Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tư trong lòng

Phiên bản Dịch · 2692 chữ

CHƯƠNG 5: Tâm tư trong lòng

Edit by: Tiểu Mật Mật

Bạch Hiển chắp tay, kính cẩn kêu: “Phụ thân.” Lúc trước, khi Bạch Hiển vừa đến đây, Tần Nguyên bảo hắn cứ gọi mình là thúc thúc, nhưng sau này tình cảm gia tăng, Bạch Hiển liền chủ động gọi hắn là phụ thân. (Bạch Hiển là con trai riêng của vợ Tần Nguyên)

Tần Nguyên đối với hắn không nghiêm khắc bằng Thừa Tự, hòa ái thân thiết cười, chỉ ghế dựa: “Hiển nhi ngồi xuống nói chuyện, gần đây nhiều việc, chúng ta vẫn chưa có cơ hội trò chuyện.”

Bạch Hiển cảm ơn, ngồi ngay ngắn phía đối diện. Nội thị rót trà xong lại lặng yên rời khỏi. Phụ tử hai người cùng nhau cúi đầu phẩm trà, trong nhà một mảnh im lặng.

Tần Nguyên mở miệng hỏi: “Hiển nhi tìm vi phụ có việc?”

Bạch Hiển môi ngập ngừng, tựa hồ có chút khó mở miệng. Tần Nguyên nhìn ly trà, cười nhạt chờ hắn mở miệng.

Bạch Hiển cắn chặt răng, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Phụ thân, nhi tử nghe nói Tấn Quốc cố ý cùng quốc gia của ta kết thân, có việc này sao?”

Tần Nguyên vẻ mặt nghiêm nghị gật gật đầu.

Bạch Hiển sắc mặt khẽ biến, hắn thấp thỏm truy vấn nói: “Phụ thân tính toán xử trí như thế nào?”

Tần Nguyên không trả lời ngay, hắn chậm rãi buông chén trà, từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng đi dạo vài chục bước ở trong phòng, cuối cùng dừng bước, nhìn Bạch Hiển trầm giọng nói: “Việc này, vi phụ khả năng không làm chủ được.”

Bạch Hiển khuôn mặt tái nhợt: “Quốc chủ vẫn luôn nghe theo phụ thân, phụ thân sao lại không thể làm chủ!”

Tần Nguyên hai mắt mỉm cười nhìn hắn, Bạch Hiển bỗng nhiên nhận thấy chính mình thất thố, hắn ngượng ngùng hướng Tần Nguyên cười, nhanh chóng gục đầu xuống, thoáng ổn định tâm thần, lại nâng lên vẻ mặt quả quyết: “Phụ thân, việc hòa thân quyết không thể được. Tử khôn tính tình xưa nay cường hãn ngạo khí, từ nhỏ đến lớn, chỉ có nàng quản người khác chứ chưa từng phục tùng ai. Nếu một mình nàng gả sang Tấn Quốc, hậu quả không thể tưởng tượng được.”

Tần Nguyên bất động thanh sắc hỏi: “A, Vậy Hiển nhi thấy nên làm thế nào?”

Bạch Hiển lúc này bất chấp tất cả nói: “Hiển nhi cho rằng nhị đệ đã trưởng thành, làm người lại trầm ổn rộng lượng, đại bá đến nay vẫn không con, không bằng cùng đại thần bẩm tấu, lập nhị đệ làm trữ quân ...”

Tần Nguyên chợt đánh gãy hắn: “Vậy Tử Khôn muội muội của ngươi làm sao?”

Bạch Hiển đương nhiên đáp: “Tử Khôn muội muội đương nhiên là công chúa tôn quý nhất Trần Quốc, phụ thân bẩm tấu Quân Thượng cho nàng đất phong...”

Tần Nguyên nhắm mắt lại trầm ngâm thật lâu sau, lại chợt mở to đôi mắt, hắn nhìn thẳng Bạch Hiển, lạnh giọng hỏi: “Hiển nhi, ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Bạch Hiển bị thần sắc biến hóa của Tần Nguyên làm thất thố, mờ mịt hỏi: “Phụ thân, nhi tử chẳng lẽ sai rồi? Lúc trước phong Tử Khôn làm trữ quân, không phải là vì để ổn định, chờ đại bá có con nối dõi lại lập làm trữ quân? Hiện giờ đại bá vẫn như vậy, các triều thần đều nói....”

Tần Nguyên vô lực xua xua tay đánh gãy lới hắn, lại thở dài một hơi, hắn sắc mặt âm trầm nhìn Bạch Hiển: “Ta mặc kệ ngươi lúc trước nghĩ thế nào, nhưng từ nay không dược nghĩ như thế nữa. Hơn nữa ngươi phải khuyên đệ đệ ngươi ngàn vạn lần cũng không được có suy nghĩ này, nếu không, nếu không....” Câu nói kế tiếp hắn giấu đi, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ.

