Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạ vô đơn chí

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

17:

Trong cơn mê man, Trầm Vân bừng tỉnh, hắn thấy mình bị trói lại trên một chiếc giường, vết thương đã khép lại, nhưng quần áo bên ngoài vẫn dính đầy máu, xung quanh là lều vải quân dụng

Thử cử động thì phát hiện hai tay hắn bị còng vào hai bên thành giường, cố dùng sức giật còng nhưng không thành công Trầm Vân buồn bực nằm ngoan ngoãn, nhắm mắt suy nghĩ, thằng ngu cũng biết bây giờ hắn đang bị quân đội bắt lại,

- không ngờ cô nàng Vân Băng kia lại chơi mình một vố, rõ ràng mình đã cứu cô ta, năng lực của mình đã bị lộ, nói cái gì bây giờ cũng chẳng có kẻ nào tin tưởng, cái mạng nhỏ bây giờ đang bị kẻ khác nắm trong lòng bàn tay, bây giờ mà muốn quân đội thả mình ra thì chẳng khác nào người si nói mộng, cách tốt nhất bây giờ là làm cách nào để không bị giết, dù sao có được cái mạng nhỏ còn hơn là chết một cách vớ vẩn thế này.

Đang trong lúc suy nghĩ thì cửa lều bị mở ra, đi vào là Phùng lão, phía sau còn có Diệp Xuyên và Vân Băng, Vân Băng thì dùng ánh mặt lạnh lùng nhìn Trầm Vân

Trầm Vân tặc lưỡi chán nản,

-cô nàng này lật mặt còn nhanh hơn lật sách a, rõ ràng mình còn xả thân cứu nàng, bây giờ lại bị nàng chơi lại thành dạng này.

Phùng lão bước đến cạnh giường, dùng anh mắt thâm thúy liếc nhìn Trầm Vân, rồi bắt đầu nói.

-chàng trai trẻ năng lực bất phàm a, đối đầu mà không bị ăn thiệt thòi, cậu học được công phu này ở đâu, có thể cho ta biết được không?

Trầm Vân im lặng, không nói gì. Hắn nhìn thấy được Phùng lão là lão hồ ly, chi cần mình sơ xuất một chút thế nào cũng bị lão già này nhìn thấu, biết vậy hắn đành im lặng không nói chuyện, đáp lại Phùng lão bằng ánh mắt thờ ơ.

Thấy vậy Diệp Xuyên bèn tiến đến nói với Trầm Vân,

-Diệp huynh đệ, không ngờ gặp lại cậu nhanh vậy, tại chúng tôi hơi nghi ngờ lên khiến cậu chịu ủy khuất một chút, nếu mọi chuyện rõ ràng, chúng tôi sẽ phóng thích cậu ngay, cậu có thể hợp tác một chút được không?

Trầm Vân đành nói

-có thể mở còng ra giúp tôi được không, thật khó chịu.

Duyệp Xuyên cười cười, tiến đến mở hai cái khoá còng giúp Trầm Vân, như chút được gánh nặng Trầm Vân duỗi lưng một cái, thở dài nói

-bây giờ tôi cơ thể giúp gì cho anh?

Diệp Xuyên trả lời

-cũng không phải chuyện gì, cậu nếu đã không phải người bình thường, lại lén lút tìm lên núi, mặc dù chúng tôi đã phong toả đường lên, nên chúng tôi nghi ngờ cậu cũng là người quan tâm đến bí mật trên núi

-xin hỏi cậu biết được bí mật này ở đâu.

Trầm Vân suy nghĩ thoáng qua, quay đầu nói với Diệp Xuyên

-tôi tình cờ biết được trên núi Trường Bạch có dấu tích của một môn phái cổ, anh biết đấy, người luyện võ luôn muốn tiến nhập cảnh giới cao hơn, tôi chỉ muốn thử chút vận may mà thôi

-không ngờ lại bị thương, rồi lại bị đẩy đến hoàn cảnh này, đúng là quá đen đủi

Diệp Xuyên nghe vậy gật đầu

-có thể anh nói là đúng, chúng tôi cũng thử kiểm tra qua đồ đạc của anh, cũng không phát hiện thấy đồ vật gì khả nghi, nếu được bây giờ anh có thể rời đi.

-tiện thể, cảm ơn anh đã cứu Vân Băng

Trầm Vân gật đầu, nhìn lướt qua Vân Băng, rồi thở dài đứng dậy, túm lấy cái túi cũ cở bên cạnh giường, đeo lên vai đứng dậy đi ra khỏi lều vải.

