Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05

Phiên bản Dịch · 4003 chữ

“Tôi cần phải rửa dạ con, và rồi tôi sẽ nắn bóp nó một chút. Tôi muốn thử làm nó co lại bằng tay, và nếu chúng ta may mắn, nó sẽ lại rút vào trong. Bằng không, tôi sẽ đưa nó đi phẫu thuật. Tôi muốn tránh điều đó nếu có thể.”

Gabby tìm nước muối và tuýp gel rồi đưa chúng cho anh. Travis rửa dạ con, rồi rửa thêm một vài lần nữa trước khi với lấy tuýp gel làm trơn, hy vọng nó sẽ có tác dụng.

Nhìn cảnh đó Gabby không thể chịu đựng nổi, vì vậy cô tập trung vào Molly, miệng cô kề sát tai Molly khi cô thì thào lặp đi lặp lại rằng nó là một con chó ngoan. Travis vẫn im lặng, bàn tay anh chuyển động nhịp nhàng trên dạ con của con chó.

Cô không biết họ đã ở trong gara bao lâu nữa - có thể là mười phút hoặc cũng có khi đã một tiếng - nhưng cuối cùng, cô thấy Travis ngả người ra sau nhưng cố giải tỏa căng thẳng trên đôi bờ vai. Đó là lúc cô nhận ra bàn tay anh đã rảnh.

“Đã qua chưa?” cô mạo muội. “Nó ổn rồi chứ?”

“Vừa rồi vừa chưa,” anh nói. “Dạ con về đúng vị trí rồi, và có vẻ đã co lại, không vấn đề gì, nhưng cần phải đưa nó đến phòng khám. Nó cần được nghỉ ngơi một vài ngày để lại sức, ngoài ra còn cần một số thuốc kháng sinh và dịch truyền. Tôi sẽ chụp cả X-quang nữa. Nhưng nếu không xảy ra biến chứng gì thì nó sẽ lại khỏe như vâm. Điều tôi chuẩn bị làm bây giờ là lùi chiếc xe tải lại gần đây. Tôi có vài chiếc chăn cũ cho nó nằm.”

“Nó sẽ không... thòi ra ngoài nữa chứ?”

“Không đâu. Như tôi đã nói, nó đã co lại bình thường rồi.”

“Thế còn lũ chó con?”

“Chúng ta sẽ mang chúng theo. Chúng cần phải được ở cạnh mẹ mình.”

“Và điều đó sẽ không làm đau nó chứ?”

“Không. Nhưng đó là lý do vì sao nó phải truyền dịch. Để cho lũ chó con bú.”

Gabby cảm thấy đôi vai giãn ra; cô không nhận ra chúng đã căng đến mức nào. Lần đầu tiên, cô mỉm cười. “Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào,” cô nói.

“Cô vừa cảm ơn rồi đó.”

Sau khi dọn dẹp, Travis cẩn thận bế Molly lên chiếc xe tải trong khi Gabby bắt đầu với những con chó con. Khi cả sáu đã yên vị, Travis bọc cái túi lại và quẳng nó lên ghế trước. Anh đi bộ một vòng quanh chiếc xe tải và mở cửa buồng lái.

“Tôi sẽ báo cho cô biết tình hình,” anh nói.

“Tôi cũng đi.”

“Tốt hơn là nên để nó nghỉ ngơi, và nếu cô ở trong phòng thì nó sẽ không nghỉ ngơi được. Nó cần hồi sức. Đừng lo... tôi sẽ chăm sóc nó chu đáo. Tôi sẽ ở bên nó cả đêm. Hứa với cô đấy.”

Cô ngập ngừng. “Anh chắc chứ?”

“Nó sẽ khỏe thôi. Tôi hứa.”

Cô ngẫm nghĩ những gì anh vừa nói, rồi bẽn lẽn mỉm cười. “Anh biết không, trong nghề của tôi, chúng tôi được dạy rằng không bao giờ được hứa một điều gì. Họ dạy chúng tôi phải nói chúng tôi sẽ làm hết sức có thể.”

“Cô sẽ cảm thấy khá hơn nếu như tôi không hứa chứ?”

“Không. Nhưng tôi vẫn nghĩ tôi nên đi cùng với anh.”

“Mai cô không phải đi làm à?”

“Có. Nhưng anh cũng vậy.”

