Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ duyên nho nhỏ, không đáng nhắc đến

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Trần Bình An không có cách, giúp từng người bọn hắn xới cơm.

Cũng không cần bao lâu.

Dưới bốn người ăn như hổ đói, một chén lớn cơm quả thực bị bọn hắn ăn sạch.

Nhìn xem bọn hắn không có thức ăn còn có thể ăn cơm như vậy, Trần Bình An rất bội phục.

Thẳng đến cơm bị ăn sạch, bốn người mới dừng lại.

Bọn hắn một bên ợ một cái, một bên thanh lý hạt cơm bên miệng của mình.

Để Trần Bình An im lặng hơn là, Trần Bình An phát hiện, Mộ Dung Cung lấy thau cơm qua, bắt đầu nhặt hạt gạo dính trong thau cơm lên ăn. . .

Đây chắc chắn là quỷ đói đầu thai!

Mà hắn không thấy được, Mộ Dung Vân Hải ba người thì như nhìn xem cừu nhân giết cha mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Cung.

Chỉ hận tay mình chậm.

Sau khi ăn xong, trên mặt bốn người cũng bắt đầu dâng lên thần sắc hạnh phúc.

Mộ Dung Cung đều nước mắt tuôn đầy mặt.

Hắn vốn là Xuất Khiếu đỉnh phong, giờ phút này một bữa cơm, hắn đột phá!

Phân Thần tầng hai!

Không sai.

Khi đột phá Xuất Khiếu cảnh, trở thành Phân Thần tầng một, còn đột phá một tầng nữa, mới đến Phân Thần tầng hai!

Phải biết, đặt ở tu luyện giới, Phân Thần tầng một thiên tài, đột phá đến Phân Thần tầng hai, cũng phải cần hơn hai năm mới được.

Thậm chí đến bốn năm năm.

Nhưng còn bây giờ thì sao.

Hắn chỉ ăn một bữa cơm!

Chỉ một bữa cơm mà thôi!

Mộ Dung Cung vô cùng kính sợ mà nhìn xem Trần Bình An.

Thần tiên đấy!

Đùi củan, ta ôm chắc rồi!

Mộ Dung Vân Hải cùng Trương Thanh Nhàn bọn hắn vốn là Nguyên Anh tầng tám, nhưng bây giờ, lại trực tiếp trở thành Xuất Khiếu tầng năm!

Chuyện đột phá này, nếu là nói ra bên ngoài, chỉ sợ toàn bộ tu luyện giả ở thế gian, đều sẽ xách đao tìm tới bọn hắn, truy vấn bọn hắn đột phá như thế nào.

Đây tuyệt đối xưa nay chưa từng có!

Trương Thanh Nhàn rất hối hận không mang theo con của mình tới Kháo Sơn tông, nếu là mang theo con trai mình đến đây, thì cơ duyên này có thể cùng chia sẻ với nhau!

Không sai, hắn nhận định đây là cơ duyên Trần Bình An cho bọn hắn.

Cơ duyên có thể ngộ nhưng không thể cầu, có lẽ qua lần này, về sau Trần Bình An sẽ không cho bọn hắn!

Đương nhiên, nếu là bọn hắn biểu hiện tốt, vẫn còn có ít khả năng.

Mà Mộ Dung Tuyết.

Vốn bởi một viên kẹo giấy kia của Trần Bình An, đã đột phá đến Kết Đan đỉnh phong, giờ phút này, trải qua bữa ăn no nê này, nàng đã là Nguyên Anh tầng năm!

Không có cách, nàng là nữ hài tử, ăn không nhiều được, cũng không độc thân nhiều năm như vậy như gia gia mình bọn họ, mà lại nàng cũng sợ mình đột phá quá nhiều, căn cơ bất ổn.

Đột phá đến Nguyên Anh tầng năm, đã để nàng rất thỏa mãn.

Phải biết, phóng tầm mắt toàn bộ vương quốc, cũng sẽ không có Nguyên Anh tầng năm chừng hai mươi!

Đừng nói vương quốc, cho dù là hoàng quốc phía trên vương quốc.

Loại thiên tài cấp bậc này, cũng là phượng mao lân giác!

Nàng, đã nhảy lên trở thành thiên chi kiêu tử như thế!

Mà tất cả thứ này, đều là Trần Bình An cho!

Hồi tưởng trước đây không lâu, mình vẫn chỉ là Tích Cốc kỳ, giờ phút này lại phóng qua ròng rã một đại cảnh giới, để cho nàng thổn thức không thôi.

. . . .

Trước cửa đại viện.

"Tiền bối, cơ duyên lần này, thực sự cảm tạ."

Mộ Dung Cung khom mình hành lễ với Trần Bình An, cực kì cung kính.

Mộ Dung Vân Hải ba người lúc này cũng là khom mình hành lễ với Trần Bình An, trong mắt đều là kính sợ.

Khóe miệng Trần Bình An co quắp một cái.

Nghĩ thầm, cơ duyên không phải kỳ ngộ sao?

Tu luyện giả đều xem ăn cơm như cơ duyên?

Chẳng lẽ là bình sinh lần thứ nhất ăn vào đồ ăn có loại mùi vị này, cho nên sánh với một trận kỳ ngộ?

Nghĩ đến đây, Trần Bình An khách khí nói: "Cung lão nói đùa, cơ duyên nho nhỏ, không đáng nhắc đến."

Nhưng nói thì nói thế, trong lòng của hắn đã hạ quyết tâm, về sau tận lực không thể ăn cơm với mấy người ma quỷ này!

