Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 70

Phiên bản Dịch · 1718 chữ

……… Ánh Lửa Sáng Rực Lên ……….

Sức nóng lan toả, những đứa ngồi ở phía đầu tiên như toát cả mồ hôi vì sức nóng ấy. Thầy Hiệu Trường bắt đầu ra và bắt đầu cho cái chương trình này. Và cũng như truyền thống, cảm nghĩ của những cựu học sinh được viết lại sau khi tham gia buổi trại xuân những lần trước. Hiệu Trưởng bắt đầu với những dòng chữ đầu tiên ấy. Cho vài phút về những cảm nhận tụi nó đã trải qua, đang cảm nhận và sẽ hiểu được những gì mà mái trưởng mang lại cho những học sinh thân thương của mình.

…. – Thầy xin bắt đầu cho phần lửa trại này. Vẫn như hằng năm, rồi sau này, khi các em rời khỏi mái trường này, các em sẽ có thể cất giữ ình những kỉ niệm đẹp, dù rằng tương lai có sáng ngời hay không ….

…. Bài viêt được gửi từ một cựu học sinh niên khoá 1999-2000…

…. Hôm ấy là một ngày đẹp với tôi. Tôi không dám nói đó là ngày đẹp trong đời nhưng đó là ngày mà những kỉ niệm tuổi học trò bắt đầu được cất giữ trong chiếc rương nhỏ, đóng lại, khoá thật kỉ để khi nào đó nhìn lại, tôi nhớ đến thầy cô và bạn bè của mình…

… Ba năm đối với người làm ra lịch, những người chờ ngày tự do hay những ai đó chờ đợi con mình trở về từ nơi nào đó quả thật là dài. Nhưng đối với thời học sinh, thời học sinh mà tôi từng trải qua sao nó lại ngắn ngủi như thế. Nếu ai hỏi sao đó không là kỉ niệm cấp một hay cấp hai mà lại là cấp ba tôi xin giải đáp cho họ biết rằng… Nói đùa chút nhé, có lẽ cấp một tôi còn quá bé để hiểu đâu là tình thương của thầy cô và tình yêu với bạn bè. Cấp hai với những trò đùa, với những cách nghịch ngợm chọc phá thầy cô, những kỉ niệm ấy đã được cất trong một chiếc rương tuổi thơ khác, và chiếc rương cuối cùng trong cuộc đời đi học của tôi là những dòng lưu bút này…

… Tôi nhớ cái lần đầu tiên nhìn những đứa bạn với ánh mắt lạ lẫm. Tôi nhớ cái lần gặp mặt những giáo viên ngày đầu nhận tiết. Tôi nhớ cả những con điểm choáng ngợp vì đó là năm tôi biết thế nào là điểm kém và thế nào là sự gay gắt của một năm học cấp 3. Tôi nhớ rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ và cả những kỉ niệm không mấy vui. Nhưng rồi thì sao, tôi xin nói một điều tôi YÊU ngôi trường này biết bao. Không phải vì đây là ngôi trường Cao Cấp của thành phố hay quốc gia, cũng không phải là ngôi trường có cơ sở vật chất đẹp mà là ngôi trường tôi có được những người bạn và có được những bài học mới cho đường đời…

… Tình yêu đầu đời cũng bắt đầu từ đây và giờ tôi đã lập gia đình rồi. Tôi không biết tương lai sắp tới sẽ thế nào nhưng tôi hạnh phúc vì bây giờ mình thật sự tìm được người mà mình yêu thương thật lòng. Ai bảo mối tình đầu không đẹp, đẹp lắm đó. Hihi, tình yêu tuổi học trò đẹp biết bao và bây giờ để kể hết thì sẽ chẳng ai hiểu được hết nếu không tự mình cảm nhận. Hãy giữ lấy những kỉ niệm đẹp ấy vì đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người mà …

… Thầy cô à, em yêu thầy cô nhiều lắm. Em không biết phải nói thế nào để thầy cô có thể hiểu hết tình cảm của em. Em chỉ biết cầu nguyện tất cả thầy cô đều có sức khoẻ và vẫn luôn tâm huyết với những thế hệ sau này…

… Lời cuối cho các học sinh đang ngồi cùng nhau, cùng cảm nhận những hơi ấm bạn bè, hơi ấm của thầy cô. Hãy học thật tốt nhé, không biết nay là năm thứ mây trường mình đạt 100 phần 100 đậu tốt nghiệp rồi nhưng vẫn mong năm nay vẫn là 100 phần 100 nhé, hihi. Không phải vì danh dự của trường mà là sự trả công cho những người đã dạy dỗ ta… Nắm tay nhau, các bạn sẽ thấy các bạn cần nhau trong lúc này và cần nhau cho những ngày thi tiếp theo nữa… Chúc may mắn và những điều tốt đẹp nhất.

Thân ái… Lâm Ly.

Hiệu trưởng vừa dứt lời, những tràn pháo tay bắt đầu rôm rã hẳn lên. Đây không phải là một bài văn hay nhưng đó là những gì mà một học sinh xếp thứ hạng cuối cùng của niên khoá ấy muốn nói. Những giọt nước mắt lăn trên những gương mặt đỏ bừng vì sức nóng của lửa trại, những bàn tay nắm lấy bàn tay và những cái ôm đồng cảm. Ắt hẳn mọi người ở đây đã cảm nhật được không ít cái cảm giác mà người viết lá thư này muốn nói. Có ai đế ý không ? Người viết lá thư này trùng tên trùng họ với nó đấy, chỉ thiếu tên lót mà thôi.

