Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

em trai tôi chết rồi

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Lần trước livestream, trừ đi tiền phần trăm cho app, có thể nhận được hơn mười vạn nhân dân tệ, thực ra Kỳ Lân Thú ngay ngày hôm qua có nhắn tin cho tôi, nói tất cả đều vì kiếm tiền, còn giả vờ xin tôi tha thứ các kiểu con đà điểu.

Nói đến chuyến tàu K140, hắn nói thực sự là cơ duyên xảo hợp nên mới biết, cũng thuận miệng kể luôn trên sóng livestream.

Tôi không thích hạng người giả nhân giả nghĩa như hắn, cũng không quan tâm hắn nói thật hay nói dối.

Tôi tiếp tục livestream, từ sau lần đó, Tiểu Bạch không còn online nữa, phòng live của tôi mỗi ngày đều dừng lại ở con số ổn định là trên một vạn người, quà tặng sau mỗi đêm cũng có thể kiếm được năm sáu nghìn.

Nhưng không biết vì sao, tôi cứ nghĩ đến Tiểu Bạch, sự thần bí của cô ấy khiến tôi thấy say mê, tôi mong mỏi một ngày cô ấy có thể xuất hiện trong phòng live của tôi, cho dù không cần tặng quà cũng được.

Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua.

Mùa đông chấm dứt, mùa xuân tiến đến, mấy hôm nay tuyết bắt đầu tan, độ ấm của thành phố Cáp Nhĩ Đinh thật sự có thể lạnh chết người.

( ý nói cái lạnh trên đó dù có nắng ông mặt trời làm tan băng tuyết, nhưng vẫn kinh khủng khiếp =))) thật ra mùa đông miền bắc TQ cũng không kinh lắm, chỉ là sinh viên nghèo khổ chỉ có tiền mua xe điện để đi, nếu rời khỏi cái lò sưởi trong nhà, thì phải sắm thêm cái chăn ‘đặc thù’ dành cho xe điện để đắp lên người khi ra đường =)))) )

Đầu tháng ba, thu nhập trên app của tôi cộng lại đã được tám mươi vạn, đúng vào lúc tôi đang kiếm được nhiều như nước chảy, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Mẹ khóc lóc thảm thương nói không lên lời, tôi không nghe rõ bà ấy đang nói gì.

Tôi bị tiếng khóc của mẹ dọa tới mức rụng rời tay chân, lòng nóng như lửa đốt:

- Mẹ sao vậy ạ? Mẹ đừng khóc, có chuyện gì mẹ nói đi.

Mẹ tôi vẫn khóc, khóc hơn mười phút sau, di động bị bố tôi giật lấy, ông ấy thở dài, giọng nói nặng nề:

- Cảnh, em trai con chết rồi.

Thót tim….

Toàn thân tôi bắt đầu lạnh toát, tôi có cảm giác cả người mình đều đã cứng đờ.

Bố tôi vẫn tiếp tục nói:

- Tối nay con về đi, tiễn em một đoạn đường.

Tôi muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thốt nên nổi một câu, tôi không khóc được, chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh.

Sau khi bố tắt điện thoại tôi mới định thần lại, việc đầu tiên làm là lên mạng đăng bài tìm xe để đặt. Từ thành phố Cáp Nhĩ Đinh đến thành phố Đại Hưng Yên, một ngàn sáu trăm kilomet, giá tiền năm vạn.

Tin này vừa đăng lên chưa đầy một phút đồng hồ, đã có một số máy lạ gọi đến:

- Chào anh Vương, xin hỏi…

- Là thật, bây giờ xuất phát.

Tôi cắt ngang lời chào của anh ta, cầm ba lô và máy tính đi xuống tầng.

Năm phút đồng hồ sau, tài xế dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến tiểu khu.

Sáu mươi vạn lợi nhuận lúc trước, tôi đã rút ra mười vạn bỏ vào thẻ ngân hàng, hiện tại vừa đúng lúc dùng đến.

Vì để tài xế yên tâm, tôi chuyển luôn cho anh ta hai vạn tiền đặt cọc, thuận lợi đến nơi mới đưa nốt số tiền còn lại. tôi cũng xóa luôn bài đăng vừa rồi.

Chiếc xe này rất bình thường, tài xế là một anh trai ba mươi tuổi, anh ta giới thiệu mình họ Hạ.

Xe lên đường cao tốc, dùng tốc độ nhanh rất phóng đi như bay, sau khi lên xe được một tiếng, tôi mới phát hiện quên không cầm máy ảnh.

Nhưng xe đã đi được hơn một trăm cây số, quay trở về lấy quá lãng phí thời gian, trong lòng tôi cũng vội vã muốn về nhà, vội vã muốn biết tất cả mọi chuyện.

Từ Cáp Nhĩ Đinh về núi Đại Hưng Yên tổng cộng hơn một ngàn sáu trăm cây số, cả quãng đường nếu đều đi trên đường cao tốc, cũng mất ba mươi mấy tiếng, đương nhiên, tôi cũng sẽ lái xe, nếu tài xế không lái được nữa tôi sẽ thay.

