Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần khí? Phượng Hoàng hóa gà?

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Mộ Dung Vân Hải ba người đều choáng váng, nội tâm dời sông lấp biển.

Làm sao lại không giống với bọn hắn kinh lịch?

Giờ phút này, trong lòng Mộ Dung Cung càng thêm phức tạp, đôi mắt đã trừng lớn.

Thân thể không tự giác mà run rẩy.

Giống như thấy được thứ cực kì kinh khủng.

Chuyện gì xảy ra!

Nơi này đến cùng là nơi nào!

Hắn vừa bước vào cánh cửa, sau một khắc, vô số đạo khí tức cường đại toàn bộ tác dụng vào trên người hắn.

Khí tức kia rất là khủng bố.

Hắn kiến thức tương đối rộng, gặp qua tu sĩ Độ Kiếp.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy, mỗi một cỗ khí tức tác dụng ở trên người hắn, đều mạnh hơn tu sĩ Độ Kiếp vô số lần!

Giờ khắc này, hắn biết mình thật sự cược sai.

Con trai mình vậy mà không lừa hắn!

Đây mẹ nó thật là trụ sở của tiên nhân!

Hắn đều muốn khóc, cảm giác bản thân bị giam cầm, thân thể không động đậy được.

Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe tới âm thanh vật phẩm bay lượn.

Trong chớp mắt, một cái dao phay bay ra khỏi nhà.

Nhìn xem một màn này, Mộ Dung Cung dọa đến quần chút nữa ướt át.

Bởi vì hắn phát hiện, thanh dao phay này, thần mẹ nó vậy mà là một thanh vũ khí khủng bố!

Hắn có loại cảm giác, dao phay chém vào trên người hắn, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!

Nhìn thấy thanh dao phay này bay ra, mà mục tiêu đúng là phụ thân của mình, Mộ Dung Vân Hải dọa đến tranh thủ thời gian chạy ra cửa lớn.

Hắn cũng quản không được nhiều như vậy, nhưng vừa bước qua cánh cửa, hắn phát hiện mình vậy mà không có cảm giác được bất luận áp lực nào.

Đôi mắt hắn sáng lên, tranh thủ thời gian chạy đến trước cha mình, ngăn trở dao phay.

Nhưng mà tốc độ của dao phay như cũ không giảm, bay tới bọn hắn.

"Dao phay, dừng tay." Lúc này, một giọng nói vang lên.

Âm thanh thoáng qua một cái, dao phay lập tức dừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Gặp vũ khí cường đại này dừng lại, Mộ Dung Vân Hải mấy người đồng thời thở ra một ngụm trọc khí.

Quá nguy hiểm!

Mà lúc này, bọn hắn nhìn lại chỗ tiếng kêu.

Lúc này mới phát hiện, nói chuyện, thế mà là một con gà trống!

Cái này. . .

"Phượng Hoàng, lão già này xem xét cũng không phải là người tốt, mà lại ta chưa thấy qua hắn, chém hắn mấy đao sẽ không có chuyện gì đâu."

Dao phay chấn động, phát ra một giọng nói nam.

Mộ Dung Vân Hải: "..."

Chặt mấy đao không có chuyện gì?

Cũng bởi vì âm thanh này, rung động trong lòng Mộ Dung Vân Hải mấy người đã đạt tới mức độ không gì sánh kịp.

Khí linh!

Khí linh biết nói chuyện, linh trí còn cao như thế, này vậy mà là... Tiên khí? !

Chỉ có đạt tới cấp bậc Tiên khí, mới có thể sinh ra khí linh cường hãn như thế!

Mộ Dung Vân Hải hít sâu một hơi.

Quả nhiên tiền bối là tiên nhân! !

Thậm chí vẫn là tồn tại đứng đầu ở tiên giới.

Bởi vì cả phòng này đều là Tiên khí!

Cho dù là tiên nhân bình thường, cũng không đạt đến loại trình độ này!

Không đúng! !

Đột nhiên, Mộ Dung Vân Hải mấy người đồng thời ý thức được một điểm khác.

Phượng. . . . . Phượng Hoàng? ! !

Mấy người đồng thời chuyển di ánh mắt, tựa như người gỗ, sững sờ nhìn xem con gà trống kia.

Thanh Tiên khí mạnh mẽ này, mới vừa rồi gọi nó là. . . . . Phượng Hoàng? !

Mộ Dung Cung còn đang quỳ, giờ phút này đã ở trong gió lộn xộn.

Phượng Hoàng chỉ có ở trong thần thoại.

Nghe đồn, cho dù là tiên giới, cũng cực kỳ hiếm thấy, đều là hộ sơn Thần thú của đại thế lực đỉnh cấp!

Nhưng là bây giờ Phượng Hoàng, vậy mà hóa thân thành một con gà trống, canh giữ ở trong sân tầm thường này? !

Ùng ục.

Bốn người đồng thời nuốt ngụm nước bọt.