Bạch Hiển cũng hiểu ý tứ của Tần Nguyên, trên mặt chợt biến sắc, hắn vội vàng phủ nhận nói: “Phụ thân, tuyệt đối không có khả năng, ta lấy tánh mạng đảm bảo, nhị đệ tuyệt đối sẽ không làm hại Tử Khôn muội muội.”

Tần Nguyên đột nhiêni nở nụ cười kỳ quá, hắn một bên cười một bên lắc đầu: “Hiện nhi a, ngươi chung quy vẫn là quá non nớt. Vi phụ lo lắng vừa lúc cùng ngươi tương phản…… Ngươi hiểu sao?” Bạch Hiển ngây ra như phỗng, hắn vẻ mặt thống khổ cực lực phủ nhận nói: “Chuyện này càng không thể ……”

Tần Nguyên có chút thương xót nhìn nhi tử, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng chuyện nên biết vẫn phải biết, bằng không hắn sẽ mang ảo mộng cả đời.”

Tần Nguyên dừng một chút, thấm thía nói: “Có người nói với ta công chúa điện hạ đã sớm biết tin tức, nàng thậm chí đã đem các vị công tử có khả năng hòa thân thăm dò. Lúc này trong lòng nàng hẳn đã có chủ trương.”

“Chỉ là đại bá vẫn còn trên đường về...”

Tần Nguyên cười chế nhạo: “Ngươi cảm thấy đại bá ngươi sẽ không nghe lời công chúa sao?”

Bạch Hiển có chút ý chỉ hận sắt không thành thép: “Đại bá....Ai, nam tử hán đại trượng phu sao có thể như thế!”

Tần Nguyên đến gần vài bước, dùng sức vỗ bả vai Bạch Hiển, hòa ái nói: “Hiển nhi a, nghe vi phụ một câu, đem những suy nghĩ không nên đó quên đi, ngươi thật không hiểu Tử Khôn, nàng cùng bá mẫu ngươi không giống. Bá mẫu ngươi ngoài mềm trong cứng, tuy hành xử có chút khác người, nhưng chung quy vẫn là một nữ tử. Nhưng Tử Khôn không giống, nàng tâm cơ thâm trầm, lòng mang hùng tâm tráng chí, nàng đối với vị trí trữ quân nhất định phải có được. Hơn nữa tình nghĩa năm huynh đệ chúng ta đã phai nhạt rất nhiều. Nếu tương lai có một ngày như vậy, Thừa Tự tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, ngay cả vi phụ cũng bị nàng lừa gạt nhiều năm...” Nói đén lúc sau, trên mặt hắn mang tia tự giễu. Lúc ban đầu, hắn thật sự không muốn thừa nhận, chính mình lại bị một tiểu nha đầu lừa đến chẳng hay biết gì. Càng làm cho hắn lạnh người chính là Tử Khôn tựa hồ cảm thấy làm như vậy là đương nhiên. Khi bị vạch trần, hắn cho rằng nàng sẽ thất thố, mong hắn thông cảm, không ngờ nàng bình tĩnh khí độ cười: “Thúc không cảm thấy con vừa lúc chứng minh mình đầy hứa hẹn với vị trí trữ quân sao?” Hắn lúc đó không còn lời gì để nói.

Bạch Hiển trong lòng dâng lên từng trận sóng to gió lớn, sắc mặt hắn từ trắng thành hồng,cuối cùng lại biến xanh, ánh mắt dại ra vô thần.

“Hiển nhi, đừng suy nghĩ những thứ không thực tế, mẹ ngươi vì ngươi suốt ngày lo lắng, tuổi ngươi không nhỏ nên thành thân rồi. Nghe cha nói, cưới một nữ tử hiền huệ rồi sống thật tốt đi.”Câu nói kế tiếp Bạch Hiển một chữ cũng nghe không lọt. Tần Nguyên thấy vậy dừng lại, xua xua tay phó phó: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Chúng ta ngày khác lại nói.”

“Vâng, phụ thân.” Bạch Hiển thần sắc đờ đẫn lui đi ra ngoài, cả người như một khối cương thi, toàn thân trên dưới không chút sinh khí.


