Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Tướng Quân

8662 chữ

Giang Tiểu Lâu mở hộp đếm cẩn thận, nếu dựa vào số tiền này, nàng không thể nào tiêu xài hết. Nàng từ bên trong số ngân lượng rút ra một phần ba, sau đó mời Ly Tuyết Ngưng tới phòng.

Khi Ly Tuyết Ngưng nhìn thấy xấp ngân phiếu dày cộm, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Số tiền này ngươi lấy từ chỗ nào?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngươi yên tâm, cũng không phải phóng hỏa đánh cướp, đó là ngân lượng mà ta dùng mua heo chết trong tay tên đồ tể (người giết mổ gia súc) thả vào dòng sông lúc trước, sau đó vớt xác chúng lên thu được rất nhiều cá chình, tiền tuyệt đối là sạch sẽ , ngươi yên tâm nhận lấy đi.”

Ly Tuyết Ngưng trừng mắt Giang Tiểu Lâu nhất thời không nói lời nào, hơn nữa ngày mới tỉnh ngộ lại: “Ngươi là từ trong miệng Tạ bá phụ nảy ra linh cảm, cho nên mới mua nhiều heo như vậy…………….” Tinh tế ngẫm nghĩ, Ly Tuyết Ngưng mới hiểu được, thì ra Giang Tiểu Lâu sớm có dự tính , nàng thở dài một tiếng: “Chủ ý mượn gà đẻ trứng, thật sự rất tuyệt.”

Giang Tiểu Lâu nói: “Số cá chình thu lợi dồi dào, ta phân ra thành tam phần cho Tạ bá phụ để tỏ lòng cảm tạ, còn lại lấy ra một phần ba giao cho ngươi, lỡ như gặp tình huống khẩn cấp có thể ứng phó, nếu như tạm thời không dùng đến ngươi cũng có thể cất giữ, tương lai tìm được người có thể phó thác, cùng hắn bắt đầu cuộc sống mới.”

Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu, tay không tự chủ nắm lại: “Ngươi có ý tứ gì, là muốn đuổi ta đi sao?”

Giang Tiểu Lâu thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức lắc lắc đầu: “Không, ta không có ý này. Ngươi là bằng hữu của ta, bằng hữu thân thiết nhất, điểm này vô luận thế nào cũng không thay đổi, lúc ta hoạn nạn ngươi vẫn không rời không bỏ, ta tin tưởng phần cảm tình này mãi không biến hóa, số tiền đó chỉ là để ngươi phòng thân.”

Ánh mắt Ly Tuyết Ngưng trong trẻo, bỗng nhiên hiểu được: “Ngươi có phải………….. muốn lấy thân mình đi mạo hiểm.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Ly Tuyết Ngưng, người bằng hữu này đối với nàng thập phần hiểu biết, mặc kệ nàng suy nghĩ gì, làm gì, Ly Tuyết Ngưng đều là người thứ nhất thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ, tạm dừng một lát, nàng mới mỉm cười nói: “Ngươi nên biết, kế tiếp ta muốn đối với Tần gia động thủ, quá trình rất gian nan, có lẽ còn mang đến vô số hiểm họa, ngươi cứ tiếp tục ở bên cạnh ta sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa ta cũng sẽ liên lụy ngươi, làm việc khó có thể buông tay lỏng chân.”

Lúc này, trong đầu Giang Tiểu Lâu không khỏi hiện lên lời nói của Ngũ Thuần Phong, hắn nói nàng có mệnh Thiên Sát cô tinh, ai tới gần nàng sẽ gặp tai ương. Nếu nàng khắc phụ khắc huynh, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu của nàng cũng sẽ bị lâm vào hiểm cảnh, Ly Tuyết Ngưng cùng Tạ gia bất đồng, nàng không có nơi nương tựa, nên không hy vọng kéo người bằng hữu này vào vũng lầy nguy hiểm, càng thêm không muốn nhân sinh sau này của Ly Tuyết Ngưng lưu lại tiếc nuối, cho nên nàng ôn nhu khuyên giải nói: “Tuyết Ngưng, ta cũng không phải đuổi ngươi đi, ta chỉ là hy vọng ngươi tạm thời tránh đi một thời gian.”

Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng cười, trong con ngươi nước mắt lưng tròng, nàng cầm tay Giang Tiểu Lâu: “Thời gian của ta đã không còn nhiều, những việc trải qua cũng không ít hơn ngươi, hiển nhiên ta có thể cảm nhận được thống khổ của ngươi, hiện tại ta sao có thể bỏ lại một mình ngươi rời đi, huống chi…………….. Ta chỉ còn thời gian nửa năm, số ngân lượng đó đối với ta chẳng có lợi gì, dùng để mua một cỗ quan tài tốt sao?”

Nàng nói xong, chính mình lại nở nụ cười trước: “Ngay cả Thái Vô tiên sinh đều nói bệnh của ta đã không thể cứu chữa, một khi đã như vậy, ta còn sợ liên lụy gì chứ. Tiểu Lâu, ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta vẫn ở bên cạnh ngươi, ủng hộ ngươi hết mình.”

Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trong lòng trào lên dòng nước ấm áp, làm cho nàng khó có thể hình dung cảm thụ lúc này.

Ly Tuyết Ngưng hạ thấp thanh âm: “Ở trong lòng ta, ngươi không chỉ là bạn tốt, còn là muội muội tốt của ta, nếu ngươi muốn đuổi ta đi, còn không bằng trực tiếp mua một cỗ quan tài đem ta chôn xuống, cũng đỡ phải làm ngươi lo lắng cho an nguy của ta.”

Giang Tiểu Lâu cười khổ, nói: “Ngươi không phải đã nói mình còn có phụ mẫu ruột sao, dùng nửa năm thời gian để tìm kiếm, nói không chừng còn có thể gặp mặt bọn họ lần cuối.”

Ngữ khí Ly Tuyết Ngưng bình thản nói: “Ta luôn hy vọng chính mình có thân nhân có gia đình, mỗi khi ta nhìn thấy người khác hoà thuận vui vẻ, lòng ta vừa hâm mộ vừa đố kỵ, hy vọng có thể dung nhập vào đó, nhưng giấc mộng nhiều năm chưa từng được thực hiện, cũng vĩnh viễn sẽ không hoàn thành. Ngươi kêu ta đi tìm phụ mẫu thân sinh, đến khi gặp được thì thế nào, thời điểm ta bị lừa bán đã cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, mặc dù kiếp này có thể gặp lại, ta nên đối mặt với bọn họ ra sao, bọn họ có thể nhận một nữ nhi không lành lặn như ta sao? Huyết thống vốn đã đạm mạc, nếu bọn họ để tâm, không nhận cũng thế. Nếu bọn họ tình nguyện bỏ qua lời đồn đãi cũng muốn nhận thức ta, ta sao có thể nhẫn tâm để bọn họ đối mặt nữ nhi không còn sống lâu, đối với bọn họ đến tuổi trung niên là một đả kích rất lớn.”