Thằng Phương lau vội giọt nước mắt và trêu:

-Mày viết hay quá Quậy ơi.

Nó cười mỉm chi vì nó cũng nhận ra người viết gần như trùng tên với nó. Thế hỏi xem nó có khóc hay không trong hoàn cảnh này.

Đáp án là ………

…..XÉM…………….

Không phải do nó muốn mà có lẽ rằng nó dường như đã quen mắt rồi. Từ khi nó cảm nhận được cuộc sống này, có cảm xúc, vui buồn thế nào thì nước mắt sẽ giải bày mọi thứ. Nó nắm lấy chặt tay của Abbu vì nó biết những năm tháng qua, Abbu đã làm quá nhiều cho nó và nó chỉ biết làm cho cậu ấy thêm mệt mỏi mà thôi.

Nhưng không vì thế để nó quên chi tiết của người viết ra lá thư cho những kỉ niệm đẹp ấy, nó chủ động nắm lây tay của hắn như một điều gì đó trong suy nghĩ nó đốc thúc. Tinh yêu đầu dù như thế nào thì nó vẫn thiêng liêng và trong sáng, tình yêu tuổi học trò không chỉ đẹp mà còn khiến con người ta khó có thể quên được. Tự nhũ rằng dù đó là những điều giã dối mà nó đã biết trước, nó chấp nhận và xem đó là một kỉ niệm “đẹp”. Nó và hắn đã từng có tình cảm với nhau dù ít hay nhiều.

Hắn chợt ngạc nhiên khi nhận ra bàn tay đang nắm lấy bàn tay hắn lúc này là nó. Hắn không thể hiểu đó là vì sao khi tay kia của nó vẫn đang nắm lấy tay của Abbu. Từ những suy nghĩ điên rồ nào đó hắn đoán rằng nó đang xem tình cảm của mình dành cho ai nhiều hơn. Quả là dù hoàn cảnh nào hắn cũng bị lây ít nhiều cái máu điên khùng từ nó.

Những bàn tay khác bắt đầu nắm lấy, những hơi ấm khác tiếp tục đặt lên tay nó, tay hắn và cả tay Abbu. Mọi người nắm tay nhau để cảm nhận tình cảm bạn bè bao năm đã dành cho nhau.

Những nổi niềm hắn cất giấu. Hắn tự hỏi tại sao hắn lại trở về Mỹ chỉ do hắn không thể thấy những cảnh tượng ấy. Trong hắn cũng biết rằng nó là lý do khiến hắn ra đi nhưng giờ hắn cảm nhận, không chỉ theo phương diện tình cảm, nó còn là một người bạn rất tốt. Không chỉ với riêng hắn hay ai khác, vậy nên hắn hiểu rằng vì sao cả lớp lại thương yêu nó chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, từ cái ngày nó phải bước ra và so tài với cả nhỏ Boo.

Những bài viết từ thầy cô gửi đến học sinh lại càng khiến những giọt nước mắt muốn rơi xuống, rời xa những khoé mắt đã đầy tràn chỉ còn chờ đợi một chút cảm xúc để khiến chúng rơi xuống mà thôi.

Trời về khuya… đã hơn 2 giờ và chưa một học sinh nào có thể ngủ được. Có lẽ chẳng còn bao lâu nữa, mọi người sẽ phải rời xa nhau rồi. Những ánh đèn hiu hắt bên ngoài không đủ khiến ngôi trường nó tìm được chút ánh sáng trắng. Màu vàng sáng của ánh lửa không khiến tụi nó nhìn rõ gương mặt của nhau.

Những cửa lều, những học sinh phải ở lại trực trại đều đi về phía lửa trại dù rằng không đảm bảo được tài sản của lớp còn nguyên vẹn. Nhưng lều lớp nó, vẫn còn Mèo ở đó, con bé quá mệt mỏi và không thể nào thức nên đã gật gù dựa vào cái vách tre mà ngủ.

Những bước chân nhẹ nhàng tiếng lại gần nơi Mèo đang chờ vờ tĩnh rồi lại khép chặt mắt mà ngủ. Con bé cứ gật lên gật xuống rồi nghiêng sang đủ hướng vì không tìm được điểm tựa cho giấc ngủ của mình. Bờ vai ấy gần lại hơn, đỡ lấy đầu của Mèo và nhẹ nhàng chạm tay vào mái tóc của con bé. Tên con trai đã ngồi lại để Mèo có thể có được giấc ngủ ngon trên vai mình.

…………..

Có những giấc mơ dài nhưng khoảnh khắc hạnh phúc thật ngắn ngủi.

Nhưng có những giấc mơ ngắn ngủi, khoảnh khắc hạnh phúc như được kéo dài hơn…

……

Và em chạy tới anh thật gần …

Bàn tay cứ ngỡ ôm vào lòng…

……

Cảm nhận được hơi ấm này, đã quá lâu rồi. Đã quá lâu để con bé có thể cảm nhận được người mà con bé đã trao trọn vẹn tình yêu của mình.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.