Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chuyện lạ Kinh Đông

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

- Chị, em chưa từng đi vào căn phòng đó.

Cô gái dưới tầng khéo léo trả lời.

Cô ta có một gương mặt như búp bê, giọng nói rất ngọt ngào, nhưng nhìn vẻ mặt Tô Ly khi nhìn cô ta, hình như có địch ý.

- Là tôi đụng vào, sao à?

Tô lão gia đi từ ngoài vào:

- Ngày nào con cũng làm mấy cái trò này trong nhà, thảo nào rước thứ bẩn thỉu về!

Nói xong lời cuối, ông ấy còn thở dài, có chút bực bội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Đúng là do con rước về nhà sao?

Câu nói của Tô Ly như có hàm ý khác.

- Con!

Tô lão gia tức giận chỉ tay vào mặt cô ấy, tôi vội vàng kéo Tô Ly vào phòng, đóng cửa lại.

Tô Ly rất tức giận, thuận tay cầm một bình gốm sứ trong phòng chuẩn bị đập, nhưng tay giơ lên lại dừng, bình tĩnh được một chút, cô ấy nhìn tôi:

- Anh về trước đi.

Tuy rằng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng thấy tình trạng gia đình cô ấy căng thẳng, tôi cũng chỉ đành gật đầu.

Tóm lại chuyện về khách sạn tôi đã nắm được, nhưng đám người mặc đồ đen trong miệng Tô Ly, đến giờ đã trôi qua sáu mươi năm, những người đó còn sống không?

Về đến nhà tôi lấy quyển chuyện lạ Kinh Đông cất dưới đáy tủ ra xem, sau khi bắt đầu công việc làm video, tôi mua rất nhiều sách, không chỉ liên quan đến trong nước, còn có nước ngoài.

Tô Ly nói câu thần chú bọn họ niệm là tiếng Nhật, vậy thì những người đó rất có khả năng là người Hokkaido, tôi nhớ mang máng hồi trước tôi từng đọc qua câu chuyện giông giống vậy, nói về mượn hồn tục mệnh. ( mượn hồn tiếp tục duy trì mạng sống.)

Chuyện lạ Kinh Đông tổng cộng có hơn một nghìn trang, tôi lật xem ba tiếng mới tìm được đoạn văn năm đó đọc qua.

Từ năm 1883 đã có ghi chép về chuyện tương tự, cũng là chọn một người thích hợp, phương pháp tế phệ cũng giống thế, mục đích là dùng linh hồn của những người kia, tiếp tục kéo dài mạng sống cho một người đang nguy kịch khác.

Nhưng cách chết trong sách và cách chết của Thu Nguyễn Nguyễn vẫn có chút khang khác, trong sách nói linh hồn người bị lựa chọn sẽ nhập vào thân thể của người kia, nhưng linh hồn của Thu Nguyễn Nguyễn rõ ràng không bị đoạt đi.

Đúng lúc tôi đang chăm chú trên những trang sách, điện thoại trong túi chợt reo lên, là ông chú Lý gọi.

Ấn nghe, tôi còn chưa kịp mở miệng, ông chú Lý đã nói trước:

- Chuyện thằng Triệu Nghị tìm cháu giúp đỡ đã làm xong chưa? Xong rồi cũng chẳng gọi cho tôi, thằng ranh này thế là không được nhá.

- Chú, thật xin lỗi, cháu…. Cháu lại dính vào chuyện phiền phức rồi, cho nên không có thời gian nói với chú.

Tôi thở dài.

- Sao đấy, cháu gặp ma rồi à?

- Vâng.

Thế là tôi kể lại những chuyện sau khi tìm thấy hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn cho ông chú Lý nghe, ông chú Lý như đã sớm dự liệu, bảo tôi đi tới đồn Đông An tìm ông ấy.

Đồn Đông An không phải chính là đồn cảnh sát đó sao? nghi hoặc một hồi tôi vẫn không hiểu, khép trang sách lại, dọn dẹp qua loa liền ra ngoài, bắt xe đi đến đồn Đông An.

Ông chú Lý đến sớm hơn tôi hai phút, ông ấy giơ tay lên vẫy vẫy tôi. lần đầu tôi thấy ông ấy chịu đeo khẩu trang, còn mặc rất ấm áp.

- Chú.

Tôi đi tới.

Một anh cảnh sát bước từ trong đồn Đông An ra, anh ta sờ sờ túi tiền, có chút ngượng ngùng nói:

- Chú Lý, cháu đi làm không cầm theo thuốc.

Ông chú Lý cười cười, khoát tay lên bờ vai anh ta:

- Tiểu Lý à, tôi tới tìm anh có việc.

- Được luôn chú Lý ạ, chú có việc gì cứ nói, có thể giúp được cháu tuyệt đối không chối từ.

Lý cảnh quan cười đáp, liếc nhìn tôi nãy giờ vẫn đứng lặng im.

