Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả Thù

Tiểu thuyết gốc · 2135 chữ

Trụ sở chính của Nguyễn gia.

Những đệ tử Nguyễn gia đang canh gác lớp ngụy trang bên ngoài, trụ sở chính thật sự, Nguyễn gia lúc này khá vắng vẻ, vì hầu hết các đệ tử và trưởng lão của Nguyễn gia đã ra ngoài điều thành những vùng đất vừa chiếm được.

Khối công việc phải sự lý thật sự quá nhiều, nên họ phải ở đó quản lý, bỗng nhiên toàn bộ đệ tử bên ngoài đang canh giữ cảm giác sợ hãi, tê lạnh cả da đầu.

Một mảng không gian trên bầu trời bị xé rách, tất cả đệ tử của nguyễn gia rung sợ khi cảm nhận một khí tức áp bức của tử vong phát ra từ mảng không gian bị xé rách kia.

Một bàn tay thò ra từ vết nứt, ngay lập tức tất cả đệ tử nguyễn gia quỳ xuống vì thứ bá khí mà bàn tay kia phát ra, bá khí đè họ càng lớn khi chủ nhân của bàn tay đó bước ra.

Ngay khi kẻ đó bước ra khỏi mảng không gian bị mình xé rách thì một bá khí khổng lồ áp bức, đè bẹp những đệ tử Nguyễn gia thành cặn bã, những máu thịt bắn tung té khắp nơi, máu chảy lên lán trên mặt đất, Lâm Phàm mặt lạnh lùng đáp xuống mặt đất dính đầy máu thịt nát tươi của những đệ tử Nguyễn gia.

Bá khí của vô địch ý cảnh của Lâm Phàm khi hắn đột phá đến thần cảnh đã trở nên vô cùng lợi hại, khi mà bất kì kẻ nào yếu hơn hắn 4 đại cảnh giới mà ở quá gần hắn, thì sẽ bị bá khí đè bẹp thành cặn bã.

Mà sau khi đột phá đến bán thần cảnh, những thứ như tình thương sót dành cho kẻ khác của Lâm Phàm đã hoàn toàn tan biến, hắn không quan tâm những kẻ kia có tội thay không.

Hắn chỉ quan tâm những kẻ kia có liên quan đến nguyễn gia thay không, bất kì ai liên quan đến Nguyễn gia hắn điều giết, đè chúng thành cặn bã.

Lâm Phàm quan sát, dấu vết không gian bị xé rách dẫn đến đây, vậy mà toàn bộ những kẻ bị Lâm Phàm giết chỉ là đệ tử bình thường của Nguyễn gia mà thôi, không thấy bất kì ai là đệ tử tinh anh của Nguyễn gia cả.

Hắn nhắm đôi mắt lại, sử dụng giác quan tăng cường và vô cùng nhạy cảm của cường giả bán thần cảnh, sau một lúc, Lâm cũng nhìn ra bí cảnh đằng sau lớp ngụy trang.

Tay hắn xuất hiện ra một thành băng kiếm, kiếm cảnh bao phủ lên băng kiếm, kiếm khí phùn nổ, kiếm cảnh của Lâm Phàm khi lên được bán thần cảnh đã nâng cao hơi bội phần.

Kiếm tâm trọng cơ thể hắn cộng hưởng với kiếm khí của kiếm cảnh, sức mạnh tăng lên gấp đôi, Lâm Phàm chém xuống, không gian bí cảnh bị băng kiếm của Lâm Phàm chém, hình thành một vết nứt bí cảnh nhỏ đủ cho hắn quan sát.

Mà hắn cũng công nhận bí cảnh này cường độ không gian rất cứng, vốn dĩ hắn muốn một chém này tạo thành một cánh cửa cho hắn đi vào.

Ai mà nhờ ăn một chém nhân đôi kiếm khí của cường giả bán thần cảnh vậy mà chỉ có một vết nứt nhỏ duy nhất mà thôi.

"Quả nhiên..." Lâm Phàm nhìn vào với nứt bí cảnh, khung cảnh hiện đại bên trong, đầy những đệ tử tinh anh của Nguyễn gia, Lâm Phàm đoán đúng rồi, bọn chúng trốn trong đây hết.

Những đệ tử cảnh giữ kia sẽ báo cáo mọi chuyện bên ngoài vào đây, cũng may Lâm Phàm đã giết hết bọn chúng nên không ai kịp báo tin, nếu không để cái Nguyễn gia này chạy hết thì hắn đến đây công cốc rồi.

Vô địch ý cảnh bật, kiếm cảnh bật, kiếm tâm bật, thần lực của hắn di chuyển vào thanh kiếm, lúc nãy chém Lâm Phàm chỉ dùng kiếm khí, nên bây giờ hắn dùng thần lực thử xem, nó mạnh gấp mấy lần lúc chỉ sử dụng kiếm khí.

