Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em yêu anh (6)

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Hugo và Lucia ngồi ôm nhau rất lâu mà không nói gì. Cả hai đều cần thời gian để giải quyết tình cảm của họ đã tăng quá giới hạn.

Lucia nhớ lại nội dung của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Norman đã viết. Nhân vật chính đã bị ném vào con đường khổ nạn ngay từ khi cô ấy xác nhận tình yêu của mình. Bất kể nghịch cảnh nào, nhân vật chính luôn thắng. Lucia nghĩ rằng nó chỉ có thể vì nó là tiểu thuyết; thực tế là khắc nghiệt không gì sánh được. Đó là lý do tại sao cô cảm thấy rằng thực tế ngọt ngào đặt trước mặt cô lúc này thật kỳ diệu.

"Chúng ta sẽ bàn vềhợp đồng của chúng ta ngày hôm nay."

Giọng nói trầm thấp của anh vang vọng khắp cơ thể cô. Lucia rời nhẹ khỏi vòng tay của anh và ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Em đã đồng ý để Damian vào gia phả và hợp đồng của chúng ta chấm dứt chứ ? "

"Hợp đồng đã vô nghĩa rồi."

Lucia bình tĩnh lắc đầu.

“Ngay cả khi đó không phải là điều khoản trong hợp đồng, tôi vẫn sẵn lòng coi Damian là con trai của mình. Nó là một đứa trẻ đáng yêu đáng được yêu thương. Và, Anh hứa sẽ là một người chồng chung thủy. Ah. Còn một điều kiện cuối cùng. Nếu em nói yêu anh.anh sẽ tặng em một bông hồng ”.

Thấy anh cau có, Lucia mỉm cười.

"Nhưng anh sẽ không tặng em một bông hồng, phải không?"

“… Em tiếp tục hành hạ anh với điều đó, phải không?”

"Em sẽ không."

Lucia cười khúc khích. Khuôn mặt của anh ấy đầy sự không hài lòng và biểu hiện của anh ấy đang nói rằng anh ấy cảm thấy bị sai và thất vọng nhưng không thể nói bất cứ điều gì.

"Anh yêu em từ khi nào?" (Lucia)

Vẻ mặt anh trở nên khó xử.

"Anh không biết." (Hugo)

Lucia bắt đầu hỏi một chút về các sự kiện cụ thể trong quá khứ, đặt câu hỏi, "Có phải lúc đó không?" Và Hugo trả lời rằng "Anh nghĩ nó còn xa hơn thế nữa ...?"

"Vậy còn khi Damian quay lại thì sao?" (Lucia)

"Có lẽ là khoảng sau đó?" (Hugo)

"Chuyện đó lâu chưa?"

"Anh đoi lúc đã nghĩ hết hi vọng vì em luôn không mở lòng với anh."

Người đàn ông rụt rè giữ mọi thứ cho riêng mình và chịu đựng trong nội tâm cũng vậy. Nếu tính vào khoảng thời gian Damian quay lại thì đã gần một năm. Lucia nhìn anh với ánh mắt mới. Vì vậy, anh ấy đã gặp rắc rối một mình trong gần một năm. Cô cảm thấy tiếc và cũng cảm thấy muốn cười. Lucia thận trọng nói.

“Anh có biết là em cũng yêu anh từ rất lâu rồi đúng không ? ”

Sau một lúc dừng lại, anh hét lên, "Cái gì ?!" và nắm lấy vai cô bằng cả hai tay.

“Ah Em thật đọc ác, vậy mà em nói em sẽ không bao giờ yêu tôi? ”

Lucia đã lấy lại ký ức cụ thể đó và nói, "Ah ..."

"Em không biết rằng sự cố đó đã làm phiền bạn." (Lucia) [2]

Hugo thở dài chán nản. Anh tự hỏi liệu có phải những cuộc đấu tranh nội tâm của anh suốt thời gian qua chẳng phải là gì hay không.

“Em có biết anh..…” (Hugo)

Anh ấy cảm thấy nghẹn ngào không rõ lý do và không thể tiếp tục nói. Lucia vỗ vai an ủi anh. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi miệng cô.

"Cả hai chúng ta đều rất sợ hãi nhau."

