Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2381 chữ

“Ngươi. Ngươi thật là đáng ghét!” Nữ tu tức giận hai má đỏ bừng, nam tu đối diện tức khắc liền trợn mắt há mồm.

Tựa hồ là bị đối phương chọc tức, nữ tu mặt đỏ bừng chạy mất.

“Sư muội!” Nam tu trước khi đi còn không quên để lại cho Quân Duệ Ngôn một ánh mắt hung ác, sau đó liền đuổi theo La sư muội đã chạy mất.

Từ đầu đến cuối, Quân Duệ Ngôn trừ bỏ ban đầu hỏi sư muội một câu, còn lúc sau một chữ cũng chưa từng nói ra, nhưng xem ánh mắt của vị Vu Sâm kia, rõ ràng lại ghim hắn thêm một lần.

Chu Lỗi xem náo nhiệt xem thực happy, thời điểm đọc sách thì không có cảm giác gì nhưng nếu thực sự chứng kiến thực sự là rất buồn cười a?.

Không tiếng động thở dài, Quân Duệ Ngôn đối với việc mình bị người khác ghi hận cảm thấy rất vô tội. Hắn từ trước đến nay chưa từng đối với vị La sư muội kia biểu hiện ra bất cứ cái gì gọi là ái muội hay cảm tình, thậm chí khi đối phương thổ lộ hắn cũng cự tuyệt, nhưng Vu Sâm liền nhận định hắn là ngụy quân tử, hơn nữa mỗi lần đều ở sau lưng châm ngòi hắn có cảm tình với La sư muội.

Trời biết, hắn ước gì hai người này cả ngày dính ở bên nhau, để bọn họ không có việc gì lại tới tìm mình phiền toái.

“Uông”, ngươi thật đáng thương!, Chu Lỗi dùng ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn Quân Duệ Ngôn.

“…” Bị Chu Lỗi ánh mắt nhìn có chút bực bội, mới vừa trờ về Lăng Không Kiếm Môn hắn liền gặp chuyện xấu hổ này, Quân Duệ Ngôn thẹn quá hóa giận dùng sức xoa đầu chó của đối phương.

“Uông!” hỗn đản!, Chu Lỗi nổi giận, lão tử đồng tình ngươi, ngươi cư nhiên còn phá hoại kiểu tóc của ca! Quá vô sỉ!.

Thành công đạt được ánh mắt khinh bỉ xem thường của Chu Lỗi, tạm thời hóa thân thành M Quân Duệ Ngôn, thỏa mãn mang theo hắn đi vào sân nhà mình.

Lăng Không Kiếm Môn trụ tại tiểu vực Trì Thúc Vực, nơi này tu giả có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Kim Đan. Tài nguyên tu chân ở đây không phong phú, cho nên những tu giả muốn đánh vào Nguyên Anh kỳ đều rời đi nơi này để tìm kiếm cơ duyên ở những nơi khác.

Lăng Không Kiếm Môn ở Trì Thúc Vực cũng coi như là môn phái trung đẳng, trong môn phái có hai vị trưởng lão Kim Đan kỳ. Quân Duệ Ngôn là nội môn đệ tử, đãi ngộ môn phái cho hắn cũng không tồi, mỗi tháng mười khối linh thạch hạ phẩm, một lọ Thanh Mộc Đan. Bất quá mấy thứ này cũng không thể thỏa mãn hắn, bởi vậy, hắn thường đi làm một ít nhiệm vụ môn phái đổi lấy điểm cống hiến, để có thể lấy được kiếm quyết cao cấp hơn.

Nơi Quân Duệ Ngôn đang ở hiện tại chính là nơi ở trước kia của nghĩa phụ hắn, linh khí ở đây bình thường, nên khi nghĩa phụ của hắn chết môn phái cũng không thu hồi lại. Ở nơi này cũng có chỗ tốt chính là có một cái sân rất lớn, trừ bỏ mấy gian phòng ở, trong viện còn có một rừng trúc lớn cùng một cái hồ nước nhỏ.

