Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống thành như vậy

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

Quản lý đi đến trước quầy cầm lấy tấm chi phiếu của Trương Vĩ sau đó cùng cậu và Ninh Hải Lan đi vào văn phòng.

Vừa vào đến cửa quản lí liền đưa tay về phía trước tỏ ý mời hai người ngồi xuống, lịch sự rót cho mỗi người một ly nước, sau đó liền đưa cho Trương Vĩ một điếu thuốc lá.

"Tiên sinh!" Quản lí giúp Trương Vĩ châm thuốc sau lại đưa cho cậu danh thiếp của mình, hỏi cậu: "Ngài muốn rút tiền?"

Trương Vĩ nhìn thấy trên danh thiếp in ba chữ ngay ngấn: "Chu Tự Cường" bèn gật đầu nói: "Đứng, lấy mười vạn!"

Chu Tự Cường lập tức bắt đầu một vài động tác lưu loát trên máy tính, rất nhanh liền hoành thành, đưa giấy cho cậu ký vào.

Chờ Trương Vĩ ký xong, Chu Tự Cường lập tức đi ra ngoài lấy tiền mặt cho anh dùng túi giấy gói cẩn thận lại.

Trương Vĩ không khỏi thầm nghĩ vẫn là quản lí Chu làm việc hiệu quả hơn nhiều.

Từ lúc theo vào cửa phòng đến lúc lấy được tiền cũng đã là chuyện của mười phút sau.

Anh vừa lấy được tiền liền cảm ơn rồi đứng dậy muốn đi, Chu Tự Cường lập tức cười nói: "Tiên sinh, tài khoản ngân hàng của ngài còn chín mươi vạn, đặt ở đây cũng là lãng phí, ngài không nghĩ đến việc tiền sinh tiền sao?

Trương Vĩ nghe vậy nhướng mày, vội lắc đầu nói: "Không cần!"

Chu Tự Cường mỉm cười: "Vậy ngài có cần gửi tiết kiệm có thời hạn không? Lãi suất của ngân hàng chúng tôi cũng rất tốt!"

"Không cần đâu! Cảm ơn!" Trương Vĩ vẫn là lắc lầu, trông cậy vão lãi suất ngân hàng thì có tài giỏi gì?

Muốn làm việc thêm một lần nữa thì phải làm được một thân sự nghiệp.

Chín mươi vạn này sẽ là nguồn vốn khởi động của bản thân, khi nào cũng có thể dùng, sao lại có thể để nó bất động ở ngân hàng được?

Chu Tự Cường tự mình tiễn Trương Vĩ cùng Ninh Hải Lan ra khỏi văn phòng sau đó lịch sự anh bắt tay: "Trương tiên sinh sau này có công việc ở ngân hàng có thể trực tiếp đến tìm tôi!"

Trương Vĩ nói một tiếng cảm ơn sau đó liền xoay người rời đi.

Vừa xong việc trong đại sảnh liền nhìn thấy Từ Phán Phán và Từ Tráng Tráng vẫn còn đang đứng ở cửa bên kia nhìn vào phía trong ngân hàng.

"Bạn gái anh vẫn còn ở đây à!" Ninh Hải Lan cười lạnh một tiếng: "Xem ra anh không để lại cho cô ta năm mươi vạn cô ta sẽ không từ bỏ đâu?"

Trương Vĩ cũng đau đầu một trận, hai chị em này cũng đủ rồi đi, xem ra chính mình trước kia đúng thật là mù rồi.

"Chị" Từ Tráng Tráng nhìn thấy Trương Vĩ cùng Ninh Hải Lan tới đại sảnh lập tức nói: "Bọn họ đến rồi!"

Từ Phán Phán thấy vậy cũng lập tức trừng mắt về hướng Trương Vĩ cùng Ninh Hải Lan, hừ lạnh: "Đôi cẩu nam nữ này, bà đây sống không tốt tuyệt cũng không cho bọn họ sống tốt hơn!"

Mà lúc này cửa phòng bên kia mở ra, Lí Tuệ ôm một cái thùng giấy to chất đồ đạc lộn xộn đi ra, nhìn đến đại sảnh thấy Trương Vĩ và Ninh Hải Lan không khỏi oán hận liếc một cái.