“Đúng vậy, nhưng đây là công việc của tôi. Đó chính là những gì tôi phải làm. Và bên cạnh đó, tôi chỉ có một chiếc giường xếp. Nếu đi thì cô sẽ phải ngủ dưới sàn.”

“Ý anh là anh sẽ không nhường giường cho tôi?”

Anh trèo lên xe. “Tôi nghĩ nếu phải nhường thì tôi cũng sẽ nhường,” anh nói, cười toe. “Nhưng tôi băn khoăn không biết bạn trai cô sẽ nghĩ thế nào nếu tôi và cô ở qua đêm với nhau.”

“Sao anh biết tôi đã có bạn trai?”

Anh với lấy cánh cửa. “Tôi đâu có biết,” anh đáp, giọng thoáng thất vọng. Rồi anh lại tĩnh trí và mỉm cười. “Cứ để tôi đưa nó đi, OK? Sáng mai cô gọi cho tôi. Tôi sẽ cho cô biết tình hình của nó.”

“Vâng,” cô dịu giọng. “OK.”

Travis đóng cửa, và cô nghe thấy tiếng lạch xạch của động cơ chuẩn bị khởi động. Anh nhoài người ra khỏi cửa. “Đừng lo,” anh lặp lại. “Nó sẽ ổn thôi.”

Anh chầm chậm hướng ra phía đường, rồi rẽ trái. Từ xa, anh vẫy tay với cô qua cửa sổ. Gabby vẫy tay lại, mặc dù cô biết anh không thể nhìn thấy, và dõi theo những đốm đèn xe màu đỏ nhạt dần khi họ quành xe nơi góc phố.

Sau khi anh đi, Gabby nhẩn nha đi về phía buồng ngủ ngồi trước bàn giấy. Cô luôn biết rõ mình không phải mẫu người ai đi qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn, nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm, cô nhận ra mình đang chăm chú soi gương và tự hỏi ngoài Kevin ra, những người khác nghĩ gì khi họ trông thấy cô.

Bất chấp vẻ mệt mỏi và mái tóc vô kỷ luật, trông cô không đến nỗi tệ như cô e ngại. Suy nghĩ đó làm cô hài lòng, mặc dù cô không biết chắc vì sao. Không giải thích nổi, cô nhớ lại vẻ thất vọng trên gương mặt của Travis khi cô nói với anh về bạn trai của cô, và cô đỏ mặt. Không phải như thế khiến cô thấy tình cảm của mình với Kevin có bất kỳ khác biệt nào...

Tất nhiên cô đã lầm về Travis Parker, lầm về tất cả kể từ đầu. Anh đã thật bình tĩnh trong suốt ca cấp cứu. Điều này vẫn làm cô ngạc nhiên, mặc dù lẽ ra cô không nên thế. Đó là công việc của anh, xét cho cùng, cô nhắc nhở bản thân.

Ngay sau đó, cô quyết định gọi cho Kevin. Anh lập tức cảm thông, hứa sẽ có mặt trong vài phút.

“Em thế nào rồi?” Kevin hỏi.

Gabby ngả vào lòng anh. Vòng tay anh quanh cô thật thoải mái. “Chắc là lo lắng ạ.”

Anh kéo cô lại gần hơn, và cô có thể ngửi thấy mùi của anh, sảng khoái và sạch sẽ, như thể anh vừa mới tắm ngay trước khi tới đây. Mái tóc của anh không chải và bị gió thổi tung, khiến anh trông giống như một sinh viên đại học.

“Anh mừng là anh chàng hàng xóm của em đã ở đó,” anh nói. “Travis, đúng không nhỉ?”

“Vâng.” Cô nhìn lên. “Anh biết anh ấy à?”

“Không hẳn vậy,” anh đáp. “Bên anh làm bảo hiểm cho phòng khám của anh ta, nhưng đó là một trong những khách hàng do bố anh đảm trách.”

“Em cứ nghĩ đây là một thị trấn nhỏ và anh biết hết mọi người.”

“Đúng thế. Nhưng anh lớn lên ở thành phố Morehead, và khi còn nhỏ, anh không chơi với ai ở Beaufort. Vả lại, anh nghĩ anh ta hơn anh vài tuổi. Chắc khi anh mới bắt đầu vào trung học thì anh ta đã đi học đại học rồi.”

