Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Thể Đêm Mưa

Phiên bản Dịch · 3688 chữ

Không biết là do mây đen dày đặc, hay do trời sập tối, sắc trời dần tối đen, gió bắc thổi vù vù, mưa phùn lạnh lẽo không ngừng chui vào cổ áo. Khỉ gầy đứng bên ngoài tường rào, run rẩy ôm chặt cái áo trên người, xoay đầu nhìn hai bên, dưới tường rào chỉ có 2 cái cây già cô đơn lẻ loi, không thấy bóng người.

Hắn thổi phà hơi nóng vào lòng bàn tay, ngước cổ nhảy lên mấy cái, muốn đu lên tường rào. Nhưng tường rào đó cao hơn 2 mét, chiều cao của hắn chưa đến 1m60, nhảy mấy cái, hai tay cũng không chạm được đến đầu tường. Hắn lại nhìn xung quanh, vừa lúc thấy bên cạnh đóng rác có mấy viên gạch, hắn chạy qua đó khiêng gạch qua để dưới chân tường, đạp lên trên đó nhảy lên cao, cuối cùng cũng đu lên được vách tường, hai tay dùng sức, cả người trèo lên đầu tường.

Trong tường rào, là trạm xe lửa thành phố Khúc Giang. Khỉ gầy một tay chống đỡ, nhảy từ trên tường xuống, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, trên đường ray phía trước có một chiếc xe lửa, vừa may che hắn lại, không ai nhìn thấy hành động trèo tường của hắn.

Hắn cong người thấp xuống, chui qua gầm xe lửa, bước qua mấy đường ray, chạy về trạm đối diện.

“Ê, cậu, đứng lại cho tôi !”

Một bảo vệ mặc áo mưa đang tuần tra trên đường ray phát hiện ra hắn, dùng tay chỉ vào hắn, hô to. Khỉ gầy khẽ run, lập tức bỏ chạy.

“Ê, nói cậu đó, đứng lại !”

Bảo vệ nhét cái còi vào trong miệng thổi mạnh rồi đuổi theo hắn. Khỉ gầy thở dốc, chạy nhanh hơn nữa. Bảo vệ bám chặt theo hắn. Khỉ gầy chạy lên trạm, mắt thấy bảo vệ đã đuổi đến gần, vào lúc này, chỉ nghe tiếng còi xe lửa vang lên, một chiếc xe lửa chạy đến, dừng lại bên trạm.

Du khách chờ bên trạm như thủy triều đổ dồn về phía cửa hẹp của các toa xe. Khỉ gầy trà trộn vào trong đám người, từ từ đến gần cửa một toa xe. Có một nữ nhân viên soát vé đứng ngoài cửa. Lúc sắp đến cửa, khỉ gầy cúi thấp người xuống.

Thời tiết giá lạnh, cộng thêm trời mưa, mọi người không những mặc quần áo dày, còn dùng khăn choàng trùm luôn cả đầu và mặt, chỉ để lại đôi mắt bên ngoài, sợ không khí lạnh chui vào trong áo.

Khỉ gầy vốn nhỏ con, lúc này chui vào trong áo khoác lớn của tên đàn ông cao to phía trước, nhân viên soát vé hoàn toàn không còn nhìn thấy hắn nữa. Sau khi thành công trốn nhân viên soát vé, khỉ gầy đi theo dòng người, chen chúc lên xe lửa.

Cửa xe rất nhanh đã bị đóng lại, lại vang lên một tiếng còi kéo dài, xe lừa từ từ rời trạm. Từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, khỉ gầy thấy tên bảo vệ lúc nãy còn đang đứng ngây người trên trạm, nhìn loanh quanh tìm hắn, hắn bất giác cười đầy đắc ý.

