Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thích Hợp Làm Loại Chuyện Đó!

Phiên bản Dịch · 2534 chữ

Sương phòng dành cho khách quý ở phía Nam miếu là một viện thanh tịnh mà không mất đi lịch sự tao nhã, trong phòng yên tĩnh tràn ngập hương trà nhàn nhạt, lấn át cả mùi nhang đèn đặc biệt trong miếu.

Nam tử ngồi ở bên cạnh bàn thưởng thức trà, một thân hoa bào màu trắng, ngọc quan buộc tóc, eo buộc Bát Bảo Lưu Ly, tuấn mỹ bất phàm, diện mạo tuyệt đẹp mà không mất đi cương nghị, cả người toát ra uy nghiêm như có như không, vừa nhìn là biết người sống ở địa vị cao.

Thấy hai người Lý Noãn đi vào, khóe miệng hắn dâng lên ý cười nhợt nhạt, sau khi kêu hai người ngồi xuống, cũng không vội vàng mở miệng nói chuyện.

Lý Noãn quan sát chỗ ngồi của người này xong, vốn có chút cảnh giác nhất thời buông lỏng mấy phần, nàng cảm thấy rõ ràng người này không phải cha xấp nhỏ, đồng thời lại có chút hoài nghi, không biết người này tìm nàng tới làm gì, nàng không nhớ rõ trước đây quen biết một người như thế.

“Vị công tử này, không biết ngài tìm ta tới là có chuyện gì muốn phân phó?” Lý Noãn cầm lấy giỏ ngồi xuống, chủ động lên tiếng dò hỏi.

“Ta tìm nàng, là muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.” Nam tử cười nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lý Noãn, mỗi tiếng nói cử động đều lộ ra khí chất cao quý.

“Nói gì thỉnh giáo với không thỉnh giáo, ta chỉ là một phụ nhân ở nông thôn, công tử có lời gì cứ hỏi là được.” Lý Noãn cười nói.

Nam tử bưng tách trà trong tay lên khẽ nhấp một ngụm, sau khi để xuống mới nói: “Nàng biết Tịnh Liên đại sư của Hộ Quốc tự?”

Nghe thấy vấn đề này, Lý Noãn không khỏi sững sờ, đột nhiên có chút hiểu tại sao Tịnh Liên không muốn để người ta biết chuyện biết nàng, lấy thân phận là Hộ Quốc tự đại sư của hắn, sợ là mọi cử động đều bị rất nhiều người có lòng nhìn thấy, quả thật rất dễ gây ra phiền toái.

Chỉ là suy nghĩ lại, Lý Noãn rất nhanh bình tĩnh lại cười nói: “Coi như là biết đi, còn nói chuyện qua vài lần.”

Nói không biết chắc chắn không được, nếu người này hỏi như thế rồi, tất nhiên là có tin tức chắc chắn, bằng không sao có nhiều người đến nghe thuyết pháp như thế, lại cố tình chọn trúng nàng, còn sớm gọi tiểu hòa thượng trông chừng để ý.

“Ồ.” Nam tử nhẹ giọng ồ một câu, vẫn là nụ cười yếu ớt, làm cho người ta không thấy rõ rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì, có tin tưởng lời của nàng hay không.

Lý Noãn không biến sắc nhìn vẻ mặt nam tử, sau đó lại quay đầu trao đổi ánh mắt với Lý Văn, rồi lại cười nói: “Công tử, ta và đại ca còn muốn đi trong miếu xin xăm, sau đó nghe thuyết pháp, nếu không có vấn đề gì khác, chúng ta xin đi trước.”

“Đợi một chút.” Nam tử cười ý bảo hai người ngồi xuống, nhìn phía sau bình phong nhẹ giọng nói, “Cầm một hộp quà ra đây.”

Không bao lâu, trong bình phong đi ra một nam tử mặc áo quần người hầu, một đôi mắt lấp lánh có hồn, hiển nhiên không phải người hầu bình thường, mà là thị vệ biết võ cải trang thành. Hai tay gã đang cầm một cái hộp nhỏ, cung kính đưa cho nam tử tuấn mỹ, ánh mắt nam tử nhìn Lý Noãn, người hầu kia đi tới bên cạnh Lý Noãn, đôi tay nâng cái hộp nhỏ đưa về phía Lý Noãn, từng cử động không kiêu ngạo không tự ti.