Cô gật đầu. Trong yên lặng, suy nghĩ của cô quay về Travis, nét mặt nghiêm nghị khi anh chữa cho Molly, sự trấn an dịu dàng trong giọng nói khi anh giải thích vấn đề. Trong yên lặng, cô cảm thấy một thoáng tội lỗi mơ hồ, và cô lại ngả người dụi đầu vào cổ Kevin. Kevin vuốt ve bờ vai cô, bàn tay anh an ủi và thân thuộc. “Em rất vui vì anh đã tới,” cô thì thầm. “Em thực sự cần có anh đêm nay.”

Anh hôn lên tóc cô. “Anh còn ở đâu được nữa đây?”

“Em biết, nhưng anh còn cuộc họp, và sớm mai anh sẽ đi.”

“Không vấn đề gì. Chỉ là một cuộc hội nghị thôi mà. Anh mất mười phút để xếp đồ, xong. Anh chỉ ước mình có thể tới đây sớm hơn.”

“Chắc chắn anh sẽ sớm chết ra nếu trông thấy cảnh đó.”

“Chắc là vậy. Nhưng anh vẫn cảm thấy mình thật tệ.”

“Đừng mà anh. Không có lý do gì để vậy cả.”

Anh vuốt tóc cô. “Em có muốn anh hoãn chuyến đi lại không? Anh tin bố anh sẽ hiểu nếu anh ở đây ngày mai.”

“Không, em ổn mà. Dù sao em cũng còn phải đi làm nữa.”

“Em chắc chứ?”

“Vâng,” cô trả lời. “Nhưng cảm ơn anh vì đã đề nghị. Điều đó rất có ý nghĩa với em.”

Chương 6

Sau khi thấy con trai nằm ngủ thẳng cẳng trên giường xếp và một con chó trong phòng hồi sức. Max Parker lắng nghe Travis giải thích chuyện gì đã xảy ra. Max rót hai tách cà phê và mang chúng lại bàn.

“Lần đầu của con thế quả không tệ,” Max nói. Với mái tóc và hàng lông mày bạc rậm rạp, ông là điển hình cho một vị bác sĩ thú y tỉnh lẻ đáng mến.

“Bố đã từng chữa cho một con chó như vậy chưa?”

“Chưa bao giờ,” Max thừa nhận. “Tuy có lần đã chữa cho một con ngựa. Con biết trường hợp này hiếm thế nào rồi. Molly giờ có vẻ đã khỏe. Sáng nay lúc bố bước vào nó ngồi dậy được và ve vẩy đuôi. Con thức với nó đến mấy giờ vậy?”

Travis nhấm nháp cà phê với lòng biết ơn. “Gần như cả đêm. Con muốn chắc chắn dạ con nó không sa xuống nữa.”

“Thường thì không đâu,” ông nói. “Nhưng có con ở đó cũng tốt. Con đã gọi điện cho người chủ chưa?”

“Chưa ạ. Nhưng con sẽ gọi.” Anh lau mặt. “Ôi, con kiệt sức rồi.”

“Sao con không về ngủ đi một giấc? Bố có thể lo liệu mọi chuyện ở đây, và bố sẽ để mắt tới Molly.”

“Con không muốn làm phiền bố.”

“Phiền hà gì,” Max cười tươi. “Con không nhớ à? Con đâu có việc gì ở đây. Hôm nay là thứ Sáu.”

Một vài phút sau, kiểm tra Molly xong, Travis tấp xe ở đường vào nhà và bước xuống. Anh vươn vai, rồi tiến thẳng tới chỗ Gabby. Khi đi qua đường xe vào nhà cô, anh nhìn thấy báo thò ra khỏi thùng thư, sau một thoáng ngần ngừ, anh rút tờ báo. Trên hiên nhà cô một lát sau đó, anh vừa định gõ cửa thì nghe tiếng bước chân đang tới gần và cánh cửa mở ra. Gabby đứng thẳng người, ngạc nhiên khi gặp anh.

“Ôi, chào anh...,” cô nói, buông tay khỏi cánh cửa. “Tôi đang nghĩ nên gọi cho anh.”

Mặc dù đi chân trần, cô đã mặc quần âu và một chiếc áo sơ mi màu trắng nhờ, tóc cặp lỏng bằng chiếc cặp ngà. Anh một lần nữa nhận ra cô quyến rũ đến thế nào, nhưng hôm nay anh mới chợt nhận ra là nét hấp dẫn của cô nằm ở vẻ cởi mở chân thật hơn là vẻ xinh đẹp thông thường.

