Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ổn Thỏa

Phiên bản Dịch · 3393 chữ

Nha khoa Cao Minh tổng cộng có 3 y tá và một bác sĩ. Cao Minh năm nay 43 tuổi, vừa là bác sĩ điều trị chính, lại là ông chủ của phòng khám tư nhân này. Ông tốt nghiệp ở đại học Y Nam Phương, từng làm bác sĩ khoa nha ở bệnh viện công lập gần 10 năm, sau đó tự mở phòng khám tư này. Trên đường lái xe đến nha khoa Cao Minh, Âu Dương Nhược đem tài liệu liên quan đến Cao Minh, bác sĩ chính của nha khoa Cao Minh đọc cho Long Nghị nghe. Long Nghị nói : “Tôi có một dự cảm, bác sĩ Cao này chắc không dễ đối phó, mọi người phải chuẩn bị tinh thần.”

Lúc xe cảnh sát dừng lại trước cửa nha khoa Cao Minh ở đường tiền tiến, đã là 7:30 tối, đèn hai bên đường đã sáng lên, cửa kính của nha khoa Cao Minh đóng lại, ngoài cửa treo một tấm biển nhựa ghi chữ “ngừng kinh doanh”. Long Nghị đứng trước cửa, đánh giá về tòa lầu nhỏ màu trắng này, sau đó đi lên bậc thêm, đang định đưa tay đẩy cửa, thì cửa kính đột nhiên từ bên trong kéo ra, một người đàn ông từ trong chạy vội ra, xém chút đụng vào lòng anh. “Xin lỗi, xin lỗi !” đối phương không ngừng xin lỗi, âm thanh nghe có vẻ mơ hồ.

Long Nghị bất giác nhìn hắn thêm một cái. Trên đầu người này đội cái nón kết, lúc đi đường cứ cuối đầu, dùng tay che đi nửa khuôn mặt, xem ra là một bệnh nhân vừa khám qua. Sau khi anh nhìn người đó bỏ đi, mới đẩy cửa kính ra, đi vào phòng khám. Trong phòng khám đèn còn sáng, phòng chờ ở lầu một không còn bệnh nhân ngồi chờ nữa, cũng không có y tá, chỉ có một người phụ nữ khoảng hơn 50 tuổi đang cuối người, vùi đầu quét nhà. Nghe thấy có tiếng bước chân đi vào, bà cũng không ngẩng đầu nói : “Đóng cửa rồi, y tá tan làm hết rồi, bác sĩ Cao không tiếp bệnh nhân nữa, ngày mai các người đến đi.”

Phương Khả Kì nói : “Chúng tôi không phải đến khám bệnh. Chúng tôi là cảnh sát cục công an thành phố, tìm Cao Minh điều tra vụ án.” Người phụ nữ quét nhà nghe thấy 3 chữ “cục công an”, hơi bất ngờ, dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn họ. Phương Khả Kì đưa thẻ công tác ra. Âu Dương Nhược hỏi bà ta : “Cao Minh đang ở đâu ?” Người phụ nữ dọn vệ sinh dùng tay chỉ lên lầu nói : “Bác sĩ Cao ở trong phòng làm việc trên lầu, nhưng....” “Nhưng gì ?” “Nhưng ngoài cửa của ông treo bảng “miễn làm phiền”. Lúc ông treo tấm bảng này ra, ai cũng không thể vào làm phiền ông ấy, nếu không ông ấy sẽ nổi nóng. Bệnh nhân lúc nãy, nói răng đau nhức dữ dội, muốn khám gấp, kết quả chờ hơn một tiếng mấy, cũng không thấy bác sĩ Cao mở cửa ra, chỉ có thể đi rồi...”

Người phụ nữ dọn vệ sinh, còn chưa nói hết, Long Nghị đã men theo cầu thang chạy lên, Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì theo sau, phía sau đi theo hai cảnh sát hình sự trẻ. Sau khi Long Nghị lên lầu, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng khám lầu hai đóng chặt, trên cửa treo biển nhựa, trên đó ghi mấy chữ “miễn làm phiền.” Trong phòng sáng đèn, đèn thông qua kính mờ phản xạ ra ngoài, tạo ra một cái bóng vàng nhạt ở hành lang bên ngoài. Phương Khả Kì lên trước gõ cửa mấy cái, không có người mở cửa. Cậu đưa tay vặn khóa cửa, cửa đã bị khóa.