Nguồn thần lực mạnh mẽ nồng đậm vô cùng chảy vào băng kiếm trên tay của Lâm Phàm, sức mạnh kiếm khí cộng với thần lực làm bẻ cong không gian xung quanh, hắn chém xuống bí cảnh tạo thành một lỗ hỏng lớn.

Lúc này toàn bộ nguyễn gia ngập tràn trong những tiếng cảnh báo xâm nhập, những đệ tử tinh anh của Nguyễn gia nhìn lên chỗ vết nứt của bí cảnh.

Một thanh niên trẻ trung vô cùng, gương mặt xinh đẹp như băng tuyết, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, tay cầm băng kiếm, một loại bá khí bức người toả ra từ thanh niên này.

Hắn dùng băng tuyết ý cảnh niêm phong của bí cảnh này lại, để không một ai của Nguyễn gia có thể chạy thoát.

"Hôm nay ta sẽ tru diệt nguyễn gia" Lâm Phàm hét lên kinh động toàn bộ những trưởng lão, con cháu và đệ tử Nguyễn gia, lập tức 3 trưởng lão tứ, tam, nhị của nguyễn gia xuất hiện.

"Cậu là ai, chúng ta và cậu có thù oán gì mà cậu đòi tru diệt nguyễn gia của chúng ta, mọi chuyện còn có thể thương lượng" tứ trưởng lão Nguyễn gia, Nguyễn Văn Kha nói.

Họ biết thanh niên trước mặt không dễ đối phó chút nào, kẻ này giết không ít đệ tử nguyễn gia canh giữ bên ngoài rồi, tuy nhiên chỉ là đệ tử bình thường cũng không quá ảnh hưởng.

Kẻ này còn trẻ tiền đồ lại vô lượng, nguyễn gia là gia tộc nhìn xa trông rộng, họ biết đắt tội với kẻ này tương lai nguyễn gia chắc chắn sẽ không còn.

Họ muốn dùng thương lượng để giải quyết, nếu chỉ là một vài đệ tử tinh anh đắc tội hắn, thì họ sẽ dùng mạng của chúng để đổi lấy hảo cảm với thiếu niên hùng mạnh này.

"Hahahahahaha" Lâm Phàm như bị chọc cười, hắn cười như phát điên, thấy cảnh này cả ba trưởng lão không hiểu chuyện gì, cười xong, Lâm Phàm lau nước mắt vì cười quá độ.

"Ta thiếu trưởng môn tiên băng kiếm tông, thương lượng sao, không thể, hôm nay toàn bộ kẻ liên quan đến nguyễn gia ở đây phải chết" Lâm Phàm hét lên chỉ băng kiếm vào mặt của ba trưởng lão nguyễn gia.

"Hahaha còn tưởng ai xa lạ, thì ra là tàn dư tiên băng kiếm tông, là đệ tử của tên Khả Chiến kia, Lâm Phàm" Văn Tùng nghe kẻ này là người của tiên băng kiếm tông thì nói, hắn cũng không quá e sợ kẻ này nữa, vì nghĩ tu vi của Lâm Phàm cũng chỉ là thất cảnh thôi.

"Sao ngươi biết tên ta" Lâm Phàm ngạc nhiên hắn đến đây chưa nói tên mình, vậy mà kẻ này lại biết, Văn Tùng tiếp tục nói:

"Sư nương của ngươi, à không vợ của ta đã nói cho ta về ngươi rất nhiều đó".

"Sư nương còn sống" Lâm Phàm mặt bất ngờ, hắn tưởng sư nương của mình cũng đã chết rồi, tuy không thấy xác ai chính xác là sư nương nhưng hắn nghĩ chắc là do xác nàng đã cháy đen như bao trưởng lão và đệ tử rồi.

"Đúng nha, nàng ấy còn sống, còn trở thành vợ ta, mỗi lần nàng ta kháng cự cứ nói đến tên ngươi, ồ hôm nay ta cũng gặp được người tình nhỏ của nà..."

Đùng.

Chưa cho Văn Tùng nói xong, Lâm Phàm đã phóng lên đấm một đấm vào mặt của Văn Tùng làm hắn quăng đi, lòng Lâm Phàm ngập tràn lửa giận, sự tức giận này không biết từ đâu chui ra.

Hắn biết sư nương của mình đã bị kẻ này hãm hiếp, mỗi lần nàng bị như vậy cứ gọi tên hắn, hắn hiểu cảm giác đầy bất lực, tuyệt vọng của nàng.

Nữ nhân đã có liên quan đến hắn, vậy mà bị kẻ này vũ nhục, hắn không tức giận mới lạ.

"Băng hoại" băng kiếm rực sáng ánh xanh đầy mạnh mẽ, đế nhân bộ đạt đến tốc độ tối đa, hắn phóng lên bay đến chỗ Văn Tùng đang bay đi do cú đấm lúc nãy của Lâm Phàm.

