Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm giang tú tràng

Phiên bản Dịch · 2003 chữ

Khi đêm khuya xe cộ đủ thưa thớt, con đường rộng lớn mới có thể biểu hiện ra một ít chân tướng thuộc về chính nó, những vết thương dưới đủ loại lăn lộn ban ngày không ai nhìn thấy.

Tôi mặc dù là một thám tử hạng ba, nhưng căn cứ vào sự tôn trọng đối với nghề nghiệp này, đối mặt với mỗi một ủy thác đều sẽ dốc hết sức lực.

Muốn phân biệt cô gái có nói dối hay không, biện pháp đơn giản nhất chính là vào thời điểm thích hợp tự mình đi một chuyến đường Vô Đăng, tìm kiếm công ty Âm Gian Tú Tràng trong quảng cáo.

Mở máy tính lên tiến hành tìm kiếm, Giang Thành Vô Đăng Lộ quả thật tồn tại.

Trong miệng người dân thành phố Giang Thành, con đường này còn có một cái tên vô cùng đặc biệt khác - "Khối Đỉnh Ốc Vít".

"Khối Đỉnh Ốc Vít" thực ra có nghĩa là "Lỗi Thi Cập Đính", trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, đây là nơi tàn sát lớn nhất Giang Thành, người chết trải một tầng lên trên, cuối cùng thi thể xếp lên đến nóc nhà. Cư dân gần đó nói, ở đây căn bản không thể lắp đèn đường, chỉ cần lắp, ngày hôm sau liền tắt, không phải bị người ta tắt, thì cũng tắt một cách khó hiểu.

Bóng đèn vẫn còn tốt, nhưng sợi đèn dây tóc (dây vonfram) bên trong đã đứt, về sau không ai dám lắp bóng đèn mới nữa. Đi trong hẻm bật đèn pin cũng sẽ tắt một cách khó hiểu. Bất cứ thứ gì chạy bằng điện vào buổi tối trong hẻm đều không dùng nổi, xe máy, xe điện đều phải đẩy đi.

Người dân lân cận buổi tối bình thường cũng không ra ngoài. Cho nên buổi tối nếu như gặp được một người ở Khối Đỉnh Ốc Vít - - đó cũng chưa chắc là người.

"Công ty mở ở loại địa phương này, thật đúng là xứng với cái danh Âm Gian Tú Tràng." Thẳng thắn mà nói tôi là người logic vô thần, trải qua một buổi chiều thu thập tư liệu, tôi càng thêm khẳng định đây là một trò đùa dai có tổ chức.

Là thật hay giả thì tối nay đi xem xem. "Thay thường phục, nhét quảng cáo và dụng cụ sốc điện vào túi quần, đạp xe chạy tới đích".

Đường Vô Đăng ở khu thành phố cũ, đến khi tôi đến đây thì trời đã tối, trên không trung vẫn còn mưa phùn lất phất.

Thật không may mắn. "Trời mưa dầm điện kích sốc điệ rất dễ dàng làm mình cũng bị thương, nếu gặp phải kẻ bắt cóc, vậy thì xấu hổ".

Quanh quẩn trong ngõ hẻm rắc rối phức tạp, hai bên là kiến trúc cổ xưa, thái độ của dân bản xứ đối với người từ bên ngoài đến như tôi rất không thân thiện, tiến lên hỏi, chỉ cần nhắc tới ba chữ đường Vô Đăng, bọn họ sẽ khoát tay vội vàng rời đi.

Không có bất kỳ gợi ý nào, tôi giống như con ruồi không đầu lắc lư đến hơn mười giờ tối vẫn chưa tìm được đường Vô Đăng trong truyền thuyết.

Mưa lớn dần, trong trời đất xuất hiện sương mù mênh mông, tôi muốn tìm một chỗ trú mưa, nhưng trong hẻm nhỏ xung quanh ngay cả một cửa hàng cũng không có.

Chỉ có mấy cửa hàng, trong cửa hàng còn đều bày nhà giấy linh mã, vòng hoa áo liệm, hiển nhiên là làm ăn với người chết.

Mưa càng lúc càng lớn, thật sự không có cách nào tôi chỉ có thể kiên trì trốn vào tiệm áo liệm, nhưng càng làm cho tôi không nghĩ tới chính là, vừa qua 11 giờ, chủ quán liền tắt tất cả đèn điện, đốt hai cây sáp trắng, đưa cho tôi một cái ô đen lúc viếng mộ, thúc giục tôi rời đi.

