Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái tử nhập lãnh cung (2)

Phiên bản Dịch · 1331 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Hắn phảng phất như trích tiên đến từ bầu trời, mà bốn phía lại là xóm nghèo.

Theo tu hành thêm sâu, khí chất bản thân Lận Cửu Phượng cũng lộ rõ. Trở thành thái tử mười năm, há có thể không bồi dưỡng khí chất?

Hôm nay Lận Cửu Phượng vốn định tới nội viện đi dạo thêm một vòng, thế nhưng khi hắn mới vừa ra khỏi tiểu viện của mình, lại nhìn thấy đại môn lãnh cung ba năm không động tới từ từ mở ra.

Lận Cửu Phượng sửng sốt tại nguyên chỗ, nhìn sang.

Trừ phi có người bị đầy vào lãnh cung, nếu không đại môn lãnh cung sẽ không được mở ra.

Từ ngày tiến vào lãnh cung đến hôm nay, vẫn chưa có người nào tiến vào.

"Là ai lại bị biếm lãnh cung?" Trong lòng Lận Cửu Phượng đầy nghi ngờ.

Nhưng thật bất ngờ, người vào không phải người bị biếm lãnh cung.

Mà là vị thái tử vừa kế vị Lục hoàng tử.

Cũng chính là đệ đệ ruột thịt của Lận Cửu Phượng đời này.

Vào năm hắn năm tuổi đã bị dẫn đi tu hành, hai người tách ra, cho tới bây giờ rốt cục mới gặp lại.

Từ trong trí nhớ Lận Cửu Phượng thấy được Lục hoàng tử ban đầu, thật sự có biến đổi quá lớn so với bây giờ.

Trước đây hắn ta vẫn là một tiểu thí hài, hiện tại đã trưởng thành, cao như Lận Cửu Phượng, mặt mũi tràn đầy phấn chấn, trong đôi mắt mang theo tự tin mạnh mẽ.

"Đại ca!" Đứng ở đại môn lãnh cung, vị thái tử đương triều hiện tại thân thiết hô lên.

Gặp chúng hoàng tử khác, hắn gặp phải người lớn hơn hắn cũng sẽ gọi hoàng huynh.

Mà ở chỗ Lận Cửu Phượng, hắn trực tiếp gọi đại ca.

Dù sao cũng là cùng một mẹ sinh ra, tuy hơn mười năm không gặp, nhưng máu mủ tình thâm.

Lận Cửu Phượng lộ ra nụ cười tươi, một loại cảm giác thân thiết phát ra từ nội tâm tự nhiên sinh ra.

Có lẽ đây là huyết mạch trong truyền thuyết.

Nhưng Lận Cửu Phượng không hiểu hỏi: "Sao đệ lại tới nơi này?"

"Đệ đến thăm đại ca." Vị thái tử đương triều này đi tới, nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: "Đệ nghe nói trong lãnh cung cỏ dại rậm rạp, ở đây lại sạch sẽ như vậy, là đại ca thu dọn sạch sao?"

Lận Cửu Phượng gật đầu nói: "Chỉ là chuyện tiện tay."

Sau khi hắn luyện thành kiếm đạo, muốn làm cỏ chỉ cần động động ngón tay, kiếm khí ngang dọc là có thể giải quyết xong tất cả cỏ dại.

"Đại ca khổ cực." Ai biết vị thái tử này lại sa sút tinh thần, thở dài nói.

Lận Cửu Phượng biết hắn đã hiểu lầm, thế nhưng há mồm, cuối cùng lại không biết nên giải thích như thế nào, không thể làm gì ngoài việc nói sang chuyện khác.

"Lãnh cung không cho phép có người tiến vào, sao đệ lại tới đây? Sẽ bị người nắm thóp." Lận Cửu Phượng lo lắng nói.

"Đại ca, đệ cầu phụ hoàng để đệ tới thăm đại ca một chút. Mẫu thân đã đi rồi, trong thế giới này, người thân cận nhất với đệ chính là đại ca. Phụ hoàng cũng đã đồng ý để đệ tới gặp đại ca một lần." Lục hoàng tử nói.

Lận Cửu Phượng lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Ca rất khỏe, đệ cũng thấy đấy, không có chuyện gì."

"Đệ biết ngay đại ca sẽ phấn chấn trở lại. Dù lãnh cung rất khủng bố, nhưng chắc chắn đại ca có thể kiên trì tiếp." Trong lời nói của Lục hoàng tử tràn đầy kính phục với Lận Cửu Phượng.