Chờ lúc cô ta đi ra ngoài, Từ Tráng Tráng vội chạy lại: "Lí Tuệ, em đây là..."

Không đợi Từ Tráng Tráng nói xong, Lí Tuệ "Baaa" tát cho hắn một cái, Tức giận: "Từ Tráng Tráng, hiện tại công việc của tôi cũng mất rồi, anh vừa lòng chưa? Chúng ta cũng xong rồi!"

Lí Tuệ nói xong nước mắt cũng đều rơi xuống, ôm thùng giấy xoay người đi mất.

Từ Tráng Tráng thấy vậy lập tức đuổi theo, "Lí Tuệ, ai đuổi em đi? Là cái tên quản lí kia sao? Anh hiện tại tìm hắn đi..."

"Yêu anh để làm gì, toàn bị nhục mạ mà thôi!" Lí Tuệ vươn tay chặn một chiếc taxi, đẩy Từ Tráng Tráng ra rồi lên xe.

Từ Tráng Tráng vội chạy về chỗ chị hắn mở cửa xe ra khởi động máy vội vã: "Chị, em không đợi chị nữa, em đuổi theo Lí Tuệ đây!"

Từ Phán Phán thấy vậy không khỏi dậm chân nói với: "Không... Tráng Tráng... Em đi rồi chị làm sao bây giờ ?"

Cô ta còn chưa dứt lời xe đã sắp mất rồi chỉ để lại một dải khói đen dài ngoằng.

Từ Phán Phán tức đến thở hồng hộc: "Tôi như vậy còn không phải là tại anh? Anh đúng là đồ không có lương tâm!"

Trương Vĩ lúc này cùng Ninh Hải Lan đi đến, Từ Phán Phán vừa muốn tiến lên, Ninh Hải Lan lạnh lùng nói: "Cô dám đến gần chút nữa tôi liền đánh cô tin hay không?"

Từ Phán Phán cũng cười lạnh: "Tôi sợ cô quá, tôi thân thẳng không sợ bóng nghiêng, bộ dạng cũng không giống cô! Đồ hồ ly tinh!"

Ninh Hải Lan vừa nghe lời này cả người đều tức giận, bản thân cô đã làm cái gì liền bị nói thành hồ ly tinh?

Vừa giận xong nghĩ ra gì đó, đột nhiên cười nhẹ nhàng, nâng tay kéo cánh tay Trương Vĩ, giọng điệu nũng nịu: "Thật đúng là bị người ta nói trúng rồi, tôi hiện tại còn đang làm bạn gái của Trương Vĩ đây!"

Trương Vĩ thấy vậy liền muốn giãy ra, nhỏ giọng nói: "Đừng nháo nữa! Cô còn chê tôi chưa đủ phiền sao?"

Từ Phán Phán vừa thấy vậy lập tức nói: "Cô biết thừa nhận là tốt..."

Nói xong nhìn phía ven đường hô lên: "Mọi người đến đây.."

Ninh Hải Lan lại giành trước một bước cũng đến bên đường hô to: "Tất cả mọi người đến xem, nữ nhân này muốn kết hôn mở miệng liền đòi mười vạn tiền sính lễ, lại phải cho em trai cô ta tiền làm lễ hỏi, bạn trai tôi không muốn làm chuyện vung tiền như nước nên cùng cô ta chia tay, cô ta cư nhiên táo tợn đến mức đòi phân một nửa tài sản..."

Những người đi ngang qua đều đến nhìn, vừa xem vừa nghị luận Từ Phán Phán.

Từ Phán Phán sắc mặt không khỏi thay đổi: "Cô nói bậy..."

Ninh Hải Lan liền nói: "Tôi có nói sai sao? Cô không phải đòi mười vạn tiền sính lễ? Có hay không chuyện chuẩn bị cầm lại đi cho em trai cô? Có phải hay không biết bạn trai tôi lại đây rút tiền liền chạy đến đòi tiền?"

Từ Phán Phán bị Ninh Hải Lan nói đến nỗi không thể đáp trả lại một câu, tức giận đến cổ cũng cứng lại, cứ lặp lại: "Cô cô cô" đến độ cũng không biết tại sao.

