Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

túi đỏ trong thang máy

Phiên bản Dịch · 1961 chữ

Biết được từ trong miệng fans, người bị hại, tự sát, hay là chết ngoài ý muốn, thì đều không được coi là quỷ chính thức.

Chỗ bọn họ gọi là oan hồn, bởi vì những người này dương thọ chưa tận đã chết. thì không thể xếp vào ‘loài quỷ’.

Người tự sát và chết ngoài ý muốn, phải chờ đến ngày dương thọ cạn, mới có thể thoát khỏi thân phận oan hồn. còn người bị sát hại, thì phải tìm thấy người sát hại mình báo thù, hoặc mượn tay người khác đi báo thù, thì mới được.

Quỷ chính thức rất lợi hại, bọn họ đều rất ít lui tới nhân gian.

Cho nên chỉ có thể thông qua một ứng dụng, để tìm hiểu về những câu chuyện xảy ra ở nhân gian, mượn cái đó giết thời gian nhàm chán.

Các fan đều mong muốn tôi hãy đi điều tra vụ án nữ thi trong khe tường, bản thân tôi cũng hơi muốn biết câu chuyện phía sau.

Vừa hay địa điểm xảy ra vụ án là một thị trấn nhỏ trong Cáp Nhĩ Đinh, đi xe hai tiếng là đến.

Hai hôm nay tâm trạng của các fan đều cực kỳ tốt, phòng livestream được donate liên tục không ngừng, mới quay lại được ba ngày, lợi nhuận thu vào đã có năm nghìn tệ.

Nếu muốn đi tra án, vậy nhất định phải có chút tiền.

Tòa chung cư Mân Đông tôi không dám tới nữa, với lại, tôi muốn đợi trong app có đủ một vạn tệ tiền lợi nhuận mới đi rút.

Vì thế, tôi vay La Thần ba nghìn tệ.

La Thần là anh em tốt của tôi, con người anh ta có chút thần bí, thường xuyên làm những chuyện không đứng đắn đàng hoàng, tôi rất khó gặp được anh ta, nhưng chỉ cần tôi có việc, anh ta luôn là người đầu tiên đứng ra hỗ trợ.

Có tiền, tôi cầm theo máy ảnh, đeo ba lô lên vai, ngồi xe đến huyện Trầm Châu.

Dọc đường khá thuận lợi, tới huyện Trầm Châu, tôi đi đến khách sạn tối qua đã đặt trước trên mạng, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, buổi chiều đi đến trung tâm thương mại xảy ra vụ án xem qua.

Nhưng không ngờ, trung tâm thương mại ba năm trước, nay đã biến thành chợ hải sản, bên trong vừa bẩn vừa hôi, đèn đuốc tối tăm, rất nhiều người đều bán hải sản từ sáng sớm, đến lúc chạng vạng tối đã thu dọn về nhà.

Tôi cố nín thở đi quanh trung tâm một vòng, cuối cùng vì muốn hỏi thăm chút tin tức, đành mua cân rưỡi cua ươn của một bà thím.

- Hình như hai năm trước, nghe nói có chuyện ma quái xảy ra ở đây, cho nên trung tâm thương mại này mới không mở nữa, cuối cùng trở thành nơi tụ tập buôn bán hải sản.

Bà thím vừa giúp tôi cân, vừa trả lời câu hỏi của tôi.

- Tổng cộng 78 tệ, lấy cháu 75 thôi.

Tôi móc tiền ra trả:

- Vì sao có chuyện ma quỷ lộng hành ạ??

- Cái này tôi không rõ lắm, hình như là năm 2017 có người phát hiện thi thể của một cô gái, nghe nói đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. haizz. . . . .

Bà thím nói xong xua xua tay:

- Mấy lời này vẫn là không nói thì hơn, chỗ này khá quái gở.

Tôi nhìn lướt qua xung quanh.

Tầng hai ba bốn của trung tâm đều trong trạng thái hoang phế, thang cuốn han rỉ thành màu vàng đã bị dính băng keo chặn lại, có điều thang máy xuống tầng âm 1 hình như chưa bị chặn, chỉ là không được vận hành.

Rõ ràng đang buổi chiều, sắc trời không có tuyết rơi cực kỳ sáng sủa, nhưng bên trong trung tâm thương mại lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt u ám, nắng cũng không thể chiếu vào.

