Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 80

Phiên bản Dịch · 1258 chữ

…………………… 1…. 2…. 3…. 4….. 5…..6….. 7…..8 …..............................

……………………..2….2……..3……..4………..5………6………7……….8……..

Nó quơ qua quơ lại chẳng thèm tập cho đàng hoàng, trong khi bọn còn lại thì đang hào hứng và phấn khích tập đúng nhịp.

Mèo trông không được vui nhưng không tỏ vẻ là đang buồn. Con bé chỉ làm những gì mọi người đang làm, chẳng nhìn quanh để tìm kiếm ai cả, dù là có người muốn bắt lấy ánh mắt, muốn tìm kiếm ánh mắt từ con bé để nói lên điều gì đó.

Rồi thì cái trò tập thể dục buổi sáng cũng kết thúc. Ông thầy tập trung mọi người theo hàng, theo 2 lớp và bắt đầu phổ biến những gì tụi nó cần làm trong ngày hôm nay. Giải trí và nghịch phá đúng chất của một học sinh.

-Cứ coi thầy như là bạn. Và dù là bạn nhưng phải nghe lời thầy, nên suy cho cùng thầy vẫn là thầy của tụi em, haha.

… ….

Cả bọn xì xào khi nghe cái lời phát biểu chẳng mấy có vốn từ ông thầy. Lại bắt đầu huyên thuyên về cái chuyện phải tập trung đúng giờ dù đây là đi chơi chứ không phải trong trường học.

-Hoạt động của hôm nay sẽ là … mỗi lớp, hãy chụp một trăm tấm ảnh về cảnh biển, đồi núi, bầu trời, mọi thứ, cũng có thể là ảnh chụp của lớp em. Cho đến trưa nay, thầy sẽ nhận lại máy ảnh từ hai bên. Sẽ có một cuộc chấm điểm. Đội thắng sẽ được dùng cơm trưa, đội còn lại rất tiếc, chỉ có thể ăn phần còn lại mà thôi. Vì vậy hãy cố gắng nhé các em.

Ông thầy lấy ra trong túi 2 chiếc máy ảnh đưa cho hai lớp trưởng của hai lớp rồi sau đó giải tán đám đông. Cả bọn mỗi lớp tụ họp lại để bàn tính cho kế hoạc từ sáng tinh mơ đã được giao và điều lo ngại nhất rằng là tụi nó sẽ chẳng được dùng tiền mua đồ ăn nếu thua cuộc, mà phải ăn những gì đội kia ăn còn dư lại. Quả thật dù là đi chơi thì cũng tàn nhẫn chẳng kém gì là thi thố tại trường, Hiệu Trưởng thật biết “nghĩ” cho học sinh đấy, haha.

Tất cả giải tán để vui chơi, lớp nó cái công việc chụp ảnh giao lại cho bọn con gái. Bọn con trai thì đã sẵn sàng lột áo và bay thẳng xuống nước rồi.

…………. ………… Á…… Này…. Dừng Lại…………….

Bọn con gái lúc này cũng bị lôi xuống biển và không còn gì để từ chối việc tắm biển như thế này. Nó thì vẫn không muốn xuống vì bây giờ nó thấy được sự khác lạ gì đó từ hôm qua cho đến hôm nay. Nó gọi Abbu lại trong khi thằng ấy đang bị cả bọn nhấn nước trông tội không đỡ được.

-ABBUUUUU !!

-ANH NGHE, CHỜ CHÚT,…. Tụi bây tha cho tao…

Abbu nhanh chóng né tránh và xô bọn còn lại té xuống nước, rồi chạy về hướng nó.

-Zun, đừng bảo là hắn lại ngủ nhé?

-… Ờ… ừm… chắc là nó ngủ chưa dậy rồi. Chút nữa nó ra bây giờ đó mà.

Con Boo từ sau đi về hướng của Abbu và nó…

-Giấu làm gì nữa, nếu cứ thế này thì Zun sẽ nặng đấy._ Con Boo quay mặt về hướng nó_ Zun bị sốt xuất huyết, mày biết mà phải không, bảo là hết nhưng tao thấy là đang nặng lên đó.