Đùngggggggggggg.

Lâm Phàm đâm thanh băng kiếm của mình xuống tay Văn Tùng, làm cả hai rơi xuống mặt đất bí cảnh, tạo thành một chấn động lớn.

"Băng hoại".

"Băng hoại".

"Băng hoại".

Lâm Phàm chặt đứt tứ chi của Văn Tùng, hắn thông qua việc kẻ này bắt cóc sư nương mà suy ra kẻ tấn công tiên băng kiếm tông chính là hắn, kẻ tra tấn sư phụ Lâm Phàm cũng là hắn.

Lâm Phàm muốn trả lại tất cả những gì kẻ này gây ra, trả lại hết cho hắn, thấy Văn Tùng bị tấn công hai người còn lại lập tức phóng như bay xuống tấn công Lâm Phàm.

Nhưng không nghĩ đến kẻ đánh nhị trưởng lão như con chó thế kia, thì tứ và tam trưởng lão yếu hơn nhị trưởng lão, thì lao lên khác nào tìm chết.

"Hừ" Lâm Phàm hừ một tiếng, không trung xuất hiện hai thanh băng kiếm, băng kiếm bay lên đâm vào người hai kẻ kia, bọn chúng bị băng kiếm găm vào một toà nhà trong bí cảnh.

"Kẻ này quá mạnh" ăn một kiếm này cả hai tứ và tam trưởng lão biết mình và thanh niên này không cùng một đẳng cấp, cả hai bị băng kiếm này phong ấn, không thể làm gì, vì linh lực của cả hai đang chống lại đống hàn khí hùng mạnh từ băng kiếm kia.

"Hôm nay thần tiên đến cũng đéo cứu được mày" Lâm Phàm nói, Văn Tùng lúc này hoảng sợ thật rồi, hắn cảm giác bất lực vô cùng, tay chân bị chặt đứt, cơ thể đang bị hàn khí xâm nhập phá hủy, dùng chút sức lão hét lên:

"Chị ơi cứu emmmmmmmmm".

Câu nói của Văn Tùng vừa dứt, thì tình thế lúc này lại xoay chuyển 360 độ.

"Này ngươi có còn cần con đàn bà này không" một âm thanh lạnh vang lên, Lâm Phàm xoay người lại nhìn lên kẻ đã nói.

Người này không phải ai khác chính là chị của Văn Tùng, nội Văn Khang, Văn Ngọc, trên tay nàng đang cầm theo một thân ảnh trần truồng, dính đầy thứ dịch trắng dơ bẩn, con ngươi Lâm Phàm co rút lại vì nhận ra người này là ai.

Sư nương Huyền My của hắn.

Huyền My tỉnh dậy ánh mắt nàng hiếu sức sống vô cùng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy người thanh niên nàng đang chờ đợi, lòng nàng thầm vui mừng không thôi.

"Nhận ra rồi nhỉ, nếu cần con ả này, thì ngươi mau quỳ xuống cho ta" Văn Ngọc hét lên, Lâm Phàm nhìn Sư nương đáng thương của mình, hắn nắm chặt tay, vô cùng tức giận nhưng cũng phải quỳ xuống.

"Hôm nay ngươi phải trả giá cho việc dám tấn công nguyễn gia ta" Văn Ngọc hét lên, nàng biết mình đang ở thế trên, sức mạnh của nàng và hắn chênh lệnh quá lớn, chỉ còn cách uy hiếp mà thôi.

"Hahaha, hôm nay mày không phải muốn giết tao sao, này giết đi, giết đi" Văn Tùng dùng chút sức lực cười nói như điên, Lâm Phàm cũng không muốn để ý đến hắn.

Nhưng tiếng nói của hắn ảnh hưởng đến một người đã xoay chuyển toàn bộ thế cuộc, Huyền My, nàng cắm chặt răng, nhìn tên hại cả tông môn và chồng mình đang vui vẻ thoát chết.

Mà nguyên nhân hắn được cứu lại chính là nàng, nàng lúc này ngập trong lửa giận, nàng biết thứ duy nhất kìm chân Lâm Phàm giết kẻ kia chính là nàng.

"Xin lỗi anh Lâm Phàm, xin lỗi vì em mà anh phải quỳ, xin anh Lâm Phàm khi ta chết hãy hủy cả Nguyễn gia này đi" Huyền My la lên, chút ít linh lực bên trong người nàng sôi sục, cả đan điền nóng rang lên.

Phùnnnnnnnnnn.

Văn Ngọc chưa kịp phản ứng lại thì Huyền My đã tự bạo, lúc này Văn Ngọc đã cảm nhận được khí tức của tử vong phát ra gần với nàng hơn báo giờ hết...

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.