Hai ngày sau, Trần Vương dẫn theo tùy tùng vẻ mặt phong trần từ biên cảnh vội vàng trở về. Văn võ bá quan không nghĩ tới hắn lại về nhanh như vậy, còn chưa kịp tới quan đạo nghênh đón thì hắn đã về tới Quốc phủ. Lúc này vẻ mặt Trần Tín tràn đầy phẫn nộ, hắn nhảy từ trên ngựa xuống liền xảy bước đến hậu viện quốc phủ.

Dọc đường đi không ngừng truyền tới âm thanh sợ hãi của thị nữ: “Đại Vương...” Trần Tín không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đừng kêu!” Mọi người lập tức im như ve sầu mùa đông.

“Nhị Tín, sao chàng trở về nhanh như vậy?” Văn Đan Khê nghe được động tĩnh, vội ra đón.

Trần Tín kéo tay nàng, thở phì phì mắng to nói: “ Họ Tống khốn kiếp kia, không biết trời cao đất dày muốn cùng ta kết thân! Ta phi, khuyển tử của hắn sao xứng với hổ nữ của ta! Tức chết ta mất!” (Họ Tống là Viên Vinh Hi đấy, lúc trước hắn dùng tên giả họ Tống để cưa cẩm Văn Đan Khê ấy mà. Ông Trần Tín tới giờ vẫn còn ghen đấy )

Văn Đan Khê vội vàng trấn an hắn: “Chàng không nghe người ta nói sao, một nhà có nữ trăm nhà cầu. Hắn cầu là chuyện của hắn, có đáp ứng không là chuyện của chúng ta. Chàng tức cái gì chứ.”

“Ừ...” Trần Tín bình tĩnh lại.

Văn Đan Khê thuần thục giúp hắn cởi khôi giáp, vuốt khuôn mặt dầy tro bụi của hắn mà đau lòng nói: “Lại đây rữa mặt, nghỉ ngơi một chút rồi hãy bàn chính sự.” Trần Tín nặng nề ngồi xuống, khép hờ hai mắt, mặc cho nàng dọn dẹp. Văn Đan Khê dùng khăn ướt lau mặt cho hắn, lại đưa cho hắn một chén trà nóng.

Trần Tín nhướng mắt nói: “Ta tức giận đến tay không động đậy được, nàng đút ta uống!”

Văn Đan Khê mím môi cười, kéo kéo mặt hắn oán trách nói: “Chàng đã là có thể làm ông nội rồi, sao lại còn bộ dạng vô lại này chứ!”

Trần Tín cười hì hì, bất quá, nói tới nói lui nàng vẫn đem nước đút hắn uống. Trần Tín nhướng mắt nhìn chằm chằm thê tử trong gang tấc, bực bội trong lòng dần bình phục xuống. Hắn duỗi tay ôm lấy hông nàng nói: “Nương tử, lúc ta không ở đây có phát sinh chuyện gì không?”

Văn Đan Khê chọn vài chuyện của Tử Khôn nói cho hắn nghe. Trần Tín nghe xong vỗ bàn khen ngợi: “Tốt! Không hổ là con ta. Làm việc chính là sáng tạo khác người.” Nói xong, hắn lại lẩm bẩm lặp lại một lần: ‘ nữ vương lâm triều, Vĩnh Xương Đế nghiệp’ Tảng đá này thật tốt, không chừng ông trời cũng hiểu được nữ nhi hắn, nếu không sao lại ban cho tảng đá này chứ.

Văn Đan Khê: “...”

(Anh Tín đầu óc không tốt lắm nên hay bị con gái gạt xoay mồng mồng à, đến chị Khê cũng không nói nên lời :)))

“Cha...” đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một trận thanh âm kinh hỉ.

“Ha ha, Bảo Nhi đến rồi.” Trần Tín vẻ mặt khí phách hăng hái.

Trần Tử Khôn mặc nhuyễn giáp vàng nhạt, thân khoác áo choàng đỏ thẫm, thần thái tiêu sái, tư thế oai hùng bước vào.

“Bảo nhi, tới đây, để cha xem một chút.”

“Cha, chỉ mấy tháng không gặp, người lại trở nên trầm ổn uy nghiêm.”

“Ha hả, ta cũng có thể làm ông rồi, sao có thể không trầm ổn chứ?” Trần Tín cười sang sảng. Hắn tựa hồ đã quên vẻ mặt tức giận lúc mới vào phủ.

Trần Tử Khôn cởi xuống áo choàng, đứng sau lưng phụ thân, một bên giúp hắn đấm lưng, một bên cùng hắn nói chuyện. Trần Tín thích ý chép miệng, đây gọi là niềm vui gia đình, phúc của nhân gian.

