Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi Thuộc Về.

Tiểu thuyết gốc · 2826 chữ

Đầu tiên trước khi bắt đầu đọc thì mình xin lưu ý là truyện chỉ là sản phẩm hư cấu do mình tự nghĩ ra nên không liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào nhé.

Thứ hai mình chỉ là người mới nên cách hành văn và lỗi ngữ pháp sẽ có một chút gì đó lấn cấn nên mong mọi người thông cảm.

Thứ ba nếu bạn không thích bộ truyện này cứ việc bỏ qua chứ đừng xuống dưới cmt văng tục hay gì đó, vậy thiếu văn minh lắm.

Thứ tư mình chỉ viết truyện để giải trí, và giúp các bạn có cái đọc sau một ngày làm việc hay học tập mệt mỏi căng thẳng hoặc bạn muốn tìm một bộ nào đó để đọc trong lúc chờ bộ bạn thích ra chương mới, nên mong mọi người đừng áp đặt suy nghĩ của bản thân bắt mình phải viết theo ý của các bạn này kia nhé.

Xin nhắc lại, truyện này là để giải trí nên mong mọi người đừng đòi hỏi nó phải hay hoặc cốt truyện của nó quá xuất sắc ạ.**

Chương 1: Nơi Thuộc Về

" Hộc Hộc "

Tôi đang lê lết về nhà trên con đường vắng đầy lạnh giá của mùa đông với cơ thể đầy máu vì đã cứu một cô gái trong một con hẻm nhỏ.

Nghĩ lại thật ngu ngốc, khi không lại đi ra tay giúp đỡ một người mà mình không quen như vậy thì có được gì cơ chứ ?

Không hình như có đấy, đó là một vết dao ngay phần hông đây này, cũng may nó không sâu lắm giờ thì chỉ cần cố lết về nhà rồi sơ cứu chắc không sao đâu.

bịch *

" Hình như nó nặng hơn mình nghĩ. "

Tôi ngã quỵ xuống đất vì đột nhiên phần hông lại nhói đau hơn trước, máu trên hông tôi tiếp tục chảy ra, thấy vậy tôi vội lấy tay bịt nó lại.

" Haa~.... không được, phải cố gắng về đến nhà thôi. Chỉ cần về đến nhà thì mọi ngư-"

Đến đây thì đột nhiên cổ họng tôi nghẹn lại chẳng thể nào nói tiếp được nữa, có lẽ bởi vì sẽ chẳng có ai chờ đợi tôi về ngôi nhà ấy cả. Người ta thường nói " gia đình là nơi bạn thuộc về. " hay " gia đình là nơi để bạn trở về. " nhưng tôi thì lại khác bởi vì với tôi chẳng có nơi nào như thế cả.

"Không, phải suy nghĩ lạc quan và tích cực lên mới được, đúng vậy phải tích cực lên."

Sốc lại tin thần tôi cố gắng đứng dậy tiến thẳng về nhà mặt cho đôi chân của mình đang đau lên từng chút một, lê lết trên con đường vắng lạnh lẽo không có một ai bên cạnh mà chỉ có những vết thương để bầu bạn này khiến cho tôi có chút cảm thấy cô đơn ở trong lòng.

" Ha~ cuối cùng thì cũng tới nơi. "

Cách tôi vài bước chân chính là cánh cổng màu xanh của ngôi nhà của mình, trong đầu tôi giờ đây có khá nhiều suy nghĩ như người thân sẽ mắng mình một trận te tua vì đã tham gia cuộc ẩu đả đó. Cũng có thể họ sẽ hoảng lên vì lo lắng cho tôi khi bị một vết thương lớn như vậy, lúc ấy chắc tôi sẽ phải trấn an họ cực lắm đây.

" ..... "

Bỗng dòng suy nghĩ đó đã vụt tắt khi tôi vào ngôi nhà, chẳng có ai cả và cũng không thấy chút ánh sáng nào phát ra từ bên trong.

" Có- Có lẽ họ đã ngủ rồi, đúng....đúng vậy có lẽ họ đã ngủ rồi, không lí nào họ bỏ mình lại và đi đâu đó. "

Nếu họ đi thì sẽ điện hoặc nhắn lại với tôi, thường em kế là người nói với tôi, nhưng hồi chiều trước khi gặp sự cố ấy tôi đã xem lại điện thoại mình có thông báo gì không rồi, nên không có việc gia đình tôi đi đâu đó được.