Lucia cảm thấy như cô ấy biết tại sao cả hai lại mất nhiều thời gian như vậy để đến được đây.

“… Em còn không nói tên em cho anh.” (Hugo)

"Tên của tôi?" (Lucia)

"Anh đang nói về tên thời thơ ấu của em."

"Tên thời thơ ấu?"

“… Lucia.”

Lucia hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc tên cô thoát ra khỏi miệng anh, cô cảm thấy hồi hộp. Cô không nghĩ đến cái tên mà mẹ cô đặt cho cô như một cái tên thời thơ ấu. ‘Lucia’ chỉ đơn giản là tên của cô ấy.

Khi Lucia nhìn anh mà không nói gì, Hugo bắt đầu càu nhàu: Damian biết, ngay cả quản gia cũng biết nhưng tôi không biết.

"Hugh."

Lucia bật cười và đưa tay ra ôm lấy mặt anh.

“Đối với tôi, cái tên‘ Lucia ’thật đặc biệt. Vì đó là cái tên mà mẹ tôi đã đặt cho tôi ”.

Cái tên ‘Lucia’ là danh tính của cô ấy. Trong giấc mơ của cô, đó là cột trụ giúp cô không gục ngã, dù cô đã trải qua chuyện gì.

“Công chúa Vivian giống như một người khác không phải là tôi. Không phải tôi cố giấu bạn, mà vì vợ bạn là Vivian, tôi nghĩ mình nên sống như Vivian.

"Bạn đã không thoải mái với cái tên ngay từ đầu."

"Đúng. Em đã nghĩ ‘Vivian’ là một lớp vỏ che giấu con người thật của em là ‘Lucia’. Hugh. Em phát hiện ra rằng một cái tên có ý nghĩa khi ai đó gọi nó. Mỗi khi bạn gọi tôi là Vivian, Vivian giả bắt đầu trở thành thật. Em là Vivian của anh. Chỉ có anh mới có thể gọi là Vivian ”.

Lucia thừa nhận rằng Vivian cũng là chính mình. Đúng hơn, cô ấy rất vui vì cô ấy có thể sống với tư cách là vợ của anh ấy, Vivian. ‘Lucia’ là một loài cỏ dại và một loài hoa dại. ‘Vivian’ là một bông hoa đẹp. Cô ấy muốn ở bên anh với cái tên Vivian.

“Cái tên mà chỉ bạn mới có thể gọi đặc biệt hơn, phải không?” (Lucia)

“…”

Đôi mắt đỏ của anh ấy hơi ấm nhưng biểu cảm 'không rõ ràng nhưng nghe có vẻ thuyết phục' của anh ấy rất đáng yêu. Lucia cười khúc khích.

“Em,cũng có chuyện muốn hỏi anh. Tại sao anh lại lấy chiếc khăn tay của Damian? " (Lucia)

“Ý của em là 'lấy'? Từ đó không thích hợp ”.

Anh mạnh dạn phản đối. Lucia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biết xấu hổ của anh ta.

"Thôi được. Tại sao bạn lại lấy nó? ”

“Nói về điều này, khi em làm một chiếc cho nó, hãy làm một chiếc cho anh.”

Thái độ của anh ấy về cơ bản là ‘đưa cho anh những gì em dành cho cậu bé’. Lucia lúc này đã phớt lờ yêu cầu của anh ta và tiếp tục tấn công.

"Để nó có thể được lấy lại bởi Bệ hạ?"

Hugo thở dài than thở và lầm bầm, "Thật nhẫn tâm".

“Anh thường có rất nhiều phàn nàn về em. Đừng nói rằng bạn không làm. " (Hugo)

“Ừm. Anh không dũng cản gì hết. Em cầu hôn anh đấy, nếu chuyện này lộ ra ngoài thì Công tước Taran sẽ giảm giá trị . "

"…Nhẹ nhàng thôi. Em đang bóc mẽ chồng mình đấy. "

Lucia bật cười và ôm lấy cổ anh.

“Ngay cả khi bạn nhút nhát và là một kẻ xấu. Em yêu anh, Hugh. ”

"Em bỏ câu đầu tiên nhé?"

