Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

7.2

Phiên bản Dịch · 1090 chữ

Về đến nhà đã hơn 9h tối, căn phòng tối om. ” Kỳ ghê, hình như Tiểu Dư không ở nhà.” Vu Hàn mở đèn phòng khách, nói với Khúc THiến nắm tay Tiểu Cương vừa bước vào. ” Con bé ở phòng ngủ?” Khúc Thiến nói xong, vỗ con.” Tiểu Cương, con vào phòng dì Tiểu Dư, xem dì có ngủ không?” ” Dạ.” Tiểu Cương gật đầu, chạy nhanh vô phòng Lưu Dư.

Chỉ chốc lát sau, bé chạy ra. ” Mẹ, dì không ở nhà.” Khúc Thiến, Vu Hàn đưa mắt nhìn nhau. Đã trễ thế rồi sao Lưu Dư không ở nhà, đi đâu thế? ” Không lẽ con bé xuống tầng 2?” Khúc Thiến nói. ” Tốt nhất là xuống xem một chút.” Vu Hàn trầm giọng.

Chị Khúc gật đầu.” Vậy chị đi tắm cho Tiểu Cương.” ” Được rồi.” Vu Hàn gật đầu, đi xuống phòng Khương Khắc, ấn chuông.

Chỉ chốc lát sau, Khương Khắc ra mở. ” Vu Hàn? Có việc sao?” Anh khó hiểu. ” Tiểu Dư có ở đây không?” Chị trực tiếp hỏi. ” Tiểu Dư?” Anh kinh ngạc, nhíu mày.” Cô ấy không ở nhà?” Chị lắc đầu.” Tôi còn tưởng con bé ở đây.” ” Đã gọi cho cô ấy chưa?” Chị lắc đầu.

Khương Khắc không nói hai lần, nhanh chóng vào phòng gọi điện. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không ai nhận. ” Có lẽ con bé thấy đây là số của cậu nên mới ngại nhận, lên lầu đi, để tôi gọi.” Chị đề nghị.

Anh gật đầu, đi theo chị lên lầu 8, gọi điejn. Quả nhiên, Lưu Dư nhanh chóng nhận máy. ” Alo, Tiểu Dư, em đang ở đâu vậy?” Vu Hàn liếc nhìn Khương Khắc, rồi hỏi. ” Đào Viên.” ” Ở Đào Viên?” Chị kinh ngạc.” Muộn thế sao còn đến đó? Đang ở chỗ ai vậy?” ” Đồng nghiệp trước kia. Chị Vu Hàn, có lẽ em sẽ ở nhà cô ấy vài ngày, nói với chị Thiến một tiếng, không cần lo.” ” Em không phải đi làm?” ” Hôm nay, em đã gọi đến Công ty từ chức.” ” Từ chức? Vì sao? Có phải là vì Khương Khắc?” Đầu dây bên kia chợt im lặng. ” Tiểu Dư? Nghe tiếng chị không?” ” Nghe rồi.” ” Có chuyện gì giữa em và Khương Khắc?” ” Không có gì.” ” Đừng có nói dối chị. Nếu không sao lại đột nhiên từ chức? Nếu không có gì, sâo phải nhờ chị chuyển lời cho chị Thiến, mà chẳng nhờ chị nói lại với Khương Khắc? Hay là, định tự mình nói với cậu ta?” Đầu kia không trả lời. ” Đã có gì?” Chị dịu dàng hỏi, ngữ khí kiên định làm người nghe cs cảm giác, dù đã phạm lỗi gì, chỉ cần có thể, chị đều dang tay giúp đỡ. ” Chị Vu Hàn……” Giọng cô nghjen ngào, rồi khóc nấc lên. ” Tiểu Dư, đừng khóc, nói chị biết đã có chuyện gì?” Vu Hàn một bên an ủi, một bên quay đầu trừng mắt Khương Khắc, chất vấn.” Cậu đã làm cái gì?” Khương Khắc không thể hiểu được, càng thấy bất an. Cô ấy đang khóc, nhưng tại sao? Từ chức? Đã xảy ra chuyện gì?