Trung tâm hồ nước là một thanh tuyền, nước suối trong suốt thấy đáy, bên trong còn có thể thấy cá đang bơi lộn.

“Uông!” Chu Lỗi vừa thấy hồ nước kia liền hưng phấn, là huấn luyện viên thể hình, bơi lội hạng mục mà hắn làm tốt nhất, ở hiện đại, cơ hồ mỗi ngày hắn đều phải ở bể bơi phòng tập thể hình bơi vài vòng, lúc trước khi còn ở Kỳ Vân sơn mạch chỉ cần có cơ hội hắn đều ngâm mình ở dòng suối bên trong rừng.

Nhảy nhót chạy vài bước, Chu Lỗi phi thân một cái nhảy vào ao nước, bùm một tiếng bọt nước văng khắp nơi, mấy con cá nhỏ trong hồ cả kinh bơi tản ra tứ phía.

“Gâu gâu!”, oa ha ha ha! Quá sung sướng!, Chu Lỗi mới vừa tiến vào hồ nước, chỉ mới vui vẻ được một lúc thì….

Ục…ục…Ục…ục

Quân Duệ Ngôn: …

Chu Lỗi, “Uông. Ục ục. Uông.”, cứu. Cứu mạng!! QAQ.

Quân Duệ Ngôn một đầu hắc tuyến nhìn linh thú của mình đột nhiên nhảy vào trong ao, rồi lại đột nhiên trầm xuống...

Đây là luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát sao?.

.

Bùm một tiếng nhảy xuống, may mắn là hồ nước này trong suốt thấy đáy vì vậy Quân Duệ Ngôn rất dễ dàng đem Chu Lỗi vớt lên.

.

“Uông. Khụ khụ. Uông!” Quân Duệ Ngôn đem Chu Lỗi người ướt đẫm đặt trên mặt đất, lại dùng sức đè xuống bụng hắn. Chu Lỗi thảm hề hề kêu vài tiếng, nước mắt đều rớt ra rồi.

.

“Ngươi thật ngu ngốc! Ta chưa từng thấy con chó nào ngốc như ngươi! Chó sẽ bơi lội sao? Ngươi không bơi lội còn nhảy xuống làm gì?” Quân Duệ Ngôn bất đắc dĩ vuốt lông cho Chu Lỗi, nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của nó, liền đau lòng.

.

“Uông!”, ca sẽ bơi!, Chu Lỗi nằm trên mặt đất phản bác nói.

.

“Bơi? Vậy là ai suýt chút nữa bị chết đuối?” Quân Duệ Ngôn chất vấn hỏi.

.

“Uông!”, ca sẽ bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch, nhưng ca sẽ không bơi kiểu chó a!! QAQ, Chu Lỗi vẻ mặt ủy khuất.

.

“ n?” Quân Duệ Ngôn đối với ý tứ Chu Lỗi truyền đạt có chút không rõ, bất quá mơ hồ có thể đoán được, đối phương tựa hồ đang nói là không bơi.

.

Đối với linh thú của mình quả thực là hoàn toàn bất đắc dĩ, Quân Duệ Ngôn oán hận ở trên đầu hắn lại xoa nhẹ vài cái, sau đó thong thả ung dung trở về phòng.

.

“Gâu gâu!” Chu Lỗi hướng về phía Quân Duệ Ngôn sủa lớn, ca đều thiếu chút nữa bị chết đuối, ngươi cư nhiên còn không tha chó ‘kiểu tóc’ của ca!!.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Quân Duệ Ngôn khoanh chân ngồi trong tĩnh thất đả tọa, Chu Lỗi không có việc gì làm thực nhàm chán, dứt khoát cũng chạy đến bên ngoài ngắm trăng tu luyện.

.

Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng tốt, Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển cũng thế, tóm lại là cùng ánh trăng có quan hệ, trong đầu Chu Lỗi cũng xuất hiện một ít phương pháp tu luyện của linh thú. Những thứ phức tạp hắn xem không hiểu, chỉ có cái đơn giản nhất đó là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

.