Trương Vĩ cũng không khỏi thầm khâm phục Ninh Hải Lan, Không nghĩ tới cô gái nhỏ này mồm mép lại lợi hại như vậy.

Đến cả người miệng lưỡi chanh chua lợi hại như Từ Phán Phán hóa ra cũng có lúc bị tức giận đến nói không ra lời, Trương Vĩ nghĩ đến lại muốn bật cười.

Ninh Hải Lan cười lạnh một tiếng: "Nhìn tính tình này của cô, bạn trai tôi trước đây đúng là mắt mù mới nhìn trúng cô, loại mặt hàng như cô cũng dám mở miệng đòi mười vạn, lấy nước tiểu mà soi lại bản thân đi!"

Nói xong lời này Ninh Hải Lan lập tức kéo tay Trương Vĩ nói: "Chúng ta đi, cùng cô ta nói nhiều một câu em liền cảm thấy mất mặt!"

Thấy hai người muốn đi Từ Phán Phán liền lập tức xông lên vươn tay muốn túm lấy tóc Ninh Hải Lan.

Trương Vĩ duỗi tay ngăn lại, không nghĩ đến Ninh Hải Lan đang bên cạnh, tức giận đến mức trở tay chính là một cái tát: "Cút trở về! Ai quen cô.."

Từ Phán Phán trực tiếp bị tát một cái muốn sững sờ, lấy tay che miệng lại không thể tin nổi nhìn Ninh Hải Lan.

"Cô bắt nạt kẻ yếu!" Ninh Hải Lan hừ lạnh một tiếng, trực tiếp kéo Trương Vĩ lên BMW đi khỏi ngân hàng.

Chờ xe đi mất Từ Phán Phán mới phản ứng, lập tức gào khóc: "Không có thiên lý ..."

Người bên đường đều khinh thường liếc nhìn cô ta một cái, lắc đầu đi qua.

Từ Phán Phán không thấy ai để ý chính mình, thu nước mắt lại, oán giận nói: "Trương Vĩ, anh chờ đó! Đời nảỳ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"

Trên xe Trương Vĩ nhìn Ninh Hải Lan chằm chằm, không nghĩ tớ cô lại có một mặt này, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn!"

Ninh Hải Lan lập tức trả lời: "Đừng hiểu lầm, tôi đơn giản là không vừa mắt ả đàn bà chanh chua kia, anh đừng nghĩ là tôi thật xem trọng anh! Có muốn cũng đừng nghĩ đến!"

Trương Vĩ nhún vai cười cười nói, "Trên đời này không có gì là tuyệt đối cả!"

"Anh đừng có mà nằm mơ!" Ninh Hải Lan lườm anh một cái: "Bà đây thích nam nhân phải có sự nghiệp, có chí tiến thủ!"

Trương Vĩ lập tức cười nói: "Tôi cũng có này!"

Ninh Hải Lan cười lạnh một tiếng: "Anh? Dựa vào bán ngọc sao? Anh có bao nhiêu ngọc để bán?"

Trương Vĩ nghe vậy ;iền trầm mặc, trong đầu nhất thời nảy ra vài suy tính, Ninh Hải Lan thật ra đang nhắc nhở chính mình.

Việc tìm đối tượng kết hôn này có thể có một..không...có thể có hai.

Trên thực tế cũng sẽ không có nhiều người chảy ra nhiều tiền để mình nhặt được, chính mình vẫn nên tìm cách dùng chín mươi vạn này sao cho thật có ích.

Không phải bởi vì bản thân coi trọng Ninh Hải Lan, không phải nghĩ theo hướng người đàn ông lí tưởng của cô mà phát triển mình, mà là đã biết lần này bản thân cần phải sống cuộc sống như vậy.

Xe rất nhanh đã đến Vĩ Quang tiếu khu, Trương Vĩ lần thứ hai nói lời cảm ơn đến Ninh Hải Lan.

"Đừng khiến tôi bị người ta xem thành hồ ly tinh là được rồi!" Ninh Hải Lan phất phất tay, nói xong lập tức đạp chân ga một cái đi mất.

Bạn đang đọc Long quy 2008 của Đông Môn Xuy Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GLK5HắcLão
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.