Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

một streamer khác

Phiên bản Dịch · 1493 chữ

Dưới sông, vài chục nhân viên cảnh sát và tình nguyện viên đang ngồi trên thuyền trục vớt, người đến xem hết lượt này đến lượt khác.

Tôi muốn đi hỗ trợ, nhưng cảnh sát không cho.

Cứ như vậy tôi chỉ có thể đứng ở bờ sông lo lắng suông chờ tin tức.

Trời lạnh như thế, thời gian trôi qua lâu vậy rồi, Tô Ly, cô ấy…..

Tôi có cảm giác lồng ngực tưng tức đến phát sợ, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, hy vọng cuối cùng tôi đang ôm lấy cũng càng lúc càng xa vời, nếu máy ảnh vẫn còn thì tốt…

Nghĩ đến máy ảnh, tôi lấy di động ra bấm vào kênh livestream.

Hôm nay trong nhóm im lặng lạ thường, cũng không có ai hỏi tôi sau khi rời khỏi tiệm cơm đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nhập vào khung chat rất nhiều chữ, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn không gửi đi.

Tôi là một streamer, cho dù fans trong nhóm không phải người, tôi cũng không được phép lan tỏa năng lực tiêu cực đến mọi người.

- Vương Cảnh.

Sau lưng vang lên một tiếng nói quen thuộc, tôi sợ hãi giật mình quay đầu, thấy Tô Ly đang đứng thẳng phía sau, nghiêng đầu vẻ mặt hồn nhiên nhìn tôi:

- Anh đang lo lắng cho tôi à?

Cô ấy mặc một chiếc áo dạ màu nâu, chiếc váy bút chì bó sát ôm trọn đôi chân dài hoàn mỹ , cho dù mặc khá dày, nhưng thân cao một mét sáu tám vẫn khiến cô ấy trông cực kỳ thon thả.

Tôi vội vàng đứng lên, nhắm mắt phải lại nhìn, có thể nhìn thấy!

- Cô?!

Tôi vô cùng kinh ngạc kích động, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì.

Tô Ly bật cười, giơ tay lên che mũi:

- Trông anh bị dọa sợ kìa, người rơi xuống không phải là tôi.

Tôi ngẩn người:

- Nhưng chiếc xe kia…

- Nó tự làm tự chịu.

Nụ cười của Tô Ly tắt ngúm, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.

Lúc này tôi mới biết người rơi xuống sống Hoàng Giang là em gái cùng cha khác mẹ của Tô Ly.

Trong quán lẩu, nồi lẩu bốc khói nghi ngút, hôm nay Tô Ly vui vẻ lạ thường, cô ấy gọi rất nhiều món, còn mở hai chai rượu vang hảo hạng.

Nhưng tôi lại ăn không nổi, cũng không phải vì thương em gái cô ấy, mà là vì Thu Nguyễn Nguyễn đang lạnh lùng đứng ngoài cửa sổ quán lẩu vô cảm nhìn tôi.

Buổi sáng tôi nói sẽ mang hương về cho cô ấy, nhưng bởi vì chuyện của Tô Ly, tôi lại quên đi mất.

- Vương Cảnh anh nghĩ gì đó? hiếm khi được ăn ngon còn miễn phí, sao anh không ăn nhiều một chút?

Tô Ly gắp một miếng thịt đưa lên miệng thổi, hỏi tôi.

- À à, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, cô cứ ăn đi.

Tôi lấy một cái cớ đi ra khỏi quán lẩu, Thu Nguyễn Nguyễn cũng đi theo.

Lúc thấy cô ấy, tôi chỉ còn thiếu nước quỳ xuống:

- Thu tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không cố ý không mua đồ về cho cô.

Hai tay tôi chấp lại, thỉnh cầu cô ấy tha thứ.

Thu Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nhìn tôi, trên người cô ấy ngoài lạnh lẽo vô cảm ra, tôi không nhìn thấy cảm xúc khác.

- Anh thích cô ta?

Im lặng một lúc lâu, cô ấy lạnh giọng hỏi.

- Không có.

Tôi lắc đầu giải thích:

- Chẳng qua tôi với cô ấy đã quen nhau khá lâu, cũng giúp đỡ tôi nhiều, thân là bạn bè, nếu cô ấy gặp chuyện không may, tôi cũng khá buồn.

Tôi thành thật trả lời, nhưng nói xong, lại cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Nghe thấy tôi trả lời, khí lạnh tản ra trên người Thu Nguyễn Nguyễn giảm đi khá nhiều, cô ấy nói:

- Tôi đói bụng.

- Vậy tôi đi mua đồ ăn cho cô.

Tôi trả lời theo phản ứng bản năng.

- Ừ.

Lần này tôi không dám nuốt lời nữa.

Phóng như bay đến tiệm vàng mã, trên đường tôi nhắn WECHAT cho Tô Ly, nói có việc về nhà trước, không ăn lẩu nữa, sau đó đến tiệm vàng mã, mua rất nhiều hương và tiền vàng.