Thấy ánh mắt của tôi nhìn xuống thang máy đi xuống dưới, bà thím nói một câu:

- Bên dưới là bãi đỗ xe, có vài ngư dân ven biển lái xe đến đây, bên ngoài không thể đỗ, cho nên đã xé giấy niêm phong đi.

- Không phải nói nơi này khá bất thường sao? còn dám động vào giấy niêm phong à.

Tôi nhận lấy tiền thối lại, tiếp tục hỏi dò.

- Vì cuộc sống mưu sinh mà thôi, nhưng mà cháu bé, thím khuyên cháu đừng nên hỏi quá nhiều, cẩn thận gặp phải thứ không sạch sẽ.

Nói lời cảm ơn bà thím, tôi xách theo cua ra khỏi trung tâm, tiện tay tặng túi cua cho một người phụ nữ.

Hướng đông trung tâm có một lối đi dốc xuống đi được vào bãi đỗ xe tầng âm một, tôi đi men theo đường dốc xuống dưới, đập vào mặt là một mùi tanh tưởi khiến tôi thiếu chút nữa ói mửa.

Tầng âm một còn bẩn hơn tầng một, góc tường đều là cá chết tôm ươn, cho dù đang là mùa đông, thời gian lâu rồi vẫn tản ra mùi khó ngửi.

Mà xe đỗ bên dưới cũng chỉ có xe ba bánh chuyên chở hàng, đỗ bừa bãi không chút trật tự.

Ga ra này rất lớn, đằng trước vừa bừa bộn vừa hôi thối, nhưng càng đi vào trong thì càng sạch sẽ, giống như ngày nào cũng có người quét dọn.

Nhìn đến đây tôi nhấc máy ảnh lên chụp vài tấm, lúc chờ ảnh được rửa, điện thoại trong túi bỗng reo lên.

- Vương Cảnh, anh đi đâu rồi?

Là Tô Ly.

- Huyện Trầm Châu.

Tôi vừa xem ảnh vừa trả lời.

- Tôi đi tìm anh.

Không hỏi tôi đến đây làm gì, mà chỉ nói sẽ đến tìm, rồi tắt máy luôn, Tô Ly này thật có cá tính.

Tôi đút máy ảnh vào túi, những tấm ảnh chụp không có vấn đề gì. nhưng ngay khi tôi chuẩn bị xoay người rời đi, cửa thang máy sau lưng đột nhiên chậm rãi mở ra.

Tinh~

Ga ra tối tăm, ngọn đèn vàng mờ nhạt trong thang máy chói mắt lạ thường, nhưng trong thang máy không có một ai, cửa sao mở được ra?

Tôi cầm máy ảnh lên chụp vào thang máy, sau khi tôi chụp xong, cửa thang máy đóng lại, lúc ảnh trượt ra, tôi nhìn thấy có một người đàn ông đứng trong thang máy, cạnh chân còn đặt một cái túi ni lông màu đỏ.

Tôi chạy nhanh lên điên cuồng ấn vào nút thang máy, nhưng thang máy đã bị hỏng rồi, ấn vào nút cũng không sáng đèn.

- Ai đang ở đó?

Phía sau vang lên một tiếng quát lớn, tôi xoay người nhìn thấy một gã đàn ông mặc đồ bảo vệ, tay cầm đèn pin soi vào người tôi đi tới.

Tôi vội vã giơ cao hai tay, ngoan ngoãn hô một tiếng chú bảo vệ.

- Cậu đừng gọi tôi như vậy, nói không chừng cậu còn lớn tuổi hơn tôi.

Nói xong hắn chạy tới trước mặt tôi, dùng đèn pin soi lên chiếc máy ảnh trên cổ tôi:

- Làm gì đó? đến đây làm gì?

- Tôi chỉ đi lung tung thôi.

- Đi lung tung mà đến nơi này à? Có biết chỗ này nguy hiểm lắm không, mau ra ngoài đi, về sau đừng đến đây nữa.

Bảo vệ nhét đèn pin vào bên hông, tôi nhân cơ hội hỏi:

- Anh, anh nói chỗ này rất nguy hiểm, vì sao lại nguy hiểm thế?

Nói xong tôi còn móc thuốc lá ra, đưa cho hắn một điếu.