Cậu đến trước cửa, lớn tiếng kêu : “Bác sĩ Cao, chúng tôi là cảnh sát cục công an thành phố, muốn tìm ông điều tra một vụ án, xin hãy mở cửa.” Gọi mấy tiếng, trong phòng không có người trả lời. Dán tai lên cửa, nghe âm thanh bên trong, trong phòng rất yên tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy bất kì âm thanh nào. Anh quay đầu nhìn Long Nghị nói : “Đội trưởng Long, cảm giác không đúng lắm !” Long Nghị nhíu mày nói : “Đạp cửa !”

Phương Khả Kì “dạ” một tiếng. Lui một bước, nhằm vào cửa phòng khám dùng sức đạp mấy cái. Đó là một cánh cửa sắt hình quạt, bị đạp liên tiếp mấy cái, rất nhanh đã lỏng ra, lại dùng sức đẩy, khóa cửa trượt ra. Long Nghị xông vào xem, bất giác hít một hơi lạnh. Trên ngọn đèn treo trong phòng một sợi dây nilong chúi xuống, trên dây treo một người, mũi chân cách mặt đất gần 2 tất, dưới chân có một cái ghế nhỏ nằm ngang.

Âu Dương Nhược thấy người này mặc áo blue trắng, là bác sĩ mà lúc sáng mình đến thấy qua, bất giác hô lên : “Anh ta chính là Cao Minh.” Hai cảnh sát cao to phía sau vội lên trước, đạp lên một chiếc ghế, ôm Cao Minh từ trên sợi dây xuống, để nằm ngang dưới đất. Long Nghị ngồi xỏm xuống xem, Cao Minh đứt hơi đã lâu, cả người đều đã lạnh rồi. Anh có chút bực tức đứng lên, nói với Âu Dương Nhược : “Chúng ta đến muộn rồi, lập tức thông báo cục thành phố gọi pháp ý đến.”

Âu Dương Nhược lập tức đi đến một bên gọi điện thoại báo cáo tình hình với cục thành phố. Không lâu sau, một chiếc xe khám xét hình sự và một chiếc xe pháp y đã đến trước cửa phòng khám. Pháp y Huệ Tuyết khám nghiệm sơ bộ thi thể của Cao Minh, khẳng định là treo cổ chết, hình thái dấu ấn ở cổ và dây được tìm thấy ở hiện trường trùng khớp. Nói một cách đơn giản, có thể khẳng định Cao Minh dùng sợi dây nilong ở hiện trường này treo cổ chết. Bởi vì nơi phát hiện vụ án là một phòng khám, trên mặt sàn đầy dấu chân,.nhân viên kiểm định không thể nào tìm thấy dấu chân, vân tay khả nghi, trên dây nilong treo thi thể lên, chỉ có dấu vân tay của nạn nhân.

Long Nghị quan sát hiện trường, cửa khóa, nhưng chốt cửa chỉ là loại khóa hình cầu thường, không hắn phải ở trong phòng mới có thể khóa. Trên bức tường sau phòng khám, có một cái cửa sổ, cửa sổ hợp kim mở một khe nhỏ, nhưng trên cửa sổ lắp lưới phòng trộm chắc chắn, không thể nào có người có thể ra vào từ cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một con sông rộng khoảng mười mấy mét, trong sông chảy nước thải công nghiệp thối. Anh xuống lầu, đem tin Cao Minh đã chết nói với lao công đang dọn dẹp dưới lầu. Cô hiển nhiên có hơi bất ngờ, qua hồi lâu, mới ném cây chổi trong tay xuống nói : “Tôi còn một tháng lương chưa tính đó.” Có lẽ trong mắt bà, bà có thể thuận lợi lấy được tiền lương tháng này mới là điều quan trọng nhất. Lao công nói với Long Nghị, bà là nhân viên vệ sinh theo giờ mà Cao Minh mời.

