Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa hàng

Phiên bản Dịch · 2025 chữ

Cuối cùng Trương Vĩ đã mua được chiếc ngọc bội trên tay Cố Khải Kiệt với giá 8 vạn.

Chiếc ngọc bội này có màu xanh ngọc bích, mặt trên được điêu khắc hình phượng hoàng một cách tinh tế. Nó giống với chiếc ngọc bội của các thời vua cổ . Và đặc biệt hơn nữa là nó là một mảnh ghép long phụng, cần một mảnh nữa để trở thành một cặp hoàn chỉnh.

Thật ra Cố Khải Kiệt không rành lắm về đồ cổ, hắn chỉ đơn giản là đem thứ này ra đánh bạc cá cược mà thôi.

Sau khi xác nhận giao dịch xong, Trương Vĩ đưa tiền Cố Khải Kiệt rồi đi thẳng một mạch về nhà.

Vừa mở cửa bước , mẹ Cố Khải Kiệt ngạc nhiên nhìn anh ta "Đại Vĩ! Sao con trở về sớm thế? Đã đem lễ vật đã tặng cho gia đình nhà Phán Phán chưa?".

Trương Vĩ im lặng một chút rồi mới ngập ngừng trả lời mẹ của mình: "Dạ! Vẫn chưa... con và cô ấy đã chia tay rồi mẹ à".

"Hả? Con nói cái gì?" Bà bàng hoàng "Hai đứa đang yên đang lành sao tự nhiên lại chia tay? Chuyện lễ hỏi cũng đã bàn rồi".

Trương Vĩ đang định giải thích với thì nghe có tiếng bước chân dồn dập ngoài sân nhà.

Mẹ anh liền bước ra cửa cất tiếng hỏi:"Ai đến vậy? " thì liền thấy trước mặt hình dáng Từ Phán Phán mặt đang nhăn nhó tức giận, chân bước nhanh đi vào "Trương Vĩ, anh có ý gì?".

Trương Vĩ vẻ mặt trầm xuống không kiên nhẫn đáp lại Từ Phán Phán: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Không phải anh đã nói rất rõ ràng qua điện thoại rồi sao?

Tiếp đến là một thanh niên ngoài 20 tuổi từ cửa chạy vào sau, chắc đây là em trai của Từ Phán Phán - Từ Tráng Tráng.

"Tên họ Trương kia anh đang làm cái quái gì vậy? "Từ Tráng Tráng vừa vào đã hét lớn, "Tôi đã bàn chuyện này sính lễ với nhà Lý Tuệ, giờ anh lại đổi ý anh muốn làm nhà tôi bẽ mặt có phải không?".

"Có chuyện gì vậy? " Mẹ Trương Vĩ với vẻ mặt bối rối vẫn chưa hiểu chuyện gì nhìn chằm chằm chằm hai chị em nhà họ Từ vừa bước vào đã lớn tiếng quát tháo, bà mở lời trấn an Phán Phán đang giận dữ: "Phán Phán!"

"Con có chuyện gì từ từ nói ta nghe!" Bà tiến lại gần Từ Phán Phán nói.

Từ Phán Phán tức giận dùng hai tay đẩy mẹ Trương Vĩ ra "Chẳng có chuyện gì để nói nữa cả, con trai của bà sẽ phải trả giá cho chuyện hắn đã làm ngày hôm nay."

Bà suýt nữa thì bị ngã xuống. Cũng may, ngay lúc đó Trương Vĩ đã nhanh tay kịp đỡ lấy mẹ của mình, anh quay qua nhìn hai chị em nhà họ Từ với ánh mắt âm lãnh rồi quát lớn đuổi người "Hai người mau cút khỏi đây ngay".

Từ Phán Phán hoảng hốt đây là lần đầu tiên Trương Vĩ dám lớn tiếng với cô ấy như vậy.

Từ Tráng Tráng bước đến nắm lấy cổ áo Trương Vĩ tức giận nói to: "Hôm nay cho dù anh có bán nhà cũng phải lấy ra 10 vạn đưa cho tôi".

Mẹ Trương Vĩ sau khi hoàn hồn tỏ vẻ giật mình "Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?"

"Bây giờ cậu muốn đòi quà đính hôn cậu thấy có nực cười không chứ?" Trương Vĩ nhìn Từ Tráng Tráng với vẻ mặt giễu cợt:"Hay là cậu cũng giống như tôi không có tiền để cưới vợ hả?"

"Tôi nghĩ là anh muốn ăn đòn rồi phải không?" Từ Tráng Tráng nói xong hung hăng tiến tới định đánh thẳng vào mặt Trương vĩ.