Hành khách chen chúc lên xe, đem hành lí lớn nhỏ để ở trên kệ, sau đó cầm lấy vé xe, tìm chỗ của mình ngồi xuống. Trong toa xe ồn ào, dần trở nên im lặng. Do khỉ gầy trốn vé lên xe, nên không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở lối qua lại.

Lúc này xe lửa đã rời trạm, sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, thông qua cửa kính xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một khoảng tối đen như mật, ngoài ra không thấy gì cả. Khỉ gầy tên thật là Hầu Tiểu Ất, bởi vì người nhỏ con gầy gò, linh hoạt như con khỉ, cho nên các anh em đều gọi hắn là khỉ gầy. Khỉ gầy là một tên trộm.

Mấy hôm trước, hắn trộm chiếc Iphone của một cô gái trong quán KFC, sau khi chơi hết một ngày, bán lại cho một tiệm bán điện thoại lậu. Ai ngờ hai hôm sau, lúc hắn đang lên mạng trong tiệm net, tình cờ phát hiện ảnh của mình được treo trên mạng, nhìn kĩ mới biết chiếc Iphone đó đã cài phần mềm chống trộm, âm thầm chụp lại hình của hắn truyền về hộp thư của chủ nhân.

Chủ điện thoại không những đem hình hắn treo trên mạng cho mọi người “mừng thịt”, còn đăng bài viết nói đã báo cảnh sát, cảnh sát đang căn cứ theo hình tiến hành kiểm tra. Hắn là người có tiền án ở cục công an, cảnh sát chỉ cần điều tra sơ qua, là có thể bắt được hắn.

Trong lòng khỉ gầy lo lắng sợ hãi, không ngờ bản lĩnh ăn trộm của mình, lại thua trên tay một chiếc điện thoại. May mà bài viết này được đăng trên diễn đàn bản địa, chỉ có người thành phố Khúc Giang mới theo dõi, cho nên hắn quyết định tạm thời đến nơi khác tránh một thời gian.

Hắn nghe nói cảnh sát có thể căn cứ theo tín hiệu điện thoại định vị tội phạm tình nghi, hắn sợ hãi, nên ngay cả chiếc điện thoại cũ đang dùng cũng vứt đi rồi, chuẩn bị đến chỗ mới “làm” một chiếc mới. Hắn đến bên ngoài trạm xe lửa Khúc Giang. Tuy không có tiền mua vé, nhưng cũng không làm khó được hắn.

Trèo tường vào trạm, trốn vé lên xe, đối với hắn mà nói cũng không phải lần đầu. Khỉ gầy đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người, đột nhiên nghe một âm thanh ở nơi không xa vang lên : “Chào ông, xin xuất trình vé xe của ông.” Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam nhân viên soát vé đang kiểm tra vé xe ở đầu bên kia. Cũng không phải ai cũng kiểm tra, mà là kiểm tra ngẫu nhiên, cảm thấy ai đáng nghi, thì sẽ lên trước kiểm vé.

Trong tay Khỉ gầy không có vé, bị chột dạ, không chờ nhân viên soát vé đến gần, đã chen đến khoan xe phía sau. Nhân viên soát vé từ từ theo sau, từng khoan từng khoan kiểm tra. Khỉ gầy muốn chui vào trong nhà vệ sinh trốn một lát, nhưng mỗi phòng vệ sinh đều có người.

Trong lòng hắn than khổ, chỉ có thể men theo lối đi giữa khoan xe, đi về phía sau của xe lửa. Liên tục xuyên qua mười mấy khoan xe, cuối cùng cũng cắt đuôi được tên nhân viên kiểm vé đó. Khỉ gầy ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã đi vào trong một khoan xe giường nằm.

Một bên hành lang ở đây là cửa sổ, bên còn lại là một dãy phòng giường nằm, cửa phòng đều được đóng lại, trong hành lang không thấy ai cả, mặt sàn sạch hơn khoan ghế ngồi, môi trường cũng thoải mái hơn nhiều.