Giang Tiểu Lâu vẫn không nói gì, Ly Tuyết Ngưng luôn dễ dàng khiến nàng cảm động, trên đời này tồn tại một loại người, mặc kệ đã bị nhiều thương tổn, vẫn có thể bảo trì tâm linh thuần khiết, Ly Tuyết Ngưng chính là một trong số đó.

Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhưng vẫn đem ngân phiếu nhét vào trong tay Ly Tuyết Ngưng: “Mặc kệ thế nào, số ngân lượng này coi như ngươi giúp ta bảo quản, ngươi cũng biết, bên cạnh ta người đáng giá tin cậy không nhiều lắm.”

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng đã không có vẻ tái nhợt, nàng nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: “Được, ta thay ngươi bảo quản , mặc kệ thời điểm nào ngươi cần, số tiền này có công dụng rất lớn.”

Tâm tư Giang Tiểu Lâu hơi bình ổn, quay đầu phân phó nói: “Tiểu Điệp, số ngân lượng còn lại là cho ngươi.”

Giang Tiểu Lâu cho Tiểu Điệp một ngàn lượng, con số khổng lồ làm cho đôi mắt như hạt châu của Tiểu Điệp cơ hồ muốn rớt ra. Nàng đã bị kinh hách thật lớn, liên tục xua tay nói: “Nô tỳ không cần, nô tỳ cũng không đi, nô tỳ muốn đi theo tiểu thư chỗ nào cũng không đi!”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, đi theo ta có chỗ tốt gì, cầm số tiền này, ngươi có thể về nhà, mua ruộng đất, ngươi không phải còn có phụ mẫu sao, ngươi có thể thay bọn họ mua một ít gia nô, phụng dưỡng họ đến già, người một nhà hoà thuận vui vẻ, sống yên bình.”

Tiểu Điệp không nói lời nào, liều mạng lắc đầu, Giang Tiểu Lâu đem ngân phiếu nhét vào tay nàng: “Cầm đi, không phải cho ngươi, là cho phụ mẫu ngươi, trở về nhất định phải cố gắng chăm sóc bọn họ.”

Nghe xong lời nàng, Tiểu Điệp càng chảy nước mắt nhiều hơn, nàng vội quỳ rạp xuống đất nói: “Tiểu thư, nô tỳ là nha đầu làm việc vặt ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, từ nhỏ không phải bị đánh cũng chịu mắng, luôn bị người xem thường, bọn họ đều chê nô tỳ ngốc, chỉ có tiểu thư chẳng những chiếu cố nô tỳ, ngay cả thời điểm rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lâu cũng thay nô tỳ an bài tốt đường lui, tiểu thư đối tốt với nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối sẽ không rời tiểu thư, nhất định phải ở bên hai người đến cùng.”

Từ lúc đi ra khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lâu, vận mệnh ba nữ tử đã gắn liền với nhau, Giang Tiểu Lâu sở dĩ đối tốt với Tiểu Điệp, không phải vì Tiểu Điệp thông minh cùng lanh lợi, quan trọng là các nàng cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình cảm không giống người thường, đổi thành người khác, Giang Tiểu Lâu tuyệt đối sẽ không tín nhiệm.

Giờ phút này, nhìn thấy Tiểu Điệp nước mắt lưng tròng, bộ dáng hết sức chân thành, Giang Tiểu Lâu nâng nàng dậy, chủ động thay nàng lau nước mắt: “Thật sự là hài tử ngốc, nếu không muốn đi, vậy thì không đi, chỉ là số tiền này ngươi vẫn cầm lại đi, kêu phụ mẫu ngươi rời xa kinh thành, tìm địa phương khác mua ruộng đất cùng nhà cửa, tìm một ít người chiếu cố bọn họ, như vậy ngươi mới có thể an tâm.”

Tiểu Điệp nghĩ tới nghĩ lui, cầm ngân phiếu trong tay, cuối cùng vẫn trả lại cho Giang Tiểu Lâu nói: “Không, phụ mẫu nô tỳ đều là nông dân, cái gì cũng không hiểu , số tiền lớn rơi vào trong tay bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng không chi tiêu, tiểu thư có lòng quan tâm, nô tỳ không dám đòi hỏi, chỉ lấy một trăm lượng, đến lúc đó an bài người chiếu cố bọn họ, một trăm lượng cũng đủ bọn họ sống cả đời, cũng không đến mức đưa tới tai hoạ.”

Tiểu Điệp bề ngoài thoạt nhìn ngốc nghếch, nhưng cũng là đứa nhỏ tâm địa thuần lương, cái gọi là đại trí giả ngu chính là như thế.

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Số tiền đã cho ngươi, ta sẽ không thu hồi, xử trí thế nào cứ theo ý ngươi.”

Tiểu Điệp còn muốn cự tuyệt, Ly Tuyết Ngưng lại nói: “Nha đầu ngốc, ngươi sợ nhiều tiền sẽ mang đến tai hoạ cho phụ mẫu ngươi, không bằng gửi tiền ở ngân hàng tư nhân, tương lai cũng có vốn để dựa vào.”

Tiểu Điệp thấy hai vị tiểu thư đều chân thành khuyên nhủ, nàng suy nghĩ nửa ngày, mới nghe lời đáp ứng. Giang Tiểu Lâu lại phân phó: “Còn có, nhớ rõ thay ta mua một trăm con gà chọi, phải chọn kỹ lựa khéo, loại giống tốt nhất đều thay ta thu gom, giá cả không giới hạn.”

Tiểu Điệp giật mình: “Tiểu thư, ngài muốn mua gà chọi để làm gì?”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười lộ ra chút giảo hoạt: “Đương nhiên dùng để huấn luyện.”

Tiểu Điệp cùng Ly Tuyết Ngưng liếc nhau, đều đoán không ra. Giang Tiểu Lâu thích cầm kỳ thư họa, lại am hiểu vũ đạo, nhưng mà gà chọi là trò yêu thích của nam nhân, vì sao nàng lại cảm thấy hứng thú?

Tiểu Điệp làm việc rất là lưu loát, trong tay cầm số tiền lớn, không đến năm ngày liền gom góp một trăm con gà chọi, Giang Tiểu Lâu đặc biệt thuê một khoảnh sân, đem số gà chọi thả vào. Tiểu Điệp mang theo Giang Tiểu Lâu tự mình quan sát một trăm con gà chọi, quả thực mỗi một con đều là mào cao đuôi vểnh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thật là trải qua ngàn chọn vạn tuyển. Không thể nghi ngờ, số gà chọi này khẳng định giá trị xa xỉ.

Tiểu Điệp chỉ vào một con to béo trong đó nói: “Tiểu thư, người xem, con nọ kêu Phi tướng quân, trời sanh tính hung mãnh hiếu chiến, bách chiến bách thắng, chỉ là giá của nó đến một trăm năm mươi lượng bạc.”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, trầm tư nói: “Số gà chọi này rất đáng giá, cần có người am hiểu đến chăm sóc. Tiểu Điệp, đã chọn người thích hợp chưa?”