-…

Nó chợt như đông cứng lại và ngừng thở đi vì chợt nhớ ra rằng hắn đang bệnh chứ chẳng phải do hắn không muốn vui chơi cùng mọi người và gặp nó. Abbu cắn môi vì một phần cũng rất muốn nói ra, nhưng Zun thì một mực không cho cậu ấy nói.

Nó chạy về phía khách sạn theo quán tính, nó giận chính mình rằng là chẳng một lần chịu “xuống nước” để sang phòng hắn. Dù gì thì bây giờ ai nói gì thì nói, nó vẫn thấy lo dù nó biết nếu cả hai cứ gần nhau thế này thì mọi người cũng sẽ biết chúng nó đã có gì với nhau rồi.

Boo đặt tay lên vai Abbu như bảo cậu ấy yên tâm, Quậy cũng không đơn giản chỉ biết chơi đùa và nghịch phá mà không biết quan tâm đến mọi người xung quanh.

-Chắc là đã hiểu đôi phần rồi. Zun không muốn cho Quậy biết, và ánh mắt của Quậy chứng tỏ nó đang rất lo lắng…. hình như …

-Không cần phải hình như đâu. Là sự thật.

Abbu nuốt nghẹn dù rằng cậu ấy đã tập chấp nhận nhiều lần rồi. Nhưng kể từ bây giờ, chứng kiến hằng ngày như thế chẳng biết rằng cậu ấy có thể chịu đựng được hay không.


Rầm !!

Hắn nhíu mày vì âm thanh lớn từ cánh cửa phát ra nhưng mắt hắn vẫn không mở nỗi vì hắn thật sự chẳng còn sức lực nào cả. Nó đứng và quan sát hắn trong sắc thái vô hồn. Gương mặt người con trai nhợt nhạt, đôi mày cứ dính vào nhau và vùng da trên trán nhăn lại. Chăn đắp kín người dù trời lúc này chẳng còn lạnh nữa. Lo lắng, nỗi lo lắng đang xâm nhập vào sâu trong tâm trí nó.

Nó đi gần lại với hắn và sờ trán hắn.

-Nóng quá !

Cửa lại một lần nữa được mở ra, nó chạy thật nhanh ra quầy để có thể giải quyết tình hình lúc này.


Để hiểu được một ai đó khi yêu thì hãy xem nó lúc này thế nào hẳn rõ. Cả bọn lớp nó thôi không muốn tắm nữa vì bọn con gái cũng đã về phòng thay đồ cả rồi.

Mọi người tập trung trước cửa phòng của hắn vì bác sĩ đang ở bên trong để khám bệnh cho hắn, cả thầy giám thị cũng đang loay hoay chẳng biết phải làm thế nào. Có lẽ đây là trường hợp ngoài suy nghĩ của ông ấy vậy nên mọi chuyện tồi tệ nào đó cũng không được xảy ra.

Trong khi tụi lớp nó đang thật sự lo lắng cho tình hình sức khoẻ của hắn thì bên lớp 12A5 vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra ở bên đây, vẫn tung tăng tắm biển và chụp những bô hình để có thể nộp lại vào trưa nay.

-Thế có sao không bác sĩ ?_ Thầy giám thị lo lắng vì sợ rằng chuyến đi sẽ không được trọn vẹn với hắn nếu như tình trạng của hắn thêm tồi tệ.

-Vì thời tiết ở đây không thích hợp với cậu ấy. Mọi người từ xa đến đây vậy nên với người đang bệnh thì khó lòng nào mà hết được.

-Thế nghĩa là em ấy phải về?

-Không hẳn. Theo tôi nghĩ thì nên cứ để ở đây chăm sóc, thời tiết ở đây dạo này rất đẹp. Ắt vài ngày nữa sẽ khỏi, tôi đã có ghi đơn thuốc và cứ theo toa này là được.

Người bác sĩ sau khi đã khám cho hắn thì ra về. Thầy giám thị có vẻ không được vui vì hắn đã bệnh mà vẫn còn muốn đi, đằng này lại không thông báo tình trạng của mình.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.