Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công chúa của Đại Việt

Tiểu thuyết gốc · 1194 chữ

Ngày Xuân mưa phùn khẽ phất , chốc chốc lại có những cơn gió lạnh từ trên sông Ngự Hà ùa vào làm bay lên những tà dài áo của các vị tiểu thư đi chơi xuân . Những cành hoa đào , hoa mai thi nhau bay trong gió tạo nên một khung cảnh của bức tranh mùa xuân thật nên thơ .

ở trên sông Ngự Hà những chiếc du thuyền đi qua đi lại không ngớt , cứ một lúc lâu lại có những tiếng nói , tiếng cười từ trên các du thuyền vẳng lại không khỏi khiến cho người ta xao xuyến tâm hồn .

dạo bước trên những thảm cỏ xanh bên bờ sông , Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài rồi tự lẩm bẩm.

“ Cũng gần 1 tháng rồi a ...!, nếu tính thì bây giờ cũng đã tết rồi không biết bố mẹ ta ở nhà bây giờ ra sao rồi nhỉ ....? , liệu có tức giận vì thằng con trai nghich tử này không chưa kịp báo hiếu thì đã phải ra đi rồi ..a!.. “

“ Haizzzz......!”

Trong lòng Lâm Vãn Vinh lúc này buồn bã không thôi , tâm trạng hắn lúc này giống như khung cảnh trên sông Ngự Hà vậy , đau khổ nhưng không thể nói nên lời .

Chả là trong lúc hắn đang ôn lại tác phẩm chị em Thúy Kiều của “ Nguyễn Du “ để ngày mai thi đại học không biết ăn phải gì mà nghịch dại đưa tay bỏ vào ổ cắm điện thế là hắn vô tình bị đưa đến nơi này .

Đến nay cũng đã gần 1 tháng rồi .

“ Số ta mệnh khổ a ...”

Lâm Vãn Vinh vừa đi vừa không ngừng than thở cho cái số phận “Như Cứt chó “ của mình , rỗi bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng kèn trống nổi lên ở phía xa xa truyền lại, chúng văng vẳng cả một vùng .

Tò mò Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại thì thấy một đội người ngựa không ngừng đi lại về nơi này . Đi sau cùng là một chiếc kiệu đỏ thắm , tràn đầy lộng lẫy hai bên là hai dàn người hầu đi theo luôn toát ra vẻ sao quý và lạnh lùng .

Bỗng nhiên từ đâu có một lão già từ trong đội ngũ người ngựa đó bước ra , lão đội mũ quan ngoại hình thì giống với ..... gay mà kiếp trước Lâm Vãn Vinh từng gặp , bước ra phía trước miệng thì hô lớn :

“ Công chúa ... gi..á .....đáo “

Giọng lão già này lúc cất lên thì õng a , õng ẹo , khiến cho Lâm Vãn Vinh đứng từ xa nghe thấy không khỏi bất giác rùng mình một cái .

“ Là thái giám a! “

Trong lúc hắn đang mê man suy nghĩ về những cái ý nghĩ không đứn đắn trong đầu thì đội người ngựa kia bắt đầu đi về phía này , còn những người xung quanh thì vẫn quỳ rạp dưới đất vẻ cung kính không dám ngước nhìn lên cái kiệu đi phía sau kia .

Lâm Vãn Vinh thấy vậy giật mình , rồi hắn liền trốn ra sau một gốc cây đa to ở phía trước .

Sau khi đến gần bờ sông cách cái cây nơi Lâm Vãn Vinh đến thì đoàn người lập tức dừng lại , lúc này mới có tiếng nói từ trong kiệu thanh thúy cất lên .

“ Tất cả bình thân ....., công chúa xuống kiệu !”

Tiếng của người trong kiệu cất lên xong , lúc này toàn bộ người quỳ trên mặt đất mới đứng lên .

Chiếc rèm trên kiệu từ từ được mở ra , đi đầu bước xuống kiệu là một tiểu cung nữ tóc buộc hai bím , khuôn mặt mũm mĩm tràn đầy đang yêu cơ chừng mới 14 , 15 tuổi . Miệng nàng thì cười hì hì rồi cất tiếng nói với người trong kiệu “ Công chúa ..... cảnh ở nơi đây thật đẹp a.!” .

Người trong kiệu không nói gì , rồi trong kiệu lại bước xuống một tiểu cung nữ nữa . Sau khi người còn lại bước xuống , lúc này hai tiểu cung nữ mới chắp tay đứng dạt sang hai bên chờ người trong kiệu bước xuống .

Đợi được một lúc , lúc này rèm trong kiệu mới được vén lên một nữ tử khuôn mặt tràn đây mỹ lệ từ trong kiệu từ từ bước ra chỉ cần nhìn nàng thôi cũng khiến cho các nam nhân của cái thế giới này đều phải xiêu lòng .

Nàng mặc một bộ váy màu đỏ , trước ngực thêu hình cánh phượng tượng trưng cho sự tôn của cấp bậc quý tộc . Tay đeo vòng sứ , trước ngực đeo dây chuyền vàng luôn toát lên vẻ giàu sang , quyền quý của tầng lớp quý tộc .

Mày là liễu , đôi môi anh đào chúm chím , cặp mắt đen nháy trong như nước mùa thu , miệng chốc lại cười một cách tràn đáng yêu , trên khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ ngây thơ và non nớt mặc dù vậy nhưng nó lại là thứ mị hoặc nhất khiến cho các nam tử xung quanh phải thất hồn lạc phách .

Lâm Vãn Vinh đứng từ xa khuôn mặt lúc này kiểu “ ....”

“ Đẹp thật a , sao nữ tử thời phong kiến lại đẹp như vậy nhỉ , so với các hotgirl hiện đại thì chả xứng xách dép cho nàng ..“

Lâm Vãn Vinh thầm hít sau một hơi xoa dịu đi các tầm tình lúc này đang trần đầy “ ý vị “ của mình , rồi hắn lại tiếp tục đứng từ xa nhìn lén cái vị nữ tử kia .

Nàng cứ cười cưới nói nói với hai vị tiểu cung nữ một hồi , lúc này từ xa xa trên sông ngự hà có một chiếc du thuyền lớn được trang trí lộng lẫy , hai bên treo đèn lồng trên cờ thêu hình cánh phượng , cũng đang từ từ tiến lại gần bờ sông . Chiếc thuyền này người ta gọi là “ Thuyền Xuân “ chuyên chở các hoàng gia , quý tộc đi du xuân ngắm cảnh .

P/s : Nhà thơ “ Nguyễn du “

Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; 3 tháng 1 năm 1766 – 1820[1]) tên tự là Tố Như (素如), hiệu là Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu là Hồng Sơn lạp hộ (鴻山獵戶), Nam Hải điếu đồ (南海釣屠), là một nhà thơ, nhà văn hóa lớn thời Lê mạt Nguyễn sơ ở Việt Nam. Ông được người Việt kính trọng tôn xưng là "Đại thi hào dân tộc"[2] và được UNESCO vinh danh là "Danh nhân văn hóa thế giới".[3]

Theo một bản gia phả của dòng họ Nguyễn ở huyện Nghi Xuân, Nguyễn Du sinh ngày 23 tháng 11 năm Ất Dậu

Ta để đây là ta muốn dân ta biết sử ta ai

Xin cảm ơn các ngươi đã dành t/g đọc bộ sáng tác của ta

Bạn đang đọc Lão Bà Của Ta Là Thúy Kiều sáng tác bởi quynh999999999999999999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quynh999999999999999999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.