Phòng khám này mỗi này đóng cửa vào lúc 5 giờ chiều, ba cô y tá tan ca đúng giờ, thường thì chỉ có Cao Minh còn ở lại trong phòng khám. Khoảng 6:30, bà bắt đầu dọn vệ sinh phòng khám, khoảng 9 giờ tối tan làm. Long Nghị hỏi bà : “Hôm nay lúc cô đến phòng khám, có phát hiện tình trạng khác lạ gì không ?” lao công mặt đầy mơ hồ lắc đầu nói : “Hình như không có gì khác thường, như ngày thường.” Hôm nay bà cũng như ngày thường, 6:30 chiều đúng giờ đến phòng khám, y tá ở đây đều tan làm rồi, nhưng phòng chờ dưới lầu còn một bệnh nhân nam, nói răng đau nhức dữ dội, khoảng hơn 6 giờ đến, lên lầu đến phòng khám tìm bác sĩ Cao, bác sĩ Cao nói trong tay còn chút việc đang bận, bảo anh ta xuống lầu chờ một lát.

Chuyện như vậy ngày thường cũng từng xảy ra, có lúc tuy đã qua giờ làm, nhưng có bệnh nhân đau răng cấp tính, chạy đến phòng khám khám gấp, tuy đã tan làm, nhưng thông thường bác sĩ Cao vẫn sẽ nghiêm túc tiếp đón bệnh nhân. Cho nên lao công đối với bệnh nhân nam chờ khám một mình này cũng không chú ý nhiều, bà thay xong quần áo làm việc, đã bắt đầu làm việc.

Bà dọn vệ sinh lầu hai trước, dọn hành lang và phòng thuốc lầu hai một lần. Vốn còn phải dọn dẹp phòng khám, nhưng vì trước cửa phòng của bác sĩ Cao treo biển “xin đừng làm phiền”, cho nên bà không dám vào. Lúc trước có một lần bà đẩy cửa vào, kết quả bị chủ mắng một trận, còn trừ 30 đồng lương. Long Nghị hỏi : “Hôm nay sau khi cô đến làm việc, có gặp qua Cao Minh không ?”

Lao công nói : “Không có, tôi vừa lên lầu, cửa phòng khám đã đóng rồi, tuy bác sĩ Cao ở bên trong, nhưng tôi không hề gặp qua anh ta.” Long Nghị hỏi : “Cô có nói chuyện qua với anh ta không ?” Lao công lắc đầu nói : “không có.” Long Nghị nhìn bà hỏi : “Vậy cô làm sao khẳng định bác sĩ Cao ở trong phòng khám ?” Lao công nói : “Tôi nghe thấy trong phòng có tiếng động.” Long Nghị hỏi : “Tiếng động gì ?”

Lao công nói : “Lúc tôi đến, trời còn chưa tối, trong phòng khám không hề mở đèn. Lúc tôi dọn dẹp ở lầu hai, sắc trời dần tối, đèn trong phòng khám đột nhiên mở lên, khoảng 7 giờ tối, tôi lại nghe thấy trong phòng khám truyền đến một tiếng “bốp”, nghe có vẻ như tiếng ghế bị đá ngã, cho nên tôi biết bác sĩ Cao chắc chắn ở trong đó.”

Long Nghị thay đổi một đề tài hỏi : “sau khi cô đến, luôn ở đây, không ra ngoài qua, đúng không ?” Lao công nói : “Đúng vậy.” “Vậy cô có thấy ai từ trong phòng khám của Cao Minh đi ra, hoặc từ trên lầu hai xuống không ?” “Không có. Tôi dọn dẹp lầu hai trước, sau đó lại ở dưới lầu dọn vệ sinh. Cả phòng khám chỉ có bây lớn, nếu có người từ lầu hai xuống, tôi chắc chắn nhìn thấy.: “Bệnh nhân chờ khám ở dưới lầu đó, anh ta có lên lầu qua không ?”

“Theo như anh ta tự nói, thì trước khi tôi đến, anh ta từng lên lầu tìm qua bác sĩ Cao, bác sĩ Cao bảo anh ta chờ dưới lầu. Sau khi tôi đến, không hề lên lầu qua. Sau đó chắc là không chờ nổi nữa, đã đi rồi.” Long Nghị gật đầu, bảo cô lao công này nghỉ ngơi ở dưới lầu, lát nữa sẽ có cảnh sát đến hỏi bà một số tình hình. Anh lên lầu, thấy các đồng nghiệp đang bận rộn ở lầu hai hiện trường xảy ra vụ án, đầu óc của anh dần bình tĩnh lại, ở trong đầu xử lý lại các manh mối đã được tìm thấy ở hiện trường, cuối cùng phát hiện, phòng khám của Cao Minh, thật ra là một phòng kín không phải phòng kín.