Tiểu Điệp trái lo phải nghĩ nói, mới nói: “Lúc trước mua Phi tướng quân, có một tiểu hài tử rất lợi hại, số gà này chính là mua trong tay nó , tiểu thư nếu muốn tìm người chăm nom gà, nô tỳ cảm thấy nó rất thích hợp.”

Ly Tuyết Ngưng ở một bên nghe, kinh ngạc nói: “Một tiểu hài tử, hắn có thể quản nhiều gà như vậy sao?”

Tiểu Điệp cười hắc hắc: “Ly cô nương cũng không nên xem thường đứa nhỏ, hắn chính là trời sinh thạo nghề, ngay cả rất nhiều người lớn cũng xa xa không kịp! Các người nếu không tin, nô tỳ gọi nó tới, các người hỏi nó một chút, nhìn xem nô tỳ có nói dối hay không.”

Giang Tiểu Lâu đồng ý , Tiểu Điệp không ngừng chạy vội đi. Phi tướng quân là tiểu hài tử tự mình đưa tới, giờ phút này hắn còn đứng ở chỗ gác cổng đợi Tiểu Điệp đáp lời. Lúc Giang Tiểu Lâu thấy Tiểu Điệp mang theo một hài tử vận y phục màu vàng, chải hai búi tóc đi vào, không khỏi nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi rất giỏi cách chăm sóc gà sao?”

to-pic4

Tiểu nam hài chỉ vào Phi tướng quân nói, trong ánh mắt đen láy tràn đầy đắc ý: “Con gà kia là do ta nuôi, gà thuần chủng, bình minh lên ta bắt đầu đuổi gà cùng huấn luyện gà, trời tối lại bổ sung thức ăn cho nó, mỗi ngày tỉ mỉ vô cùng, cho nên bọn nó ngày thường gân cốt cường tráng, hai chân hữu lực, động tác nhanh nhẹn, dũng mãnh hiếu chiến. Ta dám cam đoan, trong vòng phạm vi trăm dặm, tuyệt không ai vượt qua nó.”

Giang Tiểu Lâu đối với đứa nhỏ đang đắc chí đến vểnh cái đuôi lên cảm thấy hứng thú vô cùng, lại trêu đùa nó hỏi một ít chuyện có liên quan đến gà, không nghĩ tới đứa nhỏ này quả thật trời sinh thạo nghề, hắn đối với tập tính gà, mức độ tốt hay xấu đều rõ như lòng bàn tay.

Giang Tiểu Lâu cảm thấy ngoài ý muốn, trầm ngâm nói: “Ngươi chẳng qua mới tám tuổi, kiến thức đó là ai dạy cho ngươi?”

Tiểu nam hài rất là thông minh, ánh mắt chớp một cái, lập tức nói: “Dạy ta nuôi gà là phụ thân ta, lúc trước hắn chính là vua chọi gà, nên gà tốt hơn nhiều so với những người khác, chẳng qua nửa năm trước hắn ốm chết , số gà từ nay về sau liền do ta nuôi dưỡng. Tham gia chọi gà phí dụng rất cao, ta không đủ sức, nuôi dưỡng chọi gà cũng tốn rất nhiều tiền, bất đắc dĩ ta mới lấy phi tướng quân ra bán, tiểu thư nếu không tin có thể đi hỏi thăm người khác, xem ta có nói nói dối không.”

Tham gia trận đấu chọi gà chân chính, xác thực tốn một lượng tiền báo danh, mà chi phí chọi gà cũng rất lớn, người bình thường sẽ không có khả năng đó, lời này ở mặt ngoài xem không có vấn đề gì. Giang Tiểu Lâu cười cười, đi qua sờ sờ đầu tiểu hài tử, chậm rãi nói: “Nói dối.”

Tiểu nam hài sửng sốt, lập tức cãi lại: “Ta không có nói dối, tiểu thư không tin có thể phái người đi hỏi thăm!”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười, trong miệng nghiêm túc nói: “Tuổi còn nhỏ không biết học được ở đâu những điều vô nghĩa, lại còn dám gạt ta, ngươi không sợ ta kêu người bắt ngươi lại sao.”

Tiểu hài tử mặt giương lên: “Ta mới không sợ đâu!”

Giang Tiểu Lâu cẩn thận đánh giá hắn, tươi cười càng sâu: “Thật sự không sợ?.”

Tiểu nam hài rụt rụt cổ, ánh mắt lòe lòe: “Ta không có phạm sai lầm, tiểu thư dựa vào cái gì bắt ta, tiểu thư nói ta nói dối lại không có chứng cớ, ai sẽ tin ngươi.”

Giang Tiểu Lâu có điểm thích tiểu tử này , lập tức nói: “Ta tin tưởng phụ thân ngươi là một cao thủ nuôi gà, nhưng ta chỉ thấy trong lời ngươi nói, rõ ràng có chút gian trá. Phi tướng quân chỉ là một con gà chọi, bán cho ai cũng được, vì sao phải chờ bán cho ta?”

Tiểu nam hài rất là căm tức nói: ” Thật sự là người kỳ quái, ta vì sao phải lừa gạt tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu tiếc hận nhìn thoáng qua Phi tướng quân: “Ai mà biết, có lẽ là có người cố ý cho ngươi tiền đưa Phi tướng quân cho ta.”

Trong lòng tiểu hài tử kinh hãi, xương cốt rét run, xoay người muốn chạy ra ngoài, Tiểu Điệp một phen túm lấy hắn nói: “Quả nhiên bị tiểu thư nhà ta nói đúng, một tiểu hài tử tuổi không lớn, lại có rắp tâm khác! Nói, ai kêu ngươi đến!”

Tiểu hài tử vừa hoảng hốt, vừa liều mạng muốn giãy thoát Tiểu Điệp, nhưng Tiểu Điệp lúc trước ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu làm vô số việc nặng, khí lực rất lớn, một tiểu nam hài đương nhiên không có biện pháp giãy khỏi nàng.

Tiểu nam hài bắt đầu nhỏ giọng nức nở, hạt to hạt nhỏ tí tách rơi xuống, Tiểu Điệp nhìn thấy có chút không đành lòng. Giang Tiểu Lâu chỉ vào hắn, hướng Ly Tuyết Ngưng cười: “Ngươi xem nên xử lý thế nào?”

Ly Tuyết Ngưng thở dài một hơi, xoay người từ trong hộp lấy ra một khối phục linh cao đưa qua, nhẹ giọng hướng Tiểu Điệp nói: “Thả hắn đi.”

Tiểu Điệp liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, thấy nàng khẽ gật đầu, thế này mới buông tiểu nam hài. Tiểu nam hài nhìn Ly Tuyết Ngưng, trên mặt lộ ra nghi hoặc, Ly Tuyết Ngưng đem phục linh cao nhét vào tay hắn nói: “Đã sắp giữa trưa , ngươi còn chưa có ăn cơm đi?”