Buổi chiều khi anh còn nó chuyện với cô, cô vẫn bình thường cơ mà, đâu cso sao. ” Để tôi nói với cô ấy.” Anh yêu cầu. ” Ai nói vậy, chị Vu Hàn, anh ta đang ở đó?” Giọng Lưu Dư nghẹn ngào, còn hơi kích động. ” Ai?” ” Khương Khắc.” ” Sao anh ta có thể ở đây? Đó chỉ là tiếng TV mà thôi.” Vu Hàn liếc Khương Khắc ở bên cạnh, trợn mắt nói dối.” Có phải đã xảy ra chuyện với cậu ta không?” Chị hỏi.

Hỏi cô ấy đang ở đâu, bảo cô ấy mau về. Khương Khắc dùng khẩu hình. (Cách để người khiếm thính trao đổi với người khác.) để nói. ANh đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của cô, cho nên mới đồng ý với cách làm của Vu Hàn, phải nhanh chóng bảo cô ấy về. ” Tiểu Dư, dù đã xảy ra chuyện gì, cứ về đã, được không” Chij nói. ” Em muốn ở lại đây vài ngày.” Cô thút thít, khàn giọng trả lời. ” Mấy ngày là bao lâu? Dù cái gì đã xảy ra, chị và chị Thiến đều giúp em.” Chị dịu dàng khuyên lơn, vừa liếc xéo Khương Khắc bên cạnh.” Cho dù bảo bọn chị vác gậy đánh chàng họ Sở cũng được.” (Nguyên văn ở đây là Bạc tình lang, nhưng mình nghĩ để là chàng họ Sở cho hợp với người Việt ^.^) ” Chị Vu Hàn, em khổ quá…..” Cô bắt đầu khóc. ” Nói cho chị biết em ở đâu đã.” ” Căn bản là anh ta không thật sự thích em, chỉ là nhất thời vui vẻ mà thôi. Trải qua việc tối hoom qua, em đã chẳng còn là gì với anh ta nữa rồi.” Cô nức nở. ” Cái này là do chính tên đó nói sao?” Vu Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng Khương Khắc, chẳng giống kẻ phju tình như Lưu Dư nói chút nào.

Tiếng khóc nức nở cứ vang vọng mãi bên đầu dây kia. ” Tiểu Dư? Đừng khóc nữa, nói cho chị biết, giờ em ở đâu?” Chị hỏi lại, cứ tìm được Tiểu Dư đã. ” Em đang ở khách sạn.” Cô nức nở, nghẹn ngào. ” Khách sạn?” Vu Hàn ngẩn ngơ, một bên Khương Khắc nghe lời cô cũng kinh ngạc.” Không phải vừa nói là ở Đào Viên sao?” ” Em nói dối, không muốn để chị lo.” Giọng khào khào. ” Vậy ở khách sạn nào? Chị đến ngay.” Vu Hàn nói.

Lưu Dư nói tên khách sạn, lập tức gác máy. ” Để tôi.” Khương Khắc kiên quyết. ” Để tôi đi cùng, nếu nhìn thấy người ngoài cửa là cậu, tôi nghĩ chắc con bé sẽ không mở cửa đâu.” Vu Hàn nói.” Rốt cuộc, cậu đã làm cái gì, để con bé có ý nghĩ như vậy?” ” Tôi cũng không biết.” Mày nhăn lại, anh trả lời.

Vu Hàn khẽ thở dài.” Tóm lại, cứ tìm được Tiểu Dư đã, rồi nói sau.” Nhắn lại với Khúc Thiến vài câu, chị lên đường cùng Khương Khắc, tìm Lưu Dư.

Bạn đang đọc Lầu 2 Tổng Tài của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.