Hugo càu nhàu và bế cô ra khỏi ghế sofa. Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường và khi cô phản đối rằng mình vẫn đang nói chuyện, anh dùng môi mình chặn môi cô lại.

“Cuộc trò chuyện diễn ra quá lâu. Hãy nghỉ ngơi một chút. " (Hugo)

Sự không nói nên lời trên khuôn mặt cô không làm anh nao núng. Hugo nhanh chóng đẩy cô xuống giường và trèo lên người cô. Tay anh vén váy cô lên và lần vào bên trong đùi cô.

“Thêm vào đó, em nên kiểm tra hiệu xuất của anh? ”[3]

"Em đã thử nghiệm nó đủ rồi!"

Cuộc nổi loạn của cô ngay lập tức bị dập tắt.


Đó là hoàng hôn của bình minh. Hugo thức dậy vào cùng một thời điểm trong ngày như mọi khi. Anh ấy chào buổi sáng cùng một lúc và bắt đầu một ngày giống nhau. Đó là một cuộc sống mà ngày hôm qua giống như hôm nay, và hôm nay giống như ngày mai. Đôi khi, anh tự hỏi mình còn lại bao nhiêu thời gian và cảm thấy trống trải sâu sắc.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và làn da mềm mại bên cạnh, Hugo quay đầu lại. Vợ anh, màu duy nhất tỏa sáng trong thế giới xám xịt của anh. Tình yêu của anh. Cuộc sống của anh có được ý nghĩa vì cô ấy. Anh không thể tưởng tượng một cuộc sống mà không có cô ấy. Anh không thể ngủ nếu không ôm cơ thể ấm áp của cô trong vòng tay.

Kể từ khi cô đến kinh đô, anh đã không sử dụng phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của anh ta, không được chủ nhân của nó sử dụng, vẫn lạnh lẽo ngay cả giữa mùa hè. Hugo quàng tay qua eo cô, kéo cô đang ngủ yên vào ngực và ôm cô thật chặt. Sau đó anh cẩn thận đặt cô nằm xuống và đắp chăn cho cô. Cô trằn trọc trong giấc ngủ và trở mình qua một bên. Anh hôn lên bờ vai tròn trịa lộ ra của cô rồi bước xuống giường.

Bởi vì chủ nhân là người dậy sớm, biệt thự sáng sớm đã thức thời, năng động. Dưới sự góp mặt kiên định của ba anh chị em luôn tận tâm, Hugo đã thay quần áo của mình. Ở bên cạnh, Jerome bằng miệng báo cáo những điều linh tinh mà anh ấy đã không báo cáo ngày hôm qua và chỉ đơn giản là nhận được sự đồng ý.

"Hoa hồng vàng. Tại sao lại là hoa hồng vàng? ”

Mặc dù câu hỏi của chủ nhân đột ngột, Jerome vẫn chăm chỉ trả lời.

"Ý ngài là tại sao tôi lại chọn gửi một bông hồng vàng?"

Khi Hugo gật đầu, Jerome nói, "Đó là do ngôn ngữ của hoa", và tiếp tục giải thích rằng hầu hết các loài hoa trên thế giới đều có một ý nghĩa cụ thể được gọi là 'ngôn ngữ hoa'.

“Ngôn ngữ hoa ? Đúng… Và hoa hồng vàng có nghĩa là gì trong ngôn ngữ của loài hoa? ”

"Nó là viết tắt của sự chia ly."

Vẻ mặt của Hugo trở nên khá chua chát trước câu trả lời của Jerome.

"Hoa nào có ý nghĩa ngược lại trong ngôn ngữ hoa?"

"Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng cháy."

"Không có hoa hồng màu hồng."

Hugo phát ngán với hoa hồng, bất kể màu sắc.

“Có một loài hoa tên là statin. Trong ngôn ngữ hoa, nó có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu ”.

“Nghe hay đấy. Nhờ ai đó mang một đống những thứ đó đến cho vợ tôi mỗi sáng khi cô ấy thức dậy ”.

Hugo quyết định xóa hoàn toàn hoa hồng khỏi đầu cô.

Bạn đang đọc Lucia của 윤슬
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LISAHOANG
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.