Hắn dù sao chỉ là đứa nhỏ, thấy Ly Tuyết Ngưng cười dịu dàng, cũng không có ý trêu chọc hắn, thế này mới ăn lang thôn hổ yết. Ly Tuyết Ngưng nhìn hắn, thần tình mang theo vài phần ôn nhu.

Giang Tiểu Lâu đem hết thảy xem ở trong mắt, mặt lại trầm xuống: “Phục linh cao ăn ngon sao, nếu ngươi không thành thật nói, cẩn thận ta bắt ngươi, không bao giờ thả ngươi ra ngoài.”

Nam hài cũng không ngốc, tròng mắt quay tròn vừa chuyển liền nhìn ra Giang Tiểu Lâu là người khó đối phó nhất , hắn nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng: “Là một đại ca ca tuấn mỹ, hắn nói cho ta biết tiểu thư đang thu mua gà chọi, còn nói chỉ cần đem gà chọi bán cho tiểu thư, tiểu thư nhất định sẽ nhìn trúng ta, sẽ cho phép ta ở lại.”

Một tiểu nam hài tám tuổi, cách nói năng non nớt, lại trưng ra bộ dáng kiêu ngạo, Giang Tiểu Lâu cùng Ly Tuyết Ngưng liếc nhau, không khỏi nở nụ cười. Giang Tiểu Lâu truy vấn nói: “Ngươi nói vị bộ dáng đại ca ca thế nào?”

Tiểu nam hài chớp chớp mắt nói: “Vóc người cao ngất, tuấn mỹ vô cùng, hơn nữa mặc một thân xiêm y màu trắng, rêu rao khắp nơi, vô số cô nương đều lặng lẽ nhìn hắn.”

Trong đầu Giang Tiểu Lâu linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới một người, là hắn!

Ly Tuyết Ngưng nhìn nam hài nói: “Ngươi tên gì?”

Tiểu nam hài ưỡn ngực nói: “Ta đại danh kêu Lục Ngoan, nhủ danh kêu Thịt Viên.”

“Thịt Viên, cái tên rất hay, nhưng cũng dễ nhớ”. Tiểu Điệp xì một tiếng cười vui vẻ.

Trong đầu Giang Tiểu Lâu cấp tốc chuyển động, thần sắc thản nhiên như nước: “Ta quả thật rất cần người dưỡng gà, như vậy đi, ngươi cứ ở lại đây. Đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi, trừ bỏ cung ứng một ngày ba bữa, mỗi tháng phát tiền tiêu vặt hàng tháng, ngươi còn có thể ở cùng Phi tướng quân. Đương nhiên, ngươi phải thay ta chiếu cố một trăm con gà, nhân thủ không đủ ta có thể cho ngươi điều động, ngươi có thể gánh vác trách nhiệm này không?”

Thịt Viên ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Không có vấn đề, bất quá những người đó phải nghe ta hiệu lệnh, bằng không tiểu thư không có mặt, số gà dưỡng chết ta không bồi thường nổi.”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn thông minh lanh lợi, đôi mắt đen như ngọc lưu ly chớp chớp, liền cười ôn hòa: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi bồi thường.”

Thịt Viên hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Ai biết, trên đời này người nói không giữ lời rất nhiều.”

Giang Tiểu Lâu bị ngôn ngữ trẻ con của hắn chọc cười , lập tức xoay người nhìn thoáng qua số gà chọi, khóe môi giương lên tia cười lạnh: “Sẽ không, số gà đó với ta mà nói rất quan trọng , vô luận thế nào cũng không thể xảy ra sơ suất.”

Sau giữa trưa, ánh dương quang xuyên thấu qua khe hở giữa những cành lá nhỏ vụn dừng trên mặt nàng, tạo thành một tầng bóng râm.

Thịt Viên cũng không phải kẻ khoác lác, một trăm con gà hắn trông coi rất tốt , thậm chí rất có trình tự. Hắn quả thực xem số gà trở thành binh lính mà huấn luyện, mỗi lần Giang Tiểu Lâu đến xem, đám gà chọi sẽ dựa theo mạnh yếu tự giác xếp thành đội ngũ chỉnh tề , đến phiên con nào thì tự đi lên quyết đấu.

to-pic4

Khóe môi Giang Tiểu Lâu chứa ý cười nồng đậm: “Thịt Viên, nhìn không ra ngươi là thần đồng dưỡng gà.”

Thịt Viên làm như không nghe ra ý châm biếm, hắn không khỏi nhếch môi: ” Tiểu thư đừng coi thường ta, hiện tại ta quản số gà này, tương lai ta còn muốn quản thiên quân vạn mã, ta muốn làm đại tướng quân!”

Giang Tiểu Lâu nghe xong lời này, yên lặng nhìn Thịt Viên. Thịt Viên bị nàng nhìn chằm chằm trong lòng có chút sợ hãi: ” Tiểu thư nhìn ta làm gì, cho rằng ta nói khoác sao?”

Giang Tiểu Lâu lại lắc lắc đầu, sờ sờ đầu hắn, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Không có gì, ta chỉ hy vọng tương lai có một ngày giấc mộng của ngươi có thể trở thành sự thật.”

Từ chuồng gà đi ra, giữa không trung lất phất màn mưa bụi. Tiểu Điệp bung ô trúc, Giang Tiểu Lâu vừa chuẩn bị lên xe ngựa, lại liếc mắt một cái nhìn thấy nam tử áo trắng đứng ở cửa hàng phía đối diện. Gió đột ngột lao tới, hắn giơ ống tay áo mạnh mẽ phất phơ, một đầu tóc ướt nhẹp, lộ ra một chút chật vật, nhưng phong thái vẫn không hao tổn, mắt đẹp như sao, ngọc diện thắng xuân [ 1 ], đuôi lông mày khóe mắt che không được phong tình.

[ 1 ] nghĩa là khuôn mặt đẹp tựa ngọc, tươi mới hơn cả mùa xuân.

Giang Tiểu Lâu liếc mắt một cái đã nhận ra người này, tâm đột nhiên buộc chặt.

Hắn quay đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt Giang Tiểu Lâu, không chuyển mắt nhìn nàng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, tươi cười vô hại.

Rõ ràng là nam tử, nhưng mày ngài hình lá liễu, cười rộ lên cong cong , tuấn mỹ xuất trần làm cho người trong thiên địa phải ảm đạm.

Tâm Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhảy dựng, đáy mắt đầy áp lực lẳng lặng nhìn, nhưng vẫn quay đầu lên xe ngựa, không tiếp tục nhìn nữa.

Màn che xe ngựa nhẹ nhàng hạ xuống, ngăn cách tầm mắt sáng quắc của Cố Lưu Niên. Mặc kệ người này có rắp tâm ra sao, nàng cũng không muốn cùng hắn chính diện giao phong.