“Đa tạ công tử ban thưởng.” Lý Noãn duỗi đôi tay nhận lấy cái hộp nhỏ, cười nói một câu cám ơn.

Trong lòng lại bắt đầu âm thầm suy đoán thân phận của nam tử mặc trường bào màu trắng này, thoáng nghĩ đến thân phận cha xấp nhỏ cũng không tục, không nhịn được bắt đầu so sánh hai người, cũng không biết hắn và cha xấp nhỏ, thân phận của ai cao hơn?

Nàng không sợ người gây khó dễ, ở thời đại này quý nhân đi ra ngoài đều thích mang theo hộp quà tặng nhỏ, bên trong là chuẩn bị theo một khuôn khổ, dùng để khen thưởng hoặc sử dụng cho đáp lễ bình thường, cũng không phải đồ vật không thể nhận. Nhưng mà thân phận của nam tử trước mắt này không thấp, coi như bên trong hộp quà nhỏ này là đáp lễ theo khuôn khổ, vậy cũng không kém chỗ nào.

Nam tử thấy dáng vẻ Lý Noãn có chút mất hồn, ý cười trên khóe miệng càng rõ ràng thêm mấy phần, cười nói: “Không phải nói muốn đi xin xăm sao, trễ nữa, thuyết pháp của Tịnh Liên đại sư sẽ bắt đầu đấy.”

Lý Noãn sửng sốt lấy lại tinh thần, thấy mỉm cười trên mặt nam tử, trong lòng không khỏi khẽ nhúc nhích, ngay sau đó rũ mắt xuống nói: “Vậy chúng ta đi trước đây.”

“Không muốn biết thân phận của ta sao?” Nhìn nàng bỏ hộp quà nhỏ vào trong giỏ xách đứng dậy muốn đi, nam tử đột nhiên cười hỏi một câu.

Sao không muốn biết chứ, đây còn không phải là sợ hỏi sẽ chọc giận tới ngươi ư! Lý Noãn buồn bực quay đầu nhìn về phía nam tử, thấy hắn cười nhìn lại mình, cũng không lộ ra cảm xúc không tốt gì, trong mắt không khỏi thoáng qua hoài nghi, liền dứt khoát hỏi: “Công tử có thân phận gì?”

“Rất nhanh nàng sẽ biết thôi, đi đi.” Nhìn vẻ mặt nàng có chút bất mãn, nụ cười trên khóe miệng của nam tử càng sâu hơn, thản nhiên đáp một câu rồi không nhìn nàng nữa, lẳng lặng bưng tách trà lên uống.

Không nói ngươi còn bảo ta hỏi! Nhất thời Lý Noãn buồn bực, thấy nam tử dời tầm mắt đi, thì nổi lá gan trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới quay người rời đi.

Rời khỏi tiểu viện, Lý Văn nhìn đuôi lông mày Lý Noãn khẽ vặn lên, thì quan tâm hỏi: “Nhị muội, sao vậy, không vui?”

Mới vừa rồi khách quý chỉ tìm Lý Noãn, cho nên mặc dù hắn đi theo, ngoại trừ chào lúc đầu đi vào, vẫn không mở miệng chen vào.

Lý Noãn thu hồi suy nghĩ, cười lắc đầu nói: “Không phải không vui vẻ, chính là cảm thấy có chút khó hiểu, đại ca, huynh nói xem, tại sao hắn lại để ý chuyện muội có biết biết Tịnh Liên đại sư hay không?”

Lý Văn nghe vậy khẽ nhíu đuôi lông mày, ngay sau đó mỉm cười nói: “Ai biết được, có lẽ muội nên đi hỏi Tịnh Liên đại sư.”

Lý Noãn cười không nói gì nữa, hai huynh muội trở lại chủ miếu trong miếu Bạch Đà, góp tiền nhan đèn, lĩnh nhang đèn tế bái thần linh, sau đó Lý Noãn lại chợt có ý muốn lôi kéo Lý Văn đi rút xăm, đời trước nàng cũng đi qua chùa miếu, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy miếu thờ hương khói thịnh vượng như vậy, lại muốn làm đầy đủ các hoạt động.