Khỉ gầy đi đến vách ngăn giữa hai phòng, đang tính dựa vào cửa nghĩ ngơi một lát, thì nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa nhà vệ sinh bên cạnh mở ra, có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo khoác da chồn màu đen, trên vai đeo một chiếc túi LV màu đỏ đi ra, mười ngón tay ít nhất đeo 6 chiếc nhẫn lấp lánh, vừa nhìn đã biết là nhân vật giàu có.

Phú bà ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại xoay người đi đến bên bồn rửa tay, nhìn vào gương bắt đầu trang điểm lại. Một bên người của cô ta dựa vào cửa nhà vệ sinh, chiếc túi trên vai lộ ra ngoài khuôn cửa. “Đây nhất định là một con dê béo !” Khỉ gầy nhìn chiếc túi LV, tay như quán tính bắt đầu ngứa ngáy không yên.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, len lén từ ngoài cửa tiến đến gần, đưa 2 ngón tay ra, nhẹ nhàng kéo dây kéo của chiếc túi ra, vừa tính đưa tay vào móc đồ, phú bà hình như phát hiện ra gì đó, dùng tay bảo vệ lấy chiếc túi của mình, đi ra hỏi : “Cậu muốn làm gì ?”

Khỉ gầy là tay lão luyện rồi, tuy bị người khác nhìn ra, nhưng không hề hoảng loạn chút nào, lập tức đổi thành một bộ mặt tươi cười lấy lòng nói : “Mỹ nữ, tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Phú bà cũng là một người đàn bà tuổi trung niên, lúc này nghe thấy hắn gọi mình là mỹ nữ, trong lòng khá vui vẻ, tinh thần trên mặt cũng hòa hoãn đi phần nào, vừa dùng khăn giấy lau nước trên tay vừa hỏi : “có chuyện gì ?”

Khỉ gầy nói: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, chuyến xe lửa này đi đâu vậy ?” Phú bà ngây người, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen rồi nói đến : “Ngay cả đi đâu cũng không biết, sao cậu đã lên xe rồi ? cậu không mua vé à ?”

Khỉ gầy cười nói :”Bị mỹ nữ cô nói trúng rồi, tôi là con nhà nghèo, không có tiền mua vé, trốn vé lên xe, dù sao thì nhìn thấy bên trạm có một chiếc xe lửa dừng ở đó, nên lén lút trốn lên, cụ thể mấy giờ lên xe, chuyến xe thứ mấy, từ đâu đến đâu, không biết gì cả.”

“Lên xe lửa lại không biết đi đâu, chuyện này thật là hiếm thấy.” Phú bà cười, nói với hắn “Chuyến xe này xuất phát từ trạm trên thành phố Khúc Giang, trên đường cụ thể ghé qua những trạm nào tôi cũng không rõ, nhưng tôi đến Nam Xương.” Nói xong, cô ấy đã cầm theo túi đi vào trong phòng xe giường nằm.

Trong lòng Khỉ gầy thầm nghĩ : thôi được, mình cũng đến Nam Xương, đi theo phú bà, chắc chắn có thể phát tài, haha. Hắn xem chỗ này cũng không có nhân viên soát vé quản lí, nên dứt khoát ngồi hẳn xuống sàn, dựa vào cửa phòng, nghe tiếng bánh xe chạy qua đường ray phát ra tiếng leng keng, một lát sau, bắt đầu ngủ thiếp đi.

Mê man không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên bị ai đó lay tỉnh, hắn giật hết cả mình, tưởng đâu là nhân viên soát vé, ngẩng đầu lên xem, phía trước không phải nhân viên soát vé, mà là một lão già kì lạ, bộ tóc đỏ rối bời, làm nổi bật mấy đốm đen người già khó coi trên mặt, cộng thêm một chiếc áo khoác da không giống ai, khắp người ông ta cho người ta một cảm giác kì lạ không nói nên lời.