Rất nhanh, một tòa nhà dưỡng gà trong kinh thành lan truyền rộng rãi, mỗi người đều biết nói trong hẻm nhỏ ở kinh thành, phường Đông Tam, có một thần đồng dưỡng gà, hắn dưỡng gà phi thường thông minh, hung mãnh thiện chiến, phàm là xuất chiến không lần nào không thắng. Vì thế, mọi người tranh nhau đến xem phong thái gà chọi. Ở Đại Chu, chọi gà xem như hoạt động phổ biến rất cao, không riêng ở dân gian mới có số lượng lớn người ủng hộ, cho dù là ở hoàng thất quý tộc cùng quan viên triều đình cũng rất được hoan nghênh. Kẻ có tiền không riêng gì muốn so tiền tài quyền lợi, có đôi khi còn muốn dựa vào gà chọi vì chính mình tranh khẩu khí, bởi vì chọi gà mà phát sinh mâu thuẫn cũng là chuyện thường xảy ra.

Sau khi tin tức từ nơi này dưỡng gà chọi xuất sắc lan truyền ra ngoài, vô số người mang gà của mình tìm đến gà thần đồng quyết đấu, tất cả đều thảm bại. Lúc tin tức rơi vào tai Dương Các lão, đã là năm ngày sau. Hắn nghe xong người khác đồn đãi thập phần hưng phấn, tự mình đến quan sát.

Hôm nay chính là ngày thi đấu gà chọi, Dương Các lão tiến vào, chỉ nhìn chằm chằm một tiểu hài đồng dẫn đàn gà khí vũ hiên ngang tiêu sái trình diện, dưới sự chỉ huy của hắn, đàn gà tiến thối trật tự, mọi người nhìn đến xuất thần, nhất là con tên là Phi tướng quân, quả thực giống như tướng quân trên chiến trường dũng cảm tiến tới, tất cả kẻ có ý đồ cùng nó chiến đấu đều bị nó hung mãnh mổ đến chảy máu.

Mỗi một lần chiến đấu chấm dứt, gà thần đồng liền mệnh lệnh đàn gà thủ hạ dựa theo thắng bại xếp hàng, nhận mọi người kiểm duyệt, sau đó lại chỉnh tề trở về, kể từ đó, mọi người không khỏi kích động, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Dương Các lão cảm thấy ngạc nhiên, phân phó người gọi Thịt Viên đến: “Phi tướng quân bao nhiêu ngân lượng?”

Thịt Viên ưỡn thẳng sống lưng nói: “Phi tướng quân là ta thật vất vả mới bồi dưỡng ra , mặc kệ ngài trả bao nhiêu bạc ta cũng không bán!”

Trên thực tế, có được giống gà chọi quý là vô cùng quý giá, đại ca ca áo trắng cho hắn một ngàn lượng, để hắn dùng giá một trăm năm mươi hai đem Phi tướng quân bán cho Giang Tiểu Lâu, những lời này hắn ngay cả Giang Tiểu Lâu cũng không có nói qua. Hiện tại đối mặt Dương Các lão, hắn lại không hề sợ hãi, mặc kệ đối phương ra giá bao nhiêu, hắn thủy chung không chịu đem gà nhượng lại.

Dương Các lão không khỏi căm tức, nhưng mà đối với một đứa nhỏ hắn thật sự không thể phát tác, cẩn thận nhìn thoáng qua đám gà, càng xem càng thích, lại không nói thêm câu nào, một mình ở đây lượn hai vòng, không thể không chuẩn bị quay đầu rời đi. Lúc này, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo vang lên: “Các lão nếu thích, xin mời mang về.”

Dương Các lão sửng sốt, không dám tin quay đầu, khi hắn nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đứng dưới ánh mặt trời bước ra, cơ hồ nghĩ rằng chính mình gặp quỷ hồn, lập tức xanh cả mặt: “Là ngươi, ngươi còn sống?”

Giang Tiểu Lâu tươi cười ôn nhu: “Các lão cảm thấy ta sẽ dễ dàng chết ở sông đào bảo vệ thành sao?”

Dương Các lão sửng sốt nửa ngày, rốt cục bình tĩnh lại, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Ta thực không thể tưởng được, thực không thể tưởng được! Ngươi không có chết, nhưng mà ấu đệ Thái tử phi lại bị trọng thương, bị bệ hạ khiển trách nặng nề, nếu hắn biết ngươi còn sống, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”

Giang Tiểu Lâu tươi cười như thường, cũng không có một tia sợ hãi: “Nếu ta dám xuất hiện, sẽ không sợ hắn quay đầu trả thù, huống chi Tương công tử chỉ sợ không có cơ hội tìm ta phiền toái, ngay cả hắn muốn, Tương thái phó cũng sẽ không đồng ý. Nói sau, Các lão cũng không phải người nhiều chuyện, hôm nay ta đem tặng gà chọi, hy vọng Các lão có thể vì ta giữ kín bí mật này.”

Dương Các lão sửng sốt, lập tức nói: “Phi tướng quân là của ngươi?”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu: “Không riêng Phi tướng quân, cả tòa chuồng gà này đều là của ta.”

Dương Các lão không khỏi sợ hãi than: “Thật sự là khó có thể tin, ngươi chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể có số tiền lớn mà dưỡng gà chọi, sợ là tiêu phí không ít đi.”

Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười: “Chỉ cần Các lão thích, ta liền đem chuồng gà này tính cả thảy một trăm con gà tất cả đều tặng cho ngài.” Nàng nói phong quang tễ nguyệt [ 2 ], không có nửa điểm che lấp.

[ 2 ] Cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa./// ánh trăng sau cơn mưa có lẽ chỉ người thanh cao lại cô độc

Vốn trên mặt Dương Các lão mang theo tươi cười, giờ phút này không khỏi sắc mặt trầm xuống: “Giang Tiểu Lâu, ngươi cho ta là người như thế nào?”

Ngữ khí Giang Tiểu Lâu bình tĩnh: “Ta biết Các lão chính trực, làm quan thanh liêm, khinh thường nhất là những kẻ luồn cúi nịnh nọt, nhưng mà ta cùng với Các lão lại không giống, ta không phải có việc muốn nhờ, chẳng qua là báo ân thôi. Ta vĩnh viễn sẽ không quên, lúc ấy dung mạo ta bị hủy, nếu không có Các lão nói giúp, chỉ sợ Kim Ngọc tuyệt không đối với ta khách khách khí khí. Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo [ 3 ]. Vì có Các lão ra mặt, ta mới có thể sống cho tới bây giờ, ngài nói ta có phải nên tri ân báo đáp, đem phần ân tình trả lại cho Các lão?”

[ 3 ] câu này nghĩa là được người ta giúp đỡ thì dù ơn lớn hay nhỏ đều phải báo đáp bằng hành động, còn ơn cứu mạng thì cứ lấy thân mà báo đáp đi.

Dương Các lão chấn động, tựa hồ đang đoán dụng ý chân thật của đối phương.