Sống trong lãnh cung ba năm, hắn không chỉ không điên, trái lại còn sống tới rất vui vẻ, đây đúng là một chuyện rất không thể tưởng tượng nổi.

"Ca còn chưa chúc mừng đệ. Trở thành thái tử rồi, bước tiếp theo chính là bệ hạ của Vũ Hóa thần triều." Lận Cửu Phượng cảm thụ được tình cảm huynh đệ, mỉm cười nói.

"Đại ca, ca không trách đệ chứ?" Lục hoàng tử lo lắng nhìn về phía Lận Cửu Phượng.

"Làm sao có thể. Sở dĩ ca bị phế ngôi vị thái tử cũng là vì ca nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn. Đệ có thể ngồi lên vị trí này là dựa vào bản lĩnh của đệ , đại ca chỉ sẽ vì đệ mà vui vẻ." Lận Cửu Phượng lắc đầu nói, đều nói ra những lời thật lòng.

"Đại ca, ca đừng vội, tiếp tục đợi thêm một thời gian nữa. Chờ sau khi đệ kế vị nhất định sẽ đặc xá cho đại ca." Lục hoàng tử nhỏ giọng nói.

Lận Cửu Phượng dở khóc dở cười, hiện tại hắn muốn rời khỏi lãnh cung không phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Mấu chốt ở chỗ nếu đánh dấu ở lãnh cung sẽ thu được rất nhiều đồ vật. Ngày nào hắn còn chưa có lực lượng có thể nghiền ép tất cả mọi người, hắn không muốn đi ra.

Nhưng những chuyện này không thể nói cho vị thái tử trước mắt.

Nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy kiên định, Lận Cửu Phượng tiếp tục nói sang chuyện khác: "Tốt rồi, chuyện này đợi về sau lại nói. Phụ hoàng đang độ tuổi xuân, đệ cứ theo ngài học tập thật tốt, không nên học đại ca phạm sai lầm."

Người huynh đệ này Lận Cửu Phượng vẫn nhận, còn mở miệng khuyên bảo.

"Đệ biết, thấy đại ca không sao đệ cũng an tâm. Kế tiếp còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, đệ bớt thời giờ qua đây gặp ca xong phải lập tức đi hội báo cho phụ hoàng. Đệ phải đi trước đây." Lục hoàng tử nói.

"Đi thôi." Lận Cửu Phượng gật đầu, đưa mắt tiễn hắn rời đi.

"Đại ca, chờ đệ, ca sẽ được ra ngoài." Lục hoàng tử đi vài bước sau đó lại vòng trở lại, ôm lấy Lận Cửu Phượng, ở bên tai hắn kiên định nói.

Sau đó hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Không để cho Lận Cửu Phượng có cơ hội giải thích.

"Ta còn chưa muốn ra ngoài mà." Lận Cửu Phượng bất đắc dĩ lầm bầm.

Lục hoàng tử bước ra từ lãnh cung, lập tức đi yết kiến bệ hạ.

Trong hoàng cung, bệ hạ xử lý xong triều chính mở miệng hỏi: "Nghịch tử kia thế nào rồi?"

Lục hoàng tử nói khẽ: "Trạng thái của đại ca vẫn còn tốt."

Hắn không dám nói trạng thái của Lận Cửu Phượng còn tốt hơn cả hắn, khí chất phiêu nhiên đạm bạc kia nào giống một người đã bị biếm vào lãnh cung.

Bệ hạ đương triều hừ lạnh, nói: "Hắn ngược lại có thể sống tốt."

Trước đó, người nào bị biếm lãnh cung mà không điên điên khùng khùng?

Đến phiên vị thái tử điện hạ đã từng được mình coi trọng này vậy mà lại sống tốt.

Hơn nữa hiện tại đã ba năm trôi qua. Phải biết rằng Giả quý phi cũng chỉ có thể kiên trì ba tháng đã điên điên khùng khùng.

"Phụ hoàng, đại ca đã biết sai rồi." Lục hoàng tử biện giải thay đại ca.

"Biết sai rồi?" Nhưng ai biết bệ hạ vẫn rất tức giận.

"Ngươi có biết Thiên Phi đã được hắn thả đi ba năm trước đây, sau khi trở lại Đại Yến triều đã từ thánh nữ nhảy lên thành quốc nữ Đại Yến triều, quản lý hoạt động thờ cúng lễ bái trong thiên hạ.”

Bạn đang đọc Lãnh Cung Đánh Dấu Tám Mươi Năm, Ta Cử Thế Vô Địch (Dịch) của Nữ Hài Na Yêu Khả Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.