Bọn hắn đã đánh mất năng lực nói chuyện.

Gà trống tiếp tục nói: "Lão đầu tử này xem ra là đồ đần, ngươi chặt đồ đần không sợ chính mình cũng biến thành ngốc à."

Dao phay nghe vậy, giống như nhìn Mộ Dung Cung, sau đó nói: "Lời này của ngươi không có vấn đề."

Nói xong, bay vào trong phòng.

Mộ Dung Cung: "... . ."

Hắn rất muốn khóc.

Gà trống nhân tính hóa mà liếc mắt Mộ Dung Cung mấy người, sau đó cũng không nói thêm lời nào, thản nhiên trở lại dưới táng cây đào, gục ở chỗ này không nhúc nhích.

Bốn phía bắt đầu an tĩnh lại.

Nhưng Mộ Dung Cung vẫn quỳ dưới đất, cử động không được.

Mộ Dung Vân Hải thấy phụ thân mình được gà trống cứu, cung kính hướng phía gà trống khom người chào, "Đa tạ Thần thú, đại ân đại đức suốt đời khó quên."

Chỉ là gà trống chẳng thèm để ý hắn.

Mộ Dung Vân Hải bị không để ý tới, cười khổ.

Mà thấy mình không có nhận cỗ áp lực trước đây không lâu kia, lại đi tới trước mặt cha mình, muốn đỡ hắn dậy.

Nhưng hắn đụng cha mình một cái, phát hiện từng luồng từng luồng khí tức cường đại áp sát hắn, áp lực tỏa ra.

"Cái này!"

Hắn tranh thủ thời gian lui ra phía sau.

Lúc này, hắn lại phát hiện áp lực nháy mắt biến mất.

Hắn hiểu, là những tồn tại cường đại này, cố ý giáo huấn phụ thân hắn!

Hắn cũng không có cách nào, nhìn xem cha mình nói: "Cha, xem ra tiền bối hẳn là không ở rồi. Ngươi nhẫn một hồi đi, ngươi hẳn có thể đứng lên khi hắn trở về."

Mộ Dung Cung một mặt sầu khổ, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng nói không được, chỉ có thể yên tĩnh quỳ.

Cũng may qua không bao lâu, một thanh niên tuấn lãng, tay cầm một cái thau đến gần.

Vừa nhìn thấy Mộ Dung Vân Hải ba người đứng ở ngoài cửa, Trần Bình An lập tức im lặng.

Hắn cảm thấy Mộ Dung Vân Hải ba người, lại nghĩ đến uống trà chực!

Lúc này mới đi được bao lâu, đã quay lại rồi?

Các ngươi là ma quỷ phải không!

Mộ Dung Vân Hải ba người nhìn thấy Trần Bình An, đôi mắt sáng lên, vội vàng hành lễ, hô: "Tiền bối."

Trần Bình An đến gần nói: "Thế nào, còn có việc?"

Nói xong, đột nhiên hắn nhìn thấy Mộ Dung Cung quỳ trong cánh cửa, không đành lòng nhìn về phía Mộ Dung Vân Hải ba người, nói: "Lão nhân gia kia là ai? !"

Mộ Dung Vân Hải một mặt cười khổ nói: "Phụ thân ta."

Hả? !

Đây chẳng phải là lão tổ của Kháo Sơn tông? !

Cường giả như thế, bay giờ là thế nào? !

"Tiền bối, ngài nhanh dậy đi!" Trần Bình An bước nhanh đến gần, kéo Mộ Dung Cung.

Mà Trần Bình An vừa nói, Mộ Dung Cung phát hiện tất cả áp lực tác dụng ở trên người hắn, nháy mắt tan rã, không còn sót lại chút gì.

Dưới sự nâng đỡ của Trần Bình An hắn đứng lên.

Nhưng xem xét Trần Bình An, hắn lại ngẩn người ra.

"Cái này. . . ."

Nhìn xem Trần Bình An, hắn giống như thấy được quỷ thần.

Giờ phút này trong mắt hắn, lấy Trần Bình An làm trung tâm, trong toàn bộ tiểu trấn, đột nhiên đều là đạo tắc vận lý!

Hắn nhớ tới lời nói của con trai mình trước đây không lâu.

Quanh thân phủ kín đạo tắc vận lý.

Nhưng đây chỗ nào chỉ là quanh thân!

Xung quanh cả phương viên vài dặm!

"Xin. . . . . Xin ra mắt tiền bối!"

Mộ Dung Cung cũng không lo được thân thể của mình khó chịu cỡ nào, vội vàng cung kính thi lễ.

Nghe lời này, nhìn đối phương cung kính, Trần Bình An lại ngốc nữa.

Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn xác định.

Cả nhà này, đầu óc thật có vấn đề.

Mà lại là di truyền!

Bạn đang đọc Lúc Nào Ta Vô Địch Rồi? ( Dịch) của Hí Kịch Liễu Tiên Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotienphong5141
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.