“Cha đã nghe chuyện Tấn Quốc phái sứ giả đến thương lượng việc kết thân cùng Trần Quốc?” Trần Tín vừa nghe, tức giận mới áp chế lại bộc phát. Hắn cắn răng mắng: “Bảo bọn họ cút cho ta! Nhi tử con kiến hắn cũng xứng cưới con gái Thái sơn ta!” Văn Đan Khê lắc đầu, đây là so sánh gì chứ? (Đây là nguyên văn nha. Anh Tín so sánh con anh với con anh Viên như kiến với núi thái sơn ấy. Ôi học thức của anh đâu rồi)

Trần Tử Khôn lại không chút hoang mang nói: “Cha đừng vội, người nghĩ xem, người ta ngàn dặm xa xôi đến cầu thân thuyết minh cái gì? Còn không phải chứng minh con gái người mỹ danh lan xa sao?”

“A, đúng vậy”

“Con gái mỹ danh truyền xa còn không phải có người cha tốt như người sao, bọn họ hẳn cảm thấy hổ phụ vô khuyển nữ, mới không thể không kéo bỏ da mặt tới cầu cha...”

“Ừ ừ, nói đúng” Trần Tín liên tiếp gật đầu.

“Bất quá, tuy nói như vậy nhưng vẫn bảo bọn họ cút đi. Bảo nhi của ta tương lai làm Nữ vương Trần Quốc, sao có thể gả đến Tấn Quốc rách nát kia chịu khổ chứ.”

“Cha, chúng ta vì cái gì không cho con hắn ‘ gả ’ đến Trần Quốc chịu khổ?”

“Này……” Hắn thật đúng là không nghĩ tới.

Trần Tử Khôn tiếp tục nói: “Cha, hiện giờ Tấn Trần hai nước thực lực tương đương, thật sự không nên đại động can qua, chúng ta đồng ý kết thân, tạm thời ổn định hắn, sau đó chờ nữ nhi đại triển thân thủ, đợi Trần Quốc quốc lực tăng lên, nhân cơ hội diệt Tấn Quốc. Đến lúc đó chúng ta sẽ có được đồng bằng Quan Trung cùng Vị Thủy màu mỡ, lại có Hàm sơn hiểm yếu, quốc lực nhất định đứng đầu ba nước, sau đó nội sữa quốc chính, ngoại chỉnh vũ khí, đông ra Trung Nguyên, trước diệt Ngụy lại quét Ngô, nhất thống thiên hạ, cuối cùng san bằng Đông Lỗ, thiên hạ từ đây liền thái bình không có việc gì.”

“Ách ...” Trần Tín vẻ mặt khiếp sợ, hắn thậm chí muốn duỗi tay sờ trán nữ nhi, xem nàng có phải hay không phát sốt.

“Cái kia, Bảo Nhi a, lòng người không thể như rắn nuốt voi, con hãy an tâm làm nữ vương Trần Quốc là được. Địa bàn quá lớn không quản tốt được đâu.” (Văn chương của anh Tín mình không biết dùng từ gì để diễn tả luôn ấy)

Trần Tử Khôn trầm ngâm một lát cũng biết chính mình đã dọa phụ thân, vội vàng cười: “Cha không cần nghiêm túc, vừa nảy con chỉ nói giỡn thôi.” Trần Tín lại ha ha cười.

Hai cha con tâm tình thoải mái chợt nghe nội thị báo: “Thừa tướng đại nhân muốn gặp Đại vương.” Trần Tử Khôn thu lại tươi cười, nói thầm bên tai phụ thân như thế như vậy dặn dò: “Cha cần phải nhớ rõ lời con nói, một lát triều thần có hỏi, người liền nói như vậy. Đây là thông tin các vị công tử Trần Quốc. Gặp sứ giả, người không cần quyết định, cứ để Lý Giác cùng hắn giao thiệp, chuyện khác người không cần xen vào.”

Trần Tín xoa xoa đầu, gật đầu đáp ứng.

----

Thật ra bộ truyện này viết về đời con của nam nữ chính bộ ‘nữ y về thời loạn’ nên sẽ có một vài nhân vật làm bạn khó hiểu. Vì vậy mình tóm tắt đơn giản cho mấy bạn chưa đọc phần 1 nhé:

Nam chính là thủ lĩnh sơn tặc, cùng bốn huynh đệ kết nghĩa cứu giúp dân chúng, đánh bại ngoại xâm, sau đó chiếm đất xưng vương dựng nên Trần Quốc. Nhưng nam chính không có con trai, triều thần muốn chọn con của một trong đám huynh đệ kết nghĩa kế thừa ngai vị, nhưng mà con gái anh ấy đâu vừa nên mới có bộ truyện này.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.*

Bạn đang đọc Loạn Thế Nữ Hoàng của Triệu Mân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuMậtMật
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.