Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo ngân hàng

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Trương Vĩ nói một tiếng sau đó liền lập tức cùng Ninh Hải Lan ra khỏi thư phòng.

Ninh Hải Lan vừa ra khỏi cửa liền hừ lạnh một tiếng nói: "Anh thật là có gan ra giá a, một trăm vạn? Cũng không sợ tự cắn vào lưỡi của mình đi!"

"Có tiền cũng khó mua được lòng tốt!" Trương Vĩ nhún vai một cái nói: "Vả lại ngọc bội này tách ra, một miếng nhiều nhất cũng là ba đến năm vạn, sau khi gộp lại ít nhất giá cũng đến bốn năm trăm vạn! Ông nội cô kiếm được càng nhiều hơn!"

Ninh Hải Lan giật mình nói: "Hóa ra từ ban đầu anh đã biết ông nội tôi có nửa miếng ngọc này mới dám chào giá trên trời?"

Trương Vĩ lại nhún vai một cái không lên tiếng phủ nhận.

Việc này vốn dĩ là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, chính cậu cũng không ép Ninh Ba Đào phải mua nó.

Huống hồ dù cậu không đến thì Ninh Ba Đào cũng sẽ mua lại miếng ngọc một trăm vạn từ tay Trình Quốc Bân.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Trương Vĩ cũng không ngần ngại trực tiếp ngồi lên ghế phó lái của Ninh Hải Lan: " Cô xem chuyện hôm nay vừa kiếm được chỗ ông nội cô một trăm vạn lại còn được đích thân Ninh tiểu thư đưa tiễn, thật ngượng ngùng a!"

"Biết ngượng thì xuống xe đi" Ninh Hải Lan hừ lạnh một tiếng nói: "Cô nãi nãi ta không có vui vẻ đâu!"

Trương Vĩ nhún vai nói: "Kia cũng không còn cách nào, Ninh lão gia có lòng tốt, thịnh tình lại không thể chối từ, ta từ chối thì thật bất kính!"

Ninh Hải Lan ngay lúc này hận không thể tát anh ta một cái, được hưởng lời còn khoe mẽ.

Cô khởi động xe rồi hỏi: "Đi đâu?"

"Vĩ Quang tiểu khu..." Trương Vĩ vốn định trực tiếp về nhà nhưng nghĩ một chút lại nói: "Quên đi, đến ngân hàng Giang Đông đi! Tôi đi lấy một ít tiền!"

Ninh Hải Lan cười lạnh nói, "Hóa ra là nhà giàu mới nổi, vừa có được chút tiền liền bắt đầu tiêu xài đi?"

Trương Vĩ không hề lên tiếng, cậu đang nghĩ đến việc trả lại mười vạn mà mẹ đã vay, trong nhà vừa lúc còn lại hai vạn làm phí sinh hoạt cho mẹ.

Trương Vĩ vốn dự định để nhiều một chút nhưng mẹ anh tính có hơi bảo thủ, cho quá nhiền tiền một lúc sợ mẹ lại suy nghĩ nhiều, ban đêm lại không ngon giấc.

Huống chi lúc này, tiền lương công nhân thời vụ chỉ mới được một hai nghìn tệ.

Với hai vạn này, lấy tính cách tiết kiệm của mẹ chắc hẳn một năm cũng không thể dùng hết.

Ninh Hải Lan nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Trương Vĩ, cô cũng không nói gì, dù sao loại nhà giàu mới nổi như Trương Vĩ có thể nghĩ được chuyện tốt gì?

Xe vừa chạy đến trước cổng tiểu khu, bảo an hướng Ninh Hải Lan chào hỏi.

Nhưng nhìn thấy Trương Vĩ tự nhiên ngồi ở ghế phó lái, nhất thời sắc mặc đều thay đổi.

Trương Vĩ lại hướng tới phía bảo an vẫy vẫy tay: "Bye bye!"

Rất nhanh liền đến gần ngân hàng Giang Đông, Ninh Hải Lan ngừng xe lại ở bên đường.

"Tôi lấy tiền xong thì ra ngay, chờ một chút a!" Trương Vĩ nói xong liền vội vã xuống xe.