Ngồi xổm bên cạnh hồ nước, Chu Lỗi ngửa mặt lên trời ngắm nguyệt, mỗi một hô hấp, ánh trăng nhàn nhạt bắt đầu dần dần ngưng tụ, một sợi ánh sắng màu trắng chiếu lên ấn ký màu đỏ như lửa ở trán hắn.

.

Một dòng nước ấm áp chảy dọc theo kinh mạch, Chu Lỗi thoải mái toàn thân thả lỏng, thiếu chút nữa đã ngủ.

.

Sát! Tu luyện nguyên lai lại thoải mái như vậy!!.

.

Chu Lỗi cảm khái vạn phần, dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể hắn du tẩu một vòng, sau đó lại chảy vào đan điền hội tụ ở nội đan của hắn.

Ta sát! Nội đan bị thương một chút phản ứng đều không có? Phía trên nội đan có một vết rạn nứt rõ ràng như thế mà không có ý tứ muốn khôi phục sao?.

.

Ách. Cũng không hẳn. Chu Lỗi dùng thần thức cẩn thận quan sát nội đan của mình một chút, thì phát hiện, cái khe kia cũng không phải hoàn toàn không khôi phục, mà là khôi phục quá ít, nếu không để ý căn bản nhìn không ra.

.

QAQ.

.

Khó trách linh thú tu luyện lại khó khăn như vậy, thì ra yêu lực hấp thu được khi tu luyện lại rất ít, chiếu theo tốc độ hiện tại, khi nào ca mới có thể khôi phục lại bản thể của Khiếu Nguyệt Thiên Lang a!!.

.

Chu Lỗi buồn bực, hắn ngẩng đầu lên một góc 45 độ nhìn lên bầu trời, cách mạng chưa thành công, thần khuyển vẫn cần phải nỗ lực, vì để nội đan của mình không bị đào đi, hắn phải tu luyện nhanh lên mới được a!,,з” ∠.

.

Vẫn cho rằng Quân Duệ Ngôn giữ hắn lại là đánh chủ ý lên nội đan của mình, Chu Lỗi lập tức cảm giác áp lực rất lớn.

.

Tập trung tinh thần hấp thu trong linh khí nhật nguyệt trong chốc lát, bất quá Chu Lỗi không phải người có thể yên tĩnh tu luyện một chỗ. Hơn nữa hắn vừa tới Tu chân giới, đã chính mắt xem được cảnh lần đầu tiên gặp mặt của nam nữ chính, khó tránh khỏi trong lòng hưng phấn.

.

Ở trong sân chạy vài vòng, nội tâm vẫn không bình tĩnh được, Chu Lỗi dứt khoát quỳ rạp nằm trên mặt đất, làm toàn thân đều đắm chìm dưới ánh trăng, nói đơn giản chính là phơi lông.

.

Hô. Từ trong mũi phun ra hai đạo khí thô, Chu Lỗi dưới ánh trăng an tĩnh trong lòng có chút phiền muộn.

.

Hắn ở hiện đại tuy rằng không thân nhân gì, nhưng vẫn còn có viện trưởng cô nhi viện cùng với vài người bạn tốt, hiện tại không hiểu tại sao hắn lại xuyên vào cuốn sách này, cũng không biết thân thể bên ngoài của hắn ra sao.

.

Thông thường trong các tiểu thuyết, khi nam chính xuyên qua thì thân thể bên ngoài đều chết đi, không biết mình như thế nào? Là đang ngủ trên giường rồi chết không rõ nguyên do sao?

.

Ai .

.

Từ người biến thành cẩu, biến hóa này thật sự có điểm lớn, chiếu theo sự phát triển thì đây không phải thoái hóa sao?? Chu Lỗi ma pháp sư* chỉ sợ cũng muốn tiến hóa thành Ma Đạo Sư.

*Ma pháp sư : cái này là châm biếm FA, xử nam. (dùng tay bắn phép thuật :))

Ma đạo sư: tui cũng không biếi :)) nhưng tui nghĩ chắc là cũng kiểu FA, xử nam á. Do bên này là tu chân nên từ pháp sư chuyển thành đạo sư á mà.