Tài xế nhận ra tôi rất sốt ruột, lúc dừng ở cây xăng bơm xăng, anh ta đưa cho tôi một miếng bánh bao và nước:

- Có sốt ruột cũng không được để mình đói lả.

- Cảm ơn.

Tôi nhận lấy, nhưng không muốn ăn:

- Lát nữa tôi thay anh lái, anh nghỉ ngơi đi, tôi muốn nhanh chóng trở về.

- Ừ.

Cứ như vậy hai chúng tôi luân phiên nhau cầm lái, chưa đến hai mươi tiếng sau, đã đến thành phố Đại Hưng Yên, kế tiếp là quay về thôn.

Tôi trả ba vạn còn lại cho tài xế, khi xe đi đến cách cổng thôn khoảng năm mét, tôi dừng lại.

Trong thôn sương mù dày đặc, trên cây hòe già trước cổng thôn treo một con chó mực, chó mực bị cứa cổ,máu rỏ giọt rơi tí tách xuống, rơi vào trong một cái bát trắng.

Trước bát trắng còn cắm ba nén hương chưa châm lửa.

Thôn chúng tôi không khác thôn Đào Nguyên là bao, nhưng lạc hậu hơn, những ngôi nhà trong thôn hầu như đều là nhà đất một tầng.

Đường vào thôn chỉ có một, giữa đường có một cây hòe già trăm năm.

Không nghĩ ngợi nhiều, bàn tay xách túi đựng máy tính của tôi siết chặt, bước nhanh về hướng nhà mình.

Nhà tôi trong trong ngoài ngoài đều treo vải trắng, đèn lồng màu trắng viết chữ ‘Điện’ rất to. Còn chưa vào sân, tôi đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ.

Người thân trong gia đình đều đã đến, tất cả mọi người đều mặc áo tang quỳ gối bên cạnh quan tài trong nhà chính, mấy bác gái đang đứng vòng quanh cây xoan trong sân.

Tôi đi vào trong sân, tiếng kéo cửa gỗ kèn kẹt khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Lúc thấy tôi trở về, cô đi lên trước, giúp tôi cầm đồ:

- Cảnh Nhi, con mau đi xem mẹ cháu đi, mẹ con cứ khóc như vậy mắt sẽ mù mất.

Tôi gật đầu, vội vàng đi vào trong nhà chính quỳ gối trước mặt mẹ.

Lúc quỳ xuống, nước mắt tôi không kiềm được trào ra:

- Mẹ….

Mẹ tôi run rẩy ngẩng đầu, tôi thấy mắt mẹ đỏ lòm giăng kín tơ máu:

- Cảnh Nhi à… con về rồi, Cảnh Nhi của mẹ…

Bà ấy ôm lấy tôi khóc lớn hơn, nước mắt tôi rơi lã chã.

Khóc một lúc, tôi buông mẹ ra, đứng dậy muốn đi xem em trai đang nằm trong quan dài, dì đứng dậy giữa chặt tay tôi, lắc đầu.

Tôi hít ngược nước mũi vào trong, khó hiểu nhìn dì :

- Dì, con muốn nhìn em trai mình.

- Cảnh Nhi, tốt nhất con đừng…. đừng nhìn.

Dì ấy thở dài, cụp mắt xuống.

- Không, con phải nhìn.

Đây có thể là lần cuối cùng tôi được thấy em trai, tôi sao có thể không nhìn?

Dì không ngăn được tôi, chỉ có thể kệ cho tôi đến gần quan tài, cúi người vạch tấm vải trắng che thi thể em trai tôi lên.

Lúc nhấc tấm vải lên, tôi sợ hãi tới mức tay run run ngồi bệt xuống đất, dì tiến lên đỡ tôi, tôi ra sức dụi mắt, vừa rồi nhất định đã nhìn lầm , nhất định đã nhìn lầm!

Nhưng không, tôi không nhìn lầm.

- Đây rốt cuộc là sao? rốt cuộc là sao?

Tôi suy sụp thét lớn.

Em trai tôi chết rồi, cả người đỏ au như quả trứng gà bị lột vỏ, quan tài đều bị máu thấm ướt.

Bố tôi ngồi ngoài cửa nhà chính hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Thuốc ông ấy hút là loại Bạch Sa rẻ tiền, dưới đất đã vứt ba bao thuốc trống không.

- Bố.

Tôi tiến đến quỳ trước mặt ông ấy, ánh mắt bố tôi trống rỗng nhìn về phía trước, nhưng phía trước chỉ có một bức tường đất.

Ông ấy không nói lời nào, cũng không nhìn tôi, chỉ mặt không cảm xúc ngồi hút thuốc.

- Bố, tại sao lại thế này? là ai làm?

Tôi khóc hỏi.

Cuối cùng, bố tôi chậm rãi cúi đầu nhìn tôi, hồi lâu sau mới thì thào ra một câu:

- Nên tới thì vẫn sẽ tới.

- Bố?

Tôi không hiểu bố có ý gì, hình như ông ấy đã sớm biết em trai sẽ bị như vậy, tôi vẫn đang nghĩ chuyện này rốt cuộc là ai làm, mấy người trong nhà đã báo cảnh sát hay chưa.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU

Truyện Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.