Chỉ là cô ấy dường như quá... thật. “Tiện đang trên đường về nhà, tôi nghĩ sẽ báo trực tiếp để cô biết. Molly đã khỏe rồi.”

“Anh chắc chứ?”

Anh gật đầu. “Tôi đã chụp X-quang, và không thấy bất kỳ dấu hiệu xuất huyết nội nào. Khi được truyền dịch, nó có vẻ đã hồi sức. Chắc là nó có thể về nhà cuối ngày hôm nay, nhưng tôi muốn giữ nó lại thêm một đêm nữa, chỉ là cho chắc thôi. Thực ra thì bố tôi sẽ trông nó một lúc. Tôi đã thức gần như trắng đêm, vậy nên giờ tôi sẽ đi chợp mắt, nhưng tôi sẽ đích thân khám cho nó sau.”

“Tôi có thể đến thăm nó được không?”

“Chắc chắn rồi,” anh nói. “Cô có thể thăm nó bất cứ lúc nào. Có điều hãy nhớ có thể nó chưa tỉnh hẳn, vì tôi phải cho nó vài liều an thần để nó bình tĩnh chụp X-quang, và để giảm đau nữa.” Anh ngừng lại. “Nhân tiện, lũ chó con cũng khỏe. Trông chúng dễ thương lắm.”

Cô mỉm cười, thích cái chất giọng mũi nhẹ nhàng của anh, ngạc nhiên là mình chưa từng để ý đến điều này. “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh một lần nữa,” cô nói. “Tôi không biết phải đền đáp anh thế nào.”

Anh gạt đi. “Tôi rất vui khi giúp được cô.” Anh chìa tờ báo ra. “Nhắc mới nhớ, tôi lấy cái này hộ cô.”

“Cảm ơn anh,” cô nói và cầm lấy nó.

Trong một khoảnh khắc ngượng ngùng, họ nhìn nhau không nói.

“Anh có muốn một tách cà phê không?” cô đề nghị. “Tôi vừa pha một bình.”

Cô cảm thấy một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và thất vọng khi anh lắc đầu.

“Không cảm ơn cô. Tôi chả thích tỉnh như sáo trong khi đang cố đánh một giấc.”

Cô cười. “Thật hài hước.”

“Tôi chủ ý đấy,” anh nói, và trong một thoáng, cô hình dung ra cảnh anh tựa người vào quầy bar và đưa ra một câu trả lời tương tự với một người phụ nữ quyến rũ, điều này để lại cho cô cảm giác mơ hồ rằng anh đang tán tỉnh mình.

“Nhưng nghe này,” anh tiếp tục. “Tôi biết cô chắc đang chuẩn bị đi làm mà tôi thì mệt lử rồi, vì vậy tôi sẽ về nhà ngủ một lát.” Anh quay người bước xuống hiên.

Dù không định thế, nhưng Gabby bỗng bước qua ngưỡng cửa và gọi to khi anh đã tới sân. “Trước khi đi, anh có thể nói cho tôi mấy giờ anh sẽ có mặt tại phòng khám được không? Ý tôi là để khám cho Molly ấy?”

“Tôi không chắc. Tôi nghĩ điều đó phụ thuộc vào tôi ngủ bao lâu.”

“Ồ... vâng,” cô nói, cảm thấy thật xuẩn ngốc và ước gì mình đã không hỏi.

“Nhưng thế này thì sao,” anh nói tiếp. “Cô nói cho tôi biết mấy giờ cô ăn trưa, và tôi sẽ gặp cô tại phòng khám.”

“Tôi không có ý...”

“Mấy giờ?”

Cô nuốt nước bọt. “Một giờ kém mười lăm.”

“Tôi sẽ ở đó,” anh hứa. Anh lùi lại vài bước. “Và nhân tiện, trông cô rất tuyệt trong bộ quần áo đó,” anh nói thêm.

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Câu đó gần như đã tóm tắt toàn bộ trạng thái tinh thần của Gabby suốt phần còn lại của buổi sáng. Dù có đang làm gì: khám tổng quát cho bệnh nhi (hai lần), chẩn đoán viêm tai (bốn lần), tiêm vaccine (một lần), hay đề nghị chụp X-quang (một lần), cô cảm thấy mình làm việc như một cỗ máy tự động, chỉ một nửa ở hiện tại, trong khi nửa còn lại vẫn đang ở trên hiên, tự hỏi liệu có phải Travis đang thực sự tán tỉnh cô và có lẽ, chỉ là có lẽ mà thôi, cô có phần nào thích điều ấy?