Vừa đi ra khỏi lều vải, hắn bỗng cảnh nhận thấy một lực đạo đánh vào phía sau, hắn muốn phản ứng lại nhưng lực đạo kia quá là nhanh, như một đạo thiểu điện, đánh vào cái ót của hắn,

Trầm Vân đị đánh vào ót, ánh mắt choáng váng nhưng vẫn cố giữa mình tỉnh táo, quay lại quơ tay xuất một quyền, thì thấy phùng lão là kẻ tấn công hắn, phùng lão một tay chế trụ quyền của Trầm Vân, một quyền di chuyển đến đan điền của hắn,

Rầm

Một đạo âm thanh vang lên một quyền của Phùng lão làm đan điền của hắn vỡ vụn, cái áo đầy máu của hắn rách tung toé, Trầm Vân bay người ra xa chục mét, người hắn kéo một vệt dài trên đất, ánh mắt run run nhìn Phùng lão, Rồi triệt để ngất đi.

-Phùng lão ông làm gì vậy,

Vân Băng ngạc nhiên hét lên chạy đến bên Trầm Vân lay người hắn dậy, nhưng Trầm Vân đã bất tỉnh nhân sự, đan điền bị hủy, cả người quần áo ránh nát.

Vân Băng quay người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phùng lão, rồi nhìn qua Diệp Xuyên, hai người đều đứng một chỗ nhìn nhau

Phùng lão bắt đầu nói

-tôi cho người kiểm tra thẻ căn cước của hắn, thẻ căn cước đó là giả. Hắn căn bản tên không phải là Diệp Xuyên, mà trong cục thông tin cũng không tra ra được thân phận của hắn, có thể nói hắn là kẻ ngoài vòng pháp luật, giống hệt với tên Trầm Vân một năm trước chúng ta truy tìm.

Lúc nãy tôi thấy hắn cầm balo lên đi một mạch ra khỏi lều vải mà không kiểm tra vật gì bên trong, tin chắc trong lòng hắn có dự định trốn thoát chúng ta càng nhanh càng tốt, vì vậy tôi liền xuất thủ.

Kẻ này không danh tính, ngoài vòng pháp luật, quá là khả nghi, tạm thời nhốt hắn vào ngục rồi tiến hành kiểm tra từ từ.

-người đâu, mang hắn đi

Một lúc sau 2 người lính mang Trầm Vân đưa lên cáng, còng hai tay hắn lại mang đi.

Vân Băng nhìn theo lòng đầy nghi hoặc, nàng quay lại phía Phùng lão nói.

-nếu hắn bị oan thì quá ủy khuất hắn, đan điền cũng bị hủy đi, một thân công lực cả đời trong tay tan thành hư vô

Nàng biết luyệt võ đến được mức độ như Trầm Vân quá là khổ cực, Phùng lão ra tay quá mạnh.

Trong lòng nàng vẫn lo lắng cho Trầm Vân không chịu được đả kích này, dù sao Trầm Vân cũng đã từng cứu nào.

Phùng lão cười cười nói

-không có chuyện đấy đâu. Trực giác tôi luôn muốn nói kẻ này và tên Trầm Vân ở Long thành là một người, dù sao tên này hồ sơ cũng quá là quỷ dị, cứ bắt được lại liền tốt

-nhưng hắn vẫn là cứu tôi một mạng. Vân Băng muốn phản bác

Diệp Xuyên thở dài tiến đến nói

-Vân Băng em còn quá là dễ tin người, tên kia vết thương đạn bắn cũng quá nhanh hồi phục đi, rất cả thể hắn luyện một môn nội công nào đó, mà điều này hắn ta chắc chắn cũng biết, muốn tung hoả mù để thoát nạn, nhưng cái này cũng không qua được mắt của Phùng lão.

Vân Băng thở dài, nếu Diệp Xuyên anh ấy cũng nói như vậy thì đành phải ủy khuất Trầm Vân,

Nếu hắn đúng là đáng bị bắt thì cũng được, nếu hắn không phải thì nàng sẽ quyết tâm bồi thường cho Trầm Vân, cũng tại nàng làm việc quá là cứng nhắc không giữ cho Trầm Vân một chút bí mật, mà lại nói hết cho cấp trên, để cho Phùng lão nghi nghờ, rồi lại phải sảy ra truyện này.

Thấy Vân Băng cuối cùng cũng hiểu, Diệp Xuyên mỉm cười nói

-thôi, theo anh được biết thì đám sát thủ cũng rút lui khỏi phạm vi núi Trường Bạch rồi, anh cũng cho một trung đội lên trên núi tìm kiếm, nếu 3 tháng sau không có kết quả gì, chúng ta sẽ rúi quân.

-tiên thể Vân Băng nè, chũng ta cùng nghỉ phép đi, qua nhà anh gặp ba mẹ, ba mẹ anh cũng mong em đến nhà chơi ăn bửa cơm đấy, mẹ anh thì cũng gọi điện muốn anh dẫn em về nhà chơi.

Vân Băng im lặng gật đầu, trong lòng đang nghĩ đến mẹ Diệp Xuyên, bác gái này coi Vân Băng như là con đẻ vậy, mỗi lần đến nhà nàng lại cảm thấy xấu hổ

Phùng lão lắc đầu cười cười

-ài nhà họ Diệp thật khéo tìm

Bạn đang đọc Lụi Tàn sáng tác bởi gangstyle
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.