Nói thật, hắn rất thích chọi gà, không riêng gì nó phù hợp với mọi lứa tuổi, mỗi người cũng rất thích hoạt động này, mà trọng yếu hơn là hắn cầm tinh con gà, cho nên mỗi lần có sự kiện chọi gà, hắn đều tham gia. Đáng tiếc hắn làm quan thanh liêm, phí dụng thức ăn cho gà cùng mời người chăm sóc đều vô cùng đắt đỏ, chỉ động tay đã là giá ngàn vàng, hắn thật sự không có nhiều của cải như vậy, ngân lượng trong thời gian dài cung cấp nuôi dưỡng đám gà hắn không chu cấp nổi. Nhưng tùy tiện nhận lễ vật, nội tâm hắn sẽ cảm thấy bất an, mặc dù biết rõ Giang Tiểu Lâu không phải cố ý lấy lòng hắn.

Thấy hắn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Giang Tiểu Lâu hòa nhã nói: “Các lão không cần băn khoăn, Tiểu Lâu đối với ngươi không hề sở cầu, chỉ hy vọng có thể hoàn trả ân tình, cũng giúp ta sau này có thể ngủ an ổn, Các lão nhất định không chịu, ta hôm nay liền sai người giết Phi tướng quân, trực tiếp đem canh gà đưa đến quý phủ Các lão. Kể từ đó, cũng coi như hoàn tấm lòng báo ân của ta.”

Dương Các lão hoàn toàn ngây dại, hắn thật không ngờ Giang Tiểu Lâu giải quyết dứt khoát, lại nói ra lời như vậy, ngạc nhiên nói: “Phi tướng quân tương lai nếu tham gia thi đấu, thu lợi ắt hẳn đếm không xuể, ngươi thật bỏ được?”

Giang Tiểu Lâu chân thành nói: “Phi tướng quân mặc dù đáng giá, cũng không quan trọng bằng ân tình của Dương Các lão. Sau này, gà thần đồng cũng sẽ ở lại chuồng gà, tiếp tục nhờ Các lão chiếu cố tốt Phi tướng quân.”

Dương Các lão nhìn nhìn Phi tướng quân, trong lòng vô cùng yêu thích. Trái lo phải nghĩ, Giang Tiểu Lâu nói cũng đúng, nàng không phải quan viên trong triều, đối với hắn không có chút ý đồ. Huống chi lời nàng nói đi đôi với việc làm, không phải hạng người đại gian đại ác……………………. Hắn nhớ tới đối phương đưa bức họa lan cho mình, lại nghĩ tới lúc trước nói chuyện nhàn thoại cơ trí cùng khéo léo, trong lòng hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, phần lễ vật này ta nhận.”

Giang Tiểu Lâu cười thi lễ: “Đã vậy, Tiểu Lâu cảm tạ Các lão cho ta cơ hội báo ân. Thịt Viên!”

Thịt Viên bịch bịch chạy lên: “Dạ, tiểu thư.”

“Từ nay về sau ngươi càng phải tỉ mỉ chiếu cố Phi tướng quân, nhất định phải vì Các lão thắng hết các trận đấu, hiểu chưa?”

Thịt Viên liên tục gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, mặc kệ là ai, Phi tướng quân của ta tuyệt đối sẽ không thua!”

Dương Các lão vừa lòng nhìn, lập tức đi tới dò xét đám gà. Cẩn thận quan sát một hồi, hắn chỉ vào một con gà toàn thân lông đen nói: “Tiểu Lâu ngươi xem, trên lưng con gà lông màu trắng nhung, bên ngoài pha trộn màu đen, tục xưng Ô Vân Cái Tuyết , tên là gà xanh, tính tình thập phần hiếu chiến. Còn con có lông màu đỏ ở phần lưng cùng cổ, chân và đuôi đều thuần màu đen, gọi là gà đỏ, cũng rất lợi hại.” Lập tức hắn sải hai bước, liếc mắt một cái nhìn thấy một con toàn thân lông tuyết trắng, gà trắng khỏe mạnh nhanh nhẹn, ánh mắt lập tức sáng ngời, kinh hô một tiếng, “Thì ra ngươi ngay cả gà tuyết cũng thu thập được, lợi hại, thật sự là lợi hại!”

Muốn gom góp giống gà quý hiếm đó, cũng không phải chuyện dễ dàng, mỗi một con đều rất quý giá trong lòng người khác, nhưng Giang Tiểu Lâu có chính là ngân lượng, chỉ cần ra giá đủ cao, đối phương sao lại không chịu đưa. Nàng khẽ mỉm cười: “Tiểu Lâu cảm thấy Phi tướng quân là xuất chúng nhất.”

Dương Các lão vỗ về chòm râu của mình, tươi cười rạng rỡ: “Đúng vậy, ta coi Phi tướng quân so với giống gà của bệ hạ còn mạnh hơn ba phần, nói không chính xác còn có thể giành chiến thắng!” Hắn vừa nói, một bên đắc ý cười ha hả.

Giang Tiểu Lâu ở bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt toát ra ý cười nhàn nhạt.

Thời điểm ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, Dương Các lão thích cầm kỳ thư họa, thích nói chuyện trời đất, nàng liền cố ý thi triển tài hoa, cuối cùng giành được hảo cảm của đối phương. Lúc nàng gặp chuyện không may, Các lão là một người chính trực hơn nữa có lòng thương hại, cho nên hắn mở miệng bảo hộ Giang Tiểu Lâu, mà hiện tại nàng dùng danh nghĩa báo ân dâng tặng gà chọi. Người sống trên đời, không phải không có nhược điểm, mặc dù là Các lão quyền cao chức trọng, nếu Giang Tiểu Lâu đưa hắn ngân lượng, hoặc là vàng bạc châu báu, chỉ sợ hắn cũng không quay đầu lại lập tức bước đi, thứ nhất địa vị hắn không tầm thường, tục vật sẽ làm bẩn thanh danh của hắn, thứ hai giao tình Giang Tiểu Lâu với hắn không đủ sâu.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, một người đối với chọi gà để tâm như vậy, nhưng cũng là do dự liên tục mới nhận lấy, nếu không phải Giang Tiểu Lâu dùng ân nghĩa áp chế, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không đáp ứng.

Tiễn bước Dương Các lão, Ly Tuyết Ngưng mới từ trong phòng đi ra, nàng sớm đem hết thảy xem rành mạch, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, ngươi vì sao phải tặng gà cho Các lão?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng ở trên người Thịt Viên, Thịt Viên lập tức thức thời cáo lui, ôm Phi tướng quân rời đi.

Giang Tiểu Lâu thế này mới xoay người hướng về phía Ly Tuyết Ngưng, hòa nhã nói: “Ngươi có biết quan chủ khảo của Tần Tư năm đó là ai?”

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng xẹt qua một tia kinh ngạc, hơi sững sờ: “Nghe ý tứ của ngươi, chẳng lẽ là …”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu: “Không sai, quan chủ khảo năm đó chính là Dương Các lão.”