Không còn thời gian suy nghĩ nữa tôi tiến đến chổ mình để chìa khóa dự phòng ngay cạnh gốc cây hoa anh đào phía bên trái trước căn nhà, tôi là một người luôn có kế hoạch dự phòng cho mọi tình huống sẽ và sắp xảy ra nên thường sẽ có những phương án dự phòng ít ai nghĩ đến. Nếu bạn nghĩ tôi là một kẻ lo xa thì đúng rồi đấy, bạn sẽ không bao giờ biết mình sẽ xảy ra chuyện gì vào ngày mai nếu như không có một kế hoạch dự phòng nào đâu.

Trước đây tôi không hề như thế nhưng rồi có một số chuyện nên tôi đã tập cho mình một thói quen ấy, bản thân luôn phải có một kế hoạch dự phòng nhằm tránh một số tình huống không đáng có sẽ xảy đến.

" Nó đây rồi. "

Sau khi mò mẫm một hồi thì tôi đã tìm thấy chiếc chìa khóa dự phòng của mình, mà hình như nó có dấu hiệu của rỉ sét rồi thì phải, hy vọng em nó vẫn còn dùng được.

Tôi tiến tới cánh cửa và đút chìa khóa vào cái ổ khóa màu xanh trước cửa nhà, hy vọng là sẽ không có vấn đề gì với nó.

cạch *

" Ngon. "

May mà nó vẫn còn dùng được nếu không có lẽ tôi sẽ chết cóng và mất máu ở đây mất, bệnh viện cách nơi đây khá xa và điện thoại tôi cũng đã hư vì cuộc ẩu đả đó mất rồi.

Đi vào căn nhà tối tăm tôi lấy cánh tay run rẩy vì mất máu và cũng vì lạnh của bản thân để mò lấy công tắc đèn, phải nhanh lên mới được tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.

Mọi khi nó ở đâu đó quanh đây mà nhỉ, sao giờ lại khó tìm thế cơ chứ ?

Đầu tôi dần cảm thấy choáng rồi phải nhanh lên mới được, không còn nghĩ gì được nữa tôi lấy tay mình quơ lung tung hy vọng là nó sẽ trúng đích.

Cách *

Sau khi quơ qua lại vài cái thì tôi đã mò trúng cái công tắc, khi những ánh đèn phát sáng lên thì tiếp đó tôi vội đi lên lầu vì tôi biết dưới nhà chẳng có hộp sơ cứu nào cả.

Các bật thang tôi dễ dàng bước lên bước xuống hằng ngày giờ đây nó như có một lực hút khiến bước chân của tôi trở nên nặng nề đến mức phi lí, chân thì đau nhói chẳng thể nào bước nổi nữa rồi phải cố gắng mới được.

" Haz- haz- "

Khác hản khi nãy giờ đây tôi cảm thấy rõ tiếng thở dốc của bản thân nó nặng nề hơn bao giờ hết, đầu tôi nó cũng bắt đầu choáng hơn rồi.

" Chết tiệt rốt cuộc còn bao nhiêu bật nữa vậy ? Thường ngày mình đi nó nhanh lắm c- "

Không kịp nói hết lời mắt tôi bắt đầu sụp lại và dường như cơ thể đang mất thăng bằng rồi dần ngã xuống, có lẽ tôi sẽ chết ở đây rồi.

" không được- "

Bất giác tôi bừng tỉnh lại rồi nắm lấy thanh lan can kịp thời không là chuyển sinh luôn rồi sợ thật đấy.

Nếu mình hy sinh ở đây không biết có ai sẽ tưởng niệm mình không ha, thật là mình nghĩ cái gì trong đầu vậy ?

Đầu tôi ngày càng choáng rồi phải nhanh lên, tôi chẳng muốn phải chết ở đây như vậy đâu. Đôi chân vẫn cứ nặng trĩu và đau nhói nhưng tôi không thể bỏ cuộc ở đây được, đúng vậy dù mục đích sống của tôi nó rất mơ hồ nhưng tôi vẫn muốn bản thân mình tiếp tục sống.

" Hình như là tới rồi thì phải. "

Ngước đầu mình lên tôi nhìn thấy căn phòng của mình bên góc trái, tôi tiến về phía nó rồi đưa tay nắm lấy cánh cửa mở nó ra.