Trước tiên, cửa sổ phía sau mở, cửa phòng tuy khóa, nhưng loại khóa hình cầu thường này, người đứng bên ngoài, ấn nút trên hình cầu bên trong, là có thể khóa trái cửa. Cho nên nghiêm túc mà nói, đây không phải là một phòng kín. Cửa sổ tuy mở một cái khe nhỏ, nhưng vì lắp lưới chống trộm, cho nên tuyệt đối không thể nào có người vào phòng từ cửa sổ. Khóa cửa tuy trong ngoài đều có thể khóa được, nhưng lao công đang vệ sinh ở trong phòng khám, không thấy có người lên lầu hai, cũng không thấy có người từ lầu hai xuống. Sau khi vụ án xảy ra cảnh sát kiểm tra phòng thuốc lầu hai, không có ai trốn trong đó qua.

Nếu loại trừ khả năng nhân viên lao công gây án, vậy thì cả lầu hai, bao gồm cả phòng khám của Cao Minh trong đó, thật ra chính là một phòng kín mở. Long Nghị lại kiểm tra công tắc đóng mở đèn trong phòng khám, là loại công tắt rất bình thường, không hề có thiết bị điều khiển, cho nên lao công căn cứ vào đèn phòng đột nhiên mở lên, cùng với âm thanh tiếng ghế ngã, để khẳng định lúc đó Cao Minh ở trong phòng, là có lý. Vậy thì tiếng ghế ngã, có lẽ là lúc Cao Minh đạp ghế tự sát, tiếng dùng chân đá ghế, bất giác, anh đã đem cái chết của cao minh, định tính là tự sát. “Đội trưởng, vụ án này, anh thấy sao ?”

Lúc anh đang ngồi xỏm ở giữa phòng khám, ngây người với chiếc ghế ngã nằm ngang dưới đất, Âu Dương Nhược đột nhiên đến gần hỏi anh. Long Nghị đứng lên, quay đầu nhìn cô, hỏi ngược lại : “Cô có cách nhìn gì ?” Âu Dương Nhược nói : “Tôi cảm thấy bác sĩ Cao này có lẽ là tự sát.” Long Nghị nhíu mày “ồ” một tiếng hỏi : “Từ đâu cho thấy ?” Âu Dương Nhược nói : “Lúc nãy khi anh hỏi lao công đó, tôi đứng bên cạnh đã nghe thấy. Tôi cảm thấy vụ án này đã rất rõ, lúc lao công đến, Cao Minh đã khóa trái mình trong phòng khám, lúc trời tối, anh ta mở đèn, mà lao công ở bên ngoài nghe thấy âm thanh ghế ngã, hiển nhiên chính là âm thành lúc hắn treo cổ tự sát đá ghế ra.” Long Nghị hói đến : “Sao cô cảm thấy nhất định là tự sát, mà không phải bị người siết cổ chết sau đó treo thi thể lên ?”

Âu Dương Nhược nói : “Hai nguyên nhân : thứ nhất, treo cổ chết và sau khi bị người ta siết cổ chết treo lên, dấu vết để lại trên thi thể khác biệt vẫn rất lớn, người treo cổ tự sát vết hằn thường ở giữa cằm dưới và hầu kết, hướng hình thành xéo về sau lên cao. Dưới cằm Cao Minh có vết hằn hình vó ngựa, miệng trên thành chữ số 8 không giao nhau, dưới sâu trên cạn, là đặc trưng điển hình của treo cổ tự sát. Thứ hai, lúc lao công đến phòng khám, chứng minh Cao Minh còn sống, đồng thời ở trong phòng khám không ra ngoài. Từ âm thanh ghế ngã mà bà ta nghe thấy, đến lúc chúng ta phá cửa vào phát hiện thi thể của Cao Minh, ở giữa không hề có kẻ thứ ba ra vào qua căn phòng này, xuống lầu, điều này chứng tỏ, lúc đó trong phòng khám chỉ có một mình Cao Minh. Hiển nhiên có thể loại trừ khả năng bị giết.”

Long Nghị nói : “Suy luận của cô, trên cơ bản có thể thành lập, nhưng có một chuyện, cô không nói rõ.” Âu Dương Nhược hỏi :”chuyện gì ?” Long Nghị nói : “Động cơ, tại sao hắn phải tự sát ?”