Tâm Ly Tuyết Ngưng đột nhiên trầm xuống: “Nói như vậy, Tần Tư là môn sinh của Dương Các lão.”Ly Tuyết Ngưng nói cũng không sai, nếu Dương Các lão năm đó là quan chủ khảo, vậy Tần Tư cũng xem như là môn sinh của hắn, trên thực tế từng ấy năm tới nay, Tần Tư vẫn không hề quên Dương Các lão, vì nịnh bợ vị lão thần tam triều, trong ngày lễ ngày tết hắn đều tặng rất nhiều lễ vật. Đương nhiên, số lễ vật cũng không phải tục vật vàng bạc châu báu, mà là hắn tỉ mỉ chọn lựa, thậm chí tự mình chế tác thi họa, bút, nghiên mực, hoặc là tin tức về dân sinh, dựa vào bản lĩnh tâm ý giả dối, bày ra bộ dáng ưu quốc ưu dân cho nên hắn nhanh chóng chiếm được hảo cảm của Các lão, nhận được hỗ trợ của hắn.

Ly Tuyết Ngưng lo lắng nói: “Ta thật sự khó mà tin được, Tần Tư có thể làm cho Dương Các lão nhìn hắn bằng ánh mắt khác.”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh nói: “Tần Tư là người thế nào ta hiểu rất rõ , nhân phẩm cực kỳ ti tiện, nhưng mà tài nghệ văn chương của hắn cũng không kém, đặc biệt là tập thơ về hoa mai kia, ngòi bút thư thái tiêu dao, lại có sự sắc bén ngầm, ngông nghênh mà không mất đi ý nhị. Hơn nữa văn chương phong lưu, sáng tạo điêu luyện, Dương Các lão không nhìn trúng hắn cũng khó. Người như vậy, cả ngày chỉ biết tính kế, giỏi về bày trò dụ dỗ, lợi dụng nhược điểm người khác, từ đó đục nước béo cò, đạt tới mục đích không thể cho ai biết. Hắn lấy lòng Dương Các lão, tự nhiên là vì tranh thủ ủng hộ của Các lão, để hắn ở trong triều đứng vững gót chân, cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu không phải như thế, hắn sao có thể được thái tử ưu ái.”

Ly Tuyết Ngưng lập tức hiểu được: “Ngươi là nói Thái tử coi trọng Tần Tư, nguyên nhân quan trọng là do Dương Các lão?”

Giang Tiểu Lâu tươi cười lạnh lùng: “Các lão chính là lão thần tam triều, là xương cánh tay của bệ hạ , được hắn ủng hộ, địa vị thái tử sẽ càng thêm vững như thái sơn.”

Xác thực, Dương Các lão là ngôi sao sáng trong văn đàn (giới văn chương),chính trực đứng đầu, Thái tử nếu được hắn một mực ủng hộ, nhất định có thể trèo lên ngai vàng như nguyện, giang sơn vững vàng. Tần Tư vì hiểu được điểm này, nên hắn mới có thể liều mạng nịnh bợ Các lão.

Đôi mắt cùng nụ cười của Ly Tuyết Ngưng đều là một mảnh trong suốt: “Quân tử bụng dạ khẳng khái, tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi nhỏ nhen, Tần Tư là một tiểu nhân, nếu muốn bình an, phải cách hắn xa một chút, thời thời khắc khắc đối với hắn bảo trì cảnh giác.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu u lãnh: “Con đường này đã định sẵn ta phải đối đầu với tiểu nhân, nếu như ta nhân từ nương tay, sẽ bị hắn loại bỏ, cho nên ta chỉ có thể ngoan độc, hắn độc ta so với hắn càng độc, hắn ngoan ta so với hắn ác hơn, nếu không sẽ dễ dàng bị gây thương tích, thậm chí mất mạng, bài học của ta ngươi không phải đã thấy sao, bây giờ còn muốn khuyên ta?”

Ly Tuyết Ngưng lắc lắc nói: “Không, ta không khuyên ngươi, ta là muốn nói cho ngươi, nếu muốn châm ngòi quan hệ của hắn cùng Dương Các lão, phải làm cho Các lão nhìn thấu bộ mặt thật của hắn. Nhưng Các lão biết hắn lâu hơn ngươi, thời điểm ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, tin tưởng hắn đối với ngươi trải qua cũng có nghe phong thanh, nhưng chưa thay đổi cái nhìn đối với Tần Tư, lần này ngươi phải lánh ích hề kính [ 5 ].”

[ 5 ] chỉ loại tiểu nhân đường chính không đi, chỉ đi đường tắt để đến được đích

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tuyết Ngưng, ngươi và ta đều là tiểu nữ tử yếu nhược, điểm này mọi người đều thấy, bọn họ tự nhiên sẽ xem nhẹ năng lực của ta, nhưng nữ tử có bản sự của nữ tử, một khi khởi xướng, càng có thể nhấc lên sóng to gió lớn.”

Dưới ánh mặt trời, gương mặt nàng như ngọc tạc, đáy mắt sâu không thấy đáy. Mâu quang hừng hực như lửa, mang theo mọi quyết tâm đốt hết mọi thứ.

to-pic4

Lúc này, trong bụi cỏ bên cạnh Thịt Viên lén lút ôm Phi tướng quân rời đi, trong miệng thì lầm bầm: “Cố công tử à Cố công tử, ngươi đem ta đưa đến dạng địa phương gì vậy!”

Thời điểm ban đầu cùng Giang Tiểu Lâu tiếp xúc, Thịt Viên chỉ thấy nữ tử này không có gì to tát, nếu muốn nói có chỗ nào đặc biệt, thì phải là dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, khi cười rộ lên tựa như xuân hoa sáng lạn, không tự chủ được tâm thần sẽ bị nàng dắt đi, hơn nữa tính cách thập phần kỳ lạ, lại có sở thích chọi gà giống nam nhân. Nhưng chờ hắn tiếp xúc một đoạn thời gian, hắn liền cảm thấy nữ tử này không hề tầm thường, nàng giỏi tâm kế, lại suy nghĩ khác người, biết như thế nào đạt tới mục đích nhanh nhất. Giống như lúc nãy vì muốn tiếp cận Dương Các lão, nàng có thể nói là hao tổn tâm huyết, chân thành dâng tặng lễ vật phù hợp. Dùng lòng biết ơn để báo đáp, ngay cả Dương Các lão là tường đồng vách sắt, cũng không thể không nhận. Bất quá chờ hắn lặng lẽ nghe xong lời Tiểu Lâu, trong lòng không khỏi âm thầm tính toán, nữ nhân này quá lợi hại , trong lòng khác nghĩ như thế nào làm như thế nào, không thể qua được ánh mắt của nàng, hơn nữa làm việc mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn độc ác, thật sự rất đáng sợ, hắn vừa nghĩ, một bên ôm Phi tướng quân nhanh nhẹn chạy thoát.