Nhìn vào bên trong thì đây là căn phòng dán đầy tranh vẽ trên bức tường màu trắng, phải tôi rất là đam mê vẽ tranh. ngay từ khi còn là một đứa trẻ tôi đã có một ước mơ là mình sẽ trở thành một tác giả truyện tranh nổi tiếng, tuy nhiên cha tôi ông lại phản đối việc đó vì ông ấy cho rằng đam mê một cái nghề mà chẳng thể nuôi nổi bản thân là điều hết sức ngu dốt.

Khi đứng trước khuôn mặt giận dữ của cha mình tôi vô cùng sợ hãi nó, có lần năm tôi 8 tuổi ông phát hiện ra tôi có giấu vài bức vẽ trong phòng ông đã tức giận đánh tôi vài trận đòn rồi tống cổ tôi vô phòng không cho ăn uống cả ngày. kể từ ấy tôi càng sợ ông hơn bao giờ hết, tuy nhiên tôi vẫn lén vẽ trong phòng và giấu nó kĩ hơn trước, đến giờ vẫn thế.

" Ah- "

Vết thương lại nhói lên nữa rồi, mãi mê suy nghĩ về chuyện cũ mà quên mất mình đang bị thương đúng là ngốc thật. Sau đó tôi bước qua lọ màu xanh biển nằm trên sàn rồi tiến tới học bàn của mình và kéo nó ra, mò mẫm một lúc thì lấy ra được hộp cứu thương trong đống màu chì trong học tủ.

Mở hộp cứu thương tôi lấy ra một lọ thuốc sát trùng cùng với vài lọ thuốc khác, dao của tên đó cũng đã cũ rồi giờ mà không sát trùng chắc tôi vết thương sẽ nhiễm trùng mất. nhưng trước tiên phải lấy khăn nhúng tí nước ấm vệ sinh vết thương cho chắc ăn đã.

Tiếp đó tôi lấy hai cái khăn, một cái dùng để nhúng nước vệ sinh vết thương và một cái dùng để lau khô nó lại rồi sứt thuốc. Tôi đã tập cho mình một thói quen phải làm việc một cách kỹ càng trước mọi tình huống, đó có lẽ là thói quen tốt duy nhất của bản thân.

Sau khi làm xong tôi mặc quần áo mới mà mình đã chuẩn bị trước đó rồi tiến tới chổ hộp cứu thương trên sàn và bắt đầu sứt thuốc, à mà lúc này phải cởi áo ra nhỉ ?

" Vãi thật là.... mình đúng là tên ngốc. "

Cởi áo ra tôi bắt đầu tiến hành rửa vết thương lớn ngay hông.

" Ah- đau thật đấy "

Vết thương chính đã xong, tiếp đến là những vết thương nhỏ khác nữa cho chắc ăn, ở phần lưng có một số chổ tay tôi không với tới được nên cũng đành bỏ qua. khi rửa vết thương xong tôi lấy vài loại thuốc khác sứt vào rồi dùng băng y tế băng lại.

" Hazz... cuối cùng cũng xong rồi "

Tự lê lết về nhà, tự vệ sinh vết thương, tự sứt thuốc và tự làm hết tất cả. Ngay lúc này chẳng một ai bên cạnh, nghĩ đến những điều ấy trái tim tôi như quặn lại, tôi cảm thấy đôi mắt mình hình như sắp khóc rồi phải cố kìm lại thôi.

" Không không phải tích cực lên, đúng vậy phải tích cực lên. "

Lúc nào cũng phải tích cực thì cuộc sống nó mới dễ dàng được, cứ tiêu cực thì chẳng có nổi một người bạn thân thiết nào đâu, đó là những gì người mẹ quá cố đã dạy cho tôi trước khi bà ấy mất. Sau đấy tôi bắt đầu tiến tới chiếc giường của mình rồi gục xuống, với cơ thể đầy đau nhức in ỏi và tôi cảm thấy rằng mắt bắt đầu nặng trĩu dù cơ thể vẫn còn khá đau.

Tôi có lẽ tôi sẽ nhắm mắt lại ngủ một giấc cho cơ thể mình nghỉ ngơi sau mọi chuyện vậy, khi nhắm mắt thiếp đi bỗng trong đầu tôi hiện lên hình ảnh có những ngày bản thân khi còn là một đứa trẻ ngây thơ với mọi việc. những tháng ngày ấy tôi cảm thấy thật vui vẻ biết bao, đã nhiều lần tôi muốn bản thân quay lại khoảng thời gian ấy nhưng tất nhiên là không thể được rồi vì thực tế nó vô cùng khác xa so với những gì bạn tưởng tượng khi còn bé.