Ninh Hải Lan nghe Trương Vĩ nói xong muốn tiến vào ngân hàng thì lập tức mở cửa kính xe xuống lạnh lùng nói với theo: "Còn muốn tôi chờ? Anh có lầm hay không vậy?"

Trương Vĩ tới nơi, nữ nhân viên lịch sự hỏi, " Tiên sinh cần dịch vụ gì?"

Trương Vĩ đưa tờ chi phiếu qua: "Rút mười vạn"

Nữ nhân viên nghe vậy nhất thời sửng sốt: "Mười vạn?"

Thấy Trương Vĩ gật đầu, cô gái chậm chạp lấy thẻ ngân hàng ra quẹt một chút.

Máy tính đang hoạt động bình thưởng lại hiện lên 1000181.22, tưởng mắt mình bị hoa nữ nhân viên liền lập tức dụi mắt.

Ở thời đại này, những thành phố cấp, ba cấp bốn như Dương Hồ, triệu phú không thường gặp cho lắm.

Nữ nhân viên nhìn thấy Trương Vĩ không lớn tuổi lắm liền mở thẻ căn cước trên máy tính, vừa thấy tên Trương Vĩ, tâm tư cũng khẽ dao động theo.

Cô ta nghiêng đầu đánh giá Trương Vĩ vài lần, hỏi: "Nhà anh ở Vĩ Quang tiểu khu?"

"Đúng, làm sao vậy?" Trương Vĩ nhíu mày nói: "Ngân hàng các người còn muốn địa chỉ nhà mới có thể rút tiền sao?"

"A! Ngân hàng chúng tôi quy định số tiền rút vượt qua năm vạn cần hẹn trước, tôi đi gọi điện thoại cho quản lí! Ngài vui lòng chờ một chút!"

Nữ nhân viên nói xong liền lấy điện thoại di động ra đi đến một bên gọi điện thoại, "Từ Tráng Tráng, anh không phải nói bạn trai của chị gái anh là một tên quỷ nghèo còn không có khả năng đưa đủ tiền sính lễ cho nhà anh sao? Anh là một tên đại lừa đảo!"

Từ Tráng Tráng nói, "Lí Tuệ! Anh thề với trời! Anh không có lừa em a, hắn thật sự là một tên nghèo nàn! Chuyện sính lễ anh vẫn có biện pháp..."

"Còn nói không gạt tôi?" Lí Tuệ lập tức nói: "Hắn hiện tại đang cùng tôi làm việc đây, anh có biết hắn ta gửi ngân hàng bao nhiêu không? Một trăm vạn!"

"Một trăm vạn? Không có khả năng đi! Không phải là em nhận sai người đó chứ?"

"Hắn ta gọi là Trương Vĩ? Nhà ở Vĩ Quang tiểu khu đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

"Vậy thì đúng rồi, hắn hiện tại đang ở trước quầy của tôi đây! Anh tự xem mà lo liệu đi!"

"Hắn thực sự có một trăm vạn a?" Từ Tráng Tráng kích động nói: "Kẻ lừa đảo này! Anh hiện tại gọi chị anh tới, Lý Tuệ, em giúp anh kéo dài thời gian, bọn anh lập tức tới ngay!"

Lí Tuệ gác máy trở lại quầy.

Trương Vĩ mất bình tĩnh nói: "Tôi nói, nhanh lên được không?"

Lí Tuệ lập tức nói, "Thật ngại quá! Quản lí chúng tôi sắp đến rồi, xin anh vui lòng chờ một chút!"

Mà lúc nảy Ninh Hải Lan ở trước cửa ngân hàng chờ trái chờ phải cũng không thấy Trương Vĩ đi ra.

Cô cũng có chút không kiên nhẫn, bước xuống xe vào ngân hàng đi đến phía sau Trương Vĩ, "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi cũng không rảnh chờ anh a! Tôi còn có việc phải làm!"

Trương Vĩ một bụng đầy lửa giận, "Ngân hàng này làm việc chậm chạp, tôi thì có cách gì?"

Lý Huệ nhìn từ cửa thấy Ninh Hải Lan bước xuống từ chiếc xe thể thao BMW lại tiến đến cùng Trương Vĩ nói chuyện.