Nhưng Trương Vĩ đã nhanh chóng bắt được tay của Từ Tráng Tráng rồi nắm chặt, bẻ ra sau khiến hắn hét lên vì đau, khuôn mặt nhăn nhó.

Trương Vĩ đã từng học võ 4 năm tại trường Quốc Thuật Quán nên đối phó với những kẻ to xác phách lối như Từ Tráng Tráng chỉ là chuyện nhỏ trong lòng bàn tay, với anh hắn chỉ là tên tép riu mà thôi.

Từ Phán Phán tiến đến bắt lấy tay Trương Vĩ rồi cúi xuống cắn mạnh một phát vào tay anh: "Anh điên rồi có phải không , nó là em trai của tôi mà anh cũng dám đánh".

Cánh tay Trương Vĩ xuất hiện một dấu răng hằn mạnh xuống, có chỗ còn xước ra bắt chảy máu.

Mẹ anh lo lắng tiến tới can ngăn: "Đại Vĩ rốt cuộc là sao? Mau buông ra, có chuyện gì từ từ nói."

"Chẳng có gì để nói nữa cả. " Trương Vĩ buông tay ra lạnh mặt nhìn hai chị em họ: "Mau cút khỏi nhà tôi nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát. "

Từ Tráng Tráng không cam tâm lại lần nữa muốn xông lên phản kháng và chửi thẳng vào mặt Trương Vĩ.

Hắn vừa tiến được hai bước, Trương Vĩ đã thẳng tay đấm vào mặt của hắn "Mày dám thử mở miệng mắng một câu nữa xem."

Thấy em trai mình lại tiếp tục bị anh đánh, Từ Phán Phán sửng sốt: "Trương Vĩ! Anh… anh lại dám đánh tiếp? Ai cho anh cái gan đó chứ?"

Trương Vĩ từ tốn đáp: "Cha mẹ của cô không biết dạy nó làm người, hôm nay tôi sẽ thay bọn họ dạy dỗ nó, để nó biết thế nào là lễ độ, không cần cảm ơn tôi." vẻ mặt khinh bỉ.

"Trương Vĩ, xem như hôm nay anh giỏi. Anh cứ đợi đấy!" Xong Từ Phán Phán lại mở miệng mỉa mai: "Anh đã không có đủ sức lo tiền sính lễ còn tỏ vẻ ta đây với ai chứ? Anh cứ tiếp tục sống cuộc sống nghèo hèn như vậy đi! Đừng lấy có mơ đời này lấy được vợ nữa! Cứ ở nhà với mẹ anh cả đời đi!"

Mẹ Trương Vĩ nghe chuyện định tiến lại gần Từ Phán Phán nói chuyện sính lễ đã chuẩn bị xong thì anh đã đưa tay ngăn bà lại.

Từ Phán Phán trừng mắt nhìn Trương Vĩ rồi quay qua đỡ em trai mình rời đi.

"Chị, còn tiền gửi nhà Lý Tuệ thì phải làm sao?" Từ Tráng Tráng lo lắng nói "Hơn nữa em còn bị đánh ra thành nông nỗi này".

"Về nhà rồi nói." Từ Phán Phán nghiến răng tức giận: "Anh đừng nghĩ như vậy là xong, nếu như anh không tự mình xin lỗi tôi, tôi nhất định sẽ làm cho anh phải hối hận vì chuyện hôm nay".

Khi hai chị em nhà họ Từ ra khỏi nhà Trương Vĩ đã đóng cửa một cái "Ầm"

Mẹ Trương Vĩ quay qua nhìn anh với vẻ mặt lo lắng "Tóm lại là có chuyện gì? Con với Phán Phán không phải đang rất tốt sao, sao lại xảy ra chuyện thế này?".

Trương Vĩ quay qua nói với mẹ "Mẹ đừng lo, mẹ không thấy bọn họ nói thế sao, họ chỉ muốn lấy tiền sính lễ từ chúng ta mà thôi."

Người mẹ ngồi xuống bàn thở dài: " Đó là quà của họ có lấy về hay không là chuyện của họ mẹ chỉ quan tâm chuyện của con và Phán Phán thôi.

"Mẹ" Trương Vĩ trên tay cầm điếu thuốc, "Có nhiều chuyện mà mẹ không biết được, con và cô ấy dù sao cũng không thể nào được nữa. Mẹ đừng lo cho con, con sẽ tìm cho mẹ một người con dâu tốt hơn."

"Đại Vĩ con với Phán phán thật sự không thể nữa sao? Hay là để mẹ đến nói chuyện với cha mẹ của Phán Phán."

"Không cần đâu mẹ."

Trương Vĩ đứng lên nói "Bây giờ cô ấy có đem 10 vạn đến con cũng không đồng ý mẹ đừng lo lắng nữa".