Từ ngày đó trở đi, Giang Tiểu Lâu quả nhiên thành khách quen của Dương Các lão, Các lão ba ngày năm bữa sẽ phái người đến Tạ gia đón nàng đi phẩm họa, ẩm trà, chơi cờ. Tin tức lớn như vậy ở Tạ gia nhất thời nổ tung, ai cũng không thể tưởng được Giang Tiểu Lâu lại quen biết Các lão đại nhân, thân phận hiển quý người bình thường không dễ dàng tiếp xúc. Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Tạ Hương thấy Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt vừa đố kỵ vừa oán hận.

Một ngày này, ở trên bàn cơm Vương Bảo Trân tươi cười thản nhiên: “Giang tiểu thư, Dương Các lão lại cho ngươi hạ bái thiếp, không biết ngươi có thời gian bái phỏng hay không.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, thần sắc bình tĩnh: “Nếu Các lão đại nhân tướng đã mời, ta tất nhiên không thể không đi.”

Tạ Nguyệt hướng Tạ Hương nháy mắt một cái, Tạ Hương lập tức nói: “Tiểu Lâu, có câu này ta vẫn muốn hỏi, rốt cuộc ngươi cùng Các lão quen biết thế nào , có thể nói cho chúng ta biết không?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Tạ Khang Hà cũng là một bộ dáng hứng thú, mới tiếp tục nói: “Có một ngày ta trong miếu dâng hương, ngẫu nhiên gặp Các lão phu nhân, thế mới biết Dương phu nhân thuở nhỏ từng sống vài năm ở Liêu Châu, nhất thời tán gẫu càng tỏ ra hợp ý nhau, vì thế phu nhân liền mời ta đi Dương phủ hàn huyên tham quan. Sau đó Các lão trở về, được Các lão phu nhân giới thiệu, Các lão biết ta có chút am hiểu tranh chữ thư pháp, nên thường xuyên mời ta theo phụng bồi, phần lớn thời gian ta cùng Các lão cùng phu nhân chơi cờ, trò chuyện mà thôi.”

Nghe nàng nói vậy, trên mặt Tạ Hương khó có thể che dấu ghen tị, tài hoa và mỹ mạo của nàng đều không bằng Giang Tiểu Lâu, vận khí lại còn thua xa đối phương. Trong lòng nàng không khỏi lặng lẽ nói thầm, sớm biết như thế nàng mỗi ngày đều đi dâng hương, nói không chừng có thể gia tăng cơ hội, tính toán một phen, tươi cười trên mặt cũng ngọt ngào ba phần.

Tạ Du vẫn cúi đầu, có vẻ không thèm để ý. Nàng nghe thấy lời Giang Tiểu Lâu, trong lòng hơi có chút không phải tư vị, tuy rằng Giang Tiểu Lâu đã xác minh tỏ vẻ đối với tài sản Tạ gia không có hứng thú, nhưng Tạ Du chân chính để ý là quan hệ giữa Giang Tiểu Lâu cùng đại ca, nghĩ đến Tạ Liên Thành cùng Giang Tiểu Lâu càng ngày càng gần, trong lòng nàng giống như mèo cào cực kỳ thống khổ, ở mặt ngoài cũng không để lộ ra dấu vết ………………………………..

Tạ Khang Hà tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay nàng, Giang Tiểu Lâu có thể nhiều hơn một vị lão đại nhân quan tâm thật là chuyện tốt, hắn gật đầu nói: “Dương Các lão là quan tốt khó được trong triều, Tiểu Lâu ngươi cùng hắn thân cận là điều không thể tốt hơn!”

Vương Bảo Trân lộ vẻ do dự: “Nhưng mà Dương phủ dù sao không phải địa phương tầm thường, Giang tiểu thư vẫn là một cô nương chưa xuất giá, đi tới đi lui cũng không thỏa đáng, nếu như lão gia cho phép, về sau để cho các tiểu thư cùng nàng làm bạn, cũng không đến mức để cho người khác nói ra nói vào.”

Trên mặt Tạ Khang Hà lập tức trầm xuống, trách cứ nói: “Nữ nhân như ngươi thì biết cái gì! Tiểu Lâu có thể trở thành khách quen của Các lão, không biết bao nhiêu người trông mong còn không được, từ trước ta nghe nói phu nhân Hình Bộ thượng thư muốn đem nữ nhi đến làm bạn với các lão phu nhân, lại bị Dương Các lão mắng trở về, ngươi không nên nhìn dưới gối phu thê Các lão không con không cái, cũng là thập phần cao ngạo, người bình thường muốn được hắn coi trọng là rất khó. Nói tiếp, tới cửa làm khách cũng không phải đi đánh sói, kéo theo nhiều người như vậy làm gì? Phiền nhiễu Dương Các lão, chẳng phải là làm trò cười cho người khác sao!”

Nghe Tạ Khang Hà nói như vậy, trên mặt các tiểu thư Tạ gia đều có chút ngượng ngùng , các nàng không thể không thừa nhận, Tạ Khang Hà nói không hề sai. Dương phủ không phải nơi tùy tiện muốn đến là đến, các nàng là vào không được. Lúc này, Giang Tiểu Lâu đã muốn đứng lên, lập tức mỉm cười nói: “Bá phụ, buổi chiều ta còn phải xuất môn một chuyến, trước cáo lui.”

Nhị thiếu gia Tạ gia vẫn lẳng lặng quan sát Giang Tiểu Lâu, nhìn bóng dáng của nàng như có điều suy nghĩ, hắn vẫn nhìn nàng, thẳng đến lúc nàng ra khỏi đại sảnh, biến mất ở trong ánh dương quang màu vàng sáng lạn, ánh mắt hàm chứa vẻ mê ly, một lát sau, trên khuôn mặt anh tuấn dần dần hiện lên ý cười.

Giang Tiểu Lâu phân phó Tiểu Điệp nói: “Ta kêu ngươi hỏi thăm tin tức, nghe được rồi sao?”

Tiểu Điệp cười hì hì nói: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ từ trước đã do thám tin tức. Vị Ngũ đạo trưởng bị tiểu thư dọa lần trước, đã lâu cũng chưa dám xuất môn, hiện tại ẩn thân dưới chân núi cách mười dặm ở Đông giao, nô tỳ mang người đi, nhất định đem hắn bắt lại!”

Ngũ Thuần Phong bị Giang Tiểu Lâu đối đãi ác liệt một trận, thật sự là bị chấn kinh, hắn đóng cửa đạo quan, lấy cớ tĩnh dưỡng trốn dưới chân núi, thầm nghĩ có thể tránh thoát vị sát tinh này, cũng không ngờ có một ngày nữ sát tinh lại đăng môn, khuôn mặt cả kinh không còn chút máu, liên tục rút lui: “Ngươi —— ngươi lại tới làm gì!”

Bạn đang đọc Xướng Môn Nữ Hầu của Tần Giản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 皮皮先生
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.