Anh ta dẫn chúng tôi đến văn phòng, ông chú Lý đi thẳng vào vấn đề, muốn xem hồ sơ ghi chép vụ án của Thu Nguyễn Nguyễn sáu mươi năm trước. nghe đến đây, nụ cười trên mặt Lý cảnh quan cứng lại, anh ta có chút nghi ngờ liếc nhìn tôi một cái, đè thấp giọng nói:

- Chú Lý, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

- Anh cứ đi tìm, có lẽ vẫn còn hồ sơ ghi chép.

Ông chú Lý không định nói cho anh ta biết, Lý cảnh quan đành phải gật gật đầu đi vào trong phòng để tài liệu.

Nửa tiếng sau, anh ta cầm một văn kiện tiến vào, ngồi trước bàn máy tính mở hồ sơ ra, ông chút Lý ngồi trên sô pha, khi những trang hồ sơ lần lượt bị lấy ra, ông ấy ném cho tôi một ánh mắt.

Tôi hiểu ý đi lên cầm lấy bộ hồ sơ, chăm chú đọc.

Trên hồ sơ ghi, Thu Nguyễn Nguyễn tử vong như thế nào, còn cả lời khai của tất cả những người có mặt tại hiện trường, tên của một người trong đó khiến tôi giật nảy mình khi lướt mắt qua, tôi gần như có thể đoán được ra sắc mặt mình trắng cỡ nào.

Vương Quân, tên của ông nội tôi cũng giống vậy.

“Trước lúc Cô Thu phát bệnh một tuần, thường xuyên tới lui một xưởng may, thời gian còn có quy luật, đại khái là bảy giờ tối đi vào, chín giờ đi ra. Trước sau một tuần cô Thu cứ lặp đi lặp lại như thế. xưởng may đó hình như cũng mới mở chưa được bao lâu, mãi chẳng thấy tuyển công nhân.”

Đây là lời Vương Quân nói.

Tôi tiếp tục đọc xuống dưới, phía dưới có một tấm ảnh trắng đen chụp xưởng may, bên trong trống không chẳng có gì.

- Nghe nói xưởng may là để che mắt.

Khi tôi đọc xong, Lý cảnh quan liền nói một câu.

- Vương Quân này là người thế nào?

Tôi ngẩng đầu hỏi hắn.

- Hình như là xem sinh thần bát tự cho người ta.

Lý cảnh quan trả lời.

Quả nhiên là ông nội! nhưng ông nội tôi đã qua đời được mấy năm rồi.

Tôi nhớ trước lúc ông mất, đã nắm chặt tay tôi dặn dò một chuyện, nhưng sau đó tôi ốm một trận rất nặng, vậy là cũng quên mất luôn.

Xem tiếp, không còn gì hữu ích, thảo nào vụ án này đến bây giờ cũng chưa phá được. chỉ dựa vào mấy tin tức ít ỏi này, căn bản không thể bắt tay đi điều tra.

- Chú Lý, chú muốn lật lại vụ án này sao?

Lý cảnh quan hỏi ông chú Lý.

Ông chú Lý ngồi trên ghế sô pha nhâm nhi điếu thuốc, nghe vậy khẽ ‘a’ một tiếng, nghiêng đầu nhìn hai chúng tôi:

- Tôi nào có rảnh, là thằng bé này muốn điều tra.

Lý cảnh quan nghe vậy bắn tầm mắt lên người tôi:

- Vụ án này tôi từng tìm hiểu, nếu cậu có gì không biết, có thể hỏi tôi.

- Vụ cháy khách sạn Long Vực sáu mươi năm trước có bản ghi chép không?

- Cái này không có, vụ cháy khách sạn Long Vực tôi có nghe nói qua, nhưng tất cả mọi người đều nói là ngoài ý muốn.

Lý cảnh quan trả lời tôi.

Tôi gật đầu, ông chú Lý đứng dậy đi đến cạnh tôi, ông ấy liếc nhìn hồ sơ trên bàn:

- Xem xong rồi?

- Vâng, xem xong rồi.

- Phát hiện cái gì không?

- Cháu cảm thấy xưởng may có lẽ có chút liên quan đến cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn.

Ông chú Lý vứt đầu thuốc lá xuống đất, dùng chân giẫm lên, tiện tay nhấc bộ hồ sơ trên bàn lên xem lướt qua:

- Vương Quân, cháu cũng họ Vương, khà, nhiều lời khai như vậy, cũng chỉ có mỗi hắn nói thật.

Câu nói này của ông chú Lý đã dọa tôi và Lý cảnh quan khiếp vía:

- Chú, ý của chú là?

- Ý trong câu đã rõ rồi, trong số nhiều người như thế, chỉ có Vương Quân nói thật, tất cả những người khác đều nói hươu nói vượn.

Đặt hồ sơ xuống bàn, ông chú Lý xoay người đi ra ngoài.

Đã không còn tin tức gì để tìm hiểu nữa, tôi cũng đuổi theo sau ông ấy.

- Chú, vì sao chú nhìn được ra lời khai của nhũng người kia đều là nói dối?

Tôi hỏi.

- Còn chưa rõ ràng sao? câu mở đầu không liên quan đến câu kết thúc.

Ông chú Lý thờ ơ đáp lời, ngừng một lát ông ấy lại nói:

- Nhưng coi như cháu nói đúng rồi, cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn có liên quan rất lớn với xưởng may.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.