Bà chợt thở dài hi vọng con mình có thể yên bề gia thất. Thật không ngờ rằng lá tử vi còn chưa viết xong mà mọi chuyện lại như vậy.

Trương Vĩ sớm biết được sự mong muốn có con dâu của mẹ mình. Anh ngồi an ủi mẹ "Mẹ đừng lo, con đã sớm suy nghĩ về điều này".

Mẹ Trương Vĩ lại thở dài "Chuyện đã như thế này mẹ còn biết nói gì vậy giờ hôn nhân là chuyện quan trọng chứ không phải chuyện đùa".

"Mẹ" Trương Vĩ nói, "Bây giờ đã không còn sớm nữa mẹ mau nghỉ ngơi đi! Con cũng buồn ngủ rồi".

Người mẹ không nói gì nữa lắc đầu đi vào phòng.

Trương Vĩ cũng đi về phòng của mình, nằm trên giường với vẻ mặt điềm tĩnh.

Trong khi đó, Từ Phán Phán đã ở trong phòng của chính mình tức giận đập phá đồ đạc, cô chưa bao giờ bị mất mặt đến như vậy.

Nhưng Trương Vĩ lại không nghĩ nhiều như mẹ của mình anh đã quen biết Phán Phán từ kiếp trước, cô ấy trước giờ là người như vậy nên cũng chẳng có gì phải luyến tiếc. Bây giờ anh ấy đang suy nghĩ nghĩ sáng mai đem chiếc ngọc bội đi bán sẽ được rất nhiều tiền.

Sáng sớm thức dậy anh thấy mẹ vẫn còn ngủ, chắc là do đêm qua lo suy nghĩ cho mình nên không ngủ được.

Nghĩ đến điều này Trương vĩ lại càng thương mẹ và muốn cho mẹ sống những ngày tháng tốt hơn.

Trương Vĩ đi ra ngoài và vào quầy hàng bánh ăn một miếng nhỏ lót dạ. Nếu anh ta bán được miếng ngọc bội anh ta sẽ trở thành một triệu phú, ăn những bữa thịnh soạn không cần lo nghĩ.

Sau khi ăn xong Trương Vĩ bắt taxi và đi thẳng đến khách sạn Long Quan nơi mà Ninh Ba Đào sống.

Nửa tiếng sau, Trương Vĩ đã tới khu biệt thự, anh vừa định bước vào thì đã bị bảo vệ ngăn cản vẻ mặt thăm dò: "Anh muốn làm gì?"

Trương Vĩ đáp: "Tôi đến tìm Ninh Ba Đào, tôi có một miếng ngọc bội muốn đưa anh ấy xem."

Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào Trương Vĩ dường như không tin những gì hắn vừa nói. Nhân viên bảo vệ vừa lấy điện thoại ra vừa nói với Trương Vĩ "Để tôi điện hỏi ý ông chủ đã. "

Bên đầu dây bên kia vừa bắt máy anh nhân viên bảo vệ nói : "Ông chủ Ninh có một người thanh niên ăn mặc bình thường có một miếng ngọc bội muốn cho anh xem. "

Ninh Ba Đào trả lời "Ồ! Có phải dáng người hơi mập, vẻ ngoài 30 tuổi không?"

Anh bảo vệ quay qua nhìn Trương vĩ rồi trả lời: "Không mập, khoảng tầm 20 tuổi thưa ngài".

Nghe thoáng qua anh bảo vệ "Vâng" vài tiếng rồi cúp máy quay qua nhìn Trương Vĩ nói: "Ông chủ tôi nói anh có thể là đang nói dối?"

"Nói dối? Tại sau tôi lại phải nói dối?" Trương Vĩ đáp, lúc nãy bảo vệ nói dáng người mập mập khoảng 30 tuổi chẳng phải đang nói Trình Quốc Bân sao?

Xem ra Ninh Ba Đào đã có hẹn trước với Trình Quốc Bân rồi. Là do hắn vẻ ngoài khác với Trình Quốc Bân nên mới khiến Ninh Ba Đào nghi ngờ?

Anh nhân viên bảo vệ mỉa mai: "Anh có biết ông chủ Ninh tài giỏi cỡ nào không? Ông ta có đôi mắt hoả nhãn kim tinh anh nghĩ gì mà đòi lừa ông ấy? Anh mau ra khỏi đây đừng cản trở tôi làm nhiệm vụ, mời ".

Trương Vĩ không nói thêm gì, quay lưng đi, giấc mộng làm giàu của anh đã tan tành rồi sao?

Bạn đang đọc Long quy 2008 của Đông Môn Xuy Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GLK5HắcLão
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.