Không biết bao nhiêu lần cô đã ước ao mình có một người bạn trong thị trấn để kể về tất cả chuyện này. Chẳng gì bằng có một người bạn gái thân thiết để tâm sự, nhưng mặc dù có nhiều y tá ở phòng khám, địa vị phụ tá bác sĩ của cô dường như đã gạt cô sang lề. Cô thường xuyên nghe thấy các y tá trò chuyện và cười đùa, nhưng họ thường im lặng ngay khi cô đến gần. Điều này khiến cô cảm thấy đơn độc y như hồi đầu mới dọn tới thị trấn.

Sau khi giải quyết xong bệnh nhân cuối cùng (một em bé cần chuyển tới bác sĩ chuyên khoa tai-mũi-họng vì có khả năng phải cắt amiđan), Gabby nhét ống nghe vào túi áo blu và rút về phòng làm việc của mình. Căn phòng không lớn; cô lén ngờ rằng trước khi cô tới, nó đã được dùng làm buồng kho. Không có cửa sổ, bàn làm việc đã chiếm gần trọn căn phòng, nhưng miễn sao cô kiểm soát được đống lộn xộn đó, vẫn còn tốt đẹp chán khi có một nơi gọi là của mình. Có một cái tủ nhỏ, hầu như chả đựng gì ở góc phòng, và cô lấy chiếc ví trong ngăn cuối ra. Kiểm tra đồng hồ, cô thấy còn vài phút mới tới lúc phải đi. Cô kéo ghế ngồi và lùa tay qua nhưng lọn tóc quăn bất trị.

Rõ ràng mình đã quan trọng hóa vấn đề, cô quyết định. Người ta tán tỉnh nhau suốt thôi. Đó là bản chất của con người. Bên cạnh đó, điều này chả chắc đã có ý nghĩa gì đặc biệt. Sau tất cả những gì họ đã trải qua đêm hôm trước thì anh trở thành gì đó giống như một người bạn thôi...

Bạn của cô. Người bạn đầu tiên ở một thị trấn mới, vào thời điểm bắt đầu cuộc sống mới. Cô thích điều đó. Có một người bạn thì sao chứ? Chả sao cả. Cô mỉm cười với suy nghĩ đó trước khi mở lối cho một cái cau mày.

Mặt khác, biết đâu đó chẳng phải ý hay. Thân thiện với hàng xóm là một chuyện, kết bạn với một gã trăng hoa lại là chuyện hoàn toàn khác. Đặc biệt là một gã trăng hoa điển trai. Kevin thường không thuộc típ hay ghen, nhưng cô không ngốc đến nỗi nghĩ rằng anh sẽ vui mừng khôn xiết với ý tưởng Gabby và Travis cùng thưởng thức cà phê trên hiên vài lần một tuần, dù đó là điều những người hàng xóm thân thiện vẫn làm. Chuyện này trong sáng như việc tới bác sỹ thú y vậy - và sẽ tiếp tục trong sáng, xin bạn nhớ cho - nhưng vẫn có một cảm giác phản bội mơ hồ.

Cô lưỡng lự. Mình phát điên mất thôi, cô nghĩ. Mình thực sự sắp phát điên rồi.