Lúc nãy, hắn chưa ăn một ngụm nào.

Đều bị mấy tên này đoạt hết!

Mà Mộ Dung Cung bốn người nghe lời này, đôi mắt không khỏi trừng một cái.

Cơ duyên như thế, vậy mà tiền bối nói không đáng nhắc đến? !

Chậc chậc, xem, đây mới chính là cao nhân!

"Vậy. . . . . Vậy sau này chúng ta có rảnh, sẽ tới ăn cơm với tiền bối nhiều hơn nhé?" Mộ Dung Cung nhịn không được hỏi ra một tiếng.

Nếu là mỗi ngày có thể có cơ duyên bực này, hắn thành tiên sẽ còn xa sao?

Nghe vậy, Trần Bình An ngốc, sau đó da mặt co rúm, van nài bà thầm nghĩ: "Kỳ thật về sau không có chuyện gì trọng đại, các ngươi vẫn là đừng đến, dù sao tu luyện giả các ngươi tu luyện mới là chính đạo, ăn cơm cái gì, ít một chút. . ."

Mộ Dung Cung mấy người nghe lời này, lý giải ý nghĩa khác biệt.

Mộ Dung Cung vội vàng chắp tay với Trần Bình An, nói: "Là ta ngu muội, đa tạ tiền bối chỉ điểm, chúng ta chắc chắn tu luyện thật tốt."

Nghe vậy, trên mặt Trần Bình An lộ ra nụ cười vui mừng.

Mộ Dung Cung bốn người thấy Trần Bình An như thế, như được dạy bảo, tâm cảnh gia tăng rất nhiều.

Tu luyện giả, xác thực không thể mỗi ngày mong nhớ cơ duyên.

Tự mình dốc lòng tu luyện, mới là vương đạo!

Tiền bối thật sự là một câu điểm tỉnh người trong mộng.

Thụ giáo, thụ giáo.

Bốn người liên tục cáo từ, hóa thành độn quang biến mất.

Đưa tiễn bốn người xong, Trần Bình An lắc đầu trở lại viện tử, tiếp tục nấu cơm. . .

Không có cách nào, hắn cũng đói.

Mà sau đó không lâu, Mộ Dung Cung mấy người đã trở lại Kháo Sơn tông.

Mộ Dung Cung nhìn xem Mộ Dung Vân Hải ba người, chân thành nói: "Lần này tiền bối đã cho chúng ta vô thượng cơ duyên, về sau còn có cơ duyên hay không, phải xem tâm tình của tiền bối, cho nên các ngươi nhất định không thể tùy ý đi tìm tiền bối, chọc tiền bối không vui. Dù cho muốn đi, trước khi vào cửa phải hỏi ý tiền bối có đồng ý hay không."

Mộ Dung Vân Hải ba người gật đầu.

Lời kia vừa rồi của Trần Bình An, chính là đang giáo huấn bọn hắn, làm người không thể quá tham lam.

Dốc lòng tu luyện mới là vương đạo.

Mộ Dung Cung lúc này nhìn về phía Trương Thanh Nhàn.

"Thanh Nhàn à, việc này tốt nhất ngươi chỉ nói cho phụ thân ngươi và nhi tử ngươi, nếu để cho quá nhiều người quấy rầy tiền bối thanh tu, sợ rằng sẽ chọc tiền bối tức giận, mà lại, cũng đừng tùy ý mang theo hai người bọn họ tiến đến chỗ tiền bối, vừa rồi tiền bối nói, chuyện không trọng đại, không được lên cửa quấy rầy."

Trương Thanh Nhàn ngưng trọng gật đầu, hắn biết điểm này.

Chỉ có thể thay phụ thân và nhi tử mình cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng cũng không sợ, sau này vẫn có cơ hội.

Nếu như không có cơ hội, đó cũng là bọn hắn cùng tiền bối vô duyên.

"Vậy Cung thúc, Vân Hải, Tiểu Tuyết, ta về tông môn trước đây." Trương Thanh Nhàn chắp tay nói.

Mộ Dung Cung nghe vậy, vốn muốn gật đầu, nhưng đột nhiên ở giữa, con ngươi hắn đảo một vòng, nói: "Ta vừa vặn có đoạn thời gian không gặp mặt phụ thân ngươi, chúng ta cùng đi."

Mộ Dung Vân Hải nghe nói như thế, lật mắt trắng lên.

Không cần nghĩ, phụ thân của mình chắc chắn đi khoe khoang!

Đúng rồi, linh thạch!

"Cha, trước đây không lâu có phải chúng ta đánh cược không?" Mộ Dung Vân Hải rủ lông mày, híp mắt hỏi.

Qua nhắc nhở này, Trương Thanh Nhàn cùng Mộ Dung Tuyết mới nhớ kỹ việc này, đều giống như dò xét nhìn về phía Mộ Dung Cung.

Sắc mặt Mộ Dung Cung lập tức thay đổi.

Sau đó vỗ đùi, sốt ruột nói: "Hỏng bét! Hỏng bét! Có chuyện lớn quên xử lý! Không nói nữa, ta đi làm việc trước!"

Nói xong, cả người hắn biến mất tại nguyên chỗ.

Mộ Dung Vân Hải ba người nhìn xem phía trước trống trơn, một mặt im lặng.

Sau đó a phi một tiếng.

Mắng to vô sỉ.

Bạn đang đọc Lúc Nào Ta Vô Địch Rồi? ( Dịch) của Hí Kịch Liễu Tiên Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotienphong5141
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.