Ào ào, xôn xao......

Lý Noãn thành tâm thành ý quỳ gối trên bồ đoàn trước tượng Phật, nhắm hai mắt lắc ống thẻ, không lâu lắm, đã nghe được vang lên một tiếng nhỏ lạch cạch, thẻ gỗ viết chữ rơi trên mặt đất, nàng lập tức cười nhặt lên, thấy ở trên viết “97” màu đỏ, thì cười cầm đi tìm đại sư giải đoán xăm bên cạnh.

“Tiểu phu nhân cái xăm này là xăm hạ.” Nâng chòm râu bạc phơ, đại sư khoác tăng bào giải đoán xăm đưa thơ trên quẻ sâm cho Lý Noãn, nói: “Xin hỏi tiểu phu nhân muốn hỏi cái gì.”

Nghe được là xăm hạ, Lý Noãn cũng không quá chú ý, cười nhận lấy thơ trên quẻ xăm xem rồi nói: “Đại sư, ta hỏi một câu sự nghiệp.”

“Điên cuồng liễu nhứ, tùy phong phiêu linh, sự hữu phản phục, dị nhân lai thành.” Đại sư vuốt râu một cái, chậm rãi đọc nửa câu thơ trên quẻ xăm lên, trầm tư suy nghĩ một chút nói: “Nửa câu thơ trước ngụ ý chỉ vận mệnh của tiểu phu nhân nhấp nhô, từng trải qua biến số lớn, nhưng cái gọi họa là nơi chứa phúc, phúc là nơi chứa họa, tất cả chuyện tiểu phu nhân gặp phải cũng không phải đều là chuyện xấu, có thể nói biến ảo vô thường, cũng không định số, nếu như muốn thành công, cần lấy được cao nhân tương trợ mới có thể thành công.”

Lý Noãn mỉm cười nghiêm túc nghe, cũng không biết trong lòng tin mấy phần, sau đó nàng trầm tư suy nghĩ, rồi khiêm tốn mà hỏi: “Vậy đại sư cho hỏi, câu này có ý là gì? “Vĩ công dục lập, thử nhật khả thành, thái dương đương không, lặc mã lai nghênh.” Có phải là nói nếu ta muốn thành công, hiện tại có thể bắt đầu hành động, nhưng câu ‘thái dương đương không, lặc mã lai nghênh’ là có ý gì?”

“Không phải, đều không phải. Tiểu phu nhân không cần quá gấp gáp, xin nghe bần tăng nói một lời, nếu tiểu phu nhân muốn thành công, phải chờ đợi một thời cơ chín muồi, như vậy mới thuận buồm xuôi gió, nếu nóng vội, sợ là tai họa không ngừng.” Đại sư lập tức chậm rãi lắc đầu, ý vị sâu xa nhắc nhở.

“Hoá ra là như vậy......” Lý Noãn bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, ngay sau đó chắp tay trước ngực hành lễ với đại sư nói cám ơn, “Đa tạ đại sư nhắc nhở, ta nhớ kỹ rồi.”

“A di đà Phật, tiểu phu nhân khách khí.” Đại sư khiêm tốn đáp lễ lại.

Ra khỏi chủ miếu, Lý Noãn nhìn thơ trên quẻ xăm lần nữa, lại ngẩng đầu nhìn phương xa, đứng ở cửa ngẩn người nơi chủ miếu người đến người đi.

Không bao lâu, Lý Văn cũng đi ra, thấy Lý Noãn ngây người ở bên cạnh cửa, đi qua hỏi: “Nhị muội, rút được xăm gì?”

“A, xăm hạ, còn nói ra cửa gặp quý nhân đấy.” Lý Noãn cười nói, xăm hạ cũng mặc kệ xăm hạ, “Đại ca, còn huynh, rút được xăm gì?”

“Huynh rút được xăm trung, không tốt cũng không xấu.” Lý Văn tùy ý nói một câu, thì nghe được tiếng chuông truyền đến từ gác chuông cách đó không xa.

Sau ba tiếng chuông vang lên, hai huynh muội nghe được những người bên cạnh rối loạn, nói là buổi thuyết pháp của Tịnh Liên đại sư sắp bắt đầu.