Thu Nguyễn Nguyễn bảo tôi mang những cái này đến nhà ma đốt cho cô ấy, tôi làm theo.

Lúc đi ngang qua tiệm ảnh, tôi thấy đôi vợ chồng chủ tiệm đang chụp ảnh cho người ta.

Nhìn chiếc máy ảnh trong tay bọn họ, tôi nghĩ ngày mai nhất định phải báo cảnh sát, đến huyện Trầm Châu lấy lại máy ảnh của ông chú Lý!

Đứng ngoài cổng sắt nhà ma, tôi phát hiện bên trong có đèn đuốc sáng trưng, trong sân còn có một cô gái mặc trang phục người hầu đang quét tuyết.

Xảy ra chuyện gì vậy? tôi nhắm mắt phải lại nhìn, mắt trái thấy nhà ma vẫn giống như cũ, âm u tối tăm, đừng nói là đèn sáng trưng, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.

Lại mở mắt phải ra, chỉ thấy người hầu đang quét tuyết vừa rồi nhanh như chớp đã phóng đại ngay trước mắt tôi, dọa tôi thiếu chút nữa ngã bật ra sau.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?

Cô ta nhìn tôi hỏi.

Tôi định xoay người chạy, Thu Nguyễn Nguyễn lại xuất hiện phía sau chặn đường tôi.

- Anh đốt việc của anh, không cần quan tâm cô ta.

- Được… được.

Tôi run run ngồi xổm xuống, lấy hương và tiền vàng trong túi bóng màu đen ra, bắt đầu châm lửa đốt cách cửa sắt biệt thự khoảng một mét.

Người hầu đứng sau cửa sắt lúc nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, cực kỳ hoảng sợ, lửa càng bùng lên to, cô ta tự nhiên cũng bị bốc cháy, những thân ảnh khác trong sân cũng bị đốt, tiền vàng biến thành tro tàn, bọn họ hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

- Ợ.

Thu Nguyễn Nguyễn ăn no ợ một tiếng, gương mặt lạnh lùng sau khi ăn no cũng trở nên nhu hòa, cô ấy vừa lòng cười híp mắt lại:

- Cảm ơn.

Nói xong, thân thể cô ấy đi xuyên qua cửa sắt tiến và biệt thự.

Tôi khẽ thở phào, dọn sạch tro dưới đất, xách túi rác xoay người rời khỏi con phố này.

Từ giờ đến tết nguyên tiêu (rằm tháng giêng) còn vài ngày,nhưng vẫn không tranh được vé tàu hỏa về quê.

Mấy hôm nay không có việc gì, tôi cũng không muốn tìm bất cứ chuyện ma dân gian nào để làm mới video.

Ngày trước tôi rất có hứng thú, nhưng sau khi trải qua nhiều như vậy, hứng thú dần dần biến thành sợ hãi.

Mà sau khi tôi không còn làm mới video nữa, fans bắt đầu không donate cho tôi, trong nhóm ít tương tác hẳn, người theo dõi tôi ít đi hơn nửa.

Cũng may mấy fan cứng khi thấy tôi lên sóng vẫn vào xem, cây hồng nói: “chủ thớt, dạo này app có streamer mới khá hot, bắt chước phong cách các video của anh, hiện tại hắn đang phát trực tiếp đó.”

“Vậy à? Vậy khá tốt đó chứ, đã có người có thể mang đến cho mọi người càng nhiều chuyện thần bí kỳ lạ hơn rồi.” tôi giả bộ cười nói, cũng không thể nổi cáu ngay trên sóng livestream chứ?

Tuy nói trong app này đều không phải con người, nhưng tất cả bọn họ đều biến từ người mà thành, tư tưởng, sở thích vào tính tình đều không khác con người.

Có người mang đến niềm vui cho họ, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ.

Lấy cớ kết thúc, tôi tìm tên tài khoản của người này theo lời cây hồng, hắn quả nhiên đang livestream.

Ấn vào kênh của hắn, tôi thấy hắn cũng lộ mặt trên livestream giống tôi, nhưng hắn vẫn đeo một chiếc mặt nạ ‘vô diện’. bối cảnh sau lưng là một tấm vải đen.

Nội dung hắn kể toàn là những lĩnh vực tôi không biết, hơn nữa, còn rất biết cách dẫn dắt câu chuyện.

Trong phòng livestream có một vạn người dùng đang online, mấy trăm người điên cuồng tương tác, có thể nói còn hot hơn so với tôi trước kia.

Tôi lại ấn vào xem những video của hắn, phát hiện hầu hết đều được quay ở những nơi hoang tàn, bị bỏ không, vừa quay vừa kể ở đây từng xảy ra những gì.

Đúng là rất có đầu tư, nhưng bối cảnh video đầu tiên của hắn, vì sao lại quen mắt vậy nhỉ?

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.