Cô chẳng làm gì sai. Anh cũng vậy. Và sẽ chả có chuyện gì sau màn tán tỉnh ngắn ngủi giữa họ, kể cả họ có là hàng xóm đi chăng nữa. Cô và Kevin dã là một đôi từ năm cuối ở trường Đại học Bắc Carolina - họ gặp nhau trong một buổi tối lạnh lẽo và tẻ ngắt, lúc mũ cô bị thổi bay sau khi rời quán Spanky's cùng vài người bạn. Kevin đã lao trên phố Franklin, luồn lách giữa dòng xe cộ để lấy nó, và dẫu trong khoảnh khắc ấy chẳng có ánh lửa nào bùng lên thì có lẽ vẫn có một đốm than hồng âm ỉ, ngay cả khi cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Thời điểm ấy, cô thực sự không muốn cái gì đó phức tạp như một mối quan hệ yêu đương, bởi lẽ cảm giác như đời cô đã quá ư phức tạp rồi. Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, tiền thuê nhà đã đến kỳ phải trả, và cô không biết sẽ học trường Phụ tá Bác sĩ nào. Mặc dù đến bây giờ, điều đó có vẻ ngớ ngẩn, song vào lúc ấy nó dường như là quyết định quan trọng duy nhất cô từng phải đối diện. Cô được nhận vào học cả ở Trường Y Khoa Nam Carolina tại Charleston và trường Đông Virgina tại Norfolk, và mẹ cô đang cổ xúy mãnh liệt cho trường Charleston: “Quá đơn giản nếu phải quyết định, Gabrielle ạ. Con chỉ phải học cách nhà có vài giờ, và Charleston quốc tế hơn nhiều, con yêu.” Gabby cũng đã ngả về Charleston, mặc dù trong thâm tâm cô biết Charleston cám dỗ bởi toàn những lý do sai trái: cuộc sống về đêm, sự kích thích khi được sống trong một thành phố đẹp, một nền văn hóa và vòng xoay sống động của xã hội. Cô tự nhắc rằng mình thực sự không có thời gian để hưởng thụ bất kỳ điều gì trong số đó. Trừ một số ít môn chính, sinh viên Phụ tá Bác sĩ có chương trình học giống với sinh viên các trường y khoa, nhưng chỉ có hai năm rưỡi để hoàn thành chương trình, thay vì bốn. Cô đã từng nghe những câu chuyện rùng rợn về những gì đang chờ đợi mình: các môn được giảng dạy, những thông tin được truyền đạt với tất cả sự nhã nhặn của một cái vòi phun nước cứu hỏa được mở hết tốc lực. Khi cô đi thăm hai trường, cô thực sự thích chương trình của Đông Virgina hơn; dù là vì đâu chăng nữa, cảm giác ở đó thoải mái hơn, một nơi cô có thể tập trung làm những gì cô cần làm.

Vậy đó là điều gì?

Cô đã lo lắng mãi về lựa chọn tối mùa đông ấy khi mũ của cô bị thổi bay và Kevin nhặt lại. Cảm ơn xong, cô nhanh chóng quên mọi thứ về anh, cho tới khi vài tuần sau anh trông thấy cô từ bên kia sân. Mặc dù cô dã quên anh nhưng anh vẫn còn nhớ cô. Cách cư xử dễ chịu của anh khác xa với nhiều gã nam sinh ngạo mạn cô gặp hồi đó, hầu hết đều túy lúy rượu chè, vẽ chữ lên ngực trần mỗi khi đội TarHeels đấu với Duke. Những cuộc chuyện trò dẫn đến những lần đi cà phê, đi cà phê dẫn đến đi ăn tối, và trước khi cô tung chiếc mũ tú tài lên không trung vào buổi lễ tốt nghiệp, cô cho rằng mình đã yêu. Lúc đó, cô quyết định sẽ theo học trường nào, và cùng với chuyện Kevin đinh sẽ sống tại thành phố Morehead, chỉ vài giờ là đến miền Nam nơi cô sống vài năm sau, lựa chọn đó gần như là định mệnh.

Kevin đi tàu tới Norfolk để gặp cô, cô lái xe xuống thành phố Morehead để gặp anh. Anh dần quen gia đình cô, cô cũng hiểu về gia đình anh. Họ cãi vã rồi lại làm lành, chia tay rồi hòa giải, cô thậm chí còn chơi một vài hiệp golf cùng anh, mặc dù cô chả thích thú gì trò ấy, và suốt thời gian đó, anh vẫn là một chàng trai thoải mái, dễ tính như trước đó. Bản tính của anh xem ra đã phản ánh cách giáo dục trong một thị trấn nhỏ, nơi - thành thật mà nói - mọi thứ dường như lúc nào cũng chậm chạp. Sự chậm rãi đã ăn sâu vào tính cách của anh. Với những chuyện khiến cô lo lắng, anh chỉ nhún vai; những khi cô bi quan, anh vẫn vô tư lự. Cô nghĩ đó là lý do khiến họ hòa hợp đến vậy. Họ cân bằng cho nhau. Và họ dành cho nhau. Sẽ không có cuộc thi để chọn lựa Kevin hay Travis, thứ gì đó tựa như thế cũng không.

Khi đã thông suốt vấn đề, cô quyết định chuyện Travis có tán tỉnh cô hay không cũng chẳng sao. Anh ta cứ tán tỉnh tùy thích; cuối cùng, cô đã biết chính xác cô muốn điều gì trong cuộc đời mình. Cô chắc chắn điều đó.

Bạn đang đọc Lựa Chọn Của Trái Tim của Nicholas Sparks
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.