Quả nhiên giữa đàn ông với nhau dùng thuốc là dễ nói chuyện, thấy tôi như vậy bảo vệ ngoài cười nhưng trong không cười, ngậm điếu thuốc lên rít một hơi:

- Người nơi khác à?

- Vâng, hôm nay vừa đến, xem bản đồ thấy chỉ bên này có một tòa trung tâm thương mại, không ngờ đến nơi thì lại thành ra chợ bán hải sản.

Tôi nói.

- Cậu là phóng viên đúng không? hai năm nay đã có không dưới mười thằng phóng viên đến đây rồi, đều muốn mượn sự việc diễn ra ở trung tâm thương mại Hoa Duyệt này đăng thành tin hot.

Bảo vệ chỉ liếc qua là nhìn thấu tôi đang nói dối:

- Khuyên cậu vẫn nên thông minh chút, có những chuyện, không phải viết vài bài báo là có thể giải quyết.

- Dạ hiểu, cảm ơn anh đã nhắc nhở.

- Được rồi, mau đi lên đi, vừa nãy ở bên ngoài tôi đã theo dõi cậu hồi lâu rồi, không ngờ chỉ mới đi nhà xí một tý, cậu đã lẻn được vào trong rồi.

Nói xong bảo vệ xoay người đi ra ngoài, tôi quay đầu nhìn thang máy phía sau, rồi đuổi theo.

Trở lại khách sạn tôi dán tấm ảnh lên tường, cẩn thận nhìn gã đàn ông bên trong.

Vì ngược sáng, tôi không nhìn thấy trông hắn như thế nào, nhưng tôi chắc chắn, đây có lẽ chính là hung thủ giết người vất xác năm đó.

Nhưng bên trong thang máy thường có camera, vì sao lúc trước cảnh sát không xem camera để tìm gã đàn ông khả nghi?

Lúc đang tập trung suy nghĩ, chuông di động tôi reo lên.

Tô Ly nói cô ấy đến rồi, hỏi tôi ở đâu, tôi gửi địa chỉ hiện tại của mình qua WECHAT cho cô ấy, hai mươi phút sau cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.

- Tôi xem lịch sử tìm kiếm trong máy tính của anh, anh đến tra án hả?

Vào cửa ném ba lô lên ghế, Tô Ly hỏi thẳng vào vấn đề.

- Vì sao cô vào nhà tôi?

- Từ ngày đầu tiên dọn vào nhà anh ở tôi đã đi đánh thêm một cái chìa khóa rồi, huyện Trầm Châu cách nội thành không gần, anh nghĩ thế nào đấy?

Cô ấy ngồi xuống ghế, nhìn tôi.

- Cô đến tìm tôi chính vì hỏi cái này ?

Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cô ấy.

- Tốt xấu gì tôi cũng là trợ lý bé nhỏ của anh, tuy rằng chúng ta vì chút chuyện nhỏ mà khó chịu với nhau, nhưng tôi không để bụng.

Cô ấy ngả ngớn rướn mày, mở ba lô lấy ra hai cốc trà sữa:

- Của nhà MIRO đó, đắt xắt ra miếng.

Nhìn được ra Tô Ly cố ý muốn làm hòa với tôi, tôi cũng không phải thứ đàn ông nhỏ mọn.

- Nếu cô đã xem qua lịch sử tìm kiếm của tôi, hẳn là biết tôi đang điều tra việc gì?

Cô ấy gật đầu, mắt nhìn lên tấm ảnh trên tường:

- Tấm ảnh này anh chụp hồi nào?

- Hai năm trước, trung tâm thương mại đã biến thành chợ hải sản rồi.

Tôi giơ tay lấy tấm ảnh xuống, kể lại chuyện tôi xuống dưới gara, và nói với cô ấy phân tích của mình.

- Vậy thì người mở trung tâm thương mại này, chắc là lỗ vốn nhiều lắm?

Tô Ly nói nhỏ một câu.

- Tôi cảm thấy tôi phải đi lên tầng xem, trên tầng nói không chừng có thể phát hiện ra chút manh mối.

Tôi lại cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay, cứ có cảm giác có chỗ nào không thích hợp.

Tuy nói ngược sáng không nhìn rõ mặt gã đàn ông, nhưng tôi cứ cảm thấy hắn đang nhìn mình.

Tô Ly đồng tình:

- Tối nay cùng nhau đi xem nhé?

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.