Cô ta lâp tức lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh của Ninh Hải Lan và Trương Vĩ sau đó lại gửi cho Từ Tráng Tráng còn soạn một đoạn tin nhắn: "Là hắn ta đúng không? Nữ nhân bên cạnh còn tây và xinh đẹp sánh ngang với chị gái anh!

Từ Tráng Tráng ngay tức khắc trả lời lại: " Cái tên Vương Bát Đản này, lại dám sau lưng chị ấy tìm nữ nhân khác, hắn giỏi lắm! Chờ chúng ta đến!"

Trương Vĩ nhìn thấy, không khỏi tức giận nói: "Cô đang giúp tôi làm việc hay là đang nhắn tin tán gẫu?"

Nói xong anh thoáng nhìn qua thẻ nhân viên, thầm nghĩ cái tên Lí Huệ này như thế nào lại quen thuộc như vậy ?

Lí Huệ lập tức xin lỗi nói: "Không có gì, tôi đang xử lí công việc của ngài đây, ngài đừng vội!"

Ninh Hải Lan lớn tiếng quát: "Cô chụp ảnh tôi?"

Lí Tuệ sắc mặt khẽ động, vội vàng phủ nhận: "Tôi không có.."

Ninh Hải Lan ngay tức khắc chỉ vào di động: "Cô còn nói dối, tôi tận mắt nhìn thấy di động của cô quay về phía tôi chụp ảnh.."

Đúng lúc này, ở cửa ngân hàng một chiếc xe phanh gấp ngừng lại.

Từ Phán Phán cùng với Tư Tráng Tráng ngay lập tức đi xuống xe bước vào ngân hàng.

Từ Phán Phán trực tiếp đi thẳng đến trước quầy: "Tốt lắm! Đôi cẩu nam nữ các người hiện tại bị tôi bắt rồi đúng không?"

Trương Vĩ vừa nghĩ đến bạn gái Từ Tráng Tráng cũng tên Lí Huệ, thầm nghĩ không thể trùng hợp như vậy đi, lúc này lại nghe thấy tiếng Từ Phán Phán phía sau.

Ninh Hải Lan vẻ mặt ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, cô cũng không hề biết hai chị em này còn tưởng rằng đang nói đến ai khác, quay đầu lại nhìn thấy cô ta vậy mà chỉ về mình và Trương Vĩ.

Từ Phán Phán xông lên, túm lại cánh tay Trương Vĩ: "Tôi nghĩ anh tại sao nói từ hôn liền từ hôn, thì ra là phát tài dựa vào con hồ ly này đi?"

Ninh Hải Lan không hiểu ra sao, nhưng ghe Từ Phán Phán nói mình là hồ ly tinh sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Nói chuyện phải nhớ chú ý, cô nói ai là hồ ly tinh?"

Từ Tráng Tráng đứng nghe bỗng dưng nói to với Trương Vĩ: "Cái tên họ Trương kia, anh gửi vào ngân hàng một trăm vạn phải không?"

Trương Vĩ khẽ động, lúc này mới hiểu chắc chắn vừa rồi là Lí Tuệ trộm gửi tin nhắn nói cho Từ Tráng Tráng biết.

Cậu đứng dậy, chán ghét gạt bỏ tay Từ Phán Phán, âm thanh lạnh lùng nói, "Tôi có bao nhiêu tiền liên quan đến các người sao?"

Ninh Hải Lan hướng Trương Vĩ nói: "Anh làm cái gì? Chuyện gì loạn cả lên vậy?"

Từ Phán Phán thấy Ninh Hải Lan muốn mặt đẹp có mặt đẹp, muốn dáng đẹp có dáng đẹp liền không khỏi thêm tức giận.

Cô ta liền vươn tay hướng Ninh Hải Lan lao tới: "Tôi xé nát gương mặt hồ ly của cô, cho cô quyến rũ người đàn ông của tôi!"

Ninh Hải Lan hắc tuyến đầy đầu, mình quyến rũ nam nhân của cô ta khi nào?

Nam nhân của cô ta là ai?

Trương Vĩ?

Có lầm hay không vậy?

Tôi là ai? Còn muốn quyến rũ người khác?

Cho dù là phải đi chăng nữa thì cũng không thể nào là anh ta đi?

Bạn đang đọc Long quy 2008 của Đông Môn Xuy Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GLK5HắcLão
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.