Cũng không lâu lắm, phương trượng chủ trì mang theo chừng hai mươi hòa thượng trẻ tuổi đi ra từ phía sau chủ miếu, người đến phía trước bái Phật dâng hương nhìn thấy, cũng tự giác dừng lại chuyện vẫn chưa làm xong, lui ra khỏi bên trong chủ miếu, hơn nữa tự động thối lui đến bên ngoài bậc thang thứ nhất ngoài chủ miếu.

Hai người Lý Noãn tất nhiên cũng theo đám người đi xuống, đi tới một nửa, đột nhiên bị một tiểu hòa thượng chen vào đám người kéo lại ống tay áo.

“Tiểu phu nhân, chủ tử nhà ta bảo ta tới mời tiểu phu nhân và vị công tử này đi phía sau chủ miếu nghỉ ngơi.”

Lý Noãn cho rằng có người thừa dịp rối loạn trộm cắp, thiếu chút nữa động thủ, cũng may kịp thời thấy gương mặt của tiểu hòa thượng có chút quen thuộc, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, dừng bước lại nói: “Thì ra là sư phụ, nhưng mà bây giờ nhiều người thấy như vậy, vào miếu quá bắt mắt, hay là thôi, chờ chủ tử sư phụ thuyết pháp xong, ta lại đi tìm hắn.”

“Không cần đi cửa chính, chủ tử bảo ta mang tiểu phu nhân và công tử đi vòng qua núi giả từ phía tây, trực tiếp từ cửa hông tiến vào.” Tiểu hòa thượng cẩn thận giải thích, sau đó lướt qua đám người chỉ chỉ ngọn núi giả cao lớn dưới bậc thang phía bên trái chủ miếu, nhìn qua quả thật có thể tránh được tầm mắt của mọi người.

“Vậy thì tốt, phiền toái tiểu sư phụ rồi.” Lý Noãn liếc mắt nhìn núi giả, liền cười gật đầu nói.

Vì vậy ba người chen qua đám người đông đúc, khó khăn lắm mới chen qua được đám người, thừa dịp hỗn loạn không người nào chú ý, vòng qua núi giả vào phía sau chủ miếu.

Hai người vừa mới tiến vào không lâu, đám người hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại, phương trượng nói ít lời khách sáo, sau đó liền mời Tịnh Liên xuất hiện, còn có một vị khách quý đặc biệt đến dự thính ——Thế tử Vân vương.

Tịnh Liên một thân trường bào trắng như tuyết, tóc đen xõa vai, da thịt như tuyết, giống như đóa hoa Tuyết Liên, hai tay hắn tạo thành chữ thập, chậm rãi đi ra bên trong từ bên trong chủ miếu, một đôi tròng mắt giống như bao la vạn trượng, rồi lại rõ ràng như nước, chỉ liếc mắt một cái, rồi khẽ rũ tầm mắt xuống, cánh môi hoa đào nhẹ nhàng khép mở, nắng lên sau khi tuyết rơi, ánh mặt trời màu vàng nhạt phủ lên trên người hắn, ôn hòa, từ bi, tuyệt thế vô song.

Về phần Thế tử Vân vương Lăng Diệp Vũ, là một thân trường bào màu trắng, ngọc đái kim quan, trên mặt tuấn mỹ mang theo ý cười như có như không, hắn dưới sự bảo vệ của hai người thị vệ thản nhiên đi lên bậc thang đá, tùy ý ngồi lên cái ghế an bài ở chỗ không xa, từng cử động, cũng lộ ra khí chất cao quý.

Sau đó hắn bưng tách trà sứ men xanh đã chuẩn bị tốt ở bên cạnh bàn trà lên gẩy gẩy lá trà, khẽ nhấp một cái, sau khi để tách trà xuống, mới ngước mắt lướt qua tất cả mọi người phía dưới, lại không thấy hai huynh muội Lý Noãn, nụ cười trên khóe miệng không khỏi càng sâu một phần, tầm mắt chuyển sang Tịnh Liên đã ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn màu vàng kim, trong tròng mắt thâm thúy dâng lên thâm ý.

Bạn đang đọc Lương Điền Mỹ Thương của Tiêu Diêu Dương Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.