Lão già cong lưng, nheo mắt tiến gần nhìn hắn, gương mặt già nua gần như sắp dán hẳn lên mặt hắn. Khỉ gầy nhảy bật lên, nói: “Ông muốn làm gì ?”

Lão già cười haha, nói: “Tôi muốn xem thử cậu ngủ say chưa ấy mà.”

Có lẽ là do tuổi đã cao, âm thanh của ông ấy có hơi khàn khàn.

Khỉ gầy bực bội nói : “Vốn dĩ đã ngủ say rồi, bây giờ bị ông đánh thức rồi.”

Lão già lại nói : “Thức rồi càng tốt, đi, uống với tôi hai li.”

“Uống rượu ? với ông ?” Khỉ gầy cảm thấy bất ngờ, đánh giá lão già một phen, trong lòng thầm nghĩ : không lẽ tên trộm như mình, gặp phải kẻ chuyên lừa đảo rồi ? Lão già như nhìn thấu được tâm tư của hắn, cười toe toét nói : “Ái cha, đi thôi, tôi từng tuổi này rồi, chẳng lẽ còn lừa cậu đi bán sao ?” lão già vừa nói, vừa kéo hắn đi vào trong một phòng xe giường nằm.

Trong hành lang ánh đèn mờ ảo, Khỉ gầy còn chưa phản ứng kịp, đã bị lão già kéo vào trong một phòng. Lão già khá là khách sáo với hắn, chỉ một cái giường phía dưới nói với hắn : “Mời ngồi.” Khỉ gầy vừa đánh giá nội thất trong phòng, vừa nghi hoặc ngồi xuống.

Tuy hắn ngồi xe lửa không ít lần, nhưng chưa từng vào qua khoan giường nằm, so với khoan ghế ngồi mà ngày thường hắn ngồi vừa dơ vừa lộn xộn, chỗ này có thể nói là thiên đường. Hai bên cửa sổ, mỗi bên có một cái giường hai tầng, giường ngồi lên mềm hơn cả salon, tắm ga màu trắng trên giường trông vừa sạch sẽ vừa ấm áp.

Sau khi đóng cửa, trong phòng vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không cần lo sẽ bị người khác quấy rầy. Chiếc giường mà khỉ gầy ngồi có một chiếc vali lớn loại 34 tất, bên dưới chiếc giường đối diện có một đôi giày ống cao kiểu nữ. Hắn ngẩng đầu, mới nhìn thấy giường trên ở phía đối diện có một người nằm, trên người đắp một cái chăn, mặt hướng vào trong, lưng hướng ra ngoài, nhìn thân hình, giống như một người phụ nữ.

Lão già chỉ cô gái đó nói : “Đây là bạn của tôi, cô ấy ngủ rồi. Chúng tôi thích yên tĩnh, cho nên mua hết cả 4 tấm vé ở trong phòng này rồi.” Khỉ gầy gật đầu, trong lòng nghĩ : Không nhìn ra lão già này khá giàu có nhỉ. Lúc này nhân viên bán vé vừa tiến hành chứng thật tên, xe lửa thường mua vé không cần chứng minh nhân dân, cho nên một người cùng lúc mua nhiều tắm vé cùng một chuyến xe cũng không phải chuyện hiếm gì.

Lão già lại nói : “Bây giờ mới 8 giờ, sớm như vậy tôi không ngủ được, cho nên muốn ăn chút đồ, uống vài li. Nhưng một mình uống rượu lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, lúc đi vệ sinh vừa đúng nhìn thấy cậu ngồi ở đó, cho nên kéo cậu vào uống với tôi hai li. Đều là khách qua đường, quen biết nhau cũng vui, đúng không ?”

Lúc này Khỉ gầy mới nhìn thấy trên chiếc bàn dưới cửa sổ, đã bày đầy các túi đựng thức ăn, từ đậu phộng, bánh, xúc xích, đến chân gà, cá cay, thịt vịt nướng, mồi nhấm vô cùng phong phú. Dưới bàn để 2 chai rượu đế.