Âu Dương Nhược nói : “Rất đơn giản, hắn dùng răng người chết giả làm răng phỏng thật chất lượng cao, bán cho bệnh nhân thu lời, gần đây khu thành Tây liên tiếp xảy ra bệnh nhân chết do bệnh dại, sự kiện rung động như vậy, hắn không thể nào không biết. Hắn chắc chắn nhớ ba người này từng là bệnh nhân của hắn, từng thay răng ở chỗ hắn, với kiến thức chuyên nghiệp của hắn, có lẽ không khó suy đoán ra nguyên nhân ba người này cùng lúc mắc virus bệnh dại. cho nên khi hắn phát hiện cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ hắn, hắn cảm thấy bất an, chọn treo cổ tự sát, tôi cảm thấy cũng có thể hiểu được.”

Long Nghị nói : “Vấn đề bây giờ là, hắn làm sao biết cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ hắn ? trên thực tế, trước đêm nay, cảnh sát không hề tiếp xúc trực diện với hắn.” Âu Dương Nhược ngây ra, đột nhiên nhớ đến chuyện chiều nay cô gặp người bạn trung học a Kiều làm y tá ở đây trong phòng khám. Cô từ trong túi đựng vật chứng trong suốt lấy điện thoại của Cao Minh ra, từ trong đó tìm ra số điện thoại của “y tá a Kiều”, dùng điện thoại của mình gọi qua. Sau khi nghe máy, Âu Dương Nhược tự báo tên. A Kiều nghe xong, rất vui mừng nói : “Ố, bạn học cũ, tớ không ngờ nhanh như vậy cậu đã gọi điện cho tớ rồi.”

Âu Dương Nhược cười khổ một tiếng, trong lòng nghĩ : tôi cũng không ngờ. Cô nói : “Tớ muốn hỏi cậu một chút, chiều hôm nay, chuyện tớ đến phòng khám các cậu khám răng, cậu có nhắc qua với Cao Minh không ?” A Kiều nói : “Nói rồi. là ông ấy cảm thấy có người nhìn lén ông ấy trong khe cửa, nên ra hỏi tôi các cậu là người gì. Tôi nói với ông ấy, cậu là bạn trung học của tôi, bây giờ là một cảnh sát hình sự, ở công an thành phố chuyên phụ trách trinh sát phá các vụ án lớn. Ông ấy cảm thấy có chút kì lạ, hỏi tôi : “Người bạn này của cô nếu đã đến nha khoa, sao chớp mắt đã không thấy người nữa rồi ?” Tôi nói : “Chắc cô ấy thấy bệnh nhân chờ nhiều quá, cho nên về trước rồi, mấy hôm nữa chắc chắn lại đến. “Ái, bạn cũ, cậu có phải muốn nhờ tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ Cao không ? yên tâm, tôi dẫn cậu đi, chắc chắn không cần xếp hàng...” Cô ta như mở vòi nước không đóng lại được vậy.

Cặp mày liễu của Âu Dương Nhược nhíu chặt nói : “Tôi nghĩ chắc không cần nữa rồi, bởi vì Cao Minh đã chết rồi, bây giờ chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của ông ta trong phòng khám.” chờ lúc tiếng hét kinh hãi từ đầu dây bên kia truyền đến, cô đã cúp máy rồi.

Cô đem tình hình nói với Long Nghị, anh gật đầu : “Như vậy thì, cả sự kiện hình như có thể giải thích được rồi.” Âu Dương Nhược nói: “Cao Minh nghe lời của a Kiều, biết công an hình sự của cục công an lén lúc đến điều tra qua hắn, trong lòng đã rõ, nhất định là chuyện hắn đem răng người chết bán cho người sống bị phát hiện rồi. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, bác sĩ nha khoa khá nổi tiếng này của hắn, không những thân bại danh liệt, vả lại còn khó tránh khỏi cảnh ngục tù. Hắn suy nghĩ qua lại, vẫn quyết định trước khi cảnh sát đến bắt hắn, dùng một sợi dây kết thúc sinh mạng của mình, thế là xong.”

“Thế là xong ?” Long Nghị nhìn thi thể Cao Minh đang được hai cảnh sát khiên vào trong túi đựng thi thể, thở dài nói : “Chẳng lẽ cái chết này của hắn, thật sự có thể kết thúc mọi thứ sao ?”

Bạn đang đọc Liệt Hung Kí của Nhạc Dũng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.