa từng khóc, ngược lại nghe người thân nói từ nhỏ hắn đã thích cười, cho nên đặt tên là "Tiếu". Hôm nay thiếu nữa khóc, nếu để người ngoài biết thì đây là mất mặt ném vào nhà, cho nên đến chết hắn cũng không thừa nhận.

Sau khi hắn uống thuốc, Mộng Tích Vân và Lăng Chiến cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Lăng Tiếu cảm thấy đầu vẫn đau, cho nên tiếp tục ngủ.

Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua. Lăng Tiếu hầu như không ra khỏi phòng nửa bước, chỉ là ngồi trong phòng sửa sang những ký ức vỡ vụn, để bản thân hắn nhanh chóng thích ứng thân phận mới.

Đồng thời hắn cũng một lần tự kiểm tra thân thể, phát hiện thập nhị chính kinh trên người mình đều bị chấn đoạn rồi. Hai năm này hắn liên tục khổ tu, nhưng không thu hoạch được gì.

Có điều, Lăng Tiếu cũng không có tức giận. Kiếp trước, hắn thế nhưng là siêu cấp cao thủ tập võ, bản lĩnh mạnh nhất chính là Bài Vân Chưởng của Thần Bộ Kinh Vân, Phong Thần Thối của Phong Thần Nhiếp Phong, Thiên Sương Quyền của Tần Sương. Vốn hắn cũng muốn học Tam Phân Quy Nguyên Khí của Hùng Bá, đáng tiếc còn không có thời gian nghiên cứu thì đồng quy vu tận cùng tứ đại siêu cấp cao thủ của Qủy Môn. Nếu như lúc đó hắn có thêm một năm thời gian, tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, cũng học xong đệ nhất thức "Đoạn Ngọc Phân Kim" của Tam Phân Thần Chỉ; như vậy cho dù đối mặt với tứ đại siêu cấp cao thủ của Qủy Môn cũng không cần đồng quy vụ tận bằng cách tự bạo đan điền.

Lăng Tiếu may mắn mang theo toàn bộ ký ức kiếp trước, trong lòng đã sớm đem Bài Vân Chưởng, Phong Thần Thối, Thiên Sương Quyền,...những võ học tâm pháp này đều nhớ kỹ. Hơn nữa hắn còn sử dụng được rất nhiều chiêu thức, nhưng cơ thể này suy nhược không cách nào phát ra uy lực toàn bộ của các chiêu thức kia.

Trong mấy cái võ công này, Lăng Tiếu thích nhất chính là Phong Thần Thối, mỗi một chiêu đều mang phong cách đẹp trai. Dựa vào Phong Thần Thối, hắn hấp dẫn phương tâm khá nhiều sư tỷ, sư muội của các môn phái. Đây là sự tình hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Muốn ở thế giới cường giả sinh tồn này đặt nền móng, phải ỷ lại vào thực lực cường đại. Nếu không sẽ thành đối tượng cho người khác mỉa mai, châm chọc.

"Thập nhị chính kinh bị phế, chỉ có thể một lần nữa tẩy tủy, trùng phá, điều chỉnh kinh mạch mới có thể lần nữa tu luyện. Chẳng qua tu luyện ở nơi này không gọi nội công, mà là huyền khí, chỉ là không biết hai cái này có hay không khác biệt; ta muốn thử xem Tam Phân Quy Nguyên Khí có thực sự hiểu quả như Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm Tự?" Trong lòng Lăng Tiếu lâm vào suy nghĩ, đồng thời tính toán tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí mà kiếp trước không học được, xem một chút có thể hay không để cơ thể tàn tạ này lần nữa khôi phục tu luyện sinh cơ.

Bạn đang đọc Lăng Tiếu Thương Khung của Ngã Bản Thuần Khiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kinhvu02hoason
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.