Ngày thường Khỉ gầy đã thích uống rượu, giờ nhìn thấy nhiều món ngon như vậy, còn có rượu ngon, nước miếng sắp chảy ra rồi, trong lòng thầm nghĩ : Cái bụng này của mình đang đánh trống, không ngờ lại có người mới mình uống rượu, không ăn thì phí biết bao ! Hắn xoa tay nói : “Vậy thì tôi không khách sáo nha. Chỉ là không biết có làm phiền đến bạn ông không ?”

Hắn nhìn về phía giường đối diện, nơi người đàn bà đó đang ngủ, mãi không thấy trở mình, chắc là ngủ say rồi. Lão già nói : “Không sao, cô ấy ngủ rất say, lúc này cho dù có sấm sét, chắc cũng không dậy nổi.” Ông ta lấy ra một chai rượu đế từ dưới chân bàn, vặn nắp ra, đưa cho Khỉ gầy, tự mình cũng cầm một chai trên tay, đụng chai rượu của khỉ gầy một cái rồi nói : “Nào, cạn một cái trước.”

Hai người ngửa đầu, cầm chai rượu uống một miệng lớn. Khỉ gầy chép miệng nói : “Mùi rượu này sốc thật, đúng là rượu ngon.” Lão già nói : “Đương nhiên rồi, đây là rượu đế hồng tinh 60 độ chính hiệu. Nếu cậu chê mạnh, trong bình nước nóng có nước trắng, có cần tôi rót cho cậu một li không ?” “Sao lại chê chứ ?” Khỉ gầy vỗ ngực nói “Độ càng cao uống càng đã. Nào, tôi kính ông một li.”

Hắn cầm chai rượu cụng với chai của lão già, giống như là muốn thể hiện tửu lượng của mình với đối phương vậy, hắn đặc biệt uống cạn mấy miệng liên tục, tuy rượu mạnh đốt đến cổ họng phát đau, nhưng hắn vẫn cố nhịn, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.

Lão già cười nói : “Tiểu tử tốt, tửu lượng không tệ, xem ra tôi tìm cậu uống rượu cùng tôi là tìm đúng người rồi.” Ông ta đẩy một túi đậu phộng và một túi cánh gà đến trước mặt khỉ gầy : “Nào, đừng chỉ uống rượu không, ăn chút đồ, ăn chút đồ.” Khỉ gầy cũng không khách sáo với hắn, cầm lấy một cái cánh gà nhét vào trong miệng. Hai người cứ như vậy vừa ăn vừa uống, vừa uống vừa trò chuyện, rất nhanh đã quen nhau, uống nhiều rồi.

Khỉ gầy vốn định hỏi lai lịch của ông lão, cùng với quan hệ của ông ấy và người đàn bà ngủ ở giường trên, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu tự mình mở miệng hỏi, lão già chắc chắn cũng sẽ hỏi thân phận của hắn. Hắn là một tên trộm ở ngoài dựa vào ăn cắp qua ngày, tốt nhất là đừng nói nhiều trước lão già lai lịch bất minh này thì tốt hơn. Cho nên nén lại sự tò mò trong lòng, mãi không hỏi thân phận của lão già này, chỉ dùng mắt liếc nhìn mấy cái người đàn bà ở giường trên đối diện. Trong lòng nghĩ : Người đàn bà này ngủ say thật, từ lúc mình vào đến giờ, không thấy cô ta trở mình một cái nữa.