Nima nhưng ai sẽ cùng một con cẩu yêu đương a!.

.

Tìm người? Người ta xác định là sẽ không thể tiếp thu, tìm cẩu? Ngọa tào, Chu Lỗi hắn cũng tự nhận kham không nổi a! Nhân thú gì đó khẩu vị cũng quá nặng rồi!!. (hihi :)))

.

Trong tiểu thuyết, yêu thú muốn hóa hình đều phải mất mấy trăm năm, thân phận Ma Đạo Sư này, Chu Lỗi sợ là thoát không được QAQ, ông trời ngươi quá lãnh khốc vô tình, vô cớ gây rối rồi đó!.

.

Tính tính! Thôi thì tới đâu hay tới đó, không chết chính là chuyện tốt, dù sao yêu thú sớm hay muộn cũng sẽ có ngày được hóa hình, cũng coi như là có cái để hy vọng. ╮, ╯▽╰, ╭.

.

Thần kinh thô chính là Thần kinh thô, cái loại cảm xúc bi xuân thương thu này căn bản không chiếm của hắn quá nhiều thời gian. Ưu điểm lớn nhất của Chu Lỗi chính là thích ứng tính nhanh với mọi tình huống, cho dù là từ người biến thành một con chó, hắn cũng có thể kiên cường sống sót!. Quá lạc quan ╮( ̄▽ ̄")╭

.

Lười nhác ngáp một cái, Chu Lỗi nhìn ánh đèn trong tĩnh thất, đánh giá Quân Duệ Ngôn có vẻ cả đêm đều chưa xong. Không ai bồi hắn nói chuyện phiếm, hắn lại không muốn tu luyện, chán chết a, hắn dứt khoát đem thần thức của mình tham nhập vào thức hải, vẫn là tiếp tục nghiên cứu thân thể của mình cùng thân thể của Khiếu Nguyệt Thiên Lang đi.

.

Lại lần nữa tiến vào không gian thức hải của mình, nơi này vẫn trống vắng như cũ, trừ bỏ trên bầu trời có khối băng tinh thật lớn nổi lơ lửng, thân thể cự lang cùng với viên tiểu cầu vui sướng bay tới bay lui, thì nơi này vẫn là một mảnh hoang vu.

.

Bay quanh băng tinh vài vòng, Chu Lỗi sẽ không chịu ngược mà đi phá khối băng tinh kia, đó không phải là thứ mà hắn có thể phá được, hắn chỉ có thể mong đợi về sau khi mạnh lên có thể từ từ phá bỏ băng tinh lấy lại thân thể của mình.

.

Nhìn về phía cư lang đang lơ lửng bên cạnh băng tinh, Chu Lỗi tiến lên sờ sờ, cự lang thân thể vẫn ấm áp, phảng phất giống như còn sống. Nội tâm Chu Lỗi đối với cự lang này vẫn có chút sợ hãi, rốt cuộc thì hắn đã chiếm cứ thân thể của người ta, vạn nhất cự lang tỉnh lại sau đó đá hắn ra ngoài, như vậy sợ là hắn khóc cũng không có chỗ để khóc.

.

Nghiên cứu xong cự lang cùng băng tinh, hắn đem lực chú ý chuyển đến viên tiểu cầu vui sướng bay tới bay lui kia.

.

Tiểu cầu vẫn là bộ dáng xám xịt như cũ, không có chút thu hút nào, bất quá mỗi lần nhìn nó, Chu Lỗi đều có một loại xúc động rất kỳ quái, muốn duỗi tay đi sờ thử.

.

Oanh! .

.

Trong bất tri bất giác, hắn đã vươn tay, trong nháy mắt hắn chạm đến viên tiểu cầu, hắn chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, theo sau là một trận đầu váng mắt hoa, chờ đến khi hắn mở mắt ra, thì hắn thấy được một nơi tựa như tiên cảnh.

Bạn đang đọc Linh Thú Công Lược - Mặc Vũ Yên Dạ của Mặc Vũ Yên Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.