Những người này quá cổ quái. "Cầm ô đen, đứng trong mưa, liếc mắt nhìn lại, cả ngõ nhỏ lại không có một tia sáng.

Tôi rùng mình một cái không có lý do, một mình đi hai mươi mấy phút, vòng tới vòng lui dĩ nhiên bị lạc phương hướng, ngay lúc tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát xin giúp đỡ, vừa vặn nhìn thấy bên đường đối diện có một bà lão vẫy tay với tôi.

"Trời tối mưa to, làm sao lại có một người ở bên ngoài?

Nước mưa làm ướt quần áo bà cụ, một cụ già lẻ loi hiu quạnh, thoạt nhìn so với tôi còn thê thảm hơn nhiều.

Bà cụ sốt ruột vẫy tay, tôi vội vàng đến gần che dù cho bà ấy, "Bà, bà......

Tia chớp xẹt qua, tôi vừa cúi đầu vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt bà cụ nhô lên, không hề có mạch máu, nếp nhăn từ bốn phương tám hướng bò ra như vỏ đậu gấp lên, phủ kín cả khuôn mặt già nua.

Tôi mất đồ rồi, cậu mau tìm giúp tôi.

Thanh âm lão nhân run rẩy lồng lộng, tựa như gần đất xa trời, đây là thỉnh cầu cuối cùng trước khi tắt thở.

Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, "Đừng vội, bà đã đánh mất thứ gì?"

Con ngươi đục ngầu của bà cụ đảo sang hai bên: "Bà làm mất cháu trai rồi, ngay trong hẻm này.

Bà chỉ vào con đường tối om, khập khiễng đi vào bên trong.

Không biết vì sao, tôi nhớ tới trên mạng đủ loại tin đồn về đường Vô Đăng, ngắm bóng lưng bà cụ, tóc gáy dựng thẳng lên.

"Không thể nào, cái gọi là quỷ quái thần phật đều là tự mình dọa mình, tình huống hiện tại của tôi hẳn là bị hoàn cảnh đặc biệt dẫn phát phản ứng bản năng của nhân loại đối với sự kiện không xác định." Cơ thể con người khi đối mặt với nguy hiểm sẽ sinh ra một loại cơ chế tự bảo vệ, cũng chính là sợ hãi và trốn tránh.

Phản ứng của dân bản xứ kết hợp với tin đồn trên mạng, còn có bà cụ trước mắt này, hành vi cử chỉ của bọn họ đều lộ ra cổ quái, hình như là đang cố ý tạo ra một bầu không khí khủng bố. "Tôi không tin tà ma , vẫn cảm thấy đây là một tò đùa quái đản, hiện tại rất nhiều chương trình giải trí vì theo đuổi tỷ lệ thu hút mà không từ thủ đoạn, các loại tiết mục khẩu vị nặng ùn ùn, có lẽ ở nơi tôi không biết, lúc này đang lắp đặt hơn mười máy quay phim theo dõi toàn bộ quá trình.

Nghĩ như vậy, cảm giác sợ hãi chợt giảm, tôi cầm ô và bà cụ đồng thời tiến vào sâu trong hẻm.

Qua hồi lâu, tôi đã sớm mất phương hướng , ngược lại bà cụ đi tới đi lui bỗng nhiên dừng lại.

"Cháu trai bảo bối, lần sau đừng chạy loạn nữa......"

Tìm được rồi? "Tôi hơi cảm thấy kinh ngạc, theo ánh mắt bà cụ nhìn lại, ánh mắt chậm rãi mở to.

Trên bậc thang lạnh lẽo nằm một con búp bê vải rách rưới bị nước mưa làm ướt!

Bà cụ thân mật ôm lấy búp bê, hoàn toàn không thèm để ý nước bùn cùng nước đọng, cẩn thận từng li từng tí, giống như là đối đãi với đứa bé mới sinh ra.

"Bà ấy, bà ấy là người điên!" – Tôi lại đi theo một bà lão điên trong đêm mưa hơn một tiếng đồng hồ!

A, a, búp bê vải, cháu đừng nóng giận, bà tới bồi thường cho cháu. Vừa rồi không nên nổi giận, dùng sức ném cháu xuống đất. Làm bẩn áo hoa mới của cháu, làm cho mặt cháu dính đầy bùn. Nhất định còn đau lắm sao? Thật sự là không xứng đáng! Quần áo bẩn bà mua cho cháu, mặc bẩn bà giặt cho cháu. Đau chỗ nào bà xoa cho cháu, từ nay về sau, chúng ta không chia lìa.