Lão già tửu lượng không tệ, không ngừng cạn li với Khỉ gầy, rất nhanh, hai chai rượu trong tay họ đã thấy đáy rồi. Lão già không có chút ý say nào, Khỉ gầy lại không chịu nổi nữa rồi, không những đầu óc mơ màng, vả lại cơn buồn ngủ xông lên đỉnh đầu, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt như nặng ngàn cân, không cẩn thận, đã nằm sấp trên bàn. Lão già đẩy hắn một cái : “Sao hả, cậu say rồi à ?” Khỉ gầy vội ngồi thẳng người nói : “Đâu... đâu có ? chút rượu này, muốn chuốc say tôi ? Còn kém xa lắm, còn rượu nữa không ? Chúng ta làm thêm một chai.” Lão gì nói : “Rượu vẫn còn, nhưng tôi muốn nhờ cậu làm giúp tôi một việc, làm xong lại mời cậu uống tiếp.”

Khỉ gầy vỗ ngực, phun ra hơi thở đầy mùi rượu nói : “Được, có chuyện gì, ông cứ việc dặn dò, lên núi đao xuống biển lửa, Khỉ gầy tôi nhíu mày một cái, thì không phải hảo háo.” Lão già nhìn giường trên của mình chỉ nói : “Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi ném người đàn bà này từ trên xe lửa xuống.” “Cái gì ?” Khỉ gầy tưởng bản thân nghe lầm. Lão già xoay người ẩm người đàn bà từ giường trên xuống, để ở giường dưới.

Khỉ gầy mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người đàn bà này, lại là phú mà mà mình gặp ở cửa nhà vệ sinh. Mặt phú bá sưng phù, da tím đen, hai mắt trợn lên, trông rất đáng sợ. Nhìn kĩ lại, trên cổ bà ta có một vết siết rất rõ rệt. Khỉ gầy đột nhiên phản ứng ra, kinh hãi nhảy lên : “Cô... cô ấy chết rồi ?” Lão già gật đầu nói : “Đúng vậy, cho nên tôi mới nhờ cậu giúp đỡ ném cô ấy xuống.”

Khỉ gầy lại ngồi lên giường, lắc đầu quơ tay : “Không... không, ông đây là giết người đó....” ông lão cười lạnh : “Nếu cậu không giúp tôi, vậy tôi chỉ có thể tự mình ra tay rồi.” Đây là chuyến xe lửa chữ K, cửa sổ xe chia làm hai miếng trên dưới, cửa sổ có thể tự mở ra. Lão già dùng sức đẩy miếng cửa kính phía dưới lên, mở cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi vào, Khỉ gầy khẽ run.

Đường rây bên dưới cửa sổ, là một thửa ruộng lúa đã được thu hoạch, bởi vì mưa mấy hôm liền, trong ruộng tích đầy nước mưa, từng cây lúa nhô ra mặt nước, trông giống như từng điểm đen vậy. Lão già ôm thi thể của phú bà đó lên, đưa nửa người trên của cô ta ra khỏi cửa sổ trước, sau đó ôm hai chân của cô ta dùng sức hất ra ngoài, thi thể rơi từ trên cửa sổ xuống, rơi vào trong ruộng nước dưới đường.

Khỉ gầy hình như nghe thấy một tiếng bịch của nước vang lên khi thi thể rơi xuống, nhưng rất nhanh đã bị tiếng xe che đi. Khỉ gầy bị hành động của lão già làm cho kinh hãi há hốc mồm, lúc lâu sau mới bừng tỉnh : “Mẹ ơi, giết người rồi !” hắn hô to một tiếng, xoay người muốn chạy.

Nhưng hắn sớm đã uống đến say sẫm mặt mày, hai chân mềm nhũn, ngay cả sức để bước đi cũng không có. Lão già nhìn hắn cười nói : “Đừng làm ồn, ngủ một lát đi.” Khỉ gầy bị rượu đế làm cho chống mặt nhức đầu chưa kịp phản ứng, sau gáy đã ăn một đòn của ông lão, trong đầu hắn vang lên một tiếng “Ong”, ngất đi trên giường, không còn biết gì nữa.

Bạn đang đọc Liệt Hung Kí của Nhạc Dũng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.