Cộc cộc ! *

Đang mải mê trong giấc mơ ấy thì bỗng tôi nghe tiếng đập của từ ai đó bên ngoài, tôi mở đôi mắt đầy mệt mỏi của mình dậy thì bỗng.

" Này có nghe không đấy ? Cha kêu anh xuống kìa tên điếc kia ! "

Hóa ra đó là đứa em gái kế của tôi đang đập cửa gọi tôi dậy.

" Nghe rồi anh tới liền. "

Tôi tiến tới mở cửa bước ra ngoài gặp con bé.

" Bộ anh điếc à, Tôi gọi nãy giờ sao không trả lời ? "

" Ha ha cho anh xin lỗi nãy giờ anh ngủ quên "

Trước mặt tôi đây là đứa em gái kế Enma, con bé có một mái tóc vàng vô cùng đẹp và có một khuôn mặt rất quyến rũ. Em ấy rất nổi tiếng trong trường học vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng nhiều lần tim tôi xuýt lỡ nhịp vì vẻ đẹp của con bé nhưng ngay lập tức tôi nhận ra địa vị của mình nên tỉnh ngộ kịp.

" Đúng là tên lười biếng, nhanh xuống dưới cha gọi anh kìa. "

" Có việc gì sao ? "

" Xuống dưới rồi anh sẽ biết. "

Vẫn cụt ngủn như mọi khi ha, sau đó con bé quay đầu đi xuống dưới và tôi cũng bước đi theo.

" Anh ta đây ạ. "

Ngay khi xuống dưới lầu thì trước mặt tôi chính là cha mình, vẫn như vậy vẫn là khuôn mặt giận dữ đầy đáng sợ ấy.

" Chuyện này là sao ? "

Ông ấy chỉ tay của mình xuống sàn nhà với tông giọng vô cùng nghiêm nghị, mắt tôi đưa xuống nhìn theo tay ông ấy chỉ. Đó là vết bẩn của chân tôi đã để lại, nhìn thấy nó tôi cơ thể tôi sợ hãi run lên vì ông ấy là một người cực kì ưa sạch sẽ.

" Dạ cho con xin lỗi ạ, con sẽ dọn nga- "

Chát *

Chẳng thèm nghe lấy tôi nói gì ông ấy liền vả thẳng vào mặt tôi một cái.

Cứ nghĩ những ông bố bà mẹ như thế chỉ có trong tiểu thuyết, truyện tranh hay mấy bộ phim thôi nhưng không ngờ nó lại có ở thực tại của tôi, cái vả của ông ấy đau thật đấy.

" Lúc nào mày cũng thế, đúng là một thằng vô tích sự. "

Vẫn tông giọng đầy lạnh lùng và nghiêm nghị ấy hướng thẳng vào tôi, mỗi nghe thấy nó cơ thể tôi lại chẳng thể làm gì để chống lại nó cả.

" Con xin lỗi ạ. "

" Dọn ngay đi. "

" Vâng. "

Nói rồi ông ấy quay đi để lại tấm lưng như một ngọn núi trước mắt tôi, lúc sau tôi cầm giẻ lau nhúng nước và lau dọn vết bẩn ấy của mình.

" Ngu ngốc. "

Khi đó Enma nhìn tôi với vẻ mặt đầy sự coi thường và khi nói ra từ ấy rồi nó cũng bỏ về phòng của mình, cũng đúng thôi có một thằng anh kế thảm hại như vậy xem thường cũng là chuyện hiển nhiên mà.

Sau khi lau dọn xong tôi trở về phòng của mình rồi tiếp tục nằm gục trên giường với cơ thể đầy đau nhức của bản thân, lúc đầu còn cho rằng họ sẽ lo lắng cho mình cơ đấy, rồi cuối cùng thì thực tại nó khác xa với những gì mình đã nghĩ. Đứng trước áp lực đó của cha thì mình nói được gì cơ chứ, dẫu có nói thì chắc gì ông ấy sẽ quan tâm.

Nghĩ đến những việc ấy đôi mắt tôi lại bắt đầu rưng rưng nhưng cũng như những lần trước tôi cố kìm nó lại, sau đấy tôi quyết dịnh ngủ một giấc để quên hết những chuyện ấy đi.

" Đúng vậy chỉ cần ngủ một giấc là sẽ quên hết. "

Sau đấy tôi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ? sáng tác bởi Redsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Redsu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.