Bà cụ ôm búp bê lên, hát đồng dao đi xa, tôi ngoại trừ cười khổ cũng có một chút đồng tình đối với bà cụ, tuổi đã qua cổ hi, bồi ở bên người dĩ nhiên chỉ có một con rối rách nát.

Nghĩ đến đây, tôi đuổi theo, đưa chiếc ô đen trong tay cho bà cụ: "Mưa to, bà cầm lấy chiếc ô, mau về nhà đi."

Bà cụ nhận lấy ô, sửng sốt tại chỗ một chút.

Cậu đi đường cẩn thận, gặp lại. "Mưa làm ướt quần áo, tôi trốn trên bậc thang nơi nhặt được búp bê vải tránh mưa, đây là một tòa nhà ba tầng, đầu hành lang sửa sau một trận mưa đã lâu.

Vì bảy mươi đồng, tôi cũng liều mạng. "Ủy thác không có đầu mối, tôi ngồi xổm trên mặt đất, theo thói quen muốn châm điếu thuốc, nhưng trong nháy mắt bật lửa sáng lên, tôi thấy được biển số nhà trên tường ngoài tòa nhà - -" Số 44 đường Vô Đăng ".

Ngọn lửa nháy mắt đã tắt, tôi lấy tấm thẻ nhỏ ra, đưa mặt lại gần xác nhận: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

Sơn cùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, đây chính là địa phương tôi muốn tìm.

Địa chỉ trong quảng cáo quả thật tồn tại, sự tình càng ngày càng thú vị. "Bàn tay tôi ấn công tắc gậy điện, vừa mới chuẩn bị tiến vào hành lang, quần áo đột nhiên bị kéo giật.

Ai!

Xoay người lấy ra vũ khí phòng bị, điện hồ quang lộp bộp trong đêm tối nghe đặc biệt rõ ràng.

Ôm búp bê vải bà cụ chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau tôi, tại trường cảnh sát thực chiến tố chất từng lấy được A+, tôi vậy mà hoàn toàn không có phát hiện.

"Tiểu tử, trời tối, đừng chạy loạn." Bà cụ dùng thân thể ngăn trở tầm mắt búp bê vải, giống như vô tình từ trong tay áo trượt ra một chiếc khăn tay.

Con chuột nhỏ, lên đế đèn, trộm dầu ăn, không xuống được. Meo meo meo meo, mèo đến rồi, rầm rầm lăn xuống......

Hát bài đồng dao, dỗ dành con búp bê trong lòng,bà cụ biến mất trong đêm mưa.

Tôi nhặt chiếc khăn tay bà cụ để lại, màu trắng tinh khiết, giống như lụa trắng dùng để treo cổ, cầm lên trước mắt, trên đó còn có một bài thơ ngắn cổ kính.

ỐC DUY CÙNG THẬM NAN PHAO HOẠCH,

NỘI SỰ DO LÃI TẠI ĐẾ HƯƠNG.

HỮU TỬ THỤ ÂN TU HỮU ĐỊA,

QUỶ GIAN VÔ LỘ TÂM MANG MANG.

Đọc hai lần, tôi toát mồ hôi lạnh, đây là một bài thơ giấu đầu, nối liền mỗi hàng chữ thứ nhất, đó chính là -- trong phòng có quỷ!

Kết hợp với lời nói lúc trước của lão nhân, ý tứ bà cụ muốn biểu đạt đã rất rõ ràng, tuy rằng mịt mờ, nhưng ít nhất theo logic mà nói thì không có vấn đề gì.

"Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?" nhìn hành lang tối om, tôi do dự một lát rồi đi vào.

Đối với một thám tử, điều thu hút anh ta nhất không bao giờ là kết quả, mà là quá trình phá vỡ những điều chưa biết.

Hai mắt tôi chậm rãi quen với bóng tối, vuốt ve da tường loang lổ, dọc theo cầu thang đi xuống tầng hầm ngầm.

"Số 44 đường Vô Đăng, tầng hầm 4, phòng 444..."

Bạn đang đọc Livestream siêu kinh dị (超級驚悚直播) của Vũ Văn Trường Cung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Karry2412
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.